tag:blogger.com,1999:blog-11146304251418664172024-03-17T23:57:57.309+07:00Delicate_EMiDelicate! why so xờ tiu pít? "Ngốc, nghếch, cáu, quên, nghịch, ngang, ngổ ngáo" / "Ăn khi thấy đói, ngủ khi thấy buồn ngủ. Và nếu ôm vào lòng thì cũng nồng ấm như bao người".EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.comBlogger1059125tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-80139201330464234612024-03-17T23:39:00.001+07:002024-03-17T23:57:24.540+07:00tội tuyệt vọng<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg-VPSujBpmDMwA37MM3wR14VR6zQZCWp7yfQ0tg7u3Ysd-87kSQXRfVqqenCJjbmyfQ1UNhklCztyUbaw5heT2LfnB0jhLYMtyuqU0Ng3IWY8RZMfGXXB8FP2A7mGJzzfj2vYbagINjGQrQAAzgiRD7t6fZyfW1CgeR_3JSyYaJbfSVXuRFlbAlZ_rOPDr/s3307/84AEC799-9E74-46A3-83EF-19F4A6B11D50.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3307" data-original-width="2732" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg-VPSujBpmDMwA37MM3wR14VR6zQZCWp7yfQ0tg7u3Ysd-87kSQXRfVqqenCJjbmyfQ1UNhklCztyUbaw5heT2LfnB0jhLYMtyuqU0Ng3IWY8RZMfGXXB8FP2A7mGJzzfj2vYbagINjGQrQAAzgiRD7t6fZyfW1CgeR_3JSyYaJbfSVXuRFlbAlZ_rOPDr/s320/84AEC799-9E74-46A3-83EF-19F4A6B11D50.jpeg" width="264" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>trong một cơn chán người gần đây, tôi bắt đầu chấp nhận việc mình không có khả năng chung sống cùng bất cứ ai là một khiếm khuyết mang tính bẩm sinh, nói bẩm sinh vì như thế cho đỡ phải hy vọng khắc phục, mà sao phải khắc phục mà hy vọng. Tôi như kẻ mắc tội tuyệt vọng, không chịu được cuộc đời xã hội con người tất tật, kể cả tôi, làm sao cho hết hiện tại cho hết những thứ đã nhớ đã xảy ra, làm sao xoá cho bằng hết, cũng chẳng thấy tương lai có vấn đề gì dẫu nó có xảy ra hay diễn biến thế nào tôi cũng không quan tâm</p><p><br /></p><p>mà như thế thì chỉ có 2 người tôi nghĩ khi đọc, tôi tìm được cảm giác chúng tôi nói với nhau qua việc tôi đọc thứ họ viết để tôi được đọc tiểu thuyết đời mình do kẻ khác viết ra, tôi được đọc cái mà chính mình muốn thảy ra nhưng không có năng lực thảy và đồng thời sống một cuộc đời khả thể do vai trò người đọc mang đến. Chính là, Céline và Michel Houellebecq. Ở nhà ngoài Hạt cơ bản và Bản đồ và vùng đất đã đọc, tôi chỉ có Chênh vênh nên tôi đọc [và lạ là không tìm thấy bài viết hồi đọc Bản đồ và vùng đất; Hạt cơ bản năm 2008 thì khả năng đã mất do không chuyển yahoo 360, còn Bản đồ và vùng đất là đầu 2012 thì về lý mà nói, tìm là thấy, nhưng tài là tìm không thấy]. Plateforme [platform - bản tiếng Anh] sao lại được đặt cái tên là Chênh vênh. Vẫn phong cách của Houellebecq, nhân vật nam luôn vật vờ và ở tình thế ấy trong thời đại đi lại dễ của thế kỷ 21, chủ đề không thể hợp lý hơn: đi [du lịch xê dịch] và tình dục; nói gì đến ở đây là du lịch tình dục [tôi định dùng ở đây: đi và phóng/thoát/xuất... nhưng tôi vẫn chưa thấy đúng cái tôi muốn nhắm đến, nên thôi dừng không nghĩ, nghĩ nhiều tí khó ngủ]. Tôi vẫn hay nói với mấy bạn tôi thân thiết rằng, kiếp sau tôi làm đàn ông, tôi thích mấy anh em đi du lịch các nước và đến nước nào là phải cùng nhau đi chơi gái ở nước đó; tôi nói hoàn toàn tích cực và nâng niu phụ nữ, đừng nghĩ gì nhiều, ở giới nào tôi cũng nghĩ làm gái chỉ là một lựa chọn công việc, nên đi chơi gái thì cũng là tôi dùng dịch vụ cuộc sống và tôi thì chắc chắn là hơi bị lịch sự nếu được làm đàn ông đi du lịch tình dục [chắc chắn tôi sẽ hỏi mấy câu thông thường như để cảm ơn, tôi thấy những người phụ nữ ấy họ mang đến sự an ủi lớn cho đàn ông, là niềm an ủi cho cuộc đời bất tiện nhiều ràng buộc này, và tôi sẽ boa hơi bị hậu]. Tại sao lại nói nếu là đàn ông thì tôi sẽ như thế; vì đàn ông thì ham chơi, yếu lòng, dễ lạc lối không phương hướng, chán ngán vô cớ [thật là trẻ thơ] ngay cả trong chính tầng nền/nền móng của mình, như các nhân vật của Houellebecq thôi [viết đến đây thấy những tên Hạt cơ bản, Bản đồ và vùng đất, Plateforme (Platform) nó quá căn cốt quá con người]; mà như thế thì du lịch và tình dục gộp thành du lịch tình dục chẳng phải rất hợp lý hay sao; nó là chuyện, đi và giải phóng người ta khỏi những cơn chán tất tật ngày một nhiều hơn thành triền miên chán ngán khó ở vô nghĩa, và như thế thì điểm đến chẳng khác nào một bể shit chung, trết ngập trong shit. Có một lần tôi nói với một cô gái về một chàng trai bạn chung; tôi nói lúc nào nhìn cậu ta cũng buồn buồn của trống rỗng cô đơn gắng sức dù cậu ta hay cười và tỏ ra ổn, chị nghĩ cậu í chắc phải lấy sex làm niềm an ủi chứ ngay cả lúc chơi nhạc cụ nhìn hàm cậu ấy nghiến và nó thay đổi trạng thái rất nhanh giữa lúc lạc nơi nào đấy 1 mình và phải hoà vào không khí đám đông, trạng thái í đổi đơn giản như là đặt chân lên tàu cao tốc và tàu phóng đi mà ta không nhận biết ta không cảm giác gì, nó khiến chị rất muốn lại gần nó vỗ về an ủi; con bé nghe tôi nói xong bóc bài luôn: ôi dồi chị ơi, chị không biết thôi, ngủ với nhiều em lắm, ngoại tình công khai luôn không biết giữ ý, ch*** suốt thế thì chả trống với rỗng; tôi nghe vậy chỉ cười xoè với con bé, tôi lại thấy tôi gần thằng bé kia hơn</p><p><br /></p><p>vẫn như 2 quyển trước đọc Houellebecq, dày đặc chương trình tivi, báo chí, sex và có gì đấy rất bạo lực đã được đánh trống lảng đi [cảm giác này rất giống đọc Céline]; và ở Plateforme [Platform] Houellebecq đọc Auguste Comte. Người dịch đã rất cố gắng dịch ra chất tình dục phơi lồ lộ của Houellebecq; nhưng quan trọng là cái tên Plateforme [Platform] bị thành Chênh vênh, quá vênh, càng sau càng chênh càng vênh, không ra được chất uất, khó ở nhưng xem nhẹ mọi sự đến mức thành thực của Houellebecq; sách có khoảng 20 lỗi văn bản, tôi rất dễ tính, nhưng lúc khó ở thì tôi hay thò bút gạch chứ khoảng 380 trang thì tỉ lệ lỗi văn bản í là bình thường; và ở text bìa sau, nhân vật Michel [cũng tên Michel, cũng sinh nhật tháng 2 như Michel Houellebecq] không ngoại ngũ tuần như text viết [4 là tứ, không phải ngũ; vẫn câu cũ của chiến hữu: đã không biết số la mã lại còn thích dùng hệ la mã, thì ở đây...]</p><p><br /></p><p>có bài hát gì mà có câu: hôn em ôm em cho nát chênh vênh à; lần đầu tiên nhìn thấy tên sách Chênh vênh, tôi hát luôn câu kia với ý nghĩ hôn em ôm em cho nát chênh vênh à, hay hôn em ôm em sao nát chênh vênh; sorry</p><p><br /></p><p><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-86177004371572123982024-03-17T11:10:00.002+07:002024-03-17T11:10:29.906+07:00tội lý trí <p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJYoXZHuaxz4-HXlgH5xtURRaacI7qnSpJvyKRs1e524R_8uTL-eqJzINuhoiRX2_NrsE1Ql7nnRn4ROBEw6Hep3JEdcPJelKJgOcrNtzPfv07nEMMqneqsvMsrzkjNNHbI25S5NYj7SVlGZuiNNkvE7tT54HtykJtv-cFo0oGehQX_hM7XjDjamiZq2oo/s4032/B2D08D1B-035D-44F4-84AE-408BCEA086F8.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="4032" data-original-width="3024" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJYoXZHuaxz4-HXlgH5xtURRaacI7qnSpJvyKRs1e524R_8uTL-eqJzINuhoiRX2_NrsE1Ql7nnRn4ROBEw6Hep3JEdcPJelKJgOcrNtzPfv07nEMMqneqsvMsrzkjNNHbI25S5NYj7SVlGZuiNNkvE7tT54HtykJtv-cFo0oGehQX_hM7XjDjamiZq2oo/s320/B2D08D1B-035D-44F4-84AE-408BCEA086F8.jpeg" width="240" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhcjWUvIDx-bP8ZUeygL-GKAF3BtXta6ssEh83KLRbQglz9qzfSm0Zk1693HWbOhOXlZej2XOU1GlXCkiyStNAjHiOQGFc9jjH0aHJiJ_29rS9qaC4GPycD1RYH5QATAFSnLr_wePu3abRy-Yn-NgBnkiiqBIuxFi-PzwwGHbanu8EnOW_rfFAOFwYSZMDB/s4029/501D7B62-92F7-4805-94EF-9A3BC7AC2A69.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="4029" data-original-width="2756" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhcjWUvIDx-bP8ZUeygL-GKAF3BtXta6ssEh83KLRbQglz9qzfSm0Zk1693HWbOhOXlZej2XOU1GlXCkiyStNAjHiOQGFc9jjH0aHJiJ_29rS9qaC4GPycD1RYH5QATAFSnLr_wePu3abRy-Yn-NgBnkiiqBIuxFi-PzwwGHbanu8EnOW_rfFAOFwYSZMDB/s320/501D7B62-92F7-4805-94EF-9A3BC7AC2A69.jpeg" width="219" /></a></div><br /><p></p><p><br /></p><p>houellebecq luôn chọn chủ đề tình dục là một trong những gì nhắm đến cho các tiểu thuyết của mình; người đọc cũng bị ám ảnh bởi nó, cứ mỗi khi nghĩ mình cầm một quyển của houellebecq lên, người ta thường biết, người ta chuẩn bị có những pha nồm người; nhưng đó là một cách hay houellebecq đi và lôi kéo người đọc đi, đơn giản là phơi bày sự trần trụi, tôi và các người cũng như nhau cả thôi, chỉ là con người, vậy cứ nói cứ làm cứ sống đi, úp mở làm gì. Hết sức thành thực ngay cả khi sự thành thực ấy để che đi cái diễn cái đôi chút bối rối trước hiện thực thì nó cũng hết sức thành thực của làm bừa, đến đâu hay đó, bỏ qua lý trí</p><p><br /></p><p>con người hiện đại mắc tội lý trí, tội ý thức, đồng thời, tội vô tri phi lý trí; chung quy cũng vì quá khôn [nên ngu], nghĩ quá nhiều</p><p><br /></p><p>hôm qua trong giấc mơ, một cô gái tôi cảm thấy rất quen và ngưỡng mộ, cảm giác của tôi về cô ấy là như thế, tôi thậm chí không biết cô, đến lúc này nhắm mắt lại tôi cũng không biết cô. Cô ấy viết và nói với tôi một từ: bây giờ</p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-77781126643403263122024-03-13T21:10:00.003+07:002024-03-13T21:10:17.333+07:00đói <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgErlcSfhYk014YPNRoh4jxu2SVBmtZLuaByNZ23gFv2s43mtJShW1r4OM4YNViGFrX7JddNO_djirGElpqFweAUTdpW2NlVWORd1HKHSk9dSk0wKzFwXRmOy-oDiE-yG01QD3Sas2JgnP6W1fzKQZMWoVF82A8ujslQPu2vYIrEp2pNfhDMF_oprfNCVDq/s3618/A19D82A9-6AD2-435B-8072-115D76072E59.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3618" data-original-width="3021" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgErlcSfhYk014YPNRoh4jxu2SVBmtZLuaByNZ23gFv2s43mtJShW1r4OM4YNViGFrX7JddNO_djirGElpqFweAUTdpW2NlVWORd1HKHSk9dSk0wKzFwXRmOy-oDiE-yG01QD3Sas2JgnP6W1fzKQZMWoVF82A8ujslQPu2vYIrEp2pNfhDMF_oprfNCVDq/s320/A19D82A9-6AD2-435B-8072-115D76072E59.jpeg" width="267" /></a></div><br /><p><br /></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">mình tưởng quyển Ăn ít để khoẻ cùng tác giả với Ngủ ít vẫn khoẻ, hoá ra không phải, đọc thấy cách trình bày tư duy khác nhau mới quay lại nhìn tên tác giả, ra là 2 vị bác sĩ khác nhau, quyển Ăn là bs ngoại khoa nhũ tuyến còn quyển Ngủ là ts y học, bs thuộc hội các nhà khoa học nghiên cứu giấc ngủ con người [nhưng tôi không theo quan điểm khoa học ngủ 5 tiếng đêm/ngày đâu]</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">điều cần chú ý ở các dòng sách chăm sóc sức khoẻ là, không phải sách nói gì cũng đúng, phải biết nghi ngờ, phải kiểm chứng và thử áp dụng rồi lắng nghe cơ thể mình trước khi quyết định theo đuổi lâu dài</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">tên sách nói lên tất cả, và thường ai cũng biết ăn ít sẽ khoẻ hơn trong thời đại này, nhưng để 1 bữa/ngày thì phải cân nhắc vì để đến 1 bữa/ngày phải có lộ trình, phải cân nhắc dinh dưỡng; nếu không rất dễ sỏi gan mật sỏi thận, dạ dày, suy nhược cơ thể etc. nhưng những điều tác giả nói có điều rất đáng để tâm, như trên tôi có nói: không phải sách nói gì cũng đúng và thêm nữa, sách không nói gì sai hoàn toàn; phải gạn lọc thôi. Không thể ăn 1 bữa/ngày [tôi cũng không thấy cần thiết phải rút còn 1 bữa/ngày] thì ít nhất hãy chỉ ăn 6 trên 10 phần ta có thể ăn mỗi bữa, tức là ăn ít đi mỗi bữa, luôn để bụng vừa chập đủ dùng là dừng. Người có triệu chứng đau mỏi cổ vai gáy [đàm thấp], ho về đêm thì càng nên ăn ít hơn nữa vào bữa tối và hãy cố ăn thanh đạm; một bữa ăn cơ bản của người châu Á chỉ cần một ít cơm, rau canh và một món ăn chính ăn kèm cơm thôi mà, đun nấu nóng hổi tươi mới không lưu cữu không siêu thực phẩm chế biến sẵn hay đồ đông lạnh là được; quan trọng là 1. ăn ít đi, 6/10 phần bụng thôi, 2. không ăn nhiều chất béo, 3. không ăn nhiều đường, 4. không ăn nhiều muối; cứ ăn vậy thôi vấn đề gì đâu, mọi vấn đề phát sinh giờ đây đều do ăn quá nhiều mà ra </span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">những người hay buồn ngủ và không tỉnh táo, tập trung kém khi làm việc hãy thử ăn ít đi về lượng ở các bữa ăn, thậm chí cắt giảm số bữa ăn thử xem sao. Khi cơ thể ở trạng thái đói, nó sẽ làm việc nhanh nhạy minh mẫn hơn [nếu cần bụng đói để minh mẫn thi cử, tập trung mà bụng đói quá thì hãy uống nước lọc ngụm nhỏ, hoặc hoa quả nguyên vỏ, hoặc ít bánh qui ngũ cốc, đừng ăn đường hay bánh kẹo đường ngọt vì nghĩ nó sẽ làm mình tỉnh, các chất kích thích lại càng không vì đói mà dùng mấy thứ có caffeine chỉ tổ ngộ độc chóng mặt nôn oẹ tiêu chảy]. Quan trọng là phải biết để cơ thể đói và chỉ ăn khi thấy bụng đói. Ngay cả bữa sáng là bữa được mọi người nói quan trọng bậc nhất, nhưng nếu ngủ dậy không thấy đói thì tức là bụng vẫn còn tàn dư thức ăn cũ, đừng ăn vội, hãy nghĩ đến từ breakfast [bữa sáng] nó là break-fast - không ai ấn định nó phải là bữa ăn vào buổi sáng, nó chỉ là bữa ăn đầu tiên trong ngày để break quá trình fasting, vậy hãy thử bữa ăn đầu tiên trong ngày khi cảm thấy thực sự đói</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">cũng vậy với việc ngủ, tất nhiên phải ngủ đủ giấc đêm 7-8 tiếng; mà cố gắng lên giường sớm nhưng chu kỳ sinh học và áp lực ngủ không có thì hãy ra khỏi giường, đừng để trạng thái nằm mãi trên giường mà không ngủ được hành hạ; cho đến khi cơn ngủ đến thì lập tức về giường ngủ [phải kiềng nhất các chất kích thích và thiết bị công nghệ ánh sáng... trước khung giờ có thể sẽ buồn ngủ]; nói vậy vì khi dùng nửa đêm midnight thì ta lấy đúng điểm giữa của thời gian mặt trời mọc-lặn là chuẩn nhất; thí dụ, mùa hè 5h sáng bình minh 5r chiều hoàng hôn tức là có 17h30 - 5 còn 12 tiếng 30' chia 2 ra 6 tiếng 15', chính là 11h15 là midnight, 11h15 + hay - 1 tiếng để làm thời gian ngủ thì tuỳ áp lực ngủ của mỗi người, cứ như vậy thì mùa hè sẽ ngủ muộn hơn mùa đông vì chu kỳ mặt trời mùa hè và mùa đông khác nhau, ngày dài đêm ngắn và ngày ngắn đêm dài. Không cần quá căng thẳng, nhiều khi chính vì lo rằng mình không ngủ được mà căng thẳng khiến không ngủ được thật, cũng như, sợ mình đau dạ dày mà căng thẳng thành đau dạ dày... cứ phà phà điều chỉnh rồi tuân thủ đi ngủ và dậy đều đặn vào các khung giờ không thay đổi để tạo thói quen </span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">ps. quyển này nhiều lỗi văn bản hơn hẳn quyển Ngủ ít vẫn khoẻ, không nói quan điểm của tác giả sai/đúng, dịch thuật sai/đúng; chỉ nói về văn bản tiếng Việt thôi; chứ sách thì không phải sách nói gì cũng đúng</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-60298793157428628522024-03-13T00:52:00.006+07:002024-03-13T09:08:37.296+07:00hai của một<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgFDBxDgiPS__v1qgZthtR-ABJOhNjHYbXCP73-1AP2aY-krup3DUs-PhUtbr3cWICdcdT4B-cZeCaSHbuGFWaF5Ij3B-t25_EunV4plSqTHqwGnUvQkExe9pczvlgU95Y25F88lvI8UzjNnVg6BJcS9-wXk4RZRA81RwvBm-P55dzUPM6Ooc7jgBrWTGqJ/s3026/74AC59F9-1642-41FB-9914-4A0713A10783.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3026" data-original-width="2939" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgFDBxDgiPS__v1qgZthtR-ABJOhNjHYbXCP73-1AP2aY-krup3DUs-PhUtbr3cWICdcdT4B-cZeCaSHbuGFWaF5Ij3B-t25_EunV4plSqTHqwGnUvQkExe9pczvlgU95Y25F88lvI8UzjNnVg6BJcS9-wXk4RZRA81RwvBm-P55dzUPM6Ooc7jgBrWTGqJ/s320/74AC59F9-1642-41FB-9914-4A0713A10783.jpeg" width="311" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>đây là quyển đầu tiên đọc Patricia Highsmith và có lẽ, với tôi, lúc này, Highsmith là nhà văn thực hành Dostoievski triệt để lộ liễu nhất: cả giọng và ý thức. Thật dã man</p><p><br /></p><p>những câu văn đầu tiên, quá Chàng ngốc/Gã khờ [tôi ấn tượng hình ảnh tàu lao đi mở màn Chàng ngốc; một mở đầu như thế nên không khỏi ngỡ ngàng và hoàn toàn có thể cảm thông cái ngỡ ngàng ấy khi chứng kiến cái kết của Chàng ngốc; nên khi đọc câu đầu tiên của Người lạ trên tàu, tôi rùng mình, và khi 2 vụ án diễn ra, tôi cũng bàng hoàng y như kết của Chàng ngốc, ý nghĩ: người lạ trong ta có thể như thế này thật hay sao; nhất là khi Guy tiến hành "phần của mình" sau khi Bruno bơm kế hoạch như một kẻ cầm đầu cuộc truy hoan]; cả câu chuyện quá Là bóng hay là hình, cốt truyện quá Tội ác và trừng phạt, trong nó lại có những chi tiết quá Anh em nhà Karamazov. Và các nhân vật của Dostoievski như Dostoievski gắn với động kinh thì các nhân vật của Highsmith như Highsmith gắn với nghiện rượu/sảng rượu; nếu không như thế, họ không thể tạo ra những nhân vật như thế, với suy nghĩ nội tâm và hành động như thế</p><p><br /></p><p>trinh thám viết tâm lý nhân vật thế này quá dã man, không biết có bài điểm sách nào hay của ai đó viết chơi chơi về quyển này móc với Dostoievski không để tôi đọc dân ghiền trinh thám ở vn viết [khi đọc xong tôi có search 2 tên Patricia Highsmith Dostoievski gắn vào nhau [tôi gõ Dostoevsky cho nó quốc tế hữu nghị, thấy nhiều bài viết văn chương hay lắm đấy; thi thoảng khi móc nối nhà văn này với nhà văn kia tôi cũng hay lọt vào thư viện bài giảng của các trường, thấy cũng nhiều bài luận có cái nhìn phá cách, và vì phá cách nên nó chuẩn về cảm năng của một nhóm người nào đấy cùng sóng hội tụ lại; đường đi đơn giản thôi, là tự nhiên "cảm" thế; đọc được chúng tôi vui như gặp bạn; chắc đấy là một trong những việc, những lúc hiếm hoi tôi thấy tôi phải đọc tiếng Anh mà vui]. Quyển Người lạ trên tàu nằm ở nhà tôi từ 2018, nó vào nhà rất buồn cười, tôi biết mình sẽ thích nó nên khi được hỏi lựa chọn cho việc trao đổi sách tôi đã chọn nó, người trao đổi với tôi hẳn cũng ngạc nhiên vì sao tôi lại chọn một quyển trinh thám cơ chứ [hôm í tôi còn đi nhậu nên người làm bồ câu đưa thư phải thay đổi địa chỉ 2 lần vì nhóm nhậu bọn tôi đổi địa điểm, thật đẹp mặt quá tú ơi]; nhưng nay đọc tôi cũng ngã ngửa mà, chỉ nghĩ mình sẽ thích nó vì nó là trinh thám mình thích, không hề nghĩ một nữ nhà văn được biết đến gắn với hình ảnh nhà văn trinh thám lại có thể đưa đồi núi tinh thần và ý thức Dostoievski tiệm cận với thể loại vốn được coi rẻ là trinh thám một cách mới cỡ này [định dùng hiện đại, nhưng nghe nó không giống mình]; nữ viết trinh thám thường lại dở ẹc nữa chứ [giờ tôi đỡ rồi, cũng ăn năn 5-7-10 năm nay rồi, chứ trước tôi còn không nghĩ phụ nữ biết viết văn; thậm chí giờ đây đọc nữ viết, tôi vẫn hay nghĩ bụng ngay khi đọc vài câu mở đầu của họ: lại học sinh giỏi văn; sorry]</p><p><br /></p><p>ban đầu trong cả mấy chồng trinh thám, tôi chưa định đọc Highsmith; nhưng vì hôm qua tôi nhìn thấy ảnh Matt Damon, ha ha ha, tôi thích anh ta, thi thoảng tôi vẫn xem lại series Jason Bourne, tôi thích xem phim bắn nhau đánh đấm lắm; thế là tôi nhớ ra Matt Damon có đóng một phim dựa trên tiểu thuyết của Highsmith, nên tôi chọn đọc Highsmith, tôi không có ý định đọc Ripley, đóng đinh Highsmith với Strangers on a train rồi. Trong lúc đọc Người lạ trên tàu, tôi cho Matt Damon vào vai Guy, Jude Law vào Bruno, Dakota Johnson vào Anne.... Cách Highsmith đặt tên Guy, Bruno [tôi thích nhân vật Bruno] và cho Guy làm kiến trúc sư tôi cũng rất thích [có một chi tiết khi đang chịu sự giày vò lương tâm, Guy thiết kế bản vẽ bệnh viện và tự nhủ nếu không toà án thì bệnh viện, cũng được; Dostoievski không, toà án - nhà mồ/quan tài - bệnh viện]. Tôi còn đặc biệt ấn tượng khoảnh khắc khi tôi đọc tới ý tưởng ở ngay mấy trang đầu Highsmith chọn nhắm tới, đại ý: truyện trinh thám rất hay, chúng chứng minh kiểu người nào cũng có thể trở thành một tên sát nhân; tôi thích ý tưởng và chiến lược ấy của Highsmith: ai cũng có thể trở thành một tên sát nhân; nó quá Dostoievski </p><p><br /></p><p>Highsmith hẳn còn chịu ảnh hưởng của một người nữa: Henry James. Cái này phải lúc khác. Giờ đi ngủ. Đọc được một quyển của Highsmith, tóm trúng tinh thần Dostoievski, hào hứng quá sợ khó ngủ</p><p><br /></p><p>ps. sao giới tính của nhà văn lại ảnh hưởng đến sáng tác của họ rõ nét thế nhỉ, như Highsmith, thật khó hình dung một tính nữ, Highsmith rất nam và phải gắn với những mối quan hệ đồng giới; trong truyện tôi thích một đoạn lúc Guy cứ nói một câu "mình chưa chịu đựng đủ" và nghĩ về tính hai mặt, vạn vật đều có mặt đối lập cùng sánh vai với nó etc. rồi sáng sau thức dậy nhìn cơn mưa với cảm xúc như thơ: đâu rồi các nhành cây mùa xuân để tưới nước... cơn mưa sẽ tìm những sự sống mới đang chờ đợi để được dựa dẫm vào nó, chỉ còn những hạt mưa thừa là rơi xuống sân nhà anh... [viết đây để sáng mai đi đọc ngoại văn đoạn này, lại gần 1 giờ sáng, sao nhằng cái đã 1 giờ sáng, chánnnnn]</p><p><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-64190651086355198112024-03-10T22:04:00.003+07:002024-03-11T09:42:57.047+07:00dịch bệnh mất ngủ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjRSp7yW9KgALdOP3l3iTUFUhNq3aVvzqRzzmWzbM8K_yezShgsHv3VF84eQIPH2iBrusWa_tJNmxyCIMPZHdz6Z58DwG6grxaZgJtzAgZ4qrUEVbb_knKSQfsiv1YRGt2D4dK7IM6-cscHRcZYT4Hk8YpsCNN9d6Wxcjd_Zn81So7xKa_ySykotnT_NLow/s2705/0B960070-7147-4732-8EA8-98244A6F863A.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2141" data-original-width="2705" height="253" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjRSp7yW9KgALdOP3l3iTUFUhNq3aVvzqRzzmWzbM8K_yezShgsHv3VF84eQIPH2iBrusWa_tJNmxyCIMPZHdz6Z58DwG6grxaZgJtzAgZ4qrUEVbb_knKSQfsiv1YRGt2D4dK7IM6-cscHRcZYT4Hk8YpsCNN9d6Wxcjd_Zn81So7xKa_ySykotnT_NLow/s320/0B960070-7147-4732-8EA8-98244A6F863A.jpeg" width="320" /></a></div><br /><p><br /></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">nói dịch bệnh mất ngủ không chỉ là mất ngủ mà cả ngủ được nhưng chất lượng giấc ngủ không cao; được đánh giá bằng việc 1. không thể ngủ được ban đêm và 2. không có được sự tỉnh táo vào ban ngày, hoặc, ngủ được ban đêm chập chờn nhưng luôn buồn ngủ, mệt mỏi, kém tỉnh táo và có nhu cầu được ngủ thêm vào ban ngày. Dùng "dịch bệnh" không sai đâu; vì thói quen sinh hoạt ồn ào, nhiều thiết bị công nghệ, ánh sáng, chất kích thích, công việc, giải trí... khiến càng ngày càng rút ngắn thời gian ngủ, nhân với, không phải cộng với, mà là nhân với, chất lượng giấc ngủ không cao... lây lan đại dịch mất ngủ </span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">2 quyển sách trong ảnh điều đầu tiên là phủ định nhau. Quyển màu xanh luôn nhấn mạnh vào việc tại sao và làm thế nào để người ta có thể ngủ đêm ngon trung bình 7-8 tiếng; còn quyển màu trắng điển hình của nước Nhật lao động điên cuồng, tại sao và làm thế nào để trở thành người ngủ ngắn, chỉ 5 tiếng. Nhưng 2 quyển chập nhau rất nhiều điều về khoa học giấc ngủ, bên cạnh những bất đồng, một trong những chập nhau là: ngủ đêm không ngủ ngày và không có khái niệm "nợ ngủ" nên không có "ngủ bù", mà phải duy trì đi ngủ và thức dậy theo lộ trình đều đặn kể cả ngày nghỉ [ngày nghỉ thì duy trì ngủ các pha khác nhau ban ngày, trước 3 giờ chiều, mỗi pha không quá 90'], và người ta nên ngủ 2 pha nhiều pha chứ không chỉ 1 pha ngủ đêm; tức là những pha ngủ ngày là những pha chỉ chợp mắt, tối đa không quá 20-30' [vì đó là khoảng thời gian mới chém vào rem, khi tỉnh dậy não bộ sẽ hoạt động cực minh mẫn nhờ sóng ngủ rem] và 2-4 giờ chiều, 2-4 tiếng trước giờ ngủ đêm là những giờ về đồng hồ sinh học con người sẽ buồn ngủ tự nhiên nên phải tránh ngủ giờ ấy để giữ gìn áp lực ngủ cho giấc ngủ quyết định: giấc ngủ đêm...</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">tôi đọc quyển xanh phải rất chậm vì mục đích cá nhân đang có vấn đề sức khoẻ, ăn tốt tập tốt mà sức khoẻ chưa ổn thì chỉ có thể còn giấc ngủ, quyển xanh có nhiều thứ nói với tôi hơn quyển trắng. Vì ngay từ đầu, theo quan điểm và hiểu của tôi thì 5 tiếng là không đủ nên quyển trắng đã bị điểm trừ ngay đầu; tuy nhiên đúng phong cách viết sách của người Nhật, những hướng dẫn của tác giả người Nhật cũng vẫn được áp dụng tốt, theo cách hiểu của tôi, hoàn toàn có thể áp dụng cho: người nào đang cần nâng cao chất lượng giấc ngủ và người đang </span><span style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">duy trì việc ngủ nhiều hơn 9 tiếng/ngày thì nên xem xét rút ngắn lại [hôm nào tôi nằm đọc sách nhiều liên tục, kết hợp với ngủ tĩ tã ngày nghỉ, thấy rõ nhất là đau lưng trên, nơi sau 2 lá phổi, cái này nếu cơ thể ốm yếu hô hấp kém người ta hay nhắc đến biến chứng xẹp phổi đấy; nằm nhiều thực sự không tốt] còn khoảng 7.5-8 tiếng/ngày, theo lộ trình tác giả quyển trắng xây dựng và hướng dẫn tôi thấy rất hợp lý. Tôi chính là người đã ngủ 4-5 tiếng/ngày suốt nhiều năm qua, tôi không bị mất ngủ [trừ 2011 đến 2013], tỉnh dậy sẽ có ngày bị mệt nhưng không nhiều, nhưng cũng chính vì thế sức khoẻ tôi đang lao không phanh trong 3 năm trở lại đây [tôi không mong sống dài nhưng tôi rất sợ bỗng dưng không được trết mà phải sống với thuốc thang bệnh viện y bs], dù tôi biết con số ngủ 8 tiếng/ngày là hợp lý, vì sao hợp lý, vì năng lượng của con người chi vào 4 việc: ăn, thải độc và bài tiết, vận động, suy nghĩ; nếu ngủ chiếm 1/3 nhịp sinh học 24 tiếng 15 phút của 1 người thì tôi nghĩ nó quá hợp lý vì giấc ngủ chính là hoạt động thải độc và một phần bài tiết do 3 hoạt động còn lại mang đến, thế thì 8 tiếng là hợp lý, chưa kể phải từng đó thời gian thì giấc ngủ nrem, giấc ngủ rem đổi pha 90'/lần mới đủ số chu kỳ để con người lưu kí ức, nghỉ ngơi não bộ và sáng tạo tư duy, thải độc cảm xúc, nghỉ ngơi cơ thể</span></p><p class="p4" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 28px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px 0px 3px; min-height: 40.9px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody; font-weight: bold;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 28px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px 0px 3px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody; font-weight: bold;">một trong những thông tin gợi hứng nhất cho tôi là ở quyển màu xanh, thông tin về dinh dưỡng liên quan đến kiến trúc giấc ngủ :), chỉ hai câu thôi, nó cho tôi một câu trả lời mơ hồ vì sao tôi ngủ luôn mơ hơn rất nhiều người khác, cái đọc nhiều tư duy nên xây dựng giấc mơ chỉ là một phần thôi [tôi còn không hình dung được sao người ta ngủ mà không mơ, có mơ có ngủ và có ngủ thì phải có mơ chứ, tôi hiếm khi có 2-3 ngày liền mà không mơ khi ngủ] và tôi mơ còn hoàn thiện, sáng tạo hơn cả tiểu thuyết tôi đọc chứ không chập chờn như nhiều người và cũng không mơ với tần suất ít ỏi như nhiều người; ra là liên quan đến đồ ăn tôi ăn: giàu carbohydrate, ít chất béo. Thói quen ăn uống này của tôi hoàn toàn là sở thích, tôi không thích ăn thịt cá dầu mỡ nhưng các thể loại có phần tử đường đơn kép thì ha ha ha nên kiểu gì giấc ngủ nrem sâu của tôi cũng giảm và rem của tôi vượt trội hơn nhiều người khác; dẫn theo nó là một hệ quả ảnh hưởng sức khoẻ mà tôi đang phải điều chỉnh, đó là trí não tôi ít được nghỉ ngơi hơn, dần dần tôi sẽ khó lòng học tập vì trí nhớ kém, cũng chính nó giải thích tại sao cơ thể tôi lại bình phục rất tốt và nhanh sau ốm đau thể chất, tinh thần vì rem nó đã giải quyết hết cho tôi :)))) [thậm chí cả việc những gì là đau đớn, buồn sầu nhất tôi phải mơ đi mơ lại hàng hàng nối nhau suốt những năm qua thật ra cũng là một điều đúng khoa học, trong giấc ngủ người ta đối mặt tiếp với những gì lúc tỉnh người ta phải đối mặt sờ sờ vì trong khi không tỉnh ấy, giấc ngủ rem sẽ làm công việc thải độc cảm xúc, chữa lành tâm/tinh thần cho ta; tôi rất thích ngủ (chỉ là tiếc thời gian ngủ vì đêm thì đẹp và quá nhiều thứ chơi) vì ngủ được mơ, tôi dám đánh đổi canh bạc mơ ấy vì trong mơ tôi được sống những cuộc đời khác, có thể sống lại những kỉ niệm đẹp tuy mang đến đau đớn nhưng ít ra, tôi được thêm một lần nữa mỗi khi mơ, đó cũng là cách tôi nhớ và vì nhớ nên giấc ngủ rem cũng làm công việc nhoà bớt đau đớn giúp tôi bằng quên - cái giá phải trả cho nhớ]</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">quyển màu xanh cũng cởi cho tôi một nút thắt bấy lâu. Mọi người nhìn tôi và tôi đúng cũng tự thấy mình là thể loại con gái ngủ trương thây nứt cốt, thể loại mà cứ có việc gì phải ra khỏi nhà lúc 7 giờ sáng là kiểu gì tôi cũng đến muộn 30-60-90' dù đã rất cố gắng; lý do là tôi không tỉnh được hoặc tỉnh được nhưng không thể bắt đầu mọi việc nhanh được; vì sao; tôi đã rất cố gắng ngủ sớm nhưng áp lực ngủ không đến, nhịp sinh học chưa tới; hoá ra là gene của tôi [là gene thật đấy] không ngủ sớm không dậy sớm được; khi người ta đã lao dốc không phanh melatonin và adenosine thì tôi vẫn đang trên đỉnh vinh quang :))). Nhưng chính từ những nghiên cứu này, tôi rút ra một kết luận tốt cho trẻ nhỏ: phải tính toán làm sao để cho trẻ thức dậy lúc 7h30 sáng hoặc 8 giờ sáng vì khoảng 6-8 giờ sáng là lúc đứa trẻ được tận hưởng giấc rem nhất, rất tốt cho phát triển trí não cả iq eq và chúng cần ngủ nhiều hơn [10-12 tuổi đổ xuống] nên giờ đi ngủ có thể vẫn cần sớm hơn người lớn vì nhịp sinh học của chúng ngắn hơn, nhưng thức dậy thì nên muộn hơn; đến đây thì làm thế nào để các trường học đẩy lùi giờ học muộn hơn thực tế hiện nay, quá khó, rất thiệt cho trẻ nhỏ vì giấc ngủ rem không mang tính tuỳ chọn mà là bắt buộc trong suốt sự sống của con người, càng nhỏ tuổi thì càng cần nhiều, cho đến thanh thiếu niên thì rút ngắn chỉ còn khoảng 25% thời lượng ngủ [nhắc đến trẻ em thì những đứa trẻ rối loạn tự kỷ, đồ thị melatonin của chúng phẳng hơn trẻ thường, vậy hãy tư duy 2 chiều: cho trẻ ngủ sớm để phát triển trí não và nếu đứa trẻ có dấu hiệu khó ngủ không thể ngủ vào giờ nó phải ngủ thì hãy đi khám sớm rối loạn tự kỷ sau khi đã loại trừ các nguyên nhân khò khè, khó thở do đờm dãi (đã can thiệp va amydan và đặt ống tai etc.) vì chính có rối loạn nên đồ thị melatonin phẳng và đồ thị melatonin phẳng nên không ngủ mà càng rối loạn, nó sẽ kéo theo trí não chậm phát triển, chậm nói (đi kèm phanh lưỡi) thần kinh luôn ở pha hưng cảm hoặc lưỡng cực đổi chiều quá nhanh... khám sớm]</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">giấc ngủ là cái không thể thương lượng được và hãy nhớ kỹ, không có khái niệm ngủ bù; tai hại giấc nào tính luôn vào lúc thức dậy của giấc í và chỉ có lãi mẹ đẻ lãi con chứ không có ngủ bù hôm nay trả nợ ngủ được cho ngày hôm qua</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">hôm rồi dọn sách trong nhà, tôi thấy quá nhiều sách y sinh tôi đã mang về, nó là lĩnh vực mà tôi yêu thích [chính vì yêu thích nên tôi cũng bỏ mấy năm ăn học cho nó đấy thôi] và đọc nó mang đến cho tôi trải nghiệm quá tỉnh để ngủ. Tôi đọc để khẳng định nghi ngờ của mình, rằng mình đã ngủ quá ít nên mình phải trả giá và đọc để thay đổi điều chỉnh giờ giấc thói quen; rồi cuối cùng nó hay quá, các sách y sinh thời gian qua đọc xong khiến tôi quá tỉnh để ngủ :))) thành ra có những quyển đọc cả tháng chia nhỏ, nhưng có những quyển quá ít thông tin như quyển màu trắng trong ảnh, 1.5 tiếng cho 300 trang, nhưng không sao hết, nó chính là quyển rất gần với các quan niệm dưỡng sinh phong cách Nhật Bản </span></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"><br /></span></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">à, cả 2 quyển văn phong hơi loằng ngoằng; cái này có thể cảm thông được; tôi từng biên mấy quyển y sinh rồi, kể cả dịch giả là người có chuyên môn nhưng vẫn sai sạn như thường vì càng nhiều thông tin thì càng dễ bị say đòn, thứ nữa là dịch giả có chuyên môn thì chưa chắc giỏi tiếng Việt, người giỏi tiếng Việt thì lại không đủ chuyên môn, mà được cả 2 thì mấy ai đi dịch sách y sinh nên đến khâu biên tập thì vẫn khó lắm đấy</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-71758142951904359962024-03-07T19:13:00.003+07:002024-03-07T19:13:53.871+07:00những người ngủ mơ sáng suốt<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhq_OdzIWIlvpHzTpKiMbMlVyxBN7iZpBPSn3c3nakrflcrXlZRoYHAoq2RuujtuKziG6KURiujEDk_-ind5QqwkK6dIS4i46-lIyRujhfwIZEbPbN3Qj1AZGNf_P1_UrfjpZxBibphIIgtsGKzZRPrCCsWrRtPe0Gz0C-yQ4foekzs8TRyUDfD_HWsMvdA/s2815/2D45B004-7C62-41A4-95BD-0D58625A9899.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2304" data-original-width="2815" height="262" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhq_OdzIWIlvpHzTpKiMbMlVyxBN7iZpBPSn3c3nakrflcrXlZRoYHAoq2RuujtuKziG6KURiujEDk_-ind5QqwkK6dIS4i46-lIyRujhfwIZEbPbN3Qj1AZGNf_P1_UrfjpZxBibphIIgtsGKzZRPrCCsWrRtPe0Gz0C-yQ4foekzs8TRyUDfD_HWsMvdA/s320/2D45B004-7C62-41A4-95BD-0D58625A9899.jpeg" width="320" /></a></div><br /><p><br /></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">việc nằm mơ sáng suốt xảy ra vào thời điểm khi một người nhận biết rằng mình đang mơ, đạt được sự kiểm soát ý chí của những gì mà một người đang mơ thấy và khả năng điều khiển trải nghiệm đó</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">kết luận trong ảnh làm tôi nhớ đến một chi tiết trong phim divergent. Tôi xem lâu rồi và ký ức hình ảnh của tôi rất kém, tôi nhớ đại ý thế giới ấy là nơi mà mỗi một công dân đến tuổi thanh thiếu niên sẽ phải trải qua một loạt các bài kiểm tra về thể chất, tư duy, lý tưởng... và có một bài kiểm tra cuối cùng trước khi xếp họ vào nhóm nào, đó là bài test họ sẽ được thôi miên/cho ngủ, và vào một giấc mơ; chính phản ứng tình huống trong mơ của họ sẽ quyết định họ vào nhóm nào; nhân vật nữ chính divergent phải vào giấc mơ có tình huống nguy bách và cô ấy tự nghĩ: dậy đi chỉ là mơ thôi mà chỉ là mơ và cô ấy mở mắt trong giấc mơ để chủ động xử lý tình huống trong mơ và tỉnh mơ; và cô ấy, về lý theo thể chế nhà nước của thế giới ấy là những kẻ divergent - dị biệt, không thể xếp vào nhóm nào, không thể quản lý, những kẻ phản kháng bất tuân, những kẻ bất khả trị etc. [bản chất của nhà nước có thể xếp xếp xếp con người vào các nhóm cố định cũng là để cho dễ quản lý, quá dễ để thấy chuyên chế mà thường người ta dễ bị ru ngủ là khi con người được phân công như thế đúng năng lực đúng nhu cầu tức là một thế giới công bằng, không, không hề có công bằng, nếu một thế giới có công bằng thì có sự hiện hữu của </span><span style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">Thượng Đế không; những người không thể xếp thì là divergent thôi, với nhà nước chuyên chế độc tài thì đây là tai hoạ, cứ không quản được thì là tai hoạ]</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">kết luận trong ảnh cũng làm tôi nhớ đến một đứa trẻ con, nó luôn tìm cách kiểm soát cảm giác, khống chế các biểu hiện phản ứng cảm xúc: kiềm chế không buồn không vui không cảm xúc, kiểm soát cảm xúc trong trò chơi tình dục [chịu kích thích và cá cược cơ thể sẽ không phản ứng] etc. tôi cứ cười nó mãi về ý tưởng điên rồ có phần ngu si đó và việc nó thực hành ý tưởng có ghi chép cẩn thận như một thí nghiệm lấy bản thân làm chuột bạch. Kiểm soát cái "cảm" luôn là một việc dở dại, và nếu một người nghĩ rằng mình có khả năng kiểm soát "cảm" trong lúc thức thì về lý thuyết họ phải ngủ mơ rất đều đặn ổn định chi tiết giấc mơ và là người ngủ mơ sáng suốt vì chức năng của giấc ngủ mơ rem ngoài việc nó được coi là vị thần sáng tạo thì nó chính là đòn bẩy tinh thần và liều thuốc giải độc cảm xúc khi ta thức [một người luôn thiếu tự do lại đi kiểm soát tình cảm của mình và kiểm soát cả đối phương trong mối quan hệ với mình - đúng là một mặc cảm quá đúng motif, và lại là motif quá thường gặp]</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-20875799266727143472024-03-06T20:34:00.006+07:002024-03-06T20:52:11.402+07:00caffeine<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgJKdH-XZSM3Mhd2a9FiOrWac0Vi1GHokpzRlMEO5NZaD7wTP7LAT7bniUmh3e3OFyUPmVKvGaghw_jlzkg0C9rSixrOYf_Jinhxv9tNrQ7jnIY5x7KSDJz7JhsV6ab7_Cj0lxRhX8bUb2BNQUvoOGDk7ydmKi9QuVs46BDBjoU9wJUZA9WzVHyc2q0cQyZ/s2798/577D3E50-0961-4DD6-A951-D00F287D747D.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2467" data-original-width="2798" height="282" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgJKdH-XZSM3Mhd2a9FiOrWac0Vi1GHokpzRlMEO5NZaD7wTP7LAT7bniUmh3e3OFyUPmVKvGaghw_jlzkg0C9rSixrOYf_Jinhxv9tNrQ7jnIY5x7KSDJz7JhsV6ab7_Cj0lxRhX8bUb2BNQUvoOGDk7ydmKi9QuVs46BDBjoU9wJUZA9WzVHyc2q0cQyZ/s320/577D3E50-0961-4DD6-A951-D00F287D747D.jpeg" width="320" /></a></div><br /><p>caffeine không chỉ phổ biến trong cà phê [de-caffeinated không phải non-caffeinated, decaf vẫn chứa 15-30% lượng caffeine của một tách cà phê bình thường], một số loại trà, thức uống năng lượng mà còn trong chocolate đen, kem, thuốc giảm cân, thuốc giảm đau...</p><p><br /></p><p>một nghiên cứu từ 1980 được nasa tiến hành: cho nhện tiếp xúc với các loại thuốc khác nhau sau đó quan sát các mạng nhện do chúng tạo ra [xem ảnh]</p><p><br /></p><p>vậy nên caffeine thực sự cần được cân nhắc khi sử dụng. 2 yếu tố quyết định thức và ngủ là: nhịp sinh học 24 tiếng do melatonin phụ trách và áp lực ngủ do adenosine tích tụ trong não; trong đó caffeine lại rất có tác dụng trong việc tắt tín hiệu giấc ngủ của adenosine tạo ra [caffeine chặn và vô hiệu hoá các thụ thể adenosine]; nên nói một cách thực tế, không ngoa chút nào thì caffeine không phải thực phẩm bổ sung mà là chất kích thích thần kinh được sử dụng rộng rãi nhất và bị lạm dụng nhất trên thế giới [nó cũng là mặt hàng được giao dịch nhiều thứ 2 toàn cầu, tất nhiên là sau dầu; và việc tiêu thụ nó thuộc hàng lâu đời, số lượng lớn mặc dù là chất kích thích nhưng trong lịch sử không hề có sự giám sát, sánh ngang với nó chỉ có thể là rượu]</p><p><br /></p><p>mức độ caffeine lưu thông đạt đỉnh là ngay sau khi uống 30'; nhưng thời gian bán huỷ của nó lên tới 5-7 tiếng; tức là nếu uống lúc 10h sáng thì 15h-17h chiều 50% lượng caffeine vẫn đang hoạt động và lưu thông khắp mô não, 20-22h mới tạm tẩy rửa lượng caffeine uống lúc 10h sáng và vẫn cần nhiều hoạt động hơn nữa để thải lượng caffeine hoàn toàn biến mất. Nên, nếu không mất ngủ vì lượng caffeine lúc 10h sáng [một số người có loại enzyme trong gan đào thải caffeine tốt hơn những người khác, nhưng như mọi thứ, đều là "tài nguyên hữu hạn"] vẫn có thể ngủ, một số người nghĩ mình ngủ bình thường, một số tự thấy ngủ chập chờn; thì phải tự đánh giá giấc ngủ của mình thôi; một giấc ngủ không có chất lượng phản ánh ngay bằng việc sáng hôm sau tỉnh dậy mà không cảm thấy sảng khoái tỉnh táo. Khi tỉnh dậy không tỉnh táo, ta tiếp tục thói quen, vì thích, vì cần tỉnh, nạp tiếp một lượng caffeine nữa với mong muốn tỉnh táo để bắt đầu một ngày mới và cứ thế lãi mẹ đẻ lãi con dư lượng caffeine trong não [caffeine kích thích thần kinh đến mức, người ta dùng cà phê để làm sạch đại tràng hậu môn, bằng cả đường uống đúng chiều sinh lý và thụt hậu môn ngược chiều sinh lý]</p><p><br /></p><p>và đau đớn là khi caffeine chặn áp lực ngủ adenosine thì adenosine vẫn liên tục tích tụ sau bức tường do caffeine tạo ra nhưng khi bức tường caffeine do gan đánh sập thì cơ thể phải hứng chịu cơn bão adenosine và theo thói quen chung, ta tiếp tục bằng lượng caffeine lớn hơn để chiến thắng cơn buồn ngủ do bão adenosine tích tụ đem tới và vừng ơi, mở ra chu kỳ phụ thuộc caffeine</p><p><br /></p><p>nếu đang dùng một lượng caffeine mỗi ngày và vẫn ngủ được, ngủ tốt thì hãy cảm ơn lá gan còn hoạt động tốt của bạn và cân nhắc có nên đánh đổi tiếp tục để giữ thói quen sở thích này không; còn nếu đang có vấn đề giấc ngủ rồi [ngủ sớm rất khoa học nhưng 2-3 giờ sáng tỉnh, tỉnh nhiều lần trong đêm, mất ngủ thì tất nhiên dở rồi] hay, ngủ đủ tiếng mà tỉnh dậy vẫn không thấy tỉnh táo thì chất lượng giấc ngủ chưa tốt, caffeine là thứ cần tránh</p><p><br /></p><p>chúc ngủ ngon 🙂</p><p>[viết trong lúc không thể ngủ khi đã qua 12 giờ đêm chỉ vì quên mất đã đi uống một cốc trà chanh nhiều hương liệu lúc 12 giờ trưa]</p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-1901889256890842242024-03-04T19:47:00.005+07:002024-03-04T19:47:59.073+07:00ngủ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhiRftqmtrr-JarUaqmR3az9dbB6mUnSFim3GxWsHLFbW7wVTkYE8Me3rSNnWny9ZePlZnnB2QAkcSQro-KTx3jGaWRvrjCixem2ev1W5F8rItKieBqmsLGQujqgEfF33kjVrQ053JXLf90O8qeCtK5Mi8XjrtipKGjEPNhfC9uOAdwlredp7icS_1_XMFv/s4032/9DF72C5A-9709-43FE-9D52-BF34EABC1FBE.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="4032" data-original-width="3024" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhiRftqmtrr-JarUaqmR3az9dbB6mUnSFim3GxWsHLFbW7wVTkYE8Me3rSNnWny9ZePlZnnB2QAkcSQro-KTx3jGaWRvrjCixem2ev1W5F8rItKieBqmsLGQujqgEfF33kjVrQ053JXLf90O8qeCtK5Mi8XjrtipKGjEPNhfC9uOAdwlredp7icS_1_XMFv/s320/9DF72C5A-9709-43FE-9D52-BF34EABC1FBE.jpeg" width="240" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p> đúng rồi, trong giấc ngủ thì giấc ngủ rem đóng vai trò là vị thần sáng tạo, nrem là vị thần lưu trữ [ghi nhớ]. Một cách dễ hiểu thì trong xử lý thông tin: khi ta thức là khâu tiếp nhận [trải nghiệm và học hỏi] - khi ngủ nrem là sự phản chiếu [lưu trữ và củng cố các thông tin thô và kĩ năng mới] - khi ngủ rem là sự tích hợp [kết nối những thông tin thô, ráp nối tích hợp kĩ năng, cải biến sáng tạo]; chính thế mà sóng não khi thức và rem thì nhanh còn nrem thì chậm [giai đoạn nrem 1-2 được gọi nrem nông, nrem 3-4 được gọi là giấc ngủ sóng chậm] và kiến trúc của giấc ngủ phải đủ thức - rem - nrem 1-2-3-4 cứ 90' lại đổi sự thống trị nrem - rem 1 lần </p><p><br /></p><p>vấn đề không dừng ở ngủ đủ 7-8 tiếng mỗi đêm [nhớ là ngủ đêm], không có khái niệm "ngủ bù" mà còn quan trọng là chất lượng giấc ngủ có đúng kiến trúc không</p><p><br /></p><p>không nhớ ra việc gì đó, đi ngủ</p><p>không có ý tưởng làm gì đó, đi ngủ</p><p>không khoẻ, đi ngủ</p><p>không vui, đi ngủ</p><p>muốn nhớ, đi ngủ</p><p>muốn quên cố quên, đi ngủ</p><p>tóm lại: "cây cầu tốt nhất bắc giữa tuyệt vọng và hy vọng là một đêm ngủ ngon giấc" </p><p><br /></p><p><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-39623822400588325722024-03-03T22:19:00.000+07:002024-03-03T22:19:01.417+07:00tung đồng xu<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEigJOmeC8HpbaUeGl-4-sGozT-T1S8BEUyn-w8RWOHK4Kn-KqvlbbP7ZoHU1bUuNbLMOe-tqFIVfBoTBpqQBlHuNOXjNm92FPx-LQN8Kp-l8Ptl-id_lDLB3cPUTWwl1gmAP0sQH70F3oj0Q_9SpHUgGuMhS37Dm1BVb-q0M2FCfMbVsNQqmffKH2e5SJ8f/s3454/9B077D89-32CC-457C-8EFE-43530CE8162A.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2857" data-original-width="3454" height="265" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEigJOmeC8HpbaUeGl-4-sGozT-T1S8BEUyn-w8RWOHK4Kn-KqvlbbP7ZoHU1bUuNbLMOe-tqFIVfBoTBpqQBlHuNOXjNm92FPx-LQN8Kp-l8Ptl-id_lDLB3cPUTWwl1gmAP0sQH70F3oj0Q_9SpHUgGuMhS37Dm1BVb-q0M2FCfMbVsNQqmffKH2e5SJ8f/s320/9B077D89-32CC-457C-8EFE-43530CE8162A.jpeg" width="320" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>2 quyển trong ảnh không thể nào sánh với cú đầu tiên tôi biết đến Lee Child: Reacher báo thù; tuy nhiên đọc giải trí thì vẫn tạm được</p><p><br /></p><p>tôi có một nguyên tắc khi đọc trinh thám là đặt mình vào vị trí người đi điều tra và vào vị trí hung thủ để biết "người ta" nghĩ gì; và nếu là một người điều tra, tôi có xu hướng đi điều tra tận nơi, sục sạo hỏi han bâng quơ các nẻo theo lối điều tra cổ điển nên đi kèm nguyên tắc ấy tôi luôn có 2 câu thần chú: rất hiếm hoi có gì là ngẫu nhiên và luôn nghĩ về điều không thể theo cách có thể; như tung đồng xu, xác suất luôn 50/50, nếu phải thì thế nào mà trái thì thế nào, xác suất là như nhau 50/50 cho đến khi có nhân tố khác xen vào thì sẽ khác. Nó giống một bộ phim tôi xem lâu rồi: một nhà văn nữ khiếm thính sống một mình giữa rừng bị kẻ xấu tấn công; trong lúc cầm cự trong nhà với kẻ xấu bên ngoài đang tìm mọi cách để vào nhà, cô nhà văn nhắm mắt nghĩ đến cách thức tư duy của mình trong sáng tác: nếu đi A thì dẫn đến A' từ A' thì có ưu điểm gì nhược điểm gì, nếu đi B thì... cứ như vậy cô ấy xây dựng các lựa chọn và kết thúc lựa chọn; bằng cách ấy mà tự cứu sống mình</p><p><br /></p><p>nhà văn cũng vậy mà điều tra phá án cũng vậy, đều là cách thức để đi đến phơi bày con người và sự thật như lòng tôi phơi ra đấy; theo nghĩa nào đấy thì, nhà văn giống hung thủ hơn, kẻ dựng kế hoạch xây dựng các nhân vật tề tựu cho màn kịch của mình và kết liễu từng nhân vật một, kẻ cũng rất hay quay lại hiện trường vụ án để bồi thêm các cú, để xoá dấu vết, tiếp tục gạch chỗ này xoá chỗ kia để đánh lạc hướng; còn người đọc thì giống người điều tra phá án, đi lại màn kịch đó có thể biết trước có thể không các "mẫu" vụ án và chỉ phá được vụ án khi mà giống người đọc tự viết một tiểu thuyết khả thể trong suốt hành trình đọc của mình; luôn không bao giờ đủ chặt, cần thiết phải đủ lỏng để qua các lỗ hổng không đủ chặt để lại, những khả thể có cơ hội thành phượng hoàng từ tro tàn. Có thể chính vì vậy, những người đọc đủ nhiều là người phải viết, giống những hung thủ mô phỏng theo cách thức khác, lại vụ án nào đó như cách homage kẻ thủ ác trước đây; không chắc họ có là nhà văn không, nhưng chắc chắn họ phải viết vì không gì có thể chứa hết từng ấy tiểu thuyết khả thể sau từng ấy thứ họ đọc</p><p><br /></p><p>ps. ở quyển Kẻ báo thù, ngay từ xác chết đầu tiên chết vì đau tim, mình đã nghĩ cái bcs vị tướng đó đeo không phải là để qua đêm với một cô gái mại dâm giá 20 đô/đêm, càng không phải với một nữ quân nhân; ngay từ đầu mình đã nghĩ vị tướng là người đồng tính và thầm mong Reacher hãy nghĩ khác đi, không truy tìm nữ, mà là nam hoặc cả nam và nữ trong khung giờ ấy đêm giao thừa, chỉ cần thế thì chắc quyển truyện đã không gần 500 trang; mà như thế thì lấy đâu truyện cho người ta đọc giải trí nhờ. Nói chuyện chán :))) </p><div><br /></div>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-52293998518819479052024-02-27T16:33:00.001+07:002024-02-27T16:33:16.532+07:00mẫu và nhịp<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhNJFTwhmLLmYH35lAiJpPuxKHx9U9ZzNOzKXWKH91j7CWe2lFvQ6Duw1QB3a1sHMvyEsnhA-rBxMvxDHbYqGmvY7i16n39HVSUMcMTW_IGBGN3vomXqCiCgkeZOY1Bbn6cEFCTKp9XTWxt3NDYCI_zjqjNSF-qIXNPUAxO8elshMPNv7VVhhqStfBH3yG1/s3658/8FA84348-38F9-4F2B-8EA0-CC44678A4D12.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3658" data-original-width="2715" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhNJFTwhmLLmYH35lAiJpPuxKHx9U9ZzNOzKXWKH91j7CWe2lFvQ6Duw1QB3a1sHMvyEsnhA-rBxMvxDHbYqGmvY7i16n39HVSUMcMTW_IGBGN3vomXqCiCgkeZOY1Bbn6cEFCTKp9XTWxt3NDYCI_zjqjNSF-qIXNPUAxO8elshMPNv7VVhhqStfBH3yG1/s320/8FA84348-38F9-4F2B-8EA0-CC44678A4D12.jpeg" width="238" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>trong một lần trò chuyện 5 năm trước, khi ấy tôi đang đọc một vệt tương đối dài Dostoievski, tôi đọc cùng một tác phẩm nhưng có bao nhiêu bản dịch thì tôi đọc bằng hết, và lúc đó tôi nói với một người bạn trong buổi gặp rằng: PNT không dịch được đúng chất Dostoievski, không ra bầu không khí, nên thôi từ nay không cần để ý PNT dịch Dostoievski. Một lần gặp khác xa hơn nữa, 7 năm trước, vẫn người bạn đó, tôi nói mình không để ý nhân vật sao sáng abc viết bài điểm sách vì viết vòng vo không có nhịp, đi vòng quanh chả gõ được đúng cái điểm bất kỳ nào cần gõ, không gõ được một cánh cửa nào gần gần cái cửa cần gõ, chính thế mà cả bài viết đọc không thấy nhịp không thấy thăng giáng gì, chuội đuội đuột dã man nên em cũng không để tâm nhân vật ấy luôn [nhưng có thể con đường giảng dạy/học thuật cần những nhân vật như vậy, nó đưa cái gắn mác học thuật đến đám đông, ít ra lôi kéo được đám đông đến với cái gì đấy, đấy là một mục tiêu công việc tốt và như vậy cũng mang đến nhiều lợi ích kinh tế, không có gì xấu cả, còn đám đông ở lại tiếp tục hay không thì cần một tầng sâu hơn có kiến trúc có chiến lược hơn]</p><p><br /></p><p>tôi cũng không bao giờ nghĩ mình định nghĩa hay khái niệm hoá những "không khí truyện", "nhịp", "lỏng", "chặt", "típ", "giọng"... mình hay dùng khi nói về một cái gì đấy mình đọc, chỉ đến khi đọc Các khía cạnh của tiểu thuyết - một loạt bài giảng tôi theo kịp, rất vừa sức mình, một số đoạn đọc phải đọc lại, phải cố [đúng như chú đầu sách của tác giả, loạt bài giảng phải đúng "giọng" mà tác giả đã dùng, ngay cả khi trình hiện của nó không còn là "nói chuyện" nữa, mà là văn bản]</p><p><br /></p><p>có nhiều nhận định của Forster về các nhà văn, tôi không cùng cái nhìn; một số khác tôi đọc lấy làm vui; một số được gợi hứng kích thích sự chú tâm. Đây không còn thuộc nhiều về trí năng, mà là cách thức cảm năng tịnh tiến, là chuyện bình thường rồi sẽ phải vậy. Dẫu vậy, Forster vẫn đưa ra những nhận định hết sức tinh quái. Tôi đặc biệt thích Forster bình luận Moby Dick. Cũng như vậy, kết thúc quyển sách được dẫn dắt rất tốt này; lý thuyết mà được dẫn dắt có chiến lược thế này thì kỳ thực người viết nó có dục vọng lớn đấy chứ [định dùng tham vọng nhưng dùng dục vọng cho đúng tinh thần bản dịch]; khi nhắc đến dục vọng của nhà văn [thì nghĩ đến Forster trong vai trò nhà văn, quyển Maurice của Forster được dịch cũng lâu lâu rồi nhưng tôi không đọc dù sách sẵn trong nhà, cái bìa khiến tôi muốn tránh, tôi không thích đọc tiểu thuyết có yếu tố giới tính thứ ba/tình cảm đồng giới, cũng không hiểu sao tủ kinh điển nxb Kim Đồng làm mấy phát này cùng nhau] Forster có nhắc đến một ý, các tiểu thuyết phần lớn có cái kết không tương xứng [mà nguyên nhân là do sức lao động của nhà văn đến lúc mệt, lười, chán rồi, chưa tìm ra cái kết tốt hơn etc.] tôi nghĩ họ đã hy sinh tất cả câu chuyện, nhân vật, thậm chí cả cốt truyện chỉ để lấy bầu không khí kết tinh: mẫu [thậm chí mẫu cứng, như Henry James chẳng hạn, nên người nào đọc Henry James thường cảm thấy quá khô cứng, phải nói là sập cửa trước đời, tiểu thuyết thành cái lồng nhốt luôn những con người mà nó tạo ra ở bên trong, một người Mỹ rất Anh đúng không, lạnh nhạt thờ ơ]; tới đây thì phải nhắc đến truyện trinh thám, sở thích đọc tiểu thuyết trinh thám của tôi cho nó tí thanh minh, rằng vấn đề này tác giả viết truyện trinh thám làm rất tốt, không phải tất cả họ, cũng không phải tất cả các truyện trinh thám đều làm được, nhưng ở mảng trinh thám thì nhà văn buộc phải có bộ khung chắc chắn vì thể loại này đòi hỏi người ta phải vậy, nếu trí năng trí nhớ của người viết và cả người đọc không tốt, cảm năng của họ không kích hoạt thì họ không đoán định/chốt được chiều hướng của tội ác hay phơi bày được sự thật... tác giả đã cân bằng giữa câu chuyện, nhân vật, phóng tác... để các yếu tố giằng kéo nhau với lực tự nhiên không lỏng không chặt mà từ đó cốt truyện có không khí hình mẫu chung đời thực [trong tiểu thuyết trinh thám, nhịp rất rõ, bước chuyển thường được làm rất tốt mà chính từ đó người ta dễ khơi lại được toàn bộ tác phẩm, nó giống một loại nhạc mà thăng giáng rõ uyển chuyển trong đoạn ngắn, có thể vì thế người ta thường tìm được sự giải trí trong thể loại trinh thám]</p><p><br /></p><p>kết thúc loạt bài giảng, người đọc cũng nảy ra chiến lược đọc và đọc lại của mình, chẳng phải muốn biết mình và họ [nhà văn] có thuộc về nhau không thì phải đi nếm chính cái nhà văn nếm và đưa nhận định hay sao. Nên phải đọc và đọc lại thôi, chẳng có con đường nào khác</p><p><br /></p><p>XBK đã làm được một việc quan trọng trong xuất bản, con đường xuất bản độc giả sẽ đi đường dài. Nếu bảo để chiều độc giả thì chúng tôi thích cái gì dễ dàng mì ăn liền, những cái thoả mãn cấp thấp nhất: tò mò, của chúng tôi bất kể cái tò mò ấy phụng sự cho nghiên cứu học thuật, công việc, giải trí etc. [chẳng phải người ta muốn hay không muốn thì vẫn nghe chuyện lá cải, tin đồn... đấy sao], mà như thế thì sách chả mấy đọc xong gác lên giá xong việc hay làm giấy vụn với cướp giết hiếp, ái tình 3 xu... Cần một định hướng, cú táp để bẻ lái độc giả đi vào một mê cung khác, xứng đáng mê cung. Như hiện nay, mảng văn học XBK làm, rất tiện cho người đọc muốn đi con đường khác. Quyển sách được nói đến, khi đọc nó thấy rằng XBK đang xuất bản theo một lộ trình đúng nghĩa: phụng sự việc đọc </p><p><br /></p><p><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-62442390808723952012024-02-26T16:17:00.002+07:002024-02-26T16:17:31.703+07:00tiên tri<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiEwtQTX4yirlbr5xWEpI2qQ6BovK8duPqdCLDFQ98pNVEVUF5fc8HNr61zSh_-Tan4fXzZ656QcTvz3B1o1UJN91w0Q04DaD3PnEX2pdSgSrCP2LvZJTORqmkKmeqrpTGgvJMQmQG4x2AxnavUlE5J5AVEGEQJGSWPExibE32SDRUBokMYZXO-jZZ5uM_y/s3879/D0712989-1ADF-4996-AAF6-456988FD0FF1.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3879" data-original-width="3022" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiEwtQTX4yirlbr5xWEpI2qQ6BovK8duPqdCLDFQ98pNVEVUF5fc8HNr61zSh_-Tan4fXzZ656QcTvz3B1o1UJN91w0Q04DaD3PnEX2pdSgSrCP2LvZJTORqmkKmeqrpTGgvJMQmQG4x2AxnavUlE5J5AVEGEQJGSWPExibE32SDRUBokMYZXO-jZZ5uM_y/s320/D0712989-1ADF-4996-AAF6-456988FD0FF1.jpeg" width="249" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhAVXQOcTqN1w04p_bItNnnhQxf3mXLXU_zOLtYmL6veYsQl-9YmbGmzniEF-nIcwb1vZ5KwSDoRMy9G75KeT-LKHQ2JyUpWpOqEXM2J72cVYZGsjqvksWBdOt9Mid27Wt-0qfruuqxOCaEKNg8SGcBfKdPBj-9Zr9bg__o-aAa6uZtHLuRJuZT0CTBSxD9/s3391/DD34C1F7-FE5B-4EF3-95C2-273D5C01FEB9.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3391" data-original-width="2394" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhAVXQOcTqN1w04p_bItNnnhQxf3mXLXU_zOLtYmL6veYsQl-9YmbGmzniEF-nIcwb1vZ5KwSDoRMy9G75KeT-LKHQ2JyUpWpOqEXM2J72cVYZGsjqvksWBdOt9Mid27Wt-0qfruuqxOCaEKNg8SGcBfKdPBj-9Zr9bg__o-aAa6uZtHLuRJuZT0CTBSxD9/s320/DD34C1F7-FE5B-4EF3-95C2-273D5C01FEB9.jpeg" width="226" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>đọc mấy dòng đầu trang, nghĩ ngay đến Dostoievski của mình, tiến xuống dưới thì đúng thật. Còn về George Eliot thì khoảng 2 năm trước, tôi đến nơi ở của một người bạn, tìm thấy trên giá sách một bộ mấy quyển của Eliot về chủ đề Kitô giáo [không hề dễ gặp, dù ở nhà hiện tôi cũng có một ít Eliot rồi, nhưng bộ sách kia thì không hề dễ, tôi cũng đã chọn cất lên mà không mượn đọc, vì sợ, muốn né; tinh thần Kitô giáo của Eliot lần đầu tiên đến với tôi là một linh cảm mờ cách đây 5 năm thông qua The Mill on the Floss]</p><p><br /></p><p>cũng trong quyển sách này, Forster chia các nhân vật tiểu thuyết thành nhân vật phẳng và nhân vật tròn; hôm kia đọc đến khái niệm này, tôi liền nghĩ ngay, theo khái niệm này thì các nhân vật Dostoievski của tôi, không nhân vật nào không nhân vật tròn; nghĩ vậy xong ngay trang sau Forster cũng xếp luôn Dostoievski là nhà văn luôn tạo các nhân vật tròn</p><p><br /></p><p>một quyển sách gợi rất nhiều hứng thú, không dám đọc trước giờ ngủ, dù chỉ đọc vài trang vì ngay khi gấp sách lại, nhắm mắt để ngủ; trong đầu liền hiện ra giọng viết các ý nghĩ; quá tỉnh để ngủ 🙂. Tất nhiên vì yêu thích văn chương người ta sẽ tìm đọc; vì công việc thì lại càng cần đọc; trong những lúc ngồi đọc nó, tôi thường nghĩ: mấy người viết văn, viết phê bình, điểm sách, hay làm công việc liên quan sáng tạo, văn bản... sao chưa đọc quyển này đi. Còn thì, để đọc nó thì người ta đã phải có cái đế đọc tương đối rồi. Loạt bài giảng [nói chuyện] nghe tỉnh người</p><p><br /></p><p><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-65346104611180889382024-02-23T11:09:00.002+07:002024-02-23T11:09:26.750+07:00không hoàn hảo<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjmEZRIc9UYjWEAFfrdWGD0AbiH7HaHQBGq8aS6OCCA-v3TDGAEYidO7SEqWM77T27vyW1SH66QUkJMB0l8K9xu_qRoBEELIGIskNm6HT1ztjyOTixsguM2-ni4TjgOuauyAMDE80eIkj12zJYa4Ni7WLV4Xw9iAcXt_ob2d9j7tDmUiQiGaYQSRDC4rXuL/s1920/5556F8A7-CD1F-4BBD-97F8-E172E1E19F39.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1920" data-original-width="1301" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjmEZRIc9UYjWEAFfrdWGD0AbiH7HaHQBGq8aS6OCCA-v3TDGAEYidO7SEqWM77T27vyW1SH66QUkJMB0l8K9xu_qRoBEELIGIskNm6HT1ztjyOTixsguM2-ni4TjgOuauyAMDE80eIkj12zJYa4Ni7WLV4Xw9iAcXt_ob2d9j7tDmUiQiGaYQSRDC4rXuL/s320/5556F8A7-CD1F-4BBD-97F8-E172E1E19F39.jpeg" width="217" /></a></div><br /><p><br /></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">trong Hệ thống mỹ thuật, Alain có nói một ý, rằng: các chớp loé cái đẹp của văn xuôi đúng mang tới sự thật không chứng cứ, theo nghĩa âm nhạc đẹp thì không chứng cứ. Những cái đẹp cũng là các cổ vũ nhiều hơn là các mẫu, chính bằng cách đó mà chỉ cái không thể bắt chước thì mới dạy dỗ được</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">ở đây, Forster thông qua loạt bài giảng [giọng dùng nói chuyện] nói đến một dẫn chứng: anh có thể, nếu chủ đề của mình là tiểu thuyết, thao thao bất tuyệt về nó theo trình tự thời gian nếu muốn bởi anh đã đọc tất tật những tiểu thuyết quan trọng và nhiều tiểu thuyết không quan trọng trong bốn thế kỷ và biết đủ mọi dữ kiện gián tiếp liên quan đến hư cấu Anh [quyển sách là loạt bài giảng về văn chương Anh mà] và người được dẫn ra ở đây là Sir Walter Raleigh - một học giả đích thực, chiêm nghiệm toàn thể, rút ra những giá trị cho mình nhưng lại thất bại khi đưa nó ra với nhân loại. Forster muốn trỏ: học thuật đích thực là không thể truyền đạt, hầu hết chúng ta đều là học giả rởm</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">học thuật đích thực không thể truyền đạt, những cái đẹp đích thực là các cổ vũ hơn là các mẫu, chính thế mà không thể bắt chước hay truyền đạt; và không thể bắt chước thì mới dạy dỗ được. Trong địa hạt văn chương thì chỉ có cách là phải đọc, đọc mang tính đủ các chiều; nhiều-kỹ-lâu-sâu, đọc đi đọc lại trở đi trở lại cho đủ đau đớn và chấp nhận sự đọc ấy không hoàn hảo [tại sao lại chỉ giới hạn mình đọc những gì là đồ sộ, những dinh thự kỳ vĩ] vì chính cái đọc không hoàn hảo lại là một tỉ lệ phù hợp với khả năng mỗi người. Điều này quan trọng [với tôi] vì tránh được tai ương đích thực mang tên: học thuật, đau đớn ở đây là, đấy lại là con đường dẫn thẳng [và thường ngắn nhất] đến học thuật rởm [nguỵ quân tử cũng là tai hoạ đích thực như thế :)))]</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">những đồi núi tinh thần dã man, như hai nhân vật nhắc đến bên trên, quá sắc sảo và tinh quái. Chú đầu sách, Forster có nói, nếu dùng một giọng khác, không phải giọng không chính thức thì khi xuất bản thành sách sẽ hoàn toàn chẳng còn lại gì; và ý cuối mới tinh quái làm sao: chính những từ trang trọng/chính tắc sẽ lọt qua những lỗ hổng mà những từ khiến người đọc nhạy cảm phải khó chịu để lại; tiểu thuyết thường là thông tục nên nó có thể che giấu một vài bí mật của mình trước những dòng phê bình nghiêm túc và cao quý, nhưng có thể lại hé lộ mình ra trong các vũng nước đọng và cạn mà ở đây Forster vẽ phác tiểu thuyết là vùng trũng ẩm được bao quanh bởi hai rặng núi đều không quá dốc, hai rặng núi đối lập là Thơ và Lịch sử, và được viền bởi đại dương mà ta sẽ bắt gặp khi đến với Moby Dick </span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">[trong lúc đọc Các khía cạnh của tiểu thuyết - E. M. Forster (khổ thân tôi, sáng tôi đi dọn tất cả truyện trinh thám chưa đọc ra để đọc trời nồm cho nhàn, tự nhiên thấy quyển sách này bìa yêu thích quá, bìa sách yêu thích của tôi là chỉ cần tên sách và tên tác giả; mở ra đọc, mới được độ trăm trang thôi, thế là quên mất việc mình đang đi dọn truyện trinh thám chưa đọc trong phòng)]</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-15585729447411478492024-02-22T23:05:00.004+07:002024-02-22T23:05:38.551+07:00giao kèo<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjnr1k2u7S55xo-PIz5S5uTh-QFwI0Cd1MstUUcegd-fiKtaR105Fpvq17AGXGQ2QbKx7Ui7DQWF7rv8mHMYILlTug_hjqj4OFJOET0E4ZMlYDat5cwGyN-IoCPvldQaiKsaHmiGldPXSpTTh6U7WZzNjIlX19z7CdMha0bucHNTxplwwnAV8jSTqvc202W/s4032/A036C9A7-0766-4210-90FF-49815EF237FA.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="4032" data-original-width="3024" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjnr1k2u7S55xo-PIz5S5uTh-QFwI0Cd1MstUUcegd-fiKtaR105Fpvq17AGXGQ2QbKx7Ui7DQWF7rv8mHMYILlTug_hjqj4OFJOET0E4ZMlYDat5cwGyN-IoCPvldQaiKsaHmiGldPXSpTTh6U7WZzNjIlX19z7CdMha0bucHNTxplwwnAV8jSTqvc202W/s320/A036C9A7-0766-4210-90FF-49815EF237FA.jpeg" width="240" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>văn này quá kém so với 3 quyển từng đọc trước đây của Michel Bussi, may sao các cú twist đã cứu nguy dù hơi vụng; giải thích cho điều này là căn cốt của Vết khắc hằn trên cát: đây là bản biên tập lại sau 20 năm của cuốn tiểu thuyết trinh thám đầu tay Michel Bussi viết và nó được ra đời từ một ảo ảnh điện ảnh [thật tài tình; bài viết đầu sách của tác giả sẽ nói rõ tất cả; đọc tiểu thuyết này mới biết Michel Bussi có vẻ rất hay nghĩ đến Hoàng tử bé (tôi cũng không hiểu sao hồi 15-16 năm trước tôi thích nổi Hoàng tử bé, cách đây độ 5-7 năm gì đấy nhân đọc một Hoàng tử bé truyện tranh của tác giả khác, được gợi hứng từ Hoàng tử bé kia, tôi sờ lại Hoàng tử bé thì thấy thật rởm]</p><p><br /></p><p>niềm yêu thích truyện trinh thám của tôi chỉ có thể tóm gọn trong một yếu tố: nó là thứ khiến người ta nghĩ việc không thể theo cách có thể, và cứ thế mọi câu hỏi câu trả lời tự diễn biến; một cách dễ hiểu là: phải dám lật ngược lại tất cả và suy nghĩ theo cách khác [khi đọc sách khoa học nhiều, phải tiếp nhận nhiều khám phá mới, phá bỏ ngộ nhận hiểu sai trước đó, nghĩ lại bài toán của mình để khớp các nghi hoặc, thấy rất vui như mình đang đi tìm sự thật]</p><p><br /></p><p>ps. quyển này xb 2020, biên tập của NN đã lao dốc không phanh đến độ này rồi hay sao; nếu ở nhà khác, với hơn 400 trang khổ to thì hiện trạng như thế này có thể mắt nhắm mắt mở; nhưng giai đoạn trước đó của NN, với dung lượng này thì số lỗi không thể nhiều như trình hiện </p><p><br /></p><p><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-24516441468135574382024-02-01T16:56:00.003+07:002024-02-01T16:58:58.787+07:00 đọc Dostoievski: giọng Nga lửa<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiy8Nb6W5gbmPZXBb50E4mKlh5X0_j0IP636K2g6m0UphGofQCokdZVMdji8WyijODuTWUsDIRLoHoCSO5O8KHus8bUKcZ2rUZRGMk9VXspiaz-uWKLoOw9U1jppmGGZwmWCq1N6CoHDZmQUU_7VUAWTcrkgTrdCq_u4kn5JsdZwiQ6TOPyn2D_nJUZeVaf/s3988/842E549E-EC20-45E0-8DA1-CAC81924F756.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2124" data-original-width="3988" height="170" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiy8Nb6W5gbmPZXBb50E4mKlh5X0_j0IP636K2g6m0UphGofQCokdZVMdji8WyijODuTWUsDIRLoHoCSO5O8KHus8bUKcZ2rUZRGMk9VXspiaz-uWKLoOw9U1jppmGGZwmWCq1N6CoHDZmQUU_7VUAWTcrkgTrdCq_u4kn5JsdZwiQ6TOPyn2D_nJUZeVaf/s320/842E549E-EC20-45E0-8DA1-CAC81924F756.jpeg" width="320" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>Dostoievski là nhà văn của chuyển động tinh thần ở dưới nền đất. Dostoievski ít bí ẩn, hoàn toàn có thể dựa vào sáng tác để nghiên cứu ông, trong số phận các nhân vật của mình thì ông kể chuyện về số phận mình; qua nỗi hoài nghi sự phân đôi của họ ông kể về nỗi hoài nghi phân đôi của mình; trong trải nghiệm tội lỗi của họ ông kể những tội lỗi bí mật của tinh thần mình etc. [một thứ Ác hoa Baudelaire] Dostoievski là một ý thức mạnh mẽ về việc ghê sợ cái ác nhưng cũng nhìn nhận sự cần thiết của cái ác; một ý thức kiên định về sự hiện hữu của Thượng đế [Phúc Âm của Dostoievski là Phúc Âm Kitô giáo "mới", không phải Công giáo hay đa thần; có mấy lời hay được trích nhất, trong Lũ người quỷ ám và Anh em nhà Karamazov, đại ý: nếu không có Thượng Đế thì mọi sự đều được phép, hay là: nếu Thượng Đế có mặt thì mọi sự tuỳ thuộc Thượng Đế và "tôi không có khả năng làm gì ngoài ý muốn của Ngài", nếu Thượng Đế không có mặt, mọi sự tuỳ thuộc tôi và tôi cần xác định sự độc lập của mình], nhưng ông không bị giày vò về đề tài Thượng Đế [vấn đề về Thượng Đế chính là vấn đề nhân bản còn vấn đề về con người lại là vấn đề của Thượng Đế], ở ông là con người [nhân học không phải thần học] và số phận con người, bí ẩn tinh thần con người giày vò ông; ông khai mở bản chất con người không phải trong những hình thức chuẩn mực lồ lộ ánh sáng đời sống mà ở trong tiềm thức [bản năng tiềm thức thuộc đêm tối chứ không phải hiện hữu sống động ban ngày], trong cơn cuồng dại [trong cơn động kinh co giật chứ không phải tình trạng mạnh khoẻ tỉnh táo] và trong tội ác [trong tội ác nhìn nhận chứ không phải những chuẩn mực của luật pháp]; đoạn hội thoại sau trong Lũ người quỷ ám, đoạn hội thoại này cho thấy Dostoievski vọt lên từ trong bề sâu thăm thẳm và Nietzsche vượt qua vực thẳm là 2 quan điểm, có thể dùng, đối nhau, Thần-Nhân và Nhân-Thần [trên những con đường Nhân-Thần tự do tiêu vong và con người cũng tiêu vong]:</p><p>- anh đã biết như thế rồi, anh có phải là người tốt</p><p>- phải</p><p>- hỏi thế chứ tôi cũng nghĩ như anh, Stavrogin nhíu mày nói nhỏ</p><p>- kẻ nào dạy cho người đời biết rằng họ tốt, kẻ đó sẽ dẫn dắt đời</p><p>- kẻ ấy đã bị đóng đinh</p><p>- kẻ ấy sẽ xuất hiện và đó là người Thượng Đế</p><p>- Thượng Đế người chứ</p><p>- Người Thượng Đế, có khác nhau</p><p><br /></p><p>trong Thế giới quan của Dostoievski, Berdyaev có một nhận định đặc biệt sắc sảo khi nói về con người Kito giáo đến tận chiều sâu của Dostoievski - gọi là Kito giáo "mới" đi - khi thông qua chủ đề Tự do. Chương Tự do có lẽ cũng là chương Berdyaev nhận định gợi cảm hứng cho tôi nhất. Nó tiếp tục bắt quyết một Dostoievski tiên tri khủng khiếp. Hôm qua nhân nói đến chuyện tránh thai với một cô gái, chúng tôi nói chuyện liên quan đến cha đạo dạy giáo lý Công giáo: không tránh thai không tính ngày quan hệ, phải để tự nhiên hết, phải... phải... [ngày xưa tôi bỏ không nghe giảng pháp ở Chùa cũng vì một lần đang ngồi nghe giảng hết sức bình thường, tôi muốn biết các thày giảng thế nào để vấn đề đến được chúng sinh nên tôi đi nghe, thường đi 1 mình và ngồi không quen biết ai, đang yên đang lành một người bảo tôi tờ kinh không được dùng làm quạt phe phẩy, tôi hạ xuống đùi thì ba bốn bà bảo tôi tờ kinh phải lúc nào cũng nâng lên ngang ngực trở lên không được để dưới thấp (tôi đứng dậy luôn chào các bác và chị); ở tuổi ấy tôi chỉ hiểu mình không chịu được thứ giáo lý cứng nhắc đạo tràng thế này, nó thực sự không liên quan gì đến giáo lý đạo đức mình trân trọng), tôi liền nhớ đến cái hiểu sắc sảo của Berdyaev hiểu Dostoievski: tự do lựa chọn thiện ác và tự do trong cái thiện; nhất là vế thứ 2: tự do trong cái thiện; tức là ý thức mạnh mẽ của con người trong sự hiện hữu của Thượng Đế, anh ta sống "tự do" trong cái thiện, chỉ có anh ta đối diện với chính mình và quần thể xung quanh, chỉ có anh ta với tận thế và phán xét cuối cùng, anh ta nhìn anh ta nhìn chung quanh chứ không có giáo lý phải thế này phải thế kia nào ra rả bằng miệng được, anh ta là câu đố mà chính anh ta phải giải đoán đến tận chiều sâu đêm tối thăm thẳm của nó, đây cũng chính là đồi núi tinh thần Dostoievski, con người và số phận là vấn đề và câu đố cần giải đoán [trong các nhân vật của Dostoievski, nếu để nói nhận thức rõ nhất về sự hiện hữu của Thượng Đế, thì phải là Ivan Karamazov, nhưng từ nhận thức đến hành động lại là chuyện khác (Schiller chính là khởi thuỷ là hành động), dẫu tất cả các nhân vật của Dostoievski luôn là những nhân vật nhận thức sự kiện hết sức nhạy, như một thứ linh cảm (có lẽ phải dùng linh khiếu) không như các nhân vật của Shakespeare luôn hiểu nhầm/lầm lẫn mà từ đó khởi nguồn bi kịch]</p><p><br /></p><p>[thôi đi nấu cơm đã]</p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-1606590711561561952024-01-28T14:49:00.004+07:002024-01-28T14:50:52.875+07:00đất lạnh<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjkId1aBRaOwKeyzu2a_Hp7yFPEEVOguCwHXjhqtbQIR4LeJgZEgNz3jBWgDavZ_rBi9xlfiAoYRY3fff48mLhth0tnns5Hs7lha01vTSR26138xofMSkPVCxbi4MD8BwOrhttziCmDv82ODe3rBi_5i7EKdeFiLU50Cmp3DmRNC4J5h04xhFZbJY2JUvZ9/s1920/A01E1FBC-007C-46B8-9777-C8FF8CE3AF76.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1920" data-original-width="1440" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjkId1aBRaOwKeyzu2a_Hp7yFPEEVOguCwHXjhqtbQIR4LeJgZEgNz3jBWgDavZ_rBi9xlfiAoYRY3fff48mLhth0tnns5Hs7lha01vTSR26138xofMSkPVCxbi4MD8BwOrhttziCmDv82ODe3rBi_5i7EKdeFiLU50Cmp3DmRNC4J5h04xhFZbJY2JUvZ9/s320/A01E1FBC-007C-46B8-9777-C8FF8CE3AF76.jpeg" width="240" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEizFBYxki1gYA61ua4C8RG3jWJiVjUpwKzKNpwGTYPmnLPAgVNezL7zKBvhDOkr9VwRDeCE7eh6mLPW6SlgwjerqUAgSvmy708vGe8zr0H_D6Yvvc1ANmTboYT5gzfuDcnQGXk0PCzwRETC3tUig9AM1LII1oAcIQNYOtDPtkUCxYpOMgl0f_USzWXG8w3y/s1920/516D595D-0E40-4396-A06A-C76A4B70B8DC.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1920" data-original-width="1903" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEizFBYxki1gYA61ua4C8RG3jWJiVjUpwKzKNpwGTYPmnLPAgVNezL7zKBvhDOkr9VwRDeCE7eh6mLPW6SlgwjerqUAgSvmy708vGe8zr0H_D6Yvvc1ANmTboYT5gzfuDcnQGXk0PCzwRETC3tUig9AM1LII1oAcIQNYOtDPtkUCxYpOMgl0f_USzWXG8w3y/s320/516D595D-0E40-4396-A06A-C76A4B70B8DC.jpeg" width="317" /></a></div><br /><p></p><p>giỗ bà nội là 19 tháng Chạp nhưng năm nay làm vào Chủ nhật 18 tháng Chạp; thế nhưng từ 14 mình đã ngủ mơ gặp bà nội, tưởng gặp bà 1 đêm thôi mà đêm sau lại gặp bà tiếp; mà lần nào gặp bà, bà cũng nói chuyện trồng cây; thí dụ lần thì bà bảo trồng cây hoa hồng trắng, lần thì bà bảo sửa cái mái bạt cho đỡ vướng cây; còn 2 lần gần đây bà nói phải uốn cây đăng tiêu và giàn cây leo ra phía ngoài, không cho nó vươn vào phía trong lòng nhà, rồi thì nếu có hạt đậu biếc thì gieo đi, nhất là đêm cách đây 2 hôm bà nhắc mình đi xem chỗ đất bỏ không, chỗ đất bỏ không biết đâu là chỗ màu mỡ đấy "phải để ý những chỗ mình không để ý vì chính nó vô tình lại cho hoa màu" [mà trong giấc mơ công nhận, đất cằn như không ai ngó ngàng mà cây trái lúc lỉu]</p><p><br /></p><p>hôm nay về quê ra thăm mộ các cụ, đứng ở mảnh đất bỏ không của nhà, quay qua hỏi Thắng: hay ý bà nội con là phải xem xét gieo trồng làm gì đấy ở mảnh đất này bố nhỉ, tự dưng nhìn mảnh đất bỏ không con nhớ ra lời bà nói, chứ không phải mấy chậu đất bỏ không của con [có lần mình mơ ông nội mình bảo xây cho ông cái "toà án" cách đường quốc lộ với làm lễ cắt duyên cho ông với người tên abc; đúng năm đó duyên cớ thế nào xây mộ cho các cụ thật]</p><p><br /></p><p>nay cũng không hiểu thế nào tự dưng dắt xe đạp loanh quanh làng, đạp chán thì đạp đến cung đường lạ, thế nào vọt lên tận quê bà nội [đồng thời lúc í Thắng cùng anh con trai bác cả cũng đang mang lễ tết lên "quê mẹ"], mà bé giờ chỉ biết quê ngoại của bố trên Thượng chứ không biết Thượng ở đâu. Thế mà hôm nay đạp xe lên tận Thượng, lúc đạp về tưởng lạc, mà chả hiểu sao cứ đạp đạp cũng về tới nhà, dừng ở đúng giữa thôn mua chai lavie đứng uống ngắm mấy cây đa to như người khổng lồ trấn yểm 😊</p><p><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-64213489444177099472024-01-18T20:10:00.004+07:002024-01-18T21:08:02.853+07:00đọc Dostoievski<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiLiBHIFLGO6JpaRbFnnUx1Y8M48zDZ24u3UY9D5MIx0WjOvfWffB_WZJqgtSvHjdPgG8ltI128Ztu9VWsCE2qk7TPu4hDkCKBD2vPelIPePQD0iQaSktk5ikabWZAQ8MY7X0DvGkftK9svI8H_1XIOqVb8kCIspOAKtwOvja3cLJfKgQfeYt5nXD_zCw_w/s3024/2F0D3418-C546-43FE-9D91-1C3F0DDDC98A.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3024" data-original-width="2829" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiLiBHIFLGO6JpaRbFnnUx1Y8M48zDZ24u3UY9D5MIx0WjOvfWffB_WZJqgtSvHjdPgG8ltI128Ztu9VWsCE2qk7TPu4hDkCKBD2vPelIPePQD0iQaSktk5ikabWZAQ8MY7X0DvGkftK9svI8H_1XIOqVb8kCIspOAKtwOvja3cLJfKgQfeYt5nXD_zCw_w/s320/2F0D3418-C546-43FE-9D91-1C3F0DDDC98A.jpeg" width="299" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>Stefan Zweig bình luận Balzac - Dickens - Dostoievski, tôi mới đọc phần Dostoievski, lý do như đã nói: chưa đọc ai đủ nhiều theo như mình nhận định thì tôi không đọc bình luận họ</p><p><br /></p><p>SZ dành nửa dung lượng sách cho Dostoievski, thế mà tôi tí bỏ ngang khi đi hết chương đầu vì chán quá, sang chương 2 thì nghĩ cố qua tiếp tiểu sử D. xem có gì mới không [vì D. chính là type nhà văn muốn nhìn cá nhân họ thì hãy nhìn sâu vào cái họ viết], phải đến chương 3 SZ bình luận D. mới thấy có thể cố được dù những bình luận này không sắc sảo. Đồi núi tinh thần Dostoievski là của tín đồ Kito giáo đến tận chiều sâu, một Kito giáo mới vì những gì Dostoievski viết là tiên tri về bản tính người, các nhân vật luôn thành hình kinh qua lò luyện chẻ đôi liên tục khi tịnh tiến trong chiều đi của tác phẩm; không như hình mẫu các nhân vật của Balzac được khuôn ngay từ đầu và sự tịnh tiến của các nhân vật là khớp vào khuôn; cũng không như hạng người của Dickens... Cái gỡ gạc được duy nhất trong những ý bình luận D. của SZ là ông dành một chỗ đứng nhỏ nhưng điểm nhấn khi nói về một vài nhân vật nữ [và tình yêu của họ] của D.</p><p><br /></p><p>dịch giả không phải độc giả của Dostoievski </p><p><br /></p><p>[bận chơi với trẻ con, tiếp sau]</p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-15664564703230382732024-01-10T08:10:00.004+07:002024-01-10T13:11:30.034+07:00đọc Dostoievski<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjlXOUwqTSltOS3oXagsMjegDNnVdqWhNG1coqvO2OlniZMwHR4zrL3JqOEmTFjckl-A_88ag0M63q4ZNAtA8zg1jTmBAv7D-cTz-Xe2BDKT0KkaXqVq3WOC-HULjFxauswTi28C76n2SNkx_IyErBwfLXvtf6-fLGKFT8XXXuIPkv7nFxmQ4BGW0RRW2r3/s3854/76A02414-CCF2-43F5-8831-9F37789587A4.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3854" data-original-width="2833" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjlXOUwqTSltOS3oXagsMjegDNnVdqWhNG1coqvO2OlniZMwHR4zrL3JqOEmTFjckl-A_88ag0M63q4ZNAtA8zg1jTmBAv7D-cTz-Xe2BDKT0KkaXqVq3WOC-HULjFxauswTi28C76n2SNkx_IyErBwfLXvtf6-fLGKFT8XXXuIPkv7nFxmQ4BGW0RRW2r3/s320/76A02414-CCF2-43F5-8831-9F37789587A4.jpeg" width="235" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGnUX8E9abEKlP4Xwp4Hfr57Iwtk31jBSNWS8Vc8j1DjLxleuHb6ZvtF69EExWL3bZVttVS4B1Ya2xf-4m9uRqDdNiJbX-qN_R0UEXWOcqSyRioNeaoKp1lBW-Q4HWj0nIndqbFxHVITz1oo0MPUGHYM-fUvwRXZh1Mx0nEpLgRXaM4TfpmnrY3coh3kWN/s3782/DF556281-FECC-40CF-8532-4813857AEB8E.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3782" data-original-width="2802" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGnUX8E9abEKlP4Xwp4Hfr57Iwtk31jBSNWS8Vc8j1DjLxleuHb6ZvtF69EExWL3bZVttVS4B1Ya2xf-4m9uRqDdNiJbX-qN_R0UEXWOcqSyRioNeaoKp1lBW-Q4HWj0nIndqbFxHVITz1oo0MPUGHYM-fUvwRXZh1Mx0nEpLgRXaM4TfpmnrY3coh3kWN/s320/DF556281-FECC-40CF-8532-4813857AEB8E.jpeg" width="237" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>trong một ngày mưa cuối hè 2019 sau khi đọc một vệt rất dài Dostoievski, tôi biết ngay rằng mình không ở phía Tolstoi, dù gần đây có lúc tôi nghĩ tôi sẽ đọc lại một ít Tolstoi nhưng nếu vẫn còn nghĩ quá nhiều đến ý thức mạnh của Dostoievski thì khó lòng sờ lại Tolstoi</p><p><br /></p><p>cũng trong ngày mưa, hôm nay, tôi lẩm nhẩm với mình rằng, chừng nào tôi còn sống như tôi đang sống thì chừng đó tôi vẫn đang thực hành ý thức Dostoievski mà như thế tức là, tôi đã ở ngả Dostoievski nhìn ngả Nietzsche và như thế, tôi biết mình khó lòng sờ lại và sờ tiếp Nietzsche. Cũng như vậy, năm xưa tại sao khi đọc Myshkin tôi luôn thấy sự đồng dạng với mình, thậm chí cả sự bất lực, cảm nhận của mình về nhân vật ấy: sự bất lực; thì hôm nay mới nhận ra cái mình cảm thấy, mình biết mà không biết rằng mình biết; sự bất lực ấy đến từ bất hạnh và bi kịch: dẫu giải đoán và thức ngộ được nhưng không biết nuốt lấy và kết hợp [chiếm lĩnh và hợp nhất] những giải đoán thức ngộ - thì thật bất lực, bất lực thật, và lại còn không xê dịch để thay đổi sự bất lực [có lẽ biết bất lực mà xê dịch đổi dời được thì không phải bất lực - buông tay chịu trói đứng quan sát toàn diện]</p><p><br /></p><p>Gide và Berdyaev có nhiều cái nhìn Dostoievski chập nhau, tất nhiên họ đều đi sâu tinh thần Kito giáo, không phải Công giáo hay đa thần ở Dostoievski; Thần nhân không phải nhân thần ở Dostoievski... rất nhiều cái nhìn chập nhau. Nhưng ở Gide thì vấn đề tiên quyết Dostoievski trao trọn là sự hiện hữu của Thượng Đế, còn trong cái nhìn của Berdyaev thì Dostoievski là vấn đề con người và số phận của nó trong sự hiện hữu của Thượng Đế, tức là chủ đề nhân bản - vấn đề Thượng Đế là về nhân bản và vấn đề của con người là vấn đề của Thượng Đế [Simone Weil tại sao âu lo: nghĩ về God là việc của con người và nghĩ về con người là việc của God, sao ta âu lo]. Đến đây thì ý thức của Berdyaev nhập làn quy tụ về sự tồn tại Thần nhân của con người trong ý thức mạnh của Dostoievski trong sáng tạo; còn Gide thì nhập thẳng làn ngay từ ý thức "sự hiện hữu của Thượng Đế". Và như thế Dostoievski không chỉ giọng Nga quá Nga mà "giáo lý" hướng Đông hơn Tây. Trong cái nhìn của Berdyaev, Dostoievski là lửa [ngay từ đầu Berdyaev đã nói nhìn Dostoievski trong con mắt "khí thiêng học" (?)] và khi là lửa thì ngả kia là nước, điều này Berdyaev nhìn Dostoievski trong chủ đề tình yêu - nhân học của Dostoievski thuần tuý nhân học nam giới; người phụ nữ xuất hiện như một sự kiện, khoảnh khắc trong số phận của người đàn ông, trên con đường con người [Nietzsche cũng cho là thế :); một nhà văn vn tôi đọc một vệt dài gây ấn tượng lớn với tôi cũng nói thế, TTT]</p><p>...</p><p>[mưa làm tôi tỉnh ngủ và mưa lại ru tôi ngủ lại, lúc nào tỉnh tôi nghĩ tiếp viết tiếp 'ở đây']</p><p><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-42791636789368744132024-01-04T20:30:00.004+07:002024-01-04T23:07:25.663+07:00đọc Dostoievski<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjL4Iz5HnlFGGNqYlW0MTQ8Rewx5YuZpCuUzyrwkqvDANvuRqiTUyZ_rvyZT8FtBt5PU3WGsaxTQPSjbCTeBoEYbJEJTrBRsdD6WIrxNWLXVjZXkaelAZSUZ3zfqnPG0JK8-Mjp5kfrbfrAk_HwgrzWJ21LgMZxxfGCKfVlQpU-ebp8Ed-tUekNYMD7ty9b/s3568/FCA58BDB-8188-4398-8C25-CC5685F33B5D.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2371" data-original-width="3568" height="213" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjL4Iz5HnlFGGNqYlW0MTQ8Rewx5YuZpCuUzyrwkqvDANvuRqiTUyZ_rvyZT8FtBt5PU3WGsaxTQPSjbCTeBoEYbJEJTrBRsdD6WIrxNWLXVjZXkaelAZSUZ3zfqnPG0JK8-Mjp5kfrbfrAk_HwgrzWJ21LgMZxxfGCKfVlQpU-ebp8Ed-tUekNYMD7ty9b/s320/FCA58BDB-8188-4398-8C25-CC5685F33B5D.jpeg" width="320" /></a></div><br /><p></p><p><br /></p><p>có mấy bạn inbox nói chuyện bảo đọc mấy sách chuyên khảo/luận, bình luận văn chương bị buồn ngủ, đọc khó vào... </p><p><br /></p><p>đấy chính là lý do phải đọc kỹ đọc đủ tác phẩm của đối tượng chuyên khảo/luận, đối tượng của bình luận đấy. Nếu đọc đủ nhiều rồi thì khi nghe người ta bình luận, đọc về đối tượng của mổ xẻ ấy... sẽ tỉnh lắm, như đang thấy lại những gì mình từng nhìn mà không biết là mình nhìn thấy [thậm chí có thể phản biện hay bắt lỗi dịch giả (có khi dịch giả cũng đọc chưa đủ he he)]. Nó cũng là một cách đọc lại và hệ thống cái mình biết</p><p><br /></p><p>và thật dễ dàng để chém gió ngay cả khi chưa đọc một tác giả nào đấy, cũng chỉ cần thông qua đôi ba quyển "sách phân tích", miễn là phải biết lừa mình hiểu ngay cả khi không hiểu gì, giống như chép soạn văn ngày xưa í, lọc ra ý chính mà chém :)))</p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-40269608556471227222024-01-03T20:52:00.005+07:002024-01-03T20:54:35.121+07:00đọc Dostoievski<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi9fyj6WQMkk43lhNnD7NZ3idVog03ho-W-2jLCXe23Fssdgf_s0YW4EfRabjZBSDzchl9E10O_Vs2o0pT0zhf8a95w4rKQNukimN6ltg8rC2fWIM08NPnEkDbl_kbVDgW3dSIbYiaYZnkZm-Rgc_m3U9QGR8LbrCBEQ9SsPtT8pdYeJ9zUtu_5l5hQMuty/s3349/3E362B7A-51A7-4E7A-AF96-1A9756107692.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3349" data-original-width="3021" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi9fyj6WQMkk43lhNnD7NZ3idVog03ho-W-2jLCXe23Fssdgf_s0YW4EfRabjZBSDzchl9E10O_Vs2o0pT0zhf8a95w4rKQNukimN6ltg8rC2fWIM08NPnEkDbl_kbVDgW3dSIbYiaYZnkZm-Rgc_m3U9QGR8LbrCBEQ9SsPtT8pdYeJ9zUtu_5l5hQMuty/s320/3E362B7A-51A7-4E7A-AF96-1A9756107692.jpeg" width="289" /></a></div><br /><p><br /></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 28px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px 0px 3px; min-height: 40.9px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody; font-weight: bold;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 28px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px 0px 3px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody; font-weight: bold;">tôi không đọc ai đó bình luận tác giả tác phẩm khi tôi chưa đọc đủ nhiều đủ kỹ tác giả tác phẩm đó</span></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 28px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px 0px 3px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody; font-weight: bold;"><br /></span></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">khi khoảng 20 tuổi tôi bập ngay vào Tội ác và trừng phạt, Anh em nhà Karamazov và tôi chạy một mạch khỏi văn học Nga. Vì Dostoievski quá Nga. Tôi nghĩ đời này có chết tôi cũng không sờ tiếp Dostoievski</span></p><p class="p4" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">khi 33 tuổi, chính xác là 32 tuổi 7 tháng, sao con số này nó ứng dã man đến thế, trong một trận ngứa ghẻ [từ mèo] đúng nghĩa sốt liên miên cả tuần vì viêm da, như xuống địa ngục, nhìn da dẻ mình tôi hiểu sao điển tích Phật có chi tiết nhìn người đau ốm ghẻ mà ta phát tâm tu; tôi rục rịch đọc Dostoievski, với kỷ luật đề ra dù có thế nào và bao lâu, tôi sẽ đọc bằng hết những gì Dostoievski từng được dịch sang tiếng Việt; sự vụ tập luyện tinh thần ròng rã này gần 3 tháng và phải nửa năm sau mới hoàn hồn [sau gần 3 tháng ấy, tôi rơi vào trạng thái hụt hẫng không nghĩ là mình còn có thể đọc gì khác mà thấy hay, cảm thấy như cơ thể bị đuội]; cho đến giờ, rất nhiều khi đi trên đường, ngồi trên xe, nhắm mắt ngủ, nhắm mắt hít thở... trong mọi hoạt động, kể cả ban ngày, tôi vẫn nghĩ đến các chi tiết, các ý nghĩ phát sinh từ việc đọc Dostoievski</span></p><p class="p4" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p3" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s2" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">thế mà phải đến mãi tuần trước, tôi mới quyết định đọc người ta bình luận Dostoievski, mở màn bằng Gide bình luận Dostoievski; vốn không thích Gide, vậy mà tôi phải mỉm cười suốt các trang đọc bởi Gide bình Dostoievski không hề tệ, rất đáng đọc. Tôi vẫn bảo toàn việc, phải đọc đủ nhiều đủ kỹ thì mới đọc bình luận </span></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-54974569218104939572024-01-03T20:49:00.005+07:002024-01-03T20:49:44.604+07:00đọc Dostoievski<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhCBPkvOQb80U9fhDXm8j_R2HCBIB5nFQE7Wc8ypj-eyXuPJbsVAqHyBqRkLEP6mazRUR50wFMS0vxCUgyisJvHCF4dLn1X2X9VvbdgAXnaoymq62mzzZoU4MMzcJSRLUgStB0VhSsTSvTrvlyTXwMpphUCCahNj6Az1rps9SP7qrK8_iUjy4lNI3p9ICTn/s2048/0DB1EA17-5F00-40EF-A085-AD99AA4256FD.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2048" data-original-width="1536" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhCBPkvOQb80U9fhDXm8j_R2HCBIB5nFQE7Wc8ypj-eyXuPJbsVAqHyBqRkLEP6mazRUR50wFMS0vxCUgyisJvHCF4dLn1X2X9VvbdgAXnaoymq62mzzZoU4MMzcJSRLUgStB0VhSsTSvTrvlyTXwMpphUCCahNj6Az1rps9SP7qrK8_iUjy4lNI3p9ICTn/s320/0DB1EA17-5F00-40EF-A085-AD99AA4256FD.jpeg" width="240" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>dù không thích Gide nhưng Gide là độc giả của Dostoievski [đọc Chàng ngốc tới 4 lần, chưa kể đọc lại toàn bộ D không chỉ một lần] và bình luận D không hề dở; thậm chí, chính vì G bình luận không dở mà suốt tuần qua mình vẫn cứ phân vân có nên vì thế mà đọc và đọc lại G không; dối lòng thì đọc G, không dối lòng thì muốn đọc lại D, phải cái giờ gom sách thì thấy ngại thôi [tới lúc này vẫn bảo toàn là thích Người chồng muôn thuở và Con bạc, dài hơi hơn thì thích Chàng ngốc (cảnh mở đầu và kết thúc, đặc biệt là kết thúc, khủng long bạo chúa)</p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><br /><p></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-26265331522099402342023-12-18T01:17:00.001+07:002023-12-18T01:17:23.448+07:00homo faber<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh6skycdfwY507HYI2LpzEXnmmWk7am2gWEubudYjYghYaWfY3G5xDGSoVMf33djU6wMFSWXc90GfgxxOObQ2TCHvfP52xG2hcUVkB2kH6WgFRNscZIsYC3Ahl6mQ4qcmecgQ-QBQux6N2f9bCc2fdve9HvtPEVHtEd3Qbeub54rex0q8zMie-68zROz7KS/s3787/6CDD38C7-9D8C-4603-A40B-68662B2A0E28.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3787" data-original-width="3024" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh6skycdfwY507HYI2LpzEXnmmWk7am2gWEubudYjYghYaWfY3G5xDGSoVMf33djU6wMFSWXc90GfgxxOObQ2TCHvfP52xG2hcUVkB2kH6WgFRNscZIsYC3Ahl6mQ4qcmecgQ-QBQux6N2f9bCc2fdve9HvtPEVHtEd3Qbeub54rex0q8zMie-68zROz7KS/s320/6CDD38C7-9D8C-4603-A40B-68662B2A0E28.jpeg" width="256" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p>tên tiểu thuyết gắn với khái niệm triết học và Max Frisch - nhà văn Thuỵ Sĩ viết tiếng Đức còn là một kiến trúc sư. Nhắc đến MF người ta thường nghĩ nhiều đến 2 nhân vật: Bertolt Brecht và Ingeborg Bachmann - một là mối liên hệ tinh thần và một là mối tình với những ảnh hưởng tinh thần lên nhau, không phải vợ [theo tôi tìm hiểu là thế]</p><p><br /></p><p>Homo Faber, tiểu thuyết được viết theo hình thức kể chuyện với những câu ngắn không liền mạch chuyển cảnh liên tục, đan xen nhật ký thư từ; cách đan xen như người ta giở tờ qua từng tờ của tập kịch bản, không khỏi choáng váng vì chuyển cảnh sân khấu kịch, lia máy quay quá nhanh. MF viết như dựng tiểu sử đời tư chính mình, với tôi, nó giống như đưa cái vĩnh hằng vào trong khoảnh khắc, nhân vật và con người vật lý ấy hoá nhau trong cái nhìn đa chiều. Nhân vật chính Walter Faber được Max Frisch cá nhân hoá [MF thành WF và WF thành MF, M và W nhìn nháy nhau 🙂, và không chỉ cặp ấy], rất nhiều chi tiết cuộc đời MF xuất hiện [như một định mệnh viết trước]: </p><p><br /></p><p>như cuộc sống chu du dịch chuyển, con người của kỹ nghệ máy móc tua bin. MF từng vừa chu du vừa viết cho các báo, tạp chí về vùng đất ông đến, cuộc đời qua các giai đoạn cũng gắn với quốc gia khác nhau</p><p><br /></p><p>như đời sống tình cảm, bị từ chối lời cầu hôn. Hannah trong Homo Faber là hiện thân của Kate ngoài đời, mối tình trong truyện đúng tới cả mốc thời gian gắn với Kate ngoài đời [1934-1939], chính Hannah "trả miếng" gọi Walter Faber là Homo Faber vì W đã gọi Hannah là người trên cung trăng, nữ thần thi ca, từ lúc trẻ mới yêu cho đến 21 năm sau Hannah vẫn nhìn W không khác; Hanna cũng là một type phụ nữ vô cùng đặc biệt - nhà khảo cổ học, kéo vĩ cầm (dẫu như bao phụ nữ, xử sự như một con gà mẹ ấp con nhưng những quyết định đưa ra cho thấy một phụ nữ Đức gốc Do Thái có số phần không hề đơn giản, không kể những cuộc đi trong tình thế lịch sử chung); trong Homo Faber, khi Hannah nói với W rằng mình có thai thì W đã không nói "đứa con của chúng ta" mà nói "đứa con của em" nên chuyện tình dừng tại đó [với Ingeborg Bachmann, tình cảnh cũng tương tự, Bachmann ban đầu từ chối lời cầu hôn và chuyện tình sau đó tiếp tục với sự đeo đuổi của MF, nhưng sau rốt, chuyện tình dừng lại, không tới đâu thì cũng thường như bao người (sao đàn ông và phụ nữ không thể tránh vấn đề này nhỉ, tại sao nó hiển nhiên như thế mà vẫn thành nan đề trong mqh yêu đương, thật nhục nhã vì con người cứ mãi không thể thoát khỏi những hóc búa xuẩn đến thế, như nó là sự kiện cơ bản của phận người, thật là bất tiện :))) )]</p><p><br /></p><p>như là yêu những cô gái rất trẻ cỡ tuổi con mình. Homo Faber là tiểu thuyết dã man khi MF cho WF nhìn thấy hình ảnh Hannah tuổi trẻ trong Sabeth và gần như đi đến đám cưới (tất nhiên cũng đã ngủ) với Sabeth trước khi WF biết Sabeth là con gái mình </p><p><br /></p><p>như là bệnh tật và chuẩn bị cho cái chết. Ung thư dạ dày, tiểu sử cho thấy MF phát hiện bệnh rơi vào khoảng năm 198 mấy nhưng Homo Faber được viết 1955-1957, trong đó Walter chuẩn bị cho cái chết khi đang đợi lên bàn mổ ung thư dạ dày; trong Homo Faber, có một chi tiết nó rất đúng với người biết mình có bệnh, tức là, họ luôn cảm thấy cái chỗ đó, nơi có bệnh, vào những lúc họ khó ở; như W trong Homo Faber hay nói "tôi lại cảm thấy mình có dạ dày" "tôi luôn luôn cảm thấy mình có dạ dày" - cái hiện hữu tức là cái đau cái cấn cấn và nhờ đau nhờ cấn cấn mà nó hiện hữu mà người ta biết nó hiện hữu, điều này người khó ở rất hiểu điều MF viết. Khi tôi đọc đến đoạn W tỉnh dậy trên máy bay với giấc mơ tất cả răng trong miệng rụng hết và chúng lạo xạo như sỏi ướt "vừa mở mắt ra tôi hiểu ngay. Phía dưới chúng tôi là biển khơi" (máy bay đang trên không thì trục trặc 1 rồi 2 động cơ, về sau rơi xuống sa mạc) đọc 2 chi tiết này, về cái lại cảm thấy có dạ dày và về giấc mơ, tôi yêu MF hơn nữa, ngay lập tức tình cảm đi vọt lên hơn nữa [nó bắt đầu vọt từ lúc W cứ như cố trốn khỏi chuyến bay, tránh một điều gì đấy mình đã quyết định làm vào thời khắc không quyết làm nó nữa, dạ dày nó cứ bập bùng chộn rộn cả lên muốn vọt ra ngoài tất tật] vì đấy là sự thành thực</p><p><br /></p><p>câu chuyện quá nhiều xoáy xảy ra liên tiếp đột ngột cắt ngang và các xoáy diễn ra theo lối 'trùng hợp làm sao', nó khiến người ta biết mười mươi đây là một tiểu thuyết hư cấu, nhưng cách viết cách kể thì quá nhiều thành thực và đúng là thực, sự thực và những cái tưởng không đúng sự thực hiểu theo nghĩa nào đấy nó cũng vẫn có phần sự thực chỉ là không hẳn là sự thực, sự thực và cái gần sự thực không ngừng tiến đến gần sự thực hơn nữa. Và càng đọc càng khiến người ta nghĩ thật may vì đã đọc, như được sống một cuộc đời khác để tường tận mình hơn ở một ý nghĩ nào đấy trong cuộc đời đang diễn tiến ở đây. Có thể đó chính là sống trọn một cuộc đời với ý thức luôn luôn mình sẽ tắt lụi.</p><p><br /></p><p>[thôi đã mờ mắt rồi, nhắm mắt đây, không viết nữa, mai dậy có gì tiếp tục]</p><p><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-30101783519387441642023-12-14T20:04:00.007+07:002023-12-14T21:02:48.676+07:00hai mươi năm <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgBGCqYyo-BvUtd99Ge6EC8PF4V9EA_Fb4y8G6lbjW7WaqZhF3z9dJDPKppWoCn2vh1VDeY5sit5bAESbHlKVdm47k9CuZdN6IWOKRp2kEWHzWhxEEhWHIZjAnmP4nhchAbzK3ZoQ6x7rAYVkwFu0jBUdjR07TU-GVk1oiWF2SUgEmkA82EUphOSu1eAI1w/s3713/F13D5CFF-4DA2-43F9-8AD0-64A2BE8EE812.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2850" data-original-width="3713" height="246" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgBGCqYyo-BvUtd99Ge6EC8PF4V9EA_Fb4y8G6lbjW7WaqZhF3z9dJDPKppWoCn2vh1VDeY5sit5bAESbHlKVdm47k9CuZdN6IWOKRp2kEWHzWhxEEhWHIZjAnmP4nhchAbzK3ZoQ6x7rAYVkwFu0jBUdjR07TU-GVk1oiWF2SUgEmkA82EUphOSu1eAI1w/s320/F13D5CFF-4DA2-43F9-8AD0-64A2BE8EE812.jpeg" width="320" /></a></div><br /><p><br /></p><p><br /></p><p> đọc lại một quyển sách xuất bản cùng năm [và gần như cùng tháng] với năm mình ra đời, nó ở trong nhà gần 20 năm. Câu chuyện mua được nó thì quá đáng nhớ: mua ở dọc sách bán vỉa hè bệnh viện BM [không hề hay biết là chỉ khoảng 1 năm sau, đó sẽ trở thành nơi học tập đi lại đến nhẵn trong mấy năm], nghĩ rằng cất ví cốp xe cho thoải mái xem sách khỏi lo mất cắp hay mất ví [trước đấy từng mất cặp xách để giỏ xe đạp, cũng tại đây, cũng đang khi mải xem sách], cuối cùng trộm móc cốp lấy mất ví [sau đấy mới biết chỉ 3-5s là móc được đồ trong cốp xe máy], mất ví xong thì sách đã chọn đành phải nhờ người bán giữ hộ để quay về nhà xoay tiền đã và trong hoang mang bị trộm móc mất ví lại bị thêm một ông nghẹo ra dụ "làm sao. mất đồ à. muốn chuộc không. chuộc thì tháo cái dây đeo cổ ra rồi anh đi chuộc đồ cho", quá hoang mang phóng lơ vơ trên đường lại gặp mấy thằng Thanh Hoá [hồi đấy người ta gọi thế, chứ không hoa mỹ hoa thanh quế như giờ, và từ đó để chỉ chung những người cửu vạn Thanh Hoá hay thợ xây] nó giơ tay định bóp ngực [thế nên giận cá chém thớt mới đuổi theo bằng được, áp sát xe, đạp luôn đổ xe chở 2 thằng đàn ông, rút dép ra nện, mượn cả mũ cối xe ôm gần đấy nện :)))] về đến nhà trong lơ lửng đủ mọi sợ hãi đổ như thác mùa lũ trong đầu, mặt như ngẫn đỗ cửa bảo bố mẹ "con bị trộm móc mất ví" [vì sẽ phải làm lại giấy tờ cmt các thứ nên kiểu gì cũng phải nói, mà tôi luôn chọn nói thật nói luôn nói ngay, cho nó dễ cho mình], mẹ chu chéo cả phố nghe thấy "ối giời ơi bà ngỗng nhà tôi, đi đâu mà lại mất ví, mất ở đâu, nhiều tiền không, mất từ lúc nào, bố mày chở nó đi tìm ví..." etc. Đã gần 20 năm :)</p><p><br /></p><p>nay đến trang này, là đã rất cố gắng vì không biết mắt mình mờ hơn 20 năm trước hay chữ đã phai theo thời gian hay là cả hai... chỉ biết vì đọc chậm do mờ nên thấy hơi nhiều lỗi, thấy tờ đính chính cũng hơi mừng... mà tờ đính chính ấy kẹp nhầm, nó đính chính cho lỗi ở một quyển khác :)</p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-73409033875697599572023-12-09T17:05:00.002+07:002023-12-09T17:05:16.971+07:00thôi đã hết thật rồi<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjCAG5pooXiNDXRWzJ_iRDmcs5olUBagzNXl1T6N9GMJLmZX2WKvqvc49oiIrlWx6OSzxrwUOq35tHsBKwq4Bedr4OHlul4TtFUiL5YqKVezGLvVYX-ylhegxWdbW82o1gXip__6uN_P18GRcZk67swW12ln2ZpA664h9pDqAB4LHD86sOMHmi8xad8KxsO/s3712/60914EC1-10D8-4EB0-92C9-F13D01432D52.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2818" data-original-width="3712" height="243" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjCAG5pooXiNDXRWzJ_iRDmcs5olUBagzNXl1T6N9GMJLmZX2WKvqvc49oiIrlWx6OSzxrwUOq35tHsBKwq4Bedr4OHlul4TtFUiL5YqKVezGLvVYX-ylhegxWdbW82o1gXip__6uN_P18GRcZk67swW12ln2ZpA664h9pDqAB4LHD86sOMHmi8xad8KxsO/s320/60914EC1-10D8-4EB0-92C9-F13D01432D52.jpeg" width="320" /></a></div><br /><p><br /></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">Kẻ tẩy não nối tiếp ngay sau Công chúa băng trong series lấy bối cảnh ở thị trấn Fjallbacka [quê hương tác giả Camilla Lackberg] cùng những nhân vật điều tra phá án cũ</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">đọc trinh thám Bắc Âu vẫn là yêu thích của tôi, nhưng chắc không dành cho tác giả nữ được quá 2 quyển vì Kẻ tẩy não kém xa so với Công chúa băng. Câu chuyện dây cà dây muống y chang phụ nữ ngồi hàng gội đầu buôn chuyện, kết thúc có twist nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán ngay từ đầu, mọi thứ viết nông quá không cứu vãn được yếu tố "không gây bất ngờ" và lan man giống truyện tâm lý tình cảm của nữ giới viết</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">tình cờ dọn chỗ truyện trinh thám thấy tòi ra quyển trinh thám Bắc Âu chưa đọc [Kẻ tẩy não không phải tôi mua, của Xô mang qua thì phải] nên háo hức lắm, thế là đọc cho dễ ngủ và, thế nào mà cũng khoảng thời gian này 8 năm trước đọc Công chúa băng :); nhưng rồi thất vọng và tạm biệt tác giả luôn :)</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">đây là Công chúa băng đọc 2015</span></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">https://www.facebook.com/share/cJcEtzQ8YoLPEhLp/?mibextid=WC7FNe</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><br /><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-63557745330619141712023-12-04T21:26:00.003+07:002023-12-05T15:55:16.485+07:00mùa hè Annie<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi6ztHqMZVFwooo7r75umQgbMx4FAd82ZfD8lLbxjZ8pvyEK3FfXQ_SOXXyGWPtAouOVWP7vBhULEMItzipIIOAzU765gwWQX3mo_v9OlrII1D9FbnJizcJ5D1Wox0c1cue3voJKuP-Cq4A2w4BZNK5W_Nq1kfWVGpedGd1O-0_rarO1yMBnHqLP0xdEO7s/s2909/EF3BE3DA-1A00-4F86-A203-9F165B543A84.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2896" data-original-width="2909" height="319" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi6ztHqMZVFwooo7r75umQgbMx4FAd82ZfD8lLbxjZ8pvyEK3FfXQ_SOXXyGWPtAouOVWP7vBhULEMItzipIIOAzU765gwWQX3mo_v9OlrII1D9FbnJizcJ5D1Wox0c1cue3voJKuP-Cq4A2w4BZNK5W_Nq1kfWVGpedGd1O-0_rarO1yMBnHqLP0xdEO7s/s320/EF3BE3DA-1A00-4F86-A203-9F165B543A84.jpeg" width="320" /></a></div><br /><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><br /></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">sau Maupassant thì tiến theo lối, đến một nhà văn nữ hiện đại, cũng Normandie: Annie Ernaux. Lần đọc này, đọc lại Một chỗ trong đời và Hồi ức thiếu nữ, đọc mới 3 quyển mà đợt rồi NN xuất bản liền: Một người phụ nữ, Cơn cuồng si, Nỗi nhục</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">theo thứ tự như ảnh từ trên xuống từ trái sang phải - là đọc theo tuyến tính thời gian tác giả viết, sẽ nắm bắt được các sự kiện xuất hiện; vì mỗi giai đoạn, sự kiện cốt tử đều được Ernaux chọn viết trong một tác phẩm [như chuyện phá thai (tiếc là chưa được dịch, sự kiện này được nhắc lại ở Cơn cuồng si), bố mất, mẹ mất, mối quan hệ với một người đàn ông có vợ, chia tay chồng (chưa được dịch), mùa hè 1958 mất trinh, tháng Sáu 1952 nhận ra cái nhìn của mình về cha mẹ cũng đã đổi khác...]; mỗi khoảnh khắc của sự kiện sẽ được bà "làm việc" trong một cuốn sách riêng biệt "cái cảnh đã đông cứng lại từ nhiều năm ấy, tôi muốn khiến nó nhúc nhích nhằm lột khỏi nó tính thiêng của linh ảnh bên trong tôi (được làm chứng, chẳng hạn, bằng cái niềm tin rằng nó đã khiến tôi viết, rằng chính nó nằm ở nền sâu những cuốn sách của tôi)" [làm tôi nghĩ đến Romain Gary, trút vấn đề người da màu vào một quyển riêng...], tức là "sẽ không bao giờ có câu chuyện khả dĩ nào khác, với những từ khác, theo một trật tự câu khác"</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">điều này rõ nhất Một chỗ trong đời viết về người bố, là quyển có giọng văn trung tính bình thản, thậm chí nhạt nhẽo; trong khi ở Một người phụ nữ, viết về người mẹ, giọng văn vọt trào cảm xúc hơn dẫu được tiết chế - người đã thúc đẩy thẩm mỹ cho Annie [như việc đọc Mauriac, Colette...], "người đã hội tụ người phụ nữ vốn dĩ là tôi lúc này với đứa trẻ tôi từng là", cái chết của người mẹ khiến "tôi đánh mất sợi dây nối cuối cùng với thế giới xuất thân của mình"; cũng kể từ tác phầm này, phần lớn các địa danh được viết hẳn ra, thay vì viết tắt như ở Một chỗ trong đời; nhiều đoạn làm tôi nghĩ đến một nữ nhà văn Ý: Oriana Fallaci với Thư gửi đứa trẻ chưa từng sinh ra [thậm chí, tôi vừa đọc vừa nghĩ, nếu một người bạn của tôi còn sống, nhất định người đó sẽ thích đọc Annie Ernaux] </span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">dự định của Annie Ernaux có bản tính văn chương "tôi bắt đầu biến mình thành một kẻ văn chương, một người trải nghiệm mọi thứ như thể chúng phải được viết lại một ngày nào đó" [chính Hồi ức thiếu nữ là câu chuyện một hành trình gian nan đi đến bến bờ viết lách], bởi đi tìm một sự thật bằng cách hoà tan vào dòng chảy đã qua của cuộc đời bà: cái chết của bố, của mẹ, cuộc chia tay với chồng... để có khoảng cách phân tích các kỉ niệm dễ dàng hơn, để có một trật tự, trật tự lý tưởng duy nhất. Ernaux viết: khi viết chẳng có điều gì khác ngoài việc tìm ra trật tự ấy là đáng kể với bà, chúng có khả năng mang lại một sự thật liên quan đến các sự kiện; điều chỉ có thể đạt được thông qua từ ngữ - điều mà các bức ảnh, kỉ niệm hay thông qua lời kể của mọi người đều không thể mang lại cho bà sự thật "tôi mong muốn ở lại được, theo một cách thức nào đó, phía bên dưới văn chương" </span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">dự tính văn chương ấy mang hình hài những vọt trào cảm xúc nhưng lại được tiết chế với lối viết theo như chính bà nói trong Một chỗ trong đời "lối viết nhạt nhẽo đến với tôi một cách tự nhiên" lối viết mà trước đây bà dùng để biên thư cho bố mẹ kể những tin tức chính. Viết chậm, tác phẩm hình thành trên từng mạch suy tư sắp xếp trật tự sự kiện và cảm xúc. Và trên hành trình đó, một tác phẩm vô hình tên Viết đồng thời hình thành; nếu để ý sẽ có một tập hợp không nhỏ những câu được viết về chính việc viết tác phẩm đang viết; trong đó những từ và những câu được dùng chính xác để trỏ những sự kiện, hình ảnh, tính cách cá nhân được đặt trong lịch sử điều kiện xã hội, bà từ chối dưới mọi hình thức tung hứng dù là nỗi hoài cổ, sự thống thiết hay châm biếm "người ta không bao giờ dùng một từ này để chỉ một từ khác." Cách viết này, Ernaux nhận định "dường như đi đúng hướng của sự thật, giúp tôi ra khỏi sự cô đơn cùng sự tối tăm của kỉ niệm cá nhân, khám phá được một ý nghĩa chung hơn"; sự tiết chế chính là những kháng cự lại các vọt trào cảm xúc khi Ernaux muốn làm người lưu trữ lưu giữ thuần tuý những hình ảnh, tình cảm... mà không cấp nghĩa cho chúng "Tôi càng viết thì sự mộc mạc trước đây của câu chuyện đã hình thành trong ký ức tôi càng dần biến mất. Hồi tưởng nghĩa là tôi chấp nhận một dòng tuôn trào những diễn giải tích luỹ qua nhiều năm. Không đánh bóng điều gì. Tôi không xây dựng một nhân vật hư cấu. Tôi phá huỷ cô gái tôi đã từng là./ Có một nghi ngờ: có phải là tôi không muốn, một cách mơ hồ, trải bày khoảng đời của tôi để thử nghiệm những giới hạn viết lách, đẩy đến tận cùng sự đánh vật với thực tại [...] Có thể cũng để mạo hiểm gương mặt nhà văn mà người ta gán cho tôi, để tàn phá gương mặt ấy, cố tố cáo một sự lừa dối [...]</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">Cơn cuồng si của Ernaux làm tôi nghĩ đến nhiều một nữ nhà văn Pháp khác, Marguerite Duras - một câu chuyện vẫn luôn ở đấy, tiếng nói vọng âm luôn ở đấy nhưng phải khi đã thành bà lão thì mới được viết ra; phong cách viết chịu ảnh hưởng của Duras nhưng giọng văn trung tính hơn, một câu tôi thích: "sống trọn cơn cuồng si dành cho một người đàn ông hoặc một người đàn bà chính là xa xỉ"; có thể nói chính Cơn cuồng si là một điển hình khi nhìn Ernaux là một trình hiện viết của Duras. Nhưng nếu tiến thêm 2 quyển sau văn nghiệp của Ernaux, chỉ cần Nỗi nhục và Hồi ức thiếu nữ thì sẽ thấy hiển lộ nhiều hơn, không phải Duras, đó là nhiều Sagan, Colette, Beauvoir [Ernaux phân vân một tương lai sinh viên văn chương hoặc là sinh viên triết học, do dự vì Beauvoir], một ít Woolf về phía nữ, về phía nam [có thể nói thế không] đó là Proust, Prévert và một ít Mauriac, Baudelaire [Ác Hoa]</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">tất nhiên, khi đã chọn viết về các ký ức của mình, tạo khoảng rộng đủ sâu đủ độ lùi về không gian thời gian [thậm chí, như nhìn ký ức của ai khác] người ta phải chịu cảnh phân liệt để bẻ đi giới tuyến thời gian, hoàn cảnh lịch sử chung gộp cái người ở sự kiện "hồi đó" và cái người đang ngồi viết đây - vị thế sóng đôi không ngừng quay lại như một chứng cứ chứng minh cho sự tồn tại của hai thế giới - điều không thể phản bác, tiến mỗi lúc một gần ranh giới phân tách mình ở đây và mình ở thời điểm nào đó khác, thậm chí đôi khi tưởng rằng mình đã vượt đứt nó rồi; người ta cảm thấy và đồng thời, người ta xác nhận sự phân đoạn cùng sử tính của mình. Người viết về cuộc đời mình không giống như kẻ phô bày, dẫu viết, theo nghĩa nào đó, là một điều công cộng, bởi sự bày ra và được nhìn thấy không đến cùng lúc; và một lẽ không thể chối bỏ, thể loại hồi ký, tự truyện là một tấm gương soi các mối quan hệ gia đình - những mối quan hệ trộn lộn chộn rộn không thể chối từ và khó mà thoải mái chấp nhận sự đeo đẳng của nó [nhưng không khổ thì sao trả cho hết được]. Ernaux viết Nỗi nhục như một điều khăng khăng, một Chủ nhật tháng Sáu năm 1952 đánh dấu thời khắc bà nhận thức về những khác biệt xuất thân của bà với thế giới mà bà muốn tiến tới, ý thức được ánh mắt người khác đối với xuất thân của mình và khi chính cái nhìn của mình về cha mẹ mình cũng đã thay đổi, nỗi nhục về cha mẹ mình, về nghề nghiệp và môi trường sống của họ; nỗi nhục là sự lặp lại và tích tụ "nỗi nhục đã trở thành một cách sống với tôi. Rốt cuộc, thậm chí tôi còn chẳng tri nhận được nó nữa, nó nằm ngay bên trong cơ thể/ Tôi từng luôn muốn viết những cuốn sách mà sau đó tôi không thể nào nhắc tới chúng, những cuốn sách làm cho ánh mắt người khác trở nên không sao chịu nổi. Nhưng nỗi nhục nào có thể mang đến cho tôi đây, từ việc viết một cuốn sách ngang tầm được với những gì tôi từng cảm thấy hồi mười hai tuổi." Kỷ niệm cũng là một kinh nghiệm, một từng là và một hiện tại làm thành căn cước một người bởi nó chưa từng rời đi khỏi; ta hiện diện thế nào trong cuộc đời người khác, trong ký ức họ, trong cách họ hiện hữu và thậm chí trong hành vi của họ. Sự chênh lệch giữa ảnh hưởng của họ lên cuộc đời ta và sự vô hình của ta trong cuộc đời họ... chẳng đáng ganh tị chút nào khi, ta chính là người viết</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">viết là đưa ra từ ngữ, viết là hình thức đầu tiên của nhớ, viết là vẽ trong hình dung một ký ức, mường tượng một phỏng đoán một cảm giác gắn kết các hình ảnh...; rồi, viết là nối, nối sự hiện diện ảo tưởng và sự vắng mặt thực sự vào nhau; rồi, viết trở thành hình thức đầu tiên của sự quên, "viết là phương sách cuối cùng khi người ta đã phản bội" [J.G]; viết là một cách cho đi trút ra nhận chìm - nó nối vào thế giới nhiều hơn, dẫu người được [bị] nối vào ở thế bất đắc dĩ, không hay biết; viết là một dạng báo đáp</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span><br /></p><p class="p1" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px;"><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;">ps. có một chi tiết về người chị của Annie, được sinh ngay sau ngày cưới của bố mẹ bà chẳng bao lâu, mất vì bạch hầu khi mới 7 tuổi, năm 1938, ở Một chỗ trong đời [nếu theo mốc thời gian thì có lẽ phải hơn 8 tuổi]; còn ở Hồi ức thiếu nữ, chi tiết này là 6 tuổi. Văn bản này để tên: lặp lại và tích tụ nhưng không ưng ý nên mấy ngày rồi cứ ở trong điện thoại, tên hiện nay cũng không thích nhưng dù sao cũng phải khép lại chứ, nên thôi, mùa đông Hà Nội viết mùa hè Annie</span></p><p class="p2" style="-webkit-text-size-adjust: auto; font-size: 17px; font-stretch: normal; line-height: normal; margin: 0px; min-height: 24.5px;"><br /><span class="s1" style="font-family: UICTFontTextStyleBody;"></span></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1114630425141866417.post-18437200851095256142023-11-30T16:47:00.006+07:002023-11-30T16:47:56.464+07:00Marguerite Duras - Annie Ernaux<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjj_qLt4IoQldHYLS9VY2i5EdzlKLBG_SyjTpYclWEC3vqjAshRiTpKmHwdw5gVhbipqsWbp17r5ZcPE4Ml9fyYhUR3t8Q_u-CwO5QW3kUMb-NIH2Qr7IJ4AaHKZCdQdx23M-l0wvUZkXUkfl7ce-LkUNAj4Sc9jYo_2UlB6Jq1E4CWCZTLWA21L7zz92vH/s3739/A7922105-A7CB-4448-B646-69438696CAED.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="3739" data-original-width="2842" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjj_qLt4IoQldHYLS9VY2i5EdzlKLBG_SyjTpYclWEC3vqjAshRiTpKmHwdw5gVhbipqsWbp17r5ZcPE4Ml9fyYhUR3t8Q_u-CwO5QW3kUMb-NIH2Qr7IJ4AaHKZCdQdx23M-l0wvUZkXUkfl7ce-LkUNAj4Sc9jYo_2UlB6Jq1E4CWCZTLWA21L7zz92vH/s320/A7922105-A7CB-4448-B646-69438696CAED.jpeg" width="243" /></a></div><br /><p></p><p><br /></p><p>Cơn cuồng si phong cách Duras quá: câu ngắn khơi gợi và tình; nhưng giọng của Ernaux trung tính giữ nhịp cho những vọt trào cảm xúc hơn</p><p>[Ernaux người vùng Normandie đấy :)]</p><p><br /></p><p><br /></p>EMiDelicatehttp://www.blogger.com/profile/14418760086721723112noreply@blogger.com0