Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

26.2.09

TÁC GIẢ : TÂM

CÁI BÓNG
Tôi hỏi, anh theo tôi làm gì, tôi còn gì nữa đâu? Tất cả đều đã bỏ tôi đi rồi. Vì tôi mất hết rồi. Nó lặng thinh. Tôi buồn, và tội nghiệp cho nó, nó nhẫn nhục và chịu đựng quá đỗi. Đôi khi bực mình, tôi muốn chửi thẳng vào mặt nó, tại sao mày ngu quá vậy, mày không thấy sao, tao mất hết rồi, tất cả đã bỏ tao đi rồi. Tao muốn mày biến khỏi đời tao luôn, để cho tao đựợc trống trơn, hoàn toàn cô độc, đúng nghĩa chữ cô độc.
Cuối cùng, tôi cũng chẳng thốt lên được lời nào. Nó vẫn cúi đầu, lặng lẽ chịu đựng. Ở vào trường hợp của tôi, chắc chẳng có ai nỡ xua đuổi nó mãi. Tôi thở dài, hy vọng một ngày nào đó, nó sẽ chán tôi, thay vì tôi chán nó.
Thế rồi, thời gian trôi qua, nó vẫn ở đó, bên tôi, lặng lẽ chịu đựng. Tôi thở dài, tự an ủi, ít ra trên đời này, mình cũng không hoàn toàn cô độc, hơn nữa, còn có người chung thủy với tôi. Biết đâu.
Tôi bắt đầu cảm thấy mến nó. Và, tự trách mình, tại sao, ngày xưa mình không để ý tới nó. Tôi nói chuyện với nó. Nó có vẻ vui lắm. Chúng tôi nói chuyện rất hợp. Dần dần thành thân nhau.
Tôi cảm thấy chán ngán những người chung quanh, tất cả bọn họ đều đầy ích kỷ, giả dối, đôi khi còn thô bỉ và đểu cáng nữa. Riêng nó thì không, không bao giờ (hay ít ra tôi chưa bao giờ thấy).
Cuối cùng, tôi nghiệm ra một điều, tôi chỉ có nó, và nó là niềm hạnh phúc duy nhất của đời tôi. Cái bóng của tôi.
LÃO HP
Tôi thích lão. Đừng hỏi tại sao tôi thích lão. Tôi cũng đã nhiều lần hỏi chính mình câu hỏi ấy. “Tại sao?” Nhưng hoàn toàn chẳng có câu trả lời. Lão là một người khó tính, mau quên và hay giận. Lão cũng là người đòi hỏi, đòi hỏi và đòi hỏi.
Tôi lớn lên cô độc. Muốn có lão gần bên. Ít ra, cuộc đời còn chút ý nghĩa. Lão biết thế, nên đâm ra kiêu căng, bản chất vốn đòi hỏi, lại càng đòi hỏi hơn.
Lão muốn có một chiếc xe hơi, phải là xe mui trần, và phải là hiệu BMW. Tôi thấy điều đó không khó, nên đồng ý.
Lão đòi đi du lịch khắp nơi. Tôi thấy lý thú, chúng tôi đi vòng quanh thế giới.
Một thời gian sau, lão lại đòi bỏ đi. Tôi hỏi tại sao. Lão đáp. “Tôi thích một căn nhà sang trọng, rộng rãi, hai tầng, và trong nhà phải có spa, và đầy đủ tất cả những tiện nghi khác, nhưng anh không có.” Tôi cười đáp: “Chuyện đó không khó. Tôi là người làm ra tiền.” Vài tháng sau, tôi cố hết sức mua một căn nhà hai tầng, rộng rãi, có spa, có tất cả tiện nghi như lão mong muốn. Và, đương nhiên tôi phải trả góp.
Lão thích có nhiều tiền. Tôi gắng kiếm thật nhiều tiền cho lão.
Một hôm lão lại chuẩn bị cuốn gói ra đi. Tôi chặn lại bực tức hỏi: “Ông muốn xe, có xe. Ông muốn nhà, có nhà. Giờ ông còn muốn bỏ đi là sao?” Lão nhìn tôi lắc đầu, đáp: “Tôi muốn có một người vợ, hiền, đảm đang, đẹp, biết yêu thương chồng con, lịch sự, nhã nhặn.” Tôi phì cười nói: “Người như vậy chỉ có trong truyện cổ tích thôi, chứ thực tế làm gì có.” Tôi phân tích: Con gái đẹp, thường không hiền, không yêu thương chồng, và rất khó đảm đang. Con gái yêu thương chồng, đảm đang, thì khó đẹp. Lão lạnh lùng đáp: “Tôi tin cậu làm được.” Tôi buồn bã. Cũng may tôi có nhiều tiền. Có tiền, cái khó cũng không nỡ khắt khe. Thế rồi, trải qua bao khó khăn, tôi cũng kiếm cho lão được một người vợ theo ý lão muốn.
Sau khi kiếm được người đàn bà theo ý lão rồi, tôi kêu lão lại nói: “Tôi muốn biết ông cần gì, thích gì, ghi hết ra để tôi lo. Chứ cứ mỗi lần ông muốn, ông không nói, ông lại đòi bỏ đi thì mệt cho tôi.” Lão đồng ý, ghi lại hết tất cả. Hết tất cả, nằm gọn trên gần hai mươi trang giấy. Tôi phải làm việc cật lực một thời gian khá lâu mới đáp ứng được hết những nhu cầu của lão.
Một hôm, lão ngồi đăm chiêu. Tôi nhìn lão, lòng buồn não nuột. Tôi đọc được ý nghĩ lão lại muốn bỏ đi. Tôi hỏi lão. “Ông còn thiếu gì nữa? Tôi cần phải làm gì nữa thì ông mới chịu ở lại suốt đời?” Lão lắc đầu buồn bã. Bỗng dưng trong nháy mắt, lão biến thành một luồng khói. Rồi nhẹ nhàng tan vào không gian. Mắt tăm. Tôi nhìn lại tất cả những gì mình đã làm ra, và chao ôi, nó vô nghĩa làm sao…
GIẤC MƠ
Đêm qua, tôi gặp một cơn ác mộng. Tôi thấy em.
Tôi thấy em trừng mắt nhìn tôi. Khuôn mặt tái mét, lạnh lùng, ngó tôi đầy khinh bỉ.
Đêm qua, tôi gặp một cơn ác mộng. Tôi thấy em.
Tôi thấy em tức giận. Khuôn mặt đỏ gay. Mắt rớm nước. Nhìn tôi đầy oán trách.
Và, cũng chính đêm qua, trong cơn ác mộng, tôi đối diện với hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm. Một cặp mắt đòi giải thích. Còn cặp mắt kia thì hình như chẳng thiết gì đến lời giải thích của tôi. Tôi chỉ biết cúi đầu. Tôi không thể tìm ra một lời giải thích nào. Ngay cả với chính mình.