Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

27.2.09

SPUTNIK SWEETHEART ( NGƯỜI TÌNH SPUTNIK ) _ MH

- Gần 300 tr . Ngốn độ 4 tiếng .
- Có thể xem là nhẹ so với các cuốn trước của Murakami Haruki .
- Dịch giả : Ngân Xuyên ( cá nhân tớ không khoái ! )
Hummmmm ...
Vẫn là những nhân vật thú vị . Từ nhân vật Tôi ( K _ thầy giáo tiểu học ) . Sumire hoang . Miu quyến rũ , đầy tài năng .
1 mối tình ám ảnh lơ lửng tình yêu - tình bạn - tình yêu của K & Sumire . Thường , những tình cảm này sẽ đeo bám dài hơi .
1 tình yêu "mạnh mẽ giống như một cơn lốc xoáy tràn qua các bình nguyên, cuốn phăng mọi vật trên đường đi, bốc chúng tung lên trời, xé tan chúng ra từng mảnh, vò nát chúng thành từng miếng. Cơn lốc không hề giảm cường độ khi nó băng qua đại dương, biến Angkor Wat thành đống hoang tàn, thiêu cháy rừng già Ấn Ðộ với hổ báo và muôn loài, rồi biến thành một cơn bão cát sa mạc vùng vịnh Ba Tư, chôn vùi cả một thành phố pháo đài cổ xưa dưới một biển cát..." . Đó là Sumire 22 tuổi . Cô yêu Miu ngay từ lần gặp đầu tiên . Miu , người hơn cô 17 tuổi , đã có gia đình và là 1 phụ nữ quyến rũ .
4.10.1957 Sputnik I , Liên Xô phóng vệ tinh nhân tạo đầu tiên trên thế giới . Bay vòng quanh Trái Đất mất 96'12''
3.11.1957 Sputnik II , được phóng thành công , mang theo chú chó Laika . Laika trở thành sinh vật sống đầu tiên rời khí quyển Trái Đất , nhưng vệ tinh này không bao giờ trở về ... "
Sputnik Sweetheart "Nó khiến chị nhớ tới con chó Laika. Con tàu vệ tinh nhân tạo đang lao vút không tiếng động lên khoảng tối đen của không gian bên ngoài. Cặp mắt đen lung linh của con chó dán vào ô cửa sổ nhỏ. Trong khoảng không bao la đơn độc, Laika có thể thấy được gì?".
Cuốn này có thể đọc 1 mạch được . Bạn bị dẫn dụ theo mà quên mất mọi điều xung quanh . Tôi ngồi ở tầng 6 , kê mông trên đôi dép mà đọc tới mờ tịt cả mắt . Và nếu bạn có những giấc mơ ám ảnh , trở đi trở lại trong suốt 1 quãng nào đấy của đời sống . Sẽ có khi , những trang cuối của cuốn này làm bạn gai lạnh . Có khi nào cái tiếng Rắc ấy bạn nghe thấy đâu đấy quanh mình và rõ ràng là cái Tôi của bạn bị tách thành 2 nửa . Một nửa ở thế giới bên này và một nửa ở thế giới bên kia ??
Miu là như vậy . Ở tuổi 25 , cô mất đi một nửa cái tôi của mình . Suốt 14 năm , cô sống với cái tôi chỉ bằng một nửa của cô trước kia .
Sumire mất tích . Sumire đi tìm . Tìm một nửa cái tôi của cô , của Miu . Và K biết , Miu biết . Sumire không chết . Cô vẫn quanh đâu đây . Chỉ là , cô không ở bất cứ nơi nào cả !!
"Tôi vẫn ở phía này, ở đây. Nhưng một cái tôi khác, có thể là một nửa của tôi, đã đi sang phía khác. Mang theo cả mái tóc đen của tôi, ham muốn tình dục của tôi, chu kỳ kinh nguyệt của tôi, buồng trứng của tôi, thậm chí có lẽ cả lòng muốn sống nữa. Và nửa còn lại là cái người em đang thấy ở đây. Kể từ hôm đó, vì một lý do tôi không thể giải thích được, tôi đã vĩnh viễn bị tách thành hai nửa. Ðiều này giống như một kiểu giao dịch vậy. Ðây không phải là một cái gì tôi bị mất cắp, bởi vì nó vẫn tồn tại đấy, ở phía khác. Giống như một tấm gương đơn ngăn cách chúng ta với phía khác. Nhưng tôi không bao giờ có thể xuyên qua ranh giới tấm kính đơn đó được. Không bao giờ. Tôi nghĩ không bao giờ là một từ quá mạnh. Có thể một ngày nào đó, ở đâu đó, chúng tôi sẽ gặp lại nhau và ráp lại thành một. Tuy nhiên vẫn còn một câu hỏi rất quan trọng chưa có lời đáp. Cái tôi nào, ở phía nào của gương, là tôi thật? Tôi không biết".
"Tôi đã sống trước đây, và tôi đang sống bây giờ, đang ngồi đây nói chuyện với em. Nhưng cái em thấy ở đây không phải là tôi thực sự. Ðó chỉ là cái bóng của người tôi đã là. Em mới là người sống thực sự. Còn tôi thì không. Ngay cả những lời tôi đang nói đây cũng là những âm thanh trống rỗng, nghe như tiếng vang".
Đã có khi nào bạn quanh quẩn bởi câu hỏi : Ta là ai ? Tôi là ai ?? . Ai cũng từng ít nhiều bùng nhùng trong mớ ấy . Nó ngốn của bạn khẩu phần lớn về thời gian ở quãng nào đó trong đời . Cứ luẩn quẩn mà không chịu rời khỏi bộ não của bất cứ ai .!!
Vẫn là sự cô độc . Sự tìm kiếm kết nối giữa người với người hay sự kết nối các kỹ năng hòa hợp trong từng cá thể ?? Tôi không thực sự biết . Có khi nào , ánh mắt đơn độc của Laika lại quá gần , chỉ như 1 thước phim ám vào đầu bạn , luôn kèm với câu hỏi vo vo bên tai : "Trong khoảng không đơn độc , Laika có thể thấy được gì ?"
Hết gần 300tr , bạn cũng sẽ vẫn gặp cảm giác từa tựa mỗi khi đọc Murakami Haruki . Những ẩn dụ triết lý được lồng ghép . Những cái nhìn xa xa kèm 1 mớ câu hỏi mà không có câu trả lời hoặc không thể trả lời . 1 hỗn mang cái man mác buồn . Những bản nhạc , những tác phẩm ...
Tôi có phần hơi hẫng khi gấp cuốn này lại . So với các cuốn của tác giả đã được chuyển ngữ , cuốn này có vẻ yếu ớt trên nhiều phương diện . ( ?? )
TB : Emi Khuyết ( trích )
"Cô trễ nải trên mình với chemise trắng , mũ rộng vành , quần chip . Ngồi tựa bờ đá . Đã ba chiều nắng rồi , cô ngồi đây mặc gió , biển và nắng đùa nghịch cô . Em bé ấy đi dọc bờ biển dường như dài vô tận , ngút tầm mắt này và đi dần về phía cô . Cô ngỡ ngàng . Bởi bộ váy trắng chấm đỏ em đang mặc . Bởi mái tóc . Bởi khuôn mặt , Bởi cái nheo mắt . Bởi tất cả . Vì em như một bản sao của cô . Em có các nét mơn mởn khác cô ở làn da . Hay ở đôi chân trần thon dài .
Cô không biết . Tất cả cho cô một sự hỗn mang trong bộ não . Cô phải xử lý quá nhiều thông tin . Cô vui và cô lại sợ . Cứ mỗi lúc em lại tiến đến gần cô hơn . Và bao giờ cũng vậy , em vén tấm lưới chài nhiều nhiều lần để cúi mình đi qua . Em vén nhiều lần lắm , nhiều tới độ cô có cảm giác cô đang xem thước phim và bị vấp quá nhiều lần .
Nhưng rồi , em vẫn đến bên cô , tay em mang một cái giỏ . Em đưa thứ gì đó cho cô . Cô vẫn đang ngập ngừng phân vân , em bé này là ai ?
Cô không chắc thứ ấy dành cho mình . Cô không đưa tay ra đón nhận . Cô chỉ tay về mình như có ý hỏi "Thứ ấy dành cho tôi ư , cô bé ?" . Em bé gật đầu , nheo mắt mỉm cười . Trán em cũng rịn chút mồ hôi . Từ cái trán rịn mồ hôi cũng là của cô . Chuyện gì đang xảy ra ?
Cô đưa tay nhận . Đó là số 24 . Một con số không được khắc , không được dán hay gá vào bất cứ thứ gì . Chỉ đơn giản là số 24 trong , tựa như một con số được viết ra trước mắt nhưng lại không hề là vậy . Nó hiện hữu , cô cầm nó chắc nịch đến vậy cơ mà ?? Con số này có ý nghĩa gì ??
Em bé ấy tiến lại phía cô , gối đầu trên chân cô và thiếp đi trong nụ cười , tay em nắm chặt áo cô . Tay em nắm chặt tay cô ... Và bất chợt , sau ít phút lưỡng lự , cô đưa tay lùa vào tóc em , vuốt nhẹ vầng trán rịn chút ẩm ướt , vầng trán với những sợi tóc tơ ...
Như thước phim không lời thoại , cứ trở đi trở lại . Cô là ai ? Và em bé ấy là ai ??
Và ... thước phim ấy là gì ??"