Tôi thường không giữ được liên lạc với những bạn học khi kết thúc năm/ khóa học. Có chăng là thi thoảng 1 sự kiện, 1 ký ức nào đến và gợi lại. Nhìn chung, tình yêu con người đẹp đẽ như biển xanh, dâng trào 1 đợt sóng biển như hơi thở thật dài rồi cũng có khi tan, và xa bờ.
Dũng Mao là 1 thằng bạn cũng không đặc biệt gì với tôi. Nói đúng thì cả 2 đứa chẳng có gì hợp gu nhau cả. Thằng chửi bậy thạo hơn cả cách nói các từ dấu hỏi, ngã. Đánh nhau thạo hơn cả châm 1 điếu thuốc lá... thì không chấp làm gì. Nhưng nó chẳng dám nói nặng với tôi. Cái thằng kể cũng lạ.
Legal với tôi thì thân rồi. Nhưng, năm thăm nhau có được đến 10 đầu ngón tay. Mỗi đứa 1 việc, nhớ quái gì tới nhau. Có nhớ thì cũng in ít nhỉ? :) Thằng quỷ :))
Legal đang cao thêm lên ở cái tuổi 24. Kể cũng lạ. Giờ, cũng bớt chính tắc đi nhiều. Còn dáng vẻ ngay ngắn và tự tin thì vẫn như xưa. Được cái, hình như mình càng ngày càng đỡ ngu nên thằng bé chém gió mình đếch thèm nghe nữa. Thay vì thế thì hỏi lại :"Gió phương nào đến?"
Mai là một con bé ngỗ nghịch, lì đòn nhưng hay khóc nhè hơn cả mình. Mình chơi với nó, có đâu là được 2 năm lớp 4 và 5. Chơi ủn đầy ( nhảy bậc ), nó cao to, nhún 1 cái thì cả hội lác mắt. Nhưng nó cũng hay ngã. Mà hễ ngã là khóc. Mà hễ khóc thì chỉ có cách thơm chụt chụt vào má thì nó mới nín. Răng nó khểnh phải đến cả hàm...
Nghe đâu, cha mẹ ly dị khi vừa vào cấp 2, rồi nó về ở với Ngoại, rồi chuyển trường, rồi không thấy đâu...
Hôm kia nhìn thấy nó trước cửa nhà. Đang văng tục với người bán rau. Nó vẫn đanh đá như hôm nào. Nhưng giờ nhếch nhác vì lấy chồng sớm.
...
Ký ức là một rãnh sâu. Mạnh hơn cả 1 vết cắt nhanh!
Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét