Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn delicate. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn delicate. Hiển thị tất cả bài đăng

8.5.25

13 năm

rạng sáng mơ thấy M. đi khỏi chỗ của mình, chỉ còn mình em ở lại. Xung quanh rất nhiều lửa. M. cắt hết tóc và râu để lại, nhìn M. rất trẻ. M. nói 20 năm và bay đi

tỉnh dậy nằm khóc cho đến lúc này và, vẫn có một chút an ủi. Vì được thấy lại M. dù chỉ trong mơ, không phải lúc nào cũng được như vậy đâu, rất lâu rồi. Khoảnh khắc trở về và chia xa vẫn là một, nhưng M. nhớ phải về qua. Nhớ phải về qua

13 năm rồi, EMi sắp 18 tuổi, đã trở thành một cụ mèo trái nết 

14.4.24

16 năm

 



khoảng giờ này, ngày này, 16 năm trước [M. tt_nt]

em vẫn đang giữ lời hứa sống tốt: đi nơi muốn đi, làm điều thích làm, không tự giết mình không nghiện không cải đạo... dù nhiều lúc nhìn trời mây mong được kết nối, như mấy ngày vừa rồi cuối mỗi ngày leo núi, hoàn thành một chặng đường, ngồi thong thả hong người khô mồ hôi, ngửa mặt nhìn trời mây ánh hoàng hôn trên mỗi cây rừng như để nói "em vẫn đang giữ lời hứa" mà buồn bật khóc ngay giữa rừng, không muốn tiếp tục giữ lời

22.3.24

nếu




cuối tháng 9 và giờ là cuối tháng 3, khoảng ngắn so với 5 năm qua, lại càng ngắn so với 12 năm đằng đẵng, thế nhưng lại có thể gặp M. trong mơ


đêm qua trăm ngàn thư viết cho M. đều đồng loạt xuất hiện lại thành từng khuông trải dài trên một cái sân màu cement và người đi đường ngang qua dừng lại đọc ngẫu hứng; tú cũng vậy, tú dừng lại đọc và nhận ra đấy là của mình viết cho một người mà giờ đây có lẽ chỉ có thể ngẩng nhìn trời cao mong tìm sợi kết nối hữu hình


khi về tới nhà là căn nhà hiện nay, không phải căn nhà 2 tầng ở đất này hồi bé, tú lạc vào một căn phòng nhìn thấy M. ngồi bên bàn cùng một kẻ thân người đầu thú gai góc nhớt nhát, kẻ ấy canh một cái điện thoại có 2 đầu gắn loa, hắn nói với tú rất mừng rỡ thân tình man trá và tú tin là mình sẽ được nói chuyện với M. đang ngồi ngay trước mắt, nhưng khi kẻ đầu thú kia nhường đầu dây điện thoại cho M., tú nói gì thì cũng đáp lại tú là im lặng, M. không còn nói gì với tú nữa hay M. không thể nói, chỉ có im lặng


tú vẫn kiên nhẫn áp điện thoại vào tai và kiên nhẫn nói với M. nhưng nhìn M. chỉ thấy anh ngồi nhìn tú hiền dịu mà không nói. Cửa sổ nơi để đàn piano mưa to gió tạt rụng từng bông lăng tiêu đậu lại cùng nước mưa nơi phím đàn, các giá sách đổ sập xuống... tú buông điện thoại chợt nhận ra anh không thể nói vì không thể nói 


tỉnh dậy nằm khóc cả sáng, nếu có miếng da lừa thì chỉ cần điều mong ước ấy được toại, giao kèo gì cũng nhận, chỉ cần gặp lại nhau một lần nữa. Nói kẻ khác đời ngắn sao lại rước lấy những sầu dài và ví người ta như người còn thở đáng phải mang cất mả thì mình giống một thây ma biết thở biết khóc cười suy nghĩ sau khi trở về từ cơn mơ. Giao kèo gì cũng nhận

14.12.23

hai mươi năm




 đọc lại một quyển sách xuất bản cùng năm [và gần như cùng tháng] với năm mình ra đời, nó ở trong nhà gần 20 năm. Câu chuyện mua được nó thì quá đáng nhớ: mua ở dọc sách bán vỉa hè bệnh viện BM [không hề hay biết là chỉ khoảng 1 năm sau, đó sẽ trở thành nơi học tập đi lại đến nhẵn trong mấy năm], nghĩ rằng cất ví cốp xe cho thoải mái xem sách khỏi lo mất cắp hay mất ví [trước đấy từng mất cặp xách để giỏ xe đạp, cũng tại đây, cũng đang khi mải xem sách], cuối cùng trộm móc cốp lấy mất ví [sau đấy mới biết chỉ 3-5s là móc được đồ trong cốp xe máy], mất ví xong thì sách đã chọn đành phải nhờ người bán giữ hộ để quay về nhà xoay tiền đã và trong hoang mang bị trộm móc mất ví lại bị thêm một ông nghẹo ra dụ "làm sao. mất đồ à. muốn chuộc không. chuộc thì tháo cái dây đeo cổ ra rồi anh đi chuộc đồ cho", quá hoang mang phóng lơ vơ trên đường lại gặp mấy thằng Thanh Hoá [hồi đấy người ta gọi thế, chứ không hoa mỹ hoa thanh quế như giờ, và từ đó để chỉ chung những người cửu vạn Thanh Hoá hay thợ xây] nó giơ tay định bóp ngực [thế nên giận cá chém thớt mới đuổi theo bằng được, áp sát xe, đạp luôn đổ xe chở 2 thằng đàn ông, rút dép ra nện, mượn cả mũ cối xe ôm gần đấy nện :)))] về đến nhà trong lơ lửng đủ mọi sợ hãi đổ như thác mùa lũ trong đầu, mặt như ngẫn đỗ cửa bảo bố mẹ "con bị trộm móc mất ví" [vì sẽ phải làm lại giấy tờ cmt các thứ nên kiểu gì cũng phải nói, mà tôi luôn chọn nói thật nói luôn nói ngay, cho nó dễ cho mình], mẹ chu chéo cả phố nghe thấy "ối giời ơi bà ngỗng nhà tôi, đi đâu mà lại mất ví, mất ở đâu, nhiều tiền không, mất từ lúc nào, bố mày chở nó đi tìm ví..." etc. Đã gần 20 năm :)


nay đến trang này, là đã rất cố gắng vì không biết mắt mình mờ hơn 20 năm trước hay chữ đã phai theo thời gian hay là cả hai... chỉ biết vì đọc chậm do mờ nên thấy hơi nhiều lỗi, thấy tờ đính chính cũng hơi mừng... mà tờ đính chính ấy kẹp nhầm, nó đính chính cho lỗi ở một quyển khác :)

7.9.23

trong không gian








hôm nay nói chuyện với một cô gái dùng thuốc an thần 6 năm; cô ấy cũng nghĩ mình từng trầm cảm; nhớ lại và nhìn lại ảnh chụp mình và con emi, mắt mình quầng thâm sau hơn 1 tuần không ngủ tí nào cũng nhất định không uống thuốc ngủ nữa, ghé mặt vào khung hình cùng con mèo [ngày ấy chưa phải mèo già]; cô gái nhìn ảnh mình bảo: mắt chị như kẻ mắt và nước làm lem màu quầng đen :)


nhớ lại khoảng thời gian đó, mình cũng không biết nhờ điều gì mình đi cùng [chứ chưa bao giờ vượt qua, chưa bao giờ] chịu đựng một cơn đau lớn nhường ấy, như một bệnh mãn tính đeo đẳng; chỉ là mình thực sự thấy thuốc ngủ vô ích, mình xoá hết số điện thoại những người bán thuốc trôi nổi trên thị trường, vứt hết thuốc vào thùng rác; mình kệ mịe; mắt lúc nào cũng đau bất kể nhắm mở, trừ lúc khóc là không, nếu có thể khóc được; tai luôn nghe thấy tiếng u u u trong không gian bất kể đêm hay đường phố nhộn nhịp, cứ lắng tai nghe là nghe thấy tiếng u u u sâu thẳm, nếu không thì là M. nói gì đó trong gió, đôi khi giọng M. rất rõ ràng, mình thề là đúng giọng M. như M. vẫn đang nói bên tai mình 


nỗi đau không biến mất, nó chỉ thay hình đổi dạng 

2.9.23

một gặp gỡ



hôm qua tôi đi gặp gia đình một người bạn. Ban đầu anh bạn nhắn quán ở số 14 con phố, nhưng vì nghỉ lễ quá đông nên anh đã đổi sang quán số 10 và nhắn tin báo cho tôi; không kịp đọc tin nhắn, thấy đường phố đông nên tôi đã bảo grab dừng xe từ ngã ba trước đó cả quãng và đi bộ vào phố; đúng đến số 8 thì nhìn thấy anh bạn và con gái lớn của anh đang đi ngược chiều dừng ở quán số 10. Ba người đã gặp nhau như thế, hơn 4 năm mới gặp anh, vậy mà với đôi mắt cận có thể nhận ra ngay dáng người của bạn mình và cả con gái anh dù chỉ nhìn cô bé trước đó qua ảnh; bảo với anh: anh giống ba anh quá, sau mấy năm không gặp anh, em thấy góc nghiêng vừa rồi như nhìn thấy ba anh 


ba người bước vào quán, cô bé nhân viên quán cúi người chào khách; đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao lúc đó mắt mình lại nhìn cô bé, dẫu chỉ vài phút sau mình hiểu. Mẹ, vợ [chị cười thật hiền] và cậu con trai [chào cô tú rất tự tin] và con gái anh đã gọi đồ uống do vào quán trước nên chỉ còn mình và anh gọi đồ khi một bạn nhân viên nam ra đưa menu và ghi order; 3 phút sau một nhân viên nữ bê đồ đến bàn phục vụ, mình đá mắt nhìn bạn nhân viên nữ và bất giác biết tại sao vừa rồi mình nhìn cô bé ở cửa; vì quen; một vẻ quen mà đầu mình chưa kịp định hình; chỉ tích tắc sau đó mình nghĩ, không lẽ là cái Kiến, rồi mình lại tự nghĩ cái Kiến lành hơn cái Tôm; nếu đây là chúng thì hẳn là cái Tôm vì cô bé này xỏ khuyên trâu giữa mũi, khuyên mày 2 bên, tóc nhuộm, móng tay, hình xăm; rồi mình tự nghĩ cái Kiến mặt bầu hơn, vậy là cái Kiến; nhưng liệu có phải chúng không, mắt mình luôn nhìn nhầm người nếu không có biểu cảm trên mặt hay không được nhìn cả dáng người; rồi mình rời tia nhìn đi thì vết sẹo cổ tay cô bé đập vào mắt mình, mình định hình lại và nhìn thì đúng là vết sẹo đó. Mình biết đấy là em gái mình, là 1 trong 2 đứa sinh đôi, cùng cha khác mẹ với mình, 10 năm rồi mình không nhìn thấy hiện diện ở khoảng cách thế này


ngồi với gia đình anh bạn trong không khí thân mật, đôi khi rất đôi khi len vào đầu mình một tích tắc nhỏ cảm giác lấn cấn khi một trình hiện rõ nét với mình như thế đang ở cùng không gian đông đúc quán xá. Rồi vô tình câu chuyện mình và cô T. mẹ anh bạn nói đến một người bạn chung đáng tuổi ông của mình, vậy mà lúc mình gặp bác ấy, chỉ bằng sự dừng rất nhỏ trong mạch văn của mail mình trả lời mail bác mà bác có thể biết mình đi vào vùng đất chưa thể chia sẻ tiếp với bác được và bác tiếp nhận việc ấy hết sức tinh; cô T. lúc ấy gật đầu bảo: ông PĐ đáng tuổi ông con đó, mà con và ông nói chuyện chia sẻ với nhau chuyện tình cảm được, thật là... *cô gật đầu chiều ngẫm nghĩ* và cô nói về chữ "duyên" cũng vẫn những điều mà mình nghĩ: cô và mình và những người tìm tâm hồn nhau đều nghĩ như vậy; nhưng ở khoảnh khắc và không gian hôm qua, nó làm mình lặng đi cả phút; mình không giữ nổi suy nghĩ vương vít tóc mình nãy giờ. Mình quay qua anh bạn, hỏi anh, anh có nhớ vừa rồi có cô bé phục vụ bê đồ uống vào cho anh em mình không; anh rất hiền gật đầu và mắt mở sáng hơn như chờ em nói đi; mình bảo cô bé đó về huyết thống... rất gần với em; anh hơi thẳng người ngước sang nhìn mình mở mắt lớn, và nói sau khoảng vài giây, nói chậm, anh thường nói chậm, anh nói: là con chú con bác em đó hả; mình bảo: cô bé đó và em là con cùng cha khác mẹ, 10 năm rồi em không gặp


anh bạn mở mắt lớn, dựng hẳn người trên ghế hỏi thật đó hả; con gái lớn của anh ngồi đối diện, cô bé thật tinh, cô bé nói rất đủ nghe như ồ lên với ấn tượng ngay khi vừa ngồi vào bàn cùng nhau. F. - tên cô bé ở nhà, nói: vậy đó, vừa rồi con thấy cô nhìn chị đó, *hai bàn tay búp măng của người chơi piano trong cô bé đặt lên vùng thái dương gần đuôi mày* cô nhìn trân trân, mặt cô dừng lại luôn, cô nhìn chị đó trân trân luôn hà, con nghĩ không biết sao cô ngẩng lên nhìn chị đó trân trân luôn. Mình bảo với F, vì cô thấy quen và cô nhìn những phụ kiện trên người bạn đó, cô cần khớp lại [trong 2 đứa trẻ sinh đôi, chính đứa trẻ này hồi bố bỏ mặc, mẹ bỏ đi theo mqh mới, con bé bị hoảng loạn và sợ đi vào thận; lần cuối cùng chăm nom chúng, chúng đến phòng tôi mang theo mùi khai, con bé bị đái dầm và không tự chủ; làm sao có thể khác được khi 10 tuổi người ta bị bơ vơ như thế; mặt nó lúc nào cũng buồn và lì hơn chị gái chào đời trước mấy phút; mẹ tôi từng chửi chúng là 2 con đĩ non và hôm nay mẹ tôi vẫn nhắc lại với tôi: 2 đứa nó giống tú, nhìn giống tú đúng không, một con mặt bầu hơn con kia]; nhưng khi cô nhìn xuống cổ tay bạn í có vết sẹo thì cô biết đấy là em cùng cha khác mẹ với cô; F biết không, lúc đó lưng cô rùng lạnh và tay cô nổi hết da gà, cô phải nhìn xuống da tay mình xác nhận từng sợi lông dựng lên trên nền da gà rồi biến mất đi. Và cô T. vẫn chưa thực sự hết sốc hỏi lại: trùng hợp vậy hả, 10 năm hả tú, là con của Thắng đó hả; bảo vâng ạ; và mình nói: xưa cô bé này ngã xe đồ chơi và cái xe đồ chơi đó rơi trên gác xuống làm vỡ kính, xe rơi trước, người lăn xuống sau và cổ tay cô bé cắm sượt qua tấm kính vỡ, dù đã khâu thẩm mỹ nhưng cơ địa sẹo lồi nên đã thành vết sẹo to và nổi trên da, con hồi đó thường nói với chị và em gái con: vết sẹo đó mai này rất dễ khiến người ta nghĩ đến một vết sẹo tự tử không thành để lại, nếu hôm nay không phải cô bé này mà là chị gái sinh đôi của cô í, thì có thể con sẽ hồ nghi và chỉ khẳng định 90% vì cô chị thì phải có nốt ruồi đặc biệt ở vùng tay trên mà như thế thì không dễ đập vào mắt con; rồi mình quay qua F. nói: nhưng ông Trời lại bắt cô nhìn thấy cái sẹo ở cổ tay rất dễ thấy cơ F. ạ, một vết sẹo mà nhìn thấy ở bất cứ ai cô cùng đều nghĩ đến đứa bé đó em cô. F. vẫn nhắc lại vẻ mặt tôi lúc đó khiến F. để tâm thế nào, F. thật tinh, F. ngồi 1 phút rồi đứng dậy ra quầy lấy thêm nước lọc, khi trở lại F nói: ngoài quầy phục vụ có 2 người giống nhau cô ạ, có 2 chị giống nhau


nếu đúng ban đầu thì sẽ ở số 14, không vào quán số 10; nếu vào quán số 10 không nhìn đến người nhân viên cúi đầu chào thì không lợn cợn một hào quang người quen nào đó; nếu cùng một hoàn cảnh phục vụ đồ uống, cũng là đứa em nhưng không phải đứa em trong cặp sinh đôi mà là đứa chị tay không có sẹo thì... có thể tâm trạng của tôi từ qua tới giờ không lơ lửng thế này. Chia tay gia đình anh bạn, tôi đứng ở cửa quán mấy phút tim đập nhanh, tay rút đt muốn gọi cho ai đó, muốn đi lại vào quán để làm gì không rõ, cứ đứng vậy rồi tự nói với mình, mình phải di chuyển và tôi đi những bước không ý thức qua con phố hàng quán đồ ăn đông người với lời mời chào vào hàng ăn và một vài cú huých do mình đâm sầm vào người khác hay người khác lao vào mình, tôi đi vô định như thế qua các ngả đường qua nơi sáng nơi tối rồi lòng vòng thế nào tôi lại thấy trước mắt mình là khách sạn gia đình anh bạn đang ở; tôi thấy sẽ thật không phải, và tôi lại bước chân đi cho đến khi tôi thấy mình bắt đầu thấy mọi việc chậm lại rồi, không nhoà nhạt tua nhanh rối loạn chao đảo trước mắt, âm thanh đèn đường, nhiệt độ ngoài trời đang cho những giác quan của tôi bình thường trở lại, tôi dừng lại ngước nhìn tên phố và số nhà để book grab. Bên kia đường một người đàn ông đang đứng đái bậy, tôi quay lưng dựa vào gốc cây dưới ánh sáng đèn của trụ sở cơ quan nào đấy và bấm điện thoại nhắn zalo cho chị và em gái. Thế rồi người đàn ông đái bậy bên kia đường ngật ngưỡng đi qua tôi và nhìn và ngoái nhìn, có lẽ ông ta ở quán ăn hè đường gần đấy đang ngồi nhậu với bạn; tôi như tự nhiên ngẩng lên đáp lại cái nhìn của ông, nói: mệt quá nhỉ; ông ta gật đầu và tay đưa lên vuốt mớ tóc bù xù trên quầng trán bóng mồ hôi dầu. Bóng lưng ông ta bước đi với dáng người tuổi bố tôi dần xa, tôi nhìn mãi vào cái cổ áo phông nửa xoắn vào trong nửa dựng đứng chưa bẻ tưa lưa nếp nhão ấy

18.2.23

tạm biệt Bảo Bảo của con

 



trong ảnh là tiểu thuyết Bảo Bảo viết, hôm nói chuyện là đang hơ ngải huyệt túc tam lý cho Bảo Bảo, bảo con đi mua sách cũ, thấy sách bác viết thế là con mua, nhưng con chưa đọc; Bảo Bảo hỏi quyển gì thế; nói tên sách xong Bảo Bảo bảo, viết nhiều quá không nhớ được, đợi tí, à quyển đó đọc được đó con, không dở lắm :) [một số đầu sách trong 1 giai đoạn của Nhã Nam, có thể nói đoạn đầu đi, được lục từ nhà Bảo Bảo ra, thi thoảng trên thị trường sách mấy năm gần đây, cũng xuất hiện những quyển sách khi xưa Bảo Bảo từng làm; chúng xuất hiện lại trong một diện mạo mới]


lần đầu 2 bác con gặp nhau, hơn 11 năm trước, nói nhẹ là Bảo Bảo hút nhiều thuốc quá, hút thế này bác gái có khó chịu không ạ; Bảo Bảo cười bảo: bác gái còn hút ác hơn bác, nếu bỏ hút thuốc mà sống thêm được mấy năm thì bác hút chứ không bỏ. Nghe thế, tú tú phong Bảo Bảo là con người hoan lạc. Và đúng là vậy, Bảo Bảo sống và làm mọi thứ theo ý thích, thích là được, muốn là làm. 


2 năm trước đi viện về, tú tú qua chơi, đốt ngải bấm huyệt cho Bảo Bảo, vừa ngồi làm vừa 2 bác con nói chuyện và nghe bác tả tình hình bệnh, sức khoẻ; tú tú bảo thế thì phổi tắc nghẽn mạn tính copd rồi; Bảo Bảo nghe thế oà lên như tú tú trúng độc đắc, đúng rồi đúng rồi bệnh án bọn nó cũng bảo bác thế [lần vừa rồi nằm viện thì phải sinh thiết để loại trừ ung thư phổi, hôm ấy 2 bác con mừng với nhau vì thoát ung thư phổi, Bảo Bảo sợ đau, nghe tú tú bảo ung thư phổi thì đau đớn lắm, Bảo Bảo bảo may quá, đau thì tôi chịu sao được cô ơi]; Bảo Bảo nói bác từ viện về, vẫn còn ngồi trên xe, nhìn qua cửa xe đã nghĩ mai đi nhậu làm bát tiết canh vịt; mà vừa kể chuyện với mình vừa thở hồng hộc lấy oxy; dạy bác cách thở bảo bác cố lên, vẫn vừa thở hồng hộc lấy oxy vừa nói không ra hơi "tôi đang thở trết bà đây cô" và tay níu níu bấm vào tay tú tú run run ráng sức. Trẻ con lắm, lúc ốm dặn cái gì cũng nghe cũng làm, mang sang bác cái gì để ăn để uống để chữa bệnh bác cũng làm theo, hỏi tỉ mỉ như là chấp hành lắm; thế mà chỉ 10 ngày sau khoẻ, phóng xe vèo vèo ngoài đường, qua nhà tú tú trong trạng thái bác đưa trả "cái này đắng lắm bác không uống đâu, cái kia thì ăn rồi, còn cái đốt đốt này lâu bỏ mịe ra Bảo Bảo của con còn phải đi nhậu chứ"


trước Tết qua gặp bác, nấu món đậu đen hầm nước dừa cách thuỷ, nói Bảo Bảo ăn luôn cho nóng, bác bảo: con cứ để đấy, giờ chiều bác ăn, giờ tôi phải ngồi thở đã cô ạ [lúc í mới xuất viện về nhà được mấy ngày]; hỏi bác: con người hoan lạc đã chịu bỏ thuốc lá chưa; Bảo Bảo nói: bỏ rồi mà, bỏ lâu rồi, hơn tuần nay không hút nữa rồi; tú tú còn cười bò ra, thế mà bác nói với tú tú là bác bỏ lâu rồi, mới có hơn tuần đã nói lâu rồi, đúng là con người hoan lạc. Rồi 2 bác con ôm nhau chào tạm biệt, tú tú hẹn Tết đi chơi về sẽ qua chơi với bác lâu hơn, còn nhắc bác nhớ bỏ thuốc lá, ngủ giấc đêm và tập thở [vì bác thành thói quen gần sáng bạch mới chịu ngủ]


thế rồi hôm ấy là lần gặp cuối, lần 2 bác con ôm nhau lần cuối. Tạm biệt Bảo Bảo của con ❤️🙏🏻

2.1.23

thiệt thà thốn

 


năm nay tết âm cách tết dương có hơn 2 chục ngày, thiệt là thốn hết sức, thốn như hôm trước ngồi grab mà anh grab chạy xe cho tôi quả: đầu gối tôi và yếm xe máy chạy song song quệt nhau âu yếm nhau tình tứ trong pha lượn lách tránh ô tô í. Tết đuổi sát đuýt, cong đuýt rồi đây

mặc dù đã rục rịch dọn nhà mấy tuần nay, nhưng mà cứ phải đi các nhà sách dọn kho không ít thì nhiều, xong xuôi đâu đấy mới thấy có tinh thần tổng vệ sinh nhà cửa. Tưởng tránh được NN dọn kho online vì lười lướt tiki thì hay tin NN dọn kho ở địa điểm như mấy năm gần đây, năm ngoái covid có tổ chức đâu, thế nên cũng phải dọn kho NN như thói quen đã, rồi mới tính chuyện dọn nhà nhỉ. Lên kế hoạch tết này đi du lịch bụi, nhưng mà nghĩ nhàn nhã ở nhà đắp chăn đọc sách rồi ngủ trương thây nứt cốt nó cũng ra dáng phần thưởng cho một năm quần quật từ trưa trật tới rạng sáng đều như vắt tranh không nghỉ ngày nào, cũng sướng mà :)))). Nhưng đời không như mơ, thôi chọn đi chơi nhàn hơn :)))) giời nặn cho cái xoáy tròn ở chân, phải đi mới khai trí, dịch chuyển qua trang sách qua mơ chưa đủ, phải đi khi từ giấc mơ trở về nữa, thì mới đủ mới đỡ hoài của :))))

15.12.22

mountain house




con emi nhìn tranh nó có mường tượng được căn nhà trên núi mà mẹ nó mơ về suốt 2 tuần nay không nhỉ


từ hôm về nhà, ngay cả những ngày ốm sốt nóng rồi sốt lạnh đợt rồi, trong mê man toàn mơ về nhà trên đồi trên núi của người Dao; có hôm còn mơ 3 người phụ nữ Dao già cỡ mẹ của G., mặc bộ váy áo to màu đen gắn hoa văn và hạt đá tua rua, họ cứ cầm nồi với thau múc nước dội từ trong nhà ra cửa, trong mơ mình hỏi: đây là cách người Dao làm phép để khỏi ốm ạ, sao cháu mệt lắm, hay cứ dội nước cho sạch nhà đi, chắc người cháu sẽ sạch theo nhà đấy

14.12.22

out of this world



đơn hàng đồ chơi của Sói Sun, hãng abc phát nhầm rồi từ đó bạn bưu tá từ chối phục vụ địa chỉ nhà mình. Giờ lại có 1 đơn phát sinh ngoài shopee, đêm qua người gửi mới nhớ ra hỏi mình: chị ơi chị nhận được hàng chưa; mình bảo: đang định nhắn hỏi hàng đến đâu rồi mà mãi không thấy, gửi tiết kiệm hay gì mà lâu thế. Sáng sớm đang mơ, bị kéo giật về bởi hàng loạt chuông tin nhắn shopee sms, thì đầu gửi nhắn em tra mã vận đơn, hãng báo phát thành công từ hôm chủ nhật 11/12. Mắt nhắm mắt mở vào nhìn cái ảnh chụp màn hình báo phát thành công. Lại hãng abc


lần này bạn í phát nhầm nữa thì không biết sẽ thế nào đây huhu, phản ứng lần trước của bạn í khiến mình cảm thấy chạnh lòng kinh khủng 😢. Thế này chắc phải yêu nhau mới thoát khỏi kiếp nạn phát nhầm 


mình có tật là khi đang ngủ đang mơ mà bị gọi dậy, mình cảm thấy rất chán rất tủi thân, thậm chí ngày xưa thường xuyên mình khóc khi bị gọi giật về thực tại, khóc ngay cả khi đang đi làm một việc gì đó trong trạng thái bập bềnh chưa hoàn hồn về thực tại; mình không ngại bị làm phiền khi ăn một chút nào, nhưng mà ngủ thì thấy rất tủi thân rất phiền [chính ra đang tắm đang ị mà phải gián đoạn vẫn còn dễ xử lý với mình hơn là đang ngủ đang mơ]. Chính vì tật này mà mình bỏ ngủ trưa 30 năm nay vì cảm giác đang mơ đang ngủ bị kéo về, từ giấc mơ trở về mà chưa hoàn đâu vào đâu nó rất bất mãn; nhất là khi mình ham ngủ ngày; và mẹ mình thì hay gọi mình những việc không đâu khi mình ngủ. Hôm nay đã phá vỡ giấc mơ của mình thì chớ, mình gặp lại một bạn học mà 12 năm nay mình chưa nhìn thấy bạn í ngay cả trên ảnh, còn bạn í thì có thể nhận ra mình nhờ giọng nói; thế mà mở mắt lại còn nhận tin đơn hàng thất lạc, lại cũng hãng abc gần đây mới xảy ra sự vụ kia. Giá kể không trở về từ giấc mơ thì tốt biết bao. Nghĩ đến phản ứng của bạn bưu tá hãng abc, mình thấy sao không yêu nhau đi cho bớt hẩm hiu dạng này huhu

27.11.22

đm




chị và em gái tôi hay nói chuyện những ngày mệt, thường ngủ mơ bị bố đánh hoặc cãi nhau với bố; tôi nói lâu lắm rồi tôi không bị như thế


1 tuần trước trong giấc mơ, tôi mơ tôi đẩy ngã bố, như vậy còn chưa đủ, tôi còn tiến đến đấm đá bố tôi túi bụi trong điên cuồng thoả mãn. Tôi tỉnh dậy mà nước mắt khắp mặt, gối ướt mồ hôi, nghĩ mộng mà thôi, dù mình mơ hay trở thành hiện thực nhưng chỉ là mộng mà thôi, đời này chỉ có bố đánh tôi, dù có thể nào cũng không có chuyện ngược lại, ngay cả khi tôi hứa với mình rằng chỉ cần ông vung tay chân với tôi thì tôi sẽ phản kháng để bảo vệ mình, tôi không chịu bị đánh như phạm thêm lần nào nữa đâu


trưa nay tôi và bố tôi cãi nhau, bố tôi sấn sổ như lao vào cắn tôi như năm xưa, và theo bản năng tôi vung tay đẩy. Tất nhiên sức tôi thì đẩy đàn ông 70 cân cũng ngã. Và bố tôi ngã thật. Nhưng tôi không làm như trong giấc mơ tôi mơ 1 tuần trước. Tôi cũng không đỡ bố dậy như tôi sẽ làm. Mà tôi chỉ nói lại khi bố tôi nói: mày chiến tao, tao sẽ ghi nhớ mày chiến tao; rằng: bố định đánh con như xưa, không thêm lần nào nữa đâu, con không ở với bố được nữa rồi


nói xong tôi xách túi lao ra cửa. Rồi tôi nghĩ chưa xong việc. Tôi bê chồng sách vừa nhận lên nhà, đi cách bố tôi mấy bậc cầu thang. Tôi bình tĩnh lên sân thượng trồng nốt 6 cây đang trong bịch đất. Rồi quét sạch sân, rồi đẩy các chậu cây vào vị trí phù hợp với chúng. Rồi xuống phòng lấy giấy tờ tuỳ thân, tính thế là đủ. Nhớ ra cần quần áo, tôi nghĩ tôi sẽ ở chỗ nào loanh quanh đây thôi nên tôi lấy toàn quần áo mặc thường, giờ mới thấy dở. Việc tiếp theo là mang đồ ăn của emi xuống tầng 3, trông cậy vào Loan cả


xong xuôi tôi ra khỏi nhà. Như chạy trốn việc tôi đã và sẽ vung tay vung chân với người sinh ra mình. Chạy trốn diễn biến tôi mơ, dù biết rõ tôi đã bắt gặp định mệnh trên đường chạy trốn nó


những giấc mơ khủng khiếp, năng lực tiên tri thông qua giấc mơ thế này, nó là lời nguyền khốc hại. Thôi tôi nhảy xe phướn đây

23.10.21

vân du

sáng nay trong lúc tập một tư thế dốc đầu thấp, tự nhiên nghĩ, M. ở trên kia chắc chắn vui lắm vì giờ tú sống bình ổn, có thể nói, thậm chí vượt xa hy vọng của M.; nghĩ vậy và mỉm cười, M. hẳn ngạc nhiên nhiều

khuya lên vườn chôn xương ếch vào các chậu cây. Thấy trăng. Hát vu vơ ngân nga Hoài cảm

https://m.youtube.com/watch?v=XQV0IKJIlLo


4.10.21

everlasting


 


1. sáng nay ngủ dậy với từ Yên Lãng trong đầu. Chuyện là ngủ mơ có một vị bác sĩ có tiếng tới nhà tôi chơi, ông ấy đi cùng một người trợ lý. Rồi ông ấy ngồi xem chỗ sách của tôi và tỏ ra hứng thú với tập thơ Yên Lãng, còn nói với tôi Yên Lãng là bút danh của abc [trong đó abc là tên một nhà thơ có tiếng và trong mơ tôi nhớ tên abc, nhưng giờ tỉnh rồi, tôi không nhớ]


tỉnh dậy tôi tìm kiếm Yên Lãng, cái phố Yên Lãng này cũng gần nhà tôi, tôi biết, mấy lần đi grab và đi có việc với chị gái có đi đến phố này. Địa danh Yên Lãng vừa search thì lạ, có lẽ lúc nào đó tôi sẽ ghé qua Yên Lãng có nhà thờ trong kết quả tìm kiếm hình ảnh, tôi luôn thích nhà thờ và những người chăm đi lễ nhà thờ, nó làm tôi nghĩ đến M. với sự bình an của M. ; nhà thơ Yên Lãng hay bút danh Yên Lãng, chưa biết chưa nghe và không biết có tồn tại không, nếu không thì sẽ có chăng :)))


2. sáng hôm qua tôi thức dậy với câu hát 'Yêu em là điều anh không thể quên'. Chuyện là trong mơ tôi nghe thấy giọng nam hát bên tai tôi và tôi tỉnh dậy trong mơ nghĩ mình phải tiếp tục đi về nhà. Vẫn là lối nhỏ bên trái trước mặt tôi, đầu lối đi có toà nhà màu sáng hơn màu nền giấc mơ tôi và tôi đã đi lối này rất nhiều lần trong suốt 2 năm qua trong mơ, lối đó sẽ đi qua 2 trường khả năng là trường đại học đào tạo gì đó về cấu trúc hình hoạ và đôi khi lại như một trường quân sự... nhưng trong suốt 2 năm qua mơ đi lối nhỏ này thì chỉ duy nhất 2 lần cách đây 1 tháng là tôi về được nhà hoặc nhận ra về nhà [tôi còn ngạc nhiên vì ồ cuối cùng cũng về nhà] còn trong giấc mơ tôi đang viết thì lần này tôi không về được nhà. Sau khi nghe thấy câu nói bên tai Yêu em là điều anh không thể quên, tôi nhấc người tiếp tục bước đi, đi vào lối nhỏ để về nhà nhưng tôi vẫn lạc như mọi lần, lần này sau khi rẽ vào và đi lòng vòng thì tôi gặp địa hình đi dọc một dòng nước lũ, ngược chiều nước lũ, dòng nước màu đen ánh váng như phủ một lớp nhũ hay dầu bên trên. Tôi rất nản vì tôi sợ nước nên nhìn thấy nước mấp mé quét lên bờ là tôi sợ rồi, tôi chỉ biết lẩm nhẩm câu hát thành 'Yêu anh [cũng] là điều em không thể quên' để động viên mình để làm thần chú và động lực là cái mình sẽ mang theo tiếp tục bước đi, vì trời đang mưa xối đất, táp lở những cấu trúc nhà dọc hai bên dòng nước. Tôi đi trong bất an, tuyệt vọng lâu lắm. Tôi gặp hai người đàn ông [tôi biết hai người này] cũng đang lạc đường, một người hoạ sĩ truyện tranh xuất hiện sau lưng tôi từ một ngã rẽ nào đấy và có xu hướng sẽ đi cùng chiều với tôi; còn một người là tiến sĩ dược ở trước mặt tôi, hướng đi ngược chiều với tôi và cũng đang như tìm kiếm đường đi. Họ nói khuyên tôi rẽ lối này đi lối kia, tôi lắc đầu bảo, tôi nghĩ mình chịu đủ đày ải tra tấn rồi, hôm nay đến đây thôi, hãy lo việc mình trước đi và tôi tự nói với chính mình, mở mắt tỉnh dậy thôi, một giấc mơ một chuyến đi, tỉnh dậy thôi tú

vậy là tôi tỉnh dậy với giọng nam Yêu em là điều anh không thể quên và giọng tôi Yêu anh là điều em không thể quên. Và từ đấy tôi còn hát câu í như rất quen, tôi tìm kiếm và biết nhạc trẻ hình như có một bài hát và giai điệu câu hát từa tựa như thế 🤦🏻‍♀️


3. một buổi sáng cách đây khoảng 7 tháng, tôi mơ một người đưa cho tôi quyển sách tên James Brown, tôi nói à, quyển này hôm lâu tôi có biên tập [cắt nhiều chữ vì giấc mơ dài, tôi phải đi xe đạp lên dốc rất nhiều mới gặp người đưa tôi sách, đi xe đạp dốc thì mệt lắm, nên thôi không cần kể :)]


tôi tỉnh dậy nghĩ oắtttt James Brown á oắttttt 


4. một buổi sáng 1 năm trước tôi mơ người phụ nữ mất bố, tôi giúp cô ấy dọn nhà, cùng nhau kê lại giường thì khi cùng nhau nhấc giường lên, dưới gậm giường có một vài món đồ chơi trẻ con kết bụi, tôi cười bảo 2 đứa con cô ấy đã lớn vậy rồi mà nhà vẫn còn đồ chơi rơi dưới gậm giường chứng tỏ phải rất lâu rồi mới kê lại giường [cái giường cũng như hố chôn, huyệt mộ, nhà mồ vậy]. Sau đấy, trong lúc đứng nghỉ tôi thấy một quyển sách rất dày trên bàn kê sát cửa sổ đang kéo rèm, ánh sáng màu khói lam xám hắt xuống khiến tôi rất thích khung cảnh mà quyển sách đang có mặt; có vẻ là một quyển sách đóng chắc chắn, bìa sách là khuôn mặt người đàn ông đội mũ bị che một phần do cô ấy đặt đồ đạc chồng lên trên. Tôi nhìn bìa được một phần chữ Chester, tôi nghĩ Chesterton chăng... đang miên man nghĩ thì cô ấy bảo tôi lấy đi, cô ấy cho tôi quyển sách ấy đấy, lấy đi, hình như nó là sách tiểu sử, nhà chả ai đọc. Tôi thấy kỳ lạ lắm vì cô ấy cũng là người thích sách, thì Chesterton cũng rất đáng giữ lại trong nhà chứ

tôi tỉnh dậy với ý nghĩ vậy là có lúc mình sẽ đọc Chesterton, thậm chí còn có đọc đến độ sách tiểu sử của ổng mình cũng không tha


mỗi sáng thức dậy tôi nằm nhắm mắt nhìn trần nhà, mở mắt nhìn trần nhà, đóng mắt trong ánh sáng nghĩ về giấc mơ; chạm chân xuống sàn cảm nhận ụ đau dưới bàn chân phải, đứng uống nước nhìn bầu trời như vẽ lại những hình ảnh giấc mơ; vào toilet ngồi chơi, nhắm mắt nghe tiếng muỗi, mở mắt nhìn muỗi bay nghĩ về giấc mơ... cứ tuần tự như thế cả ngày như nghĩ về các chuyến đi, về những cuộc đời khác tôi đã sống. Thế là hết ngày, hết một đời ý chứ 🙂


28.6.21

[.]

 





vào một ngày tháng 3 năm 2020 tôi vô tình nhìn thấy ảnh hai cậu bé cố gắng cùng nhau cứu chú chó bị rơi xuống đập nước [tôi vừa trượt trượt đt thì thấy máy vẫn lưu ảnh]. Tôi nhìn bức ảnh và nghĩ đã đọc câu chuyện tương tự ở đâu rồi, hay là tôi xem một bộ phim nào như thế, hay thậm chí tôi đã mơ 😛. Nhắm mắt đôi ba phút, tôi nhớ ra có thể đây là câu chuyện trong Nana du ký, tình bạn của nhân vật chính với người bạn ở ngôi trường mới. Nghĩ ra được vậy, tôi tạm bằng lòng để đỡ lấn cấn và bằng lòng đi cho đỡ phải kiểm tra :)))


mấy hôm trước, on this day fb nhắc một kỉ niệm, tôi chụp một đoạn trong the notebook trilogy của Agota Kristof, một nhân vật chủ hiệu sách nói, đại ý: một người nếu không viết ra quyển sách/ câu chuyện của mình được thì không gọi là sống, chỉ là đi lướt qua cuộc đời này mà thôi. Lúc ấy tôi liền nghĩ đến con mèo emi của tôi, gần đây nó hay bới ngăn đồ lót của ông bà ngoại, tôi thường tặc lưỡi thanh minh hộ nó rằng, có thể tới lúc này, sau 13 năm làm mèo nó bỗng nhận ra mình trần truồng, tất là muốn mặc đồ lót của người già thôi :)). Rồi tôi nghĩ quyển truyện tôi đọc do một con meo viết nhật ký/ hành trình sống, con meo í có cái đuôi gấp khúc số 7 nhưng tên nó là gì nhỉ, số 7 tiếng Nhật là gì... tuyệt nhiên không thể nhớ ra tên con meo, dù tôi biết đi tìm một bức thư thì sẽ nhanh ra chi tiết tên con meo hơn là cố gắng vận não để nhớ. Nhưng mà...


rồi vài ngày sau, tôi sờ đến Chết chịu, lại một câu văn nữa, đại ý: ta chỉ được phép chết khi có một câu chuyện hay để kể, muốn được vào cõi chết thì phải kể câu chuyện rồi mới được thò chân đi vào [cũng như Thomas Mann quan niệm, cái chết là phần thưởng cho việc sống, nó là phần thưởng và tất là mang nhiều cám dỗ]


kể chuyện dây mơ rễ má vì nay Mọt D. thuê 3 quyển trong ảnh, trong đó Biển là lần thứ 2-3 gì đấy ổng thuê; Hành trình Céline, ổng trố mắt vì dày thế này á, chị đọc tiếng Anh chưa, bảo chưa đọc thì ổng bảo em giở bản tiếng Anh ra đọc không trôi nổi nên mới phải tìm tiếng Việt, lần sau em mang bản tiếng Anh sang cho; còn Nana thì tài thật, lần nào cũng thế, cứ hễ có người hỏi đến là tìm gọi mãi không ra, nay tìm Nana là chạy mấy lượt cầu thang cố tình bới mới thấy đấy chứ, đồ lì lợm quái vật 🙂


có lẽ nên đề tên cho những dòng trên là Bút ký nhà mồ, cho nó Dostoievski :p

22.6.20

island



tôi mặc một bộ quần áo tề chỉnh so với chính tôi hằng ngày, rồi trèo lên tàu cùng mọi người trong gia đình dời đất liền. Sói bắng nhắng nhất định đòi ngồi cạnh dì và suốt chuyến đi những đứa trẻ con chạy như lũ tiểu iêu thoắt ẩn thoắt hiện góc này góc khác nhí nhéo tiếng chành choẹ

khi gần cập bến một đất liền khác, nhìn bằng mắt thường ra xa xa thấy rõ ranh giới đất và nước, tôi nghĩ tôi đã đến một hòn đảo, thì chỉ còn một mình tôi trên tàu; tất cả đã vắng mặt lúc nào tôi không hay

hòn đảo đang có lễ hội đua thuyền, trai tráng ngồi dọc 2 hàng xuôi chiều con thuyền gỗ, và họ đang ra sức hò chèo thuyền, họ đeo trên trán vòng màu sắc sặc sỡ, để mình trần và thân dưới được che chắn bằng lá và hoa kết lại với nhau rất ăn màu với dải khăn quấn trên đầu. Họ hò nhau chèo bằng thứ ngôn ngữ tôi không hiểu và chắc chắn rằng hội đua thuyền này sẽ đâm thẳng vào con thuyền của tôi đang lững lờ dạt vào bờ, có lẽ tôi nên thò chân xuống nước. Dù không biết bơi, sợ nước, thì có lẽ tôi cũng nên làm rì chứ để không cản trở cuộc đua

và tôi nhảy thẳng hai chân xuống nước như một đứa trẻ nhảy vũng nước mưa trũng trên đường bê tông. Tôi không nghĩ rì nhiều, chỉ đơn giản là tôi nên di chuyển, nước cao hơn tôi nghĩ, nhưng nếu có ở trên tàu thì tàu cũng sẽ không dạt thêm được lâu nữa vì có thể sẽ mắc cạn, tôi nùn nên mực nước nào cũng quá sâu với tôi

một xoáy cát hay dẻo cát dưới chân như hút người tôi xuống sâu hơn, hoặc cơn sợ hãi của tôi đã xộc đến trước khi tôi kịp nhận ra, mực nước đã dâng lên quá nửa đùi tôi. Tôi cố gắng căng mắt nhìn đáy biển, tôi nên đi hướng nào để có nền đáy cao hơn. Tôi chăm chú nhìn dưới chân

một người đàn ông hú lên, có lẽ gọi tôi và tôi ngẩng mặt nhìn ông ta. Ông chừng 50 tuổi hoặc hơn, nước da vùng biển, bộ quần áo màu ghi rất nhạt, thật ra nó hoàn toàn có thể là màu khác đã bị bạc đi vì nắng gió và muối biển, giờ chỉ là một màu nhạt bạc không rõ màu. Ông ta vươn một tay làm động tác như lật trang sổ dọc cuộn lại ra sau và rướn cử chỉ đó ra xa. Vạt nước dưới chân tôi, sau và trước tôi cùng những thuyền đang đua được vén lên, đẩy ra chỗ khác. Dưới chân tôi giờ là cát khô dưới nắng, màu cát trắng như khi có nước biển, sau tôi cát khô ráo, trước tôi là bờ cát thẳng vào bờ. Ngạc nhiên trước khả năng của người đàn ông, tôi đi về những nơi có nước gần tôi nhất. Chúng trong như cũ, chúng ướt, chúng vẫn đang chuyển động như chúng là, tay tôi đưa vào chúng, chúng vờn tay tôi nhưng chúng như miếng thạch màu đại dương không chảy tràn nữa mà đã được một nhát sấn rõ ranh giới. Tôi đứng dậy nheo mắt dưới nắng nhìn người đàn ông và cười bảo, cháu có thể đi được mà, chú không cần phải làm như thế

ông ta gật đầu cười không nói rì rồi chắp tay sau lưng, cúi đầu lững thững đi dọc biển, tôi đi theo sau ông, tôi không biết chúng tôi nói với nhau những rì hay tôi có thực sự nghe thấy hay nghe hiểu những rì ông nói không vì khoảng cách ông đi trước tôi đi sau không trong ngưỡng âm thanh tốt để trò chuyện trước gió và sóng biển

ông dẫn tôi vào làng, nơi có nhiều con người và tôi chỉ còn một mình, cuộc nói chuyện cho tôi biết rằng tôi sẽ đi quanh đây cho đến khi nào đến được nhà của ông; chuyến đi chỉ một mình tôi. Làng trên đảo giống một phiên chợ quê, đông đúc và nhiều âm thanh, những tiếng nói con người tôi không hiểu. Tôi đi mải miết không dừng lại vì không có rì để tôi quan sát, rồi trời tắt nắng đột ngột và cơn mưa đến. Tôi biết mưa rừng Cà Mau, tôi biết mưa núi mưa từ thượng nguồn nhưng tôi không biết mưa đảo; tôi đi nép mình dưới những hiên nhà lợp lá, tôi vẫn đang đi bên phải đường dù có hiên che hay không thì tôi vẫn đi bên phải đường, rồi tôi lạc vào nơi giống ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ nhưng rất đông người, theo dòng người phía sau ồn ào, tôi đi tăng tốc độ nhằm chạy trốn âm thanh và dần đến nơi là nguyên uỷ của sự ồn ào đông đúc tại đây. Họ có một lễ hội ở ngôi đền bên kia, đối diện hướng 1h với tôi. Tôi sang bên trái đường, tiến đến để nhìn cổng đền, những chữ tôi không biết, rất nhiều người bưng bê tráp đến lễ đền, tôi có nên vào không. Khi đang phân vân thì tôi thấy hiện ra phía xa xa bên trái đường nơi tôi đang đứng một người phụ nữ rất cao, cao hơn chiều cao thông thường của phụ nữ, cô cao và lênh khênh trên một đôi giày cao, rất xinh đẹp, tóc buộc cao lộ trán, tay cô cầm một bó hoa và tay còn lại một tráp đồ lễ. Cô ấy mặc một chiếc áo cổ yếm lộ đôi bờ vai thanh mảnh, trắng xanh nhưng không ngay ngắn, khi nhận ra đôi vai không mở vuông ngay ngắn mà lại dùn xô về trước thì cũng là lúc tôi để ý tất cả họ, những người đang đi vào ngôi đền này, đều dùn xô vai về trước. Vai họ đóng tảng thịt rất dày rất núng nính, vai họ so, người họ khòng theo vai, khớp vai không mở; ngay cả người phụ nữ xinh đẹp nhường kia. Tôi từ bỏ ý định vào đền vãng cảnh. Tôi đi lại về phía bên phải đường, mưa lâm thâm, thật lạ, mưa trên đảo mà lại mưa lâm thâm âm u như đất liền mưa mùa đông mưa xuân thế này sao

tôi đi mãi dưới mưa cho đến khi trời lại quang mây, sáng trở lại, nắng bắt chợt xoả xuống thay nước trời và màu âm u. Tôi đến một ngôi nhà rất rộng, gần như không có đồ đạc rì. Người đàn ông vươn tay vạt nước lúc thuyền gần vào bờ từ trong nhà đi ra cười đón tôi, ông đưa tôi vào nhà và chỉ cho tôi một ô chữ nhật xây như một cái bể chạy dọc nhà nhưng khô cấc - một bể cạn. Ông chạm tay xuống đáy bể và màu xanh của nước biển xuất hiện, ông nhâng tay lên dần theo mặt nước dâng và ông tiến ra chỗ tôi đang đứng ngoài bể quan sát, ông cười nói rì đó tôi không hiểu. Ông đứng bên ngoài bể và chạm tay như chạm vào một bức tường vô hình và nước trườn tới, cao mãi cao mãi màu đại dương; tôi sững người trước phép màu, tôi ở đây, trước mắt tôi rất nhiều nước, tôi thò tay xuyên nước xoay xoay mát lạnh mềm mại. Nước dâng lên còn cách trần 20cm và phía trên mực nước ấy là giếng trời đón ánh sáng như trên đất liền thiết kế nhà ở có giếng trời ô thoáng, ánh sáng từ các tầng trên rọi xuống xuyên vào vựa nước người đàn ông vừa tạo ra

người đàn ông có khả năng với nước, rất nhiều nước; tôi đứng mở to mắt trước cảnh vật trước mắt, tôi như đứa trẻ trước vựa đại dương mát dịu êm màu trời trong xanh, chúng thật đẹp, dịu dàng, hiền hoà; chúng đang chuyển động như một con người hít thở trao đổi chất, tôi cảm nhận được điều ấy, rằng chúng đang sống dù không biết mình dựa vào căn cứ nào; chúng sống nhưng không phải cảm giác thứ rì đó vô luân như khi ta đứng trên bờ nhìn biển động. Ông cầm rất nhiều táo, chuối và vỏ rì đấy nhìn giống hạt đậu nành thả ngang mực nước vào cho chúng bồng bềnh trong đại dương, tôi tò mò thò tay vào lấy một quả táo, quả táo bị cắn nham nhở và có lẽ đang bắt đầu lên men, tôi trả lại đại dương, tôi thích ăn chuối hơn và tôi thò tay vờn tóm chuối nhưng đều chỉ có vỏ chuối đã lên men đốm chín đen; tôi không có chuối ăn

người đàn ông vẫy tôi đi theo ông, tôi lưỡng lự nên bỏ vỏ chuối đi đâu đấy hay thảy lại vựa đại dương kia, vì rõ ràng vựa đại dương đang luân chuyển đang sống, tôi có nên để lại những quả hay vỏ quả lên men vào lại không hay tôi nên vớt hết chúng ra. Người đàn ông đến gần tôi, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến và nói, câu này ông nói tôi hiểu, ngôn ngữ tôi hiểu: đây là cách tạo ra nước ăn, nước ăn được làm ra bằng cách như vậy. Nói rồi ông nhướn lông mày hóm hỉnh cầm một vỏ chuối và quả táo thối rơi trên sàn nhà ném xuyên vào vựa nước và cử chỉ nghiêng đầu về phía ấy khuyến khích tôi cũng làm như vậy. Và tôi thả vỏ chuối vào lại nước, dùng tay khuấy làn nước ngang để nhìn táo, chuối, vỏ hạt trôi

tôi đi theo ông trên doi cát dọc bờ biển, phía trước mặt tôi hoàng hôn đang xuống. Ông vẫn chắp hai tay sau lưng, dáng đi nhìn bờ cát dưới chân và nói rì đấy tôi không biết mình có hiểu hay không. Chúng tôi cười thư thái với những nếp nheo mắt trước ánh hoàng hôn đỏ cam. Và cùng đi về phía mặt trời lặn

vĩ thanh: giấc mơ về người đàn ông có năng lực với nước, rất nhiều nước, tôi mơ vào ngày 2 tháng 4 âm lịch, đêm của ngày mà tôi chọn đẩy năng lượng lên khống chế ở luân xa 4, tính đến giờ tôi đã giữ ở đây được sang tháng thứ 3. Màu nước ocean cũng là màu phủ lên tôi trong rất nhiều giai đoạn tập luyện, dù tôi là người sợ nước, sợ biển và cũng yêu biển. Tôi nghĩ mãi về những vỏ củ quả trong làn nước, tôi nghĩ nước ở biển cũng là đất ở đất liền, có lẽ nào tôi nên ủ rau củ quả mang sức sống cho đất hay không. Một ngày bố tôi thấy con gái mình ngồi cắt nhỏ vỏ táo vỏ chuối vỏ lạc và hỏi con làm thuốc rì à, đứa con gái dở ương dở ngạnh bảo con cho đất ăn vì người đàn ông có khả năng với nước rất nhiều nước đã làm như thế, con tìm hiểu cũng biết rằng họ đậu cải tạo đất nên những gì là đậu là lạc con sẽ cho đất ăn. Người bố chỉ biết ngước mắt nhìn trần nhà trông chờ một lý giải nào đấy rõ hơn vì trước nay tất cả những suy nghĩ của đứa con này đều là con mơ, con nghĩ, các cụ ngày xưa vẫn làm thế bảo thế etc. những liên tưởng của ló về bệnh - chữa bệnh cũng không biết ở đâu ra, chỉ biết có hiệu quả nên âu cũng là cái liễn, mài nói rì bố nghe biết vậy con gái ạ. Và ông lại lắc đầu nhìn trần nhà cam chịu


sau rất nhiều sợ hãi các con côn trùng không thể gọi tên vì không biết chúng là những con rì, cách đây 1 tuần tôi ủ rau củ quả từ lượng thực phẩm đã sơ chế vào thùng đất và phủ thêm lớp đất lên, đậy nắp thật kín, chỉ cần có ruồi đậu vào thì sẽ có giòi, ruồi ban phát cho nơi chúng đậu những con ấu trùng tên giòi, tôi phải đậy thật kín. Ngày qua tôi lấy hết can đảm mở thùng đất ủ, mùi thối của rau củ quả lên men, nắp thùng chảy xuống thành dòng nước mồ hôi, chưa được 1', tôi đậy nắp trở lại như cũ và trông chờ một mẻ đất tơi xốp đủ dinh dưỡng cho cây trồng cằn cỗi mình đang có. Đây cũng là lý do mẹ Út bảo em phải đầu tư mấy bao tải đất người ta trộn sẵn thì mới có chất cho cây, chứ trông chờ bao giờ mới được đất mình tự trộn với ủ, và tôi cương quyết nói không. Không là không.



18.6.20

YinYang stories



tôi biết đang là mùa hè, tôi nằm trên giường của mình, trong căn phòng của mình; nhưng rất lạnh, tôi run bần bật, tôi gồng cứng người nghiến chặt răng để chống chịu cái lạnh, căn phòng có ánh sáng màu xanh lục thi thoảng chớp ánh vàng trắng. Tại sao tôi lại lạnh thế này, tôi không biết, cái lạnh không cắt da cắt thịt tôi mà nó làm tôi sình chướng, hoang mang, nôn nao cầu nguyện giờ phút này qua mau

người đàn ông với khung xương cồng kềnh bước vào phòng tôi, không gầy không béo chỉ là cồng kềnh, khoá vẫn cắm ở ổ, tại sao anh ta kéo được cánh cửa mở ra ngoài khi mà khoá vẫn trong ổ, tôi không còn hiểu chuyện gì nữa; chỉ với một tờ giấy trao tôi cũng đủ khiến căn phòng bé nhỏ càng thêm chật chội. Tờ giấy ấy của một người xưng là cô D / Đ hay viết về một cô D / Đ nào đó, nội dung nói rằng người mẹ của người đàn ông cồng kềnh này gửi anh ta cho tôi

tôi biết làm gì với một người đàn ông, lạ lẫm và ở trong phòng tôi; tôi nằm lại giường xây lưng về phía anh ta, chịu đựng cơn rét run còn anh ta đứng thừa thãi giữa phòng trong ánh sánh xanh lục vàng trắng. Chúng tôi vô nghĩa với nhau. Rồi anh ta nằm xuống, từ anh ta toả ra hơi ấm; lúc này hơi ấm là sự quyến rũ không thể cưỡng lại, nghĩ tới hơi ấm, tôi thấy mình thư thái; anh ta chìa cánh tay bảo tôi gối đầu lên đây, tôi nằm im lắc đầu và co cụm hơn nữa trước cái lạnh, rồi anh ta xích lại gần nhấc đầu tôi đặt vào tay anh ta. Tôi không biết bao lâu tôi cảm thấy an toàn hơn và tôi trở mình quay mặt lại, rồi cứ thế hơi ấm kéo tôi rúc cuộn lại trong khoảng dài thân trên của người đàn ông cồng kềnh; trong vòng tay, anh ta nhiều xương hơn tôi nghĩ nhưng ấm áp và không khiến tôi sợ hãi, e dè

tôi tỉnh dậy với cảm giác vô cùng ấm, cái ấm của khoẻ mạnh của ánh nắng ngoài trời của không khí thoáng đãng 6 giờ sáng mùa hè. Bụng vẫn còn sình chướng trệ khí nhiều do lây ngược từ cơ thể của mẹ, nhưng ít nhất ấn bụng mình tôi đã thấy mềm hơn, không căng đóng băng như ngày hôm qua. Tôi sẽ dành buổi sáng nay chỉ thở, điều khí các thì qua các luân xa, luân phiên, con ong, cơ hoành, đảo múi. Nhưng trước hết tôi phải xuống nhà xem mẹ tôi thế nào rồi

tầng 3 của mẹ không có người, tầng 2 bố tôi đang nằm thiền, tôi hỏi bố à, mẹ con đâu bố. Ông nói khoẻ rồi, đi ăn miến trộn từ sáng chưa thấy về, chắc sang ngoại buôn dưa rồi. Vầng :)










6.6.20

moon phase

moon phase

dạo này ngồi tập thì ngã cắm người xuống ngủ li bì, nằm tập thì ngủ quên 😞 và thường chỉ dậy đột ngột khi có người gọi điện có khách, chị ơi em đau, tú ơi hộ tôi việc này, chị ơi ăn chưa em gửi ảnh [ảnh trĩ lòi, ảnh tầng sinh môn, ảnh loét chân...] nên hậu quả là tôi bị đau đầu tắc bụp do ứ năng lượng, tất nhiên trong đầu huhuhu [nên mới nói, qua 12h trưa mọi việc sẽ được giải quyết là thế ôi tôi ngủ đến ngu người :)))]

sáng nay tôi dậy sớm làm vườn, rồi có khách, 8 giờ tôi mới vào bài tập. Rồi tôi lại đi vào giấc ngủ mất 😞, tôi mơ một giấc mơ có một người mẹ trẻ với hai đứa con của cô ấy, đứa lớn là trai mặc áo màu ghi đá, đứa bé là gái mặc váy là những sợi lông chim màu hồng - hồng tím - tím bện vào nhau. Người mẹ cho đứa bé ăn một thìa bún phở và đứa bé không muốn ăn nên nhè ra và lấy cớ là nóng, dù bát bún phở nhìn là đã biết nguội, nó phềnh hết bánh lên rồi. Người mẹ trẻ rút ra một cái roi đánh đứa bé gái, muốn nó thừa nhận là nó nói dối, nó không thích ăn chứ không phải vì bản chất món ăn, đứa bé cứ bị một đòn thì rụng một chiếc lông chim trên váy và chiếc lông chim rụng mục ruỗng dần dần rồi tan biến chứ không như sợi tóc cọng lông bình thường khó phân huỷ, nó bị nhiều đòn lắm vì nó bị đánh nhưng vẫn cười, nó cợt nhả và mẹ nó là người tróc tận cốt lõi vấn đề và yêu cầu một thái độ nhận lỗi đầy đủ

tôi không biết mình mơ bao lâu hay đứa bé mặc bộ váy lông chim kia bị bao nhiêu đòn đánh, lúc cuối cùng nó tan biến chỉ còn trên sàn gạch là một vài sợi dây thừng bện quấn giữ form váy và hai chiếc lông chim một tím một hồng tím - trong giấc mơ, tôi lẩm nhẩm mình vẫn có thể, khó khăn nhưng vẫn có thể làm gì đó và, tôi chờ, tôi nhìn và chờ. Lúc này người mẹ ngồi khóc, tay vẫn cầm cây roi và ngơ ngẩn lặp lại một câu hỏi, cô ấy nhìn nháo nhác vào không trung em đâu rồi em đâu em đâu rồi, còn đứa con trai lớn của cô ấy hí hước chạy từ xa lại dậm mạnh chân lên hai chiếc lông chim còn lại trên sàn nhà và sợi thừng cùng hai chiếc lông chim tan biến, thằng bé cười, mẹ nó khóc oà nó có phải em mày không sao mày giết em nó có phải em mày không - tôi bật khóc vì thế là hết rồi, không còn gì tôi có thể làm, không còn một cái lông chim nào, hết thật rồi

tôi tỉnh dậy trong nước mắt với tiếng chuông điện thoại mẹ gọi xuống có khách. Đầu tôi nặng trịch, xoay ổ khoá mở cửa, rút chìa, tra chìa vào để chốt cửa sợ mèo vào cào thảm yoga nhưng tay tôi đớ nguyên cắm mãi chìa không khớp khe khoá, đầu tôi vít nặng, tôi ước gì không có người khách nào chờ tôi dưới nhà, tôi nghiêng người tì đầu vào cửa rồi trượt ngồi xuống, nhìn thật kỹ lỗ khoá và tra chìa, xoay; tôi chạy vội 5 tầng cầu thang, đầu tôi bùng nhùng nghiêng lắc theo trọng lực dồn của người chạy xoắn ốc cầu thang, vừa chạy vừa quàng vội áo chống nắng vì không thể mặc đồ ngủ thiếu vải xuống nhà được

khách nam giới, lông mày đen sắc, không rõ khuôn, mắt hiền, đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm; sau 2 câu xã giao thông thường, tôi đi tìm hàng, rồi mẹ tôi làm tôi bực, tôi vừa tìm hàng vừa nói mẹ 'không làm được mẹ có thể không làm chứ đừng làm nửa vời rồi giật chỗ nọ đá chỗ kia đồ vật nó cũng có linh hồn nó biết đau đấy'... rồi tôi hỏi người khách 2 câu không thấy trả lời, tôi hỏi câu thứ 3, anh ta giật mình khỏi việc nhìn tôi. Tôi nhìn lại mình, ờ quần áo ngủ hơi thế này thế kia nhưng cũng không thể làm người khác ngây độn thế được, người này yếu bóng vía thế, mình mới nói mẹ mình có 1 câu mà anh ta ngây ra. Tôi nhìn ngón tay anh ta, cách đeo đồng hồ, cử chỉ cởi balo... người hiền khô, chú bộ đội; tôi dịu giọng xin lỗi, mình nói to quá, bạn bảo bạn cần 2 hay mấy nhỉ etc. 

2/6 vừa rồi tôi dự lễ tang một người thân, không cảm xúc. Đêm tôi tỉnh giấc giữa chừng và nhìn một chòm sao với những sọc xanh đỏ lan ra như sóng song song rồi bổ rẻ quạt, tôi dụi mắt khỏi giấc mơ để chắc chắn mình không mơ, mình đang nhìn các đường sọc màu. Tôi kể câu chuyện các ngôi sao, chòm sao trước cửa sổ mặt tiền phòng tôi và sự thân thiết của tôi với chúng, chúng lắng nghe tôi nhiều, trong những lúc tôi, một mình nhất; lời kể trôi qua và 3 đêm liền các ngôi sao bỏ rơi tôi vì đã phản bội lời hứa chưa từng được nói, bí mật sẽ không còn là bí mật nữa nếu phân rã chúng ra. Đêm thứ 3 quá buồn bã vì không thấy ngôi sao nào, tôi nhìn cửa sổ hông và thấy trăng sáng, trăng 14, mấy tiếng nữa tro cốt của người thân ấy sẽ được hạ xuống đất, tôi từ chối tham gia buổi lễ, tôi nằm giường nhìn trăng và chìm vào giấc ngủ. Tôi tỉnh giấc giữa đêm, khoảng 3 rưỡi sáng, lúc này thì vầng trăng cũng có các vạch xanh và đỏ xổ ra các đường sóng bổ rẻ quạt, tôi cười và bảo không biết đứa em thơ dại kia có bảo tôi đi khám thần kinh hay chuyên khoa não nữa không nếu tôi lại nói với nó chuyện vầng trăng toả sóng màu 🙂

đêm qua tôi mở cửa sổ mặt tiền, các ngôi sao đã không giận dỗi nữa, ít nhất có một ngôi sao sáng trổi hơn hẳn nhấp nhánh các góc 10h 2h trên cánh của nó đung đưa đón tôi, cửa sổ bên hông là trăng rằm. Gần 2 giờ sáng và đứa em thơ nhắn tin em đi nhậu đây chị Tú, thằng bạn thân em với người iêu ló vừa rủ, tôi đuổi đi nhậu đi, để chị nói chuyện với trăng sao cái lào

tôi nói chuyện gì khi tôi không có chuyện gì để nói bây giờ, chỉ là tôi muốn nói trong im lặng thôi, như tôi mời trăng mời sao nằm xuống đây với tôi và chúng ta bắt đầu. Thế rồi khi tôi thấy tất cả chúng tôi đã nằm, đã dễ chịu an toàn với nhau, tôi kể chuyện những giấc mơ nhiễu nhương đeo bám tôi... còn trong tôi, chỉ có rất ít người tôi muốn gặp họ trong mơ

thương tôi, trăng sao dìu tôi ngủ quên các bó rối trĩu nặng, đêm qua tôi không mơ 🙂



ps. ảnh trăng rạng sáng 15, từ cửa sổ hông phòng tôi


28.5.20

expect



lâu lâu tôi lại mơ bị bố đánh, điều này bình thường thôi, những trận đòn đau và vô lý khi xưa sẽ còn đeo đẳng giấc mơ tôi, nó là tổn thương

đêm qua trong giấc mơ, tôi không hứng chịu mưa đòn nữa, mọi thứ theo cách khác, vẫn thế nhưng hình thù khác; tôi phải ngồi sửa chữa một cái rì đấy rất phức tạp, tôi loay hoay mãi mà không hiểu cách thức, nguyên lý hoạt động của nó, nó không ổn ở chỗ nào... còn ở phía xa, bố tôi đánh một người để thể hiện mình với em trai vợ; tôi la hét, ngăn cản, ném các dụng cụ quanh tôi về phía ông để thu hút sự chú ý nhưng đều không tác dụng

tôi tỉnh dậy trong nước mắt và tiếp tục khóc cho đến khi quyết định ra khỏi giường đi lên sân thượng hít khí trời thắng thế lực hút hố nước mắt Alice của Lewis Carroll. Tôi cần ánh sáng, ánh sáng giúp tôi khoẻ mạnh trở lại, thay vì nước sẽ hoà loãng mọi cơn trầm cảm với số đông mọi người. Nhưng hôm nay trời không có nắng, ánh sáng thì yếu nhợt tù mù, tay chân tôi lạnh ngắt dù nhiệt độ đang là 30 độ, tôi bắt đầu lạnh từ đêm qua, phòng đóng cả cửa chớp và kính, quạt tắt, tôi đắp chăn co ro vì lạnh vì biết chắc chắn giấc mơ sẽ trừng phạt mình vì cảm giác tội lỗi sự việc lúc tối

giờ chuẩn bị bữa cơm tối, tâm trạng không cải thiện, ngoài trời không ánh sáng, se se lạnh không đổi từ sáng, tôi đi vỡ bài, sẽ vỡ bài 2 buổi, ráp bài 1 buổi, hoàn thiện 1 buổi và chủ nhật tôi nộp tô theo đúng lịch cam kết. Định tuyến chó úp mặt 2 chân lỗ tai chưa ngang với tay chống, vai hơi gồ quá, hông phải đẩy cao hơn... và phải làm chậm hơn, làm nhanh là chơi hủi


ngày sắp qua, u ám và lạnh, cảm giác tội lỗi vẫn còn, hôm nay ai đề nghị rì cũng gật vì làm người khác vui một cách dễ dàng thì mình cảm thấy thanh thản hơn

10.8.19

giấc mơ. ốm

Hai hôm trước, buổi sáng trời mưa rất to, tôi kết thúc đọc Dostoievski. Tôi đứng nhìn mưa tới khi mưa tạnh, cơn mưa 3 tiếng đồng hồ. Tôi đứng nhìn mưa. Tôi cười nhẹ một mình vì lòng tôi vui. Tôi từ chối văn học Nga vì trước đây với tôi văn học Nga là những nhà văn viết câu chuyện đèm đẹp, lý tưởng, hoa mỹ, lê thê tô vẽ... đọc rất buồn ngủ, rất chài ngải còn Dostoievski thì ốm to [các nhân vật có một kiểu ốm mơ ác mộng, nhìn thấy ma, nói chuyện với ai đó đột nhiên xuất hiện trong phòng], vì tồn tại song thân vì quỷ ám cưỡi trên 2 vai vì bị câu thúc như trong chiếu bạc lớn đồng bạc cuối cùng ném ra và khẩu súng lục dắt trong người lúc nào cũng sẵn sàng bòm phát tự kết liễu... phát sốt phát điên. Tức là tôi thuộc về phía ấy, phía quỷ và đuổi quỷ; phía đê tiện và phải quen với cái đê tiện, nhìn nó xoay ngang xoay dọc lộn trái, thuận và chống, phía bị kết án, hành hạ, tuân phục số phận bằng ý thức, không dè dặt không giới hạn. Và tôi bỏ luôn Tolstoi ra khỏi danh sách đọc, dù tôi biết kiểu gì tôi cũng như một con mèo quay ra phản trắc chính mình [phải đọc hết thì mới biết mình có thể đọc tiếp hay không, có thuộc về đấy hay không, cũng như phải biết đi lang thang thì mới biết có gì không để còn đi tiếp hay không đi, trở về] Bất hạnh là không ngủ được. Ngủ với những giấc mơ và sống với hiện thực như những giấc mơ, còn giấc mơ thì chân thực như cuộc sống. Thì sao 🙂 Khoảng 3 tuần trước trong một status nói chuyện giấc mơ, tôi có nói mình đang chờ 2 người phụ nữ, tôi thường không chờ phụ nữ vì tôi rất tránh gặp họ, tôi phải nói gì đây khi tôi không biết nói gì; theo giấc mơ và thời điểm tôi áng chừng thì khoảng 1 tháng nữa tôi sẽ gặp 1 trong 2 người phụ nữ. Hôm kia cậu bạn thân bảo đang đi công tác, vợ bầu lại ốm, tú qua xem hộ ta; thế là tôi biết rằng sự việc đã đến sớm hơn tôi nghĩ 1 tháng, nhưng lại muộn hơn tôi chờ đợi 2 tuần. Lúc tôi đến nhà bạn, là lần đầu tôi và vợ bạn gặp nhau, nhà đang sửa bừa bộn y như trong giấc mơ, chỉ đổi mỗi vị trí cái ghế dài thôi, còn nhân vật ốm với các thứ ánh sáng không khác. Và tôi không biết nói gì với cô ấy thật, vì không biết nói gì nên tôi nói rất nhiều 🙂 để giết chết sự nhàm chán cũng như không thể chịu đựng được của bản thân Cũng có những giấc mơ là cuộc gặp mà tôi không biết mình sẽ gặp ai, cũng không biết thế nào vì sự cắt ngang của giấc mơ nên tôi không chờ, lúc nào đến thì biết là mình sẽ phải làm gì đó bằng mọi giá, nhao ra đường chẳng hạn hoặc trì hoãn; tôi thường trì hoãn, bao giờ cũng thế, tôi luôn đến muộn trong các cuộc gặp gỡ, nếu đến sớm hơn đối phương thì bao giờ cũng kèm một cái gì đấy dại dột, vì sát giờ hẹn tôi vẫn còn hồi hộp vì chuyện phải ra khỏi nhà, cuộc gặp sẽ thế nào, người ấy và tôi ra sao, nói gì phải nói gì cho hết thời gian đây, ngồi im với nhau cũng vui mà chẳng phải sao… Cách đây mấy năm đi gặp QN, tôi đến muộn, và sau khoảng 30' ngồi nói chuyện đã định thần, tôi bảo em rằng sát giờ tự nhiên ngại quá, định nhắn em là chị thế nào đấy, hẹn em lần khác; QN cười mỉa một cái bảo "biết ngay mà biết ngay mà [đáng ra nên thú nhận là chị luôn luôn như thế với tất cả mọi người không riêng gì em] Cơn bão hôm vừa rồi anh bạn ra HN việc gia đình, anh nhắn bất chợt bảo anh đang cà phê ở góc LS - NHH; cách tả rõ góc LS – NHH thì phải của ai đó khác, nhiều khả năng hai anh đang ngồi với nhau; tôi phân vân vì trời mưa bão, định nhờ anh gửi sách qua người đang ngồi cùng anh. Nhưng nhìn mãi tên phố NHH thì nhớ giấc mơ năm ngoái, trong giấc mơ bố hỏi chuyện bạn sách vở của con thì con nói con gặp anh í ở phố NHH, vì con không biết đường nên anh í nói em gọi taxi đi; thế là tôi quyết nhao ra ngoài đường ngày mưa bão thôi, biết là gặp nhau rồi, nhất định gặp rồi Tôi ốm và tôi hay mơ hay thấy mình gặp người này người kia. Tôi hay mơ và tôi phát ốm. Nhưng dù sao tôi cũng ngủ được, ít nhất là 3-4 năm nay tôi ngủ tốt, ngủ nhiều hơn và thấy hạnh phúc vì mình ngủ ngon, dù ốm ngay trong giấc ngủ. p/s: khoảng 1 tháng trước khi đang đọc Lũ người quỷ ám thì cái phim âm bản này hiện ra ở giữa trang sách, nó găm sát vào khe gáy sách, tức là chừng nào quyển sách còn thì nó còn nằm ở đấy, tôi cứ nhìn mãi, soi đèn và che ánh sáng để nhìn anh ta kỹ hơn, tôi cứ nhìn mãi, rồi quyết định kết liễu hình dung về Piotr Verkhovensky đã có, thế bằng người trong ảnh này :)

5.8.19

ốm

có những ngày tôi mơ hồ cảm thấy người tôi quan tâm đang bị ốm; tôi lo lắng và gần như rơi vào cơn muốn biết họ có khoẻ không, rồi tôi lại tự nhủ không có gì đâu, họ khoẻ là thế giới của tôi ốm, ốm to hay tôi mơ hồ đúng