Tôi luôn sống như một con ốc mượn hồn với cha tôi. Có đôi lần tôi không là ốc mượn hồn, tôi bày tỏ thái độ, quan điểm và ý nghĩ của tôi, chính tôi. Rồi sau đó, mọi chuyện lại về chỗ cũ.
Một năm trước, 25/11? Không muốn tiếp tục như thế nữa, tôi giật mạnh cánh cửa phòng cha mẹ và chạy lên tầng 3, ném thẳng điện thoại vào cửa sổ trước mặt và gào lên MẸ KIẾP, CUỘC ĐỜI.
Điện thoại rơi xuống suýt trúng đầu Thủy đang ngồi xem TV. Chị Trang và Thủy hai tay che đầu hốt hoảng nhìn tôi.
Tôi đi ra khỏi phòng, hành lang. Rồi quay vào. Rồi đi ra. Quay vào. Tôi đấm thẳng vào cánh cửa kính trước mặt. Kính bắn tung và rới xé xuống sàn. Thủy hét lên "Cáo, băng tay cho nó".
Tay không chảy máu. Chân có máu, có thể do kính rơi xuống. Tôi lao thẳng lên tầng 6 mặc cho Cáo giằng tay để xem thế nào, tôi đẩy Cáo ngã ở tầng 5, "CÚT HẾT ĐI".
Tôi mở mạnh cánh cửa hông tầng 6, hít thật sâu. Ngồi buông cả 2 chân, tay không điểm tì. Chỉ cần nghiêng. Một chút. Dưới kia thăm thẳm. Nhẹ tênh.
Nhưng tôi không làm. Tôi rất rất cẩn trọng bám một tay vào cửa. Từ từ lui vào phía trong. Để lấy lại bình tĩnh, tôi đấm vào bất cứ chỗ nào trước mặt.
Sau đấy 2 hôm, tôi bị đưa đi cấp cứu.
Ngày còn bé, tôi không sợ bất cứ con vật gớm ghiếc nào. Không sợ bóng tối như bao đứa trẻ, không sợ leo trèo cao. Không sợ máu. Tất cả vết thương đều có thể tự mình đi vào xưởng gỗ, tìm can vecni và nhúng thẳng vào.
Chỉ sợ một trò ngu ngốc. Nằm trong chăn và bị ai đó nằm đè lên từ ngoài. Tất cả tay chân không thể giãy đạp, không có không khí, tiếng hét không thoát ra được và cảm giác buồn nôn.
Cho đến lần cấp cứu, tất cả nỗi sợ hãi ấy bủa vây. Nó không là nguy cơ tử vong. Mà chính là chắc chắn tử vong. Nếu mình mang cái chết theo thì thật dễ dàng vượt qua cái ranh giới nguy cơ và chắc chắn.
Tôi đối diện với cái chết của người khác bằng thái độ giận dữ. Ép tim có thể rất nhanh chuyển sang hình thức nhảy thẳng lên giường bệnh mà đấm tim, mồ hôi vẫn túa ra khi nhiệt độ trong phòng là 18 độ.
Tôi đối diện với mất mát của người khác bằng thái độ bình tĩnh. Những gót chân của bệnh nhân tiểu đường, khi chăm sóc chúng-chúng giống như những miếng thịt được ninh quá nhừ, chấm mạnh gạc là có thể thấy cả xương. Ngay ngày hôm sau thì cầm cả cái chân ấy trên tay và ký xác nhận là đã trao chân bệnh nhân cho người nhà sau phẫu thuật cưa chân.
Tôi đối diện với ranh giới mê man của người khác với sự khám phá chính mình. Đến tận lúc này tôi không thể quên được khuôn mặt của anh công an người Thanh Hóa. Ra Hà Nội thăm bạn gái và bị tai nạn. Một người đàn ông trọc đầu vô tình đi qua đoạn đường có tai nạn đã dừng xe và đưa anh ta tới cấp cứu Ngoại với câu nói :"Đến nơi rồi, đm mày, tỉnh dậy đi thằng em". Gần 2 xô máu cứ liên tục ộc ra, phản ứng ho, sặc, tắc nghẽn. Nhưng "thằng em" ấy không dậy, ngủ suốt 4 tháng và tỉnh dậy ở một nơi nào đó khác nơi đây.
Nhưng tôi chưa từng đối diện với việc chết-nguy cơ hay chắc chắn của chính mình. Sau lần bị cấp cứu, có gì đó đã thay đổi. Nó không là thứ mơ hồ giận dữ, mơ hồ bình thản đón nhận, mơ hồ khám phá. Nó chính là chuyến đi của tôi.
Tôi mở mắt và nhận ra khuôn mặt những nhân viên y tế quen quen, có thể đã luân khoa cùng tôi trong đợt nào đấy. Không sao nhớ ra nổi. Hơi thở đã trở về. Có thể thở dù hơi khó khăn.
Còn cách ngày cưới của Thủy 2 tuần. P tức giận nói anh sẽ giết chết nó, rồi luồn tay vào nắm tay tôi :"Ở lại đi Tú, đừng tiếp tục. Ở lại với mọi người". Suy nghĩ của tôi lúc ấy rất đơn giản, liệu ông ấy có cho Thủy và P cưới nhau? Nếu P trút giận lên bố vợ thì có giống bao thứ tồi tệ hàng ngày chúng ta vẫn biết không? Suốt từng ấy năm thân với P, lần đầu tiên biết thật ra chúng tôi chạm vào nhau sâu tới mức nào.
Hơn 1 tháng sau đấy, tôi đi Sapa vì có thứ cảm giác vô cùng mơ hồ về nơi này và M. Tôi không tìm kiếm thông tin về du lịch Sapa. Tôi trang bị những thông tin cần thiết về độ cao 3143m Fansipan. Nhưng lần ấy tôi bị lỡ không lý do. Chỉ đến Sapa chơi chơi. Lúc ấy thật sự cô đơn không chịu nổi, muốn gạt đi, bỏ lại tất cả để tới nơi nào đấy. Nơi nào đấy hoặc bất cứ nơi nào.
Sự đối diện của cá nhân chưa bao giờ dễ dàng. Cần có gì đó. Cái gì đó??
Sáng nay mở mắt và nhìn đồng hồ đeo tay, 7h30 của tôi tức là 7h25 rồi. Hôm nay là ngày không thể đi muộn, cổng trường sẽ đóng lúc 8h. Chui đầu vào áo rét, khoác chéo cặp trên vai. Vừa cho chân vào quần vừa chạy cầu thang xuống tầng 1. Ngã. Lăn từ tầng 4 xuống chiếu nghỉ tầng 3, đập thẳng đầu và khuỷu tay vào cạnh tường. Ngồi dậy thấy vẫn nhận ra mình là ai.
Trên đường tới trường nghĩ. Nếu mất trí nhớ thì sẽ...? Nếu sống thực vật thì sẽ...? hay ngay lúc này mới lăn ra chết do xuất huyết não thì sẽ...?
Lên kế hoạch cho 3143m. Không còn nhiều thời gian nữa. Tuổi 27 sẽ đến. Chưa biết được sau đấy sẽ thế nào phải không Tú? :)))))
Vì sáng nay có va đập mạnh nên đi kiểm tra. Ngoài việc xương sườn trái bị vểnh hẳn ra ngoài sau ngã xe cách đây 7 năm. Ngạc nhiên nhỉ, xương tự liền, suốt 1 tuần sau ngã xe, đau không thở được nhưng cháu vẫn đi học, sinh hoạt bình thường, cái bác đi xe máy tông vào mình có biết điều này? Vì mải nhìn 1 một dải băng video bay trong gió ( Đố biết tại sao tôi bị phân tâm đến thế ) mà làm người khác ngã, dù đau nhưng vẫn xin lỗi tít mù, người ta tỏ ý đưa đi khám cũng từ chối tít mù. Cái xương này thì tối biết tỏng nó biến dạng từ lâu rồi, chẳng cần phim phọt gì hết.
Ngạc nhiên tiếp là xương ngón tay trỏ bên trái, cháu bị biến dạng từ bao giở bao giờ rồi. Có thể là cái đêm trên tầng 6?
Tôi muốn rủ Thủy-P đi chuyến này, vì suy nghĩ trong P đang khó khăn mà. P nói P không đủ can đảm. Tôi sẽ chuẩn bị ít tiền, có lẽ chỉ thiếu tiền thôi.
Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT
19.11.10
+/ Tôi không kinh qua nhà trẻ, mẫu giáo. Tót một cái là vào lớp 1 luôn. Nếu tính số năm đi học thì tới thời điểm này là cũng khoảng 20 năm, chưa kể có năm chồng chéo học vô thiên lủng luôn. Cô giáo Tâm, dạy Toán và cũng là giáo viên chủ nhiệm của tôi năm lớp 8 và 9 chính là người mà tôi sẽ nhớ mãi khi nhắc tới chủ đề trường lớp-thầy cô với tất cả kính trọng.
+/ Sáng nay đã nhận được giấy khen, nhưng cái mong nhất là tiền học bổng thì chưa thấy. Sao lại vô duyên thế chứ?
Sắp kết thúc thêm một kỳ học nữa. Tôi vừa nhẩm nhẩm thì kỳ này mặc dù đã hạ quyết tâm nói KHÔNG nhưng rốt cuộc là tôi vẫn đi thi hộ 2 phát. 1 vì vui vẻ, 1 vì chỗ quen biết. Tóm lại thì có xu như bình thường, lo ngại ở chỗ là rất dễ bị đuổi học. Mà tôi thì không muốn bị đuổi ( ít ra là trong năm nay ).
Sang tuần có 6 ngày đi học thì cả 6 ngày đều kiểm tra lấy điều kiện thi. Lại toàn kiểm tra vào tiết 1. Mong sao tôi mở mắt được trong suốt quãng đường đến trường. 2 ngày nay đều vào lớp khi chuông hết tiết 1. Khi bật dậy khỏi giường đều chỉ mặt con mà quát "Meo, sao con không gọi mẹ dậy?". Mặt thằng meo cứ đần thối cả ra :))
Tôi cũng lại vừa hạ quyết tâm là sẽ đọc truyện với chơi linh tinh hết tuần này. Nhưng như bao thứ tôi đã từng hạ quyết tâm, chắc chắn một điều là đâu sẽ lại vào đấy cả thôi. Như chưa từng quyết tâm :p
20/11 có không khí thế thôi, chứ tôi không thích chủ đề trường lớp-thầy cô nhiều cho lắm! :pp
+/ Tôi lại được tặng thêm một Lại chơi với lửa nữa. Tức là đang có những 3 cuốn :)
Tính tự vấn trong các trang viết của Linda Lê cao hơn rất nhiều so với nơi đây. Và vì vậy có ối kể ôm( gậm ) nhiều khối căm hờn :))
Sáng nay ngồi đọc Đêm Chile. Chẳng hiểu sao mà I'm in no mood. Thế là quay sang nghịch móng tay.
Điểm lại thì ngày học 4 tiết. Đi muộn 1 tiết. Ngồi trong lớp 3 tiết thì 2 tiết đọc truyện, 1 tiết nghịch móng tay. Nếu giáo viên dạy hay như thầy giáo già dạy toán tài chính thì tôi có loay hoay không nhỉ?
Kết quả thế này
Vừa nhìn lại cái phòng. Đúng thật là rất bừa bộn. Đi học về là cắm thẳng cả giày trèo vào chỗ ngủ, gạt gạt chân, 1 chiếc dưới góc tường còn 1 chiếc thì tay ném lên chỗ sách vở. Phòng bụi bẩn đến mức mèo đi đến đâu là để lại luôn dấu chân ở đấy. Gối ngủ cũng có dấu chân mèo luôn. Còn cái tủ quần áo mới hãi cơ. Thay đồ trong nhà tắm thì không sao vì thay ra rồi sẽ vào máy giặt luôn, nhưng mà thay ở tầng 4 thì 100% là quần áo bụi bẩn được ném chung với quần áo sạch. Đến khi tìm quần áo mới ấy, là nhảy thẳng vào tủ rồi vòng cả 2 tay mà kéo chúng xuống sàn. Lựa lựa một chặp thì ném sang góc xa xa, rồi dùng hết sức mà hây aaaa bốc chúng lại, nhồi vào chỗ cũ. Mở ra ối người chết bẹp :))). Chỗ duy nhất ngăn nắp chắc là phòng đọc sách.
Vừa có ý tưởng lóe sáng như tia chớp. Là trong tháng thi cử, sẽ cai net và các văn bản ngoài giáo trình. Đóng cửa phòng đọc sách để ôn luyện :d.
Tôi không thích xem TV nhưng thói quen là cứ để nó í éo cho có tiếng động, nhưng quả thật là gần 10 ngày nay không nghía TV vì thường là về tới nhà TV đã bật sẵn, và người bật TV thì lại đang đi vắng. Tự do muôn năm!
+/ Sáng nay đã nhận được giấy khen, nhưng cái mong nhất là tiền học bổng thì chưa thấy. Sao lại vô duyên thế chứ?
Sắp kết thúc thêm một kỳ học nữa. Tôi vừa nhẩm nhẩm thì kỳ này mặc dù đã hạ quyết tâm nói KHÔNG nhưng rốt cuộc là tôi vẫn đi thi hộ 2 phát. 1 vì vui vẻ, 1 vì chỗ quen biết. Tóm lại thì có xu như bình thường, lo ngại ở chỗ là rất dễ bị đuổi học. Mà tôi thì không muốn bị đuổi ( ít ra là trong năm nay ).
Sang tuần có 6 ngày đi học thì cả 6 ngày đều kiểm tra lấy điều kiện thi. Lại toàn kiểm tra vào tiết 1. Mong sao tôi mở mắt được trong suốt quãng đường đến trường. 2 ngày nay đều vào lớp khi chuông hết tiết 1. Khi bật dậy khỏi giường đều chỉ mặt con mà quát "Meo, sao con không gọi mẹ dậy?". Mặt thằng meo cứ đần thối cả ra :))
Tôi cũng lại vừa hạ quyết tâm là sẽ đọc truyện với chơi linh tinh hết tuần này. Nhưng như bao thứ tôi đã từng hạ quyết tâm, chắc chắn một điều là đâu sẽ lại vào đấy cả thôi. Như chưa từng quyết tâm :p
20/11 có không khí thế thôi, chứ tôi không thích chủ đề trường lớp-thầy cô nhiều cho lắm! :pp
+/ Tôi lại được tặng thêm một Lại chơi với lửa nữa. Tức là đang có những 3 cuốn :)
Tính tự vấn trong các trang viết của Linda Lê cao hơn rất nhiều so với nơi đây. Và vì vậy có ối kể ôm( gậm ) nhiều khối căm hờn :))
Sáng nay ngồi đọc Đêm Chile. Chẳng hiểu sao mà I'm in no mood. Thế là quay sang nghịch móng tay.
Điểm lại thì ngày học 4 tiết. Đi muộn 1 tiết. Ngồi trong lớp 3 tiết thì 2 tiết đọc truyện, 1 tiết nghịch móng tay. Nếu giáo viên dạy hay như thầy giáo già dạy toán tài chính thì tôi có loay hoay không nhỉ?
Kết quả thế này
Vừa nhìn lại cái phòng. Đúng thật là rất bừa bộn. Đi học về là cắm thẳng cả giày trèo vào chỗ ngủ, gạt gạt chân, 1 chiếc dưới góc tường còn 1 chiếc thì tay ném lên chỗ sách vở. Phòng bụi bẩn đến mức mèo đi đến đâu là để lại luôn dấu chân ở đấy. Gối ngủ cũng có dấu chân mèo luôn. Còn cái tủ quần áo mới hãi cơ. Thay đồ trong nhà tắm thì không sao vì thay ra rồi sẽ vào máy giặt luôn, nhưng mà thay ở tầng 4 thì 100% là quần áo bụi bẩn được ném chung với quần áo sạch. Đến khi tìm quần áo mới ấy, là nhảy thẳng vào tủ rồi vòng cả 2 tay mà kéo chúng xuống sàn. Lựa lựa một chặp thì ném sang góc xa xa, rồi dùng hết sức mà hây aaaa bốc chúng lại, nhồi vào chỗ cũ. Mở ra ối người chết bẹp :))). Chỗ duy nhất ngăn nắp chắc là phòng đọc sách.
Vừa có ý tưởng lóe sáng như tia chớp. Là trong tháng thi cử, sẽ cai net và các văn bản ngoài giáo trình. Đóng cửa phòng đọc sách để ôn luyện :d.
Tôi không thích xem TV nhưng thói quen là cứ để nó í éo cho có tiếng động, nhưng quả thật là gần 10 ngày nay không nghía TV vì thường là về tới nhà TV đã bật sẵn, và người bật TV thì lại đang đi vắng. Tự do muôn năm!
18.11.10
something in the way
+/ Hôm rồi được tặng Và khi tro bụi.
Không nhớ là mình đã đọc cuốn này mấy lần. 5?
Nhưng chiều nay vẫn cầm lên đọc.
Cuối cùng thì mình lại có thể là mình như trước đây. Tức là rất dễ chạm đáy của nỗi buồn.
Và vì mình vẫn giữ quyển ngày xưa ở với mình, những thứ cũ cũ thì thường có ký ức thôi. Và khi tro bụi được tặng, mình lại cho đi rồi. Mình đang tiêng tiếc, vì muốn có một quyển để luôn luôn mang bên người.
+/ Thấy mọi người kêu ca SMĐH quá chừng. Nói thật từ năm trước tôi đã ngán lắm rồi, tới năm nay thì không chịu được nữa. Chẳng là hôm rồi cha mẹ kêu tôi lâu không ăn cơm tối ở nhà nên hôm ấy tôi nghỉ làm để ở nhà ăn cơm với các cụ cơ nhé :)). Rảnh rỗi nên mới search clip SMĐH xem sao. Rất kiên nhẫn. Rất kiên nhẫn. Cho đến khi NS Tuấn Khanh hỏi 1 thí sinh xinh đẹp nào ấy rằng thì là cảm xúc của bài hát ( 1 sáng tác của QB ), nghe nàng trả lời thì tôi hoàn toàn bỏ cuộc. Hát mà không cảm nhận được mình hát cái gì thì hóa là hú hét à?
+/ Có vấn đề gì đó xảy ra với xã hội này.
1 thằng choai choai đi mui trần, tông vào một cụ bà đi xe đạp mini. Cú tông không mạnh, chỉ đủ làm bà cụ không kịp xử lý mà ngã nhào vào bãi cát bên vệ đường. Không ai giúp bà cụ đứng dậy, thằng oắt kia thì vẫn phì phèo, gác tay lên thành xe gẩy tàn thuốc lá. Một nhóm 2 xe máy khoảng 6 thanh niên, xinh đẹp và lung linh đi đến đoạn đó hú hét "Vãi lều mẹ già, ngã quá chuẩn". Đường tắc ùn ùn chỉ vì ai cũng đi chậm lại để ngắm mui trần sành điệu.
Khi nhìn thấy một cụ ông bị ngã xe bên vệ đường, chàng thanh niên mà tôi biết tà tà tấp xe vào lề, đúng lúc đó cụ ông lại bon bon đạp xe được. Đến hôm rồi chứng kiến cảnh bà cụ kia, tôi nhận ra rằng mọi thứ đang chao đảo.
Cái hồi tôi học cấp 3 ấy, tôi rất hay bỏ tiết ngồi quán, uống từ sữa chua đánh đá tới rượu. Đủ cả. Những lúc ấy không ngừng cắt nghĩa thế giới và để suy nghĩ của mình bò lạc đi lung tung. Tôi rất dễ lấy làm buồn vì những gì diễn ra xung quanh, đặc biệt là những thứ "chuẩn" bị chao liệng. Đến giờ thì các khoảnh khắc tôi từ bỏ càng lúc càng nhiều. Từ bỏ tuốt. Thế giới không là thế giới. Xã hội không là xã hội. Chỉ là cảm nhận trong từng khoảnh khắc.
Thứ duy nhất tôi nhìn mà có thể giãn được cơ mặt là nhìn các đồng chí nít ranh. Có lẽ khi còn mơ màng trong mọi khái niệm, mọi thứ xyz của đời là khi còn ở xứ sở thần tiên.
Có một anh bên Baker&McKenzie nói rằng không hiểu sao nhìn tôi thấy rất giảm stress, nhưng quả thật tôi lại rất stress khi phải tiếp xúc xã hội. Những người thân thì cứ tá hỏa lên sợ tôi bị xã hội này ám hại :)), rồi nhiều khi cáu quá không chịu được thì quát nhặng lên "Tú đừng ngây thơ thế", "Em không thể từ chối lớn được, không ai cho em làm trẻ con mãi đâu"...
Ờ, cũng lấy làm ngạc nhiên là khi không có người, tôi vẫn có thể vừa chạy vừa nhảy chân sáo, miệng ngậm kẹo mút phồng cả má.
Đôi khi còn lấy làm ngạc nhiên với chính mình.
Thế có chết tôi không cơ chứ :))
Ps: Có nhiều bài nghe cực cực thì thầm mà cảm giác cứ như vỡ tung ra ấy.
Không nhớ là mình đã đọc cuốn này mấy lần. 5?
Nhưng chiều nay vẫn cầm lên đọc.
Cuối cùng thì mình lại có thể là mình như trước đây. Tức là rất dễ chạm đáy của nỗi buồn.
Và vì mình vẫn giữ quyển ngày xưa ở với mình, những thứ cũ cũ thì thường có ký ức thôi. Và khi tro bụi được tặng, mình lại cho đi rồi. Mình đang tiêng tiếc, vì muốn có một quyển để luôn luôn mang bên người.
+/ Thấy mọi người kêu ca SMĐH quá chừng. Nói thật từ năm trước tôi đã ngán lắm rồi, tới năm nay thì không chịu được nữa. Chẳng là hôm rồi cha mẹ kêu tôi lâu không ăn cơm tối ở nhà nên hôm ấy tôi nghỉ làm để ở nhà ăn cơm với các cụ cơ nhé :)). Rảnh rỗi nên mới search clip SMĐH xem sao. Rất kiên nhẫn. Rất kiên nhẫn. Cho đến khi NS Tuấn Khanh hỏi 1 thí sinh xinh đẹp nào ấy rằng thì là cảm xúc của bài hát ( 1 sáng tác của QB ), nghe nàng trả lời thì tôi hoàn toàn bỏ cuộc. Hát mà không cảm nhận được mình hát cái gì thì hóa là hú hét à?
+/ Có vấn đề gì đó xảy ra với xã hội này.
1 thằng choai choai đi mui trần, tông vào một cụ bà đi xe đạp mini. Cú tông không mạnh, chỉ đủ làm bà cụ không kịp xử lý mà ngã nhào vào bãi cát bên vệ đường. Không ai giúp bà cụ đứng dậy, thằng oắt kia thì vẫn phì phèo, gác tay lên thành xe gẩy tàn thuốc lá. Một nhóm 2 xe máy khoảng 6 thanh niên, xinh đẹp và lung linh đi đến đoạn đó hú hét "Vãi lều mẹ già, ngã quá chuẩn". Đường tắc ùn ùn chỉ vì ai cũng đi chậm lại để ngắm mui trần sành điệu.
Khi nhìn thấy một cụ ông bị ngã xe bên vệ đường, chàng thanh niên mà tôi biết tà tà tấp xe vào lề, đúng lúc đó cụ ông lại bon bon đạp xe được. Đến hôm rồi chứng kiến cảnh bà cụ kia, tôi nhận ra rằng mọi thứ đang chao đảo.
Cái hồi tôi học cấp 3 ấy, tôi rất hay bỏ tiết ngồi quán, uống từ sữa chua đánh đá tới rượu. Đủ cả. Những lúc ấy không ngừng cắt nghĩa thế giới và để suy nghĩ của mình bò lạc đi lung tung. Tôi rất dễ lấy làm buồn vì những gì diễn ra xung quanh, đặc biệt là những thứ "chuẩn" bị chao liệng. Đến giờ thì các khoảnh khắc tôi từ bỏ càng lúc càng nhiều. Từ bỏ tuốt. Thế giới không là thế giới. Xã hội không là xã hội. Chỉ là cảm nhận trong từng khoảnh khắc.
Thứ duy nhất tôi nhìn mà có thể giãn được cơ mặt là nhìn các đồng chí nít ranh. Có lẽ khi còn mơ màng trong mọi khái niệm, mọi thứ xyz của đời là khi còn ở xứ sở thần tiên.
Có một anh bên Baker&McKenzie nói rằng không hiểu sao nhìn tôi thấy rất giảm stress, nhưng quả thật tôi lại rất stress khi phải tiếp xúc xã hội. Những người thân thì cứ tá hỏa lên sợ tôi bị xã hội này ám hại :)), rồi nhiều khi cáu quá không chịu được thì quát nhặng lên "Tú đừng ngây thơ thế", "Em không thể từ chối lớn được, không ai cho em làm trẻ con mãi đâu"...
Ờ, cũng lấy làm ngạc nhiên là khi không có người, tôi vẫn có thể vừa chạy vừa nhảy chân sáo, miệng ngậm kẹo mút phồng cả má.
Đôi khi còn lấy làm ngạc nhiên với chính mình.
Thế có chết tôi không cơ chứ :))
Ps: Có nhiều bài nghe cực cực thì thầm mà cảm giác cứ như vỡ tung ra ấy.
14.11.10
11.11.10
5.11.10
INTO THE WILD
+/ Đang đọc dở Không số phận, chưa thấy có gì xảy ra nhưng hình như có vấn đề gì đấy và Nhã Nam thu sách về.{Edit: Sáng nay ngồi trên lớp đọc Không số phận. Đã tìm ra vấn đề của cháu nó, tr260-261 hệt nhau, 303-304 cũng hệt nhau. Hôm mới có sách, ở bìa sau đã thấy thừa một "của". Không ngờ lỗi hệ thống tới mức phải thu về}. Ngay tức khắc đã alo cho mấy đồng chí và đúng là đồng chí, chúng tớ có cùng quyết định là không phải đổi chi hết.
Chuyển hướng rồi
Đêm Chile
Đường về nô lệ
Bàn về tự do
Chế độ dân chủ-Nhà nước và xã hội
Tường lửa
Tìm trong hoang dã ( Tôi luôn muốn được như Alexander Supertramp :). Đây là lần đầu tớ đọc, còn film thì xem không biết bao nhiêu lần rồi ( mà không thấy chán ). Ngồi đọc mà cứ cảm giác như có bản ost Guaranteed vang lên ấy.
+/ Ờ, nhớ tớ thì ra ngoài này chơi đi. Tầng 5 đang bỏ không đấy :))
Thông báo với cậu là thứ 5 tuần sau, chị Trang của chúng ta sẽ Nam tiến thăm người yêu sau hơn 1 tháng xa cách. Chuyến đi kéo dài độ 1 tuần :)). Tớ thì không thu xếp đi được vì tớ đang gặp rắc rối với trường lớp và thầy cô :))
Có lẽ đầu tháng 1 cậu nên bay ra đây, tớ kết hợp đi chơi và đi công chuyện trên Sapa ấy mà. Hiểu hem hehehe
+/ Dạo này Thủy cũng đi học sáng. Bọn mình gặp nhau trên đường mà chỉ hihi haha vẫy tay với nhau. Thủy kêu Tú gầy đi nhiều, Thủy nhìn mà thương cứ hoe hoe mắt làm Tú mấy ngày nay đã dậy muộn lại còn phải đi đường khác. Mà đi đường khác thì Tú hay bị bò lạc.
Sáng nay cô giáo gọi lên bảng tra bài. Cô bảo muốn gọi rất nhiều người ngồi phía cuối lớp, cuối cùng cô gọi bạn nữ mặc áo đen ( tức là Tú đó Thủy ) vì "nghe chừng bạn này phớt lờ bài giảng của tôi nhất, không thấy nhìn lên bảng". Thủy nói đúng, có lẽ cái mẹt Tú nó cứ lì lì nên tưởng Tú là gà mờ không biết gì :))). Khổ thân cô giáo!
Vì Tú và Cáo vẫn chưa làm hòa nên hôm rồi Tú không có ai đưa đi mua đồ. Mua tặng thôi, Tú phải đứng lên nằm xuống lâu ơi là lâu để hô khẩu hiệu quyết tâm đi đấy. Dù vẫn đi hai mình, nhưng ít ra là Tú cũng tự đi ra shop được, còn nắm thế chủ động mới oai chứ ( thật ra là tại mẹ không biết đi xe ). Nhưng mà đúng là hơi bị hoa mắt và ong ong đầu. Người chạy qua chạy lại, mùi quần áo mới, màu sắc cứ như rừng hoa ấy... Chết mất!
Dù Thủy ồn ào nhưng Tú thương Thủy lắm!
Chuyển hướng rồi
Đêm Chile
Đường về nô lệ
Bàn về tự do
Chế độ dân chủ-Nhà nước và xã hội
Tường lửa
Tìm trong hoang dã ( Tôi luôn muốn được như Alexander Supertramp :). Đây là lần đầu tớ đọc, còn film thì xem không biết bao nhiêu lần rồi ( mà không thấy chán ). Ngồi đọc mà cứ cảm giác như có bản ost Guaranteed vang lên ấy.
+/ Ờ, nhớ tớ thì ra ngoài này chơi đi. Tầng 5 đang bỏ không đấy :))
Thông báo với cậu là thứ 5 tuần sau, chị Trang của chúng ta sẽ Nam tiến thăm người yêu sau hơn 1 tháng xa cách. Chuyến đi kéo dài độ 1 tuần :)). Tớ thì không thu xếp đi được vì tớ đang gặp rắc rối với trường lớp và thầy cô :))
Có lẽ đầu tháng 1 cậu nên bay ra đây, tớ kết hợp đi chơi và đi công chuyện trên Sapa ấy mà. Hiểu hem hehehe
+/ Dạo này Thủy cũng đi học sáng. Bọn mình gặp nhau trên đường mà chỉ hihi haha vẫy tay với nhau. Thủy kêu Tú gầy đi nhiều, Thủy nhìn mà thương cứ hoe hoe mắt làm Tú mấy ngày nay đã dậy muộn lại còn phải đi đường khác. Mà đi đường khác thì Tú hay bị bò lạc.
Sáng nay cô giáo gọi lên bảng tra bài. Cô bảo muốn gọi rất nhiều người ngồi phía cuối lớp, cuối cùng cô gọi bạn nữ mặc áo đen ( tức là Tú đó Thủy ) vì "nghe chừng bạn này phớt lờ bài giảng của tôi nhất, không thấy nhìn lên bảng". Thủy nói đúng, có lẽ cái mẹt Tú nó cứ lì lì nên tưởng Tú là gà mờ không biết gì :))). Khổ thân cô giáo!
Vì Tú và Cáo vẫn chưa làm hòa nên hôm rồi Tú không có ai đưa đi mua đồ. Mua tặng thôi, Tú phải đứng lên nằm xuống lâu ơi là lâu để hô khẩu hiệu quyết tâm đi đấy. Dù vẫn đi hai mình, nhưng ít ra là Tú cũng tự đi ra shop được, còn nắm thế chủ động mới oai chứ ( thật ra là tại mẹ không biết đi xe ). Nhưng mà đúng là hơi bị hoa mắt và ong ong đầu. Người chạy qua chạy lại, mùi quần áo mới, màu sắc cứ như rừng hoa ấy... Chết mất!
Dù Thủy ồn ào nhưng Tú thương Thủy lắm!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)