Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

31.10.10

Whenever I want you, all I have to do is Dreammmmm dream dream dream

+/ Hôm rồi tôi được tặng sách. Vậy là vào thời điểm nhạy cảm này, cái chồng ngay phía trên đầu chỗ ngủ của tôi nó lại thêm ngất ngưởng.
Anne tóc đỏ-dưới chái nhà xanh
Đích thị William ( cuốn này đọc khoái nhất )
Ba phút sự thật
Trẻ con phố Hàng
Và khi tro bụi
Đấu trường sinh tử
Lại chơi với lửa
Mặc cảm của Đ
Ngân Thành cố sự
Không số phận
Vượn trần trụi

Có cuốn tôi phải có tới 3 rồi í, nguyên nhân là tôi mua, người tặng, người cho.
Sao lại gọi đây là thời điểm nhạy cảm? Vì rằng thì là hôm rồi tôi ngồi trong lớp buồn ngủ quá, lôi hết đồ chơi trong cặp ra mà cũng không thể mở to được 2 mắt. Với ý nghĩ sao phải tự hành xác thế, tôi vứt cặp trên lớp, tắt chuông và đi vào giảng đường trống gần đấy, chui xuống bàn cuối cùng nằm ngủ khì. Vấn đề không may lại nằm ở chính cái may mắn. Vì không bị điểm danh nên chẳng em thân yêu nào chịu gọi tôi dậy, vậy là cháu ngủ ngon lành tới 3h chiều. Khi mà mở mắt ra nhìn qua khe bàn thấy có đôi giày đen bóng đang đi dần tới cuối giảng đường. Phải mất gần 1' tôi mới định thần ra được rằng thì là trong khi tôi ngủ đã có một lớp học diễn ra. Tôi không thể ngồi dậy, tất nhiên là thế rồi khi mà thầy đang tiến dần đến cái bàn cuối giảng đường. Thế là tôi giả vờ ngủ. Thầy vỗ vỗ 2 phát vào má, tôi hết giả vờ, mở mắt ngơ ngác.
Cái không may tiếp theo vì ngủ dậy muộn quá thường xuyên mà tôi có riêng cái phiếu vào trường choe choét dấu đỏ. Thứ 2 cô giáo nói đi muộn 1 buổi nữa thôi thì em thừa điều kiện học lại. Thứ 3 cô giáo nói tôi trông bạn này rất lạ, lớp trưởng cho biết bạn này có phải sinh viên của lớp không?. Thứ 4 cô giáo nói đơn xin nghỉ của bạn Tú mỗi hôm một chữ ký, 6 đơn 6 chữ ký khác nhau...
+/ Tôi đang ở tuổi 25. 3 ngày gần đây, để ra được khỏi chăn thì tôi phải tự gào lên là Tú dậy đi học. Dù trước đấy bị mèo cào ầm ầm bên tai. Trước nữa thì mẹ hoặc chị gái oằn người ra kéo chăn, còn đứa nằm trong chăn thì gập người để giữ chăn. Tôi tự hỏi không biết những mùa đông trước tôi sống sót kiểu gì? Tôi tự hỏi tại sao tôi không thể ngủ về đêm, cho dù đã rất là mệt? Tôi tự hỏi tại sao tôi không thể đừng đọc linh tinh/xem phim/nghe nhạc/chơi ghép tranh...? Trong 3 ngày vừa gào ầm ĩ lấy tinh thần vừa vào nhà tắm táp nước lạnh cho tỉnh thì chỉ có sáng nay là tới lớp được, còn thì vẫn chui vào chăn ngủ tiếp và tự nhủ sao lại làm mấy việc ngu ngốc như thế?
+/ Tôi rất ngại chỗ đông người. Không thể tới rạp một mình. Không thể đi cắt tóc một mình. Không đi mua sắm một mình... Hậu quả gần nhất gánh chịu là một mái tóc nham nhở cắt ở vỉa hè, được mỗi cái là rẻ bất ngờ.
Hôm nay lúc sắp tan làm, gặp lại người quen. Suốt 3 năm cấp 3, bạn nam này là lớp phó học tập. Ôi chao, chẳng bao giờ nói với nhau một câu. Thế mà lại nhận ra mình nhờ giọng nói. Bạn bảo ngày xưa Tú cứ lầm lầm lì lì đi với hội siêu nhân, toàn đầu têu nghịch ngầm phá lớp. Mọi người cứ tưởng ngoan, nhưng Khánh biết hết.
Chết mất!
Nhưng bạn khen mình bây giờ cởi mở, dạn dĩ hơn :))) ôlala ôlala
+/ Cái bức hoa mặt trời kia ngày mai sẽ lên đường đi Hòa Bình :)), có người cho mình chơi thôi, thành phẩm thì không được hưởng đâu.
Venus ra đời thì chắc 1 tháng nữa sẽ có người được nhận.
Trời rét, con tớ có áo mới. Mẹ cháu phải dỗ mãi cháu mới đứng lại khi gặp người lạ đấy, mà nào có lạ gì đâu. Là Phước râu :)))




Ps: Cái tít trên kia được tớ dùng bút chì ghi chi chít trong nhà tắm tầng 5, hôm rồi mẹ lên tầng 5, mẹ chửi cho một trận hết ngu luôn. Nó cũng là nhạc chuông báo thức, bảo sao không thể bật dậy đi học được. Tất cả là tại Riding in cars with boys

20.10.10

Thường quên những cái mình muốn nhớ và không quên những cái mình muốn quên

+/ Thông báo với các bác là để tưởng nhớ một tuổi xuân lại qua đi thì vào cái ngày ấy đấy, tôi đã đi nhuộm lại màu tóc đen sau gần 8 năm để tóc đủ các loại màu trừ mỗi màu đen. Tôi cứ nghĩ là trông tôi sẽ khá hơn cơ đấy. Vấn đề là chiều cao thì vẫn cứ 1500mm, cân nặng 42kg ( đã lên được 2 kg nhờ rất rất nhiều thuốc tăng trọng ) và tóc đen sì sì, song lại toàn bị gọi là bé con. Mà rõ là già phết rồi đấy :)))
Tôi không nghĩ là quà sinh nhật còn có thể có cho đến tận ngày hôm nay, tức là sau gần 2 tuần. Hô hô hô, vụ này tổng kết thấy nhớ nhất là sầu riêng. Anh ấy mang tặng nhiều nhiều sầu riêng. May mà tôi cũng khoái món ấy, không thì không biết trút đi đâu. :))
Bánh thì nhiều quá, đến hôm nay bánh kem vẫn còn trong tủ lạnh. Nhưng thấy bánh ngon nhất lại là của đồng chí nghiệp dư tự làm, hình vẽ cũng nhộn nữa.
+/ Có ai gợi ý cuốn gì để đọc không?
Lại chơi với lửa, Có được là người, Con gái người giữ ký ức, Cô gái đùa với lửa , Con lươn chép miệng... Tớ đọc rồi á. Nếu không có gợi ý gì thì quay lại với mấy cuốn photo của DTH thôi vậy :(
Mà dạo này thấy rất có hứng thú với trinh thám. Đọc thấy nhẹ đầu kinh khủng. Tiếc là xu dạo này không tốt :(
+/ Nhiều lúc ngỡ ngàng vì nhận ra là tình cảm với M có thể chạm được tới cả những điểm mù mà chính bản thân mình cũng không nhận biết được. Ngỡ ngàng vì tình cảm ấy làm mình tổn thương được tới mức như thế. Ngỡ ngàng vì một đứa sợ yêu cuối cùng cũng biết mùi đời. Ngỡ ngàng vì một cô đơn, một lẻ loi hóa ra đã tìm thấy một cô đơn và một lẻ loi khác để rồi đã từng không cô đơn, không lẻ loi. Nhưng sau tất cả lại lạc mất cô đơn của chính mình?!
Đã tự nhủ là cố gắng để không thương ai, cuối cùng thì cứ tanh bành như bão thế này đây. Bọn nó bảo mình là đứa yếu đuối, sợ chết nên mới có kiểu cố gắng như thế. Tóm lại là mình cũng hơi sợ các cú va đập, cú huých thậtttttt.
Đồ quái vật chết tiệt... where?

7.10.10

Ngày 7 tháng 10

+/ Sách gốm cổ, điêu khắc và...




+/ Gốm Trần Hợp và ...










+/ Gốm cổ

















------------------------
+/ Không mang máy ảnh, tất cả chụp bằng E72. Đang ngồi trên lớp có người rủ đi hội chợ Gốm thì phóng luôn. Nói dối cô là em gái ăn hỏi, dù nó đã lấy chồng gần 1 năm :))
Bạn đồng hành là một nàng hậu đậu vô cùng :P. Vào gian gốm cổ mà nàng ngã sấp ngã ngửa làm người quản lý phải nhắc khéo 2 lần rằng thì là một món đồ cổ ở đây có thể bằng cả gia tài của mình :))
+/ Bác Hợp nói là cái bình ấy đúng dáng phải là cổ thẳng, nhưng do lỗi kỹ thuật nên nó bị nghiêng, ban tổ chức lại chấm nó đi bày hội chợ vì nó khác biệt :))))
+/ Đêm Chile
Rừng thẳm
Đồi thỏ
Cô gái đùa với lửa
+/ Đang theo dõi một phim truyền hình VN, nói chung là coi được. Những tập đầu thì dễ thương con nít, giữa giữa thì tạm tạm, đến những tập gần đây-truyện phim là trước và sau thời điểm 30.04.1975 phản ánh chân thực ( thấy mấy tập này rất được ). Tên phim: Miền đất phúc.
+/ Lại già thêm rồi í.

3.10.10

Thường thì tôi gần như không thể hòa nhập được với các cuộc vui kiểu chào mừng . Và nơi tôi đang sinh sống thì rõ là một đất nước rất chuộng chào mừng.
Trong khi họ hú hét với nhạc, đèn, pháo hoa, hội nghị... thì tôi lại chẳng thể tìm thấy một ánh chớp vui.
Buồn buồn í.
Cảm giác trong mấy ngày gần đây khi ở gần khu vực hồ con rùa là đầu thì băn khoăn câu hỏi tại sao mình lại thấy không vui tí nào trong khi họ có thể vui thế kia? mặt thì cứ não nuột ra, đầu óc thì quay quay, nhiều pha váng vất đến mức đi còn không vững, tai thì ù đi vì nhạc nhẽo. Người ở đâu mà lắm thế? Và họ trống hoác.
Việc duy nhất thích thú là được ăn và nhìn trẻ con ăn kẹo bông, kẹo ngon như mây. Vì không có mấy người mua sách nên bỗng dưng trở thành vua của thời gian băn khoăn.
Mỗi khi đặt lưng nghỉ ngơi lại tạ ơn Chúa Trời vì đã về được tới nhà an toàn trong những ngày này. Phải ra đường là cả nguồn cơn bất an.
Đại lễ kiểu này thì chết mất. Chết mất!

29.9.10

QUỲNH

+/ Tôi không thể trâu bò chiến đấu, cũng không thể đạt tới cảnh giới cao nhất mà ngạo nghễ được, nhưng quả thật là luôn luôn rất thừa buồn. Vầng, cả buồn bã và buồn chán.
Hai ngày không ngủ được tới 7 tiếng. Chẳng nghĩ gì. Chỉ là không ngủ được. Lúc chạy xe trên đường thì rầu lắm!
Nay nhìn thấy một cô bé Down. Ngay lúc ấy thấy mình có nhận thức là cô bé xinh. Trong đầu hiện lên sau mấy giây một câu hỏi:"Sao mình lại thấy một cô bé Down là xinh?". Có phải tự nhiên thấy họ thiếu đi gì đó và từ đấy cho mình cảm giác an toàn không? Thật là bệnh hoạn.
Đúng là có những vẻ đẹp thiên thần. Có những chú nai ngơ ngác. Nhưng tất cả lại chỉ là rởm.
Tại sao tôi ít cười.
Tôi nói không tốt.
Bối rối trước đời.
Bay lên.
+/ Con lươn chép miệng có ý tưởng, giọng văn, và cái gì đấy rất lạ lạ mà không thể chỉ ra. Càm ràm. Khùng khùng. Chân chất.
- Lần đầu tiên (Nguyễn Nguyên Phước)
- Thời của những kẻ giết người (Henry Miller)
- Biên thành (Thẩm Tùng Văn)
- Ngân Thành cố sự (Lý Nhuệ)
- Schopenhauer Nhà giáo dục (Friedrich Nietzsche)
- Bốn thỏa ước (Don Miguel Ruiz)
+/ Sáng tác:QB
Tình ơi tình ơi
Trăm năm là bao ngày yêu?
Môi cứ tìm môi nụ hôn nóng giẫy
Vẫn có những trưa hồng đầu trong cánh tay
Run run run run vai trần
Êm êm êm êm tóc…

Tình tôi nhỏ nhoi
Xin cho bền thôi tình ơi!
Tim cháy cạnh tim nào ai nỡ tắt
Nắng vẫn nắng bên ngày
Và mây cứ trôi
Cho tôi ôm em không ngớt
Cho tôi yêu em!

Và tình đến như loài hoa quỳnh
Nở bừng trắng xóa trong màn đêm
Tình tôi hiền lắm
Có gió lốc sẽ lớn khôn thêm
Ngoài vườn tối riêng loài hoa quỳnh
Làm thành đốm sáng soi lòng tôi
Sao em lại sinh ra như cơ duyên biết trước

Quỳnh từ kiếp nao cùng tôi về
Cùng nhọc nhằn bên tôi
Tình tôi như nước trong
Chảy từ suối ngàn năm
Dứt mãi chẳng rời cắt mãi chẳng lìa
Vì là một thân thôi!


Ngoài vườn tối riêng loài hoa quỳnh...
+/ Họ ra đường làm gì mà hãi thế nhỉ?

23.9.10

NÀY THÌ TRUNG THU
















Mình nói là mình hết cái tuổi xì tin rồi nhưng ku Dũng ở lớp 02 vẫn cứ tặng cái tai thỏ hồng hồng kia ( vầng, lại đúng cái màu mình ít thích nhất ). Chủ nhân thì chẳng dám tự sướng, nhưng các cháu thì rất thích trò này. Ngay cả bà chị 83 vẫn cứ sướng như thường. Trong lúc ấy, cháu ngồi chơi viết chữ ngược. Hihi haha hôm nào QA mà cầm bài viết ngược ấy đứng trước gương sẽ ngất cho coi.
Và đồ chơi. Lần này thì nhiều cục gôm tẩy, có mỗi bạn đỏ đỏ là bút chì màu đỏ. Tranh ghép nhá!
Và món cuối cùng trong ngày là Cedric tương tư . Các nạn nhân đều nói rằng toàn đọc thể loại ma quỷ khó hiểu, chỉ riêng Titeuf và Cedric với Lão kẹo gôm là không bao giờ sai :))

Và cả món này nữa. Mọi người bảo là rất chướng mắt mỗi khi đứng đánh răng :))

TB1: Hôm qua đi làm về đúng là một chuyến đi bão táp. Họ ra đường làm gì mà khiếp thế nhỉ? Phải có thiên lý nhãn mới an toàn về tới nhà được, khi mà trong đường hầm Kim Liên họ cũng cứ thế mà tít tít đèn để tạt sang trái rồi sang phải, thậm chí còn đi ngược chiều đường.
TB2: Vẫn cố gắng ngoan như trẻ con trong giấc ngủ :(