
We need to talk about Kevin - Mình cần nói chuyện về Kevin, tiểu thuyết của nữ nhà văn Lionel Shriver [khi đọc 1/4 và hiểu nôm na tiểu thuyết sẽ được dẫn đi hướng nào, chỉ không ngờ mức độ tang tóc của nó, tôi không cưỡng được tò mò đi tìm ảnh tác giả, để nhìn tác giả, trông tác giả như thế nào] hơn 550 trang khổ to, được viết dưới dạng những bức thư của người vợ Eva gửi cho người chồng quá cố Franklin với trung tâm là Kevin con trai họ - đứa trẻ gây ra vụ thảm sát ở trường học và hơn thế nữa, với một chiếc nỏ. Có thể chia tập thư này thành 3 giai đoạn: trước khi có Kevin, Kevin trước sự vụ 'ngày thứ Năm', Kevin sau 'ngày thứ Năm'. Đối tượng đọc Mình cần nói chuyện về Kevin sẽ rất nhanh chóng chia làm các điểm nhìn, từ đó sẽ đi vào các motif: 1. bản thân đứa trẻ sinh ra đã lệch lạc nhân cách và chỉ cần xúc tác nhỏ để giải thoát con quỷ bên trong nó "thằng bé thiếu một điều gì đó", "nhân chi sơ tính bản thiện hay nhân chi sơ tính bản ác" [tội lỗi, chúng được sinh ra từ tội tổ tông]... chúng luôn là điều tuyệt vời, nhưng khi điều tuyệt vời bị hỏng hóc méo mó thì nó lao thẳng đến chiều quái ác; 2. lỗi thuộc về gia đình, giáo dục sai lầm, thiếu sự quan tâm thực sự, không nhất quán trong giáo dục, kẻ gây ra bi kịch và người hứng chịu bi kịch có khi nào là cùng một người, đứa trẻ là trái tật của một cái cây cuộc sống vẹo vọ...; 3. những cái tử cung lạnh, dv vô thức thì cây ơ hờ có cho trái ngọt...
người sợ sinh con như tôi, nhìn nhận quyển tiểu thuyết như một kịch bản kinh dị; ở đất nước như Mỹ, điều điên rồ gì con người cũng làm được, các thái cực của tự do, hăm hở với lối sống cuồng tất tật khiến những thương tổn bị quăng chao đảo hơn; ngay từ những lá thư đầu tiên, tôi tự hỏi một người phụ nữ chưa có tình chí ý chí làm mẹ, không thích, thờ ơ với con trẻ thì khi sinh một đứa trẻ ra đời, cô ấy lấy gì để trở thành một người mẹ, là một người mẹ quen với việc có đứa trẻ trong cuộc sống gọi mình là mẹ và mình làm các việc hằng ngày diễn tiến để chăm nom đứa trẻ như người ta mặc định là của một người mẹ, đủ không. Ai cũng biết việc làm cha mẹ là tới đâu hay đó, vừa học vừa làm và, tôi nghĩ, đó là cách để trở nên vĩ đại, việc làm cha mẹ quá khủng long trong ý thức của tôi, có thể dùng từ "vĩ đại"... nhưng với thế giới trẻ em của loài người, điều tiên quyết là: vô điều kiện; một đứa trẻ cần tình yêu của loài người nhất khi chúng ít xứng đáng nhất, vô điều kiện. Người ta hay nói một câu điều kiện với trẻ con, trong vô thức: nếu con/cháu hư, bố mẹ/ông bà/mọi người sẽ không yêu con nữa, nếu abc tốt đẹp ngoan giỏi thì xyz yêu... luôn là điều kiện, rất ít người có đủ yêu thương để sống cho đứa trẻ hiểu việc nó đến thế giới này là điều tuyệt vời nhất, nó được yêu thương thuần tuý bởi sự hiện diện của chính nó, không kì vọng, không phải đứa trẻ là khoản đầu tư, cái bảo hiểm, không vì nó là sự nối dài của bộ gene tập tính sinh học bản ngã, không vì gì cả
đứa trẻ Kevin quá thông minh và nhạy cảm [nó quá giống Eva, Eva đọc vị nó bằng sự nhanh nhạy của một người phụ nữ tài giỏi công việc, một người làm chuyên môn và hiểu con người (không như người chồng Franklin bị con trai Kevin dắt mũi, không hiểu nó là không yêu nó, yêu nó mà không hiểu nó thì chưa đủ yêu nó), còn nó luôn bày mọi sự ra trước mắt Eva, kể cả việc thủ dâm, như một sự trình diễn đòi khán giả, một sự hiện diện đòi được khẳng định công nhận con là đứa trẻ của mẹ, hãy nhìn con đi], chính bởi thế, tiểu thuyết đã đi theo hướng, ngay từ đầu, như một thần thoại, đứa trẻ mới chỉ là bào thai nhưng đã có thai kỳ đầy khổ sở với cả nó và người mang nó như một thử thách, mới chỉ là một một sinh linh còn ẵm ngửa đã biết phản ứng lại người sinh ra nó bằng cách không chấp nhận sữa mẹ bởi người mẹ ấy đón con vòng tay đầu đời mà chẳng hề cảm thấy gì "bà chưa từng muốn sinh tôi ra phải không" và theo một cách nào đấy, tất cả những gì nó làm, những trò ác quái đản, ở mức độ ngày càng nghiêm trọng... cũng bởi nó muốn gây sự chú ý, muốn thấy tình yêu của người sinh ra nó, muốn giày vò muốn phá huỷ "con đã giết cả chồng mẹ, cả con gái mẹ" 
- con thì sao, con không thấy thương mẹ sao
- mẹ đã thoát khỏi chuyện này hoàn toàn bình an, chẳng phải sao. Không một vết xước
- thật ư... tại sao lại thế
- khi người ta trình diễn trên sân khấu, chẳng ai lại đi bắn khán giả
kết chuyện ứng với, một đứa trẻ cần tình yêu của chúng ta nhất khi nó ít xứng đáng nhất. Nó làm nhớ đến một phiên toà xét xử một kẻ giết người hàng loạt, nhiều năm giam giữ, xét hỏi thẩm vấn và hầu toà, kẻ giết người vẫn không khai ra nơi giấu thi thể của một trong những nạn nhân và gia đình nạn nhân này suốt nhiều năm phải chịu đựng nỗi đau không ai có thể san sẻ được; đến một ngày, trong phiên toà, sau khi kẻ giết người hàng loạt trong thế đứng của bị cáo vẫn nhất định từ chối không trả lời câu hỏi liên quan đến thi thể của cô gái - nạn nhân duy nhất chưa được tìm thấy trong vụ án; ở một hàng ghế, bố hay ông của cô gái [tôi không nhớ rõ] ngồi cùng cả gia đình mắt đỏ hoe, người đàn ông lớn tuổi bình tĩnh nói to, chậm, chân thành: dù cậu đã làm gì con bé, dù lúc này con bé của chúng tôi ở đâu... tôi cũng tha thứ cho cậu, con trai ạ, tôi tha thứ cho cậu; kẻ giết người, hung thủ, kẻ gây ra tội ác, hay bất cứ danh từ gì để trỏ vào hắn, chính khi nghe được câu nói của người đàn ông lớn tuổi mới gục xuống khóc "tôi xin lỗi". Đói tình thương con người trong hình thức sự tha thứ. Kevin đến những trang cuối cùng khi thằng bé hiểu ra rằng, dù nó là một kẻ giết người, một đứa trẻ quái đản, một kẻ tù tội, kẻ đã phá huỷ mẹ nó tới cùng thì mẹ nó vẫn đến thăm nó, vẫn yêu nó theo cách của bà ấy, vẫn như cuộc chiến ngầm làm đau đớn nhau của hai mẹ con nhưng không phải để bóc trần nhau trong phán xét quy tội quy trách nhiệm, mà để hiểu nhau, để yêu thương nhau lại, từ đầu; Eva hỏi tại sao, đã 2 năm trôi qua, tại sao Kevin lại giết 11 người, ngay cả bố và em gái của mình. Kevin nói "con từng nghĩ con biết... giờ, con cũng không chắc", câu "con xin lỗi" nghẹn lại và Eva nói "mẹ cũng xin lỗi. Mẹ xin lỗi". Bản án dành cho đứa trẻ và cả quyển tiểu thuyết là luyện ngục luận tội, bản án dành cho người mẹ. Sự trừng phạt chung cuộc kép
quyển tiểu thuyết rất dễ được chọn để làm thành phim và đúng là có phim thật, như text bìa sau viết như vậy, tôi chưa tìm hiểu. Làm bìa sách như thế này thì độc giả văn chương ai dám mở ra đọc, phí hoài một đầu sách hay; tôi luôn nghĩ một bìa sách đẹp là chỉ cần các chữ cái cung cấp thông tin tên sách, tác giả... đấy là vẻ đẹp thuần tuý của chữ, ngôn ngữ ở mặt tiền một quyển sách; nếu thiết kế một bìa sách xấu được cỡ như thế này, các vị có dán đủ thứ mác lên... quyển sách vẫn không tìm được độc giả. Gần đây, có một đơn vị xuất bản đã công bố bản quyền We need to talk about Kevin, tôi mới giật mình hình như trong nhà có Mình cần nói chuyện về Kevin, quyển sách nằm trong lô sách bạn A. nhờ thanh lý, miễn đạt target, sách gì còn lại thì tuỳ tôi xử lý; quyển sách đơn giản là không ai hỏi đến, tôi cũng chỉ nhớ mang máng nó giải Orange - một giải thưởng cho sáng tác đầu tay hay gì đó của nữ tác giả mới... mà tôi hay đọc trúng, nhưng bìa nó tệ hại quá nên tôi cứ xếp trong hộc đàn piano đã, không biết ngày nào mới sờ tới; nhưng tự nhiên đã xuất bản rồi, sao đơn vị xuất bản mới kia lại làm lại, mua bản quyền các thứ... nên tôi mới đi lục quyển sách, ra là đã 5 năm hết hạn bản quyền cũ... nên tôi tò mò đọc luôn, đọc để không còn bận tâm nó có xứng để được làm lại hay không. Xứng đáng. Làm lại có diện mạo xứng đáng hơn, cũng xứng với tồn tại một quyển sách. Pamuk khi được hỏi Ông viết cho ai; Pamuk trả lời có một ý, đại ý: hai trăm năm nữa, trong số những sách hiện nay, có lẽ chỉ có năm cuốn sống sót được, niềm tin rằng sách của mình sẽ có vai trò gì đó trong tương lai là một trong những điều thôi thúc Pamuk tiếp tục viết, không muốn nói đó là niềm an ủi duy nhất để vui sống. Vậy nếu một quyển sách tồn tại vì nó xứng đáng, ít nhất hãy cho nó một diện mạo xứng để kể câu chuyện, để tìm được người nghe câu chuyện, đọc câu chuyện