Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Bính. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Bính. Hiển thị tất cả bài đăng

27.3.22

hoa với rượu




qua T. ngồi uống rượu với bạn và sms gửi tú 4 câu thơ, được cho là thơ Nguyễn Bính

"Ke mua da het mua xuan. Ke nam da het mot phan tu nam. Ke ngay ngay da gan tram. Ke ram, ram da ba ram trang trong."


là: 

      Kể mùa đã hết mùa xuân

Kể năm đã hết một phần tư năm

      Kể ngày ngày đã gần trăm

Kể rằm rằm đã ba rằm trăng trong.


nhưng tú không nghĩ Nguyễn Bính, sáng giờ đọc 5/7 quyển Nguyễn Bính trong nhà cũng không gặp lại 4 câu trên, và trong lúc đọc phát hiện ra Mười hai bến nước bản NN đã in Mười hai bến nước 1951 được căn cứ theo ấn bản đầu Hương Sơn 1951, trong khi các tài liệu khác thì Mười hai bến nước thuộc chặng 36 đến 45 [chặng được cho là sung sức với 7 tập thơ và nổi hơn cả là Lỡ bước sang ngang và Mười hai bến nước] cụ thể là 1942, bản thân Tâm hồn tôi của NN cũng liệt kê Mười hai bến nước 1942




tôi thích thơ, không yêu thơ và rất bình thường với Nguyễn Bính 

nhưng mộng mà thôi mộng mất thôi

hoa thừa rượu ế ấy tình tôi

xa rồi vườn cũ hoa cam rụng

gặp lại nhau chi, muộn mất rồi

[Hoa với rượu - Huế 1941]

có bản in 2 câu cuối trong khổ trên [không được cười nhớ] là: 

chiều nay tôi chắp tay tôi lạy,

đừng gặp người xưa nữa, lạy giời





5.6.16

Vỡ mộng



Cái nhìn chao chát về ái tình thuần khiết trinh bạch, ái tình hoàn toàn, về lẽ sống chuyên nhất, về mộng đẹp được Nguyễn Bính tuồn vào tiểu thuyết Hai người điên giữa kinh thành Hà Nội khi ông mới 22 tuổi. Cuốn tiểu thuyết gần như là những trang viết tự sự tuổi trẻ của tác giả (hai nhân vật chính Điệp và Tuấn là hình ảnh phản chiếu của Nguyễn Bính và Thâm Tâm-Nguyễn Tuấn Trình) mà tuổi trẻ thì "chỉ có buồn vì tình là đáng buồn", "giời đày chúng mình làm kiếp đàn ông. Mà đã là đàn ông bắt buộc phải yêu đàn bà" :p. Tuổi trẻ gieo vào lòng người ta sự lãng mạn, sự ham muốn thứ tình trong như ngọc không tì vết, sáng tròn vành vạnh như trăng đêm rằm.
Hai nhân vật Điệp và Tuấn "vui lòng cho đi mà không lấy lại một thứ gì ở ái tình, nhưng ái tình ấy phải là ái tình hoàn toàn. Sự hoàn toàn ấy không thể tìm thấy ở một người con gái sống, nên hai người yêu một người con gái chết"
"Còn gì đáng khóc cho bằng ở giữa kinh thành Hà Nội hoa lệ này, con gái đẹp nhiều như rươi, mà có hai thằng thi sĩ phải đi yêu một cái mả lạnh!". Hồn cao quá nên khó tìm được tấm tình thuần nhất, bởi mấy ai biết được cái thiêng liêng của ái tình, không biết được điều ấy thì ái tình bị coi rẻ, dễ phụ lòng nhau.
Ái tình vỡ vụn như mọi giấc mộng bất thành. Nó là lẽ sống bị sụp đổ. Sụp đổ này cho thấy sự khước từ mang màu sắc hoang mang, cực đoan và nhiều định kiến với giới nữ, với biến chuyển của thời đại và với cả khuynh hướng thẩm mỹ của chính tác giả. Giá của bất tuân, của không thỏa hiệp là ngẫn, là điên giữa đời mà chắc chắn rằng chúng ta là những kẻ điên, kẻ ngẫn theo các cách khác nhau
hoàn toàn không tránh được.

Ps: quyển này hai zai ủy mị nữ giới nhỉ, như kiểu sự nam tính bị lấn lướt hết phần í, yêu một cái mả lạnh mà nào đã yên. Ái tình là ái tình trác tuyệt thì tuyệt nhiên không thể có trên cõi này, các cụ ạ ;)