Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

21.2.14

We're the song inside the tune. Full of beautiful mistakes.

Ngày xưa, í mình nói là lúc rất nhỏ, mình tư duy thế này: "nhắm mắt" vào sẽ không nhìn thấy mọi thứ, ngay cả chính mình. Vì vậy khi muốn mình được giấu kỹ nhất (kiểu vô hình) thì mình cứ nhắm mắt là xong béng. Áp dụng tư duy logic ấy vào trò trốn tìm. Chết chắc!
Hôm qua có việc tác động đến mình, làm mình phân vân có nên xem lại những gì mình đã từng đặt bút (đặt bút viết rột roạt trên giấy ấy) kiểu như: đoạn văn, tản văn, truyện ngắn, thờ ơ thơ (tất nhiên, mình chưa bao giờ dám viết tiểu thuyết, có mà điên, Ơn God)...Sau rất nhiều nỗ lực, mình vẫn không dám xem lại đống ấy. Cách đây chừng lâu là lâu, mình cũng có mò lại để đọc. Cái phong bao ấy bao gồm cả những bài báo, thông tin được note lại, văn bản mình viết...theo thời gian những bài báo mình dày công cắt ra để lưu cũng đi dần vào dĩ vãng, phần nhiều bị bỏ đi. Lý do: Mình từng theo nhiều người viết, người đọc. Nhưng khi thế giới của mình mở ra hơn nữa, mình thấy mình đi lạc đường ở vài cái quẹo hihi. Lần trước, mần lại đống văn bản mình muốn mình có lại cái tư duy "nhắm mắt". Ôi, sao lại sến rền rệt thế này? ôi, mình đã từng viết được thứ xóc óc thế này kia ư? Ôi, tư duy hũ nút thế này mà cũng viết ra được?...Tóm lại là bàng hoàng thảng thốt, ngang với cảm giác kinh dị. Thậm chí, thốt lên chán mớ đời thế này mà cũng viết được là sao??
Thế là để trở thành người có ích cho xã hội, không làm nó thêm phần kém dễ chịu, mình chuyển từ người hay viết, thi thoảng viết, đến thời điểm đọc lại cái mớ chán mớ đời kia thì mình ngừng luôn cho nó lành. Và trở thành người đọc.
Hôm qua đi nghe các bạn trẻ hát, về nhà muộn, nằm nghe cái bài Losing my religion, khỏi ngủ luôn. Lấy hết dũng cảm đi rờ lại cái đống văn bản kia. Zồ ôi, chóng mặt hoa mắt đờ đẫn thế này tốt nhất là đem đốt đi. Phải đấu tranh mãi với suy nghĩ, tuổi trẻ mà, sao phải xoắn, thôi thôi không tránh được. Nên mình lại cất nó đi. Và nghĩ là không bao giờ không bao giờ sờ lại nó nữa.
Ngày xưa, cái thời mình đọc ở mức độ in ít, học cấp 1-2 ấy, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, chắc vì thế bố mẹ vẫn gọi là ngỗng vì mặt lúc nào cũng đực ra như ngỗng ị. Văn học nhà trường là cơn ác mộng, í mình bao gồm cả cái người ta gọi là môn từ ngữ-ngữ pháp, tiếng Việt, tập làm văn, văn học etc. Mình vẫn hoàn thành việc học nhưng thời gian mình yêu và thoải mái là để cho việc đọc (tất nhiên là có những lúc lén lút đọc, nhưng vẫn thoải mái :)). Áp lực của tuổi hồng ấy (thời điểm ấy) làm mình từng nói với mấy đứa cùng lớp là tớ ước sao bây giờ tớ một phát đến luôn tuổi 60-70-80 tuổi, thậm chí chết luôn cho xong để không phải cứ ngày này qua ngày khác đều đặn làm những việc như thế này, nhìn cuộc sống diễn ra như thế này, cả tớ và mọi người. Buổi sáng ấy, cả đám đang đứa cái bánh mì, đứa gói xôi đứng ở cổng đợi bác bảo vệ mở cổng trường, một buổi sáng mùa đông, trời âm u, mình nhớ chứ, và các bạn ngừng nhai nhìn mình như mình đang chân không ở mặt đất. Thế là tòi, mình cũng không nên là người nói.
Giờ, thi thoảng động tới những gì mình từng đọc, từng thích trước đây, rất hiếm cái mình còn có thể đọc tiếp, phần lớn là chối không chịu nổi nên phải gấp sách lại. Và giờ, thì mình lại mong ước làm sao một phát về bé như thằng cháu mình và không phải lớn lên nữa, để có thể cứ ôm cổ dì nghe dì hát mà không cần ngủ, thi thoảng ngóc đầu dậy nhìn miệng dì và nhăn trán si nghĩ nho nhỏ, dì làm cái gì mà âm thanh phát ra suốt í nhỉ, nghe cũng tạm được đấy chứ :)). Mong ước nghe sang chảnh quá đi!
Và mình cũng không nói mình yêu đời chết đi được, như có mấy bạn nói rằng nhìn mình sống mà muốn được sống khác như mình. Vì đến thời điểm hiện tại, tư duy cuộc sống của mình đã tươi sáng lên rất rất nhiều, nhưng mình vẫn nghĩ phải rất dũng cảm và kiên cường đến cùng thì mới chịu nổi cuộc đời này. Không trách được việc họ tự tử, họ từ chối món quà của Chúa là cuộc sống, vì họ có xin đâu. Mình cũng ủng hộ hoạt động trợ tịch. Nhưng với cá nhân, mình đang cố gắng sống tới cùng đây, dù nhiều khi đạp xe trên đường mình vẫn luôn tự hỏi làm sao mà mình cứ phải sống chứ?? Và rồi mình tự an ủi, hây zà, "bị ném vào thế giới thì chúng ta cứ phải cắn răng mà đi thôi, cho đến ngày hộc máu". Hoặc phải tự tò mò chút, không biết mai mốt già mình thế nào ta? già thì ai cũng người ngợm hết rồi, nguy cơ là mình thành "ngợm" nhiều hơn, nhưng mong sao đừng sống lâu quá, ít ra thì phải tự nghĩ được vấn đề rờ rờ ra trước mắt, sống thọ thế thì làm gì mà ăn đây?
Dạo trước mình có đọc Thị trấn Tortilla Flat, zồ ôi, các chàng trong ấy chỉ cần làm sao mà có một cút rượu để say sưa thôi (hình như là ga lông rượu). Còn mình, mình thích được vui thú bằng việc đọc. Làm việc kiếm tiền đủ sống và làm sao đó để có tiền mua sách, thi thoảng đi du lịch nữa thì quá đã, vậy là ok. Dù việc đọc giống như mở cửa sổ ở những địa điểm khác nhau, nhiều khi gọi là random, chả biết vào cửa vui hay buồn hay suy tư hay điên thần tiên, dẫu sao cũng cho mình khao khát sống để mở cửa sổ.

18.12.13

never to touch. never to keep

16.11.13

winter in me

When the autumn colors pass
Through the season's hourglass
Once again, there is winter in me
When November's grass is browned
By the frost upon the ground
It is then, you'll find the winter in me
But underneath the fallen snow
Lies a harvest yet to come
For just as spring is guaranteed
Life is etched into the seed
Time to welcome the winter in me
(Skylar Grey)

 viêm cột sống nằm bất động một chỗ. Lâu rồi mới đọc được quyển ưng í. Nhưng nhiều lỗi. Mà vẫn thích. Nay ngồi được thì đeo băng ngang lưng, mk!! bị giữa lưng, ngồi thẳng tưng như một bó đũa. 28t biết đau đầu lần 3, thái dương giật, co giãn như dây thun. Uống nhiều thuốc, tích nước nặng cả mắt. Có anh ngỏ lời muốn sống chung, suy nghĩ đau đầu quá tía má ơi. chủ trương là không nhất thiết phải yêu vì tình yêu thì đã tìm được rồi, chắc không nổi lần nữa, nhưng thích, quý và dung hòa con người với người ta được thì cũng muốn chung sống cho vui vẻ sớm hôm tí, mà cứ thấy lăn tăn gì đâu.
mùa đông lạnh thôi đã thấy mất mát rồi, sức khỏe lại đi xuống, công việc kham một mình không nổi, thì cứ gò lưng làm việc rồi mần các việc, thói quen sinh hoạt xấu nên mới nông nỗi này. chả nhẽ gật đầu cái rụp lui về quẩn quanh trong tổ. Tôi đau đầu quá! FUCK FUCK FUCK

2.11.13

I'm waking up to ash and dust



Chỉ sốt, nghẹt mũi thôi mà nằm nguyên tuần. Không ngồi dậy nổi. Khi ngồi được thì xuống tiếp 2kg. Không muốn ăn uống chi hết. Người ngợm chỗ nào cũng không ổn. Mùa thu.
Em là mùa xuân của dì :*


13.10.13

I'm coming home, I'm coming home, tell the world I'm coming home

Mong có thời gian nằm đọc tập tiểu luận của Pamuk, như mình được nằm đọc chốc lát 3 ngày gần đây thôi. 
Đã đọc 3 tiểu thuyết, 1 hồi ký, có lẽ quyển đang đọc là kết nhất, hơn cả Istanbul. 
3 năm trước đọc Istanbul thích lắm lắm, nghĩ mình cưng tập hồi ký này hơn mấy tiểu thuyết của ông.
Giờ, đọc Những màu khác mà muốn gặm chậm chậm chậm, nhấm nháp thôi, sợ đọc nhanh rồi sẽ lại hết nhanh và không có cái khoái của tận hưởng.
Có thuyết cho rằng viết là niềm an ủi, thậm chí là liệu pháp. Sự đọc cũng vậy, như thể phải dùng một liều mỗi ngày.



8.10.13

M


I swear that I hear your voice when the wind blows

2.10.13

Am I so self important?

Tôi nghỉ lúc 2am, rồi nằm nghĩ lung lắm về cái tròn 17 tuổi lần thứ 10 sắp tới đây. Năm rồi có việc tôi chối bỏ cuộc đời 2 lần. Lần 1 bằng thuốc, tất nhiên là rất khó thành nhưng hậu quả để lại mệt mỏi và đau đớn thể xác. Lần 2 bằng túi chứa quần áo hút chân không (loại lớn), nó đã thành công nếu không có con trai tôi-mèo EMi. Hậu quả để lại, không, phải nói là thành quả đạt được là biết được gần chết thì nó như thế nào. Việc tim người vẫn đập thêm 20 phút 30 giây rồi mới ngừng sau khi treo cổ chỉ là việc của người chứng kiến. Còn việc biết thế nào là gần chết thì lại là cả một cảm giác khó tả. Người ta thường nói một loạt sự kiện sẽ được tua nhanh trước khi mất ý thức đã không xảy ra với tôi. Mình chìm rồi, chính là ý nghĩ cận cận kề.
Năm trước nữa tôi có trải nghiệm thực sự đầu tiên với cơ thể người khác. Lắng nghe và chứng kiến cảm nhận cơ thể của mình và của người khác cũng là một việc làm, tôi nghĩ nó cũng góp phần giúp tôi trưởng thành. Haizzz, nghĩ lại đúng là chả có gì vui vẻ. Không phải mốc đánh dấu gì, chỉ là một việc để mình biết mà thôi, cũng may mắn gặp người có kinh nghiệm.
M đi sắp 1 năm rồi, nhìn lại gần 10 tháng gần nhất có M, chỉ không hiểu sao lại cãi lộn nhiều đến thế. Đôi khi nghĩ vì sức khỏe của M đẩy cả 2 vào bế tắc, tức giận. Một người bị ức chế vì những cơn đau, một người bế tắc vì chỉ biết nghĩ tới tương lai mình sẽ ra sao nếu không có người kia. Rồi khoảng cách địa lý. 2 tính khí, 2 con người với văn hóa, hoàn cảnh, tuổi tác như thế, ngang với đụng độ của 2 nền văn hóa. M đi như bao lần, chẳng thông báo hay gì, cứ đi rồi về ( mong là vẫn về ). Cả 2 lần chối bỏ cuộc sống của tôi đều xuất phát từ những lúc bế tắc cùng M. Nói M yêu cầu dịch vụ trợ tịch, để tôi còn biết một cái hạn mà đến việc ấy với M cũng là bất khả. Giờ, nghĩ lại, thật đúng là đánh mất mình.
Đêm qua tôi nằm nghĩ về việc tôi đã lớn lên thêm chừng nào trong 2-3 năm qua. Rồi ngay trước đó, tôi cất quyển sách lên giá, chợt nghĩ đến chi tiết tòa thị chính sẽ gửi thư xác định thời điểm chết cho ai đó ( Vĩnh biệt, các gangster ). Như một cách thông báo. 
Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đến gần 6am thì bật dậy vì mơ một giấc mơ lạ quá. Trong giấc mơ có 10 người cả nam và nữ vào cửa hàng của tôi, nhưng lại gọi đồ ăn. Trong khi ấy, tôi đang ngồi tu chai ken với mấy người bạn cả già và trẻ. Một chị trong nhóm tôi nói từ chối phục vụ vì không phải hàng ăn. Rồi nhóm 10 người kia nói cho họ xin 10 mẩu giấy. Một cô trong nhóm nói rằng, nhóm mình chỉ sống được nốt ngày hôm nay, mỗi người hãy viết điều mong muốn của mình ra giấy. Họ ồn ào một lúc rồi không biết sao đưa cho tôi một tờ giấy, trên đó liệt kê tên người ứng với mong muốn. Tôi đọc lướt qua có 2 người nam mong được ngủ với phụ nữ khác ngoài vợ ( tôi đã cười ) và một vài mong muốn hơi lạ: thành kiều nữ xinh như mộng??? tát vào mặt sếp nhiều lần ( hình ảnh trong mơ của tôi ở mong muốn này là chữ màu xanh và vô cùng xấu )... Tôi dừng mấy giây ở người thứ 2 trong danh sách với dòng chữ "nghe được tiếng rên rỉ của mình với cái đau" và một dòng chữ gần cuối "mong biết cái chết là gì". Khi đọc đến dòng cuối cùng, rồi ngược một lượt từ đầu thì tôi nhìn ra cột tên người là một loạt các con chữ nhảy qua nhảy lại cuối cùng ra tên tôi. Từ trên xuống dưới 1 đến 10 đều là tên tôi. Hoảng quá!!
Tôi bật dậy, chẳng cả toát mồ hôi, chỉ chột dạ rồi gọi mèo. Nó meo một tiếng rồi nhảy lên hít hít mặt tôi. Vậy là tôi biết tôi vẫn ở thế giới hàng ngày của tôi. Tôi vào đánh răng mà cứ ngẩn tò te, rồi thay vì xúc miệng và nhổ listerin thì tôi chỉ đưa vào miệng và nuốt đến ực. :((((((((((((((( 
Tôi rất thích cảm giác của mình khi có giấc mộng lạ, tôi sẽ cả ngày, thậm chí vài ngày suy nghĩ về giấc mộng ấy. Tôi đang tự hỏi có bao giờ tôi nghe được tiếng rên rỉ của mình trước cái đau? Tôi thường khóc không thành tiếng hoặc âm thầm chịu đựng cái đau có thật trên da thịt, cái đau bên trong con người mà nhiều khi phải làm đau mình để nó thoát ra ngoài. Thế còn tiếng rên trước cái đau thì nó ở đâu? Tôi có quên mất tiếng rên của mình? Tôi có từng biết tiếng rên ấy?