Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Oscar Wilde. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Oscar Wilde. Hiển thị tất cả bài đăng

27.9.16

về một tình yêu không chết trong nhà mộ



Khi buồn, tôi nhất định phải đến với những nhà văn "của tôi". Oscar Wilde là một trong số những nhà văn khiến tôi có được cảm giác hạnh phúc trong chính những điều buồn bã, và, đồng thời nhìn thấy bất hạnh ngay cả khi đang hạnh phúc, chỉ bằng việc đọc
Các câu chuyện của Oscar Wilde có  bóng dáng Andersen rất rõ, của Gustave Flaubert nữa (còn của ai nữa thì tôi chưa biết), nhưng vẫn mang phong cách rất riêng của Oscar Wilde, màu mè nhưng nên thơ và hiện thực. Những câu chuyện như cuộc sống thực, không phải lúc nào cũng kết thúc có hậu, cái Thiện không phải lúc nào cũng ca khúc khải hoàn, cái Ác không phải lúc nào cũng thất bại; Tình yêu, lòng vị tha, đức hy sinh có thể được đón nhận và có thể bị phũ phàng ra sao... Hoàng tử, công chúa, ông hoàng như ở một thế giới thần tiên của con trẻ, nhưng cổ tích thần tiên này là cho những người lớn, những người hiểu về nỗi bất trắc, tréo ngoe của cuộc đời và chúng thật buồn; nhưng chúng vẫn ẩn cất trong đó sức sống mãnh liệt, không bi quan, người ta vẫn muốn sống cuộc đời của một con người lương thiện, không chiếc gôí nào êm ái cho bằng một tâm hồn trong sáng, vẫn tin vào một tình yêu thiêng liêng, một tình yêu không chết trong nhà mộ, người ta vẫn muốn sống tránh xa sự đê tiện gỉa dối dù có thể sống khác đi thì dễ dàng hơn nhiều, rất nhiều lần
ps: Hoàng tử Hạnh Phúc bản của Nhã Nam ở giữa, dịch gỉa Nguyễn Thành Châu có 5/9 truyện ngắn trong Họa mi và hoa hồng, dịch gỉa Ngô Thanh Tâm, còn Hoàng tử Hạnh Phúc ở bên phải ảnh là tuyển tập các truyện cổ thế giới trong đó có truyện cuối cùng Hoàng tử Hạnh Phúc của Oscar Wilde được ghi là xuất xứ Anh :p, do Nguyễn Ái Việt chuyển ngữ (hình như là Việt, sách năm 1986, bị mờ chữ, tôi luận ra thế :v)

6.3.16

Tình yêu chết đi mà không chịu ẩn mình trong nấm mồ



Tôi đã trúng bả Romain Gary (ông là ông hoàng tại vị lâu nhất đời đọc sách của tôi), rồi Julian Barnes, rồi Ian McEwan..., thật lạ là chưa có nữ nhà văn nào khiến tôi thực sự bị trúng sét ái ân (thu hút giới tính mới thật rõ nét làm sao :v). Và gần đây nhất, tôi trúng bả Oscar Wilde. Họa mi và hoa hồng là quyển thứ 3 tôi đọc của Oscar Wilde, nó gồm 9 truyện có thể định danh là truyện thần tiên, truyện cổ tích, và tôi nghĩ nó không hề dành cho trẻ em.
Tôi đọc xong Ba truyện kể của Gustave Flaubert và nghĩ, có khi mình nên đọc một kiểu kiểu gì đó gần gần như ba truyện kể kia (dù đã được khuyên nên thử tiếp Xa-lăm-bô :p). Vì thế tôi đi lục tập truyện Họa mi và hoa hồng của Oscar Wilde, nhưng khi hết truyện đầu tiên Ông Hoàng Hạnh Phúc thì tôi lại nghĩ đến một người khác, Andersen, một cái gì đấy rất Andersen, tôi nghĩ vậy và vẫn cắm cúi đọc tiếp. Song chỉ hết được truyện thứ hai Họa mi và hoa hồng, họa mi ơi họa mi, họa mi rúng động tâm can, họa mi đẹp đẽ đau đớn mãi không thể quên ngay cả khi đã gục ngã bên hoa hồng trước buổi bình minh, thì tách một tiếng trong cái đầu hóa rồ của mình, tôi biết rằng thôi rồi, phải đi tìm Truyện cổ Andersen thật rồi, vì nó gợi lại một cái gì đấy về cái đẹp bị bỏ quên, bỏ rơi như Một mảnh lá của trời, nên tôi đã đọc Truyện cổ Andersen trước, và khi quay lại Họa mi và Hoa hồng thì thấy rõ một sợi chỉ mảnh. Tôi không nghĩ về mối nối Nàng tiên cá (Một linh hồn bất diệt) của Andersen với Chàng đánh cá với linh hồn của mình của Oscar Wilde, vì Chàng đánh cá với linh hồn của mình gần như chỉ là một mối cảm hứng được lấy ý tứ từ câu chuyện Nàng tiên cá. Tôi cũng không nói đến những ông hoàng, nàng công chúa, họa mi, cây pháo thăng thiên, bông hoa hay Giăng bị thịt hay Giant ích kỷ hay cây kim, đồng tiền xu, chú lính chì, hay cái bóng, linh hồn...vì nó chỉ là công cụ diễn giải, mà tôi muốn nói đến những câu văn rất thông thường tộc tệch, không cầu kỳ, trong một diễn giải cũng bình thường không hoa lá cành gì, nhưng cái cách thả nó vào câu chuyện thì hết sức quái dị, khiến cho cả câu chuyện xoay ngược lại góc nhìn, ở Andersen thì có thể thấy ở Một chuyện đau lòng, ở Oscar Wilder là Chú bé Sao Băng, tức là người đọc có thể đọc một truyện chục trang, thậm chí năm chục trang để đi đến cuối câu chuyện, chờ đợi một kết cục hoặc thậm chí chưa thể biết cái gì đến tiếp thì chỉ bằng bốn năm dòng cuối cùng, hai ông này dẫn ta đến chỗ ngẩn người tò te thảm hại, tự thấy mình như một vai diễn bi hài ở đời. Tất nhiên cả hai con người này, mặc dù viết những truyện cổ tích thần tiên nhưng chất hiện thực vẫn còn đó, cái kết có lúc có hậu, có lúc cái thiện lụi tàn, cái ác vẫn tiếp tục, có thể hoàng tử coi thường bỏ mặc công chúa, cái đẹp không phải lúc nào cũng ca khúc ca khải hoàn vì vốn dĩ, cái đẹp không dành cho nơi này, cái đẹp không thể ở đây.
Hình ảnh tuyệt đẹp là hình ảnh họa mi vừa cất tiếng hót vừa vươn mình  cắm sâu vào gai hoa hồng trong những giờ khắc cuối cùng của ánh trăng, khi con người được đánh thức khỏi những giấc mơ. Và đẹp đau đớn là một câu chuyện thần sầu quỷ khóc Ngày sinh nhật của Inphanta

ps: Tôi là người không hiểu giá trị của chim họa mi và cả hoa hồng, nhất là khi chưa bao giờ tôi thấy lòng thổn thức vì hoa hồng, hoa hồng xanh thì còn có chút chút, hoa mai trắng lại là chuyện khác nhé :p.

28.12.15

Mệnh lệnh số phận



Ngay khi đọc được một nửa Chân dung Dorian Gray biết là sẽ thích nhà văn này. Đọc xong thì biết không chỉ thích thứ suy tư của ông ấy, kỹ thuật viết của ông, mà còn thích cả cách ông xây dựng câu chuyện, ý tưởng câu chuyện nữa. Trong 2-3 ngày sau đó, cứ nghĩ mãi về việc ta có đúng như ta vẫn nghĩ về mình không. Lại là một ca trúng bả 
Chính vì thế mà tiếp tục luôn với một tập truyện ngắn của Oscar Wilde: Tội ác của huân tước Arthur Savile và các truyện ngắn khác. Tập truyện mỏng này chỉ gồm có 4 truyện ngắn, nếu bảo bị đẩy vào việc tiếp tục suy tư về sắc thái của Chân dung Dorian Gray thì cũng hoàn toàn là việc khó tránh, mà cho rằng tập truyện ngắn này thật dễ chịu so với những xô cỡi của Chân dung Dorian Gray thì cũng không sai.
Tội ác của Huân tước Arthur Savile-Câu chuyện về bổn phận cho thấy sức mạnh của mệnh lệnh số phận giáng xuống đầu óc con người, một sức mạnh hết sức điên rồ và quái gở, nó làm cho con người tầm phào, phù phiếm và diện mạo của đời sống táo tợn, đầy ải thân phận con người đến chỗ không thể đào thoát khỏi sự ngu xuẩn. Có rất nhiều chi tiết đặc sắc trong 4 truyện ngắn, nhưng chi tiết khiến tôi thấy điên rồ, khoái nhất chính là việc mệnh lệnh số phận ở Tội ác của Huân tước Arthur Savile, bỗng một ngày anh nhận thức rõ lối vận hành bí ẩn của Định Mệnh cũng như ý nghĩa nghiệt ngã kinh hoàng của Số phận tức là thình lình cuộc sống đã cho anh hiểu một điều nó vốn bày sẵn ra mà anh không nhận thức được: sự nhào nặn hoàn hảo của nó không nhằm mang đến một thứ vô lo vô ưu, mà chỉ tổ thổn thức những đầy vơi mà thôi. 
Bí mật nhân sư nhuộm trong câu chuyện tình ái và bảo rằng ta dám sống chân thật với mình tới đâu, có phương cách nào để tìm được con đường hiểu chính mình, ta có giống như ta vẫn nghĩ, vẫn hiểu về mình. Nó là câu chuyện của người khác phóng chiếu đến ta, và ta soi rọi chính mình.
Con ma của dòng họ Canterville mang màu sắc của truyện cổ tích, tôi hình dung nó hoàn toàn có thể trở thành một bộ phim ma vui vẻ cho các bạn nhỏ với kết thúc có hậu. Nhưng điểm khiến tôi thấy thú vị nhất ở truyện ngắn này chính là chi tiết hồn ma thế kỷ XVI đã liên tục nhiều lần cố gắng tái hiện lại hình bóng huy hoàng của một hồn ma thắng lợi trong quá khứ, khiến cho những thất bại liên tiếp ở hiện tại bốc một thứ mùi tuyệt vọng ảo não, lên men nẫu ruột. Một cái kết có hậu khẳng định: sự tinh khiết của một đứa trẻ khiến quyền năng của Địa Ngục cũng phải chào thua.
Người mẫu triệu phú là truyện ngắn nhẹ nhõm nhất trong tập truyện này, một triệu phú trong trang phục người ăn mày làm mẫu vẽ cho họa sĩ, sự ngông cuồng của triệu phú hay mục đích tiên quyết của người nghệ sĩ là phản ánh điều họ nhận thức, phản ánh hiện thực chứ không phải cải tạo nó. Câu chuyện gieo mầm cho sức mạnh của việc làm tử tế và lòng trắc ẩn.

Nhìn chung là tôi trúng bả Oscar Wilde rồi 

26.12.15

Chân dung con người





"hãy nhận ra vẻ đẹp thời trẻ của mình khi anh vẫn đang có nó, đừng ruồng bỏ thời gian vàng son, đừng nghe những lời vô vị, đừng cố gắng cứu kéo một sự thất bại không thể nào ngăn được, đừng ném tuổi xuân vào tay những kẻ ngông cuồng, những kẻ tầm thường, những kẻ chỉ biết nhìn đời bằng đôi mắt dung tục giả dối, cả những kẻ châm chọc ngu ngốc nữa. Hãy sống nhé! Hãy mạnh dạn sống một cuộc đời phong lưu huyền diệu anh đang có. Đừng đánh mất những gì thuộc về anh. Hãy luôn tìm những cảm giác mới lạ. Đừng sợ hãi bất cứ điều gì"

Một chủ nghĩa hưởng lạc mới-đây là điều mà thế kỷ của chúng ta đang mong muốn. Thế giới thuộc về anh trong một thời gian mà thôi. Oscar Wilde đã đoán định tư tưởng này hơn một thế kỷ trước trong tiểu thuyết duy nhất của mình Chân dung Dorian Gray (1891). Nào, ta tự đánh đu và nhập cuộc với cuộc đời hưởng thụ, cuộc đời cám dỗ thôi. Tìm kiếm cái đẹp trong thế giới này nếu chỉ dừng ở việc không tàn phá nó, và cũng không màng tới đổ vỡ của nó, thì vẫn hoàn toàn là chưa đủ, những xô cỡi tàn khốc, giãy dụa cắt cứa vật vã, nỗ lực đối diện trong tuyệt vọng ở nhiều chiều kích của thân phận con người co quắp đánh đu với bản năng tự nhiên mà con người gọi đấy là tội lỗi ngọt ngào nhơ nhớp, trì níu sự trần truồng của tâm hồn để nhìn vào thực chất của băng hoại thịt da nhục thể. Bóng tối của ảo tưởng màu đen sẽ trườn vào ngõ ngách của tâm thức, nằm ở đó vần vò thác loạn đến kiệt sức, rồi hé lộ chút chân dung phũ phàng của thực tế đủ để ta cảm nhận được sự lõa thể của cuộc đời mà chúng ta vốn đã quen thuộc nhưng chưa bao giờ ý thức nhận ra.
"Con người là một sinh thể rất phức tạp chứa đựng trong hệ tâm thức của mình rất nhiều giai thoại tư tưởng và những đam mê. Thân xác ngay từ buổi đầu vừa mới sinh ra đã mang theo những mầm bệnh đam mê ma quái cho đến ngày chúng ta chính thức tắt thở lìa xa cõi đời"

Mỗi chúng ta có cả hỏa ngục và thiên đàng bên trong con người của mình. Chúng ta không phải các thiên thần, cũng không phải là những cái xác không hồn, mà là những sinh vật có cả thân xác lẫn tinh thần. Không có đức hạnh gì trong chuyện trông tiều tụy và cảm thấy ảo não. Nhưng hoan lạc, cám dỗ, hưởng thụ, nhục thể cũng không là mục đích tự thân, mà chỉ là một phần trong cuộc hành trình của chúng ta để đạt tới sự trưởng thành, sự tử tế, hạnh phúc và tìm kiếm cái đẹp. Chúng không phải là mục đích của cuộc hành trình.
bởi thân phận con người sinh ra vốn dĩ đã phải chấp nhận sự ngu dốt là một sự kiện cơ bản của phận người, không gì trì hoãn được thực tế phũ phàng điên rồ ấy. Ai muốn đi thì đời đẩy đi, không muốn đi thì đời kéo lê đi.

Vào một chiều thu, tôi ngồi nói chuyện với người gấp đôi tuổi mình, "sách vở cứu bác khỏi hư hỏng", tôi thực sự hiểu điều ấy và cũng hiểu, sách vở xô tôi tới hoan lạc điên rồ và cũng cứu kéo tôi khỏi cám dỗ rồ dại không kém cạnh gì lúc chúng xô tôi. Đánh đu và nhập cuộc trên con thuyền trong cơn bão biển.