Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Berdyaev. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Berdyaev. Hiển thị tất cả bài đăng

1.2.24

đọc Dostoievski: giọng Nga lửa




Dostoievski là nhà văn của chuyển động tinh thần ở dưới nền đất. Dostoievski ít bí ẩn, hoàn toàn có thể dựa vào sáng tác để nghiên cứu ông, trong số phận các nhân vật của mình thì ông kể chuyện về số phận mình; qua nỗi hoài nghi sự phân đôi của họ ông kể về nỗi hoài nghi phân đôi của mình; trong trải nghiệm tội lỗi của họ ông kể những tội lỗi bí mật của tinh thần mình etc. [một thứ Ác hoa Baudelaire] Dostoievski là một ý thức mạnh mẽ về việc ghê sợ cái ác nhưng cũng nhìn nhận sự cần thiết của cái ác; một ý thức kiên định về sự hiện hữu của Thượng đế [Phúc Âm của Dostoievski là Phúc Âm Kitô giáo "mới", không phải Công giáo hay đa thần; có mấy lời hay được trích nhất, trong Lũ người quỷ ám và Anh em nhà Karamazov, đại ý: nếu không có Thượng Đế thì mọi sự đều được phép, hay là: nếu Thượng Đế có mặt thì mọi sự tuỳ thuộc Thượng Đế và "tôi không có khả năng làm gì ngoài ý muốn của Ngài", nếu Thượng Đế không có mặt, mọi sự tuỳ thuộc tôi và tôi cần xác định sự độc lập của mình], nhưng ông không bị giày vò về đề tài Thượng Đế [vấn đề về Thượng Đế chính là vấn đề nhân bản còn vấn đề về con người lại là vấn đề của Thượng Đế], ở ông là con người [nhân học không phải thần học] và số phận con người, bí ẩn tinh thần con người giày vò ông; ông khai mở bản chất con người không phải trong những hình thức chuẩn mực lồ lộ ánh sáng đời sống mà ở trong tiềm thức [bản năng tiềm thức thuộc đêm tối chứ không phải hiện hữu sống động ban ngày], trong cơn cuồng dại [trong cơn động kinh co giật chứ không phải tình trạng mạnh khoẻ tỉnh táo] và trong tội ác [trong tội ác nhìn nhận chứ không phải những chuẩn mực của luật pháp]; đoạn hội thoại sau trong Lũ người quỷ ám, đoạn hội thoại này cho thấy Dostoievski vọt lên từ trong bề sâu thăm thẳm và Nietzsche vượt qua vực thẳm là 2 quan điểm, có thể dùng, đối nhau, Thần-Nhân và Nhân-Thần [trên những con đường Nhân-Thần tự do tiêu vong và con người cũng tiêu vong]:

- anh đã biết như thế rồi, anh có phải là người tốt

- phải

- hỏi thế chứ tôi cũng nghĩ như anh, Stavrogin nhíu mày nói nhỏ

- kẻ nào dạy cho người đời biết rằng họ tốt, kẻ đó sẽ dẫn dắt đời

- kẻ ấy đã bị đóng đinh

- kẻ ấy sẽ xuất hiện và đó là người Thượng Đế

- Thượng Đế người chứ

- Người Thượng Đế, có khác nhau


trong Thế giới quan của Dostoievski, Berdyaev có một nhận định đặc biệt sắc sảo khi nói về con người Kito giáo đến tận chiều sâu của Dostoievski - gọi là Kito giáo "mới" đi - khi thông qua chủ đề Tự do. Chương Tự do có lẽ cũng là chương Berdyaev nhận định gợi cảm hứng cho tôi nhất. Nó tiếp tục bắt quyết một Dostoievski tiên tri khủng khiếp. Hôm qua nhân nói đến chuyện tránh thai với một cô gái, chúng tôi nói chuyện liên quan đến cha đạo dạy giáo lý Công giáo: không tránh thai không tính ngày quan hệ, phải để tự nhiên hết, phải... phải... [ngày xưa tôi bỏ không nghe giảng pháp ở Chùa cũng vì một lần đang ngồi nghe giảng hết sức bình thường, tôi muốn biết các thày giảng thế nào để vấn đề đến được chúng sinh nên tôi đi nghe, thường đi 1 mình và ngồi không quen biết ai, đang yên đang lành một người bảo tôi tờ kinh không được dùng làm quạt phe phẩy, tôi hạ xuống đùi thì ba bốn bà bảo tôi tờ kinh phải lúc nào cũng nâng lên ngang ngực trở lên không được để dưới thấp (tôi đứng dậy luôn chào các bác và chị); ở tuổi ấy tôi chỉ hiểu mình không chịu được thứ giáo lý cứng nhắc đạo tràng thế này, nó thực sự không liên quan gì đến giáo lý đạo đức mình trân trọng), tôi liền nhớ đến cái hiểu sắc sảo của Berdyaev hiểu Dostoievski: tự do lựa chọn thiện ác và tự do trong cái thiện; nhất là vế thứ 2: tự do trong cái thiện; tức là ý thức mạnh mẽ của con người trong sự hiện hữu của Thượng Đế, anh ta sống "tự do" trong cái thiện, chỉ có anh ta đối diện với chính mình và quần thể xung quanh, chỉ có anh ta với tận thế và phán xét cuối cùng, anh ta nhìn anh ta nhìn chung quanh chứ không có giáo lý phải thế này phải thế kia nào ra rả bằng miệng được, anh ta là câu đố mà chính anh ta phải giải đoán đến tận chiều sâu đêm tối thăm thẳm của nó, đây cũng chính là đồi núi tinh thần Dostoievski, con người và số phận là vấn đề và câu đố cần giải đoán [trong các nhân vật của Dostoievski, nếu để nói nhận thức rõ nhất về sự hiện hữu của Thượng Đế, thì phải là Ivan Karamazov, nhưng từ nhận thức đến hành động lại là chuyện khác (Schiller chính là khởi thuỷ là hành động), dẫu tất cả các nhân vật của Dostoievski luôn là những nhân vật nhận thức sự kiện hết sức nhạy, như một thứ linh cảm (có lẽ phải dùng linh khiếu) không như các nhân vật của Shakespeare luôn hiểu nhầm/lầm lẫn mà từ đó khởi nguồn bi kịch]


[thôi đi nấu cơm đã]

10.1.24

đọc Dostoievski





trong một ngày mưa cuối hè 2019 sau khi đọc một vệt rất dài Dostoievski, tôi biết ngay rằng mình không ở phía Tolstoi, dù gần đây có lúc tôi nghĩ tôi sẽ đọc lại một ít Tolstoi nhưng nếu vẫn còn nghĩ quá nhiều đến ý thức mạnh của Dostoievski thì khó lòng sờ lại Tolstoi


cũng trong ngày mưa, hôm nay, tôi lẩm nhẩm với mình rằng, chừng nào tôi còn sống như tôi đang sống thì chừng đó tôi vẫn đang thực hành ý thức Dostoievski mà như thế tức là, tôi đã ở ngả Dostoievski nhìn ngả Nietzsche và như thế, tôi biết mình khó lòng sờ lại và sờ tiếp Nietzsche. Cũng như vậy, năm xưa tại sao khi đọc Myshkin tôi luôn thấy sự đồng dạng với mình, thậm chí cả sự bất lực, cảm nhận của mình về nhân vật ấy: sự bất lực; thì hôm nay mới nhận ra cái mình cảm thấy, mình biết mà không biết rằng mình biết; sự bất lực ấy đến từ bất hạnh và bi kịch: dẫu giải đoán và thức ngộ được nhưng không biết nuốt lấy và kết hợp [chiếm lĩnh và hợp nhất] những giải đoán thức ngộ - thì thật bất lực, bất lực thật, và lại còn không xê dịch để thay đổi sự bất lực [có lẽ biết bất lực mà xê dịch đổi dời được thì không phải bất lực - buông tay chịu trói đứng quan sát toàn diện]


Gide và Berdyaev có nhiều cái nhìn Dostoievski chập nhau, tất nhiên họ đều đi sâu tinh thần Kito giáo, không phải Công giáo hay đa thần ở Dostoievski; Thần nhân không phải nhân thần ở Dostoievski... rất nhiều cái nhìn chập nhau. Nhưng ở Gide thì vấn đề tiên quyết Dostoievski trao trọn là sự hiện hữu của Thượng Đế, còn trong cái nhìn của Berdyaev thì Dostoievski là vấn đề con người và số phận của nó trong sự hiện hữu của Thượng Đế, tức là chủ đề nhân bản - vấn đề Thượng Đế là về nhân bản và vấn đề của con người là vấn đề của Thượng Đế [Simone Weil tại sao âu lo: nghĩ về God là việc của con người và nghĩ về con người là việc của God, sao ta âu lo]. Đến đây thì ý thức của Berdyaev nhập làn quy tụ về sự tồn tại Thần nhân của con người trong ý thức mạnh của Dostoievski trong sáng tạo; còn Gide thì nhập thẳng làn ngay từ ý thức "sự hiện hữu của Thượng Đế". Và như thế Dostoievski không chỉ giọng Nga quá Nga mà "giáo lý" hướng Đông hơn Tây. Trong cái nhìn của Berdyaev, Dostoievski là lửa [ngay từ đầu Berdyaev đã nói nhìn Dostoievski trong con mắt "khí thiêng học" (?)] và khi là lửa thì ngả kia là nước, điều này Berdyaev nhìn Dostoievski trong chủ đề tình yêu - nhân học của Dostoievski thuần tuý nhân học nam giới; người phụ nữ xuất hiện như một sự kiện, khoảnh khắc trong số phận của người đàn ông, trên con đường con người [Nietzsche cũng cho là thế :); một nhà văn vn tôi đọc một vệt dài gây ấn tượng lớn với tôi cũng nói thế, TTT]

...

[mưa làm tôi tỉnh ngủ và mưa lại ru tôi ngủ lại, lúc nào tỉnh tôi nghĩ tiếp viết tiếp 'ở đây']


4.1.24

đọc Dostoievski

 



có mấy bạn inbox nói chuyện bảo đọc mấy sách chuyên khảo/luận, bình luận văn chương bị buồn ngủ, đọc khó vào... 


đấy chính là lý do phải đọc kỹ đọc đủ tác phẩm của đối tượng chuyên khảo/luận, đối tượng của bình luận đấy. Nếu đọc đủ nhiều rồi thì khi nghe người ta bình luận, đọc về đối tượng của mổ xẻ ấy... sẽ tỉnh lắm, như đang thấy lại những gì mình từng nhìn mà không biết là mình nhìn thấy [thậm chí có thể phản biện hay bắt lỗi dịch giả (có khi dịch giả cũng đọc chưa đủ he he)]. Nó cũng là một cách đọc lại và hệ thống cái mình biết


và thật dễ dàng để chém gió ngay cả khi chưa đọc một tác giả nào đấy, cũng chỉ cần thông qua đôi ba quyển "sách phân tích", miễn là phải biết lừa mình hiểu ngay cả khi không hiểu gì, giống như chép soạn văn ngày xưa í, lọc ra ý chính mà chém :)))

3.1.24

đọc Dostoievski




tôi không đọc ai đó bình luận tác giả tác phẩm khi tôi chưa đọc đủ nhiều đủ kỹ tác giả tác phẩm đó


khi khoảng 20 tuổi tôi bập ngay vào Tội ác và trừng phạt, Anh em nhà Karamazov và tôi chạy một mạch khỏi văn học Nga. Vì Dostoievski quá Nga. Tôi nghĩ đời này có chết tôi cũng không sờ tiếp Dostoievski


khi 33 tuổi, chính xác là 32 tuổi 7 tháng, sao con số này nó ứng dã man đến thế, trong một trận ngứa ghẻ [từ mèo] đúng nghĩa sốt liên miên cả tuần vì viêm da, như xuống địa ngục, nhìn da dẻ mình tôi hiểu sao điển tích Phật có chi tiết nhìn người đau ốm ghẻ mà ta phát tâm tu; tôi rục rịch đọc Dostoievski, với kỷ luật đề ra dù có thế nào và bao lâu, tôi sẽ đọc bằng hết những gì Dostoievski từng được dịch sang tiếng Việt; sự vụ tập luyện tinh thần ròng rã này gần 3 tháng và phải nửa năm sau mới hoàn hồn [sau gần 3 tháng ấy, tôi rơi vào trạng thái hụt hẫng không nghĩ là mình còn có thể đọc gì khác mà thấy hay, cảm thấy như cơ thể bị đuội]; cho đến giờ, rất nhiều khi đi trên đường, ngồi trên xe, nhắm mắt ngủ, nhắm mắt hít thở... trong mọi hoạt động, kể cả ban ngày, tôi vẫn nghĩ đến các chi tiết, các ý nghĩ phát sinh từ việc đọc Dostoievski


thế mà phải đến mãi tuần trước, tôi mới quyết định đọc người ta bình luận Dostoievski, mở màn bằng Gide bình luận Dostoievski; vốn không thích Gide, vậy mà tôi phải mỉm cười suốt các trang đọc bởi Gide bình Dostoievski không hề tệ, rất đáng đọc. Tôi vẫn bảo toàn việc, phải đọc đủ nhiều đủ kỹ thì mới đọc bình luận