- Cuộc săn cừu hoang ( Haruki Murakami )
Các bạn thích ông này như tôi, thì cứ tiếp tục mua và đọc. Về cá nhân, tôi vẫn giữ đúng nhận xét là tôi thấy cuốn này yếu ớt lắm í. Trước, tôi tưởng Sputnik là yếu ớt, nhưng tôi thấy cuốn này còn yếu hơn. Sau khi đọc Tôi nói gì khi nói về chạy bộ, tôi biết cuốn này là một trong những cuốn thuở bình minh của đời văn. Song, tôi vẫn cứ thử, dù biết là sẽ không thích.
- Một tiểu thuyết Pháp ( Frédéric Beigbeder )
Vầng, là cái ông Tình yêu kéo dài 3(0) năm đấy ạ :)). Cứ từ từ, từ từ. Cái mạch của nó, bác nào đã từng đọc Tình yêu kéo dài chắc sẽ hiểu. Thời gian này, tôi hơi căng thẳng tí, nên tôi không hợp với kiểu cả một chặp dài về một gã say bị té trên hè :))
- Bà Mụ ( Chris Bohjalian )
Ai đã từng bị ấn tượng bởi dịch giả Thi Trúc của Cọp Trắng thì nên tiếp tục với cuốn này. Cuốn này nhìn xinh xắn như một cuốn sách ngoại ấy. Lúc tôi cầm sách, thấy dịch giả Thi Trúc thì poke luôn. Qủa thật, không phải tiếc.
Đấy, đôi khi tôi chọn sách theo dịch giả. Đôi khi còn theo cả người biên tập và người sửa bản in nữa cơ. Gọi là thêm một lý do để lỡ có phải cuốn dở tệ thì cũng không quá ngán ngẩm bản thân.
- Kẻ trộm sách ( Markus Zusak )
Ấn tượng. Ấn tượng. Ấn tượng. Thi thoảng tớ cũng có duyên với sách hot.
- Đổi chỗ ( David Lodge )
Các bạn nào thích cái giọng văn châm biếm kiểu Lược sử máy kéo với Lịch sử tình yêu thì gật đầu với tớ cuốn này đi. Sau biến cố mất ví, mất hết giấy tờ, tớ bị mất 3 hôm không thiết đọc một-cái-gì-cả. Cuối cùng nhờ Đổi chỗ này mà tớ lại về đúng chỗ của tớ đấy :))
- Anh em nhà Caramazov ( F.Dostoevsky )
Ai đã từng mong Tội ác và ( Trừng ) Hình phạt? Ai đã từng mong Anh em nhà Karamazov? Hiện đang có cả 2 rồi, Anh em nhà Caramazov mới tái bản được độ 1 tuần nay. Có thông tin nói rằng sắp có Tội ác & Hình phạt của nhà Nhã Nam, chẳng biết vịt ở đâu?
- Kho báu mặt trời ( Mikhail Prishvin )
Một trong những cuốn sách trong sáng, dễ thương nhất, giọng văn lung linh, tuyệt vời nhất của mảng thiếu nhi mà tôi đọc trong 4 tháng gần đây. Không có cuốn này, chắc tôi bị loạn óc.
- Hà Nội trong mắt một người Mỹ ( Conor Lauesen )
Qua con mắt của chàng trai này ( tầm tuổi tôi mà ), tôi thấy Hà Nội gần gũi hơn.
Dù sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng tôi không quen thuộc với thành phố này đến mức đi công tác xa 1 tháng, về ôm một cô gái Hà Nội và nói anh nhớ Hà Nội quá. Cũng không lạ lẫm trước thành phố này như những bộ phim chiếu rạp lấy bối cảnh Hà Nội cho tôi cảm giác ấy. Nó rất chung chung, mơ hồ. Nó là một thành phố của tiếng ồn, còi xe, thành phố của những liên lu bất tận mất mỹ quan, mất vệ sinh, thành phố của nếp sống và văn hóa vỉa hè song lại vô cùng kín kẽ. Với tôi, nó như một món mỗi-thứ-một-tí.
Mai mốt M về, M đọc cả cuốn này nhé. Trong ký ức của M, Hà Nội ngoài tàu điện, còn gì không?
Có nhiều lỗi văn bản. Sách đẹp. Gía bìa rẻ bất ngờ :))
PS: Không theo thứ tự thời gian xuất bản. Chẳng nhớ là đã gợi ý tới cuốn nào. Nhìn lên giá thì thấy sau Chuyện tình giai nhân là mấy cuốn cũ cũ, rồi tới Cuộc săn cừu hoang. Nên bắt đầu luôn từ đấy. Bỏ qua các cuốn xuất bản lâu lâu kiểu Palomar
Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT
18.4.11
2.4.11
+/ Chuyện tình giai nhân ( Trương Ái Linh )
Sau Sắc, giới, tôi tìm đến một truyện ngắn Tình yêu. Phải nói về cảm giác ngay khi tôi đọc xong truyện ngắn này. Tôi cứ lẩm nhẩm trong đầu cả ngày cái đoạn "Gặp lại người mà bạn đã gặp trong ngàn vạn người xa lạ, trong ngàn vạn năm, trong vô biên và hoang lạnh thời gian, không sớm một bước...". Bao giờ cũng thế, tôi ngậm ngùi câu cuối "Ờ, bạn cũng ở đây à?"
Ngay cả gần đây, khi M về. Cái cảm giác đấy lại xuất hiện.
Rồi tôi xem 1 bộ phim truyền hình cơ nhé :) "Mối tình nồng thắm" và cứ ghi nhớ là mai mốt sẽ tìm truyện vì khi hết tập phim bao giờ cũng nghe thấy cái gì mà dựa trên ... Trương Ái Linh
Đến hôm kia, khi đọc những trang đầu tiên của Chuyện tình giai nhân thì mới ớ ra, là cái phim truyền hình kia :)
Về ý thích thì tôi lại thích Hoa hồng nhung và hoa hồng bạch. Cái gông vàng
+/ Xạ thủ nằm bắn ( Jean-Patrick Manchette )
Lúc đọc xong cuốn này, tôi thốt lên rằng lâu lắm mới đọc được cuốn trinh thám hay.
Tôi nghĩ rất nhiều đến M. Tôi nói những điều này với M, đặc biệt là cái kết cho tay xạ thủ và M hỏi tôi, có phải anh đang ở đoạn giữa của bi kịch?
+/ Vân Vy ( Thuận )
Mỗi chương cứ như một truyện ngắn í nhỉ. Câu văn không dồn dập như Chinatown nhưng mấp mé mấp mé cái gì đấy như cái bóng.
+/ Ba gã cần khử ( Jean-Patrick Manchette )
Tôi đọc Xạ Thủ xong, thì chuyển sang Vân Vy, xong thì tiếp luôn Ba gã. Hờ hờ, thế mà tôi vẫn nói được câu "Lâu lắm mới đọc được cuốn trinh thám hay" :)
Tôi thích Ba gã hơn. Cái phong cách viết trinh thám của J.P Manchette cũng rất buồn cười, nó làm cho mình cảm giác kinh sợ chính bản thân. Vì bỗng dưng nhận ra, cái ác cũng có vẻ đẹp của nó, tính không an toàn của thế giới cũng có số phận hay ho của nó. Thốt nhiên, mình lại ưng vẻ đẹp cái ác. Thế mới chết chứ :)
+/ Nhật ký mang thai (Yoko Ogawa)
Đến cuốn này là tôi đã đọc Yoko Ogawa được 3 cuốn, đều của Nhã Nam. Tôi thích cái cách tác giả này miêu tả, hay nói chung là tôi thích văn phong của văn học Nhật, có gì đấy buồn, chậm, cũ kỹ nhưng logic, rất thật. Như khi tả về các ngón chân của thầy giáo, tôi mường tượng rất rõ ràng về những ngón chân ấy, thật như các ngón chân xấu xí của tôi lúc này. Như khi nói về cảm giác nuốt đồ ăn của người đàn ông (đứa bé) trong Nhà ăn buổi chiều tà..., nó cũng thật như cảm giác của tôi suốt 3 tháng nay, không muốn nhắc, nghĩ tới thịt heo (chưa kể nhai và í ẹ-nuốt), nghĩ tới đúng là một cảm giác muốn bắn pháo hoa bằng miệng :(
Sau Sắc, giới, tôi tìm đến một truyện ngắn Tình yêu. Phải nói về cảm giác ngay khi tôi đọc xong truyện ngắn này. Tôi cứ lẩm nhẩm trong đầu cả ngày cái đoạn "Gặp lại người mà bạn đã gặp trong ngàn vạn người xa lạ, trong ngàn vạn năm, trong vô biên và hoang lạnh thời gian, không sớm một bước...". Bao giờ cũng thế, tôi ngậm ngùi câu cuối "Ờ, bạn cũng ở đây à?"
Ngay cả gần đây, khi M về. Cái cảm giác đấy lại xuất hiện.
Rồi tôi xem 1 bộ phim truyền hình cơ nhé :) "Mối tình nồng thắm" và cứ ghi nhớ là mai mốt sẽ tìm truyện vì khi hết tập phim bao giờ cũng nghe thấy cái gì mà dựa trên ... Trương Ái Linh
Đến hôm kia, khi đọc những trang đầu tiên của Chuyện tình giai nhân thì mới ớ ra, là cái phim truyền hình kia :)
Về ý thích thì tôi lại thích Hoa hồng nhung và hoa hồng bạch. Cái gông vàng
+/ Xạ thủ nằm bắn ( Jean-Patrick Manchette )
Lúc đọc xong cuốn này, tôi thốt lên rằng lâu lắm mới đọc được cuốn trinh thám hay.
Tôi nghĩ rất nhiều đến M. Tôi nói những điều này với M, đặc biệt là cái kết cho tay xạ thủ và M hỏi tôi, có phải anh đang ở đoạn giữa của bi kịch?
+/ Vân Vy ( Thuận )
Mỗi chương cứ như một truyện ngắn í nhỉ. Câu văn không dồn dập như Chinatown nhưng mấp mé mấp mé cái gì đấy như cái bóng.
+/ Ba gã cần khử ( Jean-Patrick Manchette )
Tôi đọc Xạ Thủ xong, thì chuyển sang Vân Vy, xong thì tiếp luôn Ba gã. Hờ hờ, thế mà tôi vẫn nói được câu "Lâu lắm mới đọc được cuốn trinh thám hay" :)
Tôi thích Ba gã hơn. Cái phong cách viết trinh thám của J.P Manchette cũng rất buồn cười, nó làm cho mình cảm giác kinh sợ chính bản thân. Vì bỗng dưng nhận ra, cái ác cũng có vẻ đẹp của nó, tính không an toàn của thế giới cũng có số phận hay ho của nó. Thốt nhiên, mình lại ưng vẻ đẹp cái ác. Thế mới chết chứ :)
+/ Nhật ký mang thai (Yoko Ogawa)
Đến cuốn này là tôi đã đọc Yoko Ogawa được 3 cuốn, đều của Nhã Nam. Tôi thích cái cách tác giả này miêu tả, hay nói chung là tôi thích văn phong của văn học Nhật, có gì đấy buồn, chậm, cũ kỹ nhưng logic, rất thật. Như khi tả về các ngón chân của thầy giáo, tôi mường tượng rất rõ ràng về những ngón chân ấy, thật như các ngón chân xấu xí của tôi lúc này. Như khi nói về cảm giác nuốt đồ ăn của người đàn ông (đứa bé) trong Nhà ăn buổi chiều tà..., nó cũng thật như cảm giác của tôi suốt 3 tháng nay, không muốn nhắc, nghĩ tới thịt heo (chưa kể nhai và í ẹ-nuốt), nghĩ tới đúng là một cảm giác muốn bắn pháo hoa bằng miệng :(
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)