Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

13.10.13

I'm coming home, I'm coming home, tell the world I'm coming home

Mong có thời gian nằm đọc tập tiểu luận của Pamuk, như mình được nằm đọc chốc lát 3 ngày gần đây thôi. 
Đã đọc 3 tiểu thuyết, 1 hồi ký, có lẽ quyển đang đọc là kết nhất, hơn cả Istanbul. 
3 năm trước đọc Istanbul thích lắm lắm, nghĩ mình cưng tập hồi ký này hơn mấy tiểu thuyết của ông.
Giờ, đọc Những màu khác mà muốn gặm chậm chậm chậm, nhấm nháp thôi, sợ đọc nhanh rồi sẽ lại hết nhanh và không có cái khoái của tận hưởng.
Có thuyết cho rằng viết là niềm an ủi, thậm chí là liệu pháp. Sự đọc cũng vậy, như thể phải dùng một liều mỗi ngày.



8.10.13

M


I swear that I hear your voice when the wind blows

2.10.13

Am I so self important?

Tôi nghỉ lúc 2am, rồi nằm nghĩ lung lắm về cái tròn 17 tuổi lần thứ 10 sắp tới đây. Năm rồi có việc tôi chối bỏ cuộc đời 2 lần. Lần 1 bằng thuốc, tất nhiên là rất khó thành nhưng hậu quả để lại mệt mỏi và đau đớn thể xác. Lần 2 bằng túi chứa quần áo hút chân không (loại lớn), nó đã thành công nếu không có con trai tôi-mèo EMi. Hậu quả để lại, không, phải nói là thành quả đạt được là biết được gần chết thì nó như thế nào. Việc tim người vẫn đập thêm 20 phút 30 giây rồi mới ngừng sau khi treo cổ chỉ là việc của người chứng kiến. Còn việc biết thế nào là gần chết thì lại là cả một cảm giác khó tả. Người ta thường nói một loạt sự kiện sẽ được tua nhanh trước khi mất ý thức đã không xảy ra với tôi. Mình chìm rồi, chính là ý nghĩ cận cận kề.
Năm trước nữa tôi có trải nghiệm thực sự đầu tiên với cơ thể người khác. Lắng nghe và chứng kiến cảm nhận cơ thể của mình và của người khác cũng là một việc làm, tôi nghĩ nó cũng góp phần giúp tôi trưởng thành. Haizzz, nghĩ lại đúng là chả có gì vui vẻ. Không phải mốc đánh dấu gì, chỉ là một việc để mình biết mà thôi, cũng may mắn gặp người có kinh nghiệm.
M đi sắp 1 năm rồi, nhìn lại gần 10 tháng gần nhất có M, chỉ không hiểu sao lại cãi lộn nhiều đến thế. Đôi khi nghĩ vì sức khỏe của M đẩy cả 2 vào bế tắc, tức giận. Một người bị ức chế vì những cơn đau, một người bế tắc vì chỉ biết nghĩ tới tương lai mình sẽ ra sao nếu không có người kia. Rồi khoảng cách địa lý. 2 tính khí, 2 con người với văn hóa, hoàn cảnh, tuổi tác như thế, ngang với đụng độ của 2 nền văn hóa. M đi như bao lần, chẳng thông báo hay gì, cứ đi rồi về ( mong là vẫn về ). Cả 2 lần chối bỏ cuộc sống của tôi đều xuất phát từ những lúc bế tắc cùng M. Nói M yêu cầu dịch vụ trợ tịch, để tôi còn biết một cái hạn mà đến việc ấy với M cũng là bất khả. Giờ, nghĩ lại, thật đúng là đánh mất mình.
Đêm qua tôi nằm nghĩ về việc tôi đã lớn lên thêm chừng nào trong 2-3 năm qua. Rồi ngay trước đó, tôi cất quyển sách lên giá, chợt nghĩ đến chi tiết tòa thị chính sẽ gửi thư xác định thời điểm chết cho ai đó ( Vĩnh biệt, các gangster ). Như một cách thông báo. 
Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đến gần 6am thì bật dậy vì mơ một giấc mơ lạ quá. Trong giấc mơ có 10 người cả nam và nữ vào cửa hàng của tôi, nhưng lại gọi đồ ăn. Trong khi ấy, tôi đang ngồi tu chai ken với mấy người bạn cả già và trẻ. Một chị trong nhóm tôi nói từ chối phục vụ vì không phải hàng ăn. Rồi nhóm 10 người kia nói cho họ xin 10 mẩu giấy. Một cô trong nhóm nói rằng, nhóm mình chỉ sống được nốt ngày hôm nay, mỗi người hãy viết điều mong muốn của mình ra giấy. Họ ồn ào một lúc rồi không biết sao đưa cho tôi một tờ giấy, trên đó liệt kê tên người ứng với mong muốn. Tôi đọc lướt qua có 2 người nam mong được ngủ với phụ nữ khác ngoài vợ ( tôi đã cười ) và một vài mong muốn hơi lạ: thành kiều nữ xinh như mộng??? tát vào mặt sếp nhiều lần ( hình ảnh trong mơ của tôi ở mong muốn này là chữ màu xanh và vô cùng xấu )... Tôi dừng mấy giây ở người thứ 2 trong danh sách với dòng chữ "nghe được tiếng rên rỉ của mình với cái đau" và một dòng chữ gần cuối "mong biết cái chết là gì". Khi đọc đến dòng cuối cùng, rồi ngược một lượt từ đầu thì tôi nhìn ra cột tên người là một loạt các con chữ nhảy qua nhảy lại cuối cùng ra tên tôi. Từ trên xuống dưới 1 đến 10 đều là tên tôi. Hoảng quá!!
Tôi bật dậy, chẳng cả toát mồ hôi, chỉ chột dạ rồi gọi mèo. Nó meo một tiếng rồi nhảy lên hít hít mặt tôi. Vậy là tôi biết tôi vẫn ở thế giới hàng ngày của tôi. Tôi vào đánh răng mà cứ ngẩn tò te, rồi thay vì xúc miệng và nhổ listerin thì tôi chỉ đưa vào miệng và nuốt đến ực. :((((((((((((((( 
Tôi rất thích cảm giác của mình khi có giấc mộng lạ, tôi sẽ cả ngày, thậm chí vài ngày suy nghĩ về giấc mộng ấy. Tôi đang tự hỏi có bao giờ tôi nghe được tiếng rên rỉ của mình trước cái đau? Tôi thường khóc không thành tiếng hoặc âm thầm chịu đựng cái đau có thật trên da thịt, cái đau bên trong con người mà nhiều khi phải làm đau mình để nó thoát ra ngoài. Thế còn tiếng rên trước cái đau thì nó ở đâu? Tôi có quên mất tiếng rên của mình? Tôi có từng biết tiếng rên ấy?

30.9.13

Who do you think you are

"Nếu ai là tôi thì tôi không phải là tôi
Nhưng nếu tôi là tôi thì chẳng ai là tôi
Nếu chẳng ai là tôi thì tôi là ai
Nếu tôi là ai đó thì có lẽ tôi là tôi"
( Đọc đoạn này làm mình nghĩ nhiều đến một đoạn trong Đám đông cô đơn )
Quyển này kiểu Nhật nhưng không hẳn kiểu Nhật, mà lại đúng kiểu của các bác Nhật :))), dành cho người thích kiểu Nhật :))))))))
Miêu tả nó là một thách thức. Các bác nhào zô đi. Em xem :p
 

28.9.13

vì đường xa ướt mưa

Dù đã cao hết khả năng, chạm mức 1500mm nhưng em vẫn tự tin nâng yên xe ngất ngưởng. Nâng cho đã tay cái yên xe và tay lái, sau có mấy tháng chới với xe đạp mà đến giờ ngồi xe máy thông thường thấy lè tè gì đâu.
Chuyện ấm ớ xảy ra khi có xúc tác là con chó. 
Tắc đường nên em tòng thị phóng lên hè. Đang đỉnh điểm quyết tâm, vừa nhỏm người đạp vừa nhấc tay lái, nhấc cả mông cho khỏi ê thì con chó chạy rẹt qua trước bánh xe em. Bóp phanh!!!
Bánh xe zẹt zẹt zẹt. Bánh trên bánh dưới hè. Chân thì chỉ có tun tủn từng ấy. Chỉ kịp nghĩ "này này, đừng nói là 27t còn ngã xe đạp giữa chốn đông người nhá" thì đã ngã đến oạch xuống đường.
Ngã xe vậy mà cứ cười như người dở hơi, lên xe phóng tiếp mà vẫn cứ buồn cười. 27t tự ngã xe đạp đến oạch một cái!
Về gần đến nhà mới nghĩ "đáng ra mình nên lấy làm xấu hổ mới phải ( nhăn trán suy nghĩ ) hay ít ra cũng bày đặt giả bộ tí ( ngước mắt tưởng tượng ) :))))))
Ps: mua báo từ 7am mà giờ mới có thời gian đọc. Hummm, ngày mới của mình chưa gì đã thành ngày cũ của người ta.







20.9.13

wheels are turning

Dịp 1/6 năm 2012 có cuốn Chiến binh cầu vồng ( Andrea Hirata ). Đến từ Indonesia. Đây là cuốn văn học đầu tiên tôi đọc của đất nước này. Tôi thích nó ngay khi nhìn bìa sách, cười hạnh phúc vậy đâu có nhiều cậu bé đâu. Điều hạnh phúc nhất khi đọc cuốn sách này là nhận ra mình đã được cho nhiều hơn mình nghĩ. Và nhận ra được điều này thì cũng sẽ có mong muốn cho đi những điều mình nhận được.
Nếu để chọn một cuốn sách cho các bạn đang uể oải với việc đến trường ở bất kỳ lứa tuổi nào, tôi sẽ chọn cuốn này.
Tôi không hình dung được việc học với khung cảnh là tiếng xe ủi đang san bằng trường lớp, hay những giờ học bên đống gạch đá đổ nát. Cho đến sáng nay tôi nhìn được pic này. Những cuốn sách hữu ích đưa ta tới gần đời thực thay vì những mơ mộng hão huyền.



Tôi không nhớ chính xác nhưng một thầy giáo làng trong cuốn này đã nói việc học tập là cách tôn vinh và cảm ơn những sáng tạo của Thượng đế. Tôi rất thích quan niệm này.
Đôi khi đọc sách rồi được nhìn, xem những hình ảnh, thước phim có thật. Vượt qua lằn ranh trang sách, người ta sinh ra ham muốn được đi khắp nơi để nhìn ngắm quả đất mà mình đang sống, chạm tay, tận hưởng và hít thở cái không khí mà mình từng tưởng tượng. Nó như cách khẳng định mình đang sống, mình là một phần của thế giới và thế giới bao hàm mình.
Cứ trách sao mình hay có cái déjà vu

17.8.13

Let's face it: the world is twisted. And rotten

Đọc xong
1, Sói thảo nguyên ( Hermann Hesse ) - kẹc, shit thật
2, Khởi sinh của cô độc ( Paul Auster ) - aaaaa, mk cuộc đời
3, Xấu ( Natsuo Kirino ) - Chúa ơi, thế giới nhão nhoét
4, Hồi ức kẻ sát nhân ( Amélie Nothomb ) - đẹp một cách xấu xí
5, Nhà giả kim - Ngọn núi thứ năm ( Paulo Coelho ) - sặc, đời cứ phởn phơ te tởn, nhiều niềm tin là sẽ sống đến ngày về với Chúa
ps: pic này do cháu Nghé ọ chụp, cô Tú đọc được 1 chuỗi các quyển hay, sảng khoái quá nên đi tỉa tót cây