Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

30.9.09

NGHĨ MÃI RỒI...

+/ Tôi có một cái lịch đi Thái vào giữa tháng 10 và cuối cùng là nó vỡ. Tức là lúc này chỉ mong bình yên mà chẳng phải nghĩ cái quái gì.
+/ Tôi có một mối quan hệ mà tóm lại, nếu tôi có kết hôn với anh ta thì may ra tôi nhớ được nhiều hơn cái tên của anh ta. Vậy đấy!
+/ Tôi có một người đàn ông đi theo sát tôi suốt cả một quãng đường dài dài. Từ lúc còn là bé con tới tận bây giờ. Và tóm lại là lúc này mới biết chắc chắn là người ta yêu mình, thay vì suốt cả thời gian yêu anh - tôi lờ mờ phỏng đoán anh cũng có tình cảm với tôi.
+/ Tôi có một cánh cửa mà ngay từ đầu tôi biết tôi không thể bước qua.
Nghĩ mãi rồi đẩy cửa.
Vậy mà, em vẫn ở đây :(
1 đứa trẻ côi cút trong khu vườn ấy, cánh đồng ấy...
Anh thật tệ!
+/ Thi thoảng, đọc lại cái này của anh. Nay cũng vậy
The leaves drop down

so sudden here.

No one tells you fall comes

like a pony rider posting

hard,

one moment green,

then yellow fire on mountains.
+/ Mùa thu...

8.9.09

+/ Anh đi công tác xa Hà Nội hơn 2 tháng. Qùa cho em là thuốc dạ dày của người dân vùng cao.
Cho anh nắm tay 1 cái để anh còn về. Và anh nắm. Kéo nhẹ em vào để ôm. "Anh nhớ Hà Nội quá!"
Có những tình cảm thật sự tốt đẹp. Nó đã qua. Đôi khi nghĩ lại, là cả quãng thời gian dài dài. Bỗng thấy mình già. Gần 10 năm rồi.
Một cái ôm chân thành trong xa lạ. Cũng không thể biết là cái ôm của 2 kẻ yêu nhau ( đã từng yêu ), của anh trai với em gái... Không ai cần hiểu.
+/ Đêm qua bị lôi kéo bởi "Nỗi cô đơn của các số nguyên tố". Lúc ấy nhìn đồng hồ cũng gần sang ngày mới rồi. Nhưng vẫn cố tình đọc. Đến 2h sáng là có ý đọc xuyên. Cảm giác nằm đọc xuyên kiểu này biến mất bởi cái năm ôn thi Đại học. Bị lôi kéo, rồi vẫn cứ bò về giường vì biết mai còn cả đống thứ phải làm.
+/ Hồi sáng ngồi phòng máy muốn type gì đó về cuốn ấy nhưng mạng của trường siêu rùa. Thế là thôi. Giờ, bốc hơi hết rồi.
+/ 2 lần gần nhất thức thâu đêm: lần đầu tiên gặp thân yêu và lần đầu tiên yêu anh.
Vâng. 1 buổi chiều ngớ ngẩn để làm những hành động ngớ ngẩn và kết cục là con bé ngớ ngẩn ngày ngày đợi anh. Khó chịu hơn bất cứ cực hình nào :((
Vâng. Nhớ nhiều. Nhiều hơn sự tưởng tượng của cả anh và em cộng lại đấy!
Đừng đi nữa.

6.9.09

TUẦN LỄ MẤT TRÍ NHỚ

+/ Mở màn tuần lễ này là bộ mặt đơ như quả bơ trong giờ Bảo hiểm. Kết quả: 1 cafe, 1 trà đá tràn vào tất cả tài liệu có trên bàn. Tất cả đứng dậy thu xếp ra về trong khi cháu cứ ngỡ là mình vẫn ở thời khắc 10h sáng. Ngơ!
+/ Thứ 3 cháu ngồi trong phòng máy. Khi cháu hỏi cu Mạnh, "hôm nay ngày mấy cưng nhỉ?" - " Chị hỏi em câu này là lần thứ 4 từ lúc em gặp chị tại cửa phòng". Nản!
+/ Ngày 2/9 cháu ở nhà đánh vật với công cuộc chuẩn bị. Nay nhà trai sang nói chuyện. Tất nhiên, cháu vẫn ở nhà chưa ai rước :)). Người ra nhập hàng ngũ đeo gông vào cổ là em Bư. Đầu năm sau nàng lên xe là phóng. Cả ngày cháu đần mặt vì 2 cái răng ngu, mọc mãi không xong.
+/ Ngày thứ 5, cháu đỗ đèn giao thông.
BIM BIM BIM - { Cái ngày chết tiệt gì thế nhỉ? - song vẫn ko quay đầu lại }
BIM BIM BIM - { Chết tiệt, đừng nói sáng nay ra ngõ gặp... gì nhé - mà đây cũng không quệt xe vào ô tô đâu mà BIM - ô tô chết tiệt, chết tiệt ô tô }
BIM BIM BIM - { Shittttttt - mặt quạu quay lại - "Đi tạt đầu xe anh nhé! Hôm nào alo là phải có mặt luôn đấy. Con gái mà đi xe như là... hí hí hí }
Đến cái đèn giao thông ở Lạc Trung thì hỡi ôi, bé đồng nghiệp cũ chào chị Tú cười toe toét, đi qua rồi mình quay lại hỏi bé Thu ngồi sau, "em này, hình như con bé trông quen quen vừa rồi nó chào anh đúng ko?" - "Vâng, em thấy nó chào "chị Tú" mà anh"
+/ Hôm nay, Tuby đang ở Vũng Tàu gọi ra. Nhóc con bảo lâu không thấy chị nên hỏi thăm. { Cũng vì cháu ngồi nhớ nhớ chuyện hồi lâu hồi lâu và nhớ ra cái con bé Hà Nội tên Tú này } . Thật ra là mình cũng không biết tại sao mình cười vậy. Cũng không biết tại sao lại hỏi thằng bé câu đầu tiên là "Em đang ở đâu?" { Chắc tại mặc định là bạn bè SG có gọi thì chắc là đã ra HN rồi }
+/ 1 tuần nay để chế độ mặc định cho bộ não điều khiển tay trái vồ lấy mobi : >=2 tin nhắn liên tiếp thì mới mở.
Vì em biết, người gửi chỉ có thể là anh!
Không còn đủ can đảm để hy vọng cho những lần mở tin nhắn đơn
Anh thật tệ! Đã hơn 1 tuần im lặng. Nghếch lo lắng đấy, ông già ốm yếu ạ :(
+/ Dịp này ôm kha khá sách. Đã không còn Nít ranh. Chuyển qua, văn học nước nhà. Hỡi ôi! đơ như quả bơ!