Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

31.12.10

Và con tim đã vui trở lại

Để vượt qua được thời gian qua, xin cảm ơn tất cả những người có liên quan tới các cuốn sách tôi đọc.
Khoảng thời gian thật sự khó khăn. Nhưng đã qua rồi. Xin những âu lo ấy đừng ghé qua tôi nữa.
Cảm ơn!

Tôi qua ngã tư Cửa Nam. Ngã tư Cửa Nam đầy khói.
Để không thể đếm bao nhiêu nốt chân trên ngã tư.
Ai đếm bao nhiêu nốt chân khôn dại. Bao nhiêu nốt
chân vui buồn? Ai đếm những ngã tư đời láo nháo nốt
chân. Láo nháo cột đèn láo nháo đèn? Đời tôi đã rẽ rồi.
Như đã hạ nước cờ không sao đi lại được. Nhưng tại
sao tôi cứ ám ảnh: cái ngã tư tại sao ấy. Tôi quên
không được. Đi đi không được. Tôi ngồi bệt lề đường.
Tôi là đàn ông: tôi không đau khổ. Nhưng tôi muốn
khóc. Tôi là đàn ông: tôi không khóc. Nhưng tôi đau
khổ lắm. Tôi ngồi bệt mà nhìn láo nháo cột đèn. Láo
nháo khói. Láo nháo hàng cây bên đường lá rụng. Tôi
nghe gà gáy te te nội thành. Chỗ tôi ngồi không xa có
vườn hoa Canh Nông. Tôi lảo đảo dậy: tôi đi tìm vườn
hoa Canh Nông. Tôi vào vườn hoa. Tôi ngồi ghế đá.
Ghế đá lạnh. Gà gáy te te. Phố bắt đầu mất khói. Vườn
hoa cũng bắt đầu hết khói. Là rạng đông rồi. Tôi
không mệt. Buồn ngủ cũng không. Tôi đã nói rồi: tôi
đi thấu sáng. Bây giờ tôi ngồi. Cùng với rạng đông.
Trong một vườn hoa.

( những ngã tư và những cột đèn - trần dần )

29.12.10

Bao nhiêu ngày đi qua. Bao nhiêu ngày rồi?
1 năm 4 tháng.
Giờ, đang khóc.
Có quá nhiều điều để nói, nghẹn ngào thế này thì biết làm sao?

25.12.10

Những dòng này hoàn toàn mang tính riêng tư. Tôi là ai đó, hay không là ai cả. Lúc này tôi không quan tâm. Nếu có vô tình phải đọc, xin hãy im lặng.
T đây/ T ngủ chưa?/ T chưa. Sao thế?/ Th vừa chơi xong/. / Hì/ Chơi gì?/ Chơi thuốc/ T biết, nhưng chơi gì?/ Th không biết, Th chơi 1 viên, sướng lắm/ P đâu? P dùng nhiều không?/ P đang ở đây, dùng gấp 3-4 lần Th, Th không rõ/ Đang ở đâu?/ Ở bể bơi/ Bể bơi?/ Thì chơi xong, mệt quá nên mọi người ra bể nằm nghỉ/ Lúc Th chơi, P biết không? Phản ứng sao?/ Biết chứ sao không, không nói gì. Sướng lắm T à. Bây giờ thì Th đã hiểu tại sao bọn nó không thể ngừng được. Th chỉ muốn thử thôi mà/ Không thế được Th à/ Ôi, T ơi, Th xin lỗi T. Th biết là T sẽ buồn, nhưng Th sướng quá, Th muốn gọi cho T thế thôi/ Ừ, T hiểu/ Thế thôi T nhé/ Ừ/. /. / Sao T không cúp máy?/ T không biết. T thở dài. T khóc. T bất lực. T không làm Th trật khỏi quỹ đạo mà T biết. Có gì đấy lấn cấn/ Thôi mà T, biết thế Th không gọi nữa. Th thấy phê lắm/ Không, hãy cứ gọi/ Ừ, thế nhé/ Ừ, bảo P hôm nay đủ rồi. Về nhà đi/ Ừ, mai T làm cả ngày?/ Không, tối T mới đi. Sáng mai T gọi cho. Một lần thôi Th nhé, sẽ khó nhưng T vẫn nói với Th dù T biết nó không tới đâu/ Thôi mà T, Th định gọi cho bà Xu. Bà ý cũng chơi mà, nhưng 10 rưỡi đã về cho con ngủ rồi nên mới gọi cho T/ Hãy cứ gọi cho T/ Ừ, thế nhé. T tắm nhanh rồi nghỉ đi/ Ừ/
Hôm rồi khám và làm test, Th thừa biết là trí nhớ của ông P bây giờ không bằng một ông lão 70. Th cũng biết là T không thể nhớ được những con đường mà T rất hay đi. Lúc bé đúng là T rất hay quên đường, nhưng hôm kia thôi. T đi vào đường mà ngày xưa T hay chở Th đi học hồi lớp 2 ý, T vẫn nhớ. Chính điều ấy làm T bàng hoàng và muốn nôn. Vì T nhận ra T chỉ quên những con đường mà T đi trong khoảng thời gian 4-5 năm trở lại đây. Dù có đi ngày ngày nhưng chỉ bẵng đi 2 tuần là T có thể quên. Và T biết tại sao.
Có nhiều thứ không phải để thử. Nghe giọng Th ngay đầu cuộc gọi là T biết trạng thái ấy. Th nhắn tin rằng 9h mới lên máy BAY, T biết nó sẽ xảy ra nhưng vì T tin P nên vẫn không hề tỏ ra là không đồng ý. P à, có gì đấy lấn cấn. Cần gì đó, để có cái kiên trì mà bám lấy. Chính P biết.
PS; M ơi, con cần chú. Rất cần.

21.12.10

Em còn không những ngây thơ xưa

+/ Chúng ta đang thiếu những con người thế nào? Xin thưa là sự vắng mặt của những con người trung thực, chân thành và tự do đưa tới một xã hội vô vàn nghịch lý quái gở, một cách đầy đủ.
Cười đã bớt ngây thơ.
"Đời còn lắm ma quái. Khiến bao người quên lối về. Bỗng nghe đời ngun ngút sầu. Em làm quen dối gian yêu ma" ;))))

ô là la, con nít!!

16.12.10

ĐỜI CÒN LẮM MA QUÁI


hihi

4.12.10

+/ Mặc dù tôi đã hạ quyết tâm là không đọc gì khác ngoài giáo trình và tài liệu học để kết thúc kỳ thi ngon lành. Nhưng quả thật 30% điểm trên lớp không gây cho tôi tí ti gì gọi là nên quan tâm :))
Đã hết 3 cuốn trinh thám : Bầy chó Riga, Kẻ tầm xương, Vũ điệu của thần chết
1 cuốn Quách Tiểu Lộ : Thạch Thôn. Và chắc sẽ tiếp tục 2 cuốn còn lại của tác giả này
2 cuốn mới : Không gì là mãi mãi, Tình và Rác
Và Kira kira
Có một điều là Tình và Rác, tôi đọc theo kiểu giở 1 trang bất kỳ và đọc đến khi muốn dừng. Rồi lại giở bất kỳ và ...
..."Trong bữa tiệc, tất cả bọn họ bỗng nhiên trở nên gần gũi với tôi và họ đều mỉm cười rất thân thiện đúng theo kiểu của người Mỹ. Và với những cấp độ khẩn trương khác nhau họ đều tìm cách thuyết phục tôi kể cho họ nghe điều quái gở gì đã khiến tôi trở nên mê muội khi quyết định rời bỏ đất nước của sự tự do và giàu có này để trở về với đất nước chẳng hề có tự do, nơi mà người ta có thê giam tôi lại hoặc đày tôi đến tận Siberia. Tôi đã cố để tươi tỉnh được như họ. Tôi đã nhắc tới những thứ kiểu như lòng yêu nước hay sứ mệnh cho tới khi tôi vớ được một lý lẽ có vẻ thuyết phục nhất. Tôi nói rằng tôi trở về với những người biết tôi là ai. Thậm chí có phải đi quét rác trên các con phố thì với họ tôi vẫn là chính tôi, một nhà văn, điều mà tôi mong muốn trở thành hơn tất cả, trong khi ở đây, ngay cả khi tôi lái chiếc Ford của tôi đi đây đi đó, tôi vẫn luôn chỉ là một trong những người nhập cư mà một đất nước vĩ đại đã rủ lòng thương hại. Đó toàn là những lời nói khoe khoang sáo rỗng của tôi. Trên thực tế, tôi muốn trở về nhà, về nơi có những con người mà tôi yêu quý, nơi mà tôi có thể nói năng thoải mái và được nghe mọi người nói bằng chính tiếng mẹ đẻ của tôi"...
..."Từ thuở thiếu thời sống trong chiến tranh, tôi đã biết rằng tất cả chúng ta đều đang sống trên bờ vực sâu thăm thẳm, trên đó là một hố đen mà một ngày nào đó chúng ta sẽ phải rơi vào, nhưng tôi đã cảm thấy rằng cái hàm của nó giờ đây đã chừa tôi ra và tôi đã bị trói buộc vào cuộc đời này bởi vô số những sợi chỉ mà chính những sợi chỉ ấy đã đan kết lại với nhau thành một tấm lưới bọc lấy tôi. Và lúc này đây, tấm lưới ấy đang lắc lư ở độ cao đến chóng mặt của cuộc đời
Thế nhưng những sợi chỉ đó chỉ đang lặng lẽ đứt dần, vài sợi đã bị mục vì tuổi tác, vài sợi khác bị giật đứt bởi chính sự vụng về của bản thân tôi, và cũng còn có nhiều sợi khác bị những người khác kéo căng quá mức. Hoặc tôi có thể nói rằng: bởi cái thời điểm mà chúng ta đang sống.
Cũng chính vì thế, thi thoảng khi tôi nằm xuống, tôi lại cảm thấy một bàn tay nặng nề đang đè lên ngực mình. Tới sáng, khi thức giấc, tôi muốn nhắm tịt mắt lại và ngủ tiếp.
Thời gian trước, có một cậu học sinh cùng lớp với đứa con gái tôi tới gặp tôi, một cậu bé đã từng một lần tự cắt đứt mạch máu ở cổ tay mình, để hỏi tôi rằng: Tại sao con người ta lại nên sống?
Tôi còn có thể nói gì với cậu bé ấy nữa chứ? Chúng ta sống bởi vì đó là quy luật sinh tồn, chúng ta sống để chúng ta có thể đi tiếp theo bức thông điệp mang một ý nghĩa nào đó mà chúng ta không thể hiểu được hết bởi vì nó luôn là sự bí ẩn va không thể khám phá được..."
+/ 45' nữa bước vào phòng thi. Thi hộ. Bắt tôi đi nếu thầy có thể, Mr Trụ
Có những thầy cô thực sự ngớ ngẩn, ngu xuẩn. Đuổi học tôi đi nếu vì cuộc nói chuyện mà thầy cho rằng tôi thích lý sự. "em thích lý sự không? muốn bị đuổi học không?"
Tôi đã tự hứa là dừng lại để có mức độ an toàn không bị đuổi học trong năm nay và năm cuối. Nhưng mà rất thích chọc tức cái thứ xyz này :)))
Đi đây. Tối về báo cáo kết quả :)

27.11.10

Tôi luôn sống như một con ốc mượn hồn với cha tôi. Có đôi lần tôi không là ốc mượn hồn, tôi bày tỏ thái độ, quan điểm và ý nghĩ của tôi, chính tôi. Rồi sau đó, mọi chuyện lại về chỗ cũ.
Một năm trước, 25/11? Không muốn tiếp tục như thế nữa, tôi giật mạnh cánh cửa phòng cha mẹ và chạy lên tầng 3, ném thẳng điện thoại vào cửa sổ trước mặt và gào lên MẸ KIẾP, CUỘC ĐỜI.
Điện thoại rơi xuống suýt trúng đầu Thủy đang ngồi xem TV. Chị Trang và Thủy hai tay che đầu hốt hoảng nhìn tôi.
Tôi đi ra khỏi phòng, hành lang. Rồi quay vào. Rồi đi ra. Quay vào. Tôi đấm thẳng vào cánh cửa kính trước mặt. Kính bắn tung và rới xé xuống sàn. Thủy hét lên "Cáo, băng tay cho nó".
Tay không chảy máu. Chân có máu, có thể do kính rơi xuống. Tôi lao thẳng lên tầng 6 mặc cho Cáo giằng tay để xem thế nào, tôi đẩy Cáo ngã ở tầng 5, "CÚT HẾT ĐI".
Tôi mở mạnh cánh cửa hông tầng 6, hít thật sâu. Ngồi buông cả 2 chân, tay không điểm tì. Chỉ cần nghiêng. Một chút. Dưới kia thăm thẳm. Nhẹ tênh.
Nhưng tôi không làm. Tôi rất rất cẩn trọng bám một tay vào cửa. Từ từ lui vào phía trong. Để lấy lại bình tĩnh, tôi đấm vào bất cứ chỗ nào trước mặt.
Sau đấy 2 hôm, tôi bị đưa đi cấp cứu.
Ngày còn bé, tôi không sợ bất cứ con vật gớm ghiếc nào. Không sợ bóng tối như bao đứa trẻ, không sợ leo trèo cao. Không sợ máu. Tất cả vết thương đều có thể tự mình đi vào xưởng gỗ, tìm can vecni và nhúng thẳng vào.
Chỉ sợ một trò ngu ngốc. Nằm trong chăn và bị ai đó nằm đè lên từ ngoài. Tất cả tay chân không thể giãy đạp, không có không khí, tiếng hét không thoát ra được và cảm giác buồn nôn.
Cho đến lần cấp cứu, tất cả nỗi sợ hãi ấy bủa vây. Nó không là nguy cơ tử vong. Mà chính là chắc chắn tử vong. Nếu mình mang cái chết theo thì thật dễ dàng vượt qua cái ranh giới nguy cơ chắc chắn.
Tôi đối diện với cái chết của người khác bằng thái độ giận dữ. Ép tim có thể rất nhanh chuyển sang hình thức nhảy thẳng lên giường bệnh mà đấm tim, mồ hôi vẫn túa ra khi nhiệt độ trong phòng là 18 độ.
Tôi đối diện với mất mát của người khác bằng thái độ bình tĩnh. Những gót chân của bệnh nhân tiểu đường, khi chăm sóc chúng-chúng giống như những miếng thịt được ninh quá nhừ, chấm mạnh gạc là có thể thấy cả xương. Ngay ngày hôm sau thì cầm cả cái chân ấy trên tay và ký xác nhận là đã trao chân bệnh nhân cho người nhà sau phẫu thuật cưa chân.
Tôi đối diện với ranh giới mê man của người khác với sự khám phá chính mình. Đến tận lúc này tôi không thể quên được khuôn mặt của anh công an người Thanh Hóa. Ra Hà Nội thăm bạn gái và bị tai nạn. Một người đàn ông trọc đầu vô tình đi qua đoạn đường có tai nạn đã dừng xe và đưa anh ta tới cấp cứu Ngoại với câu nói :"Đến nơi rồi, đm mày, tỉnh dậy đi thằng em". Gần 2 xô máu cứ liên tục ộc ra, phản ứng ho, sặc, tắc nghẽn. Nhưng "thằng em" ấy không dậy, ngủ suốt 4 tháng và tỉnh dậy ở một nơi nào đó khác nơi đây.
Nhưng tôi chưa từng đối diện với việc chết-nguy cơ hay chắc chắn của chính mình. Sau lần bị cấp cứu, có gì đó đã thay đổi. Nó không là thứ mơ hồ giận dữ, mơ hồ bình thản đón nhận, mơ hồ khám phá. Nó chính là chuyến đi của tôi.
Tôi mở mắt và nhận ra khuôn mặt những nhân viên y tế quen quen, có thể đã luân khoa cùng tôi trong đợt nào đấy. Không sao nhớ ra nổi. Hơi thở đã trở về. Có thể thở dù hơi khó khăn.
Còn cách ngày cưới của Thủy 2 tuần. P tức giận nói anh sẽ giết chết , rồi luồn tay vào nắm tay tôi :"Ở lại đi Tú, đừng tiếp tục. Ở lại với mọi người". Suy nghĩ của tôi lúc ấy rất đơn giản, liệu ông ấy có cho Thủy và P cưới nhau? Nếu P trút giận lên bố vợ thì có giống bao thứ tồi tệ hàng ngày chúng ta vẫn biết không? Suốt từng ấy năm thân với P, lần đầu tiên biết thật ra chúng tôi chạm vào nhau sâu tới mức nào.
Hơn 1 tháng sau đấy, tôi đi Sapa vì có thứ cảm giác vô cùng mơ hồ về nơi này và M. Tôi không tìm kiếm thông tin về du lịch Sapa. Tôi trang bị những thông tin cần thiết về độ cao 3143m Fansipan. Nhưng lần ấy tôi bị lỡ không lý do. Chỉ đến Sapa chơi chơi. Lúc ấy thật sự cô đơn không chịu nổi, muốn gạt đi, bỏ lại tất cả để tới nơi nào đấy. Nơi nào đấy hoặc bất cứ nơi nào.
Sự đối diện của cá nhân chưa bao giờ dễ dàng. Cần có gì đó. Cái gì đó??
Sáng nay mở mắt và nhìn đồng hồ đeo tay, 7h30 của tôi tức là 7h25 rồi. Hôm nay là ngày không thể đi muộn, cổng trường sẽ đóng lúc 8h. Chui đầu vào áo rét, khoác chéo cặp trên vai. Vừa cho chân vào quần vừa chạy cầu thang xuống tầng 1. Ngã. Lăn từ tầng 4 xuống chiếu nghỉ tầng 3, đập thẳng đầu và khuỷu tay vào cạnh tường. Ngồi dậy thấy vẫn nhận ra mình là ai.
Trên đường tới trường nghĩ. Nếu mất trí nhớ thì sẽ...? Nếu sống thực vật thì sẽ...? hay ngay lúc này mới lăn ra chết do xuất huyết não thì sẽ...?
Lên kế hoạch cho 3143m. Không còn nhiều thời gian nữa. Tuổi 27 sẽ đến. Chưa biết được sau đấy sẽ thế nào phải không Tú? :)))))
Vì sáng nay có va đập mạnh nên đi kiểm tra. Ngoài việc xương sườn trái bị vểnh hẳn ra ngoài sau ngã xe cách đây 7 năm. Ngạc nhiên nhỉ, xương tự liền, suốt 1 tuần sau ngã xe, đau không thở được nhưng cháu vẫn đi học, sinh hoạt bình thường, cái bác đi xe máy tông vào mình có biết điều này? Vì mải nhìn 1 một dải băng video bay trong gió ( Đố biết tại sao tôi bị phân tâm đến thế ) mà làm người khác ngã, dù đau nhưng vẫn xin lỗi tít mù, người ta tỏ ý đưa đi khám cũng từ chối tít mù. Cái xương này thì tối biết tỏng nó biến dạng từ lâu rồi, chẳng cần phim phọt gì hết.
Ngạc nhiên tiếp là xương ngón tay trỏ bên trái, cháu bị biến dạng từ bao giở bao giờ rồi. Có thể là cái đêm trên tầng 6?
Tôi muốn rủ Thủy-P đi chuyến này, vì suy nghĩ trong P đang khó khăn mà. P nói P không đủ can đảm. Tôi sẽ chuẩn bị ít tiền, có lẽ chỉ thiếu tiền thôi.