Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

28.1.13

Điều duy nhất còn lại là sa mạc

Tôi đọc quyển này không nhớ nổi số lần nữa. Nếu căn cứ vào những ngày tháng ghi trên sách thì 8 lần, nhưng nếu trí nhớ của tôi tốt, thì nó phải chừng nhiều lần lắm. Trong những chuyến đi. Những ngày buồn chán. Những ngày trống rỗng...Thôi thì đủ cả, và những lần ấy thì không còn đủ sinh khí để làm một việc vốn thích thú, ghi ngày tháng đọc lên trang gần bìa sách.
Lần đầu đọc nó, là trong một ngày phải đi đi lại lại công trình quá nhiều lần, quá oải, tôi dừng bên vỉa hè gần nhà mua một cuốn văn học Nhật đọc, vô tình đúng thời điểm có cuốn này, (tất nhiên là sách lậu rồi). Tôi đọc khi còn đang cởi dở cái quần jeans, ngồi phịch xuống giường đọc rồi vừa nhay nhay mông để kéo quần ra. Thế rồi khi tôi đọc xong cũng là lúc những le lói cuối cùng của hoàng hôn tắt. Và tôi đã thích nó.
Lần hai đọc nó là lúc mới quen M. Vì lúc quen M, tôi đang đọc Biên niên ký chim vặn dây cót, tôi nói tôi thích ông này. Nói là thích quyển Phía nam biên giới, phía tây mặt trời kia, anh nói có độc 1 câu, cái tay trong truyện nếu không có quán jazz kia thì chẳng là khỉ gì :)). Qúa buồn cười vì câu nói này, lại của một người ngôn ngữ TV còn quá ngô nghê nên tôi đã đọc lại.
Có khoảng 5-6 lần tôi đọc nó trong quãng 1.5 năm M "bất tỉnh nhân sự". Tôi đọc nó như chỉ để thấy là mình không bệnh tật gì đâu, cũng có người như mình, những nỗi đau, suy tư, những thứ không thể lý giải như mình, những câu hỏi luôn luôn còn lại, như một thứ neo đậu tôi, hãy cứ tiếp tục vì điều duy nhất còn lại là sa mạc. Tôi từng thích Shimamoto-san (giờ vẫn thích :)) chỉ là không còn ngây thơ trong sáng thích một nhân vật ) đến mức tôi đã tiêu tốn đến mấy giờ một mình đứng trong sân trường rộng là rộng chỉ để ngẩn ngơ và buồn. Sự việc này diễn ra vào một ngày thu ( mùa thu là mùa tôi vốn dĩ ghét cay đắng, một kiểu mix đáng ghét ). Tan học tôi ra bãi gửi xe trong trạng thái uể oải, có lẽ đây là hình ảnh của tôi trong chừng hơn 1 năm, mọi người vẫn thấy tôi mạnh mẽ, năng động và hết sức vui vẻ, ngoài việc tôi tiêu tốn thời gian cho việc đọc nhiều hơn trước ( tôi hoàn toàn thích việc này ). Tôi đã tra khóa vào ổ rồi, nhìn sau để lùi xe thì nhìn thấy một cô gái ở ngưỡng cửa phòng học. Không xinh xắn ( tôi nói luôn là tôi không bị thu hút bởi đẹp trai và xinh gái ), nhưng cô ấy rất tươi, có cái gì đấy thu hút tôi cứ muốn nhìn, và cô ấy đang cười. Tôi chỉ liền nghĩ, cô này duyên dáng, mình thích cô gái này. Nhưng khi qua khỏi dãy xe xếp gần lối đi, tôi nhìn thấy cô ấy đi với cùng một kiểu đi của Shimamoto-san ( tôi đã tưởng tưởng dáng đi này rất nhiều lần, thậm chí có nhiều lần đã thử đi :) ). Tôi mê mẩn đến mức, cứ giả bộ tìm trong cặp, dùng mobi...nhưng thực chất là ở lại bãi gửi xe để ngắm cô gái kia nói chuyện. Khi tôi tỉnh ra thì cũng là lúc cả sân trường chỉ còn mình tôi với cái xe bên cạnh và tôi cứ ngơ ngẩn vậy thêm một lúc cho đến khi bảo vệ đến hỏi tôi, ở lại trường học ca tối à thì tôi mới tỉnh cả người, hoàn toàn. Tôi hộc tốc chạy xe tới cửa hàng sách trên Đinh Lễ, vì giờ làm của tôi đã muộn gần 30'
Sau này tôi có mua thêm 2 lần cuốn này. Một lần mua cho M (vì M chưa có sách giấy), một lần mua vì quyển tôi hay đọc là sách lậu, giấy mỏng và tôi đã làm nó thảm hại quá. Nhưng mỗi lần đọc lại, tôi đều đọc quyển xấu vì tôi nghĩ nó có hơi người, nó là một phần của tôi, là mùi hương tôi vẫn luôn thích. Gần đây, tôi cho Chie mượn quyển mới kia, đẹp và ngay ngắn lung linh, vì tôi muốn có người để lại hơi thở trên giấy, người đó sẽ phải là ai khác ngoài tôi, vì tôi vốn sợ tôi sẽ mất thêm gì đấy khi đọc quyển mới kia. Vì lấy cả quyển đẹp và xấu kia xuống khỏi giá sách cùng một lúc nên tôi đã đọc lại thêm lần nữa, quyển sách xấu.
Sao lại có thể buồn như thế. Tôi đang buồn nỗi buồn giống của ai đây, H hay S? Tôi nhớ cả hình ảnh ngón tay mình run run khi giở sách chiều qua. Những lúc phải dùng tay túm chặt áo kéo ra khỏi lồng ngực hay xoa xoa bóp bóp cổ để thoát khỏi cảm giác trực chờ nặng nặng ở cổ.
Có nhiều sự việc rất đơn giản, nhưng không giống như cái mắt ta thấy. Với mỗi người mỗi khác, đều là cách ta phải sống khi bị ném vào sa mạc này.
Tôi bị dạ dày thần kinh ngoại biên. Đôi khi tôi nghĩ việc gì đấy, tôi thậm chí còn chưa nhận biết được rằng mình đang nghĩ lung lắm đây, thì đã kịp biết đến cơn đau dạ dày kiểu dao đâm rồi. Phản ứng của tôi với mọi việc rất buồn cười, vẫn luôn luôn biết, nhưng khi nó đến thì vẫn luôn luôn sững sờ tiếp nhận, đôi khi phải làm mình đau để biết nó là sự thật. Bao giờ cũng là "tưởng". Dù sự cố gì xảy ra cũng là "ơ, hóa ra nó là thế này à?". Hôm qua tôi kêu với bác sĩ ( người quen ), anh ta bảo có gì phải lo, lo cái u ở ngực à? Tôi bảo không, tôi chưa từng nghĩ nó là mối lo, thậm chí còn đang định xăm một đốm lửa đúng vị trí u, vì muốn xăm từ rất lâu rồi, nhưng chưa tìm được một phần cơ thể nào có động lực mạnh mẽ hơn, thích thú hơn để nhận hình xăm này. Bác sĩ cười bá cháy trong phòng khám, hỏi "suy nghĩ về người yêu đúng không?". Đến lượt bệnh nhân kêu bá cháy trong phòng, rồi giả bộ đi rửa tay ở bồn, xa khỏi ánh mắt của bác sĩ, sợ bị người khác trèo qua bức tường, tiến sâu vào trong. Có phải tôi luôn sợ bị ai đó đột nhập và tôi sẽ mất một cái gì đấy, của tôi?

But you went away. How dare you...

23.1.13

thành thật, niềm tin

Tôi biết rõ anh ấy thực sự yêu tôi. Và điều này đúng cả ở phía tôi, hoàn toàn chắc chắn. Chuyện yêu đương. Vấn đề không phải là vấn đề, vấn đề chính là ở chỗ thái độ hoàn toàn chắc chắn và thật sự của chúng tôi với nó. Khi mà biết rõ khả năng hội ngộ là zero thì mong muốn đi tới cuối khiến tôi nhọc vô cùng. Tôi muốn gạt đi để tiếp tục sống, cứ ngày qua ngày thôi. Nhưng con người này, anh ta đã đánh động, khơi dậy một cái khỉ gì đấy trong tôi, khiến tôi nhận thấy rõ là dường như bắt đầu biết anh, yêu anh cũng chính là lúc tôi mới bắt đầu bước vào cuộc sống, cái tôi trải qua trước thời điểm này, như là những cái tôi a dua, bắt chước loài người, cũng ăn, ngủ, học, làm, vui chơi.... Tôi không gọi được tên cái được đánh động trong tôi, nhưng tôi biết là có cái gì đó, tôi bị lấy đi và tôi được bồi thêm. Mỗi khi nghĩ tới chuyện yêu đương, là được nhắc lại thêm những điều mình biết chắc chắn trên kia ( dù chắc chắn là không có gì chắc chắn cả ) thì tôi chỉ biết thốt lên đầy nhục nhã, "có chết không cơ chứ, giết tôi đi". Vì tôi vốn hèn vô cùng, như tôi vẫn hay thốt lên với chính mình "hèn đến thế cùng", nhưng làm thế nào để...vượt qua được tình cảnh này.
Ôi, có chết tôi không!!

6.1.13

chọn lựa cách chết đi







Sau một thời gian gần như là không đọc gì, tôi đã đi mua sách vào tuần trước ( là cái ảnh trên đây ). Mới đọc xong 1Q84 vào đầu tuần, Trường An loạn thì mới xong hôm kia.
- Aomame đọc Nhộng không khí và lý giải tại sao nó thu hút độc giả. Những lý giải ấy như đặc biệt đúng với tôi khi đọc 1Q84 nói riêng và HM nói chung và luôn cả văn học Nhật Bản. 1Q84 làm tôi bất chợt nghĩ đến tôi và M. Của quá khứ, hiện tại và xa hơn nữa.
- Văn học TQ với tôi là một vùng đất hẻo lánh. Nhưng có lẽ tôi hợp với các bác 7x, 8x hơn. Gìa cả hơn nữa thì không đặc biệt thích.
Mẹ tôi đã xuất viện sau phẫu thuật Wertheim, nằm gần 20 ngày. Xạ trị hay hóa chất thì có thể sẽ tiến hành trong thời gian tới. Sau 5 ngày thì đến chị gái sinh em bé. Tôi cứ gọi là váng hết cả đầu. Việc cuối năm lại nhiều nữa. Nhân việc mẹ phẫu thuật, tôi kiểm tra sức khỏe, một việc tôi hết sức ngại. Tóm lại là cũng có 1 u ở ngực trái 8mm*5mm, hình ảnh siêu âm không tốt, có mạch máu chạy qua u, nghĩ nhiều đến ung thư. Nhưng không nằm trong độ tuổi nguy cơ, xét nghiệm sàng lọc âm tính nên hiện tại phía bệnh viện chưa kết luận gì chắc chắn. Tôi tạm thời sống với án treo. Trước, tôi tự khám rồi, biết cái u này tồn tại 3 năm nay, nhưng khi ấy còn chưa 25 tuổi, nghĩ là nang bình thường. Bản thân cũng nghiên cứu nhiều cách tự tử, vẫn đang trên đường tìm kiếm nên chưa xác định sẽ sống bao lâu. Lại càng chủ quan hơn.
Ngày tôi đợi mẹ ra phòng hậu phẫu, tôi tiếp nhận việc hình ảnh siêu âm của cái u tin hin ngực trái. Rồi em gái từ Saigon gọi ra nói tim đánh trống ngực vì "hai vợ chồng đang chở nhau đi lòng vòng thì chồng tham gia bắt cướp", đi khám thì hở van hai lá 1/4. Tôi ngồi liền 2h không nhúc nhích trên ghế hành lang bệnh viện. Nghĩ là mình ung thư, sẽ chết đẹp, nhất định không sống mà bị thiếu, xấu. Sau ngần ấy thời gian, nghĩ đến mình đã xong, quyết định rồi, mới nhớ ra, mẹ ở phòng mổ được 5h vẫn chưa ra, thế là bắt đầu vận hành đầu óc tốt hơn. Tôi đã không cả đến bùi ngùi đỏ mắt, chỉ đến ngày M về, thì mới đủ can đảm để được sợ hãi và khóc. Tôi gọi đấy là trở về. Nhân việc này, tôi giải thích các cái title blog đều xuất hiện trong đầu tôi từ những điều tôi và M từng nói, từng cảm nhận...nên nó rất "không liên quan". (các bác nào thắc mắc, coi như tôi đã và đang giải thích, tôi có blog này, riêng dành phần tôi là nhiều thôi ạ. Thi thoảng type vớ vỉn xả stress :)