Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

11.2.20

refuge

bố mẹ dẫn lên phòng tôi một người phụ nữ cùng bốn đứa con của cô ta. Hai người con trai cao lớn, một cậu đang xem giá sách tầng 4 còn một cậu đang xem giá sách tầng 5 gần cửa đi phòng tôi, mắt hai cậu sáng nhìn tôi nhưng bẽn lẽn từ xa; một cô bé bụ bẫm ngồi cạnh mẹ nhưng cứ ngả người dựa vào tôi; vì là khách của bố mẹ, tôi đang bày biện bánh, trà mời họ; sau lưng tôi đứa con út cỡ hơn 2 tuổi của cô ta đang nhảy nhót trên giường tôi, từng vụn bánh trong miệng, trên tay nó rơi khắp ga trải giường. Cô ta ngồi cúi mặt khóc rằng chồng đánh mấy mẹ con liên miên, rồi giờ anh ấy không còn sống để đánh họ nữa; mẹ tôi ngồi lẩm bẩm khổ thân mấy mẹ con rồi bố mẹ tôi có ý giữ họ lại nhà mình; tôi ok hết, không vấn đề gì, tôi chỉ có vấn đề với cái giường của mình, tôi không thích người lạ đi vào địa hạt ấy rồi một ngày trời tối đen như đêm, mưa tầm tã tôi bỏ nhà đi; tôi đi vào một con ngõ sâu hun hút, nước mưa không làm ướt tóc tôi, tôi cần tìm một mái nhà hay nơi nào đó để tránh mưa, cho khỏi ướt 'gì đấy' tôi đang ôm ngang ngực, tôi quàng tà áo của mình quanh nó rồi nhưng tôi cần chắc chắn nước mưa không chạm đến nó, tôi cần nơi trú mưa vì lẽ đó, còn đầu tôi, tôi biết mưa không làm ướt, cơn mưa thật lạ lùng, nó trượt khỏi tóc tôi như những giọt dầu tôi đi qua rất nhiều ngôi nhà đóng cửa, rất nhiều mái che, ô văng đua ra nhưng nhìn nền đất dưới chúng ẩm ướt nước đen, chúng không đủ che chắn cho 'gì đó' tôi đang ôm ngang ngực; tôi đi qua những ngôi nhà đang xây dở dang, thích hợp với tìm kiếm của tôi, tôi phải trèo hàng rào, thậm chí trong bóng tối căn nhà bị bỏ dở ấy tôi phải làm gì đấy, thoả hiệp để được lưu lại; tôi sẽ đánh giá cuộc thương lượng, tôi định sẽ như vậy, vì trong đó sẽ có chỗ nào đấy hình vuông vắn các góc vuông cho tôi ngồi nằm một tay nghẹo đi xe máy trờ tới, tắt máy, rút chìa khoá xe, tiến đến tôi giật quần áo trên người tôi ra, vừa giật vừa nhe hàm răng cải mả; tôi cười bảo cũng muốn vào ngôi nhà bỏ hoang à, thung lũng của bóng đêm tử thần vẫn còn những bộ răng cải mả thế này ư rồi tay nghẹo gục đầu vào vai tôi, quần áo tôi xộc xệch, một tay tôi vẫn ôm ngang ngực che chắn 'gì đó', tay còn lại tôi túm mớ tóc của hắn giật thật mạnh ra sau rồi buông tay chặt đột ngột vào hầu họng hắn; đẩy hắn ngã vào xe máy, tôi dùng tay xé rách mảng da vai nơi cái miệng cải mả kia rờ tới và ném vào đống vô tri giác người và xe; chúng bốc cháy từ từ nhưng rất đượm lửa, tôi cần lửa ấm, ngọn lửa luôn khiến tôi thanh thản và an toàn; ngôi nhà không còn là lựa chọn nữa; con ngõ dường như đã sắp cuối rồi, cụt rồi, tôi nên ngược trở lại một người phụ nữ ngồi xe đạp đi bán hàng rong, bán chè tào phớ; tôi bảo cho tôi ngồi lên xe với tôi đi cùng với, tôi sẽ phụ bán hàng cùng, chỉ cần cho tôi một chỗ trú ngay lúc này thôi, một cái giường hay gì đấy vuông vuông, có góc vuông; cô ta cười thành tiếng bảo tôi không được tích sự rì, cô ta không có rì đủ để trả công cho tôi, 'tao còn phải sống' nói xong cô ta đạp xe đi. Lúc này tôi mới nhìn; cô ta có bộ mông rất to, to gấp mười lần trăm lần cái yên xe bé tí, to và cong, căng rõ cơ như mông một con ngựa hoang, cái rì cũng nhỏ thó loắt choắt chỉ bộ mông là to, một cái áo hai dây màu đỏ không cóoc xê và cái quần lanh màu trắng lộ rõ cái quần lót lọt khe màu đỏ; gái làng chơi, gái hàng trắng, cò lìu tìu; không phải thứ mình cần, không có rì cho mình hết, tôi tự nhủ và tiếp tục đi xuất hiện những ngôi nhà sáng đèn, có người quây quần, lạ thật, mới vừa trước đấy mình không thấy chúng sáng; con ngõ cũng không tối nữa, đường lép nhép bẩn nước mưa nhưng trời sáng; giờ thì không còn là con ngõ, đã ra đường phố lớn; rồi tôi nhìn thấy người phụ nữ mẹ của bốn đứa con kia, lúc này cô ta ngồi một mình với đứa bé gái bụ bẫm đứng sau lưng, đứa bé trông ngây độn như ốm, lần trước tôi không thấy nó ốm. Tôi nói tôi có thể ở đây qua đêm nay không, một đêm, sáng mai tôi không còn ở đây, tôi chỉ cần một chỗ ngồi nào đó có góc vuông. Cô ta bảo không được và ánh mắt coi thường tôi rất rõ người con trai cao lớn của cô ta nhao ra từ một quán cà phê mặt tiền rộng bên kia đường sang, đứng trước mặt cô ta tóm tay tôi rồi ôm ngang bụng tôi bảo cô này ở với con, rất nhiều sổ sách phải làm và nói vọng vào trong nhà gọi tên đứa em mang hết sổ, sách ra đây; đứa em trai bước ra đưa rất nhiều sổ, sách cho tôi, nó nói em biết làm bánh và mứt lê mứt táo, mứt nguyên quả thế này này rồi nó đưa một quả mứt vào miệng tôi, chị có thể ở với em đêm nay trên gác xép, em nghĩ chị sẽ thích làm bánh và mứt, có rất nhiều góc nhà vuông vắn, rất nhiều khuôn bánh có góc vuông, rất nhiều khay làm mứt hình chữ nhật có góc vuông; đứa bé gái ngây độn như ốm nói ú ớ với cái miệng đầy dãi rớt gì đó với mẹ nó ý rằng tôi sẽ ở với nó, cái cũi của nó cũng rất vuông vắn; bà mẹ nghĩ ngợi cân nhắc rồi nhìn tôi; tôi nói không phải nghĩ nữa, nếu cô phải nghĩ thì tôi quay lại con ngõ tối tăm kia, con ngõ ấy tôi đi vẫn chưa đến cụt; rồi tôi quay lưng, đi trở lại con ngõ con ngõ vẫn tối đường vẫn nhóp nhép bẩn, 'gì đó' tôi ôm ngang ngực vẫn khô ráo chưa ảnh hưởng gì, tôi bảo trời sáng đi thôi và trời sáng thật, tôi nói mở mắt đi tú tỉnh dậy đi; ánh sáng chói mắt và tôi mở mắt 7 giờ 24 phút sáng tôi nằm trên giường nghĩ đến phòng trọ của những nhân vật của Dostoievski, chật ẩm lạnh giá như cái mồ ma; một nhân vật còn ra khỏi thành phố trong mưa gió và thuê một phòng trọ ngắn ngày, căn phòng thấp như ở dưới tầng hầm, sơ sài với mỗi cái giường bẩn, đọc đến đấy tôi liền nghĩ lại một cái quan tài nữa, nhân vật này đang tìm nơi để trết; và đúng là ông ta tự sát, nơi ấy quá phù hợp để chết còn gì nữa, nói như Simone Weil thì đó là một nơi đẹp đẽ để chết con người luôn chịu lực hút của trái đất, mọi thứ xệ trễ xuống; cơ mặt, da thịt, tóc bị vít dài xuống, lưng khòng xuống, cổ xệ cổ rùa, vai rụm, luôn đi xuống; bên ngực trái nhiều hơn bên phải một trái tim [ngược lại với người tim bên phải] thì đồng thời tất cả bên trái từ cơ mặt các thứ đều xệ hơn bên phải, ngay cả giải phẫu cơ thể nam thì tinh hoàn bên trái cũng thấp hơn phải; thận phải thấp hơn thận trái vì có lá gan bên phải nhưng bù lại bên trái có dạ dày lá lách... cân bằng cả. Tóm lại tất cả đều chịu lực vít xuống, bên nào nhiều hơn thì bị trĩu xệ nhiều hơn, phải đi xuống. Phương trình vật chuyển động trên mặt phẳng cũng dễ viết hơn vật chuyển động trên mặt phẳng nghiêng... phân tích trọng lực vuông góc mặt phẳng đơn giản hơn là nó tạo với mặt phẳng nghiêng góc bao nhiêu độ, những mặt phẳng nghiêng thì trượt nhanh hơn, lực ma sát dù có lớn thì vẫn trượt nhanh hơn... đều là bị vít xuống cả thôi vít xuống đi xuống là hình ảnh cái giếng, nấm mồ, dưới lòng đất; sống là đang chịu vít xuống, đày xuống; giấc ngủ cũng thế vì nó diễn ra trên những cái giường vuông vắn, những mặt phẳng dù có độ trũng hay không thì ta cũng đặt toàn thân mình xuống, chìm xuống như xuyên xuống lòng đất, nấm mồ, quan tài tôi tìm cái vuông vuông trong giấc ngủ làm gì khi tôi không thể ra khỏi căn phòng của mình trước 10 rưỡi sáng, 'gì đó' là gì gì

19.1.20

Lan Khai

4h chiều ăn bát cháo, vừa rồi tay chân lạnh quá ăn bát nữa, vừa ăn vừa đọc Tội và thương; sau đó đọc lướt qua 120 trang luận văn thạc sỹ về Lan Khai [vẫn như mọi khi đọc luận văn, không có rì ngoài hoang vu, toàn chữ là chữ]; rồi dừng rất lâu đọc kỹ bài viết của con trai nhà văn Lan Khai [sự kiện Lan Khai mất tích (Lan Khai mất tích vào những ngày thu đầu tháng 9/1945)] sẽ còn quay trở lại vì thích cách đảo trật tự từ của Lan Khai; đây là lần đầu đọc Lan Khai, tự nhiên nghĩ ông ấy có viết trinh thám hay phiêu lưu kỳ ảo huyền bí không nhỉ 🙂, thế rồi lúc tìm hiểu thì không những có, mà còn rất đặc biệt p.s: tầm nài mà vẫn còn cầm sách đọc được thì hẳn là tự do bát ngát :)

29.12.19

trú sở

người phụ nữ tuyệt vời khước từ thiên đường hữu hạn để tiến về địa ngục vô biên; nếu được chọn thì người phụ nữ chỉ sống có 34 năm này mãi mãi là kẻ xa lạ lạc loài nơi thiên đường bởi bà không ước muốn [phải được chọn thì mới được chọn lựa, không phải sao] bởi đường đi của ân sủng trong lòng người là một con đường huyền bí và thầm lặng; ân sủng và trừng phạt chỉ là một mà thôi; nhận lấy ân sủng ngay, một cách không nao núng, dưới bất kỳ hình thức nào, nhận bằng hết không né tránh 🙂 "Việc của con không phải là tự nghĩ đến mình, việc của con là nghĩ đến Thượng Đế. Và nghĩ về con là việc của Thượng Đế" vậy thì, tại sao ta phải âu lo 🙂 đọc Simone Weil mùa thu [phải nói đúng là mấy năm trước đọc Chết cho tư tưởng, cả quyển í chấm đúng Simone Weil] ngay sau đợt đọc Dostoievski cuối hè bão và rớt bão và lăn quay ra ốm trận 15 ngày; j ló bảo chị nói đến hành xác [vì sốt xuất huyết shock tạng mà nhất định không đi bệnh viện không thuốc thang gì, ngày cuối cùng là tình trạng vô niệu và sốt giật tung đầu 42 độ mới chấp nhận uống 1 viên hạ sốt paracetamol], cái chết [ánh nắng vào phòng đẹp quá, một nơi đẹp đẽ để chết] nhiều quá trong khi còn gần tháng nữa chị mới bước sang tuổi 34 [tuổi của bà í] rồi thì chị cứ bảo chị còn nhiều việc phải làm nhiều thứ phải đến phải xảy ra làm sao đã chết được sao em lại cứ âu lo không chịu tin vào các kế hoạch đã được lên từ trước khi em đến cuộc đời này... ốm bệnh hoá điên giấc mơ ảo giác chỉ là một chấm vạch ra dục vọng đã cán mốc tới hạn; qua được thì period tiếp tục, không qua được thì bùmmm ra gì thì ra; sao ta phải âu lo sao cứ nhặng lên làm rì 🙂

24.12.19

tái tạo tình yêu

tình yêu luôn luôn được khai mở trong một cuộc gặp; sự gặp không phải một kinh nghiệm, mà là sự kiện, xuất phát từ sự kiện ấy, tình yêu có thể được khai mở và dẫn lối - một cuộc phiêu lưu bướng bỉnh và cũng nằm ở nguyên uỷ của các khủng hoảng dữ dội thuộc tồn tại tình yêu là một suy nghĩ "khi ở xa nhau, dẫu chẳng ngừng ám ảnh lấy nhau... "

15.12.19

simple

tác giả viết truyện thanh thiếu niên tôi thích đây: Marie-Aude Murail, từ Oh Boy đến Người anh không lớn có khi phải cách nhau đến 9 năm í nhỉ, Nỗi niềm anh trông trẻ hơi kém hơn nên tôi tưởng NN ngừng tác giả này rồi đêm qua không ngủ được tí ti nào vì cốc cà phê lúc 4h chiều, đọc nốt Người anh không lớn, nửa sau truyện khóc nhiều quá, khóc trong hạnh phúc và có lúc bật cười giữa nước mắt nước mũi hoà nhau; còn khóc được thì mọi chuyện đều không có gì đáng lo cả Người anh không lớn chính là Simple, bộ phim dựa trên Simple của Marie-Aude Murail là Simpel [phim Đức mà 😛, tên tiếng Anh là My brother Simple], và Simpel do bạn David Kross đóng The Reader thủ vai đọc liền lúc 2 nhân vật trẻ con trong hình hài người lớn, người ta hay gọi là thiểu năng trí tuệ, đần độn, ngây ngốc, ốm, điên etc đấy. Shosha của Isaac Bashevis Singer là cô gái ngừng phát triển về trí tuệ và thể chất, phố Krochmalna trong mắt cô mãi luôn như lúc cô còn là cô bé 8-10 tuổi; Simple của Marie Aude Murail 22 tuổi nhưng anh đơn giản như một cậu bé 3 tuổi, tất cả suy nghĩ của anh về cuộc sống được truyền tải thông qua một con thỏ bông tên ông Pinpin... tôi thích những nhân vật như vậy vì sự đơn giản, đơn giản nên gọi được đúng tên sự vật sự việc, không tránh né "số phận chỉ phụ thuộc vào một vài điều"

12.12.19

soul expeditions

về Shosha, bài viết của bác Nguyễn Chí Hoan [bác là đúng rồi, hơn bố mẹ tôi 1 tuổi, nhìn ngoài chắc tôi gọi chú :p] https://phanbook.vn/blogs/news/shosha-hien-sinh-do-thai Isaac Bashevis Singer đang ám tôi, tôi phải làm gì đây khi tôi rất thích tiểu thuyết Shosha rất muốn tiếp tục Singer, nhưng lại nghĩ Singer cao vòi vọi mình biết sao bây giờ, đọc Shosha thôi đã nhảy ra bao nhiêu 'cái tên' muốn đọc rồi; cứ theo trình tự thời gian sáng tác thì tôi phải qua The Manor [Kiếp người cô quạnh], The Slave [Người nô lệ, Tìm lại người tình năm xưa] tiểu thuyết lịch sử trung cổ thế nào đấy, rồi mới đến được The Magician of Lublin [Tình em vỗ cánh], nghĩ đến lịch sử tôi muốn gục ngã luôn rồi, cho dù có là tiểu thuyết tình cảm, mà không, tiểu thuyết tình cảm tôi không gục thì cũng rối hành rối hẹ thôi dù chưa động đến nhưng tôi lại rất sẵn hứng thú với hồi ký, truyện thiếu nhi, hay Gimpel the fool [tôi rất hay thích nhân vật người điên, ngừng phát triển, thiểu năng, ốm... ] hay những gì loáng thoáng hiện ra từ nhan đề như quỷ sa tăng, Chúa cứu thế lầm lỗi, thày phù thuỷ, cậu bé tìm Chúa, thiên đường, sám hối, lưu vong, cái chết, bóng người... tại sao lại thế Singer là con trai của một rabbi [giáo sĩ Do Thái] - chi tiết này giống với nhân vật chính xưng tôi, Aaron trong Shosha - bố của Singer là một giáo sĩ sùng tín Do Thái giáo thần bí - yếu tố rõ nét trong bầu không khí tinh thần của Shosha; các nhân vật phần lớn đều có trí năng bừng rỡ, thích chơi nghịch với từ ngữ và tư tưởng - ngay cả Shosha vốn đã ngừng phát triển về trí óc và thân thể [ngừng tất cả, có thể nói cả móng tay cũng ngừng mọc], họ bừng rỡ như vậy và vẫn có thể bi quan tuyệt vọng về mọi thứ, điên và ốm [sẽ rất nhiều người thích nhân vật Morris Feitelzohn - rất dễ chìm vào những câu thoại của ông ấy] sự chú ý của ta giới hạn hơn ta nghĩ rất nhiều; đọc Shosha nghĩ về chủ đề người Do Thái lưu vong, đi hay không đi, hoài niệm, làm sao có thể không khi Singer viết về phố Krochmalna trong bối cảnh ly tán [với sự nghiệp viết như thế, chắc chắn ghetto phố Krochmalna Warszawa sẽ còn trở đi trở lại]; hay về thế giới sụp đổ lật nhào 'thế giới là lò mổ và nhà thổ', chúng ta tất tật ai cũng mơ và Chúa cũng vậy, thế giới là giấc mơ của Chúa khi ngủ và Chúa đang ốm nặng; về những gì thần bí suy tưởng 'Không có sự tình cờ. Các lực chủ trì số phận con người luôn luôn rốt cuộc sẽ hội tụ những người cần phải gặp nhau lại' vì vật chất là năng lượng cô đọng lại và năng lượng là vật chất phân rã mà ra, như các ngôi sao các tinh vân gần nhất là đầu tháng 6 tôi đọc Goodbye, Columbus [Một ngày cho người yêu] của Philip Roth; là novella thì đúng hơn là novel về cuộc sống của những người Do Thái trên đất Mỹ, họ là thế hệ mà ông bà hoặc bố mẹ rời khỏi ghettos đến Mỹ, Jewish American; trong truyện có đoạn bà dì của nhân vật nam chính Neil hỏi gia đình bạn gái Neil ở đâu, anh bảo Short Hills và bà nói xưa nay dân Do Thái đâu có ở Short Hills và kết luận 'họ không phải dân Do Thái thuần tuý, tao dám chắc' còn Neil thì khẳng định 'họ là Do Thái thuần tuý mà' hay như chuyện mẹ của bạn gái Neil mời Neil tối thứ 6 đi lễ cùng gia đình bà, Neil từ chối vì đã từ lâu không còn đi nữa, rồi bà hỏi trước đây Neil là chính truyền hay bảo thủ, Neil nói cháu không biết, cháu chỉ biết cháu là Do Thái; hay cuộc tình của Neil tan vỡ khi bố mẹ bạn gái Neil khám pha ra rằng con gái họ đã ngủ với Neil suốt những ngày Neil ở chơi tại gia đình họ, một tội lỗi nghiêm trọng khiến tất cả suy sụp... nhìn Philip Roth nhận ra ngay nguồn gốc Do Thái [người cha dòng dõi Áo Hung] còn Isaac Bashevis Singer [hơn Philip Roth khoảng 30 tuổi ái chà chà] người Do Thái Ba Lan nhưng nhìn... giống alien 🙂 với cái đầu hói rõ sọ [Aaron trong Shosha cũng lơ thơ mái đầu, em trai của Aaron khi nhìn thấy anh trai sau mấy năm đã thốt lên 'một người Đức đúng nghĩa'], mắt lồi và đặc biệt là đôi tai nhọn zểnh áp sát đầu 🙂 [không hiểu sao đầu óc tôi nó lại thấy thế] mấy hôm trước tôi tìm hiểu về Hebrew và Yiddish [Singer chỉ viết tiếng Yiddish], tác giả bài viết đưa 2 đoạn văn bản và nói bạn nhìn 2 bức ảnh và sẽ nhận ra sự khác biệt về mặt chữ viết; tôi liền nghĩ tôi chỉ thấy dung lượng dài ngắn quả có khác nhau nhưng đều là những nét xổ dọc móc móc móc giun giun :)) thôi ba hoa xích tốc đủ rồi, đi pha cà phê, pha 1 thể nửa cân cà phê mãi không xong p.s: từ ngữ trong bản dịch dùng quái, hiểm, và già lụ khụ :)

4.12.19

thung sâu

2 tháng đọc được đúng 3 quyển văn học :) Bông huệ trong thung mở màn cho kế hoạch đọc Balzac của tôi, Balzac thì giàiii :), một tiểu thuyết rất gần với các chi tiết tiểu sử Balzac, tôi hiểu người ta đọc Balzac và đi vào thế giới của người phụ nữ hoặc hướng cái nhìn vào thế giới ấy; mỗi người phụ nữ trong Bông huệ trong thung như mỗi tiểu tinh cầu hiện ra rõ nét của người vợ tâm hồn hay người tình xác thịt hay vị thế chung chiêng giữa các tiểu tinh cầu vô cùng ý vị... điều tôi tiếc nhất chính là tôi đã đọc bản Bông huệ trong thung 2003 [tôi chưa tìm xem còn bản dịch nào khác không, nếu không thì tiếc thật], phải nói rằng khó khăn hơn cả ngồi gặm ngô răng ngựa giữa trời hanh thế này vì đây là một văn bản quá cẩu thả. Quyển trinh thám bìa đỏ Một đời không đủ viết vừa miệng đúng kiểu Mỹ, ở trang 49 tôi muốn giật hết tóc trên đầu, rồi tôi nhanh chóng đọc tiếp để tránh trụi đầu và nhìn chung là trơn tru. Tôi thích nửa đầu phần 2 của truyện, có lẽ do cá nhân tôi luôn muốn đi lang thang như chạy trốn mọi mối ràng buộc, làm một kẻ không ai không gì cả; ý tưởng giết chết một người sống và sống trong vỏ bọc của người đã chết không neo đậu làm tôi nhớ đến Kasha - bông tuyết từ trên đỉnh núi bắt đầu lăn và chỉ dừng lại khi rơi vào một hố đen tuyệt vọng chết tiệt như vô tình nhảy lên chuyến xe lao thẳng xuống địa ngục; tuy nhiên nếu dựng dậy một người đã chết không có gì hình bóng của ta thì biết đâu ta lại được là ta :) Quyển thứ ba là của Peter Handke, Trong một đêm tối trời tôi ra khỏi ngôi nhà tịch mịch của mình [hic]; với kết cấu xoá tuyến tính thì đúng là phải tịch mịch mới đọc được, ồn ào nhiều ánh sáng thì đọc làm gì; tôi thích chi tiết chủ hiệu thuốc bị một người phụ nữ đánh vào đầu và ông ta giữ một mẩu móng tay của nàng, mong tìm được nàng từ dấu vết í [nghe rất kỳ ảo]; một vài ý văn hay như người ta trở nên cô đơn thế nào khi mở cửa căn phòng riêng, đóng cửa sổ và đi vào ngõ hẻm; một đoạn của Thi Sĩ ở gần cuối với khoảng 90 trang đầu... ấn tượng chỉ còn có thế p.s: quyển Peter Handke cất trên nhà ngại đi lấy nên ảnh chỉ có như đã thấy. 15h rồi, thôi tôi đi đóng hàng kiếm tiền rồi còn học bài, vất vả lắm í :) 33 -34 tuổi bỗng nhiên lại thích học nhiều thứ, hôm trước ngồi tính góc bức xạ vật lý thấy mình ngu quá, mở laptop đi mua sách online xả stress thì nhìn thấy mấy quyển toán cao cấp đạo hàm log tích phân xác suất thống kê nghĩ hay mình mua về ngồi học toán từ đầu, rồi tôi nghĩ đến ngày gần đây khi đang làm văn bản về DNA thì lão bạn hỏi "bà còn tính được tốc độ sao mã của gen không" cười mếu bảo tôi có tính được đâu mà ông hỏi còn hay không 🤣