Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Edith Wharton. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Edith Wharton. Hiển thị tất cả bài đăng

10.4.19

tập tục địa phương

[Hai quyển trong ảnh có chỗ đứng rất riêng trong sự nghiệp của Edith Wharton nhé] Edith Wharton sinh ra trong một gia đình giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu New York, bà dành phần lớn những năm tháng tuổi trẻ ở châu Âu [Pháp, Đức, Italy... không trách không khí trong truyện giống truyện châu Âu với những tea party như vậy]. Tiểu sử của bà thường nhắc đến chi tiết bà là bạn tổng thống Theodore Roosevelt và người vợ thứ hai của ông, Edith Kermit Carow Roosevelt [bà Edith này đọc Ethan Frome của Edith Wharton, đọc đi đọc lại cơ í]. Là người nằm trong lòng xã hội thượng lưu, Edith Wharton có cái nhìn xoáy vào bản chất mạ vàng của đời sống thượng lưu phù phiếm, rất rõ qua Chỉ ngu ngơ mới biết cười [The House of Mirth] và Thời thơ ngây [The Age of Innocence], với những mùa lễ hội miên man hào nhoáng vật chất nhưng nhỏ nhen, chen đầy những tập tục khô cứng song lại mờ ám, đạo đức rỗng Mùa hè [Summer] tôi đọc cùng 2 quyển trên như một mảnh ghép rời rạc, may quá nhờ sự rộng lòng của một người bạn fb tôi có Định mệnh [Ethan Frome] để các rãnh mảnh ghép không đơn độc chơ lơ một mình (cảm ơn cuộc đời, cảm ơn anh-người tài trợ sách rất nhiều ạ). Mùa hè và Định mệnh, duy chỉ hai tiểu thuyết có một chỗ đứng riêng biệt hẳn trong sự nghiệp ngất ngưởng viết về xã hội thượng lưu của Edith Wharton, cả hai đều lấy bối cảnh New England với những nhân vật kiệm lời, lặng lẽ, u uẩn mà người ta lấy làm lạ tại sao có thể sống qua mùa đông âm u tuyết phủ [Định mệnh] hay có thể chịu được mùa hè ngột ngạt tù túng như cả Núi Lớn vòi vọi toả xuống làng [Mùa hè]. Với Mùa hè và Định mệnh, cái nhìn của Edith Wharton như đứng trên cao nhìn xuống, nó không còn là những mùa lễ hội miên man, nó rọi xuống những làng quê, thị trấn hẻo lánh nơi những tập tục địa phương kéo căng hất mỗi cá nhân vào trường cái nhìn soi xét của đám đông, vòng xoay cá nhân và xã hội. Khi ở tuổi 33 tôi đọc [lại] 2 quyển tiểu thuyết này, tôi thêm cảm tình với tuổi tác của mình 🙂 vì đọc sớm thì tôi rất nhiều khả năng sẽ không hiểu được những cảm xúc sâu xa mà ngôn từ chỉ có chức năng gợi ra, ngôn từ bất lực trước những diễn giải cảm xúc mà người đọc phải đọc trong khoảng trống. Cả hai đều được viết rất gọn, những chương áp cuối làm nên cái kết, có lẽ là đáng nhớ nhất trong mấy năm gần đây tôi đọc tiểu thuyết; khi nghĩ lại tôi cũng không hẳn ấn tượng với cái kết mà thực ra là với bước chuyển tâm lý của các nhân vật, chúng mang vẻ đẹp của lòng trắc ẩn không lời Bản dịch Mùa hè và Định mệnh cũng là hai bản dịch tôi vô cùng thích, đặc biệt là Định mệnh [thời nay đọc lại sẽ thấy hơi nhiều lỗi chính tả]. Tôi luôn băn khoăn mỗi khi đọc bản dịch ngày xưa, rằng tại sao khi đọc sách dịch mới tôi ít có xúc cảm với bản dịch như vậy chứ :)))). Thú thật là đến lúc này Edith Wharton với tôi chỉ còn Ethan Frome 😛. Tôi chuyển sang đọc George Eliot được hơn tuần nay rồi, rồi chả hiểu sao tôi dừng ngang Bên bờ sông xanh [The Mill on the Floss] dù dịch từ bản rút gọn nhưng câu chuyện rất khéo, để rồi sa chân vào đọc về bà ấy và George Henry Lewes, xong giờ lại phải viết gì đấy về Ethan Frome của Edith Ưharton thì tôi mới an phận cơ :)))) p/s: Cái tên Tập tục địa phương [The custom of the country] nghe thì tưởng rất New England, nhưng thật ra lại là câu chuyện về cô gái miền Midwestern [Trung Tây] trên bước đường đô hội New York 🙃

27.3.19

mạ vàng

Lúc này, tại sao lại Edith Wharton :), một bà già xuất thân thượng lưu, viết về xã hội thượng lưu thời đại mạ vàng :)). Một cái tên xuất hiện lừ đừ lừ đừ ít được quan tâm trong mảng văn học xoay quanh quý tộc, thượng lưu và bà ấy lại từ Mỹ, mỉa mai thay :) Đến lúc này khi đã đọc xong 3 quyển [2 trong số đó là đọc lần 2, sau cũng 6-8 năm gì đấy], vẫn chưa hết ngạc nhiên là mình đã quyết định đọc Edith Wharton; và bà ấy chính là bất ngờ năm nay của tôi đấy, bất ngờ không ít. Vấn đề xảy ra, khi đã quyết định đọc bà ấy rồi, thì tôi phát hiện tôi thiếu 1 quyển [xin xem comment] và biết đâu còn nhiều hơn 1 ý chứ :))). Lòng tốt của các cụ đâu rồi :p Trong 3 quyển thì ấn tượng với tôi chính là Chỉ ngu ngơ mới biết cười [The house of mirth], chính vì đọc theo thứ tự sáng tác nên càng đọc càng thấy mình quyết định đúng khi lấy cả 3 quyển của bà ấy khỏi giá sách; nhưng chắc tay hơn thì lại là Thời thơ ngây [sau quyển kia 15 năm]; Mùa hè bỗng dưng chơ lơ, tôi hiện chưa xếp được mảnh ghép ấy. Vì vậy rất cần Định mệnh [Ethan Frome] ihihihi Nhắc đến Edith Wharton thì phải nghĩ ngay đến George Eliot, một bà già châu Âu [Anh] viết xoay quanh đời sống trung lưu, người có ảnh hưởng rất lớn tới Edith Wharton. Thế rồi sao, văn học dịch của ta chưa xuất hiện George Eliot, tài thế :) [sáng nay có người xác nhận George Eliot đã được dịch, The Mill on the Floss và Silas Marner; The Mill là dịch theo bản rút gọn, còn Silas Marner là nghe nói đã được dịch, chứ chưa được thấy] Proust có đọc George Sand, George Eliot [Balzac, Hugo, Charles Dickens...]. Năm nay tôi sẽ ăn năn vì đã cho rằng phụ nữ không biết viết văn bằng việc đọc tác giả nữ; ai bảo họ viết quá nhiều về hôn nhân hoặc nói đi nói lại thì cũng là tình yêu gắn với hôn nhân, hôn nhân gắn với tình yêu, hôn nhân và hôn nhân... [hôn nhân là cái rì đấy thuộc về triết học, chứ tôi thì coi nó chỉ là vấn đề thôi; hôn nhân là bổn phận nhàm chán, miễn là nó giữ được giá trị của bổn phận, còn sa khỏi đấy thì hẩm lắm, và nếu thế thì đâu có gì cần thiết hay quan trọng]. Hôm trước phân vân George Sand hay Edith Wharton, cứ tưởng E. W có đủ sách trong nhà nên chọn bà ấy, chứ biết thiếu thì đằng nào chả thiếu, đọc G. S trước thì hơn :)))