Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

25.6.15
Phác họa một đất nước
Tiểu thuyết Khi ta mơ quá lâu (If we dream too long) được Goh Poh Seng hoàn thành năm 1968, in lần đầu năm 1972, một cuốn tiểu thuyết mỏng, bản dịch tiếng Việt 200 trang mơ mộng bay bổng như chính những người trẻ trong truyện nhưng cách thức miêu tả đơn giản, chân thực, kể câu chuyện với giọng văn bình lặng về con người, cuộc sống, kinh tế, chính trị ở Singapore vào năm 1965, năm Singapore trở thành một nước cộng hòa độc lập đã phác họa ra chính xác hình ảnh đất nước này. Qua góc nhìn của những thanh niên như Kwang Meng (Quang Minh) 18 tuổi trầm tĩnh, học thức vừa đủ, không thất nghiệp, làm thư ký công sở, ở nhà cao tầng, thích bơi lặn thích đắm mình vào thế giới lặng câm dưới biển, thích đêm tối, đi bar tụ tập giải trí và ngủ với gái...cuộc sống đủ đầy lem nhem, còn gì cho ta làm đây, loay hoay cho tất cả những gì đã qua và những gì sắp tới: đi đâu, làm gì, ta phải làm gì với chính ta. Đó là những nét vẽ rất cơ bản phác họa chân dung Singapore "trên hòn đảo nhỏ Singapore này không có lấy một ngọn đồi đích thực, không một dòng sông đích thực, không một ngọn núi...chỉ có biển mà thôi” với những con người như Kwang Meng đang ở giữa ngưỡng khát khao mơ mộng tuổi trẻ và trách nhiệm xã hội đòi hỏi. Họ mong muốn, mơ mộng làm được những điều lớn lao nhưng cũng đồng thời nhận ra mình đến quá muộn trong đời "ra sân khấu quá trễ, tới thế hệ mình, mọi chuyện đã xong béng rồi. Giờ chả ai cần chúng ta"
Ngơ ngác, hoang mang như chú chó Laika bị đưa vào tàu phóng lên vũ trụ, Kwang Meng đại diện cho hình ảnh những con người ở Singapore vật lộn với cảm giác lấn cấn không hiểu, thấy vô nghĩa với những gì mình tham gia, như là con đường Singapore đã chọn là một định mệnh tất yếu, tất cả đi theo, bị cuốn vào con đường ấy như mọi sự đã được an bài trong khi còn không thực sự nhận ra cái gì đã được an bài, cái gì là định mệnh tất yếu. Xây dựng một thiên đường, con người phải gồng gánh một cái giá quá đắt, nhỉ, mỗi cá nhân với từng bước đi loạng choạng liêu xiêu như vừa bước ra khỏi giấc mộng
"người ta lớn lên phải biết chấp nhận, hoặc hòa nhập vào đời hoặc mở lòng cho đời nhập vào mình, để trở thành một phần của mọi điều"
ps: lời đầu sách "mọi nhân vật trong cuốn sách này đều là hư cấu" thế mà sao cuốn sách này lại gần với sự thật một cách đáng sợ như thế. Gay thật :3
- dịch giả cuốn này là Nguyễn Dương Quỳnh, cô gái đã viết Đỏ, Thị trấn của chúng ta và nếu mình nhớ không nhầm, cô gái này từng là du học sinh ở Singapore
Nhãn:
dịchNDQ-đỏ,
goh poh seng,
nb,
nguyễn dương quỳnh
Nhà nhiều dãy ngang dọc chồng chéo ở một xứ sở khác
*mưa gì mà mưa từ đêm này sang đêm khác thế cụ Zời ei*
Bốn người phụ nữ Trung Hoa di cư sang Mỹ đã mượn bàn mạt chược lập nên Phúc Lạc hội để bớt nỗi nhớ quê hương và quên đi sự lạc lõng ở xứ người. Bốn bà mẹ với quá khứ đầy tủi nhục, khổ cực trong giai đoạn chinh chiến và chia ly loạn lạc. Mỗi bà mẹ đều có một cô con gái trưởng thành mang dòng máu Trung Quốc nhưng dần quên đi cội nguồn của họ ở nơi đất Mỹ phù hoa
Bốn người phụ nữ Trung Hoa di cư trên đất Mỹ, bốn cô con gái Trung Hoa thế hệ hai, mười sáu câu chuyện chồng chéo quá khứ-hiện tại-quá khứ. Quá khứ là thế giới huyền ảo của Trung Hoa cổ kính, là chế độ đa thê, là chiến tranh Trung Nhật, hiện tại là những rắc rối đời thường, những khỏang cách thế hệ, những phiền phức của cuộc sống thực dụng kiểu Mỹ.
Phúc Lạc hội kể câu chuyện về quá khứ và hiện tại trong cuộc sống gia đình, về mối quan hệ giữa những cô gái Mỹ gốc Hoa và các bà mẹ Trung Quốc của họ. Cuộc sống của 8 người phụ nữ này được hình thành bởi sự đụng độ của nền văn hóa Trung Quốc - Mỹ khi họ cố gắng để hiểu và chấp nhận sống với hiện tại.
Tôi thực sự không hiểu vì lẽ gì mình đọc cuốn tiểu thuyết đầu tay này của Amy Tan (Tân Ái Mỹ). Những câu chuyện quá khứ về chế độ đa thê, về các dòng tộc nhiều thế hệ sống dưới cùng mái nhà nhiều dãy ngang dọc, những tập tục lâu đời "kiểu Tàu" ở cuốn tiểu thuyết này, làm tôi nhớ rất nhiều đến các truyện ngắn trong tập Chuyện tình giai nhân (Trương Ái Linh).
Tự nhiên thấy biết ơn vì mình đã đọc Trương Ái Linh trước nhất, đó là thứ văn chương "kiểu Tàu" đậm tính nữ nhưng tư duy văn học của bà lại gần như đứng ngoài lề mọi ảnh hưởng thời cuộc tác động lên. Cũng vẫn là những câu chuyện "kiểu Tàu" nhưng điểm xoáy của Trương Ái Linh hoàn toàn từ các góc nhìn khác, nó giống như tài hoa của thứ văn chương này là ở cách chọn góc nhìn, điểm xoáy, nó mang đến cho người đọc một cách tiếp cận mới, hưởng thụ trọn vẹn câu chuyện một cách độc lập
Nhiều việc khó tin phết, ví như văn học Trung Quốc với mình là vùng đất hẻo lánh mà không hiểu ra làm sao, mình có thể gần như thuộc làu làu truyện ngắn Tình yêu của Trương Ái Linh. Có lẽ nào mềnh nên mở rộng phạm vi đọc TQ nhiều hơn nữa :p
ps: Phúc Lạc hội được tài trợ bởi Ngô Tuấn. Nếu không có người tài trợ thì còn khướt mình mới chịu đọc Amy Tan
22.6.15
Sunday morning
Hôm nay Sun về quê, giỗ ông Nội của mẹ. Dì Lốc ngu si, bế em ra đứng dưới nắng trong khi em đang hâm hấp sốt, lý do của dì rứt đơn giản: tên con là Sun, con phải ra gặp mặt trời vào ngày Sunday thì mới khá được pacman emoticon. Vãi cả dì Lốc ngu :))
18.6.15
Trẻ con thời bao cấp
Sau Cửa sổ (Tạ Huy Long) thì San San chân to đi xốp (Quỳnh Lê) tiếp tục kể câu chuyện những mẩu rất nhỏ nhưng rõ nét về Hà Nội một thời nhiều gian khó. Các anh chị 7x và 8x đời đầu đọc quyển San San chân to đi xốp chắc sẽ thích lắm đấy ạ. Cả tuổi thơ bình dị, sống động, nên thơ trong hoàn cảnh Hà Nội thời bao cấp hiện lên. Em sinh năm 86, chỉ ngửi thấy mùi bao cấp qua câu chuyện ông bà, bố mẹ kể thôi, gần như không có trải nghiệm ạ
Cửa sổ và San San chân to đi xốp đều là những câu chuyện hết sức cá nhân, nếu ở Cửa sổ có một chút u hoài, man mác buồn (câu chuyện khuyết hẳn bóng dáng người cha) thì San San lại rất trong, có thể tại ngay từ hình dung, người đọc đã nghĩ đến một cô bé hay đói, chân to và vừa mơ mộng vừa bạo dạn ưa phiêu lưu khám phá lớn lên trong gia đình đủ đầy không gian sinh hoạt văn hóa chăng
ps: tác giả của San San chân to đi xốp chính là dịch giả Quỳnh Lê với Ác quỷ Nam Kinh, Đảo kinh hoàng, Xấu, Dòng sông kỳ bí mà mình rất lưu tâm hihihi
Cửa sổ và San San chân to đi xốp đều là những câu chuyện hết sức cá nhân, nếu ở Cửa sổ có một chút u hoài, man mác buồn (câu chuyện khuyết hẳn bóng dáng người cha) thì San San lại rất trong, có thể tại ngay từ hình dung, người đọc đã nghĩ đến một cô bé hay đói, chân to và vừa mơ mộng vừa bạo dạn ưa phiêu lưu khám phá lớn lên trong gia đình đủ đầy không gian sinh hoạt văn hóa chăng
ps: tác giả của San San chân to đi xốp chính là dịch giả Quỳnh Lê với Ác quỷ Nam Kinh, Đảo kinh hoàng, Xấu, Dòng sông kỳ bí mà mình rất lưu tâm hihihi
This book just ate my dog!!!
picture book tinh quái đáng iêu chết đi được. Mềnh ngu ngơ mộng mơ vãi, đến đoạn bảo xoay ngang sách để lắc lắc lắc cho chó, người, đội giải cứu chó, xe cứu hỏa, xe cảnh sát...rơi ra khỏi sách, một phần nhỏ trong đầu mình nói, xoay ngang sách ra đi, lắc lắc cho mấy người ấy chui ra, xem có điều gì xảy ra nào
mọi thứ đi vào và ra khỏi trang sách đều trở nên đặc biệt tinh quái, nhỉ , cái bọn bị hút vào và chui ra khỏi sách cũng thế, chả khác gì tổ hợp tâm thần phân liệt í
khởi động một kết cục
ở đâu đó trong chính cuộc đời hiện tại này của chúng ta đã khởi động một cái kết. Mình tin rằng, mình tin có Đấng tối cao đang sắp xếp một cuộc đời khác, một tiếp nối cho mình ở một cõi khác. Việc sống quả thật vật vã nhỉ, chấp nhận, hòa nhập vào cõi này và hoan lạc tích trữ hy vọng để nhập cuộc một cuộc đời khác ở một cõi khác bất cứ lúc nào. Tức là mình tin mỗi một cá thể sống là gồm rất nhiều cuộc đời song hành một cách vô hình nhưng sắc nét
ví dụ, nếu số phận định cho mềnh có 60 năm tung hoành đi, mình 30 tuổi, mình đã đi hết phúc phận từ cuộc đời khác của mình để lại (ngọt bùi chua chát có sao chịu đựng hết) và phúc phận trong 30 năm tới là phúc phận của 30 năm sống vừa rồi. Trong 30 năm tới, số phận đã khởi động một kết cục nào đó rồi, mình chỉ biết cách chấp nhận vì 30 năm vừa rồi sống sao thì từ giờ (30 đến 60) hưởng đáp số ra đó, không thay đổi được và trong 30 năm tới (30-60) hoan hỷ tích trữ hy vọng, tích trữ điều tốt đẹp để một ngày nào đó, Đấng trên cao đưa mình vào một cuộc đời mới
ví dụ, nếu số phận định cho mềnh có 60 năm tung hoành đi, mình 30 tuổi, mình đã đi hết phúc phận từ cuộc đời khác của mình để lại (ngọt bùi chua chát có sao chịu đựng hết) và phúc phận trong 30 năm tới là phúc phận của 30 năm sống vừa rồi. Trong 30 năm tới, số phận đã khởi động một kết cục nào đó rồi, mình chỉ biết cách chấp nhận vì 30 năm vừa rồi sống sao thì từ giờ (30 đến 60) hưởng đáp số ra đó, không thay đổi được và trong 30 năm tới (30-60) hoan hỷ tích trữ hy vọng, tích trữ điều tốt đẹp để một ngày nào đó, Đấng trên cao đưa mình vào một cuộc đời mới
thế thì có phải là, sống quả thật là rất vật vã, sống là nỗi nhục vì cứ phải sống, sống là vinh quang vì sống là như vậy mà mình vẫn cứ sống vẫn cứ chiến thắng nỗi nhục để sống
mình cho rằng cuộc đời là tầng tầng lớp lớp song hành, như là trăm nghìn đường song song, so le, Đấng trên cao xê dịch sự so le ấy, hình dung như là trò game gì gì í, mình giống như kẻ chơi game cứ nhảy lên mãi hoặc nhảy xuống mãi, miễn sao các đường song song ấy di chuyển mà mình vẫn đáp chân được vào nó chạy qua chạy lại, ngó qua ngó lại trước khi nhảy đến một đường song song khác. Nếu mà nhảy trượt là ngỏm sớm, ngỏm xong lại restart và bắt đầu lượt chơi mới như mọi người phàm, đúng như vậy mới là người phàm. Còn bậc khác người phàm, họ bế, hãm lại, lụt đi căn tham-sân-si, triệt chúng đi, không còn chúng nữa để tiếp tục chơi, kết thúc là kết thúc, kết thúc không còn là khởi động một cái gì đó nữa ở cuộc đời khác nữa, không còn những cuộc đời song hành, là cùn căn mạt kiếp
Chính tại lúc ấy, bậc đó kết thúc một chuỗi nhảy loi choi các đường song song, là mạt kiếp
là kết thúc luân hồi.
mình cho rằng cuộc đời là tầng tầng lớp lớp song hành, như là trăm nghìn đường song song, so le, Đấng trên cao xê dịch sự so le ấy, hình dung như là trò game gì gì í, mình giống như kẻ chơi game cứ nhảy lên mãi hoặc nhảy xuống mãi, miễn sao các đường song song ấy di chuyển mà mình vẫn đáp chân được vào nó chạy qua chạy lại, ngó qua ngó lại trước khi nhảy đến một đường song song khác. Nếu mà nhảy trượt là ngỏm sớm, ngỏm xong lại restart và bắt đầu lượt chơi mới như mọi người phàm, đúng như vậy mới là người phàm. Còn bậc khác người phàm, họ bế, hãm lại, lụt đi căn tham-sân-si, triệt chúng đi, không còn chúng nữa để tiếp tục chơi, kết thúc là kết thúc, kết thúc không còn là khởi động một cái gì đó nữa ở cuộc đời khác nữa, không còn những cuộc đời song hành, là cùn căn mạt kiếp
Chính tại lúc ấy, bậc đó kết thúc một chuỗi nhảy loi choi các đường song song, là mạt kiếp
là kết thúc luân hồi.
P/s: trong lúc tập yoga nghĩ ra
14.6.15
Don't want your picture on my cell phone. Don't want your memory in my head now. I want you here with me
Thi thoảng tôi cần một cuốn sách với câu chuyện đơn giản như vầy thôi
Tôi thực sự không định mua cuốn này, nhưng rồi nó là một cái gì đấy rất cá nhân, nó đến từ Thailand. Nơi M sống khi chúng tôi gắn bó gần 1.5 năm. Rồi, nó cũng là một cuốn văn học Thailand đầu tiên tôi đọc. Hihi, tôi thì chỉ có hiểu về mỹ phẩm, thời trang của họ thôi. Thật ra, nếu không vì công việc, tôi cũng không quan tâm đâu.
Có thời gian tôi gánh nợ rất nhiều, mà chưa bao giờ căng thẳng như hiện nay. Đầu tôi lúc nào cũng ong ong các con số, lẩm nhẩm tính toán dòng tiền vào ra, chi phối mảng này mảng kia. Tất cả bắt đầu từ lúc chúng tôi lao vào mảng thiết kế may đo. Xưởng này chưa êm thì thêm xưởng mới. Đầu vào phát điên, đầu ra phát rồ.
Tôi quay lại thuốc lá, mặc xác khối u. Làm sao có thể tỉnh táo và bình tĩnh nếu không có nó. Và tôi biết, lần này hỏng hẳn, vì rất khó để bỏ nó lần 2. Kinh nghiệm cho thấy một việc đã xảy ra, có thể là không bao giờ xảy ra nữa, còn nếu đã có lần 2 thì lần 3 là chắc chắn. Khi hút thuốc, tôi liền nghĩ tới M, và hiểu cảm giác nhìn thấy thuốc là phải hút nó là như thế nào.
M có 10 năm ở Mỹ, Thái và TQ trong khoảng 8 năm, còn lại Nhật, Sing... rải rác 2-3 năm. Đôi khi tôi tự hỏi, cái cảm giác không đâu là nhà nó thế nào? Chốn để về của anh cũng đang nhớ anh lắm, da đầu có cảm giác rất lạ, nó bốc lên ngứa ngáy, phải cào thật đau để nó về bình thường.
Quái vật chết tiệt, anh ở đâu?
ps:sức mạnh thần thánh nào đã đẩy bải này thành bài mới tinh, nó phải cách nay đến gần 2 năm??
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)