+/ Thân yêu về. Kéo theo những ngày thân thương về. Nghĩ vậy. Và cho rằng đương nhiên sẽ vậy. Nhưng ...
Không biết tại sao lại trở nên khó khăn đến thế? Dường như không hiểu gì về nhau và bất cứ lúc nào cũng có thể nổ đến Bùm dù trước đấy ít phút còn đang rất bình thường. Không muốn nói là vui vẻ!
Tại thân yêu hay tại mình? Không thể biết. Thân yêu hay giận và mình thúc đẩy để quá trình ấy cao trào hơn. Thường là vậy. Điều này cũng chỉ nhận ra khi ngủ qua 1 giấc và nằm nghĩ thật bình tâm.
Cả hai đều biết sắp tròn 1 năm. Vậy mà không thể hiểu nhiều hơn để có thể bớt bốc cháy ngùn ngụt.
Là em thay đổi hay là thân yêu?
"Là em"! - Thân yêu nói vậy, thì chắc hẳn là đúng vậy. Lúc nào thân yêu cũng sáng suốt, nhóc con này thì chỉ "Nghếch ơi!" thôi.
+/ Năm nay bố mẹ tính tuổi mụ thì anh cũng 24 cái xuân rồi. Đêm qua lần đầu tiên nghe tiếng súng. Đã tiếng súng, và súng lại rất gần.
Hằng ngày anh không đọc mấy báo kiểu An ninh hay CAND vì đọc chúng chỉ thấy nhiều máu, nhiều đau thương và tội lỗi. Tóm lại là quanh quanh Tham - Sân - Si. Anh cứ nghĩ : oh, đấy là thứ cuộc sống mình không hề biết, nó giống như mình xem phim hành động. Thế thôi!
Mã tấu, túyp, súng, ... kết thúc độ 15' thì các cơ quan, lực lượng chức năng đến. Mò mẫm trong sự amateur. Chán!
Súng tàn, tim anh vẫn đập mạnh. Có người ở bên mà vẫn thấy sợ!
Đúng, anh bé tí. Và vẫn đang tự hỏi : VN đây ư? Có phải VN của tôi không nữa?
Lại thêm 1 điều Đổi thay!
PS: Có lẽ nên viết Title là Đổi thay.
++/ Blackberry chat rất Ok, Chồng ngố rất tốt bụng, tiếc là lần đầu tiên chat với thân yêu qua mobi thì thân yêu giận muốn nổ tung BB luôn. Chán!
Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

11.3.09
3.3.09
THE READER
.jpg)
Sự cảm nhận của một cậu bé 15 tuổi về "khêu gợi"
"sự khêu gợi không phải là vú, mông và đùi, mà là lời mời hãy quên thế giới xung quanh khi đã lui vào nội tâm."
Một trình tự như họ đang sống những ngày tháng của nghi thức thiêng liêng : Đọc truyện, tắm và làm tình
Tôi thích bài thơ này
"Khi mình tự mở ra
Em cho anh và anh cho em
Khi mình chìm đắm
Em vào anh và anh vào em
Khi mình mê muội
Em trong anh và anh trong em
Thì anh là anh
Và em là em"
Ít ra, đọc tới đây giúp tôi lấy lại tâm trạng chút chút. Thân yêu thật vô tâm!
Lúc khác sẽ Edit
Cái này là Edit đây
Tớ xem film The Reader rồi. Thứ tớ muốn xem qua ngôn ngữ điện ảnh nhất là đoạn nhân vật nữ cầm thắt lưng đánh vào mặt cậu bé 15 tuổi vì bị khơi dậy sự tự ti trong cô. Tớ rất muốn xem ngôn ngữ điện ảnh họ làm lộ khuôn hình 2 nhân vật trong đoạn ấy. Và tất nhiên cả lần make love ngay sau những cái quất mạnh làm rớm máu.Tiếc thay, không có đoạn này. Hay mình xem phải hàng chất lượng kém nhỉ?
Tớ thích những đoạn họ đùa nghịch trên giường và đoạn cô gái 36 ( đã già ) ngồi học chữ.
Tớ thấy nàng Kate xứng đáng với tượng Oscar!
Sẽ Edit lần nữa vì viết nó trong lúc đang bận chat :)
"sự khêu gợi không phải là vú, mông và đùi, mà là lời mời hãy quên thế giới xung quanh khi đã lui vào nội tâm."
Một trình tự như họ đang sống những ngày tháng của nghi thức thiêng liêng : Đọc truyện, tắm và làm tình
Tôi thích bài thơ này
"Khi mình tự mở ra
Em cho anh và anh cho em
Khi mình chìm đắm
Em vào anh và anh vào em
Khi mình mê muội
Em trong anh và anh trong em
Thì anh là anh
Và em là em"
Ít ra, đọc tới đây giúp tôi lấy lại tâm trạng chút chút. Thân yêu thật vô tâm!
Lúc khác sẽ Edit
Cái này là Edit đây
Tớ xem film The Reader rồi. Thứ tớ muốn xem qua ngôn ngữ điện ảnh nhất là đoạn nhân vật nữ cầm thắt lưng đánh vào mặt cậu bé 15 tuổi vì bị khơi dậy sự tự ti trong cô. Tớ rất muốn xem ngôn ngữ điện ảnh họ làm lộ khuôn hình 2 nhân vật trong đoạn ấy. Và tất nhiên cả lần make love ngay sau những cái quất mạnh làm rớm máu.Tiếc thay, không có đoạn này. Hay mình xem phải hàng chất lượng kém nhỉ?
Tớ thích những đoạn họ đùa nghịch trên giường và đoạn cô gái 36 ( đã già ) ngồi học chữ.
Tớ thấy nàng Kate xứng đáng với tượng Oscar!
Sẽ Edit lần nữa vì viết nó trong lúc đang bận chat :)
2.3.09
DREAM A DREAM

+/ Anh nhớ là khoảng 10 năm rồi anh chưa chào ông bà Ngoại thì phải? Dạo gần đây anh nhớ nhiều đến họ. Mọi thứ cứ quay trở lại và lại rồi qua mau.
Hôm qua, anh nhớ mang máng rằng anh ngồi xuống nắm tay ông Ngoại và hỏi linh tinh nhiều thứ. Như thể, giữa hai ông cháu là những tình cảm đẹp đẽ. Anh hỏi ông về sức khỏe vì thấy ông gầy nhiều. Hỏi ông về sự vui buồn của ông trong ngày. Và anh còn ôm ông nữa, ôm chặt, vỗ vỗ vào lưng ông an ủi.
Trong giấc mơ anh thấy ông thật hiền từ. Dường như anh cũng không thù hằn hay ghét bỏ ông nữa ...
Có lẽ nào, con người ta tha thứ trước khi kịp nhận ra, con tim rất ngây thơ - không giận những người thân thương được mãi. Giống như có khi con người ta yêu trước khi nhận biết được con tim mình yêu một ai đó?
Không biết, Ngoại có từng mơ giấc mơ như vậy?
+/ Bư nói rằng anh có quá nhiều ký ức và Bư tỏ vẻ lo lắng. Hum, anh cũng thích anh được mơ những giấc mơ đẹp. Hoặc không, anh được ngủ mà không mơ gì. Anh cũng thích anh thích màu hồng hay xanh da trời đi. Oh, nhưng mọi thứ chẳng mấy khi được như ý thích.
+/ Đôi khi anh lăn tăn về khả năng Kem dâu và Hảo ngọt gặp nhau duy nhất 1 lần. Nếu kế hoạch của 2 bạn ấy không giống với kế hoạch, chương trình của Chúa thì sẽ thế nào? Kết quả là con số 0 đúng không? Lúc ấy thì ắt hẳn là ý Chúa rồi!
Chỉ có thể nói là, hãy cứ mơ một giấc mơ.
+/ Thời gian và một ai đó thay đổi giấc mơ của bạn. Trước có thể mơ ước mình thành đạt, rủng rỉnh tí chút. Rồi đến thời khắc nào đấy chỉ mơ mình được làm công chức quèn, lương ba cọc ba đồng, sống bên cạnh người mình thương. Đúng là quá đủ. Một giấc mơ như bao người bình thường. Nghĩ cũng thấy hài!
+/ Ờ, uhm... có khi nên mơ giấc mơ được làm cây cỏ. Cây cỏ sống đời sống kiếp trên đất. Đất lại là thứ chung thủy nhất trong vạn vật Chúa Trời tạo nên. Mọi thứ thay đổi nhưng đất vẫn đây, một màu nâu nâu đen đen. Chẳng phải người người vẫn mơ một giấc mơ sống đầu bạc răng long với bạn đời son sắt, thủy chung đấy sao?
Lợi nhuận siêu ngạch trong nông nghiệp luôn là thứ lợi nhuận lâu dài và ổn định cũng chẳng vì lý do đấy hay sao!
Let's dream a dream ... together! Do u dream like me?
My Angel
by Melissa Miller
What do you dream of, my angel?
Do you dream of starless nights, or of the sun?
Maybe even summer breezes?
Or do you dream of cold winters,
Being alone and afraid?
What do you dream of, my angel?
Do you dream, like me, of happiness?
A place where everything asked is served
And everything deserved,
given?
Do you dream of hope, my angel?
What do you pray for, my angel?
I pray for you.
I pray that you are loved and happy.
For you see, my angel,
I am only human
And cannot repay what you have given me.
So, what do you pray, my angel?
And what do you dream, my angel?
For I hope
there is nothing less you receive.
Hôm qua, anh nhớ mang máng rằng anh ngồi xuống nắm tay ông Ngoại và hỏi linh tinh nhiều thứ. Như thể, giữa hai ông cháu là những tình cảm đẹp đẽ. Anh hỏi ông về sức khỏe vì thấy ông gầy nhiều. Hỏi ông về sự vui buồn của ông trong ngày. Và anh còn ôm ông nữa, ôm chặt, vỗ vỗ vào lưng ông an ủi.
Trong giấc mơ anh thấy ông thật hiền từ. Dường như anh cũng không thù hằn hay ghét bỏ ông nữa ...
Có lẽ nào, con người ta tha thứ trước khi kịp nhận ra, con tim rất ngây thơ - không giận những người thân thương được mãi. Giống như có khi con người ta yêu trước khi nhận biết được con tim mình yêu một ai đó?
Không biết, Ngoại có từng mơ giấc mơ như vậy?
+/ Bư nói rằng anh có quá nhiều ký ức và Bư tỏ vẻ lo lắng. Hum, anh cũng thích anh được mơ những giấc mơ đẹp. Hoặc không, anh được ngủ mà không mơ gì. Anh cũng thích anh thích màu hồng hay xanh da trời đi. Oh, nhưng mọi thứ chẳng mấy khi được như ý thích.
+/ Đôi khi anh lăn tăn về khả năng Kem dâu và Hảo ngọt gặp nhau duy nhất 1 lần. Nếu kế hoạch của 2 bạn ấy không giống với kế hoạch, chương trình của Chúa thì sẽ thế nào? Kết quả là con số 0 đúng không? Lúc ấy thì ắt hẳn là ý Chúa rồi!
Chỉ có thể nói là, hãy cứ mơ một giấc mơ.
+/ Thời gian và một ai đó thay đổi giấc mơ của bạn. Trước có thể mơ ước mình thành đạt, rủng rỉnh tí chút. Rồi đến thời khắc nào đấy chỉ mơ mình được làm công chức quèn, lương ba cọc ba đồng, sống bên cạnh người mình thương. Đúng là quá đủ. Một giấc mơ như bao người bình thường. Nghĩ cũng thấy hài!
+/ Ờ, uhm... có khi nên mơ giấc mơ được làm cây cỏ. Cây cỏ sống đời sống kiếp trên đất. Đất lại là thứ chung thủy nhất trong vạn vật Chúa Trời tạo nên. Mọi thứ thay đổi nhưng đất vẫn đây, một màu nâu nâu đen đen. Chẳng phải người người vẫn mơ một giấc mơ sống đầu bạc răng long với bạn đời son sắt, thủy chung đấy sao?
Lợi nhuận siêu ngạch trong nông nghiệp luôn là thứ lợi nhuận lâu dài và ổn định cũng chẳng vì lý do đấy hay sao!
Let's dream a dream ... together! Do u dream like me?
My Angel
by Melissa Miller
What do you dream of, my angel?
Do you dream of starless nights, or of the sun?
Maybe even summer breezes?
Or do you dream of cold winters,
Being alone and afraid?
What do you dream of, my angel?
Do you dream, like me, of happiness?
A place where everything asked is served
And everything deserved,
given?
Do you dream of hope, my angel?
What do you pray for, my angel?
I pray for you.
I pray that you are loved and happy.
For you see, my angel,
I am only human
And cannot repay what you have given me.
So, what do you pray, my angel?
And what do you dream, my angel?
For I hope
there is nothing less you receive.
PS: Pic Bư & Kiến
28.2.09
VƯỜN

Ngày nhỏ, tớ rất thích nghịch đất. Ngày ấy, nếu có ra vườn thì cũng chỉ có vài trò hay ho.
1. Chạy quanh mấy cái cây để chơi đuổi bắt, bắt cướp. Mà hình như dạo ấy hay làm cướp còn anh Thắng con bác Loan ở dưới ngõ sẽ làm công an.
2. Bắt sâu to hoặc bới mấy giun đất nghịch chơi chơi. Đất nhà ông Ngoại rất rộng. Xưởng gỗ cũng rộng. Vẫn còn gà đi lại loanh quanh nên cũng có khi đi vào vườn để mò tìm trứng gà.
Dạo bé có cái trò nghịch rất ác. Sẽ đi tìm bắt những con ốc sên. To, nhỏ cũng gom hết về 1 góc rồi đi kiếm các con sên đặt vào tổ kiến lửa. Cho mấy thứ ấy lại, vun xung quanh ít đất cát. Đốt lửa lên. Giờ, nghĩ lại không hiểu sao lại khoái cái trò man rợ và bầy đàn ấy?
3. Dạo ấy, cũng hay chui vào bụi hoa râm bụt. Hoa ấy có mật ngọt ngọt. Đứa nào cũng thích. Thường là bụi hoa chỉ còn độc màu xanh. Nhiều khi cứ rúc vào tìm kiếm "kẹo" mà bị người phun nước tưới cây làm cho tắm mưa nhân tạo.
etc
Lớn hơn chút thì thích cây cối nói chung. Chỉ là bố hay mua cây về nhà và dặn phải tưới nước cho cây. Ngày ấy ở nhà 2 tầng, chưa xây lại như bây giờ. Nhà có cây hoa lan tiêu, cây leo cao và lan sang nhà hàng xóm. Mỗi lần đi học về, nhìn nhà mình từ xa thấy thích lắm. Trông rất lãng mạn. Thanh bình nữa!
Nhà có cái balcon nhỏ nhỏ, có một cây đa bé để ở trên cao, một cây hoa hồng và mấy cây nhỏ nhỏ mình không biết tên. Chỉ biết tưới nước cho cây thôi. Thỉnh thoảng bố có lên xem thì ... Ôi thôi, cây hóa thành củi khô hết lượt. Bố mẹ ở nhà gần xưởng nên chỉ thỉnh thoảng mới lên tầng của 3 đứa con gái ở nhà này nên mắng gớm lắm. Vì chẳng đâu vào đâu.
Đến khoảng giữa lớp 11 thì tớ biết trồng cây. Cái cây đầu tiên là cây hoa Công chúa. Chẳng biết tên thật là gì, chỉ biết cô bán cây cảnh nói vậy. Hoa nó rất đẹp và có vẻ cứng cáp pha thanh mảnh nên tớ khoái quá mà trồng và chăm sóc. Sau này thấy ở Đà Lạt có nhiều cây hoa như thế. Thậm chí cả vườn luôn.
Rồi biết trồng Hồng Tú cầu. Trồng 2 cây, nhà giữ 1 cây, mang tặng để làm quà cảm ơn 1 cây. Ngờ đâu, mang tặng cây cho ông bạn, ông bạn cũng mong Trời chăm hộ giống mình khi xưa. Cây chết! Anh tức lắm ... Hum
Sát ngày sinh nhật năm anh tròn 19 tuổi thì bố đập bỏ nhà 2 tầng cũ. Giờ, nó là cái nhà 6 tầng. Tầng 6 là tầng để phơi đồ vì có nhiều gió, nắng, ánh sáng nên nó cũng có 1 cái vườn nhỏ nhỏ cho anh.
Gọi là vườn cho oai chứ thực ra chỉ có độ gần 20 chậu cây. Cách đây ít lâu tớ gieo hạt trồng rau. Cả thời gian chăm sóc cuối cùng chỉ đủ ăn 1 bữa rau cải xào và đủ cho EMi nó mài móng.
Hôm nay vừa lên trồng lại 2 chậu cây vì EMi mới làm vỡ chậu.
Nếu tớ có điều kiện, tớ sẽ mua mảnh đất rộng rộng rồi sẽ có vườn. Tớ không thích vườn theo phong cách Nhật. Tớ thích vườn nhưng như một khu rừng nhỏ nhỏ.
Thường thì những cây tớ trồng chẳng có tên chi hết. Vì chúng thường là cây dại. Được cái cây dại nên hoa nhìn rất tự nhiên. Mỗi lần mấy chậu cây ra hoa nhìn mà có cảm tưởng mình có cả rừng hoa và chúng như con của mình ấy.
Điều tớ khó khăn nhất khi chăm sóc khu vườn là việc phải bỏ đi các loại cây, cỏ dại mọc xung quanh. Tớ thường thích cây dại nhỏ mọc quanh cây dại lớn. Nên chẳng mấy khi nhổ bỏ chúng. Chúng cũng ra hoa và thường cây dại lại rất dễ sống nên tươi tốt lắm. Chỉ có điều, thời gian gần đây tớ hơi bận và cũng vô tâm nên để cây cối héo nhiều, cây dại cũng thành cỏ khô. Và hôm nay phải dùng tay để gỡ, giật chúng ra. Không vui chút nào!
Người ta nói chăm 1 cái cây nhỏ thôi cũng thể hiện tính người. Không biết có đúng không?
Bố rất thích những cây kiểu như Chi Mai hay những cây phải có "thế". Chi Mai nhìn rất đẹp, rất thanh thoát mà cứng rắn như một vẻ đẹp cương nhu kết hợp nhưng nó kiêu kì, và có gì đấy lạnh lạnh. Qủa thật, tớ cũng có ảnh hưởng bởi ý thích của bố. Tớ cũng chỉ thích Mai trắng ngày Tết, không thích sắc Mai vàng hay Đào hồng. Nhìn những cánh mai trắng nở bung ra thì tràn nhựa xuân lắm. Chưa kể vào chính vườn mai trắng mới tuyệt làm sao. Hôm nay, bố cho cây mai trắng lên vườn để họ chăm rồi. Năm sau không biết sẽ lấy cây này về hay sẽ là một cây Mai "thế" khác nữa?
Ông Ngoại Tôm Kiến là một người thích chơi Phong Lan. Một loài cầu kỳ và quá kỹ tính. Nhiều khi kỹ tính tới cáu kỉnh. Tớ cũng biết nhiều người trẻ có hẳn một vườn toàn Phong Lan. Ôi chao, kính phục luôn!
Bà Nội có vườn cây nhỏ nhỏ ở giữa sân. Có một cây khế quả rất ngọt. Nội cũng hay nói :"Quê hương là chùm khế ngọt...". Một cây ổi, cây này do bác cả trồng. Bác mất cũng khoảng 10 năm rồi, cây héo mòn dần, giờ chỉ đứng đấy thôi mà không ra quả nữa. Một cây hồng xiêm, tớ chỉ ăn được những quả mà chim mổ, vì những quả ấy mới thật ngọt, những quả nguyên vẹn thì tớ thường không thích. Bà cũng trồng rất nhiều cây rau và các cây hoa mà bà đi chơi, bà thường xin nhánh về để trồng thành cây.
PS: Pic trên là EMi, sát thủ có bộ mặt thiên thần. Là thủ phạm gây ra vụ việc vỡ chậu cây của tớ. Ghét!
1. Chạy quanh mấy cái cây để chơi đuổi bắt, bắt cướp. Mà hình như dạo ấy hay làm cướp còn anh Thắng con bác Loan ở dưới ngõ sẽ làm công an.
2. Bắt sâu to hoặc bới mấy giun đất nghịch chơi chơi. Đất nhà ông Ngoại rất rộng. Xưởng gỗ cũng rộng. Vẫn còn gà đi lại loanh quanh nên cũng có khi đi vào vườn để mò tìm trứng gà.
Dạo bé có cái trò nghịch rất ác. Sẽ đi tìm bắt những con ốc sên. To, nhỏ cũng gom hết về 1 góc rồi đi kiếm các con sên đặt vào tổ kiến lửa. Cho mấy thứ ấy lại, vun xung quanh ít đất cát. Đốt lửa lên. Giờ, nghĩ lại không hiểu sao lại khoái cái trò man rợ và bầy đàn ấy?
3. Dạo ấy, cũng hay chui vào bụi hoa râm bụt. Hoa ấy có mật ngọt ngọt. Đứa nào cũng thích. Thường là bụi hoa chỉ còn độc màu xanh. Nhiều khi cứ rúc vào tìm kiếm "kẹo" mà bị người phun nước tưới cây làm cho tắm mưa nhân tạo.
etc
Lớn hơn chút thì thích cây cối nói chung. Chỉ là bố hay mua cây về nhà và dặn phải tưới nước cho cây. Ngày ấy ở nhà 2 tầng, chưa xây lại như bây giờ. Nhà có cây hoa lan tiêu, cây leo cao và lan sang nhà hàng xóm. Mỗi lần đi học về, nhìn nhà mình từ xa thấy thích lắm. Trông rất lãng mạn. Thanh bình nữa!
Nhà có cái balcon nhỏ nhỏ, có một cây đa bé để ở trên cao, một cây hoa hồng và mấy cây nhỏ nhỏ mình không biết tên. Chỉ biết tưới nước cho cây thôi. Thỉnh thoảng bố có lên xem thì ... Ôi thôi, cây hóa thành củi khô hết lượt. Bố mẹ ở nhà gần xưởng nên chỉ thỉnh thoảng mới lên tầng của 3 đứa con gái ở nhà này nên mắng gớm lắm. Vì chẳng đâu vào đâu.
Đến khoảng giữa lớp 11 thì tớ biết trồng cây. Cái cây đầu tiên là cây hoa Công chúa. Chẳng biết tên thật là gì, chỉ biết cô bán cây cảnh nói vậy. Hoa nó rất đẹp và có vẻ cứng cáp pha thanh mảnh nên tớ khoái quá mà trồng và chăm sóc. Sau này thấy ở Đà Lạt có nhiều cây hoa như thế. Thậm chí cả vườn luôn.
Rồi biết trồng Hồng Tú cầu. Trồng 2 cây, nhà giữ 1 cây, mang tặng để làm quà cảm ơn 1 cây. Ngờ đâu, mang tặng cây cho ông bạn, ông bạn cũng mong Trời chăm hộ giống mình khi xưa. Cây chết! Anh tức lắm ... Hum
Sát ngày sinh nhật năm anh tròn 19 tuổi thì bố đập bỏ nhà 2 tầng cũ. Giờ, nó là cái nhà 6 tầng. Tầng 6 là tầng để phơi đồ vì có nhiều gió, nắng, ánh sáng nên nó cũng có 1 cái vườn nhỏ nhỏ cho anh.
Gọi là vườn cho oai chứ thực ra chỉ có độ gần 20 chậu cây. Cách đây ít lâu tớ gieo hạt trồng rau. Cả thời gian chăm sóc cuối cùng chỉ đủ ăn 1 bữa rau cải xào và đủ cho EMi nó mài móng.
Hôm nay vừa lên trồng lại 2 chậu cây vì EMi mới làm vỡ chậu.
Nếu tớ có điều kiện, tớ sẽ mua mảnh đất rộng rộng rồi sẽ có vườn. Tớ không thích vườn theo phong cách Nhật. Tớ thích vườn nhưng như một khu rừng nhỏ nhỏ.
Thường thì những cây tớ trồng chẳng có tên chi hết. Vì chúng thường là cây dại. Được cái cây dại nên hoa nhìn rất tự nhiên. Mỗi lần mấy chậu cây ra hoa nhìn mà có cảm tưởng mình có cả rừng hoa và chúng như con của mình ấy.
Điều tớ khó khăn nhất khi chăm sóc khu vườn là việc phải bỏ đi các loại cây, cỏ dại mọc xung quanh. Tớ thường thích cây dại nhỏ mọc quanh cây dại lớn. Nên chẳng mấy khi nhổ bỏ chúng. Chúng cũng ra hoa và thường cây dại lại rất dễ sống nên tươi tốt lắm. Chỉ có điều, thời gian gần đây tớ hơi bận và cũng vô tâm nên để cây cối héo nhiều, cây dại cũng thành cỏ khô. Và hôm nay phải dùng tay để gỡ, giật chúng ra. Không vui chút nào!
Người ta nói chăm 1 cái cây nhỏ thôi cũng thể hiện tính người. Không biết có đúng không?
Bố rất thích những cây kiểu như Chi Mai hay những cây phải có "thế". Chi Mai nhìn rất đẹp, rất thanh thoát mà cứng rắn như một vẻ đẹp cương nhu kết hợp nhưng nó kiêu kì, và có gì đấy lạnh lạnh. Qủa thật, tớ cũng có ảnh hưởng bởi ý thích của bố. Tớ cũng chỉ thích Mai trắng ngày Tết, không thích sắc Mai vàng hay Đào hồng. Nhìn những cánh mai trắng nở bung ra thì tràn nhựa xuân lắm. Chưa kể vào chính vườn mai trắng mới tuyệt làm sao. Hôm nay, bố cho cây mai trắng lên vườn để họ chăm rồi. Năm sau không biết sẽ lấy cây này về hay sẽ là một cây Mai "thế" khác nữa?
Ông Ngoại Tôm Kiến là một người thích chơi Phong Lan. Một loài cầu kỳ và quá kỹ tính. Nhiều khi kỹ tính tới cáu kỉnh. Tớ cũng biết nhiều người trẻ có hẳn một vườn toàn Phong Lan. Ôi chao, kính phục luôn!
Bà Nội có vườn cây nhỏ nhỏ ở giữa sân. Có một cây khế quả rất ngọt. Nội cũng hay nói :"Quê hương là chùm khế ngọt...". Một cây ổi, cây này do bác cả trồng. Bác mất cũng khoảng 10 năm rồi, cây héo mòn dần, giờ chỉ đứng đấy thôi mà không ra quả nữa. Một cây hồng xiêm, tớ chỉ ăn được những quả mà chim mổ, vì những quả ấy mới thật ngọt, những quả nguyên vẹn thì tớ thường không thích. Bà cũng trồng rất nhiều cây rau và các cây hoa mà bà đi chơi, bà thường xin nhánh về để trồng thành cây.
PS: Pic trên là EMi, sát thủ có bộ mặt thiên thần. Là thủ phạm gây ra vụ việc vỡ chậu cây của tớ. Ghét!
CÂU TRẢ LỜI
+/ Khi bạn được bao bọc trong vòng tay gia đình và người thân , có khi bạn thấy ngột ngạt và ước ao 1 cuộc sống khác như thế giới thực sự mà bạn mong muốn , mong được là . Có lẽ !
Và cũng có khi , một ai đó nhắc bạn ăn nhiều 1 chút , mặc đủ ấm kẻo lạnh và bạn thấy quý giá vô ngần vì điều ấy như một động thái bạn chưa từng biết đến . Rất rất xa lạ với bạn chẳng hạn . Có lẽ , chỉ mong muốn ai đó chờ bạn ở nhà khi bạn tan sở làm.
Giống như việc trong cùng một thời khắc , ở trên hoang mạc bạn khao khát được làm ẩm bờ da môi khô khốc , nứt nẻ bằng một chút nước để đủ liếm láp và lênh đênh trên biển một ai đó mong được chạm chân vào thứ gì đó mà không phải nước biển.
Nếu thực sự can đảm , đủ bản lĩnh thì hãy tự lựa chọn thế giới mà bạn muốn. Sống cuộc đời của anh theo ý anh và ngừng than phiền. Không ai có thể kéo bạn ra khỏi nơi mà bạn đang đứng , trừ chính bạn.
Sách dạy kỹ năng sống đầy tràn trên phố phường nhưng có mấy ai học được những kỹ năng ấy mà không phải trả giá bằng hiện thực . Như là lý thuyết thì rất tốt nhưng không ngăn được thực tiễn tồn tại.
Việc có thành công hay không , được ít hay nhiều không phải là vấn đề quan trọng hàng đầu . Quan trọng là mục đích khi chúng ta bắt đầu trên con đường nào đó có thực sự đúng hay không ?
Đời sống không mấy ai được như ý muốn . Nếu được như ý muốn chẳng phải chúng ta là những thiên thần đang sống một đời sống ngập hồng tràn xanh và bồng bềnh trắng hay sao ?
Everybody ask themselves just what are we doing here or who do u think u are or how... or where ... etc
Ai cũng có những vấn đề riêng nhưng một số khóc , một số vẫn cười , một số chán nản , một số than phiền và số ít ít tập trung vào hành động...nhưng ai cũng phải chấp nhận nó và tìm những hướng đi mới . Cuộc đời chẳng phải là một chuỗi thời gian , thời điểm mà luôn phải có sự lựa chọn hay sao ? Nhưng nếu chỉ rơi không ngày tháng thì thực chất vấn đề của bạn không là vấn đề gì cả , như là vấn đề thì phải có giải pháp và giải pháp chỉ là buông thì không là giải pháp . Nó giống như việc nhìn chăm chăm vào góc nhà.
+/ Tri thức thì luôn luôn có một tập hợp những người phấn đấu , trau dồi và đạt được
Nhưng để hiểu thực sự , đoán biết được về một ai đó thì không ai dám khẳng định .
Con người như những tảng băng trôi bãng lãng qua nhau. Đôi khi , họ muốn tìm một chút cảm giác thân thuộc hay chia sẻ từ nhau mà sát lại gần . Có khi tạo thành từng khối băng lớn cùng trôi , càng lúc càng gắn kết , thậm chí cùng tan chảy để chuyển sang một dạng khác .
Nhưng cũng có khi những tảng băng đó sát lại gần mà thành những cú va chạm và vỡ vụn . Tan ngay khi chưa kịp biết đến "chạm".
Trong đời , phải quá tốt để có thể sống tốt vừa đủ.
+/ Cảm giác mọi thứ xung quanh vẫn như cũ , vẫn đây nhưng trong bạn là khoảng trống . Khoảng trống lớn dần từng ngày . Để rồi có khi nhận ra mình hết sạch sẽ chính là thứ tồi tệ nhất có thể nghĩ ra . Đừng để mình rơi vào trạng thái ấy . Khi ấy sẽ như một cố máy cồng kềnh của bệnh ì và mặc. Rất nguy hiểm!
PS : Tuần trước có người hùng gợi ý đọc The Reader . Anh thích ghê lắm . Nhưng rồi anh chán và anh gặp rắc rối với giấc ngủ nên anh không chạy kịp thời đại . Giờ thì đâu đâu cũng The Reader
++/ "Anh về rồi" luôn là câu nít ranh thích nghe nhất
Và cũng có khi , một ai đó nhắc bạn ăn nhiều 1 chút , mặc đủ ấm kẻo lạnh và bạn thấy quý giá vô ngần vì điều ấy như một động thái bạn chưa từng biết đến . Rất rất xa lạ với bạn chẳng hạn . Có lẽ , chỉ mong muốn ai đó chờ bạn ở nhà khi bạn tan sở làm.
Giống như việc trong cùng một thời khắc , ở trên hoang mạc bạn khao khát được làm ẩm bờ da môi khô khốc , nứt nẻ bằng một chút nước để đủ liếm láp và lênh đênh trên biển một ai đó mong được chạm chân vào thứ gì đó mà không phải nước biển.
Nếu thực sự can đảm , đủ bản lĩnh thì hãy tự lựa chọn thế giới mà bạn muốn. Sống cuộc đời của anh theo ý anh và ngừng than phiền. Không ai có thể kéo bạn ra khỏi nơi mà bạn đang đứng , trừ chính bạn.
Sách dạy kỹ năng sống đầy tràn trên phố phường nhưng có mấy ai học được những kỹ năng ấy mà không phải trả giá bằng hiện thực . Như là lý thuyết thì rất tốt nhưng không ngăn được thực tiễn tồn tại.
Việc có thành công hay không , được ít hay nhiều không phải là vấn đề quan trọng hàng đầu . Quan trọng là mục đích khi chúng ta bắt đầu trên con đường nào đó có thực sự đúng hay không ?
Đời sống không mấy ai được như ý muốn . Nếu được như ý muốn chẳng phải chúng ta là những thiên thần đang sống một đời sống ngập hồng tràn xanh và bồng bềnh trắng hay sao ?
Everybody ask themselves just what are we doing here or who do u think u are or how... or where ... etc
Ai cũng có những vấn đề riêng nhưng một số khóc , một số vẫn cười , một số chán nản , một số than phiền và số ít ít tập trung vào hành động...nhưng ai cũng phải chấp nhận nó và tìm những hướng đi mới . Cuộc đời chẳng phải là một chuỗi thời gian , thời điểm mà luôn phải có sự lựa chọn hay sao ? Nhưng nếu chỉ rơi không ngày tháng thì thực chất vấn đề của bạn không là vấn đề gì cả , như là vấn đề thì phải có giải pháp và giải pháp chỉ là buông thì không là giải pháp . Nó giống như việc nhìn chăm chăm vào góc nhà.
+/ Tri thức thì luôn luôn có một tập hợp những người phấn đấu , trau dồi và đạt được
Nhưng để hiểu thực sự , đoán biết được về một ai đó thì không ai dám khẳng định .
Con người như những tảng băng trôi bãng lãng qua nhau. Đôi khi , họ muốn tìm một chút cảm giác thân thuộc hay chia sẻ từ nhau mà sát lại gần . Có khi tạo thành từng khối băng lớn cùng trôi , càng lúc càng gắn kết , thậm chí cùng tan chảy để chuyển sang một dạng khác .
Nhưng cũng có khi những tảng băng đó sát lại gần mà thành những cú va chạm và vỡ vụn . Tan ngay khi chưa kịp biết đến "chạm".
Trong đời , phải quá tốt để có thể sống tốt vừa đủ.
+/ Cảm giác mọi thứ xung quanh vẫn như cũ , vẫn đây nhưng trong bạn là khoảng trống . Khoảng trống lớn dần từng ngày . Để rồi có khi nhận ra mình hết sạch sẽ chính là thứ tồi tệ nhất có thể nghĩ ra . Đừng để mình rơi vào trạng thái ấy . Khi ấy sẽ như một cố máy cồng kềnh của bệnh ì và mặc. Rất nguy hiểm!
PS : Tuần trước có người hùng gợi ý đọc The Reader . Anh thích ghê lắm . Nhưng rồi anh chán và anh gặp rắc rối với giấc ngủ nên anh không chạy kịp thời đại . Giờ thì đâu đâu cũng The Reader
++/ "Anh về rồi" luôn là câu nít ranh thích nghe nhất
CÁNH ĐỒNG LÚA MẠCH
...
Và thế là
Chàng trai trên cánh đồng lúa mạch
Cất công gọi cô gái vừa ngang qua
Đất trời hòa nhịp cùng xui khiến
Hồn nhiên cô gái lạc bước và rong ruổi
Họ tung tăng bay nhảy quên tháng ngày
Một loài chuột đào hang xuyên ý thức
Gọi chàng trai, gọi cô gái vào chơi
Họ từ chối để cùng nhau dạo bước
Rồi ngày kia hiếu kỳ gọi bạn trẻ
Nàng vào hang hay Chàng chạy nối bước
Đi sâu mãi sâu mãi bến không cùng...
( To be continued... )
Delicate!
Và thế là
Chàng trai trên cánh đồng lúa mạch
Cất công gọi cô gái vừa ngang qua
Đất trời hòa nhịp cùng xui khiến
Hồn nhiên cô gái lạc bước và rong ruổi
Họ tung tăng bay nhảy quên tháng ngày
Một loài chuột đào hang xuyên ý thức
Gọi chàng trai, gọi cô gái vào chơi
Họ từ chối để cùng nhau dạo bước
Rồi ngày kia hiếu kỳ gọi bạn trẻ
Nàng vào hang hay Chàng chạy nối bước
Đi sâu mãi sâu mãi bến không cùng...
( To be continued... )
Delicate!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)