Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Michel Bussi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Michel Bussi. Hiển thị tất cả bài đăng

16.5.25

sa mạc và biển cả



trong lúc giải lao, kiếm một quyển trinh thám đọc. Quá sẵn trước mắt, quyển duy nhất của Bussi chưa đọc trong nhà và, hình như là quyển Bussi còn lại duy nhất tới lúc này. So với những gì đã đọc Michel Bussi thì Mã 612: Ai đã giết Hoàng tử bé, là quyển trinh thám yếu ớt, thậm chí gây thất vọng. Cái cứu vãn, giữ chân tôi đọc không bỏ sót không nhảy cóc, thậm chí nhiều đoạn đọc lại, không phải vì nó là một quyển trinh thám của Bussi mà tôi từng nói Bussi được dịch quyển nào tôi sẽ đọc quyển đó không bỏ qua, cũng không phải vì nó là một quyển sách về Hoàng tử bé [không phải taste của tôi], mà vì nó chứa nhiều chi tiết về Saint-Exupéry, tôi muốn biết người khác nghĩ gì về chúng. Quyển trinh thám này được xem như một tổng hợp các chi tiết cơ bản về Antoine de Saint-Exupéry [còn được gọi Saint-Ex, Tonio], cũng như các khả thể mà một tiểu thuyết có thể thâu về sự vụ mất tích của một phi công là nhà văn; vì chọn vụ mất tích hiện vẫn còn là một bí ẩn, liệu đến một ngày nào đó, tất cả chúng ta đều sẽ có vẻ như đã chết, nên Bussi hẳn đã đọc nhiều tài liệu, những lời chứng mâu thuẫn nhau và, cách nhìn văn bản Hoàng tử bé như một ẩn dụ ứng với các sự kiện của tác giả

tôi có linh cảm theo hướng ác cảm rằng, sẽ chẳng có gì cho tôi với những người thích Hoàng tử bé, họ càng cuồng Hoàng tử bé thì tôi càng phải tránh xa dẫu cho ngay ấn tượng ban đầu cho thấy tôi và họ hoàn toàn có thể hợp nhau thế nào [thứ duy nhất liên quan Hoàng tử bé, ngoài quyển sách, trong nhà tôi là một tranh khổ nhỏ do Sun mới vẽ tặng gần đây, thế nên tôi giữ; chứ những kẹp sách etc. Hoàng tử bé, vô tình lạc vào nhà tôi là tôi đẩy đi bằng hết]. Nhưng nếu họ là độc giả của Saint-Exupéry thì câu chuyện lại hoàn toàn khác; nhờ quyển trinh thám của Bussi mà tiện đường, đang từ nghỉ giải lao bằng một quyển trinh thám, tôi ngoặt sang đọc Saint-Exupéry trong nhà; cũng tiện, coi như được một vệt xem còn có thể đọc lại hay không; lúc trẻ tôi từng nghĩ Hoàng tử bé là thứ tôi có thể đọc lại qua mỗi năm, nhưng hóa ra dù đã đọc ít nhất 2 lần lúc trẻ nhưng tôi lại chẳng đọng lại gì, thậm chí nếu không đọc lại các trích dẫn Hoàng tử bé nhắc đi nhắc lại trong Mã 612: Ai đã giết Hoàng tử bé, tôi còn chẳng thể nghĩ đã từng đọc nó

11.11.24

đất thiên đường

 



không nhớ là quyển thứ mấy đọc của Michel Bussi, nhưng là quyển đầu tiên bút trinh thám của Bussi hướng đến chủ đề xã hội hơn là yếu tố điều tra phá án: câu chuyện nhập cư 


chỉ ngay vài trang đầu đã biết câu chuyện hướng đến chủ đề nào, cũng không phải chủ đề mới, chỉ là quyển đầu tiên Bussi đã hướng đến chủ đề xã hội rõ rệt hơn hẳn chiến lược văn bản trinh thám thôi, nó làm mình nhớ rất nhiều đến một quyển picture book Ngàn dặm sỏi đá [một quyển picture book đã khiến mình phải nhấn theo dõi ngay tác giả của loạt trình diễn tranh bằng sỏi/đá] mà mình từng lấy tên văn bản Eldorado [đây là bài thơ của Poe]; nên câu chuyện với mình không có plot twist gì bất ngờ như những quyển trước đấy từng đọc của Bussi


với vấn đề di cư, nhập cư, tị nạn... có một nghịch lý trắng phớ, tị nạn chính trị bao giờ cũng dễ dàng hơn tị nạn vì đói nghèo, người ta luôn nghĩ đất nước chúng tôi đủ người nghèo rồi, luôn cần giàu có hơn nữa. Đất nước được gọi là bờ sẽ dễ tiếp nhận hơn những công dân của một đất nước bất ổn chính trị, nội chiến sắc tộc, tranh chấp bất ổn giữa các phe phái...; khó khăn hơn nếu đấy là những công dân đói nghèo đến từ một vùng đất đói nghèo ["chúng tôi đủ người nghèo rồi"; chi tiết rất nhỏ về các màu dây đeo trên tay những người lên tàu bắt đầu hành trình di cư, những sợi dây ứng với giá tiền họ bỏ ra, là bằng chứng phân tầng con người, thứ hạng... ngay cả với hành trình nhập cư trái phép, ngay khi còn ở trên lãnh thổ mà họ muốn bỏ lại sau lưng; chính là cũng đang chạy khỏi đói nghèo, chất lượng cuộc sống thấp]


không một cuộc di cư - nhập cư nào không để lại vết hằn trong lịch sử, không chỉ của mỗi quốc gia; vì thiên đường ở đây, là vùng đất kẹt giữa địa ngục, luôn thế


22.2.24

giao kèo




văn này quá kém so với 3 quyển từng đọc trước đây của Michel Bussi, may sao các cú twist đã cứu nguy dù hơi vụng; giải thích cho điều này là căn cốt của Vết khắc hằn trên cát: đây là bản biên tập lại sau 20 năm của cuốn tiểu thuyết trinh thám đầu tay Michel Bussi viết và nó được ra đời từ một ảo ảnh điện ảnh [thật tài tình; bài viết đầu sách của tác giả sẽ nói rõ tất cả; đọc tiểu thuyết này mới biết Michel Bussi có vẻ rất hay nghĩ đến Hoàng tử bé (tôi cũng không hiểu sao hồi 15-16 năm trước tôi thích nổi Hoàng tử bé, cách đây độ 5-7 năm gì đấy nhân đọc một Hoàng tử bé truyện tranh của tác giả khác, được gợi hứng từ Hoàng tử bé kia, tôi sờ lại Hoàng tử bé thì thấy thật rởm]


niềm yêu thích truyện trinh thám của tôi chỉ có thể tóm gọn trong một yếu tố: nó là thứ khiến người ta nghĩ việc không thể theo cách có thể, và cứ thế mọi câu hỏi câu trả lời tự diễn biến; một cách dễ hiểu là: phải dám lật ngược lại tất cả và suy nghĩ theo cách khác [khi đọc sách khoa học nhiều, phải tiếp nhận nhiều khám phá mới, phá bỏ ngộ nhận hiểu sai trước đó, nghĩ lại bài toán của mình để khớp các nghi hoặc, thấy rất vui như mình đang đi tìm sự thật]


ps. quyển này xb 2020, biên tập của NN đã lao dốc không phanh đến độ này rồi hay sao; nếu ở nhà khác, với hơn 400 trang khổ to thì hiện trạng như thế này có thể mắt nhắm mắt mở; nhưng giai đoạn trước đó của NN, với dung lượng này thì số lỗi không thể nhiều như trình hiện 



9.5.18

Mẹ

Trước nhất: Mình sẽ đọc hết những gì của Michel Bussi được xuất bản ở VN. Thế nhé 😉 Tiếp theo, là về Mẹ đã sai rồi Malone, ba tuổi rưỡi luôn khẳng định với bác sĩ tâm lý học đường rằng mẹ hiện nay của cậu không phải là mẹ cậu, mẹ hiện nay chỉ là mẹ kia. Mẹ cậu dặn phải lắng nghe Gouti thú bông nói chuyện để nhớ đến mẹ sau mỗi đêm [vì ký ức của một đứa trẻ 3-4 tuổi thật ngắn ngủi]. Không ai tin một con thú bông biết nói chuyện, chỉ duy nhất vị bác sĩ tâm lý học đường tin điều ấy vì trẻ con không nói dối và đáng ra người lớn nên chú ý đến cái rõ ràng nhất mà một đứa trẻ 3-4 tuổi nói, chúng không nói dối. Câu chuyện của Malone và một vụ cướp hàng hiệu có tổ chức thì liên quan gì đến nhau. Không có. Chưa hình dung được... Tất cả phải nhờ đến cách phát triển câu chuyện vào hàng phù thủy của Michel Bussi Truyện gồm 3 chương mang tên 3 người phụ nữ, những nhân vật chính của truyện. 1- Một phụ nữ sắp 40 tuổi, thiếu tá, sếp sở cảnh sát La Havre uy quyền, đang nhìn khắp nơi để tìm một người đàn ông cho cô những đứa con 2- Một phụ nữ hết mực yêu con nhưng đứa bé luôn gọi cô là mẹ kia, phân biệt với “mẹ” là mẹ của nó 3- Một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, thông minh nhưng chỉ gặp những gã rắc rối và một trong số đó đã cố tình gây tai nạn để cô phải bỏ thai, không may tai nạn đã làm cô không thể có con được nữa Cậu bé đang bấu víu để không quên ký ức về người mẹ, vụ cướp khiến cả sở cảnh sát đi vào ngõ cụt, 3 người phụ nữ, tất cả chập vào làm một nút xoáy: người phụ nữ muốn và sẽ làm mẹ Sự chân thành được bọc kín trong vẻ dối trá tạo thành những nút chỉ rối bung và xác chết rải trên hành trình gỡ rối cũng nhiều như vụn bánh được rắc trên con đường đã đi qua cho khỏi lạc. Cuối cùng thì, cán cân hạnh phúc vượt trên cả những quy tắc sẽ nghiêng về phía có tình yêu thương Đối với chấn thương tâm lý, cách hồi phục trứ danh được chuyên gia tâm lý Boris Cyrulnik truyền bá chính là đối diện với nó, dùng lời lẽ diễn đạt nó, chấp nhận nó. Tôi không biết gì về phân tâm học nhưng tôi ủng hộ cách xử trí ấy không chỉ trong xử lý chấn thương tâm lý mà đó là cách tôi tư duy giải quyết cuộc sống nói chung. Nhưng Mẹ đã sai rồi của Michel Bussi, thông qua nhân vật “mẹ” đã cho một hướng giải quyết táo bạo và liều lĩnh như ván cược, “xé đi trang giấy đã bị gạch xóa lem nhem và bắt đầu viết lại cuộc đời thằng bé trên một cuốn vở trắng tinh”, xoá bỏ chấn thương tâm lý ở trẻ nhi mặc cho rủi ro “bóng ma” có thể ám ảnh đứa trẻ và thiết lập một ký ức mới tinh. Tất nhiên cách làm này chỉ có khả năng thành công với trẻ dưới 60 tháng tuổi, nhưng cũng là một cách tư duy: thực tế phũ phàng, hãy thiết lập một thực tế song song, tận dụng cách đánh lừa bộ não để tiếp tục sống, kéo giãn vùng giảm chấn để bảo vệ tâm trí mình Người đọc tinh ý sẽ sớm mường tượng tương đối đầy đủ về bộ khung của câu chuyện này, không quá bất ngờ như Hoa súng đen, nhưng chỉ cần hơn 20 trang đầu sẽ hài lòng thầm nhủ: Michel Bussi, đúng là Michel Bussi, luôn luôn chặt chẽ và lôi cuốn. Với riêng tôi, ngay từ đầu tôi chỉ chú tâm vào nhân vật “mẹ” của Malone, trên đời này làm gì có ai nguy hiểm bằng một phụ nữ đẹp khi cô ta ta ý thức được vẻ đẹp ấy, tận dụng và phân phối nó :’). Không nhé, không có đâu :)) Truyện cổ tích Gouti kể hay tuyệt ❤

9.3.16

Nymphée Nymphéas



Tội mộng mơ tôi chấp thuận để người ta định đoạt
(Nymphée - Louis Aragon)

Nếu cuộc sống như sống trong một bức tranh, không bao giờ mong đào thoát được khỏi khung tranh. Nếu cuộc sống như sống trong một ao tù, dù cái ao hoa súng có nổi tiếng và đi vào lịch sử thì dưới bề mặt hoa súng bảy sắc cầu vồng vẫn là một làn nước tối, làn nước là sự kết hợp của tất cả các gam màu, nó tạo ra màu đen. Sống như vậy rất gần với sống trong một khu vườn đẹp của nhà thương điên.
Chỉ là nỗi buồn chán, niềm tin chắc chắn về một cuộc sống khác tồn tại ngoài kia. Ngông cuồng, tất nhiên là ngông cuồng, nhưng nó không phải điều vụn vặt. Nó là điều căn bản, rất căn bản. Bi kịch người phụ nữ trong câu chuyện Hoa súng đen của Michel Bussi gợi cho tôi nhớ đến Madame Bovary của Gustave Flaubert
Làng Giverny với khu vườn ao nổi tiếng, nơi hai trăm bảy mươi hai bức tranh hoa súng được danh họa Claude Monet vẽ tại đây là bối cảnh cho tiểu thuyết Hoa súng đen của Michel Bussi. Ba người phụ nữ sống cùng ngôi làng Giverny. Người thứ nhất hơn 80 tuổi, góa phụ, độc ác và sở hữu một bức tranh đẹp. Người thứ hai 36 tuổi, vợ của một ông chồng hay ghen, một cô giáo xinh đẹp quan tâm tới nghệ thuật và dối trá. Người thứ ba gần 11 tuổi, xinh xắn, vẽ đẹp, rất đẹp và ích kỷ. Ngôi làng Giverny nhỏ bé với vài trăm người, yên bình và nổi tiếng như vậy nhưng cả ba người phụ nữ đều mong thoát khỏi nó. Người thứ ba trẻ tuổi nhất, có tài năng, Fanette Morelle. Người thứ hai xinh đẹp, khôn khéo nhất, Stéphanie Dupain. Người thứ nhất, già nhất, kiên định nhất, nhân vật xưng tôi. 
Câu chuyện diễn ra trong 13 ngày, từ 13/5-25/5/2010, những song sắt của làng Giverny lần lượt được họ gỡ bỏ, câu chuyện thật khắc nghiệt, đau đớn, chỉ một người được giải phóng, thậm chí không một ai thoát ra, nó trở thành nỗi ám ảnh. 13 ngày lần lượt trôi qua, sự thật cứ dần hé lộ, mỗi tình tiết ngoi lên khỏi ao hoa súng là một tia sáng dẫn hai thanh tra Laurenc Sérénac ma lanh, lãng mạn và Sylvio Bénavides sục sạo, nhạy cảm đến một hướng điều tra mới, theo hướng khiến cho vẻ yên bình của ngôi làng sụp đổ trên cát và hai thanh tra lại tiếp tục đi vào ngõ cụt. Nhưng giống như sự yên ả và tiếng tăm của ngôi làng mà danh họa Monet sống, sự thật ngủ vùi, không nên được phơi bày, đó là việc của một ai đó khác.
Michel Bussi làm người đọc tin vào điều, chắc chắn là không có sự ngẫu nhiên hay tình cờ. Mỗi sự kiện đều đúng chỗ đúng thời điểm. Các mảnh ghép được xếp đặt rất tài tình, linh tính người đọc luôn ở trạng thái báo động, cả ba người phụ nữ này, người hơn 80 tuổi, người 36 tuổi, người 11 tuổi đều có sự lặp lại của số phận, dựa trên những hiểu biết, sự quan tâm, năng khiếu hội họa, họ đều có tài năng, đều có cùng một sợi chỉ mảnh đi xuyên, ba người đều có bên mình người đàn ông yêu họ đến mù quáng tội lỗi. Vậy là truyện gì đây.

Truyền thuyết về những bức tranh hoa súng màu đen như cách Monet đã quan sát cái chết của chính mình trong sự phản chiếu của những bông hoa súng và lưu nó trên vải, như làn nước lặng, như cả cuộc đời đang diễn ra dưới làn nước. Còn câu chuyện xảy ra ở ao hoa súng giờ đây lại là câu chuyện về cô bé 11 tuổi vẽ mặt nước như người ta có thể nhảy xuống đó, bồng bềnh trên mặt nước, trồi lên trên nó, thậm chí bay lên, một bức "Hoa súng" như Monet có thể vẽ khi ông 11 tuổi, những bông súng bảy sắc cầu vồng.
Quá khứ, hiện tại, thực tế và ảo ảnh được tua qua lại đan cài trong con mắt quan sát, hồi tưởng, chắp nối của nhân vật tôi, bà lão hơn 80 tuổi, tất cả được phản chiếu xuống dòng sông nhỏ định mệnh, nơi mà những cuộc đời vĩnh viễn mất đi.
Người ta có thể lấy làm kinh ngạc về những điều tình yêu làm được trong đời, nhưng cũng ngạc nhiên và tuyệt vọng không kém về những điều tình yêu phá vỡ, đục bỏ. Phải yêu nhiều như thế nào để kịp nhận ra mình đã yêu ít bao nhiêu.
Một câu chuyện viết rất khéo, và tôi có khát khao đọc lại để bới ra một chi tiết rất nhỏ "bị hớ" nào đấy mà tôi không biết có tồn tại hay không, không có gì là hoàn hảo cả (cuộc đời chả dạy thế là gì :p) biết đâu tác giả vô ý lộ 1 kẽ nứt rất nhỏ nào thì sao vì cấu tứ câu chuyện hoàn hảo, chặt chẽ quá, hoàn hảo không chịu được, cài cắm, dẫn dắt, quyện cả thực và ảo, quá khứ và hiện tại không chê vào đâu được. Hoa súng đen là quyển thứ hai tôi đọc của Michel Bussi. Giống như Xin đừng buông tay thì những nhân vật điều tra, phá án đều không đóng vai trò rõ nét mấy trong việc tìm ra sự thật, tội ác, hung thủ hay lý giải câu chuyện. Nhưng cái hay và cũng là thế mạnh của Michel Bussi chính là tính chính xác và khả năng dẫn dắt, ở Xin đừng buông tay thì thế mạnh của giáo sư địa lý Michel rõ nét khi ông lồng vào câu chuyện địa lý vùng đồi núi, gió biển, hiện tượng sương mù trên núi..., còn ở Hoa súng đen thì tính chính xác ở các mảnh ghép thời gian. Hoa súng đen sẽ nằm trong top truyện 2016 của tôi, tôi biết tôi sẽ thích nó ngay cả khi chưa đọc nó một chút nào, chỉ đơn giản vì tôi tin vào Michel Bussi, còn khi đọc nó rồi thì tôi càng tin hơn ở việc mình hiểu cái gout của mình, cũng như việc tại sao thể loại này ngày càng có xu hướng là chính văn chương hơn bất cứ gì được định danh là tác phẩm văn chương. Ngôi làng Giverny cũng như câu chuyện của nó làm tôi nhớ đến thị trấn Fjallbacka của Công chúa băng, và thị trấn nhỏ gần biển Aurora của Sự thật về vụ án Harry Quebert hay Chuyện nàng Nola, về việc yêu một người. Nhưng Hoa súng đen và Công chúa băng gần nhau hơn còn bởi những mảng màu nữa, gam màu đỏ trên nền gạch trắng như tuyết và gam màu đỏ loang ra dưới sông như rửa cọ vẽ.

ps: Tôi là người không biết gì về hội họa cũng như các giá trị của nó. Nên đọc quyển này, tôi đã phải hỏi ông nội google liên tục về các danh họa :p

22.10.15

Quá khứ sống lại


Xin đừng buông tay của Michel Bussi trinh thám Pháp viết ngắn gọn súc tích mà nhiều đoạn vẫn đẹp như thơ. Tình tiết bất ngờ và chính xác tính bằng giây, phút là điểm nổi bật của cuốn trinh thám Pháp này, độ chính xác không thua gì phim hành động Mỹ có bom đạn nổ ì ùng: vị trí chính xác, giờ chạy trốn chính xác, lợi dụng địa hình của hòn đảo và tính toán thời gian chính xác ở hiện tượng đảo nhiệt tạo ra mây mù trên núi, các chi tiết ở quá khứ dần hé lộ nhưng đến tận gần cuối vẫn khiến người đọc bất ngờ, chi tiết giấu chiếc xe ô tô thuê, kế hoạch đánh lừa của riêng hai vợ chồng, hung thủ giả dạng...Tâm lý nhân vật thay đổi, cùng các tình tiết mỗi lúc thêm vào làm cho người đọc đảo chiều suy đoán liên tục. 
Cười toe toét vì trước đấy thấy các cụ chê tóe loe là em biết ngay, kiểu gì mình cũng vớ bở được một quyển trinh thám Pháp hay 

ps: thế nào mà gần đây đọc 2 quyển trinh thám Pháp, một quyển câu văn ngắn, khô (Cái bóng kinh hoàng) và một quyển viết súc tích, gọn ghẽ (Xin đừng buông tay) làm mình nhớ cách viết câu dài, thờ ơ thơ lơ tơ mơ của trinh thám Pháp thế chứ lị