Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn bán sách. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn bán sách. Hiển thị tất cả bài đăng

10.9.10

Hôm nay muốn ăn cơm bụi với Ú Oà

+/ Hôm nay có mấy cuốn:
1. Dưới bóng những cô gái tuổi hoa (Marcel Proust)
2. Thử vai (Ryu Murakami)
3. Di sản của Eszter (Márai Sándor)
4. Những chuyển điệu (Nguyễn Thiên Ngân)
5. Khu rừng tròn bốn cánh (Lázár Ervin)
6. Đứa trẻ mồ côi (Móricz Zsigmond)
7. Những người vay mượn tí hon (Mary Norton)
Từng cuốn một:
1. Cuốn này là nhờ sự giúp đỡ của bác Nga ngố, bác nói là "sẽ tìm được cho cháu" và đúng là tìm được thật. Mừng húm nhưng có lẽ sẽ không đọc trong tuần này được. Tuần này có rắc rối với môn thanh toán tiền tệ quốc tế, nghỉ 3 buổi nên giờ thấy cái gì cũng mới tinh tình tình í.
2. Cái này là thử và thử. Ơ hơ hơ, dù rất thích văn học Nhật nhưng không hiểu sao cứ lần chần mãi với cái bác Ryu này. Cũng như nhìn thấy bác Yoshimoto Banana là cũng hơi ngại ngại dù đã thử tới 2 cuốn.
3. Là thì hay trái khoáy vạy đuôi. Đọc Bốn mùa thấy có vẻ hợp nên mới đi mò cuốn này. Những ngọn nến cháy tàn thì mò đâu giờ?
4. Xét ra thì cũng chưa già nên khi đọc Đường còn dài, còn dài vẫn thấy hay hay. Bộ văn học tuổi 20 thấy có nhiều tập truyện ngắn quá, mà cũng chưa thấy có gì lưu tâm ngoài Nguyễn Thiên Ngân.
5,6,7: Thì đã nói là sẽ có nhiều thiếu nhi mà. :)
Mấy lựa chọn này ngoài các tiêu chí chính còn thêm 1 yếu tố nữa là không quá dày :)
Có một cuốn của Bách Việt là Tính khả tri của văn hóa (Francois Jullien). Rất muốn đọc nhưng quả thật đầu óc dạo này không được tốt nên tội nghiệp tôi quá!
Hôm đọc Hai hạt cacao (Évelyne Brisou-Pellen) thấy hay nên rất muốn mua, mà không biết tìm ở đâu. Search thì thấy rất tù mù. Hôm nay mang trả QA, hỏi nguồn gốc thì QA bảo "em lấy ở nhà cái P, bố cái P được tặng nhiều sách lắm, để hôm nào em đến xem còn quyển này không rồi em xin cho" :). Mà con bé QA này rõ là ki bo, năn nỉ ỉ ôi nhất quyết không cho mình.
Hình như hôm nay vô tình nhưng hơi nhiều Hungary :P
+/ Tại sao có những người mình gặp lần đầu tiên và mình rụt rè thì mình lại có thể nhìn thẳng, sâu vào trong mắt họ được nhỉ? Đấy là điều mình luôn luôn thắc mắc mỗi khi nghĩ tới lần gặp ấy. Dù nghĩ ra thì chẳng đứa nào rụt rè mà cứ thế nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Tại sao mình phát hiện ra họ cũng rất nhanh trong một đám đông lùm xùm dù mình cũng đang rất là tất bật. Và nghĩ kỹ ra thì họ có vẻ bề ngoài rất rất mờ nhạt theo lẽ thường mà phần lớn vẫn cho là như vậy?
Tại sao mình từ cái nơi tối như thế, nhìn ra họ thì mừng húm nhưng mình không biểu lộ gì, vừa đi vừa nhìn, còn họ đang ở nơi sáng lại phát hiện ra được là có ánh mắt đang nhìn nhỉ? Tức là họ rất có khả năng trong việc cảm nhận ánh mắt của kẻ khác?
Ờ đấy, mỗi khi nghĩ đến đồng chí này là mấy câu hỏi này lại được đặt ra.
Hôm nay mặc áo trắng quần short guốc bệt, đi từ ngõ số 5 Đinh Lễ ra thấy một đồng chí rất là hay tóc bù xù gương mặt không tươi tỉnh và có vẻ thiếu ngủ dù đồng chí ấy có cái giọng văn rất là hihi haha. Ờ, nhưng nhìn vẫn thấy hay hay hihi haha.
+/ Thôi, đi ngủ đây. Mai lại đánh vật với thầy kiểm toán. Lúc buồn ngủ nên nghe Coldplay. Một cách để thông các nơtron thần kinh dễ ì, hơn cả bạc hà.
1. In my place
2. The scientist
3. Yellow
4. The hardest part
5. Speed of sound
6. Fix you
7. God put a smile upon your face
Cũng dừng ở 7, còn mấy bài hay hay nữa cơ. Nhưng hôm nay là số 7- số may mắn của tớ :)
+/ À, còn chuyện này nữa. Hôm nay có một đồng chí chuyên chỉ đọc văn học VN. Chẳng hiểu ngô khoai sắn kiểu gì mà lại nhè mặt mình mà rằng:"Em bắt anh đọc cái gì thì anh xin đọc cái đấy". Thế là bắt 3 cuốn: Vắng mặt, Ngọt như cafe, Nước Mỹ Nước Mỹ ( 3 thể loại khác nhau nhé ). Trước lúc phóng xe đi, anh ta nói:"Anh muốn nói với em rằng anh thích ăn bánh rán, thích màu trắng và ghét sự giả dối".
Mọi người ở cửa hàng thì cứ cười sằng sặc. Con bé thì mặt cứ nghệt ra. Nhỡ họ không cùng gu đọc với mình thì sao? Từ ngày làm ở đây, chỉ có khách hàng là lôi kéo mình đi thêm vào thể loại trinh thám ( thể loại mà mình đọc in ít ) còn thì mình cứ đọc cuốn gì là y như rằng chị chủ cửa hàng bảo cuốn ấy bán sẽ không chạy như mấy đầu tình cảm của Bách Việt.
Tất nhiên là cũng có nhiều khách thành bạn vì gu đọc giống nhau, cứ í éo cho/ mượn/ trả sách suốt. Nhưng cái anh ghét sự giả dối này mà không cùng gu đọc thì chắc mình oan gia!
Hôm khác kể về mấy đồng chí khách quen nữa cơ. Hihi haha lắm!

13.5.10

LÍNH ĐÁNH THUÊ

Con được học, làm Điều dưỡng hơn 3 năm. Được học Dược trung cũng chừng ấy năm. Rồi giờ con sắp kết thúc năm 2 của một trường kinh tế. Nhiều khi con tự hỏi sao con thích nhiều thứ đến thế và cũng mau chán ghét nó đến thế. Tại nó không được như con mong muốn?
Con muốn mọi thứ ở thế giới này như nó có thể là hoặc như nó phải là thay vì nó đang là. Và khi nó không được như mong muốn ấy thì con từ bỏ.
Hôm lâu lâu con bị mệt. Chủ hàng sách không cho con dưới đường nữa, điều lên nhà sách để làm mấy việc nhẹ nhẹ. Chỉ hỏi, với những thứ em đang có thì em thích làm nghề gì? Con bảo con thích làm công nhân. Đây không phải lần đầu con trả lời như vậy cho cùng những câu hỏi kiểu này. Và chị ấy trợn mắt cười rất to nói rằng: Em trả lời giống thằng Kẹ nhà chị.(Một thằng bé 3 tuổi). Nó chơi ô tô xúc cát rồi đòi mai này mẹ Tú cho Kẹ tiền để xây nhà, Kẹ sẽ làm công nhân xúc cát :)
Hồi Linh ở Nam ra chơi, đêm đầu tiên ở nhà, hai đứa lên tầng 6 tưới nước cho cây. Con nói với Linh là con chỉ muốn làm công nhân. Con mệt mỏi với mọi thứ đang diễn ra quanh mình. Linh cũng trợn mắt vừa ngạc nhiên vừa có vẻ gì đó và nói: Cậu điên ah?
Tất nhiên là tớ nói thật mà sao cưng chẳng tin tớ. Hứ!
Con đang bước sang tháng thứ 3 làm công việc bán sách. Chỗ làm chính là ở dưới vỉa hè. Nhiều người có vẻ không đồng tình vì học nhiều, biết nhiều thế để làm gì trong khi lại thích làm cái công việc này. Dọn hàng và đóng hàng, bê những thùng sách nặng như thể phu khuân vác thì làm để được cái gì?
Ờ, thế thì nghe này. Không ai có thể hiểu cái cảm giác khoan khoái sau khi kết thúc ngày chủ nhật với 14 tiếng làm việc, sau đó được đặt lưng nằm đọc sách/ ngủ mà chẳng phải nghĩ cái quái gì. Không phải nghĩ bất cứ cái gì khác ngoài cái đang đọc hoặc thẳng cẳng nằm ngủ.
Đã có lúc bố sắp xếp cuộc đời con là học. Học xong thì lấy chồng và ở nhà làm nội trợ. Kiểu kiểu vậy.
Và giờ con sẽ sống theo ý con. Điều con đang nghĩ là nếu con làm công việc bán sách thuê ở vỉa hè này mãi, suốt suốt thì bố sẽ phản ứng thế nào? Con tất nhiên là chưa hình dung được trận đại hồng thủy ấy nên chưa nói chi hết.
Hồi bé con ước mơ làm bác sĩ. Vâng, vì thế cũng cày như điên để thi cho đỗ ĐH Y HN. Sau 2 lần thì ngậm ngùi Điều dưỡng. Con thực sự thích công việc ấy, chỉ là thế giới không vận hành được như con mong muốn.
Giờ, con chỉ muốn bán sách hoặc bán đàn guitar. Và con muốn bỏ học (như hôm nay đang bỏ học). Và con muốn sống lang thang, hết mỗi ngày thì chất hết đồ dùng, mèo của con lên một cái xe và lại đi. Ngủ ở nơi nào đó. Rồi ngày sau lại đến chỗ làm. Con thích sống vậy lắm!
Nên con mới ước chú làm họa sĩ đường phố, lang thang nhếch nhách. Giống như con mơ một giấc mơ cho chính con vậy.
Hai kẻ cô đơn đã từng không còn cô đơn trong thế giới hiện thực ảo.
Tụng ca Tĩnh lặng
Từng dòng chữ ánh sáng rạch nát màn đêm, huy hoàng hơn cả
sao băng
Thành phố tôi không tài nào thấu hiểu lừng lững xâm lấn đồng quê.
Biết rõ sống chết đời mình, tôi mong nhìn thấu lòng người tham vọng.
Ngày đói khát, như thòng lọng bay rít gió.
Đêm ngơi cuồng nộ, náu mình trong sắt thép, rình rập tấn công.
Họ nói về tình người.
Tình người với tôi nằm trong cảm xúc chúng ta là tiếng nói của cùng
một nỗi lầm than.
Họ nhắc chuyện quê hương.
Quê hương với tôi là điệu đàn guitar, là đôi bức chân dung, là thanh gươm
xưa cũ, là chiều buông rặng liễu hiện bóng ai nguyện cầu.
Thời gian đang sống đời tôi.
Âm thầm hơn chiếc bóng, tôi đi giữa biển người chất ngất lòng tham.
Những nhân vật quan trọng, phi thường, ưu tú của ngày mai.
Tôi là ai mà cũng chẳng là ai.
Tôi đi trong chậm rãi, như một người đến tự rất xa, xa đến nỗi chẳng mong ngày tới đích.

Jorge Luis Borges
(Cái này là từ cuốn Di sản của mất mát)
Ps: Sau khi kết thúc Cún bụi đời. Rồi Vô tri.
Tiếp luôn cú Istanbul - Cuốn sách và tôi - Di sản của mất mát - Áo khoác lông chồn. Cú xiên 4 này kéo dài ngoài sức tưởng tượng.
Áo khoác lông chồn nó cứ trúc tra trúc trắc. Hay trục trặc?
Đã tự hứa là hết cú xiên 4 này sẽ cố gắng không đọc gì/ làm gì ngoài những cái thường nhật để còn tập trung thi cho xong. Rồi nghỉ hè xả láng.
Thế mà hôm qua lại nhận thi hộ 2 môn Thuế với KTSX. Chỉ vui là chính. Xem lần này có còn cảm giác run khi thi hộ không hehehe

28.4.10

CÚN BỤI ĐỜI - ISTANBUL - VÔ TRI

Hãy bắt đầu bằng việc sáng nay cháu bình minh lúc 7h30 (một việc có tính bất khả trong 2 tháng gần đây). Theo như lời truyền của vua cha "sáng mai Tú dậy sớm dọn phòng ăn, sao mà để bẩn thế", sáng nay Cám (Tú) đã dậy sớm (kẻo bị xử trảm).
Song, dậy sớm rồi thì cháu lại ngồi net. Cháu search Istanbul, thế là cháu đọc được 2 chương của Istanbul-Hồi ức về một thành phố (?). Cháu rõ là ngạc nhiên với chính mình, vì không hiểu sao cháu cứ đọc thun thút (cũng như trước đây đọc Lời hứa lúc bình minh, không thể nghĩ là mình bị cuốn vào guồng đến thế. Chắc tính cháu nó hay tò mò nên thể loại tự sự/tự sự kiêm tiểu thuyết cuốn hút cháu). Cháu nghĩ tới cảnh tận tối mới được cầm Istanbul-Hồi ức và thành phố mà cảm thấy nhấp nhổm không yên. Thế là với tay lấy cặp, mở ví. Nhưng ôi thôi, cả ví của cháu còn có mấy tờ US may mắn và 12k. Cháu ôm đau khổ vì không biết kiếm đâu tiền để phi ra Tiền Phong mua sách. Chán quá đành lên tầng 5 lấy Cún bụi đời (dù sao lúc chán, đọc của nít ranh cũng được an ủi tí). Được 1/2 quyển, cháu nhìn đồng hồ và phát hoảng. Chiều nay cháu sẽ kiểm tra kỹ năng nghe môn Anh văn và quan trọng hơn là cháu chưa lau dọn phòng ăn (nói đúng ra là cả tầng 3)
Vậy là 10h30 Cám lau dọn xong tuốt tuột và Cám lại được đọc truyện. Nhưng chị Tấm(Cáo) của Cám lại làm xong bữa trưa nên lại phải xuống ăn.
Thế rồi đi học.
Thế rồi vì thằng điên nào đấy 1 năm nay bịt mất cái lối rẽ từ cổng Viện sang Lê Thanh Nghị nên cháu phải sang đường ở một chỗ rất vô duyên và cắm vào ngõ nhỏ nhỏ. Còn cách cửa ngõ đúng 1 bánh xe thì 2 bác già già đeo khẩu trang, biển xe 98(sau này mới biết) từ đâu đâu phanh chân + phanh trước + phanh sau ở đâu liệng liệng trước đầu xe cháu và thốt ra câu cả đường nghe thấy "ĐM CON-CHÓ-NÀY"+ lườm cháu cháy cả tóc
Hôm nay đúng là cháu cứ kềnh càng nên đi học muộn, nhưng quả thực cháu rất cú. Xét về luật giao thông đường bộ, cháu không sai. Xét về luật (do cháu tự xây dựng), cháu bị xúc phạm nặng nề. Thế là thay vì tiến thẳng vào ngõ rồi đến trường, cháu phóng lên chặn cái xe 98 kia lại. Cầm, giật mạnh vào cái vạt áo "Xin lỗi tôi đi"
Ông ngồi sau huých huých ông ngồi trước nói cái gì mà đang mải nhìn với cái gì mà đi chậm thôi. Cuối cùng hai bác kéo cái khẩu trang xuống và cười kiểu cho qua nhé + giơ tay chào chào cứ như Cụ Hồ ấy.
Rõ là ngán!
Đến lớp tưởng được giờ nghỉ để nốt Cún bụi đời, ai ngờ cứ liên miên gọi lên thuyết trình về cái Smart-mart stores.
Nói thật từ ngày đi làm ở Đinh Lễ, chưa mấy khi cháu háo hức (trừ ngày đầu tiên), thế mà hôm nay cháu bon chen ở cổng trưởng hết khả năng để đến sớm, cầm Istanbul sớm. Tất nhiên là cháu đã vay bạn tiền với lời hứa là ngày thứ 6 có lương sẽ trả cả gốc và lãi. Đến cửa hàng thì có thêm Vô Tri. Tất nhiên là cháu mua cả 2 rồi.
Cháu định đọc đêm nay đấy, nhưng nay trời mưa, cửa hàng không có khách nên cháu ngồi dưới hiên và Istanbul. Hehe, chị khách quen bảo quyển Vô tri thì chị mua, còn quyển Istanbul thì chị sẽ đòi Nhã Nam. :))
Trên đường về, cháu phân vân 2 việc. Thứ nhất là kiếm cớ gì để mai không phải về Sơn Tây ăn cưới thợ (nói thật từ ngày xưởng chuyển về quê, rồi giờ là về Sơn Tây, cháu nản vô cùng cái khoản đi lại, vì chẳng ai muốn đi đường gập ghềnh đúng kiểu Trôi Nhổn, lại thêm quả xe trâu xe bò-chủ vẫy tay xin đường trái còn trâu bò lại đi phải). Thứ hai là đêm nay cháu sẽ đọc Istanbul(đang dở ở trang 96) hay sẽ đọc Vô tri hay sẽ nốt Cún bụi đời (vì cũng đang lôi cuốn)
Có lẽ vì giả vờ cân nhắc khả năng Cún bụi (chứ thật ra là đã quyết cho Cún bụi ra rìa) hay sao mà lúc đang vào cua thì một bạn cún bụi ở nơi nào đó xuất hiện như một hô-ly-út(chẳng nhớ là vàng do ánh đèn đường hay lông vàng thật), băng qua đường-trước mũi xe cháu... Tóm lại là cháu mài cả môi, cằm, đầu gối xuống đường.
Cái môi cháu thừa hưởng của cha, vốn dĩ đã hơi đầy đặn quá. Thêm vụ bạn cún bụi này gây ra... hummm, cháu còn không muốn nhìn cháu trong gương.
Cháu đỗ xe đợi cửa mở, nhận được tin của bạn Shimamoto Ydược :"Deli nè, tớ rất phục cậu. Cậu thật mạnh mẽ". Nói thật, lúc ấy cũng hơi nghẹn nghẹn ở cổ (kiểu trẻ con chuẩn bị khóc), đọc xong tin nhắn mà tự thấy xấu hổ và cũng không biết cô bé này phục mình cái gì, mình mạnh mẽ cái gì, khi nào? hay là chuyện vì thân yêu bỏ rơi mà không khóc lóc ỉ ôi? :))
May thay lên chào cha mẹ, cái phòng ấy lúc nào cũng tối nên mình cố lấy giọng mà chào, không nói chi chuyện ngã xe. Lên đến nhà tắm, nhìn vào gương thì ôi thôi. Môi sưng tướng, cằm tím đen lại. Quần không cần dùng dao mổ rỉa(như trước đây) thì cũng tự rách gối, cổ chân thì sưng to. Đấy là chưa kể quả xe của mình lệch hẳn, số má, ga ghiếc là cứ lộn tùng phiều, lại chẳng biết nó kêu zo zo zo ở đâu. May mà lúc ngã có một anh giúp mình, lại còn đứng đấy với mình 10' + đi cùng mình 1 đoạn xem có ổn không. Không thì không biết lúc này thế nào nữa.
Ah, nói tiếp. Dù đau thì cháu cũng ăn tối. Đang ăn thì anh bạn nhắn tin, tớ thông báo ngã xe và đã về nhà an toàn thì anh ấy nói là "thiêng thật đấy, anh đang ngồi nghĩ nghĩ đến em thì hóa ra em bị ngã xe..."
Có lẽ lúc này tớ nên giảm nhẹ tội trạng của bạn cún bụi phi nước đại trước xe tớ, thay vào đấy hãy cho rằng bị giai nhớ nhung nên bị xui :))
Tóm lại, mai cháu nó sẽ tự cho phép mình dưỡng thương mà nằm nhà đọc + ăn + ngủ, không đi cưới xin gì cả, cũng không đi học Tin dù môn này đã bị trừ tới 1 phẩy vào điểm tổng cuối kỳ và có khả năng là không đủ điều kiện thi (vì tớ cũng mới gặp thầy 1 lần)
Bố cáo vụ ngã xe, song các bác đừng nhắn tin, gọi điện, đến nhà. Tránh tình trạng như Mr Chính dạo tớ làm tiểu phẫu quanh mắt, đứng ở cửa nhà gọi oang oang cho đến khi hàng xóm nhà tớ chạy ra chửi, còn tớ đứng ở cửa sổ tầng 5 thì tay cầm mobi cứ oang oang hét lại, tôi xấu lắm tôi không dám gặp ai đâu :))
Đang khoái vì 2 cuốn mới có. Milan Kundera tớ đọc cuốn này mới là cuốn thứ 3, nhan đề rất rất...sao ấy. Gọn. Nhanh. Bất tri. Orhan Pamuk thì là cuốn thứ 2, cuốn Tuyết có thích nhưng cuốn ấy chẳng hiểu sao mình đọc như bà-rùa-ấy.
Khoái nên viết lảm nhảm vậy. Giờ thì ... tớ đọc đây :)

29.3.10

+/...
"Không thể tin trái tim người không ở giữa ngực
Lại chẳng hề chia: có đất có trời
Những thứ được gọi là sông bởi chưa từng chảy
Chữ cái bao giờ cũng thích đứng lẻ loi"...
+/ Chỗ tôi làm có rất nhiều chuyên gia. Chuyên gia Trung Quốc là những đồng chí chuyên ngốn các thể loại Bong bóng mùa hè, Sẽ có thiên thần thay anh yêu em, Anh có thích nước Mỹ không, Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu(tên tắt để đi lấy sách là Mẹ chồng ăn thịt)... Chuyên gia văn học mạng là các đồng chí Anh sẽ lại cưa em nhé (tên tắt của cháu là Cưa em), Cho em gần anh thêm chút nữa 0...Lại có những chuyên gia trưng bày kiểu tìm Biên niên ký chim vặn dây cót vì muốn để lên giá sách cho nó đẹp.
Có những hôm như hôm qua, chán ngán đến độ chẳng muốn nói chi nữa. Tận chiều có một anh đến Đi! Đây Việt Bắc thì tỉnh người được tí. Thêm một chị Nhiệt đới buồn và một bác Phan Khôi thì còn có hứng bán hàng.
Thật ra như hôm giờ trái đất ấy, tắt ngúm điện, bán trong ánh nến mà vẫn thấy vui vì có một anh đến tìm Candide-Chàng Ngây Thơ(không hiểu sao mình cứ thích gọi là Chàng Thơ Ngây).
Có hôm còn ném cả Sợi xích về phía đầu bàn cho cô bé cùng ca làm xếp chỉ vì ai cho em để nó cùng Lời hứa lúc bình minh của chị. Hôm qua có một nàng đỗ ô tô, tay cầm Lời hứa lúc bình minh làm mình tò mò kinh khủng vì không nghĩ đối tượng này sẽ đọc Lời hứa lúc bình minh. Qủa là đúng vì nàng ấy ném trả anh Huyên, hay nói đúng hơn là cho anh Huyên, em có lấy cuốn này đâu mà anh tính tiền, hôm nay em cho anh đấy. Cho em lấy mấy quyển của Minh Hiểu Khê và Tào Đình.
+/ 1 tháng nay cháu sinh hoạt theo thời gian biểu thế này. Sáng nếu phải đi học thì 6:45 cháu lồm cồm bò dậy và lơ tơ mơ đi tới trường còn không thì cháu cứ 8:30 mới bình minh. 11h cháu ăn trưa và 11:45 cháu lỉnh kỉnh trong nhà tắm tới 12:30 thì cuống cuồng lên nhét sách vở + máy tính + điện thoại + sách/truyện vào cặp. 12:45 cháu quáng quàng chạy cầu thang + đi tất + dắt xe + lao đến trường. Câu thường trực của mẹ cháu là "Cứ đi muộn rồi đèn xanh với đèn đỏ, suốt ngày ra kho bạc nộp phạt". 13h cháu vào lớp, cổng trường sẽ đóng lúc 13h15 và đến 16h45 nó sẽ được mở ra. Giờ, trường cháu như kiểu nội bất xuất, ngoại bất nhập hồi cấp 3 ấy. Còn có các bác giám thị mới hãi chứ. Nản quá cơ! Từ 16h45 tới 17h45 phải có mặt ở chỗ làm cháu có 1 tiếng để đọc sách. Nơi cháu thích là các phòng học sau khi sinh viên về hết nhẵn. Nhưng cũng có hôm tránh các ánh mắt của bạn cùng lớp/khoa thì cháu đành ra tận bãi gửi xe. Rồi khi vãn vãn cháu ngồi trên yên xe đọc. Đây mới là điều cháu muốn nói tới.
Vào thứ 6 cách đây 2 tuần, hôm ấy khi phần lớn mọi lớp đã tan, cháu ngồi trên xe ở giữa bãi gửi xe lác đác để đọc cuốn gì ấy không nhớ nữa. Cháu ngẩng lên thì có một bạn gái rất nổi bật, ít ra là với cháu. Bạn ấy mặc áo bó xanh coban, tóc nhuộm đỏ ấm, da trắng, nét giống gái Nhật lắm. Không biết sao nhưng cháu thấy có gì đấy không giống dáng đi bình thường và đúng là chân bạn ấy có tật. Bạn ấy làm cháu nhớ tới Shimamoto-san. Qủa thật với cháu bạn ấy rất quyến rũ. Và thế là cháu gấp sách lại ngắm cho tới khi cái màu xanh coban ấy ra khỏi bãi gửi xe. Tiếp đó cháu nằm trên yên xe ngắm trời và nghĩ linh tinh tới lúc nhận ra là mình bị trễ giờ làm. Thật ra lúc ấy nghĩ cái quái gì? Cháu cũng không thực sự biết.
+/ Một năm tôi được/bị đi xe bus một lần. Và mọi lần là xe bus cả nhóm về Núi Đôi(Sóc Sơn). Tất nhiên là cả nhóm sẽ tập trung ở Viện để đón tôi vì tôi không biết/nhớ tuyến xe bus. Hôm chủ nhật trước là đi dự cưới Vợ. Nhà cô dâu ở lưng chừng ngõ, nhà chú rể thì cuối ngõ. Một ngôi làng gì đấy mà tôi cũng chẳng nhớ tên, chỉ biết thuộc địa phận Phú Xuyên-Hà Tây. Lúc đi các đồng chí của tôi dắt tận tay đưa lên xe bus. Lúc về cũng dắt tận tay, song Ú òa làm tôi một vố đến khổ với xe bus.
Bắt xe bus từ Phú Xuyên về Giáp Bát rất là đông. Nhưng mới chỉ bắt đầu thôi. Đến bến Giáp Bát chàng bảo Tú lên tuyến 03. Khi đi được 15', bằng tất cả những gì ngu ngốc nhất về đường Hà Nội, tôi cũng biết mình sẽ không thể đến chỗ làm bằng tuyến xe này. Hỏi bác lơ thì cháu ơi, cháu lên nhầm tuyến rồi. Đáng ra cháu phải bắt 08. Hôm ấy đầu óc cũng lì lợm nên quyết sẽ đi bằng được tới chỗ làm bằng xe bus vì chả nhẽ 25 tuổi rồi mà không biết bắt xe bus. Vậy, giờ cháu muốn đến Bờ Hồ thì cháu bắt tuyến nào ạ? Cháu xuống ở thư viện Hà Nội và bắt xe 11.
Theo đúng chỉ dẫn cháu nó bắt xe tuyến 11 sau khi nghe loa xe bus thông báo điểm đỗ tiếp theo thư viện Hà Nội. Sau 5' ngồi đợi thì cháu lên xe 11 rất hí hửng ô lala ô lala. Song, để chắc ăn cháu hỏi anh lơ. Anh nghĩ nghĩ một hồi và nói cháu nên xuống ở Nhà hát lớn vì cháu đang ngồi nhầm chuồng. Và cháu lại xuống đường. Đến đây cháu buộc phải ra gặp bác xe ôm với giá 15k dù chỉ mấy bước đi bộ vì khi xe trả cháu xuống đường thì cháu nhìn mọi thứ, đặc biệt là nhìn xuống đường thì lắc lư như cái sàn xe bus luôn, đứng còn có cảm giác đang lắc lư như thể đang nghe "...em mềm rũ như làn mây". Qủa là một chuyến đi bão táp. Tối đấy, chị đến đón cháu ở chỗ làm có nói "hôm nay ông xe ôm ở Nhà hát lớn được ăn cháo gà công nghiệp"
Nói về ngày cưới. Hôm ấy trời âm âm u u. Thi thoảng có mưa. Không hiểu sao mình lại hình dung đây là khung cảnh truyện ngắn Mưa vào ngày cưới (Nguyễn Việt Hà)mà mình đã đọc hồi còn cấp 2
+/ Chị nói theo ý chị ta nên làm thế này. Em nói theo ý em ta nên làm thế kia. Đây là lần đầu tiên mình kết hợp mà không cùng quan điểm. Thay vì giận dỗi, delete các slide đã làm và bỏ xuống căng tin, sao em không cùng chị bàn bạc để thống nhất? Ôi, chị ngạc nhiên trước thái độ ấy quá chừng. Và cảm thấy thất vọng nữa...
Chị thất vọng, thân yêu ạ!
+/ Cái số mobi đắt tiền mà dạo này cứ nhắn tin làm phiền cháu nó hóa ra là của anh chàng hàng xóm nhà đối diện. Sau 2 vụ trồng cây + tỉa tót cây cối trên tầng 6, lúc ngẩng lên thì thấy chàng tầng 5 nhà đối diện đang nhìn nhìn thì cháu nó không vui vẻ tí nào. Thậm chí đi dắt xe mà gặp còn giả vờ cười xã giao(mình phục mình thật). Vầng, sáng nay 8:45 cháu được đánh thức vì số này gọi tới sau 4 hôm nhắn tin liên tiếp mà cháu không hề reply lại vì cháu cần biết người cháu nói chuyện cùng là ai. Ôi chao là điên rồ!
Vì cuộc nói chuyện điên rồ này làm hỏng giấc nồng. Cháu từ bỏ quyết định để lại màu tóc đen vốn có và lại nhuộm tóc màu. Giờ, thì cháu lại đang ân hận vì nỗ lực suốt gần 2 tháng qua cháu không động kéo/thuốc nhuộm lên tóc đã theo gió bay xa xa xa.
Hôm nay lúc gần dọn hàng có một đồng chí đèo người yêu đến mua sách. Đồng chí ấy nói với cô người yêu ngồi sau thế này:"Em bé bán sách nhìn thoáng thì tưởng xinh, nhìn kỹ thì không xinh". Người yêu nhéo cho một cái vào lườn vì biết tớ nghe được câu ấy. Chàng vẫn thản nhiên:"Anh nói đúng mà". Cái này gọi là hiện thực ảo đấy! :))
+/ Hôm nay bỏ học. Nằm nhà xem film.
Hoa gạo...



PS: hình chụp bằng mobi nên không được đẹp. Hoa gạo từ chuyến đi bão táp ạ :)

23.3.10

Hôm qua trong cặp có Mặt trời nhà Scorta. Sau hơn 2 tiết học thì kết thúc cuốn ấy. Tôi muốn nói là tôi thực sự thích nó. Nhưng tâm trạng thì không vui vẻ gì, có thể tại bầu trời cứ âm âm u u. Rồi sau đấy thì tin nhắn của ông đến. Tôi đọc xong thì giật cả earphone và quăng cả điện thoại ra phía trước mặt. Tôi rất ân hận vì việc làm này. Nó khiến cô bé ngồi bàn trên bị đau vai và hội trường nhốn nháo, cũng may lúc ấy không có giáo viên. Không thì tôi sẽ áy náy và thấy tệ hại rất rất nhiều lần.
Tôi tiếp tục trở thành đứa trẻ bơ vơ khi bị đưa đến chỗ làm sớm 2 tiếng đồng hồ. Tôi không chủ định mua sách nhưng hoàn cảnh đã cho phép tôi được quyền ham hố đưa chúng về giá sách ở nhà.
Một trong những cuốn ngày hôm qua là Không chốn nương thân (No country for old men). Cuốn này chưa từng nằm trong list sách của tôi. Vì nó tạo cho tôi một chu trình ngược. Nếu để chọn lựa mối quan hệ giữa ngôn ngữ văn học và ngôn ngữ điện ảnh thì tôi thích đọc rồi mới xem. Còn trường hợp này thì đúng đảo ngược.
Cũng lâu lâu trước đây, tôi xem Goya's Ghosts. Nếu nói là gương mặt diễn viên thì tôi thích Natalie Portman, cứ như thể lơi lơi kiểu gì đó. Nhưng gương mặt và diễn xuất ám ảnh tôi thì đúng là Javier Bardem. Nhìn chung là thích.
Tôi nhớ khi bắt đầu No country for old men, khi nhận ra gương mặt ám ảnh hôm nào thì bật phắt dậy khỏi giường để nhìn màn hình cho kỹ và thốt lên oowwww, what the fuck(xin lỗi vì câu này tôi hay thốt lên khi quá hưng phấn hoặc nóng đầu, thậm chí chẳng mang tâm trạng gì)
Sáng nay thức dậy nhờ một tin nhắn từ số máy quen mà lạ. Vì trước đây đã nhận được vài tin nhắn từ số máy này, chỉ là không biết "anh" là ai. Một số mobile đắt tiền.
Tôi không thích bị một ai đó quan sát quá nhiều, nhớ giờ giấc của tôi hơn cả chính tôi. Rồi bỗng nhiên đánh thức tôi mỗi ngày bằng một tin nhắn thiện ý. Giống như họ ở nơi tối quan sát tôi ở nơi có nhiều ánh sáng.
Và trong 4 chồng sách dưới sàn phòng, chẳng hiểu sao tôi lại chọn Quê hương tan rã Không chốn nương thân. Rồi lại để Quê hương tan rã trong cặp và mang Không chốn nương thân vào WC để đọc.
Không biết vì lẽ gì mà lại chọn đọc Người trong bóng tối Không lấm máu nối tiếp nhau. Coi như 2 cuốn ấy tự chọn nhau đi. Đọc xong thì gục xuống bàn ngủ, mặc cho giáo viên Tài chính công cứ chất chồng âm thanh từ micro. Tan học cái vòng ở cổ tay in luôn cả hoa văn lên má trái.
Hoa trên má...
PS: Hôm qua Sợi xích đã có bản lậu, 4 chương thì phải(là vì trên mạng mới chỉ có từng ấy và tôi cũng không biết là có phải 4 chương không? Thấy một anh chấm sách nói vậy. Còn tôi không đủ kiên nhẫn để đọc hết một thứ như thế). Bán đúng giá bìa 39k. Ôi chao, một thứ nghèo nàn. Một lão điên/ một tay ngu ngốc nào đó đã suýt đưa nó đến với độc giả. Và cuối cùng nó vẫn đến. NXB HNV ngã sõng soài trong cái nhìn của tôi.

19.3.10

+/ Những ngày đầu tiên thì ai ở hàng sách cũng đủ kiên nhẫn để nói với khách rằng:"Chị/anh/bác/cô/chú/ông/bà/em ơi, 22.3 mới có Sợi xích cơ ạ". Rồi đến khi cấm thì:"Chị/anh/bác/cô/chú/ông/bà/em ơi, Sợi xích bị cấm rồi, nếu có sách lậu thì phải một thời gian nữa cơ".
Nhưng đến ngày hôm qua thì đã có ý tưởng, khéo cửa hàng mình nên có một cái biển "Ở đây không có Sợi xích". Đồng chí Huyên "thuyên" thì nói:"Theo tớ ấy, cái biển nên đề là ở đây chỉ có Sợi thừng, không có Sợi xích"
Đấy là vụ rôm rả nhất trong những ngày qua.
+/ Mình có thói quen là hễ cứ đọc một cuốn văn học nào là hay tự sắp xếp các diễn viên vào vai như đúng rồi. Nói đúng ra là cứ như đang chuyển thể kịch bản và kiêm luôn đạo diễn. Vì vậy việc hình dung tác giả hay cô/anh diễn viên này vào nhân vật A/B là chuyện thường tình, thậm chí có khi nhét cả dịch giả vào nhân vật trong tiểu thuyết.
Và vì vậy cũng có trường hợp đọc cuốn nào đó thì vào thun thút vì ngay khi đọc những dòng đầu tiên thì đã tìm luôn được gương mặt nào ấy để diễn.
Chuyện người tùy nữ hiện đang là trở ngại. Nói thật, đọc 20 trang đầu tiên chưa thấy nhen nhóm được tí quái nào. Nhắn tin cho em mà đúng là anh đang rối trí, rằng thì là em ơi, anh đọc 20 trang của Chuyện người tùy nữ mà chưa thấy cái chi chi.
+/ Ban đầu thì mình thích trên nhà sách hơn, vì được nhàn nhã. Giờ, thì thích dưới vỉa hè hơn vì mọi thứ dạn dĩ và phong phú.
Có 1 đồng chí sinh năm 85 khách hàng, chuyên đọc tiểu thuyết VN nhưng phải nói về thời kỳ bao cấp. Đồng chí này hay đi với bạn gái, lần nào tới mua sách cũng tán phét với mình.
- Hôm kia có một bác cầm cuốn "Bút ký một người đọc sách", sau một hồi trao đổi qua lại bác nói:"Cháu thấy Nguyễn Chí Hoan thế nào? Bác đọc tay này xong thì cũng mất nửa ngày để phân tích lại hắn" :))
- Cũng tối hôm kia thì có 1 đồng chí đưa vợ đi mua sách Bà mẹ mang thai. Đồng chí ấy hỏi có những gì của Milan Kundera? Ngược thời gian chúng ta có Những mối tình nực cười, Điệu valse giã từ, Cuộc sống không ở đây. Cả 3 đều của dịch giả Cao Việt Dũng. Đồng chí đòi lấy Điệu valse giã từ. Tất nhiên là hết hàng thưa anh, vì cuốn ấy từ 2004.
"Hừm, mình đọc bản tiếng Pháp mà không hiểu mấy nên muốn tìm cuốn ấy."
Còn em thì có một thắc mắc, sao lại là "Phụ khoa" mà không phải là "Sản khoa" dù em chẳng biết bản tiếng Pháp là gì, chỉ là về y học thì em thắc mắc vậy.
- Chị khách hay đến cửa hàng rất giống với một nhân vật mà mình từng thấy trên blog Catkhue. Hình như là bên Hội đồng Anh?
- Hôm qua cũng có đồng chí chia sẻ rằng thích văn học thiếu nhi và văn học Nga vì nó trong sáng. Tớ thì nói rằng tớ thích văn học thiếu nhi và văn học Pháp, Nhật. Sợ nhất văn học Nga vì nó quá lý tưởng.
Thật ra, trước đây thân yêu cũng hay nói mình đọc văn học Nga. Và anh lúc nào cũng Cây sồi mùa đông, Tuyết.
...
+/ Đồng chí Huyên "thuyên" luôn tự ý thức là tớ đồng bóng, tớ mê tín nên khách mà cứ hay kì kèo mấy nghìn lẻ là tớ đuổi luôn. Mình cũng thấy mấy cô bé bán hàng trước mình nói chú Huyên mà đồng bóng lên thì khiếp lắm. Song, hôm qua mới được chứng kiến.
Chẳng là tay ấy mua hết 176k, trước đấy Huyên đại ca đã bớt nhỏ lẻ một vài nghìn, giờ sẽ bớt 1k chỉ còn 175k. Nhưng tay ấy và vợ cứ kì kèo còn 170k thôi nhé. Lúc ấy cũng có một bác gái cứ loanh quanh chỉ vì 114k còn 110k. Tức khí, Huyên quát um lên. Mà nói thật, tối qua đông khiếp. Khách đông tới mức tớ váng cả đầu, chen nhau để tính tiền.
Rốt cuộc là họ vẫn trả 175k nhưng lèo nhèo. Huyên nhảy từ ghế bán hàng ra giằng lại sách và khăng khăng trả lại tiền mặc cho khách đã rối rít xin lỗi. Nhưng đúng là lần đầu tiên tớ thấy cảnh này, người bán thì quát um lên đòi lại hàng còn khách hàng thì nhất quyết xin lỗi và không nhận lại tiền cũng như việc không trả lại hàng.
Mà đúng là nhiều khi tớ thấy thương cái hàng sách vỉa hè này. Ngày nào cũng bị khách oanh tạc, sau đấy thì cửa hàng sách thủng lỗ chỗ vì khuyết sách. Như mấy tay trông xe nói là khách đổ hết về nhà anh Huyên.
Qủa đúng là thế!
+/ Đi ăn cơm đây. Muộn rồi. Định ngồi tí rồi đọc nốt Balzac và cô bé thợ may Trung Hoa. Cuối cùng là thế này đây.