Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Jeong You Jeong. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Jeong You Jeong. Hiển thị tất cả bài đăng
25.8.18
Vương quốc trong mơ
Trong các sinh vật tồn tại trên trái đất, ưu việt là con người, ngu muội cũng là con người, kỳ quái, vô ơn, thất thường cũng chính là con người; càng đi đến cực điểm văn minh thì càng chấp chới ngưỡng vỡ bong bóng đánh mất nhân tính. Trong những hoàn cảnh khốc liệt, cửa ải sinh tồn là nơi con người rũ bỏ văn minh để quay về mọi rợ, phần nhân tính bị phần phi nhân lấn lướt và là một tồn tại song song mang đặc tính nghiệt ngã, u buồn.
28 của Jeong You-Jeong kể về 28 ngày bùng phát bệnh dịch “Mắt Đỏ” diễn ra ở thành phố yên bình Hwa Yang ven thủ đô Seoul, bệnh dịch bắt đầu từ cái chết của người đàn ông làm nghề phối giống chó bị chó cắn, sau đó lây lan nhanh chóng cho cả người và chó, không tìm được nguyên nhân cũng như không có phác đồ điều trị, thành phố Hwa Yang thành hòn đảo bị cách ly, bị chính quyền phong tỏa kìm kẹp, con người buộc phải tìm mọi cách để sinh tồn, chống chọi, chiến đấu với bệnh tật, chính quyền; và cả cuộc chiến giữa người với người cũng như người với những tồn tại khác con người khi đối mặt với sinh tồn. Sống còn không còn là lựa chọn, nó là bản năng của mọi tạo vật có sinh mệnh bị tạo hóa kết án.
28 ngày, những bản tin thời sự như bao tin nhanh hờ hững bên ngoài thành phố Hwa Yang, điều thực sự bên ngoài Hwa Yang muốn biết thì sẽ không thể biết được, còn thứ mà họ không muốn biết thậm chí không quan tâm thì báo chí truyền thông sẽ cứ liên tiếp cho họ biết, đấy chính là chiêu bài chính trị, là tấm thảm kịch con người với những mưu toan chính trị của nhà cầm quyền, bệnh tật hoành hành triệt hạ từng người từng cơ sở tổ chức và là mảnh đất màu mỡ nhung nhúc giòi bọ nuôi dưỡng nhân tính suy đồi, nơi chó bị chôn tiêu hủy tập thể, người cũng bị chôn tập thể, rồi cả người cả chó rốt cuộc cũng cùng chung một số phận, nơi con người sống như chó chết cũng như chó, lửa chẳng thể nào tự tắt nếu vẫn còn thứ để thiêu đốt, bệnh Mắt Đỏ chính là ngọn lửa địa ngục ấy. Hwa Yang trở thành thành phố bị cô lập, bị ruồng bỏ, thành hòn đảo của bản năng, mọi thứ đều nhòa đi và biến mất, chỉ còn sự sống và cái chết chi phối đầu óc của mỗi cư dân.
Jeong You-Jeong cấu tứ 28 như một phim điện ảnh, người đọc không lạ gì với những nội dung phim về bệnh dịch lây lan khiến con người đi vào săn thịt lẫn nhau, biến nhau thành vật thế thân hay con mồi để mình được tháo thân, được sống sót, những góc khuất khó lường của nhân tính, phần phi nhân được lột truồng trần trụi… góc nhìn ấy người đọc không còn lạ lẫm. 28 đưa người đọc tới một góc tiếp cận khác, khi đưa sự tồn tại của con người với nhau xếp đặt cạnh sự tồn tại của động vật bầu bạn gần nhất với con người, một căn bệnh lây nhiễm chung giữa người với chó. Đối với loài chó, con người chính là cả thế giới, nơi nắm giữ vận mệnh, thức ăn, chỗ ở và sự an toàn được đảm bảo, rời bỏ con người tức là rời bỏ thế giới của chính chúng, trở thành kẻ lang thang, quay về với tổ tiên thú hoang, chúng cũng bị đưa vào vòng sinh tồn buộc phải lựa chọn làm kẻ lang thang thú hoang hay để con người giết hại rồi trở thành xác chết. Bạn có thể nói tất nhiên con người vẫn sẽ như cũ, vẫn tàn sát để tồn tại, người với người tàn sát nhau giẫm đạp nhau để sống thì chó là gì; con người vốn cho rằng, con người và mạng sống của con người là đỉnh cao giá trị, vượt trên tất cả mọi vật trên mặt đất này, bởi những giống loài như loài chó thì thế gian nhan nhản cả đống chẳng thiếu gì. Với tư cách kẻ ăn thịt, kẻ săn mồi, tên bạo chúa, kẻ mạnh trong hệ sinh thái, tính cách thất thường và sở hữu trí tuệ chi phối sự sống và quyết định số phận các sinh vật khác như con người thì quả đúng như vậy; nhưng 28 là câu chuyện gieo hy vọng – dù hy vọng chính là thứ hay phản bội chúng ta nhất trên thế gian này, nhưng không có nghĩa là ta không bắt đầu gieo nó, đường vạn dặm nào chẳng có khởi đầu là bước chân đầu tiên, rằng chính giống loài vô ơn như con người cũng sẽ là giống loài biết nhìn nhận sự tồn tại bình đẳng của những sinh mệnh khác, có những người mà thế giới của họ chỉ là các sự kiện loài vượn trần trụi ra đời, chiến đấu, gây hấn, bệnh tật rồi chết đi, và cũng có những người mà thế giới của họ là nơi có chỗ cho cả loài vượn trần trụi và những loài động vật lông lá, những sinh vật khác
Nhân vật chính bác sĩ thú y ở trại cứu hộ động vật Dreamland Jae Hyung là hy vọng như vậy, người 11 năm trước cắt sợi dây buộc thân mình vào đoàn 12 chú chó kéo xe với mong muốn đàn chó sẽ là con mồi thu hút sự chú ý của lũ sói, hy sinh đàn chó để giữ lấy mạng sống của mình, điều ân hận nhất của anh là đã coi sinh mạng của đàn chó là đối tượng thứ cấp so với mình chứ không phải mục đích tất cả đều có sinh mệnh đều muốn được sống, điều ân hận là anh đã không cắt gangline cho đàn chó, đã không cho chúng cơ hội để chiến đấu giữ lấy sinh mệnh, một cơ hội đấu tranh sinh tồn để được sống; mọi tạo vật đều có sinh mệnh của mình, đều phải sống cho đến khi chết, đều có giấc mơ được sống, có giá trị tồn tại riêng
Biết khiêm cung trước tạo hóa và muôn loài khác, con người có ngu muội rồi rơi vào bi kịch nhân danh con người văn minh không, câu ấy không cần dấu câu, nó là hiện thực đang diễn ra không khó tiên đoán. Yêu thương thân mình và biết xót thương những tạo vật có sinh mệnh khác có lẽ sẽ bớt đau buồn bi đát hơn, bởi trong nương tựa ấy ta không đơn độc, đồng nghĩa không bỏ rơi hay làm tổn thương kẻ khác
“Có những lúc, tôi mơ tới một thế giới không có con người. Một nơi mà luật lệ tự nhiên sẽ kiểm soát sự sống và cái chết, một thế giới mà tất cả mọi sinh mệnh được làm chủ cuộc sống của bản thân, một vương quốc trong mơ”
Có những người tin vào thuyết mạt thế, muốn nước trời lửa trời xóa sạch thế giới, xóa sạch tất cả, không có con người, rồi bàn tay kì diệu của tạo hóa sẽ làm công việc nên làm, những người ấy có thể bị xem là phản nhân loại, họ hành động có lý của họ, chỉ có điều là có ai nhìn ra được cái lý ấy hay không 🙂
p/s: ở 7 năm bóng tối có đoạn nhân vật xưng tôi lặn xuống nước và đoạn cậu bé lặn dưới biển viết vô cùng đẹp và ý vị, cứ nhắm mắt nghĩ đến 7 năm bóng tối là nghĩ đến 2 đoạn ấy. 28 không có những đoạn như thế, tuy nhiên nhắm mắt lại thì mình nghĩ đến Jae Hyung nằm giữa trời tuyết rơi mơ sảng mất dần ý thức khi mắc nạn cùng đàn chó kéo xe, những tinh thể ánh bạc lơ lửng bay trong ánh chiều tà, cánh rừng vân sam, đàn chó kéo xe xếp dọc chân ngồi thành một hàng…
tôi gần như không hứa gì với bất cứ ai, nhưng khi con mèo bước vào cửa nhà tôi, mà ngay sau đó tôi đặt tên nó là EMi thì tôi biết là tôi phải chịu trách nhiệm về nó và với nó, là tôi sẽ không có bất cứ lý do nào tùy tiện phá vỡ mối quan hệ và cam kết của đôi bên, không cần lời nói hay bất cứ gì làm bằng chứng, bản thân tình cảm đã là sợi dây rồi 🙂
25.3.15
Bước vào thế giới tĩnh mịch
Câu chuyện 7 năm bóng tối được Jeong You Jeong viết như thể tác giả giăng màn sương đậm đặc mù mịt xuống ngôi làng, con đập, trường tiểu học...Se Ryung vậy.
Choi Seo Won cậu bé 12 tuổi là kết quả cuộc hôn nhân chóng vội của Choi Hyun Soo-cầu thủ bóng chày giải nghệ, uống rượu triền miên và Kang Eun Joo-một người phụ nữ là nỗi chịu đựng với hầu hết đàn ông (ngay cả phụ nữ cũng khó lòng ưa nổi Eun Joo, có cần tỏ ra thô lỗ, gàn dở thế này không)
Oh Se Ryung cô bé 12 tuổi cũng là kết quả cuộc hôn nhân bất hạnh của Oh Young Je-nha sĩ thích dùng bạo lực để "điều chỉnh" vợ con, con trai của địa chủ sở hữu con đường hàng trăm dặm dọc theo sông Se Ryung (cô bé được đặt theo địa danh Se Ryung này) và Moon Ha Young-người phụ nữ luôn bị đeo cái bóng sợ hãi sau lưng kể từ khi bước vào hôn nhân
Hai đứa trẻ 12 tuổi này chưa từng gặp nhau song cảm nhận sâu sắc từ phía Seo Won khiến cậu bé như nhìn thấy cô bé Se Ryung đã chết kia hàng ngày, gần gũi, thân thiết và thấu hiểu cô bé trọn vẹn. Nhưng bố của Seo Won lại là người gây nên cái chết của bé gái Se Ryung, dù không thể khẳng định, việc cô bé sống với ông bố bạo lực kia và việc bị xe đâm, bị bẻ gãy cổ, vứt xác xuống sông thì đâu là điều may mắn hơn . Chính từ sự kiện Se Ryung mất tích, rồi được tìm thấy xác, trải qua rất nhiều móc xích, sâu chuỗi lập luận mà bố của Se Ryung-Young Je đã vạch ra kế hoạch trả thù, không chỉ nhằm vào Hyun Soo mà vào cả gia đình anh, đặc biệt là cậu con trai Seo Won-người được coi như trái bóng cuối cùng cần được bảo vệ của Hyun Soo.
Từ đây mở ra 7 năm u tối của cả hai bố con. Hyun Soo mang án vặn cổ sát hại đứa bé gái 12 tuổi, dùng dùi cui đánh chết bố đứa bé, giết vợ quăng xác xuống sông, mở cửa đập nước nhấn chìm 4 cơ sở và một nửa số dân của làng. Còn cậu bé Seo Won sống trong cảnh "con trai của kẻ sát nhân", họ hàng ruồng bỏ, chưa tới 7 năm mà chuyển trường trên dưới 20 lần, đặc biệt luôn đeo trên lưng mặc cảm mạng sống của mình được đánh đổi bằng nửa số dân làng. 7 năm đó còn là 7 năm bóng tối u buồn, tĩnh mịch phủ xuống quan hệ cha con của hai người. Hyun Soo mong muốn con trai sẽ không trở thành người như mình: giết chính mình, giết người, rồi trở thành quái vật, anh đã làm hết sức để dẹp bỏ bóng tối bám theo, phủ bóng lên Seo Won
Câu chuyện trinh thám này được viết theo lối tiểu thuyết trong tiểu thuyết, lập luận, tư duy, tình tiết được nhìn từ nhiều góc, nhiều nhân vật mà phần lớn các nhân vật đều là những con người chứa hiểm họa nội tại theo các cách khác nhau. Việc ai là hung thủ thì không có điểm cộng thu hút vì mọi sự đã rất rõ ràng, không hề lắt léo nhưng người đọc vẫn sẵn sàng đi hết gần 600 trang sách chỉ để được suy nghĩ về việc tại sao họ lại làm như thế. Có một luận điểm tâm lý khẳng định rằng, mọi hành vi của con người đều có căn cứ, lập luận chắc chắn trước khi nó được thực hiện, vấn đề là, chúng ta có tìm ra hay hiểu được căn cứ hành vi đấy của mình hay của người khác hay không. Điều này có thể nói là cơ sở cho nhân vật Ahn Seung Hwan-người chú cùng đội bảo vệ với bố của Seo Won, cũng là người sống cùng phòng với cậu bé, áp dụng triệt để và hết sức tĩnh tại quan sát toàn bộ những người xung quanh, giống như anh ta muốn đi đến chương kết của tiểu thuyết vậy. Nhân vật này là điểm sáng chói, được xem như cái tâm để các nhân vật khác, cũng như người đọc choãi chân tìm hiểu toàn bộ câu chuyện u tối này, đây là hình tượng nhân vật đặc biệt thu hút với những thói quen ghi chép, đánh dấu các suy nghĩ, đam mê thám hiểm..
Và đặc biệt là khả năng bước chân vào thế giới tĩnh mịch của người khác lặng lẽ bền bỉ như một chuyến lặn sâu khám phá ngôi làng bị nhấn chìm dưới nước. Một người tự do ý chí bình thản và lạ lùng
ps: hình ảnh được chụp lúc gần 0h đêm, Lốc thèm cơm nóng ăn với muối vừng đen nên lại lục tục xuống tầng 1 cắm 1/2 ống bơ gạo
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)