Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Ngẫn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Ngẫn. Hiển thị tất cả bài đăng

18.9.16

oách quá

Tài năng hay sự xuất hiện của bộ óc "khác người" sẽ đưa người ta vượt ra ngoài địa hạt của mình. Người ta hiểu được tại sao phải sống nên gần như có thể sống bất kỳ cách sống nào.
Một cô gái điếm thích đọc Nietzsche và nói chuyện triết học. Một vệ sĩ giết người thẳng băng không chớp mắt thích đọc Marcel Proust.
Đồng ý, nó là trong tiểu thuyết :)

Một anh chàng lái taxi biết về phương pháp hiện tượng học của E. Husserl (nhận thức siêu nghiệm qua épochè).
Í hị hị hị hị, cái này là trải nghiệm có thật của Umberto Eco, và ông ấy cũng vẽ ra viễn cảnh không hề siêu thực tí nào, về khả năng sẽ có những tài xế taxi cho bạn nghe nhạc cổ điển và trò chuyện với bạn về tác phẩm ký hiệu học mới nhất
Một người đàn ông ngồi ở ghế băng trong ga tàu điện ngầm mỗi ngày từ 8h30 sáng đến 12h trưa, đi ăn 1 tiếng, quay lại ngồi đến 18h, luôn luôn với vài quyển sách, hỏi anh ta làm gì, "tôi đọc, tôi chẳng bao giờ làm gì khác cả" :p
khửa khửa khửa, một trải nghiệm có thật của nhà văn, nhà viết kịch Jean-Claude Carrière, người đồng hành trò chuyện với Umberto Eco trong Đừng mơ từ bỏ sách giấy
Đồng ý, tiểu thuyết và ví dụ của các kẻ cuồng sách vở chữ nghĩa nghệ thuật hoặc bọn mọt sách, đồng ý, vẫn là cái gì đấy "trong trang sách"

Một người vô gia cư chơi piano, một người vô gia cư tâm thần chơi piano, một người vô gia cư biết e dè đám đông trùm chăn giấu mặt chơi piano để lấy đủ tiền mua bánh mì
Ờ, có thật nhé, trong hệ mặt trời nhé, cùng hành tinh trái đất nhé, có thể search trên mạng

Một người có giải quốc gia (hình như môn vật lý), hành nghề đánh giày 20 năm, không bao giờ mời khách đánh giày, thích chơi với bọn trẻ con và cực thân thiện với trẻ con, lúc nào trông cũng cực kỳ thông minh và ngạo nghễ nhìn người đời như lũ ngu đần, khách trả tiền oánh giày thiếu cũng cầm, đủ thì quay lưng đi, thừa thì trả lại.
Cái này là thực tế mình biết, sau mùa hè lớp 6, vào lớp 7, tất cả bọn con trai lớp 7A của mình tan học đều đi chơi với anh đánh giày đang đứng đợi chúng bên cạnh cái ao làng, chúng túm tụm lại, tranh nhau kể chuyện, vừa đi vừa kể chuyện với anh ta, chả quan tâm tới việc gì khác, và anh đánh giày ấy vẫn bám trụ ở quanh quanh khu nhà mình từng ấy năm, tới tận bây giờ.

Nào, lói cái zề đê, người ta đã sống thật là oách, và theo một cách nào đấy, thì chúng ta bảo họ là bơ ngơ, ngẫn, điên. Thật là những người biết sống khửa khửa khửa :))

27.7.16

không có gì ;)

sự phù du của số phận như gió, không biết đến từ đâu và sẽ đi đến đâu, nó để lại những hình bóng với người này là quái ác, kẻ kia là phiêu bồng. Phải chấp nhận định mệnh như vết sẹo của lịch sử và thường có nguy cơ trùng khớp vào cuộc đời những con người tưởng chừng không bao giờ gặp nhau, với một thái độ, thế nào nhỉ, nhìn nhận đời mình như đọc một cuốn tiểu thuyết do kẻ khác viết ra
27.07.15

14.6.16

ngờ ân ngân ngã ngẫn

Hôm nay mình viết cái còm như này vào trong Hội thích truyện trinh thám vì các câu hỏi của bạn chủ topic rất hay, xong rồi từ đó kéo theo bao nhiêu là tư duy, cả ngày mặt đần như Ngỗng ị, đã thế nắng nóng 39-40 độ, lại đang chăm bác ốm nằm nhà. Mình nghiệm ra là, kiểu gì thì kiểu với những thứ hôm nay mình tư duy thì phải hàng tháng trời cái đầu chỉ để mọc tóc của mình sẽ không mọc tóc lên được :v
Mình quyết định lưu lại nó vào đây vì mình biết có thể ngay ngày mai, mình sẽ phản bác chính mình.

1, Con người khác nhau ở đâu?
Chắc chắn là ở bộ não. Nếu được hỏi cái gì phức tạp nhất hành tinh này thì các nhà khoa học sẽ trả lời là bộ não con người. Chỉ nặng 1.5-1.8-2kg, mềm như đậu phụ, nhưng có tới một trăm tỷ 100.000.000.000 tế bào thần kinh truyền tin và nửa triệu tỷ 500.000.000.000.000 các liên kết
Chính vì vậy mình mới hay nói rằng: Mỗi người là một trí tuệ. Và mình cho rằng con người khác nhau ở bộ não

2, Tại sao anh là anh, tôi là tôi? Tại sao tôi không phải là anh và anh không phải là tôi?
Các giác quan và tế bào thần kinh đều hoạt động trong sự trao đổi với thế giới bên ngoài với những gì ta nhìn, nghe, ngửi, nếm, chạm (sờ) vì các giác quan truyền tín hiệu đến tế bào thần kinh trong não, từ đó lan tỏa trong các mạch điều khiển phức hợp, rồi từ đó phát sinh ra những thứ trừu tượng như nhận biết được tư duy của ta và hình dung về sự hiện hữu của ta. "Tôi tư duy, vậy tôi tồn tại" (Descartes). Duy nhất hành vi tư duy (suy nghĩ) của tôi tạo cho tôi một hình dung về sự tồn tại của tôi. Đấy chính là cách làm sao tôi biết tôi là ai.
Nhưng thực ra Tôi là ai?
David Hume và Ernst Mach hoàn toàn có lý khi khẳng định: cái Tôi là một ảo tưởng. "Cái tôi không phải là một nhất thể bất biến, cố định và có giới hạn rõ rệt" trừ khi người ta tìm ra trong não có một nhất thể và một giới hạn (khuôn khổ) mà điều này, không phải là vô lý sao?
Vì: Trong thời kỳ đầu của thai đã xuất hiện hệ limbic (hệ não của động vật có vú cổ đại) chứa dục vọng, cảm xúc, phát triển về ý thức hệ và cảm xúc. Sau khi ra đời, bộ não giao tiếp với thế giới bên ngoài và được cải tạo triệt để một lần nữa: cấu trúc não thích ứng dần, giảm số lượng về tế bào thần kinh và tăng tốc độ bao bọc các đường dẫn. Từ 18-24 tháng, cảm giác về cái Tôi được hình thành. Sự hình thành phức tạp của nhân cách gắn chặt với cảm giác cái Tôi: 50% liên quan mật thiết đến các năng lực bẩm sinh, 30-40% phụ thuộc và tác động bên ngoài và các trải nghiệm trong giai đoạn 0-5 tuổi, 20-30% chịu tác động bởi môi trường bên ngoài: bố mẹ, trường lớp, môi trường công việc...
Có 4 câu thơ rất thú vị mình từng đọc trong Vĩnh biệt Gangster
"Nếu ai là tôi thì tôi không phải là tôi
Nhưng nếu tôi là tôi thì chẳng ai là tôi
Nếu chẳng ai là tôi thì tôi là ai
Nếu tôi là ai đó thì có lẽ tôi là tôi"

Mình không hiểu mấy đâu, mình chỉ thấy thú vị vì lĩnh vực nghiên cứu não bộ, phạm trù triết học phân tâm học suốt bao nhiêu thế kỷ nay vẫn nghiên cứu về cái tôi, cái nó và vẫn ì ùng tranh cãi đấy thôi. Và nó chung chứa rất nhiều quan điểm, nhưng vẫn phải khẳng định rằng anh là anh, tôi là tôi, tôi không phải anh, và anh không phải tôi bởi với hàng trăm tỉ tần số sinh học, cảm xúc, thế giới quan, nhân sinh quan như thế thì không thể tôi là anh, anh là tôi được. Chỉ có điều "hầu hết người ta (chúng ta) là kẻ khác" (Oscar Wilde) nhưng không có nghĩa là anh là tôi, tôi là anh.

3, Nếu như xóa bỏ họ tên và địa vị thì con người chỉ còn là một dạng "tiềm thức" và "tiềm thức" được xây dựng qua năm tháng thì nếu anh có được tiềm thức của tôi, anh có phải là tôi không?
Không thể, vì não bộ chúng ta vẫn tiếp tục xử lý các thông tin mới, thế giới quan liên tục di động, nhân sinh quan không ngừng suy xét. Anh có tiếp nhận là "tiềm thức" của tôi thì vẫn luôn có 20-30% nhân cách chịu sự tác động của môi trường bên ngoài.
Câu trả lời này, phủ định luôn ví dụ của bạn rằng hai đứa trẻ sinh đôi, nuôi dạy cùng môi trường thì "tiềm thức" của chúng là một. Mình vẫn luôn khẳng định: Mỗi người là một trí tuệ.

4, Cái gì mới thực sự là "Tôi"?
Nhắc lại Ernst Mach: "cái Tôi là một ảo tưởng. Cái tôi không phải là một nhất thể bất biến, cố định và có giới hạn rõ rệt"
Và các nhà khoa học, triết gia... vẫn đang nghiên cứu, tìm hiểu, phân tích và oánh nhao.
Không ai đưa ra được câu trả lời.
Mình thì mình nghĩ 50% năng lực bẩm sinh, 30-40% phát triển ở giai đoạn 0-5 tuổi chính là cái nhân của mỗi người. Nó là cái nhân, chưa phải cái Tôi, nhưng cũng đc 80-90% rồi.

ps: tất cả những điều này, mình đọc tham khảo ở các đầu sách "khoa học vui": 6 tỷ đường đến hạnh phúc, Tôi là ai và nếu vậy thì bao nhiêu, nếu muốn tìm hiểu nó sâu theo chiều hướng triết học tôn giáo thì Biết ta đích thực là ai, còn theo hướng phân tâm học, tâm lý học thì có quyển Cái tôi và cái Nó. Còn Freud thì nói chung là chịu thua. Ngay cả việc chúng ta cùng đọc một vài câu văn mà mỗi người một cách hiểu, tác động vào mỗi người một cách khác nhau đấy thôi :v

10.4.16

Cây nảy mầm hạt mèo



Hôm qua mình mơ một giấc mơ kỳ ảo, nó không lạ với mình, cho đến khi nó tái hiện thành sự thật, ít nhất là 30%.
Mình bước vào một nơi hoang vu, quang cảnh phủ màu xám bụi. Ở đó có một ngôi nhà cũ kỹ và xộc xệch. Khi lấy tay đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mòn, bụi không ổ khóa, mở ra trước mắt mình là rất nhiều mèo, vô số mèo, mèo nhiều lắm, có đến mơ mình cũng không nghĩ được một nơi chốn nào trong vũ trụ này có thể nhiều mèo như thế. Chúng ở khắp sàn nhà, chúng đứng chụm lại với nhau như chim đậu trên đèn phòng. Mình nhìn mãi chúng để lý giải chúng từ đâu đến và sẽ đi đâu thì lúc này mình mới để ý tới một gờ sáng, nắng chiếu xuyên suốt từ trên mái nhà xuống, và hàng trăm ngọn cây được thả từ trên trời xuống sàn nhà, mà dù có cố gắng nheo mắt nhìn thì cũng không cách nào nhìn được nơi bắt đầu của những ngọn cây này. Cứ như thể đây là một loại hạt nảy mầm thành cây và người cứ leo mãi leo mãi lên tận trời cao như trong truyện gì mình đọc lâu lắm rồi í, có điều các cành nhánh cây trước mắt mình đi theo chiều ngược lại, chúng dẫn từ trên trời xuống, và hạt mầm của chúng nảy ra mèo, như một cơn mưa mèo (rất HM nhỉ). Và vì có những chú mèo vừa nảy từ mầm ra, bé như một hạt đường cát nên mèo đậu cả trên giọt sương, mèo đậu trên cả tàn thuốc từ điếu thuốc mình đang hút tàn xuống. Rất nhiều mèo. Một thiên đường mèo. Thánh địa mèo. Cơn mưa hạt mầm mèo.
Chú nào chú í rất đỗi xinh xắn đáng yêu, cứ thản nhiên đi lại quanh mình, không hề có ý kỳ thị loài người hay chảnh mèo vì nuôi mèo khẳng định lần nữa với mình rằng giống này là giống kiêu kỳ tự tôn như một tất yếu định mệnh. Chính vì chúng dễ cưng như thế, mình đã chọn lấy bốn chú mèo, một to như EMi hiện giờ, một to như EMi lúc 2 tuổi, một to như EMi lúc mới về nhà ra mắt mình, và một nhỏ như hạt đường cát vừa rơi thịch từ gờ sáng trên cao kia xuống trúng mi mắt mình. Nhìn khắp xung quanh quang cảnh mèo thì như hàng trăm cặp mắt xanh, vàng, ghi, be... đang thiết tha nhìn mình muốn nói: xin hãy chọn con. xin hãy mang con đi. xin cho con đi với.
Mình vuốt ve từng con từng con vỗ về rằng mình yêu tất cả chúng, rằng mình sẽ quay lại với những người bạn cũng thích mèo, hãy tin mình. Mình còn nói rằng mình chỉ có khả năng nuôi bốn chú mèo, và vì nói tới đây, mình chợt được đánh thức rằng ngôi nhà của mình chỉ được phép nuôi một chú mèo hoặc chó, nhiều hơn một là điều không thể
nên mình chọn chú mèo bé như hạt đường cát, và cất chú vào túi quần phía sau. Sau đó, quay ra vuốt ve cưng nựng ba chú còn lại và hai tay khum khuôn mặt từng chú và khẳng định một điều chắc chắn hiển nhiên như khí trời: nhất định mình sẽ quay lại. Hãy chờ. Hãy chờ và tin tưởng.
Tại sao mình lại nhớ được giấc mơ lần này
vì hôm qua giữa đêm, mình bật dậy không biết đã làm gì cô gái cùng giường, chỉ biết rằng khi cô ấy ú ớ nói gì đấy ngái ngủ thì mình chợt tỉnh cơn mộng và tại chính thời điểm đó, mình đang vuốt mặt, vuốt tóc cô ấy :p
Nó khiến mình cả ngày hôm nay ngồi nhớ về giấc mơ, đào sâu vào vô thức của mình một cách có ý thức. Và đặt ra hai vấn đề:
- Mình đã vuốt ve khuôn mặt và mái tóc cô ấy vì có thể mình nghĩ cổ là mèo trong giấc mơ, nhưng mình vuốt ve mặt cổ rất tình, như cổ nói là động tác như người thương dành cho nhau. Mình có xu hướng tình dục lưỡng tính không :v. Khi quá cô đơn, nếu chạm vào da thịt nhau mà tìm thấy sự thoải mái, dễ chịu thì điều gì xảy ra làm sao biết được, không phải vậy sao? Tới lúc này mình thích ngắm gái thật, nhưng chưa có gái nào khiến mình si mê thực sự, có lẽ đầu bảng là cô gái đi chân tập tễnh mình nhìn thấy ở bãi gửi xe cách đây 6-7 năm
- Các giấc mơ của mình thường có xu hướng tái hiện lại 30-70 thậm chí 85% trong thực tế. Nhìn thấy một nơi chốn rất nhiều mèo như một cơn mưa mèo trút xuống ấy, thật sự là điều huyền diệu, huyền diệu tuyệt vời, không phải cứ muốn là thấy được, ngay cả trong mơ, nhưng vấn đề mình nghĩ tới giờ, nghĩ tới đau dạ dày và nhói cả tim (hay dạ dày bị viêm làm viêm quanh cơ ngực rồi :'() là: nếu mình mang một chú mèo về nhà, thì thời điểm ấy EMi của mình không ở nhà, vậy thì EMi đâu rồi? Mình hoàn toàn biết có ngày EMi cũng bỏ mình đi nốt nhưng như mọi giấc mơ tái hiện lại trong đời thực thì thời hạn để nó tái hiện là 1.5-2 năm. Mà như thế thì quá sớm, mình hoàn toàn không chấp nhận được thời hạn ấy. Chưa thể được.

27.3.16

Đường đi là đích đến tươi đẹp

"Chúng ta xa lạ với chúng ta, chúng ta - những kẻ biết nhận thức, bản thân chúng ta xa lạ với chính chúng ta, và điều đó có lý do chính đáng. Chúng ta chưa bao giờ đi tìm chính mình, vậy thì làm sao có chuyện một ngày nào đó chúng ta tìm thấy mình?"
(Bàn về phả hệ của đạo đức - Friedrich Nietzsche)
Có thể hình tượng hóa nó bằng một câu chuyện thi vị vô cùng thông minh: Hươu-Cao-Cổ đi tìm cái tôi, trong tập truyện Những câu chuyện thời tiền sử của Alberto Moravia. Tôi biết cái tạng của mình, chỉ thích đọc cái gì cụ thể, cầm nắm sờ mó được kiểu ăn là ăn cái ngọn, ăn sổi trước, sau đó mới đặt câu hỏi và tìm đến cái xa hơn, kiểu triết triếc. Chừng nào còn chịu đặt câu hỏi thì tức là tôi còn tồn tại. Mà cái hay của triết là nó luôn luôn vẫn còn đó, không phải cái học/đọc cho hết hay có một kết cục, nó vẫn cứ thế diễn ra trong bộ não của ta dưới nhiều dạng khác nhau. (Tất nhiên là trí năng không thể tiếp tục và vượt quá giới hạn đời người, tất nhiên là thế.)
ps: quả tình là tôi ghét chiết chiếc thậm tệ, ghét cay đắng.

19.2.16

Trần Ngẫn






Một ngày mùa xuân, sau khi đã chạy nhảy chơi bời chán vạn, Narcissus EMi ngồi trên gấu bông nghỉ ngơi chút đỉnh. Vô tình soi mình xuống mặt sàn sáng bóng mới được hút bụi, mặt sàn sạch sẽ như một tấm gương soi tỏ mọi vật xung quanh. Narcissus EMi cúi xuống nhìn thấy hình bóng mình với tất cả vẻ mĩ miều của bộ lông mềm, vàng ánh lên dưới bóng đèn tuýp. Nó kinh ngạc ngắm nhìn hình bóng ấy và lập tức phải lòng ngay bản thân. Nó đắm đuối quan sát, đưa chân ra khều khều và gọi chính bản thân mình. Rồi cúi mình xuống sát mặt sàn để hôn hít hình bóng. Nhưng môi mũi của Narcissus EMi chỉ cảm thấy được mặt sàn lạnh lẽo. Và rồi, quên đi tất cả, nó không rời đi nửa bước và cứ thế mà ngắm bóng hình mình không biết chán. Narcissus EMi không còn thiết ăn, thiết uống hay ngủ nghê gì nữa, ngồi ì ra ngắm nghía bóng mình dưới sàn nhà một cách tuyệt vọng. Narcissus EMi kiệt sức dần và cảm thấy cái chết đang đến gần, nhưng không sao rời bỏ được chiếc bóng dưới sàn của mình. Nó khóc. Than khóc. Nước mắt nhỏ lã chã xuống sàn nhà, phủ lên hình bóng nó từng giọt nước mắt tròn loang loáng vỡ tràn, hình bóng nó mờ dần dưới từng lớp nước phủ lên, nhập nhoạng vỡ xia xía dưới ánh đèn. Và biến mất không mang hình hài hình bóng cũ.
Trước khi kịp khô từng giọt nước mắt, trả lại Narcissus EMi hình bóng khi soi mình dưới sàn nhà, trước khi nó lại chìm vào cơn cuồng si mới, thì các quyển sách xung quanh ào ạt một cơn than khóc chồng chất vì nhờ vẻ tiều tụy của Narcissus EMi khi soi mình xuống sàn, chúng cũng tò mò soi bóng mình và nhận ra chúng đẹp biết bao, từng góc vuông gáy sách, độ uyển chuyển mềm của màu giấy cũ vàng hay cái ngay ngắn của thếp giấy mới... Chúng đồng loạt than khóc trước vẻ đẹp của mình khi không được Narcissus EMi đoái hoài. EMi không soi Narcissus dưới sàn nữa, ngước mắt lên meo meo ngoeo ngoeo ngoau ngoau và nhảy thịch xuống sàn, chạy qua lại ngó nghiêng các chồng sách. Nó nhảy lên chồng cao nhất, chồng sách than khóc ác liệt nhất để nhìn ra xung quanh các chồng sách khác, để lắng tai nghe tiếng than khóc của các quyển sách đang mê mệt hình bóng sách dưới nước.
Đúng lúc ấy, Trần Ngẫn lăm lăm chạy vào phòng trong hình hài Lốc phong ba bão táp, thét lên rằng: "EMi, thích oánh nhao phỏng, oánh nhao không, sao nhảy vỡ cái cốc uống nước"
Như giọt sương đọng trên phiến lá, như cánh mai trắng bay trên mặt đất tĩnh lặng, như lá vàng đậu nhẹ trên mặt nước. Tất cả tiếng than khóc tự luyến đều đồng loạt im bặt vì tiếng thét khiêu khích kia. EMi thì chạy biến đi trốn, làm sao có thể oánh nhau khi trong lòng vết thương tự luyến chưa kịp đóng kín miệng.
Trong thinh lặng đó, tiếng khóc mặt sàn thin thít được nghe thấy. Nó khóc rằng, qua đôi mắt Narcissus EMi, nó nhìn thấy vẻ đẹp của chính mình với những quyển sách chồng chồng lớp lớp, những góc vuông trần nhà, những đồ vật cu cũ, vẻ đẹp đôi mắt trong veo của con mèo soi xuống nó, giờ đây lại phản chiếu hiện lên trong đôi mắt bi ve của EMi, mà EMi chạy đi rồi, vẻ đẹp của nó soi trong đôi mắt kia phút chốc đã biến mất vĩnh viễn. Làm thế nào còn có thể thấy lại vẻ đẹp của chính lúc ấy nữa, đặc biệt khi vẻ đẹp ấy là cái đẹp của những tiếng khóc tự luyến.

Và nó cứ khóc hoài âm thầm mỗi đêm đêm, tiếng khóc tiếc nuối cái đẹp đã sụp đổ, đã tan biến. Trần Ngẫn nằm gác tay trên trán Lốc mất ngủ chứng kiến cái tiếng khóc cọt kẹt zấm zứt không thôi ấy và tự hỏi, phải chăng lại một đợt mối mới đang đục cái phòng này *hai chấm*