Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

19.1.17
Kích hoạt một kết cục
Đọc Pierre Lemaitre nên xác định luôn rằng với nhà văn này, không có ranh giới định dạng thể loại trinh thám, tâm lý hay xã hội... tôi không thích việc nhất định phải định danh các tác phẩm của Pierre Lemaitre vào thể loại văn học gì (nếu nó là trinh thám thì phải như này như kia, nếu nó là xã hội thì phải thế này thế khác...), bởi ở Hẹn gặp lại trên kia là tác phẩm không trinh thám đầu tiên của tác giả thì nó cũng có yếu tố trinh thám, rượt đuổi, điều tra thông tin; ở Alex, Ba ngày và một đời dù được định danh là tiểu thuyết trinh thám song là kiểu trinh thám không cần thiết phải rõ nét vai trò của thám tử cảnh sát điều tra. Pierre Lemaitre thích các "bài thực hành ngưỡng mộ văn chương", các câu văn, ý tứ có sự vay mượn của các tác giả mà ông ngưỡng mộ, tiếc rằng ở đối tượng người đọc trâu cũng như bò như tôi, thì chỉ nhận ra "bài thực hành ngưỡng mộ văn chương" của tác giả ở tiểu thuyết giành giải Goncourt Hẹn gặp lại trên kia :))
Chúng ta có trinh thám vừa đọc vừa suy đoán hung thủ hoặc vừa đọc vừa khớp tất cả mảnh ghép để hoàn thành bức tranh; trinh thám biết ngay hung thủ và sự thật từ đầu; trinh thám để mở, mỗi người đọc có một đáp án... Ba ngày và một đời là kiểu trinh thám có thể biết ngay hung thủ là ai từ khi chưa mở sách, chỉ cần tinh ý đọc text bìa cũng lờ mờ đoán ra thủ phạm, hoặc chỉ sau 20-30 trang đầu đã rõ mười mươi hung thủ. Thế thì tại sao còn đọc làm gì :v
Cái này là gout đọc, tôi đọc trinh thám không nhiều, lại thích trinh thám chậm, thiên về tâm lý nhân vật, các chi tiết rất nhỏ lẻ và thực ra không thích quy mô vụ án nhiều xác chết. Vụ án chỉ tầm ở mức tìm thấy một chiếc chìa khóa lạ của người đã khuất và muốn tìm hiểu chiếc khóa này mở cái gì :p thì với tôi cũng đáng đọc, miễn sao, quá trình điều tra thu thập xử lý thông tin được tác giả chú trọng vào các chi tiết rất nhỏ nhưng kỹ thuật quăng thả phải thật khéo, tâm lý nhân vật phải nhiều suy tư móc nối nhạy cảm, và cuối cùng, rất quan trọng, đã là văn học thì thể loại nào cũng vậy, phải nhiều tính văn chương (nhưng đừng sến quá :v)
Ba ngày và một đời kể một câu chuyện rất đơn giản, cậu bé 12 tuổi Antoine với nhiều vấn đề bị dồn nén không giải quyết được đã lỡ tay dùng gậy phang vào đầu (chỗ hiểm) của cậu bé 6 tuổi Rémi và Antoine trở thành hung thủ gây ra án mạng. Trong 2-3 ngày người ta cho rằng Rémi bị mất tích và tổ chức tìm kiếm nhưng không có kết quả, Antoine lọt lưới. Trong thời gian sau đó, một cơn bão kéo theo mưa giông quét qua thị trấn, tất cả mọi vật, việc trôi bồng bềnh, đảo lộn trật tự vị trí, người ta cũng không thấy dấu vết của Rémi, Antoine cũng lọt lưới. 12 năm sau, xác của Rémi được tìm thấy nhưng Antoine vẫn thoát tội
Nếu chỉ nghe kể như vậy, thấy bất công không? :)
Trong một tập truyện ngắn của Karel Capek tôi đọc gần đây, tôi rất ấn tượng ở một vài truyện ngắn bởi ý tứ của nó, rằng, con người thích hợp và phải chịu thứ công lý của chính xã hội loài người, không phải Thượng Đế hay bất cứ đấng nào phán xét, mà chính là những gì thuộc về xã hội loài người, mà ở Ba ngày và một đời, chính là sự cắn rứt lương tâm của hung thủ. Cậu bé 12 tuổi đồng nhất sự nặng nề của cuộc sống với nỗi cô đơn, sự sợ hãi của cậu, từ đấy cậu có cái nhìn bi quan với cuộc đời dù rất cố gắng sống tốt đẹp hơn mỗi ngày. Sự thật dường như được che đậy để không một ai biết, nhưng, những biểu hiện rất nhỏ của mọi người cũng khiến Antoine bị giày vò, muốn chạy trốn, chối bỏ vùng đất với ký ức buồn thảm. Công lý là trừng phạt sẽ hoàn toàn không có giá trị nếu như người phạm tội không sám hối. Sám hối là sự dừng lại, không tái diễn và ăn năn về hành vi đã gây ra. Hung thủ ở Ba ngày và một đời trở thành trung tâm của nỗi bất hạnh, một nỗi buồn thảm thuần khiết đã được dành cho Antoine ngay từ tuổi ấu thơ. Để rồi phải trả giá bằng việc sống không thôi lo sợ dằn vặt, lấy một người phụ nữ mình không yêu, là bố của đứa con ngoài mong muốn... như vậy, Antoine đã tự kết án chính mình.
Hơn 240 trang sách, hung thủ biết ngay từ đầu nhưng tôi vẫn đọc, để cùng đi qua hành trình nhiều năm dài cô đơn u uẩn của Antoine, người đọc cũng có cùng tâm trạng như Antoine rằng, lúc này đây, sự việc cậu bé Rémi chỉ cần có người hỏi cặn kẽ thì lập tức sẽ nhận tội luôn, để mong chấm dứt sự khổ sở trong lòng, được giải thoát khỏi nỗi sợ hãi, ăn năn
Trong ba quyển của Pierre Lemaitre xuất hiện ở VN thì Ba ngày và một đời là quyển có lẽ mờ nhạt, lỏng lẻo nhất; đầu tiên ở văn chương rời rạc, nhiều đoạn được viết gượng ép ngô nghê như một cây bút non tay, việc này gây thất vọng không nhỏ cho người đọc thích Pierre Lemaitre (như tôi :p, có lẽ khoảng viết về trận bão và mấy chục trang đoạn cuối là tôi thấy đúng chất Pierre Lemaitre); thứ nữa về nội dung nhàm chán, ề a, tiết tấu nhanh không ra nhanh, chậm rãi xoáy vào tâm lý tạo độ sâu cũng không, nó rất không phù hợp với độc giả quen đọc trinh thám cướp giết hiếp nhiều án mạng và hành động, thậm chí chắc chắn sẽ có người chê đây là một quyển trinh thám nhiều lỗi, phi lô gíc, gượng gạo. Nhưng tôi lại đặc biệt thích cái kết của nó, một cái kết như nhét kẻ trụy lạc vào đời sống khổ hạnh vậy :)), trừng phạt, trả giá, kỷ luật đôi khi chỉ cần mang hình bóng như cái kết này thôi đã là một hình thức chịu án khổ hình rồi vì không gì bằng toà án lương tâm. Với một số trường hợp người ta sống tốt hơn hay tu tập, không phải bởi tính bản thiện mà chỉ bởi có thể sống như vậy người ta mới cảm thấy được thanh thản, đẩy lùi được phần tối trong họ. Cái kết diễn ra nhanh và đột ngột trong 1-2 trang cuối, nó tạo một cú chuyển bất ngờ, một cảm giác lâu lắm rồi tôi mới có lại kể từ thời đọc Nghe mùi kết thúc của Julian Barnes cách đây 4 năm, nó gây nên chút chao đảo và ngay sau đó, cho tôi cảm giác dễ chịu như vòng tròn đã khép lại, ta quay trở về điểm xuất phát ban đầu.
"Hình phạt mà anh phải chịu, vì tội ác anh từng phạm phải, không được hình thành từ những năm tháng ngồi tù, mà từ cả một cuộc đời anh đã kinh tởm từ trước, nó là tất cả những gì anh ghét cay ghét đắng, phải gần gũi những con người tầm thường, phải làm cái nghề mà anh yêu thích trong một hoàn cảnh mà anh căm thù.
Hình phạt dành cho anh là như thế đó: chịu hình phạt trong tình trạng hoàn toàn tự do với cái giá phải trả là toàn bộ cuộc đời mình"
Bất kỳ điều gì bắt đầu, đều khởi sự một kết cục. Ta đã kích hoạt một kết thúc bắt đầu vận hành, như bật một công tắc. Và dù cơn bão nào có quét qua, thì tất cả rồi sẽ được thiết lập lại theo trật tự và cách riêng của nó
12.1.17
Thiên hùng (I)
Ngày xưa mình đọc và xem Tiếu ngạo giang hồ, kết cái quả này: quân tử muốn thắng hạng tiểu nhân đường đường chính chính thì e rằng như đi đường vòng, cách hiệu quả nhất là quân tử cũng phải dùng ít mưu hèn kế bẩn của kẻ tiểu nhân để đối phó với hạng tiểu nhân
Thiên Môn hệ liệt gồm 6 phần của Phương Bạch Vũ mình đang theo đây, là một bộ trí hiệp tôn vinh sự uyển chuyển vận dụng trí kế mưu lược; một thiên truyện luận anh hùng-thiên hùng; về việc sống trong một thế giới tà ác thì ta không thể không học cái tà ác, nhận tà ác làm thày làm vũ khí để "lấy mười phần tà ác đối phó với tà ác, mười phần gian trá trị gian trá"; có ơn báo ơn, có oán thì đường đường chính chính báo oán bằng chính mưu hèn kế bẩn mà oán đã gieo...
Dòng truyện này đọc có cái sướng của phiêu lưu giang hồ, thế mà đơn vị xuất bản làm ăn lầy vãi. Ai đời Thiên Môn công tử (Thiên Môn chi môn) là phần 1 xuất bản năm 2011 mà giờ 2016 mới ra tiếp Thiên Môn chi hoa (phần 2) và Thiên Môn chi hùng (phần 3), làm thể loại đọc nhanh nhớ nhanh và nhanh quên như mình đọc phần 2 phần 3 xong xuôi thì quay lại cày phần 1 để tìm vài chi tiết, trong đó có một chi tiết liên quan đến nhân vật Thiên Môn chi hoa - Thư Á Nam, vừa rồi tìm ra được chi tiết í, á lên vui mừng, xong rồi cũng đập đầu vào gối vì đọc lướt lại tập 1 gần như chỉ nhớ được 40% truyện, cbn chứ :v
Thật ra định đợi ra đủ bộ rồi cày, cho sống lại cảm giác hồi trẻ bỏ học trốn học cày truyện chưởng (đọc trộm trong lớp cũng có luôn) nhưng bỗng dưng lão bạn bảo chứ, này, phần tiếp của Thiên Môn công tử ra rồi đấy, Thiên Môn chi hoa cả Thiên Môn chi hùng. Mình nghe thế chưa cầm sách nhưng ngồi luận luận chi hoa à, chắc là xuất hiện nhân vật nữ cũng hoàn cảnh này kia ngục tù án oan như công tử, rồi về sau lại hành tẩu giang hồ hở, chắc là nữ nhi nhưng khí chất chẳng thua thằng nào, thậm chí sạch tính kiểu quân tử hở, còn chi hùng chắc toàn bậc anh tài hành tẩu giang hồ, hào sảng trí dũng hở hở hở :v
Mình cũng chỉ phán bừa thế chứ chưa định đọc luôn, bẵng đi 2-3 hôm lão bạn lại bảo, nài, mụ phán chuẩn đấy, cái con bé ở Thiên Môn chi hoa í, nó như đàn ông í, bà có biết nó bị bán vào lầu xanh, bị bắt tiếp khách, nó làm gì để không phải ấy không? Mình nghĩ nghĩ, cbn, giờ mà mình bị bán vào lầu xanh phải tiếp khách thì mình làm gì nhỉ, nhướn mày bảo lão bạn, là tôi á, tôi xăm, triện, dí cái gì vào mặt cho thành sẹo luôn, coi như hủy hoại mình thành đồ bỏ đi. Lão bạn gật đầu xác nhận, con bé trong truyện nó...*lão í làm động tác rạch mặt*. Mình ớ ra, con bé í làm thật hả, thôi xong rồi, hoài của nhan sắc, chả có nhẽ tôi cũng thuộc dạng lầy í à :))))
Sau khi được xác nhận Thiên Môn chi hoa là một nhân vật lầy chọn giải pháp tự hủy, con Lốc phấn chấn bảo lão bạn, thôi ném 2 quyển sau của Thiên Môn công tử cho đây mượn đi :p
Giờ í, đọc xong 2 quyển rồi, quay lại đọc lại cả 1 rồi, thế giờ lại đợi mấy năm để các bố xuất bản 3 phần tiếp à. Fuck .I.
10.1.17
Từ cuối cùng của chúng ta: Không có gì
(Tức là Không có gì - Lévi Strauss)
Chuyện kể rằng thuyền trưởng van Toch trên hải trình tìm kiếm nguồn ngọc trai mới, đã đến Vịnh Quỷ Sứ. Ở đây ông tiếp cận loài được dân bản địa gọi là quỷ biển-sa giông đen nhẵn, đi bằng hai chân sau như người, dáng đi lắc lư và cao cỡ một đứa trẻ 9-10 tuổi. Chứng kiến chúng bị cá mập ăn thịt, ông dùng cái gọi là công cụ của con người, trao vào tay chúng dao, vật nhọn, vũ khí để chiến đấu với cá mập, đổi lại, chúng sẽ mò ngọc trai cho ông. Với bản năng sinh sản mạnh, khả năng học hỏi, bắt chước tốt, nhẫn nhịn, loài sa giông được nhân mạnh và sống dưới đế chế của tập đoàn lớn, với văn minh của loài người, sa giông được thí nghiệm ở điều kiện sinh sống khắc nghiệt, khả năng và kỹ năng lao động khác nhau... Qua thời gian, đi theo bước tiến văn minh của loài người, sa giông trở thành giống loài được lên ngôi, cũng như việc mở rộng đại dương sinh sống và từ đây, diễn ra cuộc chiến tranh giành và chống lại loài người. Câu chuyện kết thúc mở khi loài sa giông đã nhấn chìm 1/5 các lục địa thành đại dương sinh sống và không ngừng phát triển. Thế giới hậu con người có là thế giới của sa giông?
Khi loài vật lên ngôi của Karel Capek với hình thức trình bày mới lạ và phong cách báo chí lồng trong tiểu thuyết đã kể một câu chuyện như vậy. Tác giả nói rằng: Đây không phải là viễn tưởng, mà là hiện thực. Đây không phải là suy đoán về những gì trong tương lai, mà là tấm gương phản chiếu cái đang tồn tại và chúng ta đang sống chung với nó". Là một người tin vào thuyết mạt thế, tôi tin rằng không chỉ sa giông mà bất cứ loài động vật nào được chọn đi theo bước tiến văn minh của loài người với đủ mọi ngông cuồng và rồ dại thì đều có thể thiết lập một đế chế mới thay thế con người. Nền văn minh của con người là nền văn minh bị quỷ ám, con người luôn nghĩ với bộ não và cơ thể hoàn chỉnh được ban tặng thì có thể can thiệp làm biến đổi và chế ngự thiên nhiên. Điều này hoàn toàn nhầm lẫn và cái giá phải trả dĩ nhiên là chát, nói như Romain Gary là nó sẽ nổ tung tại chính thời điểm cực thịnh, hùng mạnh và giàu có. Dùng văn minh của mình can thiệp vào sự cạnh tranh sinh tồn của sa giông và cá mập, tác động vào đời sống giống loài của sa giông mà đốt cháy giai đoạn tiến hóa tự nhiên của sa giông cũng như bất kỳ loài nào khác..., đưa chúng vào guồng quay theo bước tiến văn minh như bị quỷ ám thì không cứ sa giông mà có thể lắm, có thể là tất cả các loài khác đều có khả năng gia nhập vào chương trình xã hội, chính trị với tư cách một khối quần chúng hay mang tính ý thức hệ của xã hội con người và lên ngôi nền văn minh quỷ ám thay thế con người
Cuốn tiểu thuyết này như bức tranh tiên tri về thế giới hậu con người. Với tôi, nó không đưa ra lời cảnh báo phải làm gì đó để khác đi, vì thực tế nhìn con người sống với nhau là đủ biết rồi thế giới ngày nào đó sẽ sinh ra cái gì đấy giống như sa giông rồi. Theo bước chân con người, sa giông cũng sẽ có cuộc chiến ở trong lòng giống loài nó với cạnh tranh sinh sống, kinh tế, quyền lực... tóm lại, chúng đáp ứng được một trong những lý tưởng của nền văn minh hiện đại đó là sự tầm thường, cũng sẽ tự tiêu diệt nhau và rồi sau tất cả sẽ là ba từ: Không có gì.
Tất cả sẽ nổ tung hoặc thậm chí bị nhấn chìm quét sạch, không con người không sa giông không khủng long không khỉ không chó mèo lợn gà không cây cối... tất cả tan biến thành một hoang vu trống trải nhỏ li ti li ti bay trong không gian. Và nhiều triệu năm sau mới bắt đầu hình thành sự sống và lịch sử tái thiết. Tôi nghĩ và tin như vậy đấy.
Đây là lần thứ hai tôi đọc Karel Capek, tôi thích văn của ông ở tập truyện Hoa cúc xanh hơn rất nhiều lần, đọc Khi loài vật lên ngôi nhận thấy Karel Capek phong cách viết rất phong phú, uyển chuyển, linh hoạt hơn ở Hoa cúc xanh, nhưng với tôi, Hoa cúc xanh mang tính văn chương lớn hơn rất nhiều. Và bản thân tôi không khoái cái gì có chính trị, trận mạc, chiến tranh có thể vì sợ hãi các chủ đề chính trị nên ngu hoặc ngu quá nên sợ hãi các thứ liên quan đến chính trị, cái này hoàn toàn không biết được (đầu chỉ để mọc tóc nên động đến chính trị tí là ong thủ) nên vẫn thích Hoa cúc xanh hơn :)
Tôi rất phục Tao Đàn bởi chất lượng làm sách, Khi loài vật lên ngôi là một ví dụ điển hình nhất về sự công phu, kĩ lưỡng, tỉ mỉ của xuất bản sách, công việc này thể hiện sự tôn trọng người đọc vô cùng đáng trân trọng và quý giá của Tao Đàn. Cảm ơn Tao Đàn <3 p="">3>
3.1.17
Túi truyện
Trên đời này có bao nhiêu bí ẩn ngớ ngẩn, mỗi ngôi nhà mỗi gia đình là một bí ẩn rất riêng. Một ngày người ta nhìn các dấu chân trên tuyết và nhất định phải lý giải cho bằng được, rằng tại sao các bước chân trên tuyết bỗng dưng biến mất, rồi người này đã biến đi đâu; hay tại sao tay này xuất hiện trên đường với đôi giày phủ một lớp bụi trong khi tiết trời 3 ngày mưa liền nhau; hay chỉ đơn giản người đàn ông (khách trọ) này có vẻ không ổn, chắc chắn phải có gì đấy bất thường... và người ta dò hỏi nhau, lân la truyện với nhau để lấy thông tin :))
Hoa cúc xanh của Karel Capek gồm 40 truyện ngắn hình sự, truyện vụ án được rút từ Túi truyện thứ nhất và Túi truyện thứ hai, Hoa cúc xanh ít hơn nguyên bản 8 truyện, 4 truyện ở mỗi tập (hình như thế). Túi truyện là bởi mỗi truyện ngắn này có dung lượng ngắn thôi, 3-4 trang và dù có yếu tố trinh thám hình sự nhưng không cướp giết hiếp hàng loạt, cũng không sát thủ máu lạnh máu me be bét, không súng đạn ì ùng..., những nhân vật của truyện là những con người dung dị, dân dã trong cuộc sống quen thuộc của ta đây với đủ tính chất nhộn nhạo của cuộc sống, từ bà tạp hóa, anh bán bánh mì, chị trông bưu điện, cậu bé con nhà ăn mày, cô bé dở hơi câm điếc đến những phu nhân, giám đốc, bác sĩ, luật sư, tướng tá... nhưng tác giả khai thác nó dưới góc nhìn rất nhiều tính trinh thám bởi từ ngay trong cuộc sống nhộn nhạo ấy thì người ta vẫn có nhu cầu biết về sự thật, lẽ công bằng, lý giải sự việc, tìm ra nguyên nhân, và điều thú vị là Hoa cúc xanh có đầy đủ các yếu tố trinh thám, nhưng nội dung như truyện ngụ ngôn, tính chất hài hước ở diễn biến truyện, thậm chí đôi chỗ nó còn cho thấy hơi thở của Kafka trong tính chất phi lý của cuộc đời. Người đọc được nghe tác giả kể câu chuyện, được mỉm cười, được giễu nhại chính mình, giễu nhại thế giới với thứ khoái cảm nhẹ nhàng sâu lắng không phải căng người giật mình thon thót. Giọng văn không nhiều hài hước, sự hài hước dí dỏm và đặc biệt thông thái đến từ nội dung của mỗi truyện, đây là điều khiến mình cảm thấy được kết nối với tác giả nhất, giọng điệu văn chương đơn giản, xuề xòa nhưng nội dung và cách thức truyền tải lại rất riêng, chuyện biệt hẳn với những nhà văn khác, nó báo một cái gì đấy có tầm vóc lớn.
Và điều đặc biệt trong túi truyện này là các truyện ngắn được đặt cạnh nhau theo tuyến tính đồng điệu với nhau rất khôi hài, nếu truyện ABC kết thúc bằng những chiếc xương bị gãy và những vết bầm thì truyện DEF sẽ mở đầu bằng những vết bầm giập và kết thúc bằng vụ giết người, tiếp ngay sau đó là truyện GHJ mở đầu bằng kẻ giết người và kết thúc là một vụ án với thủ phạm là kẻ quen thuộc, ngay sau đó là truyện mở đầu bằng những đặc điểm đặc trưng của tội phạm quen thuộc... cứ như vậy người đọc như được ngồi nghe chuyện phiếm của một bậc thày kể chuyện với túi truyện bát nháo cứ mở miệng túi là truyện tự nhiên bay ra như không khí.
Với dung lượng 40 truyện, có mấy cái được đảo đi đảo lại:
- con người không xứng đáng với công lý nào khác ngoài công lý của chính con người. Thượng đế và các đấng trên cao hiểu thấu và biết hết tất cả mọi việc, và vì biết tất cả thì khó lòng đưa ra công lý, vì biết tất cả nên Thượng đế và các đấng trên cao nói đúng là, họ là những nhân chứng, và quan trọng là vì con người thuộc về con người. Công lý sẽ phải đến bằng cách này hay cách khác, bằng luật lệ của xã hội loài người và bằng cả tòa án lương tâm
- Những cái đẹp như hoa của trời thì khó lòng tìm thấy "ở đây", không thể thuộc về nơi này hoặc khó có thể với tới: hoa cúc màu xanh da trời (xanh dương), cây xương rồng, tấm thảm mẫu ba viên ngọc Phật và họa tiết chim...
- Passion là cái chi chi, là cái khiến người ta hóa điên, passion mà không có yếu tố điên rồ ngông cuồng thì passion ấy là giả dối, và các nhà sưu tầm mang giới tính đực thì rõ nét hơn hẳn nhé :)) (lý do và ví dụ thì xin đọc tập truyện)
Trong 40 truyện ngắn thì chỉ có khoảng 5 truyện mình không thích, còn nhìn chung lấy làm hài lòng, có những truyện đặc biệt thích như Hoa cúc xanh, Cây xương rồng bị lấy trộm, Chintamani và những con chim, Kỷ lục, Những dấu chân, Một gã lừa tình, Cái chân bị mất, Bộ sưu tập tem, Người tù được thả, Căn bệnh chóng mặt....
ps: đi chơi đây, sẽ còn quay lại Karel Capek, vì mới đọc Capek lần đầu nên chưa biết gì đâu, chém lung tung đấy
30.12.16
Con thuyền bị rò, vá lại khó lắm phải không
Arundhati Roy xinh đẹp sinh năm 1961, bà giành Man Booker 1997 cho tiểu thuyết đầu tay The God of small things, bà nói: "The God of small things (bản dịch tiếng Việt của Thanh Vân - Chúa Trời của những chuyện vụn vặt) được dựng ở một thành phố nhỏ thuộc tiểu bang Kerala, Ấn Ðộ. Nhiều khung cảnh trong The God of small things dựa trên kinh nghiệm của tôi về Kerala. Ðó là nơi duy nhất trên thế giới mà các tôn giáo gặp nhau: Ấn giáo, Hồi giáo, Thiên Chúa giáo, Mác-Xít... vừa sống chung vừa triệt hạ nhau. Ðối với tôi, tôi không nghĩ có nơi nào trên thế giới tốt hơn để viết một tác phẩm về những kiếp người"
Tôi đọc Chúa Trời của những chuyện vụn vặt trong một cơn no phè các đầu sách hay cuối năm, bội thực đến mức khiến độc giả bấn loạn cân nhắc phải đọc quyển nào trước đây, dùng tiền mua sách nào trước đây :p. Và trong cơn thừa mứa sách chưa đọc ấy, tôi đã nhìn đến chồng sách văn học Ấn Độ, chỉ để kịp nhớ ra rằng, tôi đã có lúc để ý đến nền văn học đất nước này như thế nào và tôi đã để rơi tõm trạng thái quan tâm của mình nhạt nhẽo ra sao ;). Chúa Trời của những chuyện vụn vặt là câu chuyện bi thảm về một gia đình từ cái nhìn của một cô bé 7 tuổi Rahel, bắt đầu từ chuỗi hồi tưởng quá khứ 23 năm trước của một Rahel 30 tuổi, từ Mỹ trở về chỉ để thấy gia đình ly tán, một người anh song sinh câm lặng và một ngôi nhà đang tiếp tục đổ nát ở Ayemenem, miền Nam Ấn Độ, nơi xảy ra những căng thẳng về chính trị và chủng tộc. Đó cũng là câu chuyện “về hai đứa trẻ sinh đôi" Estha và Rahel vĩnh viễn đánh mất tuổi thơ ấu trên khúc ngoặt một dòng sông để rồi khi 30 tuổi trở về cả hai đã trở thành một Câm Lặng và một Trống Rỗng; về chuyện luật lệ bị “xáo trộn”, chuyện “Sophie Mol chết đuối trong một trò chơi nghịch ngợm trẻ con"; chuyện Ammu, mẹ của Estha và Rahel “ban ngày yêu các con, ban đêm yêu đàn ông", một chàng trai thuộc đẳng cấp Paravan thấp hèn.
Câu chuyện mà Arundhati Roy kể vừa chung vừa có tính địa phương, về tình yêu và sự điên loạn "kẽ nứt của lịch sử", cái chết và nỗi đau khổ, niềm hy vọng, lịch sử-giai cấp, sự dối trá và tình dục bị kìm nén...
Bằng một lối viết đảo lộn trật tự thời gian và không gian, một khoảnh khắc một sự kiện một ngày một đêm có thể được lặp đi lặp lại nhưng mỗi một không gian, thời gian lặp lại lại xuất hiện những chi tiết mới, mỗi mẩu nhỏ của câu chuyện được viết rời rạc, người đọc sau mỗi chương lại nhặt ra các chi tiết để ghép vào mảng màu đang còn thiếu, hoàn thành và bóc tách câu chuyện. Câu chuyện trở đi trở lại trước và sau khi Sophie Mol, cô em họ lai Ấn-Anh của Rahel và Estha từ Anh về thăm nhà nội. Đôi mắt ngây thơ nhìn cuộc đời của hai anh em song sinh đột nhiên phải mở lớn trước những biến cố lạ lùng, đau đớn "mọi chuyện đều có thể thay đổi chỉ trong một ngày" từ việc Estha bị gã bán nước giải khát lợi dụng cho trò thủ dâm bỉ ổi đến những đối xử không công bằng, ích kỷ của người lớn, và cái chết của Sophie Mol, tình yêu thương, mẹ của chúng, Ammu và Velutha yêu nhau, một mối tình vụng trộm và là kẽ nứt lịch sử: vượt giai cấp vì Velutha, người thợ mộc trong gia đình, là một người thuộc giai cấp thấp nhưng được cả hai đứa bé và mẹ Ammu yêu mến... khiến chúng ghi nhớ và nhận ra thần chú của mình xác tín đến mức nào "a/ Mọi việc đều có thể xảy ra cho bất cứ ai Và b/ tốt hơn cả, là phải sẵn sàng"
Như tác giả từng bộc bạch về lối viết đảo lộn và trở đi trở lại một không gian, thời điểm: "Tôi không nghe nhạc khi viết. Mà là nghĩ về các mẫu thiết kế. Tôi vốn học ngành kiến trúc. Viết cũng như kiến trúc. Khi xây dựng những cao ốc, có những mẫu thiết kế được lặp đi lặp lại. Những mẫu này giúp chúng ta cảm thấy dễ chịu trong một không gian vật lý nào đó. Tôi khám phá ra rằng viết cũng thế. Với tôi, cái cách mà các con chữ, các dấu ngắt câu, các đoạn rơi trên giấy rất là quan trọng - một loại đồ họa của ngôn ngữ. Ðó là lý do tại sao những chữ và những tư tưởng của Estha và Rahel lại có vẻ tức cười, nghịch ngợm trên trang giấy. Tôi sáng tạo theo mẫu thiết kế của chúng. Các con chữ có khi tách, chẻ ra lại có khi dính lại.Tôi thích lập lại, dùng lại các con chữ vì cái đó giúp tôi cảm thấy an toàn. Chúng giúp ta thoát khỏi cơn "sốc" của cốt truyện - là cái chết, những cuộc đời bị phá hỏng, khoảng cách rùng rợn của khung cảnh, là những điên rồ, mơ hồ, xúc động..."
"God của những chuyện vụn vặt là nghịch đảo của God, God là điều lớn lao không kiểm soát được, God của những chuyện vụn vặt chính là cách trẻ em nhìn sự việc". Arundhati Roy nhập vai trẻ em để có cái nhìn, cách phán đoán, yêu và ghét theo cách của trẻ thơ bởi trẻ em là đối tượng biết thương thuyết với thế giới theo cách của riêng chúng, từ đó bà dựng nên câu chuyện có tác động mạnh mẽ. Qua đôi mắt ngây thơ và trong sáng, hai đứa trẻ Rahel và Estha vẽ lại cuộc sống trong bóng dáng sự đứt gãy, đổ nát của những người lớn quanh chúng. Nó là bức tranh chân thực về những xung động trong mỗi cá nhân, xung đột trong một gia đình, từ đó, phóng chiếu đến những vấn đề lớn về giai cấp, luật pháp, xã hội, văn hóa và lịch sử Ấn Ðộ. Một Ấn Ðộ truyền thống và một Ấn Độ hiện đại vênh nhau xô lệch, mà cuộc sống mỗi nhân vật phải gánh gồng sức nặng của lịch sự cứ như đè mãi xuống không có ngày dừng. Tất cả những vấn đề lớn ấy lại xuất phát từ những chi tiết nhỏ bé, vụn vặt, có phần buồn chán tẻ nhạt trong cuộc sống hàng ngày
Tôi ấn tượng nhất trong cuốn tiểu thuyết này là hình ảnh dòng sông "không như nó vẫn ra vẻ thế". Arundhati Roy dùng nhãn quan của những đứa trẻ miêu tả thế giới đen kịt bùn của dòng sông, của Ấn Độ phức tạp đầy huyền bí mơ màng với trôi nổi sông hồ và những khát khao bị kìm nén
Con thuyền bị rò, vá lại khó lắm phải không
p/s: bản dịch tiếng Việt ẩu như mọi quyển sách ở cùng giai đoạn (câu cú lủng củng, trình bày không nhất quán, lỗi chính tả...), lúc đọc tôi đã luôn có cảm giác hình như bản dịch tiếng Việt là bản dịch bị rút gọn, bị cắt cúp nhưng tôi hơi đâu mà đi so sánh với bản tiếng Anh khi mà tôi chả thể nào đủ kiên nhẫn mà đọc cho hết một trang tiếng Anh :)) (trừ truyện thiếu nhi ehehe). Sau khi gấp sách, các cụ có tin không, tôi đã đọc hết 130 trang dạng file một luận văn thạc sỹ văn học chuyên ngành Văn học nước ngoài năm 2012 về "Đặc trưng nghệ thuật tiểu thuyết Chúa Trời của những chuyện vụn vặt" của Arundhati Roy" đấy nhá, thật là vice car dice, luận văn thì luận văn, không có gì mới mẻ đột phá cả, nhưng đã khẳng định bản dịch bị lược bỏ ở một vài chỗ (người làm luận văn đã check). Lúc đọc 2-3 trang đầu Chúa trời của những chuyện vụn vặt, tôi đã nghĩ, ờ hờ hờ, dịch mượt đấy. Thế mà mọi thứ lại có thể chuyển dịch rất nhanh từ mượt sang mấp mô lổn nhổn và cuối cùng là rơi rụng lả tả :v. Tôi luôn đánh giá rất cao công tác biên tập.
17.12.16
Thế giới phải phá thì thế giới mới thành
Hôm trước ông bạn thân của mình nói chuyện bảo trường Kim Liên của bà xây lại đấy, tòa nhà to lắm hoành lắm. Rồi từ chuyện trường Kim Liên thì đá sang trường Lê Quý Đôn và ổng ngạc nhiên là bà học Kim Liên mà không biết Lê Quý Đôn ở đâu à? Con bạn già thản nhiên bảo: tôi thấy bọn học Lê Quý Đôn đi xe về hướng í, mé đường í, chứ thực ra "í" nó là ở đâu thì tôi bó tay. Ổng lại bảo thế từng í năm học ở đấy, bà cũng không đi về hướng í à? Đi làm gì, tính tôi không nhớ được đường, đi sợ lạc, với lại chả để làm gì
Từ dòng suy nghĩ ấy, con bạn già vỗ đét đùi một phát. Mà đúng nhé, tính tôi là đặc cái tính của bọn con gái í, kiểu thế giới của nó là sự nhìn thấy í, kiểu chỉ thích ở thế giới quen thuộc và tưởng tượng về chính những cái có thể nhìn thấy được í, chứ bọn con trai là bọn nó không ì ra đâu, bọn nó không dừng ở thấy hay không thấy mà bọn nó phải lên đường (Anh NL có bài viết rất hay về chủ đề sự nhìn thấy trong thế giới huyền ảo của bọn con gái và không nhìn thấy ở thế giới của bọn con trai, hình như là Sách của bọn con trai)
Nói tiếp, tôi là điển hình của bọn con gái, thích ở trong thế giới quen thuộc, phòng riêng, góc riêng... thậm chí đeo khẩu trang nhìn chằm chằm vào gương và tưởng tượng về các thế giới khác đã và vẫn đang tồn tại. Tôi thích việc làm ấy. Và bất cứ khi nào tôi cảm thấy vênh quá nhiều giữa thế giới bên trong mình và thế giới bên ngoài đang sống, thì tôi đi mở cửa, mở đại một cánh cửa bằng cách đọc sách, đi vào một thế giới khác, bước vào thế giới khác, miễn sao khác thế giới mà tôi đang không chấp nhận được sự "vênh" tại thời điểm ấy
Nhưng sự nhìn thấy, tức tưởng tượng của một đứa "con gái" là tôi lại được định dạng bởi sở thích, thích những thứ ở thế giới của bọn con trai: tôi thích mình bước chân vào thế giới bắt đầu từ sự không nhìn thấy, được đi lạc, thế giới lên đường của bọn con trai với những đêm đạp xe zông ngoài phố, phá phách nghịch ngầm ấm ớ, truy tìm kho báu, khám phá biển sâu, đi những vùng đất cấm kỵ, thế giới của những bản đồ vùng đất, của những ngôi nhà kỳ quái, thế giới sâu trong rừng hoặc thậm chí, ngoài bìa rừng (dù bản thân mèo biết xem bản đồ và xác định đường hướng, tỏ ra nguy hiểm vice car dice, và dù rất thích truyện cổ Andersen, nhưng có thể nói truyện về thế giới tưởng tượng của bọn con gái với hoa hoét hay đồ vật nhảy múa... là những truyện khiến tôi buồn ngủ muốn đọc nhanh cho qua hết một cơn mê nhất đấy, Cô bé bán diêm thì tình cảm của tôi hoàn toàn khác nhé, lúc khác nói :v)
Dài dòng thế chỉ để giới thiệu Làng Thiên Nga Đen của David Mitchell, một cuốn tiểu thuyết có lẽ đen đủi khi xuất hiện bản dịch ở VN bởi cái mác Nxb VHTT, và nếu bỏ qua được cái mác nxb thì cũng chấp nhận được tiếp quả sách ẩu :v, phải rất kiên nhẫn mà đọc thì mới bỏ qua được những lủng củng câu cú và trình bày của sách (tôi phục cái độ lầy của tôi thật í)
Nhưng không sao, tôi thuộc cung số trời nén, ẩu nữa thì vẫn đọc được :v. Sách càng có cái vỏ bọc bình dị che đậy cái giễu cợt đau đớn thì gặp người đọc lì như tôi là chuẩn cbn rồi. Chỉ muốn nói là tôi thích nó, bởi, tôi đã mở cánh cửa sống trong thế giới của bọn con trai 13-14 tuổi được mấy ngày vừa rồi :p và nhận ra thế giới của "chúng" chẳng lúc nào ngừng phá hủy chính những gì mà nó không ngừng tạo nên.
ps: đúng như quan niệm cổ xưa có nói í nhẻ, nhân tố nam/đực không bị sự sắp xếp hỗn độn oánh ra khỏi Trung Tâm Thế Giới nên lúc nào cũng có thiên hướng lao ra ngoài để khám phá, tìm kiếm, chinh phục, nhẻ nhẻ nhẻ. Đọc quyển này thấy một ít Bắt trẻ đồng xanh.
6.12.16
biếm họa
Bạn nào quan tâm đến biếm họa ở Việt Nam thì đọc Biếm họa Việt Nam của họa sĩ Lý Trực Dũng nhé, quyển sách này là lược sử về mảng biếm họa, chân dung các họa sĩ vẽ biếm họa...
hihi, nhờ đọc nó mà mình mới biết Nhất Linh sáng tác ra Lý Toét, Nhất Linh vẽ Lý Toét sau đó họa sĩ Nguyễn Gia Trí - cũng là người vẽ nhân vật Xã Xệ, sửa đổi đôi chút. Cũng nhờ đọc quyển này, xem tranh biếm họa đặc trưng của mỗi họa sĩ được tác giả khắc họa chân dung thì mình mới biết rất nhiều tranh biếm họa ngày xưa xem ở Tuổi trẻ cười, Văn hóa-Thể thao, rồi các tranh biếm họa được lưu truyền trên FB hiện nay... là của tác giả nào.
Sách làm rất công phu tỉ mỉ, giấy đẹp nhưng không biết do kỹ thuật in hay bảo quản của mình không tốt mà lúc đọc toàn phải ngồi tách trang do dính vào nhau, chữ trang này dính mờ vào trang kia, màu tranh của trang kia dính sang trang này, giá bìa cao (đúng thôi, giấy sách chất lượng thế cơ mà) và vào mảng mỹ thuật ít được chú ý nên đã vào hàng sách ế của Nhã Nam :( Đám đông thờ ơ khiến lòng sách chao chát fết.
À, mà bonus phát: người Việt Nam đầu tiên có tranh biếm họa đăng báo là Nguyễn Ái Quốc nhé, đăng trên báo Le Paria số thứ 2 (1922), hẳn hai bức luôn :)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)