Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

30.3.12

Cả một thế giới, được thay bằng một người. Chết tôi không!
Ps: Tôi vẫn đọc. Nếu không đọc, có khi giờ này nằm dưới đất, cỏ mọc um tùm rồi ấy.
Có Lolita, nhà sách gọi tôi luôn. Nhưng cuối cùng tôi lại chiến Manolito trước :). Lolita chưa có xong. Những kẻ thiện tâm là một ví dụ è cổ vì chú thích. Và, Lolita là ví dụ tiếp theo.

10.2.12

Vầng, là tôi đây ạ
Hôm qua tôi đi thăm thằng bạn kứt sau hơn 1 năm không gặp, thế là tôi nghía qua cái giường ngủ bừa bộn của nó và tìm ra 5/7 quyển mà tôi nghĩ rằng thôi thế là tèo vì đã cho nó chìa khóa phòng sách. Về đến nhà tôi lọ mọ sắp xếp lại mấy thứ và xếp thành 4 chồng ngất ngưởng những quyển chưa kịp đọc trong 7 tháng qua ( từ ngày tôi kinh doanh ). Người có khả năng đếm là chị tôi, và con số là 208 quyển. Số đồ chơi thông minh của Nhật tôi mua là 12-chưa kịp bóc ra để chơi. Bộ xếp hình 1000 miếng là 4, cũng chưa bóc ra sắp các mảng. Số chocolate trứng có đồ chơi là 14-chưa kịp bóc ăn và xem đồ chơi là gì. Số đồ chơi nhỏ nhỏ của nhiều quốc gia tôi thuổng được leo lên con số hơn 200.
Thông thường họ thường nói là người mất ngủ thì có nhiều thời gian hơn kẻ khác. Trường hợp của tôi rõ bi đát. Họ uống 1-2v là lăn cu chiêng, gấp 2-3 liều lượng để giảm đau hoặc ngủ quên đau trong cơn đau từ nặng tới rất nặng. Tôi uống 8v và sau 2h mới ngủ đc, ngủ 3 tiếng là mắt tự mở. Vì tôi nhờn gần như tất cả các thuốc ngủ thông thường rồi nên giờ là tự thân vận động thôi. Thiền, tập yoga, kiêng kích thích... Lúc không ngủ thì tôi đọc, nhưng nếu đọc trong 1h sau uống thuốc mà vẫn thấy tỉnh là tôi tự ngừng, đi uống thêm liều nữa. Riêng việc uống nước để chiêu được chỗ thuốc ngủ ấy tôi cũng thấy thương cái thận phản chủ rồi.
Tôi không biết nguyên nhân mất ngủ. Tôi không thể cho nguyên nhân là M. M có thông báo là sẽ vắng mặt, những ngày đầu thật khó khăn, tất nhiên rồi, phụ nữ chúng tôi dễ khóc lắm, dần dần cũng không ướt gối nữa. Giờ, nghiệm ra M lúc khỏe mạnh thì là nô lệ của công việc, ngày ngày ngủ 3-4 tiếng. Khi tự do hơn 1 chút thì làm vua bù nhìn, quyền hành, tiền bạc rồi cũng chỉ một thân một mình ngắm. Khi đau yếu thì đúng làm chuột bạch cho bác sĩ. Lần này mà 1,5 năm mới tỉnh dậy như lần trước thì chẳng biết còn nhớ tôi không. Lần trước may mắn cho cả 2 là còn nhớ 1 cô gái VN tên Tú, tóc ngắn ngắn, chẳng biết quan hệ thế nào, chỉ biết là rất quan trọng với mình. 1,5 năm nữa thì có khi tôi tan như tro bụi cũng nên?
Tôi im lặng không có nghĩa là tôi không quan tâm. Các bác bao gồm tác giả, dịch giả, biên tập... tôi vẫn theo dõi theo kiểu bên đời hiu quạnh. Tôi vẫn theo con đường đọc của tôi thôi, không chơi hội đồng. Tôi vẫn ưu ái tiểu thuyết hơn hết thảy. Việc đọc khiến tôi tự cho phép mình sống co cụm. Vì như vô số các nhân vật tôi thích, họ vị kỷ, thậm chí tự kỷ, co cụm, ngần ngại trước xã hội. Như ai có nói rằng chẳng may có sống nguyên một ngày với tôi mà không thấy tôi nói bất cứ tiếng nào, đấy cũng là việc bình thường. Tết nhất mà không thấy tôi nói câu chúc nào, đấy cũng là việc bình thường. Đám cưới bạn bè không có mặt, đấy cũng là việc bình thường.
Giờ, tôi sợ các phương tiện giao thông. Đi đâu cũng chỉ ngồi sau xe. Đi gần thì thích cuốc bộ. Ngày nghỉ thì chỉ quẩn quanh trong nhà. Hôm rồi gặp vụ cướp giật, tôi hỏi ông xe ôm sao bao nhiêu việc người ta không làm, lại đi làm kẻ cướp. Ông bác cười ha hả bảo tôi một câu hết sức xì tin: câu hỏi này chỉ có thần tiên tỉ tỉ mới trả lời được.
Những đêm mất ngủ tôi thường chỉ ước giá mà chết quách đi cho xong còn hơn sống mà làm một người thích ngủ nhưng chẳng thể nào ngủ được. Tôi bảo chị là những đêm mất ngủ chỉ mong có người nằm đọc sách cùng, không đọc được thì tôi đọc cho mà nghe. Chị tôi mở mắt mà nói, không con điên nào có sở thích cùng mày. Và nếu là thằng điên thì nó và mày có trò trên giường vui hơn là đọc sách hay đọc cho nhau nghe. Tôi bảo như thế cũng được, miễn sao trước, sau hay thậm chí trong, có tiết mục đọc sách hay đọc cho nghe là tôi poke. Chị tôi bảo, tao e ca này hơi khó :))
Hôm rồi ngồi ở HV, nghe violin-guitar-sáo, có số máy lạ nhắn tin hỏi sách, buồn buồn định nói người ta qua quán ngồi với mình. Té ra là N trong SG :((. Thê thảm hơn là hôm qua biết thêm việc có người ngồi trong quán cứ im lặng nhìn mình ngồi ngoài sân nghe nhạc, đúng là sến rền rệt.
Đang hạ quyết tâm 25 này phượt 2 ngày
Ps: Cái này bị lưu nháp. Post vì có sự thay đổi vào 18.3

3.12.11

ĐI

Cuối tháng này tôi leo Fansipan, con đường khó thứ nhì thôi. Thứ nhất hình như cấm rồi :)
Mobile của tôi 0904.737.836, bạn nào tham gia với tôi thì liên hệ, tôi sẽ gửi mail lịch trình cụ thể. Dự kiến là 4 ngày, nhưng chúng tôi đang xem xét rút xuống 3 ngày. 3 hay 4 thì tôi poke tuốt, riêng đi là tôi không tiếc thời gian tí nào, tôi thu xếp trong chớp mắt ấy.
Gia đình tôi kêu trời, nhưng cuối cùng cũng poke rồi.
2 người đàn ông yêu tôi phản ứng rất khác nhau về vụ này, như bao lần vẫn khác nhau như thế. M thì nói là không cho đi, nhưng đã rút lại là anh sẽ suy nghĩ thêm về việc này ( hiện giờ thì không biết M thức ngủ thế nào, nằm ở giường hay đang tập đi :( nên tôi cứ quyết định đi đã, cứ nhùng nhằng không khéo qua tuổi 27 mà vẫn chưa đạt cái đề ra ấy chứ ). Còn T ấy ah, T thì nói em đi đi không lỡ mất tuổi trẻ :))
Tôi nhận ra 2 người này yêu thương tôi theo các cách rất khác nhau. Ví dụ nếu tôi nói em mệt quá, em nằm ngủ 10' thì M sẽ gọi tôi sau đúng 10' mà gọi liên tùng tục ấy. T thì cứ để ngủ, nên sau 30' thậm chí 1h tôi sẽ nhận lại 1 cái gì đấy cho thấy là em mệt rồi, cứ ngủ đi nhé.
Hihi, M sẽ nói là anh không giống một ai đấy em đã từng thích, anh không phải là ai đấy. Tất nhiên là thế rồi.
Dù sao thì em vẫn mong anh về để em kịp thông báo là em leo Fan. Như mọi thứ anh biết, em rất vụng về và chuyến đi nào cũng có khả năng không hay.
Về với em đi M :(

26.11.11

SÓI GIÀ-VOI RỪNG-TÀU ĐIỆN

M của tôi suốt tuổi thơ che chắn như một cô bé quàng khăn đỏ ngồi xích lô đi với Nội. 6 tuổi lênh đênh tìm đến đất nước của mẹ. 16 tuổi trở về Vietnam với một ký ức khi rời đi "không có nhà vệ sinh lưu động, anh phải ra đứng ở gốc cây, xấu hổ vô cùng". Gần 40 tuổi ký ức còn lác đác tàu điện, nhà thờ, cha chánh xứ, và một chấm phá "quê hương ta lúa nước, sai hẹn tùm lum". Hiện tại M không nhớ gì, M hay quên lắm nhưng M quả quyết anh có biết Hanoi. "Thật đấy!" là câu của anh.
M thường không biết mình đang ở đâu, thời gian thế nào mỗi khi mở mắt. Hôm rồi hỏi anh đồng hồ chỉ mấy giờ (...), vậy là trùng ngày tháng và múi giờ. Anh sung sướng "hay là anh về rồi? Anh đã trở về". Dù thật ra tim tôi rất tệ, đập nhanh quá nhưng tôi vẫn biết anh ở nước bạn.
Giờ này anh ở đâu?

28.10.11

Yellow

D'you know you know I love you so
You know I love you so

25.10.11

Steve Toltz

Hihi, hôm qua tôi đi rạp xem Người đàn bà giao sữa. Thế rồi tôi ôm được Một mảnh trò đời, tôi ôm trong có mấy phút ít ỏi trước khi vào phòng xem phim. Ôm rất nhanh vì nhìn ngay thấy Thi Trúc dịch.
Giờ, tôi vừa mới xong nó. Thực ra cái ngưỡng chấp nhận sự khác biệt ở mỗi cá nhân là tới đâu? Chủ đề này trong văn học, với tôi mà nói thì nó khá mới mẻ. Tôi vẫn thường thấy các mẫu nhân vật khá mở, khác biệt, cách biệt nữa, nhưng cái cách ông này đưa vấn đề thì lại làm tôi lăn tăn ở câu hỏi trên. Xã hội ấy, cá nhân tôi ấy, thực ra chấp nhận ở ngưỡng nào? Mà càng già tôi lại càng thích cái kiểu hài hước chua chát hay sao ấy :))Mấy hôm trước tôi có ngồi nghe bài giảng cách sống tùy duyên, nhà Phật coi xu hướng khác biệt, cái ta riêng này như một cách sống quái đản. Tôi không thông được lời giảng.
Hôm qua với cá nhân tôi mà nói thì stress phát rồ luôn. Tôi bị mất hàng vào tay một cô bé sinh viên. Thực ra lúc đấy thì cũng cười mà chấp nhận vì nghĩ trước đây mình cũng đi chôm chỉa sách nhiều ở các cửa hàng, nhà sách. Giờ, nạn nhân là mình thì cũng đáng thôi. Rồi tôi đi rạp như kế hoạch, sung sướng ôm được quyển sách, đang xem dở thì điện thoại rung bần bật. May mà phòng chiếu vắng nên ra ngoài êm ru như một chú mèo. Vấn đề ở chỗ cuộc gọi vô lý hết sức, sau cuộc gọi thì tôi quyết định việc mua bán online phải dừng hình. Tôi chẳng dũng cảm gì để nói chuyện kiểu ấy, đúng là thật kinh khủng, gần 20' vì việc ngớ ngẩn. Biết chắc là sẽ còn dư âm để lại, đi rượu ốc xong về tới nhà thì đúng là bị chơi xấu trên web. Chán ốm cả người. Từ sáng nay tôi thực hiện đúng chiến dịch cứ số máy lạ gọi là không nghe, chẳng có khách khứa gì hết. Tiền tệ-tiền bạc, chung quy là tệ và bạc lắm.
Vì chỉ có việc cửa hàng nên tôi rảnh rang lắm. Tôi tiếp tục kế hoạch nghe lại những bài ca/ tìm về tuổi trẻ của chính ta. Nghe đến all i wanna do is make love to you (Heart) thì nhớ B&B có cover hit này mà tìm hoài không ra. Đây chính là lý do với nhạc nhẽo, phim ảnh và văn bản tôi luôn luôn biến thành đồng nát rất nhanh vì cháu chẳng bỏ đi cái gì, cái gì cũng giữ. Phải cái lúc tìm thì cũng chẳng biết nó ở đâu, lúc đấy chỉ ước gì call cho nó mà nó reng reng lên được thôi.

24.10.11

I keep your photograph, I know it serves me well

Đêm qua tôi xem The Runaways. Hihi, thế nên 2h sáng tôi vẫn còn lục đục tìm ổ vi tính ở tầng 4. Chẳng là tôi rất đồng nát ở chỗ, dù bố hay tôi hay ai đập máy tính, màn hình, tất cả bán đồng nát hết thì tôi vẫn tháo ổ cứng giữ lại vì tôi rất là tiếc nhạc nhẽo, phim ảnh hay các thể loại tôi mất công lưu. Vì thế tôi nhớ mang máng là tôi giữ 3 cái ổ, nhưng tìm chỉ thấy có 2, ổ R&D ( hihi phải nói rõ nó là rock & doom ), ổ phim, chưa thấy ổ lưu tab guitare, lyrics đâu. Mà cứ càng lúc thì kim đồng hồ càng chạy đến 3h sáng nên tôi đành bó tay.
Phải nói từ khi trường học bắt đầu dạy tiếng Anh là tôi chối vô cùng. Mà cái tính quái đản của tôi là nếu cứ bị cô giáo gọi đọc, nói, trả lời trong giờ Anh văn là tôi lì lì đứng dậy và chỉ đứng thôi. Phạt hay gì nhất quyết cháu câm, vì câm còn hơn là nói mà không ai hiểu gì, thậm chí mình cũng chẳng hiểu mình nói gì nốt và để cô mắng, bạn cười. Mãi tới sau này, lúc đấy tiếng Anh của tôi khá hơn chút, tôi mới gặp một cô giáo thuê ngoài ở Viện điều dưỡng. Tiếng Anh chỉ được học lác đác nhưng đa phần mỗi lần chúng tôi được hỏi gì đấy, hay muốn bày tỏ ý kiến thì cứ thoải mái ngồi mà nói, nói thứ tiếng Anh không chuẩn, thậm chí đang nói, không tìm được từ thì đan tiếng Việt, hoặc xin mở ngoặc để cô giáo cung cấp từ cho mà nói. Qủa thực, tôi rất thích cô giáo này.
Quay lại vấn đề chính. Từ cái chỗ đóng cửa không tiếp nhận ngoại ngữ thì tại sao tôi lại tự thân vận động? Là nhờ thích nhạc nước ngoài thôi ạ. Thích rồi hát, hát rồi dịch, dịch rồi thì mò mẫm chơi đàn. Thuở bình minh là tôi hát, một bác bây giờ đang làm ở KTNN còn ngày ấy là sinh viên ĐHXD đàn, chính bác này dạy tôi guitare. Nhưng như bao nhiêu việc tôi khởi sự thì kết cục là tôi dừng rất nhanh hoặc gần đến đích thì dừng :)). Bác này bây giờ cũng chẳng đàn hát gì nữa, đàn thì vẫn đây nhưng anh bỏ đi theo dự án cao su :))
Đến những năm học cấp 3 thì tôi lạc lõng vô cùng. Xung quanh thì họ đam mê những thứ không giống mình, mặt mũi đến lớp cứ lì lì nghịch ngầm thôi. Hihi, cho đến khi gặp thằng em rể bây giờ í. Nó thuộc thành phần gia đình khá giả nhưng khùng điên nên đánh bạn với tôi. Hai đứa trên lớp chỉ ngồi làm mấy việc tán nhảm, nằm bò ra nghe nhạc, nâng cao nội công ngoài hàng thuê truyện hay dưới ngăn bàn, tập nói bậy theo Eminem, nghe Beatles, Pink Floyd và Doom :)). Hồi ấy hai đứa hát tặng các bác bộ đội dạy quân sự mấy bài của Beatles, các bác bảo "các em hát cái gì mà thầy hiểu được ấy, hát tiếng Anh các thầy nghe cũng chẳng hiểu gì". Hai đứa bực cả mình, mặt sưng lên bỏ ra ngoài. Kỷ niệm này tôi sẽ không quên được vì khi chạy ra hành lang, hai đứa hú hét, tôi chửi 1 câu tục (học của Eminem), thằng em rể tôi cười rú lên tung chân 1 cái, thế là toạc đũng quần đồng phục. Cái này là bất khả kháng vì ở tuổi 18 nó đã cao mét tám, nặng gần chín chục :))
Hôm trước có bác hỏi trêu tôi là cái "lìu tìu mấy lỗ tai" của tôi là mấy lỗ. Tôi thành thật khai báo sự tình là tôi làm 10 phát vào khoảng gần 10 dịp đặc biệt, nhưng hiện giờ tai phải tôi đeo 5, tai trái 2. Thất thoát 3 phát vì 2 phát không đúng điểm đến nên tôi bỏ ( do tôi đinh ninh là tôi sẽ cho nó đúng í mình nên tôi tự chỉ đạo và thực hiện ), 1 phát ở thùy rất rất nhỏ nên cháu tự rụng sau 3 tháng tôi thích thú, cái thùy ấy giờ bị khuyết 1 lỗ như mọt đục sách ấy ( bác nào gặp vấn đề với mọt sẽ hình dung ra ngay cái tai của tôi )
Ngày tôi gửi ảnh cho M, M nói my God tắp lự vì "em có các khoen ở tai". Tôi nói phụ huynh không thích, ở thời điểm ấy vệ tinh nhiều vô kể nhưng chỉ có duy nhất M là nói tôi đừng bỏ khoen hay tóc đuôi dế. Cũng chỉ duy nhất M bày tỏ mong muốn là muốn có khoen giống tôi. Thế là tôi thích thôi.
ps: Dạo này tôi đang có xu hướng hoài niệm tuổi trẻ, nên ít đọc lắm. Tôi vẫn biết tuốt đấy, biết cái nào với mình là hay, là sẽ khoái nhưng tôi cứ chất thành từng chồng ở sàn nhà thôi. Ì lắm rồi, nhìn chung là chỉ có đeo tai nghe mới thấy là không cần thuốc khỉ gì cũng có thể phê như thế.
Tôi đang rất thấm thì vướng chủ đề bản ngã. Lời thầy dạy về vô ngã, về xu hướng quái đản kêu gọi cái tôi, cá tính trỗi dậy đang khiến tôi chững lại. Không phải chững, mà là tôi bị ngừng hẳn lại. Không thông được.