Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Astrid Lindgren. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Astrid Lindgren. Hiển thị tất cả bài đăng

24.10.22

ngốc dai ngốc mãi


"Tôi viết để làm vui đứa trẻ trong tôi, và tôi chỉ có thể hy vọng rằng những đứa trẻ khác cũng cảm thấy vui theo cách đó"[Astrid Lindgren]

đọc bất kỳ truyện thiếu nhi nào, mình luôn nhìn thấy niềm vui thơ trẻ của mình qua bọn con trai trong truyện, thế mới tài :p; còn bọn con gái thì ngàn đời khó hiểu, rắc rối, ngốc dai ngốc mãi 

10.2.18

Trong xưởng mộc



Ai yêu thích thằng nhóc Emil của Astrid Lindgren đều biết mỗi khi nó gây ra sự vụ rối loạn nào xong thì đều bị người lớn tống vào xưởng mộc, thậm chí thằng bé có lần rất biết thân biết phận tự chạy tống chạy tháo vào xưởng mộc và chốt cửa trong để tránh bom rơi đạn lạc của người lớn chuẩn bị trút vào nó :)). Người lớn cho rằng tống thằng bé vào xưởng mộc là để nó suy nghĩ, là sự trừng phạt, là để nó ăn năn, là tách nó để khỏi lây lan cái nhũng nhiễu, là để nó buồn chán trết thôi, là cho khuất mắt vân vân vân. Và thằng bé ở trong xưởng gỗ lại phải suy nghĩ làm gì cho đỡ buồn chán. Và tất nhiên người ta chẳng cần phải ngồi suy nghĩ lâu quá làm rì, chán phèo í mà ;)
Nó ngồi trong xưởng mộc trốn thoát khỏi sự buồn tẻ mà người lớn ban phát “đến khi nào con nghĩ thấu đáo về những trò nghịch ngợm ngu ngốc của con thì con sẽ không lặp lại trò đó nữa”. “Nghịch ngợm”, “ngu ngốc” thì làm sao mà có thể lặp lại như cũ được nhiều, nhất là với Emil, đứa trẻ không bao giờ lặp lại trò nghịch ngợm lần thứ hai; nó tìm ra trò mới :p. Ở xưởng mộc nó đẽo gọt tượng gỗ hình người ngộ nghĩnh, một cách thoái thác, chuyển hóa sự buồn tẻ.
Sự chuyển hóa buồn tẻ này ta tiếp tục bắt gặp ở Claus (Santa Claus) của L. F. Baum trong Cuộc đời và những cuộc phiêu lưu của Santa Claus, món đồ chơi đầu tiên Claus làm ra vào một ngày đông tuyết rơi, Claus không thể đi vào làng chơi với lũ trẻ, ngồi trước đống củi đỏ lửa chàng nhặt lên một khúc gỗ và bắt đầu đẽo gọt bằng con dao sắc của mình. Chẳng nghĩ gì ngoài giết thời gian, vừa huýt sáo hát cho mèo nghe vừa loại bỏ từng thớ gỗ nho nhỏ. Cuối cùng người và mèo bên bếp lửa đã biến khúc gỗ dần trở thành chú mèo gỗ. Món đồ chơi đầu tiên Santa Claus làm cho trẻ con đã xuất hiện như thế đấy <3 p="">
Claus tất nhiên đã thành Santa Claus tồn tại cùng các vị thần để duy trì và tô điểm thế giới. Quay lại với Emil :). Emil sau này cũng trở thành một người đàn ông tốt, tốt nhất làng Lonneberga.
Vậy đấy, ngay cả những đứa trẻ tệ nhất, nghịch ngợm, xấc xược hay hư hỏng nhất vẫn có thể trở nên đàng hoàng theo thời gian. Nghĩ như vậy đi, sử dụng năng lực tưởng tượng đi cho nó dễ sống, lạc quan nhỉ :)
Tôi nghe làng Lonneberga nói với nhau rằng, thằng bé đã làm ra 369 tượng gỗ. Không tệ chút nào cái thằng ranh chuyển hóa sự buồn chán Emil moa moa moa chụt chụt chụt <3 p="">
p/s: Em iêu Kim Đồng <3 p="">

5.4.16

Tất Dài không âu lo



Thế này,
Quyển màu vàng là quà tám tháng ba của bồ câu dễ thương tặng tôi
Quyển màu xanh lem nhem là sách tôi mua năm hai lẻ tám, bản fake
Câu chuyện là câu chuyện về quyển màu xanh.
Năm hai lẻ tám tôi bận nhiều, phi xe trên đường thấy sách báo vỉa hè là hay dừng lại mua để lấy cái chữ về đọc cho khỏi quên mặt chữ. Thời ấy, tôi hay ngại ra khỏi nhà, ngại tiếp xúc mọi người nên đúng thật là tôi hay tự hỏi mình, rằng biết đi nhà sách vào lúc nào mới được chứ :p. Pippi fake kia tôi đã đọc đi đọc lại, trở thành sách để gần giường trong suốt hai năm, cứ mở mắt là giở một trang bất kỳ ở Pippi bản fake đọc, đọc đi đọc lại như thời ngày xưa thiếu sách để đọc í. Thực ra đến bây giờ câu chuyện về Pippi tôi cũng không thực sự nhớ vì đầu tôi chỉ để mọc tóc nhưng Pippi là một nhân vật tôi đặc biệt khoái bởi con bé luôn làm đúng những gì nó thích. Tôi đọc và huyên thuyên về Pippi đến mức M của tôi ngủ li bì say tít mù một giấc 1.5 năm, tỉnh dậy nhớ nhớ quên quên thì một trong những điều M nhớ về tôi là: "em thích đọc văn học Nhật và truyện thiếu nhi, của một tác giả nào đấy viết về một cô nhóc rất khỏe, khỏe mạnh và khỏe nghịch".
Đến mức ấy cơ mà.
Nên sau này, cỡ hai không mười, thời gian, kinh tế, giao tiếp xã hội của tôi được cải thiện hơn (cũng chả khá hơn xưa là mấy) thì tôi đã mua một bản "hịn" về để lưu giá sách, thế mà mấy ngày gần đây soạn sách phát hiện bản fake còn (tất nhiên là phải còn chứ, vì với những ca có cả fake cả hịn thì tôi luôn cho bạn bè mượn hịn còn fake sẽ thành bản tôi gắn bó trong việc đọc hay đọc lại), bản hịn thì tuyệt nhiên không thấy tí dấu vết nào.
Tôi làm người đểu cũng lâu và nhiều rồi, đến mức tôi còn chả nhớ được tôi đã bắt đầu từ bao giờ và như thế nào, nhưng mấy ngày nay tôi soạn sách, tôi đặc biệt phục mình về khả năng trưởng thành các cụ ạ. Bởi như này, sách các cụ nhồi nhét cho tôi mượn đọc, tôi xếp hết vào một góc để trả các cụ với lòng cảm kích cao độ, dù lòng tôi đau nát bấy ra í, mất ngủ hẳn hai đêm chứ ít à, nhiều quyển còn cố ảo tưởng nó là của mình, nhưng chợt thức tỉnh mấy giây, lại nhấc nó từ chồng sách của mình sang chồng sách mang trả, sau đó hậu quả là mất ngủ vì tiếc của :v. Tôi học tập Pippi đấy, kiểu với khả năng như thế hoàn toàn có thể làm việc xấu, và có thể làm việc xấu sẽ khiến mình rất vui nhưng con bé đã không làm. Thấy tôi hịn cù tịn chưa :p
Giờ là như này, tôi biết các người đã không trả tôi sách. Nhưng tôi sẽ đau lòng hơn nếu biết, dù thậm chí tôi sẽ chẳng bao giờ thực sự biết cả, rằng những quyển sách í lạc mất, nó không nằm trong sự chăm sóc của các cụ hay bất kỳ ai, số phận của nó ra sao thì không ai biết
Thôi, xin đừng làm đao lòng nhau nứa, có được không :3