Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Henry James. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Henry James. Hiển thị tất cả bài đăng

11.7.24

lại




mua Trở lại Babylon vì một cái tên gây tò mò nhất lúc này: Stephen Crane. Vì chưa từng đọc gì của ông. Nên khi mở sách thì vồ lấy Con thuyền không mui [The open boat] đọc luôn. Nhưng đọc được độ 2 trang truyện thì thấy quen lắm, truyện này đọc rồi, ngồi ngẩn ra không nhớ đọc ở đâu, bao giờ, lúc đầu còn nghĩ thấy quen vì nó gợi nhớ đến Hemingway. Thế là mở lại mục lục dò dò thấy Nụ cười Gioconda của Aldous Huxley, vỗ trán đét một cái; ngày xưa trong nhà có tập truyện ngắn tên Nụ cười Gioconda, bìa Mona Lisa đấy; tập Babylon này nhiều hơn tập Gioconda 3 truyện: Con bọ vàng của Poe, Thứ thiệt của James và Bữa tiệc ngoài vườn của Mansfield, 2 tập Gioconda và Babylon là một dịch giả [tôi hy vọng xuất bản hiện giờ không đi lại cách làm sách trước đây, các tuyển tập truyện ngắn chỉ đơn giản là tập hợp lại mỗi chỗ đôi ba truyện rồi in chung vào với nhau]; nhưng tôi vừa kết thúc một vệt đọc Poe thì chắc chắn có Con bọ vàng rồi, Tiệc vườn thì đã đọc đến mấy lần trước khi Katherine Mansfield hiện diện 2 tập truyện Tiệc vườn và Ở nhà trọ Đức. Thế là hoá ra từng đọc Stephen Crane rồi nhưng không nhớ; thế là tưởng có 2 trong 10 truyện chưa đọc thì hoá ra giờ chỉ còn duy nhất truyện Thứ thiệt [The real thing] của Henry James là mới tinh 


tuy nhiên, tôi vẫn đọc lại từ đầu, trừ Con bọ vàng [vì mới đọc gần đây, cả nguyên tác cả tận mấy bản dịch] và Bữa tiệc ngoài vườn [nhan đề dịch tôi không thích nên tôi bỏ qua, chỉ mở đến đoạn cuối cùng xem câu đó được dịch thế nào, lần nào cũng thế mỗi khi bắt gặp truyện ngắn này được dịch, tôi đều mở đến đoạn cuối cùng nghe 2 anh em nói với nhau mấy câu thoại cuối truyện]


vậy là tôi đọc lại 8 truyện, có mấy thứ tôi nhận ra [lại] về mình

  • mỗi một lần đọc lại gì đấy của Maugham tôi đều nghĩ: không khó chịu như mình từng cảm thấy Maugham khó chịu; trong khi Fitzgerald ở truyện ngắn Trở lại Babylon này lại nhạt, làm tôi nghi nghi giờ không biết tôi còn đọc được Fitzgerald không; đặc biệt Hemingway lúc nào cũng gây thêm ác cảm cho tôi, cứ mỗi lúc đọc lại gì của Hemingway tôi đều nghĩ mèo hiểu sao đáng ghét, khó chịu thế, chưa bao giờ chịu nổi, có lẽ của Hemingway thì Hội hè miên man là thứ tôi có thể đọc được nhất


  • Stephen Crane viết The open boat dựa trên một trải nghiệm mắc kẹt ngoài khơi của mình, đọc nhớ ngay đến Hemingway, Hemingway chịu ảnh hưởng của Crane ở mức độ nào thì tôi phải đọc thêm Crane đã. Tôi vừa search, bên Kim Đồng có tuyển tập truyện ngắn Mĩ, 17 truyện, có 1 truyện của Stephen Crane tên Lênh đênh, tôi ngờ nó cũng vẫn là The open boat


  • tôi đã từng rất thích Jack London, một cách thật thà có tí chút xấu hổ khi thừa nhận từng rất thích Jack London, có người biết thế từng cười tôi rồi, dù không sờ lại nhưng tôi biết giờ tôi không đọc được Jack London nữa nên đợt rồi đã đẩy hết ra khỏi nhà. Ở tập Babylon có một truyện của Jack London An Odyssey of the North - Kẻ lang thang phương Bắc, đọc lại đúng là không thể đọc nổi nữa, vậy tức là tôi cũng hiểu về mình tí chút đúng không


  • 3 truyện thích nhất ở tập Babylon là truyện Xứ sở người mù của Wells, truyện này tôi từng đọc ở một tuyển tập truyện ngắn in ở hải ngoại, giờ đọc lại vẫn thấy thích, hình như về nó tôi cũng từng viết gì đó. Truyện Nụ cười Gioconda của Aldous Huxley đọc lại vẫn thấy hay, một Huxley khác với Thế giới mới tươi đẹp và Vị bá tước thứ năm của giòng họ Hauberk. Thứ thiệt [The real thing] của Henry James tiếp tục một quen thuộc với độc giả của James: Vẽ; nếu có một cuộc bình bầu nào về nhà văn hiểu tâm lý con người, hiểu và viết về nó một cách cẩn trọng, ý vị như dò đường, tôi nghĩ tôi sẽ đề tên Henry James vào danh sách [có Flaubert, Maupassant... nữa]; viết đọc vừa dễ chịu vừa khó ở, đọc lúc nào cũng thấy cần đọc dè sẻn để dành, cũng chính thế nên tôi luôn tránh James vì một khi không tránh nữa, tôi sẽ đọc một vệt dài, tôi cũng mong Forma làm một lèo Henry James đi, tôi sẵn đọc, người lười nhận luôn thế cho nhanh



20.5.23

hồn lưng




hai quyển đọc gần đây trong Wings Classics - Tủ sách văn học kinh điển của nxb Kim Đồng [tủ này không phải đầu sách nào tôi cũng thích, nhưng một số lựa chọn tác giả như làn gió tươi mát giữa ngộp thở vì oi nóng các nhà ồ ạt làm trinh thám kinh dị, kinh điển gần đây, như H. P. Lovecraft, Poe, Henry James...]: một ở lâu đài thời Trung Cổ và một ở trang viên thế kỷ 19. Ban đầu tôi hứng thú đến với Chuyện ma ám ở trang viên Bly [dù đã xem phim rồi], vì Henry James mà, dù biết, đây lại chính là cái không đặc trưng của tác giả; điều duy nhất nhận ra: chính vì tính chất truyện ma khó nắm bắt của nó mà ta đọc nó trong thích thú; khó nắm bắt nên thích thú, cái này rất hiếm gặp ở dòng truyện kinh dị khi mà cái gây cấn, rùng rợn dẫn dắt ta đi rất nhanh; ở đây thì không, cách Henry James viết về cảm nhận tâm trạng của các nhân vật nhìn vào nhau, nó làm người đọc rợn người và nghĩ: có thể nào nhân vật nghĩ như vậy hay sao 


nhưng cuối cùng cái gây thích thú lại là câu chuyện Lâu đài Otranto; nó quá Shakespeare; đến mức trong suốt 2 tiếng đọc nó và khi gấp sách lại, chỉ lấy làm khoái nghĩ bụng: sao người Anh họ lại mê bi kịch thế chứ, họ xây được những bi kịch quá motif, đồng thời, cũng không motif nào giống motif nào trong cùng một motif. Horace Walpole xây dựng những nhân vật nam quá sức điên loạn [ngay cả cha đạo] và những người phụ nữ khiêm cung, thờ chồng lý tưởng đến mù quáng; vì điều này mà tôi đi đọc tiểu sử của tác giả và tòi ra chi tiết đời sống gắn bó tinh thần của ông với người mẹ; cũng chính vì thế, tôi lần mò đến The Mysterious Mother: A Tragedy, nỗi tò mò của tôi hết sức dễ hiểu mà, tragedy thôi 


còn Henry James thì Xuất bản Khác sắp rồi, những gì Henry James nhất. Cùng chờ đón