Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

25.1.16

Điểm chạm Quá khứ-Tương lai, và những giấc mơ



Nếu 4-5 năm trước mình đọc được Khu vườn đêm của Tom (Philippa Pearce) thì có lẽ, câu chuyện này sẽ vỗ về, an ủi mình rất nhiều, thậm chí có thể chữa lành nữa.

cái Quá Khứ luôn bị Thời gian mang đi mãi mãi, "mãi mãi" nghe thật dài và cô đơn, thời gian là như thế nào, khi nào thì thời gian sẽ không còn nữa, có thể đánh đổi Thời gian lấy sự Vĩnh hằng không
Nếu đọc được câu chuyện này sớm hơn thì mình cũng sẽ không như đứa trẻ bật khóc khi vỡ mộng và lấy làm tội nghiệp cho người khác vì họ chẳng được biết gì cả về thứ mình biết, cũng sẽ không khóc òa khi sợ hãi rằng mọi thứ tốt đẹp sẽ biến mất, tan biến, khu vườn sẽ chỉ còn là một màu xanh trống vắng, và sẽ không nức nở như một đứa trẻ rối bời bởi chẳng hiểu gì cả, trong khi những điều đang muốn hiểu lại rất (thực sự) quan trọng với mình
và, sẽ không khóc ngay cả trong giấc mơ bởi không còn khu vườn nào cả, dù tất nhiên lúc nào cũng tồn tại một khu vườn ở đó, luôn chờ đợi.
vật chất đủ lớn có thể làm cong, bóp méo không gian, thời gian

Không có nhận xét nào: