Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Simone de Beauvoir. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Simone de Beauvoir. Hiển thị tất cả bài đăng

7.8.17

tại sao phụ nữ là người khác :p (III)




[Hồi tháng 3 Đại hiệp bẩu muối mặt hỏi mình về bộ Giới nữ, lúc í mình hơi tủm tỉm cười về “muối mặt”, nhưng giờ thì bắt đầu hiểu cảm giác “muối mặt” rồi, đã có rất nhiều thứ nhưng vẫn tha thiết muốn có thêm một thứ mình chưa có :p, mà cái thứ mình muốn thì nó lại đang ở chỗ thế nào thế nào đấy. Thôi nói luôn, con xát muối vào mặt rồi đây, cụ nào có bộ Giới nữ xin rộng lòng đổi cho con mí, chiến hữu của con vụ này rắn quá, con pó tay zồi, cụ nào có thì để cho con mí, con cung Thiên Bình, con chả đòi quà rì đâu, đổi cho con đã là món quà lớn zồi, nhất là các cụ nam giới, rì chứ chịu nhường phụ nữ bộ sách về giới tính của chính họ là nam tính lắm í, đàn ông ngất ngưởng luôn í, oách luôn í, thật đấy thật í]
Bộ Giới nữ nói thật là mình đánh vật tính năm thì phải từ năm ngoái sang năm nay, cứ tiến được chừng hơn trăm trang thì lại bỏ bẵng một đôi tuần, một đôi tháng, lúc sờ đến thì đọc lại từ đầu, cứ độ vài ba lần như thế. Mãi gần đây chiến hữu đòi khủng khiếp quá, mình đành gác lại cả cơn phê Italo Calvino để luyện cho xong bộ Giới nữ. Lần quay lại này ngầy ngật mãi không quá được bốn chục trang, thế mà một ngày dân rồ sách phát rồ về dịch thuật, mở màn là bảy rưỡi sáng mình đang ngủ, chiến hữu tink tink tin nhắn kiểu thất thanh ‘’Sapiens bắt đầu bị ném đá” :p, thế là mình bật cbn dậy xem dân tình ném dư lào, ngắm có chuẩn không hay là cho đá đi tìm chim trên zời, mình bảo chiến hữu nhẹ đê nhẹ đê, bắt chước Nam Tước trèo lên cây vui chơi mí vũ trụ, thi thoảng xem thiên hạ xỉa nhau kiểu ‘nhạc bất quần’ nó dư lào, vì xem đại hội quần hùng được có một buổi sáng thì chán mớ đời, được khoảng 5-7 người ngắm chuẩn, còn đâu toàn đông và hung hãn vãi, với thế lực kiểu này cứ để bọn chúng té nước theo mưa đê, việc của mình là nguẩy mông rời xa, ngửa mặt ngắm vũ trụ cho vui. Trong một diễn biến khác, loạn lạc như thế mà chiến hữu vẫn đạp xe cuối tuần tung tẩy ngoài đường chỉ để qua nhà con đòi Giới nữ các cụ ạ [thật vãi]. Thế là con phải đành lòng ngồi trên cây đọc Giới nữ thay vì ăn chơi nhải múa thi thoảng zỏng tai nghe các vận động viên môn đá ném ném đá rơi dưới gốc cây [vụ này hay phết, sáng cbn mắt về nhiều nhân vật hí hí hí]
Trong đêm mưa gió nằm đọc Giới nữ với áp lực tiến độ đè nặng lên tóc, con đọc một mạch hơn trăm trang sách, nuốt không biết bao nhiêu sỏi [Đại hiệp cũng công nhận là dịch như khỉ mà], ghi chép note niếc đàng hoàng. Phần I Số phận, Phần II Lịch sử, Phần III Huyền thoại…, bắt đầu từ cuối phần II đầu óc sáng bừng bừng, từ đó về sau [sang đến tập 2 và hết] không thể ngừng kinh ngạc về công trình đồ sộ của Simone de Beauvoir, càng đọc càng thấy thần sầu quỷ khóc. Cụ thể thế nào thì các cụ đợi sách tái bản đọc nhé, hy vọng là có tái bản bộ này. Có mấy thứ phục vụ việc cá nhân của con, nên con note lại
Simone de Beauvoir đã dùng rất nhiều các ghi chép tư vấn tâm lý [và qua lịch sử các thời đại, xã hội loài người] để minh họa, dẫn chứng cho những lý luận, kết luận, thăm dò của mình. Ngoài ra, phần này rất quan trọng với con, đó là bà phân tích các nhân vật nữ trong tiểu thuyết đặt trong bối cảnh xã hội, tình huống cụ thể để giải quyết luận điểm của mình. Simone de Beauvoir đã chọn ai trong những nhà văn nữ, các cụ hẳn nghĩ đến Virginia Woolf - tất nhiên, George Sand – hẳn là thế, chị em Bronte – có lẽ :p…, thế có ai nghĩ đến Colette như con không :p. Về Colette, cách đây không lâu con có sờ đến Nàng mèo và Chừa yêu, nhưng con đặc biệt thấy rõ cái gọi là không khí phủ đầy lên những thứ bà ấy viết, một sự nữ tính, đàn bà tính không lẫn vào đâu được. Và cuộc đời bà ấy cũng là một cuộc đời có thể dùng để suy nghĩ về giới nữ, những ai quan tâm tới văn học Pháp nói riêng, văn học nói chung thì chắc không lạ gì câu chuyện về vợ chồng Willy – Colette, cuộc đời của bà ấy có thể coi là một tiểu thuyết điển hình tính nữ. Vì vậy khi đọc Giới nữ của Simone de Beauvoir, nhìn thấy sự xuất hiện dày đặc của Colette trên các trang viết nghiên cứu đồ sộ về giới nữ, lòng con thấy mãn nguyện, à, vậy ra là mình ngửi mùi đúng [hơi kiêu mạn tí], nhưng quả tình là sung sướng, suy nghĩ của mình hóa ra cũng đuổi sau đuýt của người đàn bà thông tuệ Simone de Beauvoir, mình không ăn hại lắm. Người viết nữ thường rơi vào nghịch lý sáo mòn, tức là chính lúc họ nghĩ họ độc đáo đủ để nhìn nhận mình và đưa hình ảnh của mình ra bên ngoài thì cũng chính là lúc họ tìm cách tái tạo lại bản sao nhàm chán của chính mình. Còn Colette, Colette tìm vào sâu bên trong mình một cách kiên nghị những cảm giác sống động màu mè nhất, vi tế nhất [đọc những đoạn viết về thiên nhiên, vườn tược, chim ca hát véo von bướm nhịp nhàng lượn hay dáng điệu uyển chuyển, cái ngước mắt nhìn của một nàng mèo… đọc cái là nhận ra ngay Colette] và cho nổi nó lên bề mặt ngôn ngữ tức thì, không cân nhắc không chần chừ một cách vô úy, tính bột phát vượt lên trên và ra ngoài tư duy gò bó của giới, thay vì nắm bắt từ ngữ như một mối quan hệ giữa chính mình và xung quanh thì bà thản nhiên bộc lộ cảm xúc nữ tính, một hình thức dám tự tạo lập bản thân. Còn George Sand, hehe, tạm đóng băng, bảo khởi sự đọc nghiêm túc bà ấy từ 2 năm trước mà kiếm sách của bà ấy chưa đủ :p. Còn Emily Bronte và Virginia Woolf, con gộp hai người vào một bởi một nghiên cứu cái chết, một nghiên cứu cuộc sống, song đều có màu bi quan, hai người họ không băn khoăn không đặt câu hỏi, không tố cáo mâu thuẫn… chỉ đơn giản là họ xét đoán cuộc sống theo một cách rất nghiêm túc, trong đó V. Woolf tiếp cận chính tính nữ của bà trong sự tự do tương đối, tìm cách giải mã những ý nghĩa xa lạ trong mình và tự đánh mất mình để hòa vào một sự hiện diện khác, trong khi tính nữ, nữ quyền, giải phóng phụ nữ, bình đẳng giới là gì, là tháo bỏ sự nhốt chặt trong mọi quan niệm về giới, là tự do để phụ nữ được là phụ nữ, phụ nữ nên là phụ nữ, chứ không phải phủ nhận nó, gồng nó lên để thành người khác [đến đây con cũng lý giải được việc đọc V. Woolf của mình, luôn luôn là cảm giác chạm không tới, mở sai cửa, bơi giữa các dòng]. Đến ngày nào đó phụ nữ có thể sống và yêu trong chính sự tồn tại của mình chứ không phải sự yếu thế, không phải để tự trốn tránh mình mà là để tìm thấy mình, không phải để tự khước từ mà là để tự khẳng định mình, tự nhận thức mình… thì sinh ra là phụ nữ mới là một nguồn sinh lực chứ không phải một tai họa sinh ra là một người khác, chỉ đơn giản phụ nữ là phụ nữ thôi. Nói như Nietzsche thì “Một phụ nữ càng yêu với tư cách một phụ nữ thì càng là phụ nữ một cách sâu xa”, mình thích nghĩ “yêu” ở đây chính là “sống”
Simone de Beauvoir trong công trình này trích dẫn những anh tài nào :p Lev Tolstoy, Marcel Prevost, Francois Mauriac, Stendhal, Marcel Proust… và đặc biệt là ai, he he, Balzac nhé;), đến đây lại vểnh mũi kiêu ngạo tí, người tôi ngưỡng mộ quay lại đọc Balzac và dịch, cũng từ đó húc đầu vào những suy nghĩ về giới nữ hahaha, nên ngay khi đọc thấy Simone de Beauvoir nhắc tới Balzac thì tôi hiểu ngay rằng, Giới nữ kiểu gì cũng sẽ xuất hiện nhiều Balzac, và quả không sai. Về Balzac cũng như những người viết nam giới, sẽ tạm đóng băng:p
Giới nữ được viết năm 1949, đến nay đã có rất nhiều thay đổi về xã hội, cách nhìn nhận trong chính giới nữ nhưng nhìn chung, tôi vẫn giữ quan điểm tất cả những tư tưởng, triết lý sống, thậm chí cả khoa học hiện đại chỉ là sự diễn giải, ứng dụng của những giá trị trước đây, bổ sung thêm cho trước đây. Thần chú khép lại, Simone de Beauvoir mượn lời của Marx, tôi hoàn toàn bị thuyết phục: “Mối quan hệ trực tiếp, tự nhiên, tất yếu giữa con người với con người là mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà… Đó là mối quan hệ tự nhiên nhất giữa người với người.
Vậy thì sao nào :p, phụ nữ chưa bao giờ và cũng không nên tạo cho mình một xã hội độc lập tới ngẩng cao anh dũng :p và khép kín. Sợi dây gắn bó của nam giới và nữ giới là sợi dây đoàn kết với tư cách đồng loại dựa trên cơ sở là một cộng đồng thống nhất, tuy nhiên nên và rất cần xác định cho mình một quyền tự do mang tính hiển nhiên và làm cho tinh thần này đốt lửa được trong lòng thế giới không phải để vượt lên sự phân hóa tự nhiên giữa nam giới và nữ giới mà là để nhận thức đúng giá trị của mình. Phụ nữ là phụ nữ thôi, đơn giản chỉ là phụ nữ.
Và xin đừng quên sự tồn tại kiên định, táo bạo của những người không phải giống đực, không phải giống cái, mà chỉ là đứa con của vũ trụ
p/s: khi đang đọc tập 2 của Giới nữ thì tôi đi tìm mối liên hệ giữa Colette và Simone de Beauvoir dù nhẩm nhẩm thì họ chênh nhau 35 tuổi, cái này là do tôi nhớ nhầm vì trước đấy đọc Colette thấy bà ấy nữ tính quá, không hiểu sao tôi nghĩ tới Simone de Beauvoir dù sự nữ tính của Beauvoir ở thái cực khác của táo bạo, nên đầu óc tôi cho luôn hai người đàn bà Pháp Colette và Beauvoir làm bạn với nhau :v, nên khi tôi tìm kiếm mối quan hệ bạn bè của họ thì không thấy dấu vết gì, thế là lại phải check lại tiểu sử Colette J. Tuy nhiên, nhờ vậy mà biết rằng có tài liệu về bộ ba Colette, Simone de Beauvoir, Marguerite Duras từ năm 1999, và nó được dùng để tham khảo khá rộng rãi, vậy đấy, tự tìm hiểu nó khổ nó sướng vậy đấy :p


6.8.17

tại sao phụ nữ là người khác :p (II)



Mình biết điều trong ảnh kia, nhưng mình vẫn không ngừng ngạc nhiên mỗi ngày khi phải nói nó với những người phụ nữ quanh mình rằng với đàn ông, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, với từng người thì nó là một phần nhất định phải có hoặc một phần như bao phần khác hoặc một tỉ lệ nào đấy; còn với phụ nữ, phụ nữ luôn nghĩ tình yêu là tất cả cuộc sống của họ, tình yêu là điều tiên quyết phải có trong đời.
Hằng ngày, mình vẫn phải bơn bớt cười mỗi khi đọc một cảm nhận sách nào đấy của chị em viết, tức là thế nào thì thế, có những bạn bao giờ cũng bắt đầu từ điểm nhìn tình yêu, chuyện tình yêu, và tất nhiên, cũng kết thúc bài cảm nhận của mình trong tình yêu bi kịch, bi đát, nồng thắm hoặc thích hay không thích cô này anh kia vì họ đã hành xử với tình yêu như trò mèo, như con điêng như thằng dở . Mình thú nhận mình cười co người đỏ mặt trào nước mắt trên giường mỗi khi đọc cảm nhận như thế, nhưng gần đây mình bơn bớt cười rồi, vì mình đã bắt đầu hiểu ra tâm lý của chị em. Xin ăn năn 
Có một lần nói chuyện với ông bố, mình bảo tại sao đàn ông có người yêu, có vợ có con… người ta vẫn tiếp tục học tập, tìm tòi, đam mê còn phụ nữ thì lại zẩm như thế, cứ có người yêu vào là coi như mọi thứ chấm dứt từ đây, đời em chỉ có tình yêu của anh, lấy chồng xong phát thì đời này em chỉ có anh có con, chấm dứt tất cả, đầu óc bít bùng vào, trầm cảm sau sinh, có việc áp lực căng thẳng cái là gần như phát điên; nhưng vẫn may mắn chán nếu phụ nữ còn có người yêu có chồng vì bi kịch lại nằm ở số chị em không có người yêu, không chồng hoặc chuyện tình yêu hôn nhân cắc cớ không tới đâu, trông họ hết sức thiểu não, mất sức sống, nếu có thể chọn màu thì màu của họ mờ mờ như thể một cơn gió vội qua màu sắc ấy tan vào thinh không, và họ thường xuyên ‘bán than’ rằng mình cô đơn, họ ngừng mọi vui thú cuộc đời, không còn gì thu hút họ ngoài những rệu rã quanh đi quẩn lại cũng là ‘người ở nơi đâu, Mr của đời em’. Bố mình hôm í cười sặc hết cả rượu bảo, thế các bạn kêu với con nhiều lắm à, bố thì thấy có nhiều người người ta còn không biết mình cô đơn cơ, dạng ý mới nguy hiểm. Mình nhẩu mỏ bảo, không, con nghĩ cô đơn hay không nhiều khi là một lựa chọn, người không biết mình cô đơn là người không tự nhận thức được mình, nó thuộc về nhận thức sự tồn tại, những người này con không quan tâm, thật đấy. Con chỉ để ý những người nhận ra mình cô đơn và bế tắc. Và đặc biệt hơn, những người nhận ra mình cô đơn và người ta chơi được với cô đơn ấy. Về khoản chơi với cô đơn, đàn ông khá hơn hẳn phụ nữ, đàn ông luôn có một cái gì đấy quan tâm ngoài tình yêu [ông nào không có thì úp mặt vào tường tự xử nhé], còn phụ nữ thì 10 than cô đơn có đến 9 vì tình. Mình thẳng thắn nói với ông bố mình rằng, con không thấy buồn khi phải một mình, vì với con nó là lựa chọn, con cũng cần đàn ông làm bạn để cân bằng để giao thoa những cái thiếu thừa như mọi phụ nữ trên đời nhưng con là phụ nữ mà, phụ nữ là phụ nữ thôi, bọn con là những gì bị đánh bật ra khỏi trung tâm trong cơn hỗn loạn trời đất nên bọn con phải tìm về cái nôi ấy, và trong hành trình về nhà thì lúc nào chả cô đơn, con cảm thấy cô đơn thực sự khi con nghĩ về chính con, con không hiểu được con, tại sao con lại là con như thế này mà không phải như thế kia, tại sao con cứ mãi thấy mình còn nhiều ràng buộc đến như thế, tại sao con lại là con ở đây lúc này… Đấy, nên con không hiểu được phụ nữ, lúc nào con cũng cảm thấy con là ai khác sống trong cơ thể phụ nữ này của con :’)
Nhân tiện mình cũng mở ngoặc chuyện này, bà nội mình tên Thanh Tâm, còn mình là Thanh Tú, mình không phải chị Thanh Tâm hay anh Biết Tuốt. Cái nhìn của mình về tình yêu, hôn nhân, ứng xử giao tế… rất không đúng chuẩn, trên đời này không có đúng sai nhưng mình không đúng chuẩn, mình lại hay nói sự thật, sòng phẳng thẳng thắn quá nên kiểu gì thì kiểu, các bạn cũng bị shock, nói thẳng nhé, cho rằng mình dạng máu lạnh, đầu óc méo bình thường, tách bạch quá đâm ra không phù hợp với những thứ các bạn muốn nghe [dù sau một thời gian, lại thấy mình nói đúng quá, nên lại tỉ tê với mình huhu]. Con người thường hay có xu hướng chỉ muốn nhìn thấy những gì mình muốn thấy, muốn nghe những gì mình thích nghe… Cái này mình tiên quyết không thực hành. Vì vậy, mình xin quỳ xin lạy các trạng thái tâm trạng sau 23 giờ. Mình sống rất không đúng cái dàn bài chung của mọi người, nên các bạn đừng chấp, có rì 9 giờ sáng hôm sau nói chiện tiếp [ ngoại trừ các trường hợp cực thân quen, không ‘bán than’ với mình được thì sẽ lục mạch điên đảo nhé :p]

Thần chú đây 
Người ta không phải sinh ra là phụ nữ. Người ta trở thành phụ nữ [trích Phần IV, Chương I: Giới nữ - Simone de Beauvoir]

4.8.17

tại sao phụ nữ là người khác :p (I)



Những biến đổi về sinh lý làm cho mình nghĩ cơ thể mình là trung tâm của cái diễn ra trong chính mình nhưng lại không liên quan tới cá nhân mình. Tức là với mình, những biến đổi này như một dạng tai ương sao chổi rơi xuống đầu í, chỉ còn cách chấp nhận, biết cách đánh lừa bộ não để sống với những biến đổi sinh lý này được lúc nào tốt lúc í, vậy thôi nhỉ :'). Các bạn đừng cười, mình nói thật đấy, dù là phụ nữ nhưng mình luôn nghĩ: Phụ nữ là người khác [bi kịch quạ], và câu Tại sao phụ nữ là người khác, với mình không phải là câu hỏi 
Mình coi thân thể là công cụ tìm hiểu về thế giới, về chính mình nên hai năm nay mình rục rịch những ghi chép riêng nhỏ lẻ có ý nghĩa với mình về tâm sinh lý phụ nữ, và nói thật là càng lúc càng rối tinh rối mù vì theo thời gian những người thân, bạn bè nữ giới đều đi lấy chồng sinh con và mình càng lúc càng không hiểu tâm lý phụ nữ, dù đã cố gắng đặt mình vào vị trí của họ nhưng vẫn chỉ cho thấy tâm bệnh của họ quá lớn lao, cao cả đến mức mọt đời mình cũng chả thể hiểu được sao trên đời này lại tồn tại một điều, một gì đấy phức tạp như phụ nữ. Và vì tính phức tạp quái gở của phụ nữ, mà mình là một trong số quái gở ấy thì bản thân mình đã không gồng gánh nổi mình rồi, nên mình rất hạn chế chơi thân với nữ giới [một việc mình đã linh cảm và thực hành trong suốt 12 năm qua]
Kể chuyện vui hôm qua đi khám, ngay khi y bác sĩ bảo mình cởi hết áo, bỏ thắt lưng khuy quần... nằm lên giường, hướng dẫn mình cách nằm là mình biết quả này hình ảnh siêu âm lại bình thường rồi, mình không mong nó bất thường, nhưng mình biết có khối u tồn tại trong cơ thể mình, điều mình cần là kích thước của nó suốt 5 năm qua đã nhỏ đi được bao nhiêu sau 9 tháng làm chuột bạch cho nhân điện, một việc mà 4 lần đi khám thì 2 lần siêu âm ra hình ảnh khối u, 2 lần thì không thấy gì bất thường he he he, nhưng chuyên môn bảo rằng mảng này phức tạp và khó nên mình không trách gì, thật tình đấy, chỉ là mình cần biết cố gắng dùng y học bổ sung năng lượng sinh học chữa bệnh của hai bố con mình thử nghiệm trên cơ thể mình có tác dụng ở mức độ nào thôi. Bác sĩ siêu âm hôm qua hỏi mình đi xung bao gìơ chưa? Mình bảo chưa [mình đến gìơ vẫn không biết xung là gì, có thể là xung điện khối u]. Xong rồi hỏi mình thấy u ở vị trí nào vì trên hình ảnh siêu âm vẫn chưa thấy khối u, mình bảo những lần trước sờ thấy và hình ảnh siêu âm nó ở vị trí cách trung tâm 1cm, hướng 6 gìơ. Nhưng, gần đây tự khám thì thấy dường như ở hướng 6 rưỡi. Xong rồi hỏi lại mình chưa xung bao gìơ à? Mình bảo chưa. Rồi bảo mình chỉ vị trí u vì đặt đầu dò lăn qua lăn lại không thấy khối u, mình lần mần cứ ba ngón tay nhích từng tí từng tí một ra cái u, bác sĩ chẩn đoán hình ảnh nhìn nhìn mình làm rồi hỏi em sinh viên y à. Mình bảo ko, trước e học điều dưỡng, cách khám này em học của các bác sĩ ung bướu
Thật ra đến 70% những kiến thức y khoa mình có, đều do đọc các thể loại mà ra, chứ bạn nào học điều dưỡng với mình đều biết, ngày xưa mình học hành lớt phớt, bệnh phòng thì láo nháo bỏ suốt, cả mấy năm không viết hết được một quyển vở mỏng, điểm cũng ngon nhưng ngon là do khả năng nhớ tạm thời của mình tốt [trước ngày thi gìơ thi mới cắm mặt đọc tài liệu, xuất hiện từ khóa là đọc, chứ chả biết mịa rì hết]. Nên mình không đặt kỳ vọng gì vào việc làm mang tính zẩm này của mình, những ghi chép tâm sinh lý nữ giới, các trường hợp bệnh và đáp ứng thuốc cũng như tiến trình tâm lý tác động tới sinh lý và ngược lại... cứ tiến hành thôi, tiến hành mãi chả nhẽ không ra cái rì, mà không ra cái rì cũng là chuyện bình thường mà. Anh D có lần nói với mình rằng, đọc về maya rất rối rắm phức tạp, nhưng chỉ cần tóm được sợi chỉ của nó thì mọi thứ dường như lại cực kỳ đơn giản. Mình thì mình nghĩ về phụ nữ chắc chả bao gìơ tồn tại cái sợi chỉ ấy, hoặc có tồn tại thì nó sẽ như này: phụ nữ á, phụ nữ là phụ nữ thôi 
Chỉ muốn nói Simone de Beauvoir viết về phụ nữ, tâm sinh lý, biến chuyển tuổi trẻ tuổi gìa bệnh tật vân vân vân vân mình rất mang ơn, nhưng sao bộ Giới nữ lại loằng ngoằng dư lày, vừa đọc vừa luận, kiểu này đầu hàng thật í huhuhu
Năm nay 31-32 tuổi, có mấy thứ phụ nữ Lốc muốn thay đổi: 1, ngủ trước 1-2 gìơ sáng. 2, tắm trước 11 gìơ đêm. 3, cố gắng đọc dưới 10 quyển sách/năm, sách nói chung, không kể thể loại. 4, duy trì tập yoga, tuần 1 buổi hay thế nào thì thế, đừng bỏ bẵng tính bằng năm nữa... đại loại thế

18.7.16

Ngọn đèn hết dầu




Cuốn tự sự mỏng (140 trang) Một cái chết rất dịu dàng được Simone de Beauvoir viết về giai đoạn mẹ của bà, Francoise de Beauvoir bị ung thư đối mặt với đau bệnh và cái chết từng ngày.
Tuổi già ập đến, mới ngày qua còn tự kiêu rằng ta trẻ hơn tuổi 77 thì ngày nay đã "đúng là một bà cụ 77", nỗi cô đơn vì lẽ sinh tử, những ràng buộc xác phàm. Tuổi già cứ thế bất chợt đến, kéo theo nỗi sợ cái chết "má tôi có cái sợ sệt của phàm nhân", "má không sợ chính cái chết: má sợ phải nhảy qua cái gì mới chết được".
Simone thừa nhận rằng mỗi khi nghĩ đến mẹ thì bà thường lãnh đạm thờ ơ và tự hỏi mình "tại sao cái chết của mẹ tôi đã làm tôi xúc động mạnh mẽ như vậy?". Có thể bởi "mẹ tôi yêu cuộc đời cũng như tôi, mẹ tôi nổi loạn đối với sự chết cũng như tôi". Như trích dẫn của Dylan Thomas ở đầu sách: "Xin đừng bước vào cõi đêm dày này một cách dịu ngoan/ Tuổi già cần bốc cháy và điên dại vào lúc ngày sắp tàn/ Điên cuồng, điên cuồng chống lại cơn hấp hối của ánh sáng..."
Nhưng thế nào là một cái chết rất dịu dàng. Thế nào chứ, khi mà "rất ít khi ái tình, tình thân hữu, sự giao du làm cho người ta khỏi cô đơn lúc lâm chung", dù có cách nào, bên họ, cầm tay họ bao lâu thì ta vẫn ở ngoài họ. Ta chỉ biến mình thành kẻ tòng phạm của vận mệnh, để vận mệnh đàn áp mà thôi. "Tôn giáo không thể là hy vọng một sự thành công sau khi chết. Dù rằng tưởng tượng ra sự bất diệt linh hồn ở thượng giới hay ở trần gian thì sự bất diệt ấy cũng không an ủi được cái chết của người ta khi người ta tha thiết với cuộc sống"
Người ta chết khi đến cõi rồi, phải không. Không, "Người ta không chết vì đã sinh ra, đã sống ở đời hay đã già cả. Người ta chết vì một cớ gì. Biết rằng mẹ tôi vì tuổi tác mà sắp qua đời, tôi cũng không bớt kinh ngạc ghê gớm: mẹ tôi bị bệnh ung thư. Một bệnh ung thư, một bệnh tắc mạch máu, một bệnh sưng phổi: bệnh nào cũng tàn bạo và bất ngờ như máy bay lưng trời không chạy nữa. Mẹ tôi khuyến khích người đời lạc quan khi bà đã liệt giường, đã sắp ra ma còn xác định giá trị vô lượng của mỗi thời khắc; nhưng mẹ tôi quyết liệt một cách vô ích làm cho tấm màn nhàm chán thường ngày vẫn khiến ta yên dạ phải xé toang ra. Không! Làm gì có cái chết tự nhiên: không có cái gì xảy ra cho loài người lại tự nhiên mà xảy ra cả, vì sự có mặt của loài người đã đặt cuộc sống thành vấn đề. Tất cả mọi người rồi phải chết: nhưng đối với mỗi người lại là một tai ách, mà cho dù người ta biết và chấp nhận, cái chết cũng là một sự cưỡng bách, trái với lẽ thường"
vì sự có mặt của loài người đã đặt cuộc sống thành vấn đề

Ps: ngay trong đống chữ này, đã thấy rất mâu thuẫn, một kiểu mâu thuẫn không thể ra cái gì có thể phát triển được, kiểu mâu thuẫn rất là sai, nhỉ :v