Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

29.9.19

Vỡ

Đọc Georges Simenon phải xác định rằng mình sẽ đi vào địa hạt khó ở, lỡ cỡ, vừa thấy nóng vừa thấy lạnh; tất tật các nhân vật bình thản một cách lạ lùng, dường như một khi họ chấp nhận sự thật thì luôn sẵn sàng gánh chịu tiến triển logic của mọi hệ quả, hình thức không ở ngoài cũng không ở trong ấy đưa đến các định dạng nhân vật đặc biệt theo cách riêng của Simenon Bébé đầu độc Francois chồng mình bằng tách cà phê kèm liều thạch tín vào sáng Chủ nhật như mọi sáng Chủ nhật tại Trang viên Cây Dẻ; vì lựa chọn loại bỏ, hoặc mình hoặc chồng, cuộc hôn nhân không thể kéo dài thêm được nữa "tôi không còn có thể sống gần anh ấy", cô không đủ can đảm tự sát vì một đứa con ốm yếu cần mẹ hơn bố. Francois gặp vợ sau khi phiên toà kết thúc để nói anh xin lỗi và anh nghĩ rằng mình đã hiểu, hiểu hết sự cô đơn, mắc kẹt của vợ, sự không đoái hoài của mình... nhưng thật ra, Francois vẫn không hiểu; Bébé nói "Vỡ mất rồi". "Vỡ...". Giấc mơ, chúng chân thật, rõ rệt đến mức ồn ào. Có lẽ ồn ào, khốc hại nên không phải ai cũng thấy được cái cần thấy, sự chú ý thật ra rất hạn hẹp. Francois trong quá trình bình phục nhìn lại mình và tương quan mình và vợ trong hôn nhân [bi kịch là cô ấy đã yêu mình quá nhiều, cô ấy là Bébé (ôi cái tên Bébé)]; trong giấc mơ vào một đêm trước ngày xét xử Bébé, Francois thấy vợ không ngừng giơ cái ô lên làm hiệu với anh, đi ô tô mà lại dùng đến ô? sao cô lại phiêu lưu một mình trên sa mạc mặt trăng? sao cô lại đi vào lối nhỏ nơi chắc chắn cô sẽ bị mắc kẹt? Francois phóng qua lối đi nhỏ, làm ra vẻ không nhìn thấy vợ, không dừng lại, không chậm lại, Bébé vẫn giơ ô vẫy. Quá muộn rồi; anh đã đi qua mà chắc chắn rằng, không nhìn được sau lưng. Vỡ mất rồi p/s: nhân sự kiện bữa cơm cuối tuần như mọi cuối tuần được cả nhà lên lớp về hôn nhân như thể mài là đồ sao Hoả đồ bất bình thường 🙃

16.9.19

Cách ngôn

Ngày xưa tôi có thói quen cắt các bài báo liên quan đến tác giả, tác phẩm mà tôi thích hoặc nghĩ rằng kiểu rì kiểu sau này sẽ đổ như điếu [và thường là tôi không mấy khi sai] Sau này, cứ mỗi lần động lại các bài báo ấy, sau cứ độ 6 tháng 1 năm thì tôi lại vứt bớt đi được vài bài; có những cái tên với tôi là mãi yêu, như Andersen chẳng hạn, lâu lâu nhớ nhớ lại mở ra đọc lại, lại vào chỗ nào đấy có dịch có đăng để đọc; nói như Simone Weil thì là tôi chỉ đọc những gì tôi thấy thèm, vào lúc tôi đói khát, khi đó, tôi không đọc, mà tôi ăn [đại ý thế] Georges Simenon nằm trong những cái tên tôi biết rồi tôi sẽ đổ như điếu. Trong mấy quyển được xuất bản gần đây, tôi từng nghĩ mình thích Chuyến tàu định mệnh nhất, nhưng hôm vừa rồi động vào Ông thị trưởng ở Furnes thì tự tin nói luôn, đây sẽ là [một trong những] quyển mình thích nhất của Georges Simenon, Chuyến tàu định mệnh thì xét sau 😛. Tôi không thuộc về những câu văn hoa mỹ, những tính từ đẹp, trợ từ nghe hay hay... tôi thật ra lại rất cổ lỗ, rất cụt rất gọn; hình ảnh với tôi là các chi tiết chỉ cần đúng chi tiết, nó thế nào gọi tên nó, gọi đúng đừng màu mè tô vẽ nhân danh giả dối... và tôi tự có bầu không khí câu chuyện để sống và hít thở cùng những con người trong ấy. Tôi không chịu được thứ văn trơn láng, êm tai xuôi tai mà người ta gọi là thuần Việt [thế nào là thuần Việt 🖕🏻]... những thứ như thế với tôi là đuội, đuột, không sức sống không tinh thần không văn chương Hôm động vào Ông thị trưởng ở Furnes tiếc từng câu văn đọc qua, nên buộc lòng phải đọc chậm, đọc để dành. Cách ngắt câu, nhịp câu, ý chồng ý và rẽ ngang dọc thế này đặc trưng lắm; lúc nào có thời gian tôi sẽ động tới bản tiếng Anh :))) Tất tật những người tạo ra được cách ngôn, gói vật việc hiện tượng vào cách ngôn, đều tinh quái quái vật vật không trết... tôi nghĩ đến sự chẻ đôi, hai thái cực chung sống điềm tĩnh và thanh bình trong xung năng của nhau. Tôi rất thích nhân vật ông thị trưởng Joris Terlinck, nhìn chung là rất ít nói, đã ít nói thì chớ lại thi thoảng thả một cú nháy mắt. Thật là biết trêu đùa.

29.8.19

Nausea

Khi tôi không biết nói gì thì tôi thường nói rất nhiều để thoát khỏi sự không chịu đựng nổi tồn tại của mình. Bạn tôi, anh bảo: không chịu được mà buộc phải nói thì nói chậm thôi 🙂 đã chọn lựa là một người đọc thì buộc lòng phải tạo trở lực cho việc đọc. Lúc nhận Nausea, tôi hoàn toàn bất ngờ, tôi không nghĩ anh chọn Jean Paul Sartre, đúng tính chất hành hạ. Buồn nôn tôi đọc gần 10 năm trước, tôi gần như không nhớ gì, và tôi từ chối đọc những gì như thế, từ chối những gì không cầm nắm được [tôi bé tí mà] Tôi không chấp nhận, phản kháng lì lợm bằng cách chấp nhận mỗi ngày đọc song song Buồn nôn - Nausea; cứ mỗi 5-10 trang Buồn nôn thì tôi chuyển sang Nausea và đọc bằng ngôn ngữ khác, phải đọc chậm hơn, lê lết có nhịp điệu; chính vì đọc như vậy, tôi nhận ra khi ở Nausea tôi đã bỏ qua đoạn, câu, chi tiết "đặc cách" của văn bản Buồn nôn và tôi buộc lòng phải quay lại Buồn nôn chính ở những trang mình vừa đọc qua; hết lần này lần khác ngạc nhiên rằng sao khi mình đọc Buồn nôn mình đã bỏ qua hình thức tạo trở lực cho việc đọc như tập luyện với dây kháng lực; tôi lê lết song song Buồn nôn - Nausea khiến những gì tôi đọc trong 1 tháng vừa rồi tôi rất hay phải đọc vòng lại, lộn trở lại, một giọng đọc vô hình hình thành có nhịp điệu và tiết chế. Chuyển động tưởng hỗn loạn nhưng hoá ra lại có chu kỳ Đây chính là lời cảm ơn tôi dành cho người bạn ấy 🙂 p/s: kết thúc 2 quyển vào ngày cuối cùng của tháng 7 âm lịch; không cần vội vã, mọi thứ luôn đúng thời điểm.

26.8.19

hai ánh sáng đỏ

khi bắt đầu chuyển hướng sự quan tâm về quá khứ, cổ điển thì tức là đã già đấy nhỉ. Tôi đang như thế đây 🙂 Đồng tiền hai mặt - câu chuyện đậm chất Bắc bực kiêu kỳ, nằm ngoài kế hoạch đọc của tôi; Tôi đang đọc nhiều tác giả khác [thôi dài dòng không nói nữa] Nhan đề Đồng tiền hai mặt đã hiển lộ rõ chiều hướng của câu chuyện trong nó [just kidding: theo thuyết tương đối thì vật chất đủ lớn có thể bẻ cong không gian thời gian, còn câu chuyện "cái muốn" đủ lớn (tiền bạc danh vọng quyền lực... ) muôn thuở thì nó bẻ cả lương tâm, luật lệ, thậm chí cả lòng tin; chỉ kẻ nào hiểu được mình chơi nó, nó vốn là để chơi thì mới là kẻ kiêu hùng khinh bỉ cõi nhân gian thất cách này; chứ để nó chơi mình thì người người làm suốt bao năm rồi lói làm rì]. Tôi ấn tượng với 2 cảnh trong Đồng tiền hai mặt - có khoảng 50 trang đầu dựng nên bức tranh điêu linh bởi thuỷ hoạ, có lẽ đây là cảnh vỡ đê thiểu não nhất tôi từng đọc; từng chi tiết, con người... là hiện thân của đau khổ - hai ánh sáng đỏ xuất hiện trong cảnh nhân vật Miêng đi từ đồn điền cao su ra, đường rừng một đêm thượng tuần tháng Sáu, trăng lặn từ lâu; không ai biết hai ánh sáng đỏ ấy là gì, do đâu và tại sao biến mất; ngay cả nhân vật Miêng vẫn tự hỏi như vậy... chi tiết ấy chính là đi qua bóng tối, đi cho hết bóng tối p/s: tác giả Nguyễn Khắc Mẫn 1905 - 2002; con người đi hết đời mình từ đầu thế kỷ này sang đầu thế kỷ kia... thật là giàiiiiii 🙃

compass

Tôn Ngộ Không nhún chân đi/bay ngàn tám trăm dặm, nhưng vẫn là trong lòng bàn tay Phật tổ 🙂 Con người đi bao xa, đi mãi đi mãi nghĩ đi cuối đường, hoàn thành các thứ nhưng thật ra là loanh quanh đời mỏi mệt, vẫn cứ là chuyển động tròn. Chuyện gì cũng thế, đều là huân tập như một cái gì đấy văng với lực ly tâm khác nhau; quãng đường của chuyển động vì thế mà có cự ly, bán kính khác nhau; đến một thời điểm nào đấy đủ lâu thì chuyển động đều quanh trọng tâm và vòng tròn được thiết lập cực kỳ rõ nét [bạn nào dựng vẽ hình tròn bằng tay tròn như dùng compas chắc sẽ hiểu] Chuyện đọc cũng vậy, đọc vòng đi vòng lại, may mắn là được ám ảnh, vì thế mà vòng lại như bị ngải. Đọc Dương Nghiễm Mậu chính là như thế, đọc xong, rồi giở lại, giở tiếp rồi giở lại; lũ trẻ học trường Hàng Than, lớn hơn học Chu Văn An; các kỉ niệm thường rất Hà Nội: cốm Hà Nội xanh và thơm, bánh tôm có rau muống chẻ mỏng và trắng... "như ngoài đó"; thời tao loạn với tiếng súng vô hình, cái chết lạnh tê và sự buồn rầu róc rỉa trong câm lặng; các nhân vật lựa chọn ra đi, tham chiến rất nhiều và nhân vật chính / tôi thì ở lại, không chịu đi không chọn lựa không từ chối chỉ là ở lại, chính vì ở lại nên lại thành chọn thành chấp nhận... tức là đọc và dần dần Dương Nghiễm Mậu cứ từng nét một hiện ra, có nét mảnh đưa đi đưa lại vòng đi vòng lại trở thành sự thật như ký ức, tiểu sử của tác giả hôm qua tôi đọc đâu đó rằng tác giả từ bé đến lớn không biết đi xe đạp, chi tiết này tôi rất nhớ trong truyện ngắn Trong lòng bàn tay; nhân vật chính tiễn bạn, vì người bạn chọn "ra đi". Người bạn đứng vào hàng rồi theo đoàn người bước đi không ngoảnh lại, nhân vật tôi vẫy tay từ giã không ai nhìn thấy rồi dắt xe trở ra; chính lúc này mới nhớ ra rằng bạn mình đèo mình và có lẽ bạn quên rằng mình không biết đi xe đạp, "tôi phải dắt xe ấy về" tôi phải chấp nhận đọc ebook hoặc bất cứ gì của Dương Nghiễm Mậu có trên mạng rồi vì nhiều lắm, ai tài trợ sách đọc cho nổi 🐣 [bạn nào có sách DNM bán cho mình, cứ ới nhé]

16.8.19

rằm tháng Bảy

Tôi rất ít ra khỏi nhà. Nhớ đường hướng vì vậy lại càng khó khăn, dù ai cũng có bản đồ riêng trong địa hạt nào đấy, nó và mình thuộc nhau. Tuổi nước độc của Dương Nghiễm Mậu với tôi, như trải ra trước mặt tấm bản đồ Hà Nội xưa từng ngóc ngách. Mở đầu với hình ảnh rút phong thư vuốt cho thẳng rồi bỏ vào hòm thư, nhà bưu điện chắc là bưu điện thành phố hiện nay, vì Ngạc - nhân vật tôi sau khi bỏ thư xong, đứng vơ vẩn nhìn sang bên kia đường, Bờ Hồ buổi sớm, tháp Báo Thiên; rồi Ngạc và bạn gái rủ nhau đi ăn quà ở chợ Đồng Xuân, ngang qua vườn hoa Chí Linh, toà Thị chính, thế rồi vào đến chợ thì họ lạc nhau, tưởng không thể nhưng lại xảy ra, họ lạc nhau giữa buổi chợ. Tiên tri hay khởi đầu một kết cục: lạc nhau, buông tay; tôi nói mở đầu rất quan trọng là thế. [Các cụ nói chọn vợ chợ đông, chọn chồng chốn ba quân, tôi thấy hai chốn đều tao loạn cả; tôi vốn ít ra khỏi nhà, nên tất cả về đường sá ở đây đều là hình như, chắc là nhé] Tôi không thích ra khỏi nhà. Quá nhiều âm thanh. Không biết làm gì với chúng. Tôi đành nói chuyện dài miên man với tôi. Sáng qua tôi nhờ bố đèo, ngang Quang Trung bố bảo phố này giờ thành phố kinh doanh vàng trang sức; tôi bảo thế ạ, lần trước hình như con đi với bạn lên đây mua bút mont blanc, hoá ra là phố bán vàng bạc ạ, à bố, phố Hàng Gạch ở đâu [tại có lần đọc thơ cụ TD thấy có phố Hàng Kèn, hỏi bố, bố biết nên thôi cứ hỏi cụ xem sao]; bố bảo phố Ngõ Gạch chứ, sao lại Hàng Gạch, Ngõ Gạch ở mạn gần hồ nó cắt cái phố cái hàng gì nhỉ, để bố nhớ xem nào, quanh quanh Hàng Đường Nguyễn Siêu, nhìn chung là mạn gần hồ về phía chợ đấy; thế thì đúng rồi bố, hai nhân vật trong truyện đi bộ từ hồ đến chợ để ăn quà mà, qua Hàng Ngang Hàng Đào Tôi rất ít khi ra khỏi nhà. Tôi không nhớ đường hướng và cũng không nghĩ mình muốn / nên nhớ, địa hạt của tôi có lẽ là chỗ ít con người; trong phạm vi những quyển sách có lẽ tôi dễ chịu hơn; dạo chơi chốn này lần nữa, tôi sẽ làm thủ thư lưu trữ chẳng hạn, hay gì đấy về động vật hoang dã; xa con người dễ chịu hơn 🙂 Hôm qua mở mắt tỉnh dậy có lịch ra khỏi nhà, trong đầu tôi có 3 việc; thế rồi ngay khi vừa ngồi dậy tôi nghĩ, tôi cho rằng không phải 3 việc, hôm nay mình phải đến chùa, phải đến cái gian có ảnh của những người đã khuất, được người thân gửi lên chùa, phải đi ra sau chùa qua những ngôi mộ; tôi không biết mình sẽ đến ngôi chùa nào cho đủ ý muốn ấy, vì tôi rất ít đi chùa, thế là tôi nghĩ chùa Bộc đi, cái gian để ảnh ấy có ảnh bố của một bạn cùng lớp cấp 3 [trong một lần đứng nhìn những tấm ảnh thì tôi mới biết bạn ấy mất bố] Tôi hoàn thành tuần tự việc 1 - 2 - 3, rồi nhanh chóng book xe về chùa Bộc gần nhà. Điện thoại tôi tắt chuông từ sáng và cho đến khi ra khỏi chùa tôi bắt đầu giải quyết những tin nhắn ib email shopee fb [con người thật loằng ngoằng] j email nhắc sắp đến hạn 2 năm chị bảo em rồi, là chị chỉ đi cùng em 2 năm. A.M thì ib kể lại giấc mơ đêm qua; tối ấy tôi bảo em phải giãn cách mối quan hệ của chị - em ra, em đừng rơi vào cái transference trong tâm lý, đừng đem lòng yêu chị thứ tình yêu nam nữ; ló bảo em sẽ không thế, nhân cách thằng bé yếu ớt mà, thế là mình nhắc ló đừng transference, cuối cùng đêm ló ngủ mơ ôm ấp hôn chị các thứ. Thật là mệt mề, lúc ấy đọc ib giấc mơ dài gang tay, cũng không biết nói sao vì đã mấy tiếng trôi qua giờ mới cầm đến điện thoại Các nhân vật của Dương Nghiễm Mậu thường là những đứa trẻ mồ côi [giống Dickens nhỉ]; có bố mẹ, anh chị, ông bà chú thím... nhưng rồi mẹ mất khi quá nhỏ, bố hoá điên; mẹ không giống mẹ, bố không giống bố, không thấy ông bà chú ở cương vị đó... tất cả đóng vai trò một cách miễn cưỡng khiến vai trò bị lộ diện một cách cố tình và những đứa trẻ đủ lớn để biết những điều ấy nhưng quá bé nhỏ để từ chối đóng vai diễn của chính nó trong màn kịch người lớn dựng sẵn. Một nhân vật cô gái trong truyện ngắn của Dương Nghiễm Mậu nhận mình trong vai trò của tấn kịch hồi chót, chết hoặc bỏ đi để đóng màn xuống cho tấn kịch thứ hai bắt đầu mở ra... Như vậy không phải mồ côi sao. Không thể ở ngôi nhà này. Không ở với mẹ được. Không ở với bố được. Không ở được trong ngôi nhà từng có cả bố mẹ anh em ông bà chú thím... Người ta bước chân đi như kẻ hư vô. Thế giới lúc nào cũng như trong cuộc chiến, chiến tranh là cao trào của cơn điên. Tôi với j là như thế, tôi mong em có một ngôi nhà để về, chỉ cần em cốc cốc chị ơi, tôi sẽ mở. Tôi không chờ mà tôi ở đấy, tôi nói 2 năm, 2 năm là để em đi qua cái tuổi tàn bạo khốc hại. tìm một tiểu thuyết VN viết về thời tao loạn như Dương Nghiễm Mậu viết Tuổi nước độc, để đặt vào tương quan tạo thành bầu không khí văn chương ấy, chính là việc tôi muốn làm, sẽ làm trong vai trò người đọc. Một nhân vật trong Tuổi nước độc nói, "bây giờ súng nổ trên khắp đất nước, cuộc chiến không còn đơn giản như ngày nào, cái ý nghĩa kháng chiến giải phóng chống xâm lăng đã thay đổi, những thay đổi khiến cho lựa chọn tham dự cũng mâu thuẫn nhau"; chiến tranh làm người ta phát điên, một tên lính da đen bị bọn da trắng đến đánh chiếm rồi mang sang VN đánh nhau, hắn ngồi trên xe đạp lao qua các bậc gạch xuống dốc [ngõ Hồng Phúc - Hàng Than], một hành động đùa giỡn với cái chết, không tìm thấy tự do ở đâu ngoài tự do với cái chết, cái chết ngoài mặt trận không làm hắn sợ hay sợ đến nỗi muốn tìm một cái chết khác, chết trong vui chơi mạo hiểm Tôi nhìn các nhân vật nam trong Tuổi nước độc như những nhân vật nam đã từng, tiếp tục con đường đã lựa chọn... trong Lũ người quỷ ám [Demons] của Dostoievski. Thế giới luôn ốm, luôn trong một cuộc chiến; chiến tranh là cơn động kinh, đôi khi tôi nghĩ nó là period; tư tưởng, ý thức của các nhân vật trong chiến tranh khi lựa chọn tham chiến mâu thuẫn nhau những cái chết như của Hoạch, bộ đội bắn chết, đã đứng vào một hàng ngũ thì phải chiến đấu, phải có lý tưởng; Thu tham chiến bằng đi lính cho Tây để trả thù du kích giết cha; hay Vịnh ném lựu đạn rạp phim thủ đô, cuộc chiến không cho phép người dân sống để hưởng thụ dù chính thời loạn lạc này người ta sống gấp hơn, sống cho qua tao loạn... thậm chí như Ngạc luôn bị cho là kẻ hư vô, không tham chiến, có một cuộc chiến ở bên trong Ngạc những lúc cầm hòn đá nện vào đầu con chó cho nó sủa để có âm thanh có chuyện; Ngạc của hành động cầm dao ra phá ngang cuộc giao hoan của đĩ già và một thằng nhếch nhác chỉ bởi nghĩ đĩ già là con bé lai Tàu hàng xóm ngực mây mẩy, nghĩ đuổi con đực này đi để mình thành con đực khác thế vào cuộc giao hoan, Ngạc của cầm dao đâm người; Ngạc của cà khịa xói móc người em cùng cha khác mẹ khiến sự kiện in hằn trên mặt là vết sẹo bàn là đỏ than dí vào chằng chịt kéo trĩu mặt anh xuống... Tất cả Ngạc ấy là Ngạc ốm Ngạc không biết hay không muốn biết mình chọn tham chiến hay không, không tin gì cả. Ốm đấy là ốm của Dostoievski, chịu ốm, chấp nhận ốm và vì thế mà quen với ốm, ốm trở thành bạn. Ngạc ý thức chịu ốm trong hoà bình khi nhìn thím mù loà, cụt tay ngồi trên giường, thím bảo thím chỉ muốn chết. Phát súng của Ngạc giúp thím chết ngay khi nảy cò là phát súng đẩy lui cơn ốm. Có hai viên đạn, thím đi rồi, Ngạc chôn khẩu súng cùng quan tài và giữ lại một viên đạn, cho mình. Tôi cứ nói chuyện với tôi mãi bằng cách viết note trong điện thoại. Rồi ib chen ngang phía trên màn hình: Không xong rồi tú ạ, giai đoạn cuối rồi... Vậy là thêm một người ốm, không phát điên không uống những viên thuốc hồng hồng như thuốc bổ để tự tử, không lưỡng hoá nhân cách; ốm này là ốm bệnh viện nghĩa địa Đấy là câu chuyện tôi nói với mình ngày rằm tháng Bảy, ngày hôm qua. Sáng nay là buổi thứ 3, buổi cuối thuyết trình lịch sử báo chí VN, buổi cuối khác hẳn buổi thứ 2, và tôi đồ rằng cũng rất khác buổi đầu [vì ngớ ngẩn thế nào đấy tôi không được đi buổi đầu, tôi không tiếc vì tôi có buổi hôm nay bù vào rồi]; Buổi nói chuyện hôm nay câu chuyện nhiều gương mặt, đa chiều, hợp với tôi hơn; rồi tôi lại có thời gian nên tôi dông dài lê thê chuyện ngày hôm qua, chuyện đọc Dương Nghiễm Mậu suốt nửa tháng qua vít lên tóc tôi; tôi leo cho hết ngày hôm nay bằng việc kể cuộc nói chuyện trong đầu tôi ngày hôm qua tôi biết làm gì vào mùa thu 🙂

10.8.19

giấc mơ. ốm

Hai hôm trước, buổi sáng trời mưa rất to, tôi kết thúc đọc Dostoievski. Tôi đứng nhìn mưa tới khi mưa tạnh, cơn mưa 3 tiếng đồng hồ. Tôi đứng nhìn mưa. Tôi cười nhẹ một mình vì lòng tôi vui. Tôi từ chối văn học Nga vì trước đây với tôi văn học Nga là những nhà văn viết câu chuyện đèm đẹp, lý tưởng, hoa mỹ, lê thê tô vẽ... đọc rất buồn ngủ, rất chài ngải còn Dostoievski thì ốm to [các nhân vật có một kiểu ốm mơ ác mộng, nhìn thấy ma, nói chuyện với ai đó đột nhiên xuất hiện trong phòng], vì tồn tại song thân vì quỷ ám cưỡi trên 2 vai vì bị câu thúc như trong chiếu bạc lớn đồng bạc cuối cùng ném ra và khẩu súng lục dắt trong người lúc nào cũng sẵn sàng bòm phát tự kết liễu... phát sốt phát điên. Tức là tôi thuộc về phía ấy, phía quỷ và đuổi quỷ; phía đê tiện và phải quen với cái đê tiện, nhìn nó xoay ngang xoay dọc lộn trái, thuận và chống, phía bị kết án, hành hạ, tuân phục số phận bằng ý thức, không dè dặt không giới hạn. Và tôi bỏ luôn Tolstoi ra khỏi danh sách đọc, dù tôi biết kiểu gì tôi cũng như một con mèo quay ra phản trắc chính mình [phải đọc hết thì mới biết mình có thể đọc tiếp hay không, có thuộc về đấy hay không, cũng như phải biết đi lang thang thì mới biết có gì không để còn đi tiếp hay không đi, trở về] Bất hạnh là không ngủ được. Ngủ với những giấc mơ và sống với hiện thực như những giấc mơ, còn giấc mơ thì chân thực như cuộc sống. Thì sao 🙂 Khoảng 3 tuần trước trong một status nói chuyện giấc mơ, tôi có nói mình đang chờ 2 người phụ nữ, tôi thường không chờ phụ nữ vì tôi rất tránh gặp họ, tôi phải nói gì đây khi tôi không biết nói gì; theo giấc mơ và thời điểm tôi áng chừng thì khoảng 1 tháng nữa tôi sẽ gặp 1 trong 2 người phụ nữ. Hôm kia cậu bạn thân bảo đang đi công tác, vợ bầu lại ốm, tú qua xem hộ ta; thế là tôi biết rằng sự việc đã đến sớm hơn tôi nghĩ 1 tháng, nhưng lại muộn hơn tôi chờ đợi 2 tuần. Lúc tôi đến nhà bạn, là lần đầu tôi và vợ bạn gặp nhau, nhà đang sửa bừa bộn y như trong giấc mơ, chỉ đổi mỗi vị trí cái ghế dài thôi, còn nhân vật ốm với các thứ ánh sáng không khác. Và tôi không biết nói gì với cô ấy thật, vì không biết nói gì nên tôi nói rất nhiều 🙂 để giết chết sự nhàm chán cũng như không thể chịu đựng được của bản thân Cũng có những giấc mơ là cuộc gặp mà tôi không biết mình sẽ gặp ai, cũng không biết thế nào vì sự cắt ngang của giấc mơ nên tôi không chờ, lúc nào đến thì biết là mình sẽ phải làm gì đó bằng mọi giá, nhao ra đường chẳng hạn hoặc trì hoãn; tôi thường trì hoãn, bao giờ cũng thế, tôi luôn đến muộn trong các cuộc gặp gỡ, nếu đến sớm hơn đối phương thì bao giờ cũng kèm một cái gì đấy dại dột, vì sát giờ hẹn tôi vẫn còn hồi hộp vì chuyện phải ra khỏi nhà, cuộc gặp sẽ thế nào, người ấy và tôi ra sao, nói gì phải nói gì cho hết thời gian đây, ngồi im với nhau cũng vui mà chẳng phải sao… Cách đây mấy năm đi gặp QN, tôi đến muộn, và sau khoảng 30' ngồi nói chuyện đã định thần, tôi bảo em rằng sát giờ tự nhiên ngại quá, định nhắn em là chị thế nào đấy, hẹn em lần khác; QN cười mỉa một cái bảo "biết ngay mà biết ngay mà [đáng ra nên thú nhận là chị luôn luôn như thế với tất cả mọi người không riêng gì em] Cơn bão hôm vừa rồi anh bạn ra HN việc gia đình, anh nhắn bất chợt bảo anh đang cà phê ở góc LS - NHH; cách tả rõ góc LS – NHH thì phải của ai đó khác, nhiều khả năng hai anh đang ngồi với nhau; tôi phân vân vì trời mưa bão, định nhờ anh gửi sách qua người đang ngồi cùng anh. Nhưng nhìn mãi tên phố NHH thì nhớ giấc mơ năm ngoái, trong giấc mơ bố hỏi chuyện bạn sách vở của con thì con nói con gặp anh í ở phố NHH, vì con không biết đường nên anh í nói em gọi taxi đi; thế là tôi quyết nhao ra ngoài đường ngày mưa bão thôi, biết là gặp nhau rồi, nhất định gặp rồi Tôi ốm và tôi hay mơ hay thấy mình gặp người này người kia. Tôi hay mơ và tôi phát ốm. Nhưng dù sao tôi cũng ngủ được, ít nhất là 3-4 năm nay tôi ngủ tốt, ngủ nhiều hơn và thấy hạnh phúc vì mình ngủ ngon, dù ốm ngay trong giấc ngủ. p/s: khoảng 1 tháng trước khi đang đọc Lũ người quỷ ám thì cái phim âm bản này hiện ra ở giữa trang sách, nó găm sát vào khe gáy sách, tức là chừng nào quyển sách còn thì nó còn nằm ở đấy, tôi cứ nhìn mãi, soi đèn và che ánh sáng để nhìn anh ta kỹ hơn, tôi cứ nhìn mãi, rồi quyết định kết liễu hình dung về Piotr Verkhovensky đã có, thế bằng người trong ảnh này :)