Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

22.3.11

Hiện tại Hiện tại Tương lai Tương lai

Phải đến 2 tuần nay, tôi cứ nằm nhà ôn thi, ăn súccùlà, và đọc tiểu thuyết. Tôi ì ạch mãi. Vì toàn những ngày hủi thôi. Hôm qua là hủi nhất. Chả nhẽ đêm qua đi làm về lại vào viết nhật ký một câu "Hôm nay tôi buồn". Nhưng quả thật, đi làm về chỉ muốn thốt lên một câu như thế. Thế là cơn đau đầu chiều tối qua đã trở thành ác mộng tới tận sáng nay. Các bác cứ thử nằm ngủ với cơn đau đầu, rồi mơ là bị thi chạy nhanh liên tùng tục tới mức chạy hỏng cả giày, rồi vừa cán đích thì bị một em xinh tươi ra zí súng vào đầu bảo đi theo thì sẽ biết sáng nay, tôi đã thức dậy với trời nồm như thế nào :(. Mẹt Chó nó bảo tại Tú cứ thích đọc trước khi đi ngủ, nhưng mà chỉ có chủ nhân của ác mộng mới biết tại sao lại bị ngủ mơ kinh dị vậy.
Có mấy cuốn tôi gợi ý
- Trò chuyện trong quán La Catedral ( Mario Vargas Llosa )
Cuốn này tôi chiến từ trước Tết đấy. Tới mấy ngày gần đây vẫn chưa xong :(
- Kinh cầu cho một đứa trẻ không ra đời ( Kertész Imre )
Bản thân tôi thì thấy nó như một tự truyện
- Bông hồng mất tích ( Serdar Ozkan )
Gần như năm nào tôi cũng đọc lại Hoàng tử bé một lần, chắc đây sẽ là cuốn tôi đọc tới lúc già ấy :)). Chính vì thế mà tôi đã chọn Bông hồng mất tích trong lần đọc gần đây, ban đầu thì cũng tò mò mà. Đọc thì cũng poke, tôi luôn muốn đề cao vai trò của các bác biên tập.
Nói thật, 3 năm gần đây, sau khi liếc qua sách và người dịch ( với văn học dịch ), thì tôi lật luôn để xem biên tập là ai, tôi vốn sợ chết mà.
- Bên văn học mới có một cuốn Cuối trời hợp tan của Anne Tyler, tôi muốn đọc tiếp tác giả này. Nhưng ai đó thử trước đi. Tôi thấy hơi bất an tí.
- Những kẻ lang thang và Tập truyện ngắn Ngàn năm thiện nguyện (Lý Dực Vân)
Các đồng chí thích truyện ngắn. Tớ thích tiểu thuyết.
- Người em xóm học (Kiệt Tấn)
Hehe
+/ Tớ vẫn đang tìm Cái trống thiếc.
Không cái ngu nào bằng cái ngu này :(
Ai ơi!! Hì ( tớ đang đi xin đây mà )

12.3.11

Tôi thích nuôi. Thích chăm gì đấy. Để thấy lớn lên từng ngày. Biết nó cần tôi. Để tôi kiên trì. Mà bám lấy.
Tôi thương nó nhiều hơn, hơn mức thông thường. Vì để tôi không quá cô độc, nó được chọn để phải sống cùng tôi ở nơi đây. Tổ ấm nát vụn này.
Gia tài của tôi ngoài sự mơ màng là nước mắt. Tôi giàu có lắm. Hạnh phúc về. Khóc. Buồn thăm thẳm. Khóc. Tức tưởi bực bội. Khóc. Tôi vốn giàu có. Ở đâu ra cái tuyến lệ tí ti mà vần vũ thế. Tôi cam đoan tôi không biết.
Bất chợt. Hoàn cảnh này. Chủ đề này. Tối này. Tôi khánh kiệt tuyệt đối.
Tại sao tôi vẫn còn ở nơi đây.

10.3.11


Khách hàng tặng ngày 8 tháng 3
Đã tặng lại cho một người đẹp bên Bảo Khánh.

3.3.11

Này thì Nhị với Nhụy


Nỗi niềm anh trông trẻ (Marie-Aude Marail)
Dạo này chỉ phù hợp với cái gì đơn giản, mong mỏng. Để được dễ chịu và vui vui tí.
Tôi đã rất thích Oh Boy!. (Sao lại có những đứa trẻ dễ thương đến như thế! My God!!)Với cuốn này, tôi thấy tôi được dễ chịu. Có người nói nó nhàn nhạt, nhưng tôi thấy nó duyên dáng đấy chứ?
Đây cũng là một trong những tác giả viết cho thiếu nhi mà tôi thấy ưng ý. Bên Nhã Nam xuất bản series 7 cuốn về Émilien, tôi thấy ít ra tôi sẽ được chờ đợi và dễ chịu dài dài.
Càng lúc tôi càng nhận ra xã hội này giả trá lắm! (Sắp "tường tận lòng dạ con người" rồi) Tôi thì không nhanh nhẹn, khôn ngoan gì cho cam, nên là cứ tránh đủ xa cho nó lành. Các bạn thích thì cứ đương đầu với sóng gió hay ngồi mà rung đùi cười. Tôi thì thấy buồn lắm í. Hết cái tuổi ngồi cắt nghĩa mọi thứ rồi. Giờ, có gì thì cũng nhếch mép cười bi đát thôi. Người sợ người đấy. Trẻ tự kỷ đấy. Gía mà không phải lớn lên!!
PS: Để chuẩn bị cho những gì mang tên TƯƠNG LAI, tôi sẽ lại cố gắng tới rạp chiếu phim.

26.2.11

Lịch sử tình yêu (Nicole Krauss) Chiều qua, khi dừng ở 1/3 sách. Tôi gấp lại và nghĩ nghĩ về tình yêu. Nỗi nhớ nhung. Tính điên rồ. Ham muốn... Tất cả. Tất cả đều là đam mê khi yêu. Đam mê nỗi nhớ nhung. Đam mê tính điên rồ. Đam mê những ham muốn... Tất cả đam mê. Đam mê tất cả. Gía mà tôi biết yêu sớm. Độ 10 tuổi? Càng già tính điên rồ càng giảm? Không bao giờ là muộn để yêu?! Rồi sáng nay, tôi tỉnh giấc sớm. Đọc tiếp. Mỗi nút buộc được nới ra, rồi mở là mỗi lần nhướn mày và thốt lên My God! Tại sao tôi lại quên cuốn này cho tới hôm qua? Bun sịt!! Gáy sách của Lược sử máy kéoLịch sử tình yêu hao hao, cứ tưởng là có 2 cuốn Lược sử máy kéo. :) Gấp sách lại. Tắt đèn đọc. Rúc mặt vào tay, vào gối. - Ư ử Hứ hự hự hự hự hứ hự hự hự hự - Mày sao thế Tú? - Phát điên - Vì? - Quay ra nhìn mèo "Meo ơi, mẹ nghĩ mẹ là thiên sứ" - Sao? Sao? O MỜ GỜ - Em nghĩ em là thiên sứ đấy :))))) - Ôi, con điên này. Chạm đất đi con. Ngoan, tí về mẹ mua xếp hình cho. - Không, không hiểu sao chocolate que bạc hà-rượu của em hết rồi mà mùi vẫn còn ở gối ngủ í?( hít hít hít ) Em ăn loại này ạ PS: Có ngày kiến sẽ tha chúng ta đi. Như là. Không muốn đi thì số phận kéo lê chúng ta đi. Vừa được cho 2 cái Gian truân. Gian truân người phụ nữ trẻ ly hôn và Gian truân đời thu ngân. :))

19.2.11


Tôi nói gì khi nói về chạy bộ (Haruki Murakami)
Đây là cuốn tôi vừa đọc xong cách đây ít phút. Tôi thấy nó hợp với tâm trạng mình lúc này. Cảm giác cô độc của một kẻ đang trong cuộc chạy, đầu óc như trang trắng. Và để duy trì cuộc chạy của riêng tôi, tôi luôn tự nhủ trong ngày nay là "phải tiếp tục" ( thở dài đánh thượt một cái )
Không biết người khác bị bỏ rơi thì thế nào? Tôi thấy tệ quá!! Có lẽ tôi đỡ tệ hơn người khác là do tôi có anh bạn thẳng thắn. Không yêu nữa cứ vậy mà nói.
Ôi chao, tôi tưởng mình ngon lành lắm, thật ra cũng thường thường thôi. Chân tay chẳng muốn nhúc nhích chi hết. Mà cái tính của tôi, khi chán không biết làm gì là ăn. Ăn ăn ăn. Coi như cũng có mặt tích cực, ăn nhiều sẽ lấy lại được gần 10kg đã mất trong 1 năm qua. Nhưng cứ đang ăn, nghĩ tới chuyện bị người yêu bỏ là ngừng cả nhai, rồi ngồi thừ ra mà thở dài tô điểm cho bộ mặt đần thối đần nát lúc ấy. Kể cũng thiệt là lạ, cứ đang làm gì thì làm, nghĩ tới là chân tay cứ nhũn ra, dừng cả lại như bị kiệt sức ấy.
Vậy là chấm dứt rồi, đúng không? Diễn biến theo chiều hướng càng lúc càng tệ vì không thể tươi tỉnh nổi.
Tôi theo đúng tư duy tự hiểu về bản thân. Những lúc thế này tốt nhất là viết một cái gì đó. Nằm đọc một cái gì đó rồi đến lúc mắt mỏi là nó tự nhắm, chứ dùng thuốc ngủ với tôi cũng chẳng tác dụng gì rồi, thêm nữa là cũng kiên quyết từ bỏ an thần, gây ngủ. Cứ để tôi một mình. Tôi không lấy làm khó chịu hay không thể chịu nổi khi một mình trong hoàn cảnh hiện nay. Đừng ai nói gì nhá. Tôi sẽ chạy con đường tôi chọn, sẽ hoàn thành cuộc chạy, không để tâm tốc độ.
Ps: Đồng chí nào có tư tưởng viết lách thì chọn cuốn này được đấy. Tôi nhớ ở những trang đầu, tác giả có nói mình thường dừng ngày làm việc khi vẫn còn có thể viết tiếp, cứ như vậy thì ngày hôm sau mọi thứ diễn ra trôi chảy một cách lạ lùng. Chia sẻ thú vị đấy!
Ôi thôi, cái ý nghĩ đấy nó lại đến đấy. Nó đang đến. Tôi luôn biết mà. Đi tắm nước nóng đây.
Ôi chao ơiiiiii, muốn đi du lịch.
Quên hết!
Xóa hết!

12.2.11

như là kiệt sức

Khoảnh khắc chờ đợi khiến ta thất vọng từ từ, cho đến khi rơi vào tình trạng. Như là kiệt sức.
Đọc phải một cuốn sách dở đưa người ta vào trạng thái bi kịch của kẻ biết. Thế là nhếch mép cười.
Bị theo đuổi đẩy người ta vào thứ cảm xúc tủi thân. Lúc nào cũng muốn được thốt lên "Khổ thân tôi quá!"
+/ Mấy ngày liên tiếp vớ phải toàn thứ đọc linh văn tinh. Đã mất công cho/tặng người ta sách, sao không cho/tặng thứ người ta cần thay vì những gì mình muốn. Thế là người ta giữ lại thì ngấy mà mang cho kẻ khác thì ngán.
+/ Sau biết bao ngày T mất tích, hôm kia đi lượn + xem film. Mua được mấy cuốn ở Phương Nam này
- Mối tình của chàng nhạc sĩ (H.Hesse)
- Tha hương (Pádraic Ó Conaire)
- Ác quỷ trên thiên đàng (Henry Miller)
- Lược sử cái chết (Kevin Brockmeier)
- Cuộc đời và thời đại của Michael K ( J.M.Coetzee)
- Balzac và cô bé thợ may Trung Hoa ( Đới Tư Kiệt ). hehe, lần này mua 2 cuốn, tức là đang có 3.
Từng đấy cuốn mà chỉ hơn có 150k, tôi nhìn hóa đơn có cuốn sau khi giảm giá 50% thì còn gần 8k. Sướng thế không biết :))
+/ Lần đầu tiên ra rạp thì chóng mặt. Uống mấy liều thuốc can đảm mới dám ra rạp lần thứ hai, tức là hôm rồi. Vầng, tôi sợ chỗ đông người cũng có cái lý của nó. Vì vào phòng chiếu tôi muốn vomit, hết film ra tới ngoài thì suýt vomit. Về tới nhà thì thật luôn, không phải suýt nữa.
+/ Chán nỗi là đầu óc lơ tơ mơ suốt nên chưa có thời gian đọc, mà lúc có thì tay chân lại cứ quờ quạng vào mấy thứ vở vẩn. Nhảm nhí mất thì giờ.