Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn sthstup. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn sthstup. Hiển thị tất cả bài đăng

18.6.15

khởi động một kết cục

ở đâu đó trong chính cuộc đời hiện tại này của chúng ta đã khởi động một cái kết. Mình tin rằng, mình tin có Đấng tối cao đang sắp xếp một cuộc đời khác, một tiếp nối cho mình ở một cõi khác. Việc sống quả thật vật vã nhỉ, chấp nhận, hòa nhập vào cõi này và hoan lạc tích trữ hy vọng để nhập cuộc một cuộc đời khác ở một cõi khác bất cứ lúc nào. Tức là mình tin mỗi một cá thể sống là gồm rất nhiều cuộc đời song hành một cách vô hình nhưng sắc nét
ví dụ, nếu số phận định cho mềnh có 60 năm tung hoành đi, mình 30 tuổi, mình đã đi hết phúc phận từ cuộc đời khác của mình để lại (ngọt bùi chua chát có sao chịu đựng hết) và phúc phận trong 30 năm tới là phúc phận của 30 năm sống vừa rồi. Trong 30 năm tới, số phận đã khởi động một kết cục nào đó rồi, mình chỉ biết cách chấp nhận vì 30 năm vừa rồi sống sao thì từ giờ (30 đến 60) hưởng đáp số ra đó, không thay đổi được và trong 30 năm tới (30-60) hoan hỷ tích trữ hy vọng, tích trữ điều tốt đẹp để một ngày nào đó, Đấng trên cao đưa mình vào một cuộc đời mới
thế thì có phải là, sống quả thật là rất vật vã, sống là nỗi nhục vì cứ phải sống, sống là vinh quang vì sống là như vậy mà mình vẫn cứ sống vẫn cứ chiến thắng nỗi nhục để sống 
mình cho rằng cuộc đời là tầng tầng lớp lớp song hành, như là trăm nghìn đường song song, so le, Đấng trên cao xê dịch sự so le ấy, hình dung như là trò game gì gì í, mình giống như kẻ chơi game cứ nhảy lên mãi hoặc nhảy xuống mãi, miễn sao các đường song song ấy di chuyển mà mình vẫn đáp chân được vào nó chạy qua chạy lại, ngó qua ngó lại trước khi nhảy đến một đường song song khác. Nếu mà nhảy trượt là ngỏm sớm, ngỏm xong lại restart và bắt đầu lượt chơi mới như mọi người phàm, đúng như vậy mới là người phàm. Còn bậc khác người phàm, họ bế, hãm lại, lụt đi căn tham-sân-si, triệt chúng đi, không còn chúng nữa để tiếp tục chơi, kết thúc là kết thúc, kết thúc không còn là khởi động một cái gì đó nữa ở cuộc đời khác nữa, không còn những cuộc đời song hành, là cùn căn mạt kiếp
Chính tại lúc ấy, bậc đó kết thúc một chuỗi nhảy loi choi các đường song song, là mạt kiếp
là kết thúc luân hồi.
P/s: trong lúc tập yoga nghĩ ra

12.6.15

sau ba năm hình hài những chiếc lông chim



Đêm ấy khi tôi lết xác về được đến nhà là khoảng 3 giờ sáng. Tôi say quá, nhưng vẫn cố gắng qua phòng chào phụ huynh, cố mãi mới nói được giọng như bình thường, cố lắm mới đứng thẳng được thay vì bò toài trên các bậc cầu thang. Lên được đến tầng 5, mở cửa phòng gió ùa vào mặt, ra là trước khi đi chơi tôi không đóng cả hai cánh cửa sổ trong phòng. Gió lùa kéo theo rất nhiều một thứ lông tóc sợi vải hay bông sợi bám vào da mặt, da người tôi. Tôi tự hỏi trong cái đầu say của mình, cái chết tiệt gì thế này, rồi càng lúc trong đôi mắt mờ mờ của mình, tôi cảm thấy dường như rất nhiều cái gì đang bay lượn vần vèo trong không khí, rất nhiều. Gió vẫn thổi bung lên từng đám vơ vẩn bay trong không gian chệch choạng trước mắt tôi, nó đẹp, cái đẹp tôi không muốn lý giải theo bất cứ cách nào. Tôi cứ đứng tựa người vào cửa phòng, buông túi xách, bám người vào giá sách gần cửa để nhìn hình ảnh ấy. Cho đến khi tôi tự hỏi điều đẹp đẽ này từ đâu mà ra thì mới có ý nghĩ cần ánh sáng để soi rõ. Lần tay vào công tắc đèn phòng và nhắm mắt lại trước khi ánh sáng chói bừng lên.
Tôi đã nhầm tuyệt đối, vẻ đẹp tôi muốn biết là gì kia hoàn toàn không cần đến ánh sáng. Khi mắt đã quen với ánh sáng, chờ đợi tôi không gì khác là cảnh tượng một căn phòng bừa bãi sách vở đồ ăn chai lọ vỏ lon vỏ thuốc lá và rất nhiều lông chim như thể động vật bay nhảy này vừa có cuộc hỗn chiến trong căn phòng. Cố gắng vỗ vỗ vào đầu, tôi tự lý giải mọi việc thì chân bước giẫm phải một khối ấm ấm, căng mắt nhìn xuống sàn thì chân tôi đang đè lên xác một chú chim. Tôi hét lên what the motherfucker, what the fuck, fuck fuck fuck AAAAAAA
Tôi không rõ vì trạng thái say đẩy mình vào nhạy cảm hay bản thân tôi là kẻ không chịu chấp nhận những điều thế này mà tôi cứ vừa đi thu dọn xác chim trong phòng vừa khóc. Cả ba cái xác được tìm thấy trong phòng, cái thì mềm oặt còn ấm, cái thì trầy hết da, và cái cuối cùng tôi tìm được là do nhìn thấy đàn kiến, cái xác này bị mất một nửa đầu, đôi mắt chú chim ấy nát, bong tróc trầy trật da lông và rớm rất nhiều máu khô. Tôi tự hỏi ai gây ra những điều này, cứ vừa thu dọn vừa khóc vừa lẩm bẩm tại sao tại sao, vừa tràn đầy trong người một thứ năng lượng có thể giết chết, phá hủy ai đó, cái gì đó
Khi mang xác ba chú chim tội nghiệp lên tầng sáu chôn vào chậu đất to đang chờ để trồng cây, tôi bắt gặp con mèo của mình vừa ho vừa nôn khan. Tôi lại tỉnh cơn say thêm chút nữa, tại sao đêm nay, một đêm nhạy cảm thế này, lại có nhiều chết chóc, đau bệnh diễn ra trước mắt tôi. Tôi ôm mèo vào lòng vỗ vỗ lưng như xử trí trẻ em ho sặc. Rồi mèo nôn ra rất nhiều nước vàng, rất nhiều lông chim vón lại
Tôi hiểu ra sự việc, lẳng mèo mạnh tay vào tường. Nó trượt dài trên sàn sân thượng rồi theo đà đâm bịch vào tường như một khối thịt, mắt lờ đờ không phản ứng. Mẹ sẽ giết chết con, mẹ sẽ giết chết con vì những điều con làm, đồ độc ác, mẹ sẽ giết chết con. Nhưng mèo cũng không phản ứng lại trước lời tôi nói, tôi bảo nó: chạy đi trước khi tao làm điều mà tao sẽ hối hận, chạy đi đồ mèo ngu ngốc
Nhưng nó vẫn nằm mắt lờ đờ ngước nhìn tôi và ẹ ẹ hẹ hẹ ra thứ nước xanh vàng cùng nhiều lông chim vón cục. Tôi hiểu rằng nó đang phát bệnh vì ăn những thứ lạ vào người. Tôi cũng gieo mình ngồi phịch xuống đối diện nó và nghĩ đến cảnh tượng trước mắt. Đèn mờ không đủ rọi ánh sáng ra khoảnh sân tôi đang ngồi nhưng tôi nghĩ rằng đây là những thứ rõ nhất, trần trụi nhất mà tôi sẽ mãi nhớ, ba xác chim mềm oặt vẫn còn một màu hồng hồng nằm bên trái chỗ tôi ngồi và đối diện là con mèo tôi rất mực yêu, ân nhân cứu tôi sống đang nằm một đống khò khè mệt do ngộ độc. Cảnh tượng này đẹp thê lương.
Nó là vẻ đẹp của cái ác, của đớn đau buồn tủi, cái đẹp mong manh khi đứng trước những chết chóc, sống còn
Tôi chôn ba xác chim xong cũng là lúc trời chuyển mưa sau rất nhiều giông gió. Tôi đứng góc sân hứng mưa, sau lưng là con mèo nằm lim dim mắt thở chầm chậm những hơi dài. Tôi bế mèo xuống phòng để bơm mấy xi lanh oresol  vào cái mõm chết tiệt ngu muội của nó. Chính lúc ngồi bơm oresol cho nó, tôi nhìn thấy hình ảnh mà tôi đã lưu lại bằng tấm ảnh trên kia để đánh dấu một khoảnh khắc tôi cảm thấy mình đặc biệt yếu đuối khi không còn M bên cạnh để chia sẻ thế giới, như là trong tôi lại chết đi thêm một phần nữa

cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận sâu sắc về vẻ đẹp của cái ác, sống-chết vượt thoát khỏi những suy tư văn học từng có được khi chìm mình vào việc đọc.

ps: sáng nay ngồi dọn laptop, thấy lại pic kia. Thoắt cái đã gần 3 năm.

17.5.15

Dũng cảm để tiến tới, để rời xa và để chấp nhận


Mình chơi với một thằng ku 94 tính đến giờ được khoảng 6 năm (hôm rồi hai chị em ngồi lẩm nhẩm đếm trên đầu ngón tay thì ra kết quả vậy). Hai chị em cách nhau 8 tuổi nhưng cảm thấy gần gũi có thể do chia sẻ được với nhau chuyện gia đình vì dường như đều gánh trên vai nhiều trách nhiệm, phụ huynh cũng làm con trẻ nhiều khi khó sống. Nghĩ ra chắc hợp nhất khoản chém gió, cũng kỳ lạ là hoàn cảnh, tính cách, sở thích...chả hợp nhau tí nào nhưng đã ngồi chém thì chém cả ngày được. Vui nhất là hai chị em cùng ngồi ngắm gái, đến gần đây có zai bảo rất thích em, nên em cứ trả lời thật cho zai biết là em thích gái hay thích zai @.@, thì con Lốc mới tuyên bố zõng zạc với thằng em là từ nay em không được rủ chị ngắm gái nữa, chị không ngắm gái với em nữa đâu, tui là gái mà suốt ngày bố rủ tôi ngồi soi gái là sao 
Đang chơi vui như vầy thì hôm rồi nhà em có việc, mình về nhà em cách Hanoi khoảng 40-45km. Đi 2 ngày xa thủ đô, xa quần chúng nơi ở hiện tại-cái nơi mà bạn có ở Châu lục khác oánh zắm thì họ cũng phải thức giấc hin hít ngưi ngửi í. Về tới nhà sau 2 ngày, con Lốc mang luôn danh ủ mưu chăn phi công trẻ, rồi hàng xóm rất thiện ý ngồi cân đo đong đếm hộ con Lốc thằng này hơn thằng kia ở điểm gì, lấy thằng này thì được ở mặt nào, mất mặt nào...con Lốc chỉ cười.
Sống theo đời, sống theo người, sống theo nhu cầu, gợi ý của kẻ khác là việc con Lốc không quan tâm để ý. Nhưng thằng em non trẻ thì bắt đầu ngại. Haizza, gọi vào ăn cơm thì thôi, em không vào đâu. Ngồi uống nước thì mình ngồi thế này có sợ bị soi không chị. Chị em huých vai nhau mà con Lốc cũng nhìn thấy trong mắt nó vẻ nghi ngại.
Ôi zởi, tối qua hơi buồn chút chút, bao nhiêu năng lượng muốn bóp cổ tin đồn anh dồn hết vào yoga. Đú đởn một động tác mới, động tác khó chưa được tập bao giờ, cũng không có người hướng dẫn mà hôm qua tưởng gãy cổ, đứt mất cả mảng tóc (vì không thể nào zướn người nhấc được một tí ti cái đầu thoát khỏi sàn, trong khi vẫn trượt, miết tóc kin kít trên thảm như lao theo quán tính), hậu quả là sáng nay cái lưng đau lên tận óc, cổ chân phải thì hơi gượng gượng. Bù lại, đón nhận những phần đau đớn trên thân thể này thì cảm nhận rõ rệt là mình vẫn phải sống với những cái cầm nắm được rõ zành zành như thế này của cuộc đời. Nên mọi việc dù có tồi tệ thế nào thì cũng là một phần của việc sống, cũng là bình thường, nhỉ. Trải nghiệm gặp gỡ rồi rời xa, đoàn tụ rồi chia ly, sống rồi chết...vẫn muôn đời không thay đổi. Tình cảm con người đòi hỏi rất nhiều dũng cảm, để tiến tới hay dũng cảm hơn, để rời xa, và kiên cường hơn nữa như con Lốc vẫn đang cố gắng kiên cường (suốt 3 năm qua) là tập quên đi, tập chấp nhận, tập cất đi hàng ngày, mỗi ngày một ít như tờ lịch xé mỗi ngày, một thứ ngọt ngào mình đã từng có. 
hahahahahahaha, tất cả mọi việc đều có thể chấp nhận được. Cuộc sống mà. Chuyện lìu tìu thế này chỉ làm tổn thất vẻ quyến rũ của màu son mới vừa oánh xong thôi, phí cả ra, nhể 

11.4.15

Được rồi được rồi, không thể khóc thế này mãi được. Suy nghĩ đi suy nghĩ đi. Não bộ phản ứng trước bất hạnh, chuyện buồn mạnh mẽ hơn hẳn niềm vui, sự phấn khích nên con người thường nhớ điều buồn bã lâu dài. Rồi rồi, tiếp nào, 6 tỉ đường đến hạnh phúc có nói nếu không tự nhiên cười được nụ cười tâm hồn Duchenne kia thì phải được đào tạo mới có thể cười được như thế, tức là phải biết cách đánh lừa bộ não. Tiếp đi tiếp đi nào. Hạnh phúc không bao giờ miễn phí. Dừng khóc đi nào. Hướng về tư duy tích cực đi. Tư duy tích cực ư, cái gì bây giờ nhỉ. Tư duy tích cực là mình chỉ đang khóc không ngừng vì cảm xúc buồn, dẫn đến cảm giác của mình là đau đớn không chịu đựng được. Được rồi, tiếp đi. Không chịu đựng được trong cơ thể với nỗi đau nên phải phát ra ngoài, qua nước mắt. Được rồi, như vậy là phản ứng hết sức bình thường. Rồi rồi, lau nước mắt đi đã, ướt xừ nó gối và áo ngủ rồi, lau cả nước mũi đi. Lau khô nước mắt nước mũi chưa. Khô rồi. Tốt. Nghĩ gì đi, cái gì hướng đến lạc quan, vui vẻ í. Cái gì bây giờ nhỉ. Con EMi. Đúng rồi, nhìn nó rất thộn, rất ngu, nhưng nó thông minh hơn vẻ ngoài ấy. Và nó tình cảm theo cách lạnh lùng, thâm trầm của nó. Và nó đang ngắm mình khóc. Quát nó chơi đi, cái tội chỉ biết nhìn mẹ khóc, chụp ảnh nó đi, nó cũng sợ máy ảnh, cái mặt nó lúc tránh máy ảnh nhìn ngu lắm. 
-EMi, don't look at me like that.
-EMi, tại sao con không bao giờ dỗ mẹ như con mèo trắng pha đen cũ í, mẹ khóc là nó nằm lòng meo meo nho nhỏ an ủi luôn
-EMi, nhìn vào máy ảnh đi
-EMi, sao con cứ nhìn mẹ như thế nhỉ. Tóm lại con là ai?
-EMi, lại đây. Mẹ nghĩ con béo phì rồi, không thấy xương sườn đâu nữa

....
Ơn mọi đấng, mẹ yêu con, EMi. Mẹ ngừng khóc rồi.

30.3.15

think about something stupid


Sói à, dì Lốc của con rất hay băn khoăn. Có một chú bạn của dì đã nói rằng, anh nào yêu dì khổ lắm, sướng thì sướng đó vì tâm hồn được phong phú, nhưng mà sẽ khổ banh xác, banh não vì dì suy nghĩ nhiều quá Biểu tượng cảm xúc cry
Đêm qua dì đọc một quyển sách, và dì lại bắt đầu băn khoăn về điều này, thực sự dì là ai, hay là cái gì Biểu tượng cảm xúc cry
Tự nhiên con người lâm vào cảnh đắm chìm trong suy nghĩ. Dì không nghĩ không xong, mà dì nghĩ thì dì sợ mình rồi cũng sẽ không chịu nổi mình nếu cứ suy nghĩ hoài thế này. Vậy là dì xem ảnh của con. Ngày nào bế con ngủ, con ngắn tun tủn nhìn như một khối tròn mà tới gần đây chân đã dài thoòng rùi, cái kiểu phải bế vác khi ngủ thì vẫn như xưa hihihi
Sói à, "con chim không có gì khác quả trứng mà từ đó nó đã đạp vỡ để chui ra...con chim là cách thức để một quả trứng trở thành những quả trứng khác"
Giờ này con đang ngủ bữa đệm nhỉ. Ngủ ngoan con yêu Biểu tượng cảm xúc kiss

24.2.15

Giới hạn của bầu trời





Theo sách Sáng Thế (11: 1-9) con cháu, hậu duệ của Nô-ê đã cùng nhau xây dựng tháp Babel (cổng trời, cổng các thần) mà đỉnh có thể vươn tới Trời, tới tận thiên đàng "Nào, chúng ta hãy xây cho mình một thành và dựng một tháp có đỉnh cao đến tận trời để chúng ta được nổi danh và không bị tản lạc khắp trên mặt đất". Chúa Trời bất bình trước công việc không do Chúa định, Ngài buồn và giận khi thấy loài người muốn thỏa lòng mình, muốn trở nên vĩ đại và quan trọng, họ kiêu ngạo và ích kỷ nên không thể vâng theo kế hoạch khôn ngoan của Chúa dành cho họ. Vì thế, trước khi họ trở nên khoe khoang và tham vọng, Ngài quyết định phân tán họ đi khắp nơi, Ngài làm cho họ không thể hiểu được nhau nữa vì ngôn ngữ khác nhau. Tháp Babel kiêu hãnh trở thành tòa tháp dở dang mãi mãi, không được tích sự gì ngoài việc trở thành một đống gạch hỗn độn
Phim Babel (2006) không đề cập đến câu chuyện tháp Babel hay sự dở dang, tàn lụi của nó, mà nó xoay quanh hố sâu ngăn cách trong lòng thế giới loài người. 4 câu chuyện diễn ra ở 3 Châu lục mô tả rõ nét sự khác biệt từ chính ý thức chủ quan của con người, thiếu hụt về nhận thức, hành động nóng vội, sự sợ hãi vô cớ...đã làm dở dang, sụp đổ tháp Babel truyền thuyết, nới rộng hố sâu giữa các chủng người. Thậm chí hố sâu ấy có trong chính phạm vi một cộng đồng người, những người cùng chủng tộc đẩy nhau ra xa hơn, vào thế cô độc hơn bao giờ hết. Đó thực sự là những gì diễn ra trong thế giới loài người ngày nay
title card: to my children, the brightest lights in the darkest night

VŨ TRỤ BÁM VÀO MỘT NỤ HÔN

"Con cua cái có cái mai rất cứng không gì có thể xâm nhập được. Bên ngoài cua cái cứng rắn là vậy, song bên trong lại mềm mại vô cùng. Hầu như không có điểm nào để tiếp cận. Con cua đực buộc phải đợi suốt cả năm cho đến khi con cua cái quyết định lột cái mai đó đi để cái mai mới phát triển. Và chỉ đến lúc đó, thời điểm dễ bị tấn công, con cua đực có lòng kiên nhẫn mới có thể có được tình yêu"
Trích: Tình yêu chân chính (Random acts of heroic love) - Danny Scheinmann
Hihihi, và khi ấy, vũ trụ bám vào một nụ hôn, nhỉ hihihi Biểu tượng cảm xúc tongue Biểu tượng cảm xúc wink

NHỮNG SỢI CHỈ MỎNG MẢNH BÊN MÉP HỐ SÂU


Lốc thích leo núi. Ta có cảm giác mỹ mãn về thành công khi leo núi bởi khi đạt đến đỉnh điểm, ta biết mình sẽ không thể đi xa hơn được nữa. Sự thành công này không giống như bất cứ vinh quang nào như trở thành người thành đạt, hoàn thành một dự án, thăng chức thành ông này bà kia...(với Lốc những điều này chỉ là nỗi vui mừng chốc lát thế gian bởi lúc nào Lốc cũng canh cánh một câu nói: muốn vinh quang cỡ nào mà phải hành hạ mình thế), mà cảm giác thành công này là thứ hiếm hoi trong cuộc sống mà ở đó có quá nhiều những hoạt động vẫn đang tiếp diễn đến vô tận, nơi mà ai ai cũng phải nhìn về tương lai tìm kiếm dấu hiệu thỏa mãn.
Vậy đấy, Lốc thích leo núi. Lốc thấy thú vui ấy hoàn hảo, đặc biệt trong hành trình ấy, Lốc đắm chìm trong suy nghĩ cuộc đời là chính Sisyphus, là chính việc Lốc đang lên dốc xuống dốc đây này, một vài vinh quang một vài thất vọng và rất nhiều khổ nạn
và, Lốc cứ đều đều lên rồi xuống rồi lên rồi xuống...

6.2.15

Quả bóng tuyết bắt đầu lăn



Từ khi còn rất bé tôi đã thích một cuộc sống lang thang cơ nhỡ. Tôi thích có một chú chó ta màu xam xám bẩn, một cái xe đạp cà tàng, quần áo nồi niêu xong chảo bát đũa cốc chén lều bạt...tôi chất hết lên cái xe cà tàng kia. Ngày ngày tôi lê la đường phố, tá túc công viên vỉa hè, ai đuổi tôi đi, khi nào mệt tôi nghỉ, đỡ mệt tôi sẽ lại chất hết lên xe cả chó cả người kút kít rong ruổi. Tôi thích cuộc sống lang bạt ấy, không có ai không có gì để mất, không có ai để đè vào tôi một kí lô kỳ vọng nào
Hoặc nếu không, tôi muốn một cuộc sống thâm sơn cùng cốc, tránh xa xã hội-văn minh loài người. Tôi muốn sống thô sơ giản tiện nhất có thể. Hang hốc hẻo lánh của tôi!
Vì những cuộc đời như vậy không hy vọng không thất vọng không vinh quang không gánh nặng...

Là tôi thích cuộc sống của một người khác. Tôi muốn trở thành một ai đó khác có cuộc sống như vậy, dù cuộc sống như vậy không khác gì hành xác, không khác xa mấy một chuyến đi xuống địa ngục. Vì chính khả năng huyễn hoặc mình sẽ có một cuộc sống dễ chịu đựng hơn, dù mười mươi mọi con mắt thấy nó chả hề dễ dàng chút nào
Đọc Kasha (Miyuki Miyabe), tôi gần như có thể lý giải động cơ của Kyoko, chỉ là cô ấy không ngờ rằng mình đã phá ngang cỗ xe lửa đang chở một kẻ bĩ cực khác xuống địa ngục, một thái độ như không, Kyoko nhảy lên cỗ xe kia để đi về nơi huyễn tưởng rằng có ánh nắng.
Trong hoàn cảnh thê lương, chúng ta nuôi dưỡng con quỷ mạnh hơn ta tưởng, tâm hồn ta nứt nẻ và khởi sự, mục ruỗng tận nền móng. ô là la, quả bóng tuyết bắt đầu lăn.
Vì sao lũ rắn tự lột da.
Tự lột da tốn rất nhiều công sức nhưng lũ rắn vẫn cứ tự lột da sở dĩ vì chúng có thể mọc chân. Cá thể này quen sống không chân, nhưng nhìn thấy loài loài có chân thì liền nghĩ mình cũng phải có chân. Thế giới đầy ắp những cá thể sẵn sàng mang nợ để được có chân.
Quả bóng tuyết bắt đầu lăn từ trên núi phủ tuyết trắng, mỗi bước lăn lại to hơn nữa, để cuối cùng rơi vào cái hố đen chết tiệt.

Ps: nặn mãi mới ra thời gian để lách tách stt. Vừa thịt kho dừa vừa canh rau ngót thịt bằm cơm ùng ục sôi trong nồi, vừa viết về quyển Kasha này. Cảm giác không khác mấy mặc áo mưa ngồi phơi nắng :v

15.12.2014

30.1.15

mad world

Tôi rất thích ca khúc Mad world. Vào những lúc suy tư, lẩm nhẩm hát là dễ sa vào trạng thái buồn, nghẹn tức ở cổ, ngực, phải kiếm khăn giấy lau mắt. Chiều nay vô tình nghe ca khúc này lồng trong một đoạn phim, vì tò mò quá, tại sao chàng trai trong đoạn phim lại u ám như vậy nên tìm xem. Suicide Room chỉ có phụ đề tiếng Anh nên hạ quyết tâm lắm mới ngồi xem (6-7 năm rồi, ì người chỉ xem phim có phụ đề tiếng Việt, lười như con nhợn). Có Chúa biết, tôi luôn tự hỏi điều gì, cánh cửa nào dẫn tôi trở thành tôi hiện nay. Tôi thích những thứ phải đặc biệt trong sáng, nếu không, hãy đen kìn kịt, u tối hết mức có thể. Và rồi mỗi lần đọc, xem, nghe...những thứ ưa thích ấy thì lại đi vào cảnh suy tư
Bàn tay tôi chìa ra nhận vầng sáng của ánh trăng, mắt tôi cảm nhận thứ ánh sáng huyền diệu, mái tóc cảm nhận làn gió vờn nhẹ trong đêm. Khung cảnh đẹp như mộng này sẽ còn mãi, mãi, mãi. Còn tôi, biết đâu ngày mai, ngày mốt, năm sau, 5 năm sau, 10 năm sau...tôi thành cát bụi, tôi không còn, tôi mất dấu trên đời. Thân xác này là tro bụi bay trong gió. Nhỏ bé. Hữu hạn. Nghĩ tới cái nhỏ bé hữu hạn của đời người chỉ muốn bật khóc, thương cảm thân phận con người
Thế rồi chỉ mấy giây sau, nghĩ tới cuộc sống một con người với bao ưu phiền, mộng ảo, trách nhiệm, khổ nạn...thì chỉ muốn được chấm dứt gọn gàng không dấu vết nhất có thể. Và vui mừng vì mình luôn có cửa thoát, chọn lựa cái chết khi mình muốn.
Rồi lại nghĩ, đâu phải cứ cố gắng giết chính mình là yên vị cái chết được. Tôi biết chắc, thực tế không phải như vậy. Tôi trải qua và tôi biết.
Nên là lại ì ạch đẩy tảng đá lên đỉnh núi rồi ơ hờ nhìn nó lăn xuống. Đẩy lên, nhìn, lăn xuống. Đẩy lên, nhìn, lăn xuống
Ta là ai

thêm một xôn xao


đã có 12 lỗ khoen, chúng đều có ý nghĩa nhất định (ghi nhớ, đánh dấu, cảm thấy tự hào, trưởng thành, giai đoạn mới, biết chấp nhận...) tại thời điểm được tạo lỗ trên tai mình. 
Sáng hôm nay đứng trước gương xỏ khoen vào tai, muốn rằng có thêm 1 khoen nữa để đóng dấu tháng ngày khó khăn hiện tại. Nói rằng, đôi tai này đã lắng nghe thêm một xôn xao đời.
có thể ở vị trí nào nhỉ wink emoticon

pretend




Hạnh phúc, đạo đức...giống như thời trang free size, oversized không bao giờ lỗi mốt, có thế nào chúng ta cũng mang lên người được, nhỉ colonthree emoticon
Vờ hạnh phúc khi ta buồn chẳng phải là điều quá khó

pretend you're happy when you're blue
it isn't very hard to do
and you'll find happiness without an end
whenever you pretend

Vờ hạnh phúc khi ta buồn chẳng phải là điều quá khó
Vờ hạnh phúc khi ta buồn chẳng phải là điều quá khó

việc vờ vĩnh, giả vờ, huyễn hoặc ...như thể một cơ chế kéo giãn vũng giảm chấn, một cách hữu ích để bảo vệ chúng ta khỏi thương tổn

sau lâu là lâu mới quay lại tập yoga, ảo tưởng sức mạnh thắp đèn tưng bừng mở hội đãi ngộ bản thân thiệt là oách. Rốt cuộc, tập xong nằm như chữ X nhìn trần nhà thở đều và thở đều và thở đều. Và nghĩ đến pretend

ps: tăng động-giảm chú ý nó là như thế này đấy các bợn ợ pacman emoticon

Rốt cuộc, sống là như thế nào


Thánh Francis thành Assisi (1181-1226) có một lời nguyện cầu: 
"Xin đức Chúa Trời cho con được thanh thản chấp nhận những điều con không thể thay đổi
cho con can đảm để thay đổi những điều có thể thay đổi. 
và cho con khôn ngoan để phân biệt được điều nào có thể, điều nào không thể đổi thay"

Vậy, không làm gì cả còn khó hơn nhiều so với nỗ lực làm điều gì đó. Khó hơn nữa là phân định việc nào mình có thể làm, việc nào mình không thể
hihi, Oscar Wilde từng nói, cuộc đời vô cùng quan trọng, nó không phải một thứ vặt vãnh để con người đưa ra thảo luận nghiêm chỉnh

Việc thứ nhất, mình không hề tiếc nuối bất cứ gì liên quan đến tình yêu, nhân danh tình yêu cũng không luôn. Thật đấy. Tình yêu ở bất kỳ trạng huống nào, thực sự là một tình cảm cốt tử, đều nhất định phải có trong đời một con người, chả phải nó là thứ duy nhất còn lại sau tất cả tan hoang tàn lụi của đời người hay sao. Không ai cứu được ai, ai cũng là điểm tựa của chính mình, nhưng có tình yêu thì nó như một động lực nhỏ nhưng tác dụng lớn, giống như leo lưng chừng núi, xuống cũng nhọc mà lên cũng khó, nhưng chỉ một động lực nhỏ vẫy gọi thì tiến lui đều có thể cố gắng được, đi thăng bằng đi bập bênh một mình không hỗ trợ nhưng chỉ cần một bàn tay chìa ra sẵn sàng cứu trợ bất cứ lúc nào thì vững tâm mà bước. Đấy, tình yêu là vậy đấy. Mình luôn nghĩ hôn nhân không phải điều gì đấy nhất định phải có trong đời, cũng không phải thành tựu sự nghiệp gì quá to lớn, không muốn nói là lá bài bất hạnh lúc nào cũng đợi chúng ta. Anh tài giỏi, khôn khéo, thông minh, xinh đẹp, hiểu biết, vân vân và vân vân...tất cả không bằng anh may mắn. Chuyện con cái cũng vậy, thông thường anh thường nghe thế gian khuyên, đứa con là điểm tựa lúc già, vậy, chẳng hóa anh tư lợi, ích kỷ, anh mang đứa trẻ đến cuộc đời bất trắc này, cuộc đời mà anh còn hoàn toàn mù mờ phải sống thế nào chỉ nhằm tìm một điểm tựa lúc chiều tà, vì tình yêu với chính bản thân anh.

giờ, chỉ còn việc thứ hai thôi, việc nhất định mình không thể làm hỏng, là cái chết. Tuyệt đối không thể làm hỏng. Hy vọng rằng trong cuộc đời này có ý nghĩa nào đó. Mình tin, tin rằng cuộc đời có một ý nghĩa nào đó. Nên cứ đều đặn, lấy việc lạc quan sống làm diễn tiến của cá nhân qua năm tháng

Mất đến 4 năm để Minh dạy cách chấp nhận một việc gì đó ngoài khả năng. Thật ra, mình ngửi thấy mùi rồi, mùi của sự chuẩn bị vì mình sợ mình không sống tiếp nổi nếu Minh cứ bệnh thế này. Minh nói, em phải biết chấp nhận, không ai ở bên ai mãi mãi được.
Vậy là tròn 2 năm nhóc con của Minh tự bước đi một mình smile emoticon, không có Minh.
Nhưng Minh ở tất cả mọi nơi

Nói nhé, đến lúc này mình thấy mình thực sự lố bịch, chuyện gì cũng kể lể trên fây xờ búc, ngày ngày đăng ảnh mều mủng, sách siếc, ăn uống nhậu nhẹt tè le cũng khoe khoang...nói chung đủ cả. Ngay cả những việc mình thấy rằng dù có tìm mấy trò vui thế gian ấy, hoan lạc ấy thì cô đơn không vơi đi, thậm chí đầy thêm lên thì mình vẫn cứ làm, vẫn cứ tìm vui. Thế này có thể hiểu là cô đơn đã mở rộng ra hơn nữa, mà cô đơn cũng không phải điều gì đáng lo sợ cả, nhiều khi còn cần thiết là khác, nhưng choán hết cả linh hồn thì máy móc hỏng nặng nề thật colonthree emoticon. Hoặc như các bác hay nói iem, đọc cho lắm vào rồi hoang tưởng 3 dây chập 1-3 dây đứt 1 pacman emoticon

ps: ảnh Minh đầu 2012, sau một đợt mà anh tự hào nói đã vượt qua một cơn đau lớn, tóc đã mọc dài trở lại dù lưa thưa, da thì loang lổ. Cuối cùng, Minh cũng về bên God.



come away with me

Rút lui khỏi một thế giới đáng chán và khó lòng chịu đựng. Đến xứ này đi. 
Đi. 
Đi với tôi.

ai đó sẽ đến

Tôi quan tâm đặc biệt tới văn học Nhật vì bắt được bệnh của mình qua nó, chẩn đoán bệnh luôn được í chứ pacman emoticon. Nhưng mảng văn học thiếu nhi là thứ đem lại cảm giác neo đậu hơn cả. Dù thế giới trong thật trong ấy mở ra và dễ bị hiện thực trước mắt đập đến bộp vào mẹt thì nó vẫn góp phần bảo vệ sự tích cực trong tôi. Ví như việc nhìn thấy bố vứt can rượu vào sọt rác mà rúng động tâm can, nhưng hóa ra là vứt can cũ để thay bằng một can mới (chài ai, sao tui lại dễ tưởng bở cỡ vậy chớ??) hay ngay sau đó, bố mẹ cãi nhau, đang xúc cho Nghé ăn mà Nghé sợ đến rớm nước mắt. Ban đầu còn ỏn ẻn thỏ thẻ, ông quát bà đấy, Nghé có sợ không? Sợ thì ăn nhanh dọa lại ông đi. Sau thì hết chịu nổi, "bố mẹ đã góp phần phá vỡ hàng rào bảo vệ sự tích cực trong con, làm sao con có thể nghĩ con sống hòa hợp được với một người đàn ông khác khi hàng ngày con nhìn thấy bố mẹ như thế này được chứ ạ?" (dài dòng lằng nhằng thế để đỡ bị nghe chửi, chứ mấy lần trước nói thẳng vướn đề là ăn ngay cái lọ cái chai rồi, mình phát hiện mình cũng khôn lanh đáo để, đánh đúng vào tâm lý sợ con không chịu lấy chồng của các cụ bô lão :v)
Ầy dà, nói qua nói lại cũng chỉ muốn giới thiệu tác giả của 4 quyển trong ảnh. Đọc cái quyển hình zuông zuông kia năm 2010, thì biết thôi rồi, mình nhất định phải theo tác giả này colonthree emoticon .
Ai đó sẽ đến. Ai đó sẽ đến. 

I remember when I lost my mind

Quyển sách đầu tiên tôi lấy trộm là năm lớp 6. Từ nhà tôi đi bộ ra nhà sách rất gần, nhà sách cũng chính là nơi tôi thích đến nhất. Bố tôi rất nghiêm khắc, ông dạy chúng tôi như thể lũ trẻ này đang sống trong môi trường quân đội. Không thể có những việc sai trái như ăn trộm/cắp, nhưng rồi thực tế đấy, tôi đã làm chúng, một thời gian dài. Việc làm này diễn ra lần đầu, không hề có lý do cụ thể. Tôinhìn thấy quyển truyện cổ tích ấy và muốn thử lấy nó, không một chút nào nghĩ tới hậu quả. Ra khỏi nhà sách, không ai biết quyển sách đã bị lấy trộm, tôi như có một bí mật vô cùng lớn. Một thế giới của riêng mình tôi, chỉ có tôi biết, tôi hoàn toàn tự do trong thế giới ấy. Tôi lặp lại việc này nhiều lần, sách, đồ chơi nhỏ nhỏ xinh xinh, từ điển...trang phục tôi thích nhất khi đánh xoáy các món là chiếc áo có mũ (đến giờ tôi vẫn đặc biệt thích loại áo này), rất dễ dàng, nhét vào mũ và ra khỏi cửa, thản nhiên như không, âm thầm sung sướng và hồi hộp cho một phi vụ nữa.
Rồi tôi cũng bắt đầu bị mất sách, các món đồ chơi bị thất lạc. Tôi hiểu tôi bị mất gì đó là như thế nào. Lần bị giật mất cặp xách trên đường, vào một ngày trốn học. 3 cậu choai choai ấy đã dùng chính cái cặp của tôi để che biển số xe Dream, phóng lên cầu và cười sảng khoái. Tôi vui cỡ nào khi thành công trong việc trộm sách thì 3 cậu choai ấy cũng vui vậy đó. Độ tuổi ấy, tôi vẫn thó sách và đồ chơi, nhưng ít hơn. Càng muốn trốn tránh thực tế, tôi càng bị hút vào việc lấy trộm. Phải đến khi học điều dưỡng, môn Nhi, đi thực tế khoa Nhi, tôi bắt đầu biết yêu trẻ nhỏ. Vì yêu nên mới tìm hiểu, lúc ấy thứ tôi quan tâm là tâm lý bệnh Nhi. Sau này, hai cô sinh đôi cùng cha khác mẹ với tôi, cũng mắc chứng xung động ăn cắp này, rất nhiều nguyên nhân, nguyên nhân thấy rõ nhất của hai em là việc bị cha mẹ bỏ rơi. Tôi không bị vậy, nhưng từ nơi nào đó, tôi thấy lạc lõng với cha mẹ, nên hiểu, vì chúng sẽ có cảm giác của việc muốn một thế giới khác, muốn làm điều ấy để nghĩ chúng có khả năng thay đổi thực tế, có khả năng có được điều chúng muốn. Nhắc nhở, bảo ban...dù biết sẽ vẫn tái diễn, việc làm ấy thưa dần thưa dần, cho đến khi trưởng thành hơn, rồi sẽ chấm dứt thôi. Tôi nghĩ vậy.
Sau này, cửa hàng của tôi cũng đôi ba lần mất cắp, tôi nghĩ về vòng tròn luân hồi nhân quả. Tôi phải nhận lại những gì tôi đã gieo. Một cách thẳng thừng, cô sinh viên đi xe đạp mini ấy lấy món đồ của tôi, có thể vì quá thích mà tiền không đủ hay cần nó cho việc làm thêm. Cây son dùng thử của tôi đáp ứng tâm lý hoảng loạn của phụ nữ lần đầu làm mẹ. Ipod của tôi mất vì tôi đã tạo cơ hội cho hai ông tướng ấy nảy sinh lòng tham...
Mỗi khi nghĩ lại việc mình từng ăn cắp như thế nào, tôi hay tủm tỉm cười. Việc làm ấy ở thuở bình minh cuộc đời là một việc khiến tôi vui vẻ. Tôi không quan tâm tới hậu quả, tuổi trẻ ngông cuồng và rồ dại. Nếu lúc ấy có một ánh sáng dù nhỏ thôi, cũng đủ nhen nhóm thế giới tối đen trong tôi, có thể nó vẫn tối, nhưng không tồn tại lâu. Theo thời gian, nó sẽ tự khép lại, như bao thế giới khác trong chúng ta, mở ra và khép lại. Không có gì đáng lo. Nếu có ánh sáng thì chỉ nên là một thông điệp. đừng trừng phạt vì nó có thể rất buồn, một vết thương lần hồi, làm cách chi thì cũng sẽ ở đấy, tấy đỏ và sẹo lồi chằng chịt, thế giới ấy đóng sập lại, càng tối đen hơn, góp thêm một điên rồ vào đám đông điên loạn, không ích chi.

YOU'RE CRAZY JUST LIKE ME


Cái sung sướng của tôi là ở chỗ có cảm giác của việc cầm một cái bút chì và làm gì đó với nó. Khoái cảm khi nghe nó phát ra âm thanh trên giấy vẽ (sần sần nham nhám). Tôi thích âm thanh khi cả phòng học mọi người chăm chú làm về bóng, ánh sáng. Một tổ hợp rột rột rẹt rẹt ột ột ạt ạt...Chỉ muốn nhắm mắt tận hưởng âm thanh ấy thôi. Để rồi khi nhìn vào bài của mình, điều tập trung là làm nó phát ra âm thanh-góp vào cái tổ hợp âm thanh điên loạn dễ chịu mê mẩn kia, bào mòn đầu chì như nó đang cống hiến là đang đi dần đến kết thúc. Đời một cái bút chì.
Ai cần quan tâm đến thời khắc trả bài thày giáo chứ???

FIX YOU

Cái tên Tú của mình do bố đặt. Theo như ông nói với mình khi nhỏ, nên nhớ không rõ lắm, sau này cũng không muốn hỏi lại, thì thời gian ông đi bộ đội, ông thích một nhà văn tên Ngọc Tú (NTNT?) hay một nhân vật trong truyện ngắn nào đấy tên Tú. Là một lý giải cho việc thích đọc một cách kỳ lạ của mình.
Anh trai của bố cũng là một mọt sách. Bác mất sớm. Vì rượu. Hình ảnh để lại cho mình là những lần  bác say lướt khướt, đi không vững. Những lần đánh đấm vợ con. Và đặc biệt là hình ảnh con dao cắm trên cửa gỗ, một con dao cán bị mốc đen, âm ẩm và lưỡi đen thui. Bác phi vào vợ, con trong một cơn say nhưng cuối cùng lại cắm vào cửa nơi hiên nhà. Sau này, chính chỗ dao găm vào tạo thành một rãnh nứt loác, bạc một màu gỗ cũ kỹ. Bố nói bác sa vào rượu vì không lấy được người phụ nữ mà bác yêu (một cái rùng mình vừa chạy qua). Nhưng sau này mình có từng nghĩ, có thể đấy chỉ là một chất xúc tác thêm vào cho tâm hồn yếu đuối, đắm chìm vào thơ văn mà thôi. Bố có từng thắc mắc về việc thích đọc của mình, không đưa ra khẳng định, chỉ mơ hồ nói rằng, nếu nói thích đọc thì cả nhà mình có mỗi bác Thành thôi.
Còn mình, mình nói rằng mình đọc để tìm quên những vết xước, những hố sâu và trượt dài.

21.2.14

We're the song inside the tune. Full of beautiful mistakes.

Ngày xưa, í mình nói là lúc rất nhỏ, mình tư duy thế này: "nhắm mắt" vào sẽ không nhìn thấy mọi thứ, ngay cả chính mình. Vì vậy khi muốn mình được giấu kỹ nhất (kiểu vô hình) thì mình cứ nhắm mắt là xong béng. Áp dụng tư duy logic ấy vào trò trốn tìm. Chết chắc!
Hôm qua có việc tác động đến mình, làm mình phân vân có nên xem lại những gì mình đã từng đặt bút (đặt bút viết rột roạt trên giấy ấy) kiểu như: đoạn văn, tản văn, truyện ngắn, thờ ơ thơ (tất nhiên, mình chưa bao giờ dám viết tiểu thuyết, có mà điên, Ơn God)...Sau rất nhiều nỗ lực, mình vẫn không dám xem lại đống ấy. Cách đây chừng lâu là lâu, mình cũng có mò lại để đọc. Cái phong bao ấy bao gồm cả những bài báo, thông tin được note lại, văn bản mình viết...theo thời gian những bài báo mình dày công cắt ra để lưu cũng đi dần vào dĩ vãng, phần nhiều bị bỏ đi. Lý do: Mình từng theo nhiều người viết, người đọc. Nhưng khi thế giới của mình mở ra hơn nữa, mình thấy mình đi lạc đường ở vài cái quẹo hihi. Lần trước, mần lại đống văn bản mình muốn mình có lại cái tư duy "nhắm mắt". Ôi, sao lại sến rền rệt thế này? ôi, mình đã từng viết được thứ xóc óc thế này kia ư? Ôi, tư duy hũ nút thế này mà cũng viết ra được?...Tóm lại là bàng hoàng thảng thốt, ngang với cảm giác kinh dị. Thậm chí, thốt lên chán mớ đời thế này mà cũng viết được là sao??
Thế là để trở thành người có ích cho xã hội, không làm nó thêm phần kém dễ chịu, mình chuyển từ người hay viết, thi thoảng viết, đến thời điểm đọc lại cái mớ chán mớ đời kia thì mình ngừng luôn cho nó lành. Và trở thành người đọc.
Hôm qua đi nghe các bạn trẻ hát, về nhà muộn, nằm nghe cái bài Losing my religion, khỏi ngủ luôn. Lấy hết dũng cảm đi rờ lại cái đống văn bản kia. Zồ ôi, chóng mặt hoa mắt đờ đẫn thế này tốt nhất là đem đốt đi. Phải đấu tranh mãi với suy nghĩ, tuổi trẻ mà, sao phải xoắn, thôi thôi không tránh được. Nên mình lại cất nó đi. Và nghĩ là không bao giờ không bao giờ sờ lại nó nữa.
Ngày xưa, cái thời mình đọc ở mức độ in ít, học cấp 1-2 ấy, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, chắc vì thế bố mẹ vẫn gọi là ngỗng vì mặt lúc nào cũng đực ra như ngỗng ị. Văn học nhà trường là cơn ác mộng, í mình bao gồm cả cái người ta gọi là môn từ ngữ-ngữ pháp, tiếng Việt, tập làm văn, văn học etc. Mình vẫn hoàn thành việc học nhưng thời gian mình yêu và thoải mái là để cho việc đọc (tất nhiên là có những lúc lén lút đọc, nhưng vẫn thoải mái :)). Áp lực của tuổi hồng ấy (thời điểm ấy) làm mình từng nói với mấy đứa cùng lớp là tớ ước sao bây giờ tớ một phát đến luôn tuổi 60-70-80 tuổi, thậm chí chết luôn cho xong để không phải cứ ngày này qua ngày khác đều đặn làm những việc như thế này, nhìn cuộc sống diễn ra như thế này, cả tớ và mọi người. Buổi sáng ấy, cả đám đang đứa cái bánh mì, đứa gói xôi đứng ở cổng đợi bác bảo vệ mở cổng trường, một buổi sáng mùa đông, trời âm u, mình nhớ chứ, và các bạn ngừng nhai nhìn mình như mình đang chân không ở mặt đất. Thế là tòi, mình cũng không nên là người nói.
Giờ, thi thoảng động tới những gì mình từng đọc, từng thích trước đây, rất hiếm cái mình còn có thể đọc tiếp, phần lớn là chối không chịu nổi nên phải gấp sách lại. Và giờ, thì mình lại mong ước làm sao một phát về bé như thằng cháu mình và không phải lớn lên nữa, để có thể cứ ôm cổ dì nghe dì hát mà không cần ngủ, thi thoảng ngóc đầu dậy nhìn miệng dì và nhăn trán si nghĩ nho nhỏ, dì làm cái gì mà âm thanh phát ra suốt í nhỉ, nghe cũng tạm được đấy chứ :)). Mong ước nghe sang chảnh quá đi!
Và mình cũng không nói mình yêu đời chết đi được, như có mấy bạn nói rằng nhìn mình sống mà muốn được sống khác như mình. Vì đến thời điểm hiện tại, tư duy cuộc sống của mình đã tươi sáng lên rất rất nhiều, nhưng mình vẫn nghĩ phải rất dũng cảm và kiên cường đến cùng thì mới chịu nổi cuộc đời này. Không trách được việc họ tự tử, họ từ chối món quà của Chúa là cuộc sống, vì họ có xin đâu. Mình cũng ủng hộ hoạt động trợ tịch. Nhưng với cá nhân, mình đang cố gắng sống tới cùng đây, dù nhiều khi đạp xe trên đường mình vẫn luôn tự hỏi làm sao mà mình cứ phải sống chứ?? Và rồi mình tự an ủi, hây zà, "bị ném vào thế giới thì chúng ta cứ phải cắn răng mà đi thôi, cho đến ngày hộc máu". Hoặc phải tự tò mò chút, không biết mai mốt già mình thế nào ta? già thì ai cũng người ngợm hết rồi, nguy cơ là mình thành "ngợm" nhiều hơn, nhưng mong sao đừng sống lâu quá, ít ra thì phải tự nghĩ được vấn đề rờ rờ ra trước mắt, sống thọ thế thì làm gì mà ăn đây?
Dạo trước mình có đọc Thị trấn Tortilla Flat, zồ ôi, các chàng trong ấy chỉ cần làm sao mà có một cút rượu để say sưa thôi (hình như là ga lông rượu). Còn mình, mình thích được vui thú bằng việc đọc. Làm việc kiếm tiền đủ sống và làm sao đó để có tiền mua sách, thi thoảng đi du lịch nữa thì quá đã, vậy là ok. Dù việc đọc giống như mở cửa sổ ở những địa điểm khác nhau, nhiều khi gọi là random, chả biết vào cửa vui hay buồn hay suy tư hay điên thần tiên, dẫu sao cũng cho mình khao khát sống để mở cửa sổ.

2.10.13

Am I so self important?

Tôi nghỉ lúc 2am, rồi nằm nghĩ lung lắm về cái tròn 17 tuổi lần thứ 10 sắp tới đây. Năm rồi có việc tôi chối bỏ cuộc đời 2 lần. Lần 1 bằng thuốc, tất nhiên là rất khó thành nhưng hậu quả để lại mệt mỏi và đau đớn thể xác. Lần 2 bằng túi chứa quần áo hút chân không (loại lớn), nó đã thành công nếu không có con trai tôi-mèo EMi. Hậu quả để lại, không, phải nói là thành quả đạt được là biết được gần chết thì nó như thế nào. Việc tim người vẫn đập thêm 20 phút 30 giây rồi mới ngừng sau khi treo cổ chỉ là việc của người chứng kiến. Còn việc biết thế nào là gần chết thì lại là cả một cảm giác khó tả. Người ta thường nói một loạt sự kiện sẽ được tua nhanh trước khi mất ý thức đã không xảy ra với tôi. Mình chìm rồi, chính là ý nghĩ cận cận kề.
Năm trước nữa tôi có trải nghiệm thực sự đầu tiên với cơ thể người khác. Lắng nghe và chứng kiến cảm nhận cơ thể của mình và của người khác cũng là một việc làm, tôi nghĩ nó cũng góp phần giúp tôi trưởng thành. Haizzz, nghĩ lại đúng là chả có gì vui vẻ. Không phải mốc đánh dấu gì, chỉ là một việc để mình biết mà thôi, cũng may mắn gặp người có kinh nghiệm.
M đi sắp 1 năm rồi, nhìn lại gần 10 tháng gần nhất có M, chỉ không hiểu sao lại cãi lộn nhiều đến thế. Đôi khi nghĩ vì sức khỏe của M đẩy cả 2 vào bế tắc, tức giận. Một người bị ức chế vì những cơn đau, một người bế tắc vì chỉ biết nghĩ tới tương lai mình sẽ ra sao nếu không có người kia. Rồi khoảng cách địa lý. 2 tính khí, 2 con người với văn hóa, hoàn cảnh, tuổi tác như thế, ngang với đụng độ của 2 nền văn hóa. M đi như bao lần, chẳng thông báo hay gì, cứ đi rồi về ( mong là vẫn về ). Cả 2 lần chối bỏ cuộc sống của tôi đều xuất phát từ những lúc bế tắc cùng M. Nói M yêu cầu dịch vụ trợ tịch, để tôi còn biết một cái hạn mà đến việc ấy với M cũng là bất khả. Giờ, nghĩ lại, thật đúng là đánh mất mình.
Đêm qua tôi nằm nghĩ về việc tôi đã lớn lên thêm chừng nào trong 2-3 năm qua. Rồi ngay trước đó, tôi cất quyển sách lên giá, chợt nghĩ đến chi tiết tòa thị chính sẽ gửi thư xác định thời điểm chết cho ai đó ( Vĩnh biệt, các gangster ). Như một cách thông báo. 
Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đến gần 6am thì bật dậy vì mơ một giấc mơ lạ quá. Trong giấc mơ có 10 người cả nam và nữ vào cửa hàng của tôi, nhưng lại gọi đồ ăn. Trong khi ấy, tôi đang ngồi tu chai ken với mấy người bạn cả già và trẻ. Một chị trong nhóm tôi nói từ chối phục vụ vì không phải hàng ăn. Rồi nhóm 10 người kia nói cho họ xin 10 mẩu giấy. Một cô trong nhóm nói rằng, nhóm mình chỉ sống được nốt ngày hôm nay, mỗi người hãy viết điều mong muốn của mình ra giấy. Họ ồn ào một lúc rồi không biết sao đưa cho tôi một tờ giấy, trên đó liệt kê tên người ứng với mong muốn. Tôi đọc lướt qua có 2 người nam mong được ngủ với phụ nữ khác ngoài vợ ( tôi đã cười ) và một vài mong muốn hơi lạ: thành kiều nữ xinh như mộng??? tát vào mặt sếp nhiều lần ( hình ảnh trong mơ của tôi ở mong muốn này là chữ màu xanh và vô cùng xấu )... Tôi dừng mấy giây ở người thứ 2 trong danh sách với dòng chữ "nghe được tiếng rên rỉ của mình với cái đau" và một dòng chữ gần cuối "mong biết cái chết là gì". Khi đọc đến dòng cuối cùng, rồi ngược một lượt từ đầu thì tôi nhìn ra cột tên người là một loạt các con chữ nhảy qua nhảy lại cuối cùng ra tên tôi. Từ trên xuống dưới 1 đến 10 đều là tên tôi. Hoảng quá!!
Tôi bật dậy, chẳng cả toát mồ hôi, chỉ chột dạ rồi gọi mèo. Nó meo một tiếng rồi nhảy lên hít hít mặt tôi. Vậy là tôi biết tôi vẫn ở thế giới hàng ngày của tôi. Tôi vào đánh răng mà cứ ngẩn tò te, rồi thay vì xúc miệng và nhổ listerin thì tôi chỉ đưa vào miệng và nuốt đến ực. :((((((((((((((( 
Tôi rất thích cảm giác của mình khi có giấc mộng lạ, tôi sẽ cả ngày, thậm chí vài ngày suy nghĩ về giấc mộng ấy. Tôi đang tự hỏi có bao giờ tôi nghe được tiếng rên rỉ của mình trước cái đau? Tôi thường khóc không thành tiếng hoặc âm thầm chịu đựng cái đau có thật trên da thịt, cái đau bên trong con người mà nhiều khi phải làm đau mình để nó thoát ra ngoài. Thế còn tiếng rên trước cái đau thì nó ở đâu? Tôi có quên mất tiếng rên của mình? Tôi có từng biết tiếng rên ấy?