hai người yêu nhau, một mối tình mười hai năm; đến một ngày, người phụ nữ nói với người đàn ông: hãy cẩn thận, bạn của tôi, ông sẽ yêu con gái tôi say đắm đấy
Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

9.10.23
2.10.23
phản âm
quyển hay nhất của Ryu Murakami được dịch sang tiếng Việt: Những đứa trẻ bị bỏ rơi trong tủ gửi đồ [Coin locker babies]. Viết dài hơi hơn mấy quyển được dịch còn lại, phong cách văn phong đặc trưng của Ryu, đột ngột như thuốc chơi liều cao như đòn chí mạng giáng, nhưng câu chuyện thì tuyệt vời hơn hẳn [về bối cảnh khu mỏ hoang, Dược đảo hay trại cải tạo; những trang viết về việc chạy tạo ra các khoảng hở trong không khí để chính cơ thể ấy len qua, một cái màng nghe phản âm, tiếng tim đập, hay những đoạn lặn dưới nước... viết đặc biệt hay]
điều đáng tiếc là Những đứa trẻ bị bỏ rơi trong tủ gửi đồ, không được đơn vị xuất bản ngon lành nào ngó đến như 5-6 quyển khác của Ryu xuất bản ở vn. Sách xuất bản 2010, khâu biên tập cần làm thêm nhiều; từng ý năm chưa nhà nào làm lại đầu này nhỉ, hay thế mà không làm :)
28.9.23
cưới lấy đám đông
Hoạ sĩ của cuộc sống hiện đại gồm hai tiểu luận, đối tượng chính, là các hoạ sĩ: Hoạ sĩ của cuộc sống hiện đại [đối tượng là M. G hay M. C. G tức Constantin Guys] và Tác phẩm và cuộc đời Eugène Delacroix [homage to E. D]. Baudelaire luôn ở vị trí người quan sát, giữa đám đông, giữa các tông màu và chi tiết - viết là vẽ, là hoạ lại
đọc những chương đầu của phần một tôi nghĩ đọc cùng Hệ thống mỹ thuật của Alain mới hợp làm sao; rồi rất nhanh chóng Hoạ sĩ của cuộc sống hiện đại cho tôi cảm nhận, Balzac quá, hoàn toàn có thể thông qua Baudelaire để mở Balzac; tôi lao thẳng đi tìm kiếm và đúng là có rất nhiều bài viết nối B này vào B kia, 2B; và hẳn là Marcel Proust đã ảnh hưởng không ít từ đây [đám đông cùng đời sống, tinh thần "hiện đại"; viết là thấy lại thời gian đã mất]; một cảm nhận trung tâm nhất sau khi gấp sách lại, đó là Alain, chính là có thể đặt Hệ thống mỹ thuật cùng Hoạ sĩ của cuộc sống hiện đại, đọc chúng song song nhau
phần hai là thách thức với tôi, vì tôi có thể xem là không biết gì về Eugène Delacroix; đây sẽ là quyển sách tôi bắt đầu M. Delacroix và nếu sau đây, có lúc nào cần tìm lại E. D và nhiều cái tên khác nữa xuất hiện trong tiểu luận Baudelaire [hẳn rồi, dẫu khiếp hãi nhưng đám đông là địa hạt của ông] viết về E. D, tôi cũng sẽ phải đọc lại
đọc xong quyển sách có hơn 120 trang [mà như tôi đã nói từ lâu rồi với mấy đứa tiểu iêu là, xác định cỡ chữ của XBK thì sách gấp rưỡi so với sách trên thị trường hiện nay] hiện ra vô vàn những cái tên, những từ. Sách rất ít chú thích, mở ngay đến trang cuối để đọc ghi chú chủ đạo và tự tạo chú thích cho riêng mình khi đọc
tôi có một trải nghiệm và cũng là kỉ niệm. Năm 2012 khi tôi đọc Lolita, M. biết tôi đang đọc Lolita, hỏi em vui không; tôi nói đọc vui nhưng nhiều chú thích quá làm cản trở việc em đọc, em bị ngắt quãng hơi khó chịu; M. bảo thử đoán đoán nó, nếu hiểu thì có thể đọc chú thích sau, khi cảm thấy cần kiểm tra cái mình đoán cái mình hiểu để, như hiện nay tôi sẽ nói nhận ra lại tìm thấy lại, nếu không hiểu thì có thể bỏ qua chú thích và quay lại nó sau cùng. Sau này cách của tôi là nhất định đọc đi đọc lại chỗ không hiểu và đoán, hiểu thì hiểu mà không hiểu thì cố mà hiểu; rồi đá mắt đọc nhanh chú thích sau khi đã hết cả chương cả một quãng xong xuôi rồi vì có thể càng đọc dài hơn thì tự nhiên sẽ hiểu cái mình từng không hiểu ở trước đó; rồi khi đọc hết cả quyển, sẽ quay lại đọc riêng từng chú thích một và dò nó ngược lên trên nhét vào cái nơi chứa chú thích ấy để khớp nó vào trang sách, ngữ cảnh. Đọc chú thích cách ấy rất gần với re-read
26.9.23
suối tóc mơ
lần đầu tiên gặp gỡ là tháng Hai 2010, nhưng phải mãi tới 2017 tôi mới xin gì đấy viết lên sách. Lúc đấy tôi chỉ mơ hồ nói, trong lúc anh ngồi cặm cụi ký còn tôi chăm chú nhìn tay đưa bút tạo ra chữ trên giấy [tôi không mang tất cả sách dịch của anh, chỉ một số, nhưng cũng nhiều lắm rồi, chồng ngất ngưởng; vì một số anh từ chối nhận nó trong danh sách dịch, và anh không đồng ý ký tất trong một lần], tôi nói rằng: rồi em sẽ đẩy đi hết, chỉ giữ lại một số rất ít như những quyển này thôi [và nhướn mắt nhìn chồng sách trên bàn lúc đó]. Đấy là người duy nhất làm ra những quyển sách tôi xin chữ ký. Hiểu thì đó sẽ là, tôi mua sách mà tự dưng nxb để tác giả, dịch giả ký vào sách của tôi thì tôi chỉ muốn giật tóc hay làm thế nào tẩy bỏ cái chỉ dấu ấy đi thôi :))) việc xin chữ ký vào sách tôi không xin bừa, không phải ai tôi cũng cho viết vào sách của tôi [còn nếu tặng tôi sách thì viết đề tặng tôi, điều ấy tôi tất nhiên vui; tôi thích lấy thư viết tay hay các tờ giấy có chữ viết tay vô tình thấy trước mặt để kẹp vào sách chỗ đang đọc dở hoặc cần nhớ]
quyển trong ảnh nằm trong đợt bao nhiêu quyển năm đó tôi xin chữ ký, là quyển đầu tiên tôi chọn mang đi đến buổi gặp, dù tôi đọc nó từ 2009, thời vẫn còn chơi yahoo 360 mới chuyển nhà sang blogspot. Cũng chỉ vì một chi tiết, nhân vật chính Marco Fogg [phải 2 g nhé] thừa hưởng 30 năm gom góp sách của ông bác [ban đầu cậu ta chối đây đẩy chỉ muốn làm cách nào trả lại được cho ông bác] và các thùng sách như bị bỏ quên, cho đến ngày sa sút nặng, cậu gỡ ra đọc hết [thay vì dùng các thùng sách tạo thành kê giường, bàn, kệ etc. như trước đấy] như trả món nợ tinh thần, chữ nghĩa... rồi bán dần để sống, bán sạch bách :)))
gần đây trong một cuộc gặp tôi mang đi cũng hơi nhiều sách he he, tôi mới biết rằng, chính dịch giả cũng chỉ thích đoạn đầu của Moon Palace, và cũng chỉ thích chi tiết ấy :))). Chúng tôi đều thấy đây là quyển hay nhất của Paul Auster [cuộc gặp 2010, anh dùng cụm "anh dịch cho anh" khi nói về các sách mình dịch và nhất là khi trỏ vào Moon Palace, Phía nam biên giới...; đúng, đơn giản trước sau chỉ vậy]; sau Moon Palace, tôi đọc thêm ít cũng phải 4-5 quyển Paul Auster nhưng đều không thích nữa, và thật ra nó hút quá mạnh ngay đầu bởi chính những chi tiết trên kia. Một tuổi trẻ sa sút không biết đến ngày mai mà vẫn thản nhiên lơ đãng ngơ ngẩn những quãng thật dài [để đọc sách, chẳng hạn]. Một quãng đời thật màu mỡ 🙂
sáng nay khi đang nằm đọc Hoạ sĩ của cuộc sống hiện đại thì tôi nhìn sang chỗ sách đã nhận chuyển khoản đang chờ gửi đi chủ mới; rồi nghĩ đến có người bảo "hồi mới bán sách của mình em buồn phát khóc vì trước em nghĩ mình không có gì nhưng mình còn có sách, giờ thì đến sách em cũng chẳng còn, dần dần em quen với việc không giữ sách trong nhà"; tôi liền nghĩ giờ nhà còn mỗi một Moon Palace, lần này là một thật rồi, chứ trước cứ nghĩ một hai mà có lúc dọn nhà ra tới tận bốn :))) thì không biết Marco Fogg còn ám tôi không, chứ tôi gả sách đi chủ mới tôi vui bà cố vì lại có tiền mua sách tiếp :))) [mẹ tôi kêu bán được sách mà lúc nào cũng kêu không có tiền leo núi, chả lẽ thỏ thẻ, con bán 7 thì con đi mua 10] chưa kể tôi thấy giàu vãi chưởng vì tôi có chỗ sách "làm vốn" phải quên đi cất tít tịt góc hộc đàn. Tuổi một quyển sách trôi nhanh lắm, nhanh hơn tuổi trẻ, hơn cả nhan sắc thiếu nữ... lâu lâu chạm tới đã qua một suối tóc mơ gặp nhau đủ bốn mùa
21.9.23
nothing
sau gần 5 năm, đêm qua mơ thấy thân yêu. Anh không xuất hiện như chỉ một giọng nói, một cử chỉ, một cái nhìn như ngoái đầu... dù càng lúc càng khó gặp M. trong mơ. Hôm qua là cả hình hài, như M. sống động đi lại, hoạt động, đứng ngồi... như mọi người trong giấc mơ. Mình không buồn không vui. Lạ nhất là không vui. Tỉnh dậy cũng không buồn. Đến giờ, mình buồn vì mình không cảm thấy vui không cảm thấy buồn. Mình cũng không biết gì nữa hết
15.9.23
7.9.23
trong không gian
hôm nay nói chuyện với một cô gái dùng thuốc an thần 6 năm; cô ấy cũng nghĩ mình từng trầm cảm; nhớ lại và nhìn lại ảnh chụp mình và con emi, mắt mình quầng thâm sau hơn 1 tuần không ngủ tí nào cũng nhất định không uống thuốc ngủ nữa, ghé mặt vào khung hình cùng con mèo [ngày ấy chưa phải mèo già]; cô gái nhìn ảnh mình bảo: mắt chị như kẻ mắt và nước làm lem màu quầng đen :)
nhớ lại khoảng thời gian đó, mình cũng không biết nhờ điều gì mình đi cùng [chứ chưa bao giờ vượt qua, chưa bao giờ] chịu đựng một cơn đau lớn nhường ấy, như một bệnh mãn tính đeo đẳng; chỉ là mình thực sự thấy thuốc ngủ vô ích, mình xoá hết số điện thoại những người bán thuốc trôi nổi trên thị trường, vứt hết thuốc vào thùng rác; mình kệ mịe; mắt lúc nào cũng đau bất kể nhắm mở, trừ lúc khóc là không, nếu có thể khóc được; tai luôn nghe thấy tiếng u u u trong không gian bất kể đêm hay đường phố nhộn nhịp, cứ lắng tai nghe là nghe thấy tiếng u u u sâu thẳm, nếu không thì là M. nói gì đó trong gió, đôi khi giọng M. rất rõ ràng, mình thề là đúng giọng M. như M. vẫn đang nói bên tai mình
nỗi đau không biến mất, nó chỉ thay hình đổi dạng