Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Pierre Lemaitre. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Pierre Lemaitre. Hiển thị tất cả bài đăng

20.2.22

đường tròn. xoắn ốc

 


Hy sinh là phần cuối trong trilogy về thiếu tá Camille Verhoeven, series theo thứ tự: Travail soigné - Alex - Sacrifices [phần 3 Sacrifices - Hy sinh, bản tiếng Anh lấy tên Camille cũng hay đấy chứ, ngoài việc trilogy bản Anh thống nhất là các tên riêng Irène - Alex - Camille, nó còn ẩn chứa nhiều nội dung truyện]

trong đó phần 1, Irène - vợ của Camille đã bị kẻ thủ ác sát hại khi đang mang bầu 8 tháng, đọc Alex và nhất là Hy sinh sẽ hiểu phần 1 và 3 liên quan nhau thế nào, tiếc là phần 1 chưa được dịch/xuất bản


về Alex http://emidelicate.blogspot.com/2015/05/hai-huoc-en-khoi-au-cua-ket-thuc.html?m=0


Hy sinh thì Hanoi đang 10 độ cóng tay quá cóng luôn cả miệng; không kể ở mảng trinh thám hay trinh thám Pháp, Michel Bussi hay Pierre Lemaitre, nhất là Pierre Lemaitre, được dịch gì tôi sẽ đọc đủ hết vì đây chính là tác giả thực hành ngưỡng mộ văn chương một cách đều đặn những tên tuổi văn chương mà ông ấy thích, như Hẹn gặp lại trên kia chẳng hạn, nó chính là sự ngưỡng mộ Céline; còn ở các tác phẩm trinh thám của ông ấy thì yếu tố hài hước đen là không thể phủ nhận, và có một đặc trưng nữa ở cách ông viết truyện điều tra phá án: mô tả tội ác, không thể cận cảnh và lạnh hơn được nữa

về Hy sinh: ta tưởng mình bị hoàn cảnh vùi dập; không phải; những điều xảy đến với ta đều do ta tự tạo ra chúng; có thể nói không tồn tại 'ngẫu nhiên', đặc biệt trong ánh tranh tối tranh sáng và trò chơi 'căn cước'


ps. lâu lắm mới thấy lại từ "oa trữ" :); và sao lại là: suy nghĩ rất "nung", nung này nung gì :))) đọc thấy "suy nghĩ rất nung" in trên trang sách, một cảm giác nhột nhạt không nhỏ :))))



19.1.17

Kích hoạt một kết cục




Đọc Pierre Lemaitre nên xác định luôn rằng với nhà văn này, không có ranh giới định dạng thể loại trinh thám, tâm lý hay xã hội... tôi không thích việc nhất định phải định danh các tác phẩm của Pierre Lemaitre vào thể loại văn học gì (nếu nó là trinh thám thì phải như này như kia, nếu nó là xã hội thì phải thế này thế khác...), bởi ở Hẹn gặp lại trên kia là tác phẩm không trinh thám đầu tiên của tác giả thì nó cũng có yếu tố trinh thám, rượt đuổi, điều tra thông tin; ở Alex, Ba ngày và một đời dù được định danh là tiểu thuyết trinh thám song là kiểu trinh thám không cần thiết phải rõ nét vai trò của thám tử cảnh sát điều tra. Pierre Lemaitre thích các "bài thực hành ngưỡng mộ văn chương", các câu văn, ý tứ có sự vay mượn của các tác giả mà ông ngưỡng mộ, tiếc rằng ở đối tượng người đọc trâu cũng như bò như tôi, thì chỉ nhận ra "bài thực hành ngưỡng mộ văn chương" của tác giả ở tiểu thuyết giành giải Goncourt Hẹn gặp lại trên kia :))
Chúng ta có trinh thám vừa đọc vừa suy đoán hung thủ hoặc vừa đọc vừa khớp tất cả mảnh ghép để hoàn thành bức tranh; trinh thám biết ngay hung thủ và sự thật từ đầu; trinh thám để mở, mỗi người đọc có một đáp án... Ba ngày và một đời là kiểu trinh thám có thể biết ngay hung thủ là ai từ khi chưa mở sách, chỉ cần tinh ý đọc text bìa cũng lờ mờ đoán ra thủ phạm, hoặc chỉ sau 20-30 trang đầu đã rõ mười mươi hung thủ. Thế thì tại sao còn đọc làm gì :v
Cái này là gout đọc, tôi đọc trinh thám không nhiều, lại thích trinh thám chậm, thiên về tâm lý nhân vật, các chi tiết rất nhỏ lẻ và thực ra không thích quy mô vụ án nhiều xác chết. Vụ án chỉ tầm ở mức tìm thấy một chiếc chìa khóa lạ của người đã khuất và muốn tìm hiểu chiếc khóa này mở cái gì :p thì với tôi cũng đáng đọc, miễn sao, quá trình điều tra thu thập xử lý thông tin được tác giả chú trọng vào các chi tiết rất nhỏ nhưng kỹ thuật quăng thả phải thật khéo, tâm lý nhân vật phải nhiều suy tư móc nối nhạy cảm, và cuối cùng, rất quan trọng, đã là văn học thì thể loại nào cũng vậy, phải nhiều tính văn chương (nhưng đừng sến quá :v)
Ba ngày và một đời kể một câu chuyện rất đơn giản, cậu bé 12 tuổi Antoine với nhiều vấn đề bị dồn nén không giải quyết được đã lỡ tay dùng gậy phang vào đầu (chỗ hiểm) của cậu bé 6 tuổi Rémi và Antoine trở thành hung thủ gây ra án mạng. Trong 2-3 ngày người ta cho rằng Rémi bị mất tích và tổ chức tìm kiếm nhưng không có kết quả, Antoine lọt lưới. Trong thời gian sau đó, một cơn bão kéo theo mưa giông quét qua thị trấn, tất cả mọi vật, việc trôi bồng bềnh, đảo lộn trật tự vị trí, người ta cũng không thấy dấu vết của Rémi, Antoine cũng lọt lưới. 12 năm sau, xác của Rémi được tìm thấy nhưng Antoine vẫn thoát tội
Nếu chỉ nghe kể như vậy, thấy bất công không? :)
Trong một tập truyện ngắn của Karel Capek tôi đọc gần đây, tôi rất ấn tượng ở một vài truyện ngắn bởi ý tứ của nó, rằng, con người thích hợp và phải chịu thứ công lý của chính xã hội loài người, không phải Thượng Đế hay bất cứ đấng nào phán xét, mà chính là những gì thuộc về xã hội loài người, mà ở Ba ngày và một đời, chính là sự cắn rứt lương tâm của hung thủ. Cậu bé 12 tuổi đồng nhất sự nặng nề của cuộc sống với nỗi cô đơn, sự sợ hãi của cậu, từ đấy cậu có cái nhìn bi quan với cuộc đời dù rất cố gắng sống tốt đẹp hơn mỗi ngày. Sự thật dường như được che đậy để không một ai biết, nhưng, những biểu hiện rất nhỏ của mọi người cũng khiến Antoine bị giày vò, muốn chạy trốn, chối bỏ vùng đất với ký ức buồn thảm. Công lý là trừng phạt sẽ hoàn toàn không có giá trị nếu như người phạm tội không sám hối. Sám hối là sự dừng lại, không tái diễn và ăn năn về hành vi đã gây ra. Hung thủ ở Ba ngày và một đời trở thành trung tâm của nỗi bất hạnh, một nỗi buồn thảm thuần khiết đã được dành cho Antoine ngay từ tuổi ấu thơ. Để rồi phải trả giá bằng việc sống không thôi lo sợ dằn vặt, lấy một người phụ nữ mình không yêu, là bố của đứa con ngoài mong muốn... như vậy, Antoine đã tự kết án chính mình.
Hơn 240 trang sách, hung thủ biết ngay từ đầu nhưng tôi vẫn đọc, để cùng đi qua hành trình nhiều năm dài cô đơn u uẩn của Antoine, người đọc cũng có cùng tâm trạng như Antoine rằng, lúc này đây, sự việc cậu bé Rémi chỉ cần có người hỏi cặn kẽ thì lập tức sẽ nhận tội luôn, để mong chấm dứt sự khổ sở trong lòng, được giải thoát khỏi nỗi sợ hãi, ăn năn
Trong ba quyển của Pierre Lemaitre xuất hiện ở VN thì Ba ngày và một đời là quyển có lẽ mờ nhạt, lỏng lẻo nhất; đầu tiên ở văn chương rời rạc, nhiều đoạn được viết gượng ép ngô nghê như một cây bút non tay, việc này gây thất vọng không nhỏ cho người đọc thích Pierre Lemaitre (như tôi :p, có lẽ khoảng viết về trận bão và mấy chục trang đoạn cuối là tôi thấy đúng chất Pierre Lemaitre); thứ nữa về nội dung nhàm chán, ề a, tiết tấu nhanh không ra nhanh, chậm rãi xoáy vào tâm lý tạo độ sâu cũng không, nó rất không phù hợp với độc giả quen đọc trinh thám cướp giết hiếp nhiều án mạng và hành động, thậm chí chắc chắn sẽ có người chê đây là một quyển trinh thám nhiều lỗi, phi lô gíc, gượng gạo. Nhưng tôi lại đặc biệt thích cái kết của nó, một cái kết như nhét kẻ trụy lạc vào đời sống khổ hạnh vậy :)), trừng phạt, trả giá, kỷ luật đôi khi chỉ cần mang hình bóng như cái kết này thôi đã là một hình thức chịu án khổ hình rồi vì không gì bằng toà án lương tâm. Với một số trường hợp người ta sống tốt hơn hay tu tập, không phải bởi tính bản thiện mà chỉ bởi có thể sống như vậy người ta mới cảm thấy được thanh thản, đẩy lùi được phần tối trong họ. Cái kết diễn ra nhanh và đột ngột trong 1-2 trang cuối, nó tạo một cú chuyển bất ngờ, một cảm giác lâu lắm rồi tôi mới có lại kể từ thời đọc Nghe mùi kết thúc của Julian Barnes cách đây 4 năm, nó gây nên chút chao đảo và ngay sau đó, cho tôi cảm giác dễ chịu như vòng tròn đã khép lại, ta quay trở về điểm xuất phát ban đầu.
"Hình phạt mà anh phải chịu, vì tội ác anh từng phạm phải, không được hình thành từ những năm tháng ngồi tù, mà từ cả một cuộc đời anh đã kinh tởm từ trước, nó là tất cả những gì anh ghét cay ghét đắng, phải gần gũi những con người tầm thường, phải làm cái nghề mà anh yêu thích trong một hoàn cảnh mà anh căm thù.
Hình phạt dành cho anh là như thế đó: chịu hình phạt trong tình trạng hoàn toàn tự do với cái giá phải trả là toàn bộ cuộc đời mình"

Bất kỳ điều gì bắt đầu, đều khởi sự một kết cục. Ta đã kích hoạt một kết thúc bắt đầu vận hành, như bật một công tắc. Và dù cơn bão nào có quét qua, thì tất cả rồi sẽ được thiết lập lại theo trật tự và cách riêng của nó

17.9.16

hòa bình vô ích sừng sững như tượng đài



Tôi tin rằng, bất kỳ đất nước nào đi qua một cuộc chiến đều có những hình ảnh như tiểu thuyết Hẹn gặp lại trên kia của Pierre Lemaitre, những thanh niên bắn thủng bụng nhau vô danh, những con người hiểu và biết rằng họ là những người sẽ chết, có thể chết và nếu không, chiến thắng trở về thì chiến thắng luôn là cái gì đó xấu xa, hòa bình gần như vô ích. Đất nước của tôi cũng vậy. Đọc nó, tôi mỉm cười chua xót, vòng xoắn ốc đó rồi sẽ dừng lại như thế nào. Và nếu tôi sinh ra ở mảnh đất khác thì có lẽ tôi cũng thấy hình bóng đất nước mình. Có quốc gia nào trên hành tinh này không từng trải qua chiến tranh không, tôi không thực sự biết nữa. Hòa bình là vô ích vì vòng xoắn ốc có dừng lại đâu.
Câu chuyện này tác giả tưởng nhớ tất cả những người thuộc mọi quốc tịch khác nhau đã nằm xuống trong cuộc chiến 1914-1918. Câu chuyện về ba tay lính sống sót sau cuộc Đại chiến 1914-1918, trở về từ chiến tranh: một, kẻ có cái nhân bất lương thì vẫn bất lương để tiến thân; hai anh lính: một, lành lặn với sự hồn nhiên tưởng như không đáy và một, chân tập tễnh, mặt chỉ còn đôi mắt, một hố lõm sâu là nơi cái mũi từng ngự trị, một hàm răng trên chìa ra, các chỗ còn lại trên mặt và cổ là một đống hỗn độn lầy nhầy. Họ, để tồn tại, để tiến thân... cùng đối mặt với xã hội khóc cải lương cho những anh hùng đã ngã xuống vì Tổ quốc bằng những nghĩa trang, tượng đài "kí ức Tổ quốc" và thờ ơ với những người đang còn sống, những anh lính cùng đường. Nỗi buồn ở đây là nơi gặp gỡ của toàn bộ kết cục cuộc chiến và tất cả sức nặng của nỗi cô đơn trong người lính. Mâu thuẫn về mặt đạo đức, lối sống, quan niệm, mỗi người đều trở thành những kẻ sống bằng đồng tiền lừa đảo, làm sao mà có thể sống trong xã hội bầy nhầy như thế mà không dùng chút mưu hèn kế bẩn, thế là cả ba tay lính cùng nhau thành những kẻ bần cùng bất lương, cạn kiệt nhân phẩm, du đãng lừa phỉnh chính mình và xã hội theo các cách khác nhau nhưng đều đến nơi nghĩa trang kí ức Tổ quốc
Sẽ chỉ còn Pierre Lemaitre ở tiểu thuyết trinh thám Alex nhờ giọng văn hài hước đen đúa, Hẹn gặp lại trên kia là một tiểu thuyết khác hẳn. Ông tự nhận cuối sách rằng đã vay mượn một số tác giả ở điều này hay điều khác, tôi đọc không đủ nhiều để biết cụ thể là vay mượn tình tiết, nhân vật hay cái gì. Chỉ biết rằng, tôi nhận ra chất của Romain Gary ở giọng văn hài hước chao chát, ở không khí những đoạn viết về chiến tranh, tự nhiên tôi nhớ rất nhiều đến hoàn cảnh Romain Gary nằm thập tử nhất sinh trên giường bệnh trong thời kỳ đi lính của ông được miêu tả ở Lời hứa lúc bình minh với 1/3 đầu Hẹn gặp lại trên kia và, điều này mới đặc biệt, một người mẹ không hiện diện trực tiếp, người mẹ luôn đi kèm với Romain Gary và người mẹ của Albert trong Hẹn gặp lại trên kia, một người mẹ màu mè rất oách và bà ấy trở thành một người mẹ rất oách bởi bà ấy được đứa con bé bỏng cuồng viết Romain Gary đưa vào không chỉ một quyển sách :p. Tiếp nữa là Marcel Proust ở những câu văn dài nao nao buồn mà đọc hết câu hết đoạn vẫn lâng lâng hạnh phúc vì mình được hạnh phúc ngay ở trong những bất hạnh. Chất trào phúng cổ điển như kịch tấn trò đời làm người ta nghĩ đến Balzac, Hugo... mà như chính lời cảm ơn của Pierre Lemaitre với các tác giả ông vay mượn thì đây là một cách bày tỏ lòng ngưỡng mộ, tôn kính với văn học cũng như với các tác giả ông yêu mến.
Tôi rất thích giọng văn dịch ở tiểu thuyết này, dù ban đầu hơi bất ngờ khi nhìn thấy dòng Nguyễn Duy Bình dịch ở bìa sách nhưng khi đọc hết trang đầu tiên, tôi nghĩ tôi nhận ra một cái gì đấy hài hước chao chát như đã từng đọc ở Lời hứa lúc bình minh và thấy, nó không trật đường ray chút nào, không một chút nào.
Có một vài dòng ngắn tạo ra khung cảnh trong tiểu thuyết này khiến tôi vừa huhu khóc vừa không sao ngăn mình quặn người khùng khục cười (thật đau đớn làm sao), trang 245 khi Albert anh lính lành lặn và Édouard anh lính bị nát mặt cãi nhau, lao vào oánh đấm nhau mấy quả dù đang vẫn rất yêu thương nhau (mà vì yêu nhao nên mí oánh nhau), tất cả như dừng lại khi Albert đấm vào giữa mặt Édouard, là vào cái chỗ hõm nơi từng có cái mũi í "Albert hoảng quá, nhìn nắm đấm của mình lọt thỏm trong mặt bạn. Như thể anh đã đấm xuyên qua đầu vậy. Và phía trên cổ tay anh là ánh mắt kinh ngạc của Édouard". Tôi không biết mình thích nhân vật anh lính bị nát bấy khuôn mặt chỉ còn đôi mắt Édouard với tài năng ngông cuồng rồ dại hài hước ngẫu hứng phản kháng trộn lẫn vào nhau hay anh lính Albert bởi sự ngây thơ gần như là không đáy và sự thủy chung trong cách làm người của anh ta, tôi không biết mình thích nhân vật nào hơn, có lẽ Édouard nhỉnh hơn đấy. Và cả cái tay thanh tra nghĩa trang Merlin nữa, một nhân vật phụ rất điên rồ, phải điên rồ cỡ như thế thì mới áp chế được thế lực vừa ngu vừa bất lương, một kiểu cục súc húc đầu vào tường liều chết rất dễ thương :p
tóm lại, tôi rất nhớ Romain Gary của tôi.

22.5.15

Hài hước đen: Khởi đầu của kết thúc


Alex của Pierre Lemaitre kể chuyện gì? Chúng ta có một cô gái xinh đẹp bị bắt cóc và bị nhốt vào lồng với lũ chuột, rồi kẻ bắt cóc tự sát, cô gái bị bắt cóc tự giải thoát trước khi cảnh sát kịp tìm thấy, rồi ta biết cô dùng axit sunfuric tiêu diệt ba gã đàn ông, ta tưởng cô ấy nhắm đến nạn nhân nam giới thì cô đưa một bà lên thiên đường và trở lại Paris thanh toán một gã trai độc thân...Quá nhiều xác chết, ta ví cuốn trinh thám Alex này như tác dụng của 3 cú đúp rượu mạnh tới người đọc, nhé.
Điều xảy ra với việc lốc một lúc 2 ly rượu mạnh là tốc độ dòng máu chảy trong ta được nâng lên tức thì. Alex xinh đẹp, mào đầu là thế, xinh đẹp rực rỡ khi đã ngoài sự trông mong của chính cô. Cô thích các bộ tóc giả vì nó cho cảm giác một sự thay đổi cuộc đời. Diện mạo ấy khiến nhân viên nhà hàng phải húych tay nhau khi cô đến, khiến vị khách ngồi bàn ăn gần đấy phải hết sức cầm lòng liếc nhìn một cách lịch sự thay vì mong muốn nhảy bổ vào cô. Ta nghĩ, cô ấy xinh đẹp. Một cô gái 30 tuổi, độc thân xinh đẹp bị bắt cóc trên đường về nhà, bị đánh một cách tàn nhẫn, dứt khoát không nương tay. Và cô ấy đoán chừng kẻ tấn công bắt cóc mình là kẻ đã theo cô ấy mấy ngày nay, có thể đã cười với cô trên tàu điện, đã xuất hiện đâu đó ở góc phố nhìn cô...Nhân chứng duy nhất chứng kiến vụ bắt cóc có vẻ rất ngớ ngẩn còn người cuối cùng giao tiếp với cô thì nhớ cô rất rõ. Vì sao? Vì cô thực sự rất xinh đẹp, không dễ quên được vẻ đẹp ấy
Vậy là Alex 30 tuổi, độc thân, xinh đẹp rực rỡ, và không hề đơn giản bởi một đầu óc vận hành sắc bén ngay cả khi bị tấn công, bị lĩnh đòn như vậy thì không thể nào đơn giản.
Kẻ bắt cóc nhốt và treo cô trần truồng trong một cái lồng bằng gỗ xù xì bủa vây dằm gỗ, một không gian nhỏ hẹp tù túng mà ngay cả nằm gập người trong tư thế bào thai cũng là sự nhồi nhét dồn nén. Cái lồng như sự tra tấn thụ động vì kẻ bắt cóc chỉ muốn nhìn cô chết, bởi cứng người, bởi teo cơ do nằm trong lồng, bởi lũ chuột sẽ kéo đến chia nhau phần thịt trong lồng ấy. Hắn thực sự mong muốn chứng kiến cô chết từ từ.
Alex vẫn suy nghĩ, không ngừng suy nghĩ, cách cô nhận ra kẻ bắt cóc, cách cố gắng giữ kỷ luật bằng việc tập các bài tập co cơ ngay cả khi bị nhốt trong lồng trong tư thế bào thai co quắp, cách ngăn mình rên rỉ, nhận thức mình đã bắt đầu chết, cách chiến đấu với lũ chuột, cách làm mình bị thương (luôn có thôi thúc hủy hoại cơ thể mình) để lấy máu mình làm ướt sợi dây treo cái lồng nhốt cô...Alex rất không đơn giản.
Vụ án tấn công bắt cóc không thích hợp với chỉ huy vụ án Camille Verhoeven, vợ ông bị bắt cóc khi mang thai 8 tháng, được tìm thấy khi đã chết. Sau cái chết của vợ, người mà như ông thừa nhận, không có cô ấy, việc tìm kiếm từ ngữ với ông cũng thành việc khó khăn, từ ngữ như chạy mất hút. Camille mất khả năng, mất phản xạ làm việc theo nhóm, quá cô độc, tự nói chuyện một mình, giữ ý nghĩ trong đầu và vần vò nghiền ngẫm suy nghĩ logic về nó cho đến khi một cái gì đó, một linh cảm được bật ra khỏi đầu, hài hước không cần đến bất cứ sự cố gắng nào, thậm chí không nhận ra mình hài hước. Tất cả những điều ấy gói gọn trong bộ dạng cao một mét bốn mươi lăm sống với một chú mèo.
Kẻ bắt cóc tấn công bị truy đuổi đã nhảy khỏi đường cao tốc tự sát và bị chèn chết bởi một đầu xe kéo rơ-moóc. Hắn thà chết còn hơn phải nhả ra cô gái bị nhốt trong lồng cho cảnh sát giải cứu. Hắn muốn cô chết. Muốn nhìn cô chết từ từ. Muốn nhìn cô đã chết.
Vì sao?
Cảnh sát tìm đến được nơi cô gái bị nhốt thì cô ấy đã tự giải thoát mình thành công, các dấu vết để lại đều dẫn đến ngõ cụt, cô gái biến mất nhiều ngày không ai trình báo, cô gái tự giải thoát cũng đồng nhất với việc xóa gọn dấu vết của mình cũng không tố cáo ai.
Vì sao?
Rượu mạnh cú đúp thứ hai là bữa đại tiệc chóng vánh những xác chết, là những cơn rùng mình khi nghĩ đến việc axit sunfuric đậm đặc 80% được rót vào cổ họng của 6 nạn nhân. Cô gái này có rất nhiều "căn cước", nhiều đến độ cô không nhớ nổi với nạn nhân mình là Nathalie, Laura hay Julia hay Léa...Cú đúp thứ 2 rượu mạnh tức là đã lốc 4 ly liền nhau, bắt đầu phê pha, bắt đầu cuồng. Hung thủ di chuyển làm cho ta có cảm giác không trù liệu, không tính toán, nạn nhân được chọn hoàn toàn ngẫu nhiên. Người đọc luôn có cảm giác cô ấy không hề đơn giản, cô kiên cường, có kỷ luật, rất dứt khoát ra tay, thần kinh lạnh tới mức đứt phựt mất cảm giác và hết sức cô độc, luôn tiềm ẩn một mục đích nhất định phải hoàn thành tới mức thiêng liêng, ta tự hỏi điều gì đợi cô, làm động lực cho cô sau tất cả. Trình tự luôn là đánh, đập nhiều nhát vào đầu nạn nhân bằng hung khí không được định trước, cứ như thể cô sẽ với tay lấy thứ gì gần nhất, tiện nhất, kết thúc việc này nhanh nhất, nạn nhân vẫn thở nhưng chết lâm sàng, bị trói lại và đến nghi thức thiêng liêng: rót nửa lít axit sunfuric đậm đặc vào cổ họng-những chai axit cô đặc 80%, đóng chai nửa lít một từ trước đấy.
Những đoạn gây án của cô gái nhiều căn cước được viết thẳng băng lạnh lùng, nó làm cho người đọc ít nhất phải mở to mắt đọc đúng những gì được viết, phải dụi mắt, lắc đầu qua lại cho tỉnh, nhìn cho kỹ, đọc cho đúng, tưởng tượng rõ nét cái việc thực sự mà cô gái ấy làm. Bức tranh thực tại ấy được vẽ ra vượt thoát ra khỏi hình ảnh những trang trước và sau gây án, một cô gái xinh đẹp, dễ mến, lịch sự, thích cuộc sống và cũng từ chối cuộc sống (bất ổn bấp bênh). Nghĩ, khốn nạn, cô gái này điên rồ bệnh hoạn mà sao ta không thể ghét. Cô gái này lâng lâng không chạm đất, lẩn quẩn u uẩn ở một thế giới nào đó gồm những đồ chơi của một bé gái, những quyển nhật ký dang dở kể những đau đớn mà không ai lắng nghe, chia sẻ hay giúp đỡ, những thứ hồng hồng đậm chất nữ sinh... Cô gái ấy khóc vì cô độc, vì chán nản, vì mệt mỏi mà sao cô ấy vẫn kiên quyết thực hiện kế hoạch như ngẫu nhiên giết người kia, cô ấy vẫn hoàn toàn đủ sức mạnh ra tay dứt khoát không sai một ly nào trong nghi thức axit sunfuric đậm đặc kia. Cô ấy chắc chắn cho mọi kế hoạch khởi đầu của kết thúc, chắc chắn hoàn toàn cho từng chi tiết cái chết của chính mình.
Đọc đến những dòng cuối phần hai ta shock vì cô ta giết chính mình chi li, tiểu tiết, vi tế đến từng hành động. Cô ta chuẩn bị cho cái chết này từ rất lâu. Kẽ nứt ở cô ta đã có từ rất lâu, đã ở đó rất lâu. Một dự cảm người đọc không nhỏ. Điều gì ở phần ba của cuốn tiểu thuyết này?
Cú đúp rượu mạnh thứ ba, ta đi vào trạng thái bắt đầu ngấm rượu, say rồi si nghĩ, suy tư, băn khoăn, những cửa ngõ bước vào lòng người được mở gần như hết. Phần ba là những miếng ghép cuối cùng khớp vào câu chuyện buồn này, thực sự buồn. Không dứt điểm được. Không có đơn kiện. Không có nhân chứng. Không còn tội ác. Không còn nạn nhân. Không còn đao phủ. Camille tìm kiếm cô gái mong cứu mạng cô, đuổi theo cô gái khi cô còn sống, nhìn thấy cô ta chết mà vẫn không biết gì về cô ta dù đã phác họa đến cả nghìn lần, cô ta thực sự là ai, cô ta là nạn nhân hay hung thủ, cô ta không đơn giản, cô ta máu lạnh bệnh hoạn hay cô ta chỉ là một cô gái nuôi giữ thế giới nữ sinh hồn nhiên gồm các câu văn, trích đoạn tiểu thuyết cho riêng mình. Nạn nhân của nghi thức axit sunfuric đậm đặc kia thực chất là ai? mối quan hệ gia đình là thứ đeo bám ta cả đời, không sao thoát được, không sao kết thúc được (cứ đọc Alex đi)? những nạn nhân của cô gái nhiều căn cước kia có thực sự là ngẫu nhiên? sự thật và công lý có nhất thiết phải cùng đi đến một đích?
Và thế là sau 3 cú đúp rượu mạnh. Tôi nhất định phải hút thuốc nhìn trần nhà. Câu chuyện buồn này được kể với giọng văn hài hước, thẳng băng đến rùng rợn ở những đoạn miêu tả gây án, sâu lắng cô độc ở những đoạn cô gái đáng thương kia bị nhốt trong cũi, hay những đoạn Camille chìm vào suy nghĩ ưu phiền. Đến phần cuối, ráp lại hoàn chỉnh một bức tranh thực tại sau tất cả là câu chuyện buồn, nhìn lại cuộc đời được khoác áo ấy, người đọc bị Alex gây cho mối thương cảm vòng xoay đảo chiều liên tục: nạn nhân-hung thủ-nạn nhân-hung thủ và chỉ chăm chăm mong cho công lý được thực thi, sự thật được biết đến.
Tôi tự hỏi, người ta phải hài hước đen ở mức độ khủng long bạo chúa cỡ nào khi đứng trước một câu chuyện như thế này :'(
--------------------------

Tôi vẫn mê trinh thám Pháp, bởi cái văn phong hóm hỉnh, lúc nhanh vẫn nhanh mà thong dong hoa lá dài dòng thì vẫn cứ như thể lịch sử văn chương của chúng tôi còn oách hơn rất nhiều, các người cứ đọc mà xem, thế này chưa là gì . Xây dựng nhân vật thì tự nhiên một cách đặc biệt, một ông chỉ huy cao 1m45 chỉ có thể nhìn lên, gần như không bao giờ phải nhìn xuống, một anh điều tra viên diện đồ hiệu giàu đến tận 5 đời con cháu ăn tiêu không hết của cải mà kiến thức như thể kim từ điển, một anh điều tra viên khác thì điều xuất chúng nhất của anh ta là tiết kiệm đến keo kiệt bủn xỉn (mà thấy đáng yêu chết mất), một ông cẩm nặng tạ mốt tạ hai mỗi lần di chuyển là mặt đất rung chuyển như cỗ máy khổng lồ nào đó vừa cán qua...tâm lý nhân vật thì không chê được điểm nào, nếu để cắt gọt ném ra một văn bản riêng, ta có cảm giác đang không đọc trinh thám, điểm này là điểm tôi yêu nhất ở trinh thám Pháp