Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Hans Christian Andersen. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hans Christian Andersen. Hiển thị tất cả bài đăng

20.3.23

tempo thế giới ấy

 



đây là ba tập truyện [cổ tích] tôi đọc từ đông chí rét buốt tới giờ là xuân phân nồm ẩm. Thói quen của tôi mỗi năm thôi, cứ vào khi trời đất như thế thì tôi sẽ đọc Andersen hay những thế giới có tempo như thế, hoặc đôi lúc tôi phải chui vào thế giới ấy, nên thường tôi xếp chúng vào một chồng không gần nhất nơi tôi nằm đọc, nhưng lúc nào tôi cũng phải nhìn thấy ngay; lúc này trong năm, chắc đã tới lúc tôi phải buông tha chúng để rục rịch đi


về Mộc thần nữ và Một câu chuyện từ những đụn cát, đã có một bài viết: Andersen, của Anh Hoa [https://xuatbankhac.com/blog/andersen/], tôi chọn bài viết này vì tính chất đúng, tinh trong; viết về Andersen có rất nhiều bài viết giọng giỏi văn nhưng lại không cho tôi gì về cảm xúc, không phải khẩu vị của tôi nên tôi không "cẩu" về đây


còn Walter de la Mare, tập truyện thiếu nhi cho tôi ý nghĩ, intuitive thôi, tôi mở đúng cửa nhìn vào. Tôi sẽ tìm đọc những khác, để tìm sợi dây của ông ấy với, chắc chắn có Dante, có Shakespeare, có Henry James, H. P. Lovecraft và cách kể câu chuyện lỏng tay chịu ảnh hưởng từ Andersen; tôi biết nó chắc chắn có tồn tại. Chịu ảnh hưởng của Andersen, như là họ cùng viết những chi tiết như hạt đậu, hạt vừng rơi vào một rãnh một khe hẹp mặt trời khó lòng chiếu tới nhưng không bị Chúa Trời lãng quên; rồi các câu chuyện luôn có vẻ buông tay để các chi tiết rất mảnh dẫn đi như mộng du không trù tính, như các câu chuyện của một người mộng người mơ đi trong đêm rồi bỗng hồn vía trong mơ quay về cái khung thân thật và phải tìm về, tìm cho đúng cửa, mở cho đúng cửa. Nhưng không khí truyện của de la Mare thì quá Shakespeare, Henry James, H. P. Lovecraft [tôi có follow một tài khoản của những người hâm mộ H. P. Lovecraft, vào một khoảnh khắc vô tình nào đấy hơn 1 năm qua, một đoạn văn một chi tiết của/về Lovecraft hiện lên đập vào mắt tôi và tôi đọc, rồi cứ ngẩn người như lạc vào một đêm không ở đây, đêm khác]. Thơ của de la Mare thì làm tôi nghĩ đến William Blake, dù tôi ít đọc thơ của Blake và mới ngó qua 1 vài bài của de la Mare [ông ấy thật không thích bị gọi là Walter]


thế giới cổ tích của Andersen, của Walter de la Mare là một thế giới khiến người ta nghĩ, những câu chuyện này có thật, những câu chuyện có thật dường như đều tốt hơn sự thật, chúng không hề dở chút nào giống như cách nhiều người lớn thấy các câu chuyện cổ tích quá tầm phào, quá "ôi giời truyện cổ tích thôi thôi dẹp cổ tích", chúng đẹp vì chúng có thật theo cách vẫn luôn ở đây và người ta sợ nhìn vào nó. Đôi lúc nằm đọc những câu chuyện này, tôi như đã ở trong nó suốt nhiều thế kỷ dưới bầu trời tháng Ba, sự yên bình nằm ngoài cảm tri như tôi đã giao phó hết mọi sự - vỗ về tâm hồn tôi; đồng thời, một nỗi âu lo âm ỉ vụt qua rất nhanh như cơn đau dạ dày đang dần rời đi xa, như thể một điều gì đó sâu xa thâm căn cố đế của tôi cũng sẽ biến mất theo ngay khi tôi đóng sách lại



ps. tôi đang tìm mua Một xu một ngày, nxb Kim Đồng, có lẽ là bản khác của Tuyển tập truyện thiếu nhi trong ảnh, tuyển tập trong ảnh 534 trang với 17 truyện, Một xu một ngày là tên 1 trong 17 truyện [truyện mà có thần lùn í]. Trong ảnh là sách của người khác, tôi không muốn chơi hủi chơi dơ trấn sách nữa, mà hỏi xin thì tôi ngại :))). Tôi đã bị huỷ và trả lại tiền trước Tết 1 lần, sau Tết 1 lần vì web bán sách hết đầu sách này, họ báo lại sau gần 10 ngày tôi đợi sách giao đến :))))





4.3.16

Chết khi đang mơ giấc mơ của mình





Từ khi biết đọc đến tận bây giờ, tôi vẫn có cái tính zấm zớ trẻ con, không thèm nhao theo số đông hoặc giả vờ không thèm quan tâm :v. Nên tuổi trẻ con, chúng bạn đọc cái gì thì thường tôi sẽ cao ngạo mà bỏ qua cái đó.
Với trường hợp Truyện cổ Anđecxen (Hans Christian Andersen) tôi cho rằng may phước cho đời biết chữ biết đọc của mình là đã gần như bỏ qua nó suốt thời trẻ con, để đến giờ U30 mới động lại, vì thực chất những câu chuyện này đâu có dành cho thiếu nhi nhi đồng. Không chút nào! (Kinh chưa, dạo này cũng dùng chấm than) :p
Andersen dùng con mèo, họa mi (ôi chim họa mi rúng động tâm can, tôi sẽ còn quay lại họa mi), cây cối, hoa lá, đồng tiền xu, chiếc kim, bù nhìn tuyết, chiếc bật lửa, nàng tiên, giấc mơ, đôi giày, chú lính chì, các vị thần, chuột chù, tí hon, thiên tinh...vân vân và vân vân, tất cả các nhân vật ấy cất tiếng nói, cái tiếng nói ấy giải thích về thế giới cũng như cách vận hành của nó (ngay cả Thần Chết); về bài học của sự đúng: đúng chỗ, đúng vị trí (Chuyện cây hoa gai, Chiếc kim thô...cái gì cũng có chỗ của chúng); khả năng dịch chuyển thỏa đáng chính là tài năng (Con trai người gác cổng); hay thế giới đã làm gì với những điều hiếm hoi tuyệt đẹp (Một mảnh lá của trời, Chim họa mi)
Có những truyện mà tôi đặc biệt chú ý ở cách kể truyện cổ, điều tuyệt vời là chỉ bằng chính cách kể rất chân phương một câu chuyện giản đơn mà có thể có được những truyện hay như Một chuyện đau lòng, cách thả tình tiết và câu văn hết sức thông thường nhưng đọc xong, không khỏi nổi gì đó trên da, ngả mũ kính phục. Cũng như Mụ ấy hư hỏng, Một người mẹ, Đứa trẻ trong mồ... đọc xong cứ nhoi nhói cảm giác kim châm đầu ngón tay. Hay những chuyện lý giải khiến ta ồ à, là như thế, là như thế đấy ư như Bù nhìn tuyết, Con quỷ sứ của ông bán hàng tạp hóa, Gia đình nhà cò...
Tôi rất muốn rằng, một khi nào đó tôi cần nghĩ về mọi thứ xung quanh, không cụ thể là nghĩ về cái gì việc gì, chỉ là muốn nghĩ về bất cứ điều gì cái gì như không nghĩ về chuyện gì thì tôi sẽ mở hú họa một truyện nào đó của Andersen và đọc thôi. Tôi tin chắc mình sẽ mỉm cười qui thuận thế giới này mà không phải quác mỏ như chiều nay: cả thế giới đang chống lại tôi à :v
Tôi thích hai câu chuyện đẹp tuyệt vời đau đớn: Bên gốc liễu và Em bé bán diêm, nên tôi đã lấy tên cho đống chữ này như bạn đã biết đấy: Chết khi đang mơ giấc mơ của mình. Hai hình ảnh cuối truyện thực sự gây cho tôi một cảm giác se lòng tê tái. Ngày xưa còn bé, tôi không nghe cô giáo giảng bài, tôi đọc Em bé bán diêm (Cô bé bán diêm) và luôn tự hỏi tại sao ông ấy lại viết một câu chuyện buồn đến thế này, buồn quá, và tôi tránh đọc lại suốt bao năm. Giờ, phước cho tôi, tôi vẫn thấy buồn quá, và chỉ có thể nhẩm trong đầu: cười lên bé yêu, không còn đói rét, không còn đau buồn nào đe dọa được em, cô bé ngủ ngoan nhé.
ps: các cô gái, chàng trai đang oằn oại vì tình yêu (vì những điều khác nữa), xin hãy đọc Nàng tiên cá. Tôi rất thích thái độ của cái kết.
Lúc nào nhớ ra thì viết tiếp