Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

24.9.11

muốn vinh quang cỡ nào

1. Tôi bỏ học rồi. Ôi, thật nhẹ nhõm. Gớm quá, mất hứng với bao nhiêu là thời gian trong quãng thời gian sống ít ỏi mới đưa ra được quyết định là NGHỈ. Cơn điên của cuộc đời tôi không thể kéo dài thêm được nữa.
Muốn vinh quang cỡ nào mà phải khổ sở như thế, tại sao không thích đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Và tôi biết là tôi luôn không muốn làm ông này bà kia, và càng muốn tránh xa đời sống văn phòng. Tôi nói với cha là con chỉ lăn tăn mỗi việc bố mẹ buồn vì con bố mẹ không phải ông này bà kia, cũng không công tác ở Viện này công ty nọ etc
Nhưng mọi thứ quá muộn rồi, bố mẹ có muốn thì tôi cũng không tiếp tục cơn điên ấy nữa đâu. Tôi nghĩ đơn giản chỉ là cách kiếm sống, miễn mình vui vẻ và thanh thản là poke thôi mà.
2. Tôi gặp bác Đệ trong hoàn cảnh thế này. Hôm đấy tôi phải làm thu ngân dưới vỉa hè Đinh Lễ, có một bác nhảy từ xe máy của một cô xuống hỏi cháu có biết tác giả Linđa Lê không? Tôi bảo có ạ, hiện còn có 2 đầu sách Vu khống và Lại chơi với lửa. Bác bảo bác cần Vu không. Tôi ới 1 câu, bạn chạy sách bảo không có quyển ấy vì chưa nghe thấy bao giờ. Tôi bảo còn 1 quyển ở giá VN, tầng 3 từ dưới lên, bên tay trái. Thằng bé chạy lên rồi chạy xuống nhăn mặt nói em đã bảo không có mà lại. Điên người tôi bấm máy lên nhà, "đầu ấy ế quá nên em trả Nhã Nam rồi". Tôi chỉ cho bác ấy sang các nhà sách khác. Bác đi rồi về nói với vẻ mặt rất là tuồng "Cả cái phố Đinh Lễ mà không kiếm ra được một quyển Vu khống. Nhà thì có nhưng hết, nhà thì chưa nghe thấy bao giờ". Các bác có thấy là chúng ta đang rất tréo ngoe không? Cứ cái hay thì ít được quan tâm, mấy cái ngớ ngẩn thổ tả thì ai ai cũng biết. Hơn 1 năm làm trên Đinh Lễ, tôi rất hay buồn và cười đểu vì ý nghĩ ấy.
Thế nên tôi đã hẹn bác ngày hôm sau đến, cháu tặng bác 1 quyển. Đúng hẹn, hôm sau đang trên đường đi làm thì bác gọi nói là bác đã tới nhà sách. Khi cầm trên tay quyển Vu khống, bác mới giới thiệu bác là Phùng Đệ, bác có tham gia dịch tác giả Stefan Zweig. Lúc ấy tôi vui lắm, vì vốn tôi rất thích Amok mà :)
Thế là từ đấy 2 bác cháu liên lạc với nhau qua email, tin nhắn, gọi điện. Và cũng phải tuần thứ 3 tôi mới biết bác gái LT cũng tham gia dịch SZ. Tôi ngớ ngẩn lắm, tôi vẫn luôn nhớ Ngõ hẻm dưới trăng là PĐ-LT dịch nhưng không hiểu sao hòm mail của bác Đệ có tên LT mà tôi không nhận ra :).
Còn nhiều bất ngờ lắm, nhưng tôi không kể đâu. Tôi không thích M điên lên kiểu anh không thích và không cần quan tâm tới chuyện của một lão già. My God!!
Hôm trước bác Đệ có gửi kèm cho tôi thư của bên xuất bản. Khi nào tuyển tập ấy được in thì bác sẽ tặng tôi í. Tôi là tôi rất vui khi được cho/tặng sách hihi, kể cả là sách được tuyển lại :)
Ở tuổi hơn 80, không biết tôi có minh mẫn và bắt kịp xã hội như bác Đệ không nữa? huhu
3. Cái này không được hot cho lắm, nhưng là gần nhất của tôi
- Bản sonata Kreutzer ( Lev Tolstoy )
- Hôn nhân a ma tơ ( Anne Tyler )
- Tử tước chẻ đôi ( Italo Calvino )
- William, những trò nhố ( Ôi, tôi khoái nhóc này lắm luôn )
- Tháp Tokyo ( tiếp tục lấp lánh lấp lánh )
- Dona Flor và hai người chồng ( Jorge Amado ) hihi haha
- Thang dây ( Nigel Richardson )
- Botchan, cuộc nổi loạn ngoạn mục ( Natsume Soseki ) (các bác có thấy là sau Bản năng thì bên nhà này đang có vẻ để ý tới vh Nhật ko?)
Danh mục sắp xuất bản của Nhã Nam có 1 cuốn gì gì ấy của Tân Di Ổ, tôi nhìn thấy mà muốn đập đầu vào gối ấy :)). Ngất xỉu!!
4. 1 tuần nay, mỗi ngày tôi ngủ 3 tiếng ấy. Mẹ tôi bảo "mày cứ thức nữa đi, rồi mày xấu như con ma thôi con ạ". Mà đúng là xấu thật, nhìn cái mẹt mình trong gương thấy không ghét bỏ nhưng mà, phải công nhận là xấu.
Bư nó đi du lịch 10 ngày, vứt toàn bộ mảng online cho tôi, tôi hãi lắm. Tôi chỉ muốn tắt điện thoại đi thôi. Đến ngủ gật trong nhà tắm mà tôi còn nghe văng vẳng nhạc chuông điện thoại.
Điển hình là vì thiếu ngủ mà hôm nay tôi đã ngã cầu thang, mông và lưng đau ê ẩm, hình như trượt cũng phải đến 4 bậc. Rồi việc hôm qua tôi đi đánh răng rửa mặt lúc 18h vì nhìn thấy trời nhá nhem nên rửa tay sau khi đi vs là tôi đánh răng, rửa mặt. Vào phòng định nằm nghe nhạc tí thì mẹ gọi điện bảo "không xuống dọn cơm à, ăn sớm không lại có khách" thì tôi mới ớ ra, mở cửa sổ nhòm xuống đường, đúng là đang tan chợ chiều :)). Xấu hổ quá nên chẳng dám kể lại với ai :))
Thôi, ngồi ăn bim bim đây, quái gở là bim bim nào mình cũng thấy ngon.
PS: M về rồi. Và lại đi rồi. Chán lắm :((
Một người mang đi hết
Bao nhiêu là thông minh
Chẳng còn ai hóm hỉnh
Ai cũng đều nhạt tênh

15.9.11

Tôi luôn tự hỏi trong gần 1,5 năm ấy M làm gì? ở đâu? mà đến mức M không nhớ gì về nó. Việc không nhớ bất cứ gì trong thời gian dài như vậy, nó hẳn là thời gian chết. Rồi tôi lại tự hỏi những lúc M nằm giường bệnh, M ở khu điều trị M nghĩ gì? hay không nghĩ bất cứ gì? Như lúc này chẳng hạn, tôi sợ M lại rơi vào 1,5 năm kia. Thêm một lần nữa, dám cá là tôi hóa điên.

8.9.11

Theo như thiên hạ đồn đại thì lúc say tôi không cần chơi bất cứ thuốc gì để phê. Tài tình ở chỗ, chỉ cần đeo tai nghe cho con bé và play đúng bài Beautiful things của Tiesto feat Andain. Được nghe kể lại thì tôi cười đỏ mặt, vì quả thật cứ đeo tai nghe, chơi ở mức to nhất, đu đưa người ngoài khoảng không là tôi lại tưởng tôi đang được mặc quần áo siêu nhân, hai tay vươn thẳng trên đường bay. Nhục thế chứ!( vì quá sợ có án mạng xảy ra mà bọn nó phải thủ cả một cuộn dây để mỗi lần như thế có cái mà buộc tôi như một bao hàng để không rơi tự do. Nghĩ lại đúng là nhục thật )
Tôi nhớ lần đầu tiên ngồi trong xe chứng kiến Mr Râu ra ngoài nhận đồ, cậu ấy có vẻ hoảng hốt. Dù cố tỏ ra là từng trải nhưng rõ ràng là tay chân hơi bấn loạn. May thay việc ấy chúng tôi không còn lặp lại ở dốc hàng Than hay bất cứ nơi nào.
Đã có lúc như thế. Tôi tự nhủ. Đã có thời chúng tôi như thế. Có thể cái khó của chúng tôi là luôn lấy làm u muội vì không hiểu, không tìm được mình và cuộc đời. Bây giờ vẫn vậy nhưng chúng tôi biết học cách đối diện hơn.
Ngày 15 này Mr Râu đi học Chúa rồi. Thật, tôi cũng không rõ là hắn đi học gì, chỉ biết là cắt mọi dây liên lạc, sinh hoạt theo đúng giờ giấc của anh em hội Thánh, chỉ học Chúa và tu dưỡng. Ngày trước, mỗi lần hắn chơi về, thường là không dám ngồi cầu nguyện cùng anh em. Vì lòng kính và yêu Chúa làm hắn hổ thẹn.
Tôi thì khác, tôi chỉ thử chơi rất ít cơ số lần. Tôi không có ai hay điều gì để kính sợ. Khổ thân tôi.
2 tháng gần đây, tôi nghĩ nhiều về đức Phật. Nói các bác đừng cười, có lẽ tôi hết tuổi chơi rồi. Từ trước tới nay tôi không mong bằng người này người kia, cũng không ước bắt kịp người ta (như cha tôi nói thì tôi là thể loại trung bình chủ nghĩa). Tham dục, si mê, hờn oán... Cái duy nhất tôi mong là tôi được thanh thản. Đôi lúc tôi nghĩ về tiền bạc lung lắm, vì có quá nhiều việc phải lo. Những lúc ấy tôi ngồi và nghĩ về con đường để thanh thản ( việc này diễn ra cũng được gần 1 tháng rồi ), khuôn dung tôi tươi tỉnh hẳn, nhìn trong gương thấy cũng có cảm tình với cái mặt mình hơn :)
Tôi dừng việc sẻ chia này lại nhé.
- Thêm một cuốn của Anne Fine Trò đùa của Tulip. Thi thoảng có cảm giác mọc cái gì trên da ấy, vì con bé ấy nó quen quá hic. Mấy ngày gần đây tôi lại nghe và chứng kiến nhiều về tâm lý bệnh Nhi. Có em thì cứ thế cắm đầu vào tường rồi ngã bật trở lại, cứ thế và cứ thế. Có em thì mỗi khi di chuyển người hay vật ở lối đi đều được xem như vật cản, và việc này dẫn đến việc đẩy đứa em đập đầu vào cạnh bàn, đơn giản chỉ vì "nó đứng ở lối đi lù lù như con thú nhún". Có em thì từ 15 tháng đến gần 5 tuổi mẹ em mới được nghe một tiếng hét không thành lời của con. Việc ấy làm bà mẹ bật khóc vì tiếng hét ấy như một trong những âm thanh đầu tiên con bà phát ra. Để làm được việc này, cô giáo phải mất đến gần 1 tháng tác động mạnh đến mức phải dùng kéo để xiên chéo vào chân con bé, con bé đã khóc nhưng như tôi được chứng kiến thì khóc như trong một phim câm, cho đến ngày hôm kia thì mới ra một tiếng hét. Ôi!!
- Tôi chỉ định đọc Theodore Boone Luật sư nhí để giải trí vớ vẩn thôi, nhưng than ôi, hình như nó là series hay sao ấy nhỉ?
- Tôi mỗi ngày một ít sách Phật, và tối tối tôi nghe thầy TCQ giảng. Việc này tôi phải cảm ơn chân thành anh Q ở Soo Soo Sook Cafe dù như anh nói thì anh chỉ là kẻ ăn chơi đàng điếm :P. Và vì vậy tôi đã share danh sách gần 100 cuốn mà tôi ưng khi anh ngỏ ý :P
Hihi, đi đây.

5.9.11

SẨY CHÂN MỘT BƯỚC LÀ ĐỜI BẾ MẠC

+/ Vì tôi chưa đọc Nữ hoàng phong lan nên hôm vừa rồi có người tặng/cho tôi cả bộ thì tôi cứ nhận. Thấy người ta bảo được lắm được lắm thì tôi cũng gật sẽ đọc sẽ đọc. Nhưng mà thổ tả thay, làm sách kiểu gì mà cẩu thả thế. Với lòng kiên nhẫn thực sự, tôi đã cố nuốt trôi đến tận trang cuối cùng của Nữ hoàng phong lan.
+/ Thất lạc cõi người (Dazai Osamu), cuốn này đọc từ lần mua sách trước, cách đây chừng mươi mười hai hôm. Dù sao các bác cũng nói trước về biên tập và typo nên thân phận người đọc của tôi không lúng túng mấy. Tôi là tôi thích cái tủ sách này đấy.
+/ Người phàm ( Philip Roth ), sau cuốn này tôi đưa thêm một người nữa vào danh sách giúp tôi chọn sách mà không bị sẩy chân. Vâng, dịch giả Thùy Vũ. Cuốn trước tôi đọc là Đổi chỗ (David Lodge). Còn cuốn nào của Thùy Vũ dịch nữa không ạ? Cái danh sách không-sẩy-chân của tôi ấy, thì từ người dịch, biên tập viên, người sửa bản in, người giới thiệu, người hiệu đính... đủ cả. Tôi mới cho phăng teo mấy bác viết điểm sách và mấy bác giới thiệu sách qua blog, nói chung là tớ không tin các cậu nữa đâu.
+/ Những em bé bột (Anne Fine). Hôm qua tôi đọc cuốn Người phàm và cuốn em bé bột kia. Đọc xong Người phàm thì khoái chí lắm, cái khoái nhất là có thể tin vào cái bác chọn dịch cuốn này. Đến tối thì tôi chỉ định đọc một cái gì đấy hết sức nhẹ nhàng nên chọn em bé bột. Ôi chao ơi, cứ hihi haha rồi lại quệt quệt lau mắt. Có lúc thì vừa lấy vạt áo lau lau vừa cười hinh hích. Tôi xem lưu chiểu thì thấy hóa ra cuốn này có cũng lâu lâu rồi, chẳng qua là mình không biết.
Hôm kia tôi vừa đi ôm nhiều nhiều về. Có gì tôi sẽ báo các bác. Dạo này đầu óc tôi ngu dốt lắm. Nguyên nhân có thể là việc bán hàng online thổ tả, tôi kinh khiếp lắm :((