Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

31.5.15

NGÔI NHÀ TO VÀ NGÔI NHÀ NHỎ


NGÔI NHÀ TO VÀ NGÔI NHÀ NHỎ 
(TÁC GIẢ: UENO YOSHI - FUJISHIMA EMIKO)
Lời kể lại: con Lốc Biểu tượng cảm xúc wink Biểu tượng cảm xúc tongue

Ở ngoại ô thành phố có một con sông, bên cạnh con sông là một cánh rừng. Ở phía Đông cánh rừng có ngôi nhà nhỏ của bạn Chuột xinh xắn đứng chơ vơ một mình, còn ở phía Tây có ngôi nhà lớn của bạn Gấu tốt bụng cũng đứng chơ vơ. Ngôi nhà nhỏ của bạn Chuột nằm bên bờ một dòng sông còn ngôi nhà lớn của bạn Gấu nằm cạnh một cây sồi khổng lồ, cả hai bạn đều sống một mình. Mỗi sáng, Gấu lớn và Chuột nhỏ cùng dậy sớm đi làm, bạn Chuột nhỏ đi về hướng Đông vào thành phố làm việc trong một tiệm bánh, còn bạn Gấu đi về hướng Tây để vào rừng. Hai bạn thui thủi làm việc ngày ngày đều rất tất bật, mà chẳng nói chuyện với ai. Vào Chủ Nhật được nghỉ, cả hai cùng quyết định rời khỏi nhà đi chơi, Chuột nhỏ rời khỏi nhà đi vào rừng vì biết đâu có thể gặp được ai đó trong rừng, còn Gấu lớn đi vào thành phố và tự nói với mình, mình muốn gặp được ai đó trong thành phố. Cả hai rảo bước đi qua nhau nhưng không gặp được nhau vì đều chăm chú nhìn về phía trước. Chuột nhỏ ở trong rừng ngày Chủ Nhật thật đông đúc động vật rộn ràng đi dã ngoại nhưng chỉ có mỗi Chuột nhỏ là lẻ loi, còn Gấu lớn vào thành phố nhộn nhịp, ai nấy vui vẻ chuyện trò chỉ riêng Gấu lớn lạc lõng một mình. Cả hai ủ rũ về nhà: Ôi ôi, cô đơn làm sao. 

Đến ngang nhà Gấu lớn, hai bên bỗng nhìn thấy nhau và cất tiếng chào bạn: Ch...chào đằng ấy. Vậy là cả hai cùng nhau ngồi uống trà. Bàn uống trà của Gấu lớn còn lớn hơn cả ngôi nhà của Chuột nhỏ, và Chuột nhỏ cũng là vị khách đầu tiên trong nhà Gấu lớn. Uống trà với một ai đó, trà như mọi ngày cũng trở nên khác thường, đặc biệt thơm ngon. Hai bạn nói với nhau đủ thứ chuyện. Chuyện thành phố. Chuyện trong rừng. Chuyện ngày xưa. Chuyện ngày nay. Chuyện tương lai...Cứ như vậy, thời gian vui vẻ trôi qua và đến lúc chào tạm biệt nhau rồi.
Tạm biệt đằng ấy. Chủ Nhật tới nhất định sẽ gặp lại - cả hai cùng nói
Chủ Nhật tiếp theo, từ sáng sớm trời đã đổ mưa tầm tã, gió thổi ào ào. Đến chiều tối mưa gió trở nên dữ dội hơn nữa, nước dâng lên nhanh chóng. Nguy hiểm quá! Gấu lớn lo lắng cho ngôi nhà bên bờ sông của Chuột nhỏ nên chạy băng ra khỏi nhà, chạy hết tốc lực về phía bờ sông. Mưa mỗi lúc một lớn, nước sông đang dâng lên nhanh hơn nữa, trông thấy ngôi nhà của Chuột nhỏ gặp nguy hiểm. Không còn cách nào khác, Gấu lớn Hây da, nhấc bông căn nhà của Chuột nhỏ lên và băng băng chạy trong cơn bão mịt mùng. Dù đau rã cả vai nhưng Gấu lớn vẫn tiếp tục chạy dưới cơn mưa xối xả và không ngớt lời trấn an bạn mình, Chuột nhỏ nằm im trong nhà - đằng ấy đừng ló ra nhé. 
Cuối cùng cũng về tới nhà, Gấu lớn nhẹ nhàng đặt ngôi nhà của Chuột nhỏ xuống gốc cây sồi bên cạnh nhà mình, cây sồi lớn sẽ che chở cho căn nhà này. 
Vậy là trong căn nhà thênh thang của bạn Gấu, trong căn phòng lớn, bên chiếc bàn rộng, hai bạn thư thả cùng nhau nhâm nhi trà nóng, một ngày Chủ Nhật vất vả nhưng vẫn gặp được nhau, nhỉ Biểu tượng cảm xúc smile
Cứ như vậy, từ đó trở đi ngôi nhà lớn của Gấu và ngôi nhà nhỏ của Chuột đứng cạnh nhau. Mỗi sáng hai bạn chào nhau - Chào đằng ấy, rồi đi vào rừng và vào thành phố làm việc. Đến cuối ngày khi đêm xuống, cả hai cùng ngồi bên tách trà nhâm nhi và nói với nhau về đủ thứ chuyện trong ngày.
Hai bạn đã không còn lẻ loi cô đơn thui thủi một mình nữa hihihi Biểu tượng cảm xúc kiss

Ps: nay Chủ Nhật nè, mai 1/6 nữa, cả thế giới nhìn nhau bằng đôi mắt trẻ thơ nhá.

30.5.15

Nhật ký thì phải bí mật





Cuốn nhật ký bí mật (Sue Townsend) là một quyển nhật ký dí dỏm, chất dí dỏm của cậu bé dậy thì Adrian Mole tự coi mình là nhà trí thức bị quên lãng. Cậu ghi nhật ký hàng ngày từ những việc nhỏ nhặt ăn món gì, mua món gì...đến những việc làm công ích như giúp đỡ, chăm sóc một ông cụ gần 90 tuổi ở dơ, nghiện rượu bia và thuốc lá, hay trải nghiệm cuộc hôn nhân điên đảo của cha mẹ mình: cãi lộn-chia tay-tái hợp, rồi đến sự kiện công việc đầu tiên kiếm được từng xu từng bảng, hay việc bố mất việc và hai bố con đứng trước nguy cơ chết đói...Tất nhiên nhật ký chỉ viết những chuyện thường ngày như vậy thì có nhật ký để làm gì hí hí hí, nhật ký phải là nơi lưu giữ những thứ không thể công khai hay một khi đã công khai thì phải khiến người đọc nó, đọc không dứt ra được, khi nó nói đến những lần đầu tiên ngủ dậy bị ướt quần, những mụn đỏ tuổi dậy thì, rồi tạp chí To và Căng giấu dưới giường, trò ngớ ngẩn mà bất cứ gã trai mới lớn nào cũng làm: đo thằng nhỏ 11cm, rồi đến ngày nó dài thêm 1 phân, rồi có bạn gái và nghĩ là sắp phải dùng đến thằng nhỏ kia, và không thể thiếu nỗi ám ảnh nó sẽ không chịu dài ra hahaha , lại còn việc thích một nụ hôn kiểu Pháp nhưng không biết làm thế nào nên đành hôn kiểu Anh, hay đáp số đơn giản cho bài toán mụn đỏ: biết hôn một cái là "da tôi lại tốt vô cùng" hahaha, hay chấp nhận thằng nhỏ có cuộc sống riêng của nó và mình không kiểm soát được hí hí hí...
lịch sử giai đoạn nào đấy của mỗi người, không là cuốn nhật ký thì còn là cái quái gì cơ chứ 

Ps: sách được tài trợ bởi Ngô Tuấn 

22.5.15

Hài hước đen: Khởi đầu của kết thúc


Alex của Pierre Lemaitre kể chuyện gì? Chúng ta có một cô gái xinh đẹp bị bắt cóc và bị nhốt vào lồng với lũ chuột, rồi kẻ bắt cóc tự sát, cô gái bị bắt cóc tự giải thoát trước khi cảnh sát kịp tìm thấy, rồi ta biết cô dùng axit sunfuric tiêu diệt ba gã đàn ông, ta tưởng cô ấy nhắm đến nạn nhân nam giới thì cô đưa một bà lên thiên đường và trở lại Paris thanh toán một gã trai độc thân...Quá nhiều xác chết, ta ví cuốn trinh thám Alex này như tác dụng của 3 cú đúp rượu mạnh tới người đọc, nhé.
Điều xảy ra với việc lốc một lúc 2 ly rượu mạnh là tốc độ dòng máu chảy trong ta được nâng lên tức thì. Alex xinh đẹp, mào đầu là thế, xinh đẹp rực rỡ khi đã ngoài sự trông mong của chính cô. Cô thích các bộ tóc giả vì nó cho cảm giác một sự thay đổi cuộc đời. Diện mạo ấy khiến nhân viên nhà hàng phải húych tay nhau khi cô đến, khiến vị khách ngồi bàn ăn gần đấy phải hết sức cầm lòng liếc nhìn một cách lịch sự thay vì mong muốn nhảy bổ vào cô. Ta nghĩ, cô ấy xinh đẹp. Một cô gái 30 tuổi, độc thân xinh đẹp bị bắt cóc trên đường về nhà, bị đánh một cách tàn nhẫn, dứt khoát không nương tay. Và cô ấy đoán chừng kẻ tấn công bắt cóc mình là kẻ đã theo cô ấy mấy ngày nay, có thể đã cười với cô trên tàu điện, đã xuất hiện đâu đó ở góc phố nhìn cô...Nhân chứng duy nhất chứng kiến vụ bắt cóc có vẻ rất ngớ ngẩn còn người cuối cùng giao tiếp với cô thì nhớ cô rất rõ. Vì sao? Vì cô thực sự rất xinh đẹp, không dễ quên được vẻ đẹp ấy
Vậy là Alex 30 tuổi, độc thân, xinh đẹp rực rỡ, và không hề đơn giản bởi một đầu óc vận hành sắc bén ngay cả khi bị tấn công, bị lĩnh đòn như vậy thì không thể nào đơn giản.
Kẻ bắt cóc nhốt và treo cô trần truồng trong một cái lồng bằng gỗ xù xì bủa vây dằm gỗ, một không gian nhỏ hẹp tù túng mà ngay cả nằm gập người trong tư thế bào thai cũng là sự nhồi nhét dồn nén. Cái lồng như sự tra tấn thụ động vì kẻ bắt cóc chỉ muốn nhìn cô chết, bởi cứng người, bởi teo cơ do nằm trong lồng, bởi lũ chuột sẽ kéo đến chia nhau phần thịt trong lồng ấy. Hắn thực sự mong muốn chứng kiến cô chết từ từ.
Alex vẫn suy nghĩ, không ngừng suy nghĩ, cách cô nhận ra kẻ bắt cóc, cách cố gắng giữ kỷ luật bằng việc tập các bài tập co cơ ngay cả khi bị nhốt trong lồng trong tư thế bào thai co quắp, cách ngăn mình rên rỉ, nhận thức mình đã bắt đầu chết, cách chiến đấu với lũ chuột, cách làm mình bị thương (luôn có thôi thúc hủy hoại cơ thể mình) để lấy máu mình làm ướt sợi dây treo cái lồng nhốt cô...Alex rất không đơn giản.
Vụ án tấn công bắt cóc không thích hợp với chỉ huy vụ án Camille Verhoeven, vợ ông bị bắt cóc khi mang thai 8 tháng, được tìm thấy khi đã chết. Sau cái chết của vợ, người mà như ông thừa nhận, không có cô ấy, việc tìm kiếm từ ngữ với ông cũng thành việc khó khăn, từ ngữ như chạy mất hút. Camille mất khả năng, mất phản xạ làm việc theo nhóm, quá cô độc, tự nói chuyện một mình, giữ ý nghĩ trong đầu và vần vò nghiền ngẫm suy nghĩ logic về nó cho đến khi một cái gì đó, một linh cảm được bật ra khỏi đầu, hài hước không cần đến bất cứ sự cố gắng nào, thậm chí không nhận ra mình hài hước. Tất cả những điều ấy gói gọn trong bộ dạng cao một mét bốn mươi lăm sống với một chú mèo.
Kẻ bắt cóc tấn công bị truy đuổi đã nhảy khỏi đường cao tốc tự sát và bị chèn chết bởi một đầu xe kéo rơ-moóc. Hắn thà chết còn hơn phải nhả ra cô gái bị nhốt trong lồng cho cảnh sát giải cứu. Hắn muốn cô chết. Muốn nhìn cô chết từ từ. Muốn nhìn cô đã chết.
Vì sao?
Cảnh sát tìm đến được nơi cô gái bị nhốt thì cô ấy đã tự giải thoát mình thành công, các dấu vết để lại đều dẫn đến ngõ cụt, cô gái biến mất nhiều ngày không ai trình báo, cô gái tự giải thoát cũng đồng nhất với việc xóa gọn dấu vết của mình cũng không tố cáo ai.
Vì sao?
Rượu mạnh cú đúp thứ hai là bữa đại tiệc chóng vánh những xác chết, là những cơn rùng mình khi nghĩ đến việc axit sunfuric đậm đặc 80% được rót vào cổ họng của 6 nạn nhân. Cô gái này có rất nhiều "căn cước", nhiều đến độ cô không nhớ nổi với nạn nhân mình là Nathalie, Laura hay Julia hay Léa...Cú đúp thứ 2 rượu mạnh tức là đã lốc 4 ly liền nhau, bắt đầu phê pha, bắt đầu cuồng. Hung thủ di chuyển làm cho ta có cảm giác không trù liệu, không tính toán, nạn nhân được chọn hoàn toàn ngẫu nhiên. Người đọc luôn có cảm giác cô ấy không hề đơn giản, cô kiên cường, có kỷ luật, rất dứt khoát ra tay, thần kinh lạnh tới mức đứt phựt mất cảm giác và hết sức cô độc, luôn tiềm ẩn một mục đích nhất định phải hoàn thành tới mức thiêng liêng, ta tự hỏi điều gì đợi cô, làm động lực cho cô sau tất cả. Trình tự luôn là đánh, đập nhiều nhát vào đầu nạn nhân bằng hung khí không được định trước, cứ như thể cô sẽ với tay lấy thứ gì gần nhất, tiện nhất, kết thúc việc này nhanh nhất, nạn nhân vẫn thở nhưng chết lâm sàng, bị trói lại và đến nghi thức thiêng liêng: rót nửa lít axit sunfuric đậm đặc vào cổ họng-những chai axit cô đặc 80%, đóng chai nửa lít một từ trước đấy.
Những đoạn gây án của cô gái nhiều căn cước được viết thẳng băng lạnh lùng, nó làm cho người đọc ít nhất phải mở to mắt đọc đúng những gì được viết, phải dụi mắt, lắc đầu qua lại cho tỉnh, nhìn cho kỹ, đọc cho đúng, tưởng tượng rõ nét cái việc thực sự mà cô gái ấy làm. Bức tranh thực tại ấy được vẽ ra vượt thoát ra khỏi hình ảnh những trang trước và sau gây án, một cô gái xinh đẹp, dễ mến, lịch sự, thích cuộc sống và cũng từ chối cuộc sống (bất ổn bấp bênh). Nghĩ, khốn nạn, cô gái này điên rồ bệnh hoạn mà sao ta không thể ghét. Cô gái này lâng lâng không chạm đất, lẩn quẩn u uẩn ở một thế giới nào đó gồm những đồ chơi của một bé gái, những quyển nhật ký dang dở kể những đau đớn mà không ai lắng nghe, chia sẻ hay giúp đỡ, những thứ hồng hồng đậm chất nữ sinh... Cô gái ấy khóc vì cô độc, vì chán nản, vì mệt mỏi mà sao cô ấy vẫn kiên quyết thực hiện kế hoạch như ngẫu nhiên giết người kia, cô ấy vẫn hoàn toàn đủ sức mạnh ra tay dứt khoát không sai một ly nào trong nghi thức axit sunfuric đậm đặc kia. Cô ấy chắc chắn cho mọi kế hoạch khởi đầu của kết thúc, chắc chắn hoàn toàn cho từng chi tiết cái chết của chính mình.
Đọc đến những dòng cuối phần hai ta shock vì cô ta giết chính mình chi li, tiểu tiết, vi tế đến từng hành động. Cô ta chuẩn bị cho cái chết này từ rất lâu. Kẽ nứt ở cô ta đã có từ rất lâu, đã ở đó rất lâu. Một dự cảm người đọc không nhỏ. Điều gì ở phần ba của cuốn tiểu thuyết này?
Cú đúp rượu mạnh thứ ba, ta đi vào trạng thái bắt đầu ngấm rượu, say rồi si nghĩ, suy tư, băn khoăn, những cửa ngõ bước vào lòng người được mở gần như hết. Phần ba là những miếng ghép cuối cùng khớp vào câu chuyện buồn này, thực sự buồn. Không dứt điểm được. Không có đơn kiện. Không có nhân chứng. Không còn tội ác. Không còn nạn nhân. Không còn đao phủ. Camille tìm kiếm cô gái mong cứu mạng cô, đuổi theo cô gái khi cô còn sống, nhìn thấy cô ta chết mà vẫn không biết gì về cô ta dù đã phác họa đến cả nghìn lần, cô ta thực sự là ai, cô ta là nạn nhân hay hung thủ, cô ta không đơn giản, cô ta máu lạnh bệnh hoạn hay cô ta chỉ là một cô gái nuôi giữ thế giới nữ sinh hồn nhiên gồm các câu văn, trích đoạn tiểu thuyết cho riêng mình. Nạn nhân của nghi thức axit sunfuric đậm đặc kia thực chất là ai? mối quan hệ gia đình là thứ đeo bám ta cả đời, không sao thoát được, không sao kết thúc được (cứ đọc Alex đi)? những nạn nhân của cô gái nhiều căn cước kia có thực sự là ngẫu nhiên? sự thật và công lý có nhất thiết phải cùng đi đến một đích?
Và thế là sau 3 cú đúp rượu mạnh. Tôi nhất định phải hút thuốc nhìn trần nhà. Câu chuyện buồn này được kể với giọng văn hài hước, thẳng băng đến rùng rợn ở những đoạn miêu tả gây án, sâu lắng cô độc ở những đoạn cô gái đáng thương kia bị nhốt trong cũi, hay những đoạn Camille chìm vào suy nghĩ ưu phiền. Đến phần cuối, ráp lại hoàn chỉnh một bức tranh thực tại sau tất cả là câu chuyện buồn, nhìn lại cuộc đời được khoác áo ấy, người đọc bị Alex gây cho mối thương cảm vòng xoay đảo chiều liên tục: nạn nhân-hung thủ-nạn nhân-hung thủ và chỉ chăm chăm mong cho công lý được thực thi, sự thật được biết đến.
Tôi tự hỏi, người ta phải hài hước đen ở mức độ khủng long bạo chúa cỡ nào khi đứng trước một câu chuyện như thế này :'(
--------------------------

Tôi vẫn mê trinh thám Pháp, bởi cái văn phong hóm hỉnh, lúc nhanh vẫn nhanh mà thong dong hoa lá dài dòng thì vẫn cứ như thể lịch sử văn chương của chúng tôi còn oách hơn rất nhiều, các người cứ đọc mà xem, thế này chưa là gì . Xây dựng nhân vật thì tự nhiên một cách đặc biệt, một ông chỉ huy cao 1m45 chỉ có thể nhìn lên, gần như không bao giờ phải nhìn xuống, một anh điều tra viên diện đồ hiệu giàu đến tận 5 đời con cháu ăn tiêu không hết của cải mà kiến thức như thể kim từ điển, một anh điều tra viên khác thì điều xuất chúng nhất của anh ta là tiết kiệm đến keo kiệt bủn xỉn (mà thấy đáng yêu chết mất), một ông cẩm nặng tạ mốt tạ hai mỗi lần di chuyển là mặt đất rung chuyển như cỗ máy khổng lồ nào đó vừa cán qua...tâm lý nhân vật thì không chê được điểm nào, nếu để cắt gọt ném ra một văn bản riêng, ta có cảm giác đang không đọc trinh thám, điểm này là điểm tôi yêu nhất ở trinh thám Pháp

18.5.15

Nhân chứng đã chết (Harlan Coben)


Kathy, người yêu của Christian Steele-một ngôi sao bóng bầu dục đang lên, bỗng biến mất bí ẩn, 18 tháng trôi qua, vụ mất tích không tiến triển, đứng nguyên tại chỗ thì bố của Kathy, một bác sỹ pháp y của hạt bị đâm trúng tim, giả thuyết cho rằng đây là vụ cướp của giết người. 2 ngày sau tấm ảnh Kathy khỏa thân xuất hiện trên một tạp chí khiêu dâm, những tình tiết xảy ra như thể Kathy còn sống, như thể chính cô gửi tạp chí và gọi điện cho mọi người...Myron, đại diện thể thao của Christian , cũng là bạn trai cũ của chị gái Kathy và cộng sự lao vào cuộc điều tra với mục đích hy vọng Kathy còn sống và tìm ra cô, tìm ra hung thủ giết bố của Kathy, hay thậm chí, tìm ra mục đích của bức ảnh khỏa thân kia có phải là một vụ chơi xấu trong lĩnh vực chuyển nhượng thể thao hay không bla bla bla
Rốt cuộc, người ta không đơn giản như cái họ thể hiện, họ là cáo già rừng hoang hay sói thảo nguyên hay ngoan hiền như thỏ thì chỉ có chính linh hồn họ mới tỏ tường được.

Cốt truyện như đang xem một bộ phim Mỹ, hành động-điều tra-thế lực ngầm-thành phố trụy lạc...và không thể thiếu môn bóng bầu dục bạo lực được 
Giọng văn hài hước, cách viết gọn, tiết tấu nhanh. Nói chung đọc để giết thời gian thì ok, chứ với dân ghiền trinh thám thì hơi nhẹ ở độ lắt léo, tình tiết đánh đố. 
Còn nói đến thể loại như con Lốc, thích nhân vật chính kiểu thẩn thơ ngơ ngẩn lơ tơ mơ suy luận, nội tâm u ám...í thì đúng là đọc quyển này như kiểu ngồi ì trên ghế vừa ăn bánh kem bơ, uống sữa súc cù là, vừa xem chương trình thể dục thể thao và nghĩ mình sẽ giữ dáng bằng phương pháp thẩm thấu qua mắt ấy 
Mình không thích tác giả này vì ổng xây dựng nhân vật chả nội tâm gì cạ , đọc ít thì còn thấy duyên duyên kiểu Mỹ, chứ đọc đến đầu sách thứ 2 là thấy cứ nhạt toẹt.

17.5.15

Dũng cảm để tiến tới, để rời xa và để chấp nhận


Mình chơi với một thằng ku 94 tính đến giờ được khoảng 6 năm (hôm rồi hai chị em ngồi lẩm nhẩm đếm trên đầu ngón tay thì ra kết quả vậy). Hai chị em cách nhau 8 tuổi nhưng cảm thấy gần gũi có thể do chia sẻ được với nhau chuyện gia đình vì dường như đều gánh trên vai nhiều trách nhiệm, phụ huynh cũng làm con trẻ nhiều khi khó sống. Nghĩ ra chắc hợp nhất khoản chém gió, cũng kỳ lạ là hoàn cảnh, tính cách, sở thích...chả hợp nhau tí nào nhưng đã ngồi chém thì chém cả ngày được. Vui nhất là hai chị em cùng ngồi ngắm gái, đến gần đây có zai bảo rất thích em, nên em cứ trả lời thật cho zai biết là em thích gái hay thích zai @.@, thì con Lốc mới tuyên bố zõng zạc với thằng em là từ nay em không được rủ chị ngắm gái nữa, chị không ngắm gái với em nữa đâu, tui là gái mà suốt ngày bố rủ tôi ngồi soi gái là sao 
Đang chơi vui như vầy thì hôm rồi nhà em có việc, mình về nhà em cách Hanoi khoảng 40-45km. Đi 2 ngày xa thủ đô, xa quần chúng nơi ở hiện tại-cái nơi mà bạn có ở Châu lục khác oánh zắm thì họ cũng phải thức giấc hin hít ngưi ngửi í. Về tới nhà sau 2 ngày, con Lốc mang luôn danh ủ mưu chăn phi công trẻ, rồi hàng xóm rất thiện ý ngồi cân đo đong đếm hộ con Lốc thằng này hơn thằng kia ở điểm gì, lấy thằng này thì được ở mặt nào, mất mặt nào...con Lốc chỉ cười.
Sống theo đời, sống theo người, sống theo nhu cầu, gợi ý của kẻ khác là việc con Lốc không quan tâm để ý. Nhưng thằng em non trẻ thì bắt đầu ngại. Haizza, gọi vào ăn cơm thì thôi, em không vào đâu. Ngồi uống nước thì mình ngồi thế này có sợ bị soi không chị. Chị em huých vai nhau mà con Lốc cũng nhìn thấy trong mắt nó vẻ nghi ngại.
Ôi zởi, tối qua hơi buồn chút chút, bao nhiêu năng lượng muốn bóp cổ tin đồn anh dồn hết vào yoga. Đú đởn một động tác mới, động tác khó chưa được tập bao giờ, cũng không có người hướng dẫn mà hôm qua tưởng gãy cổ, đứt mất cả mảng tóc (vì không thể nào zướn người nhấc được một tí ti cái đầu thoát khỏi sàn, trong khi vẫn trượt, miết tóc kin kít trên thảm như lao theo quán tính), hậu quả là sáng nay cái lưng đau lên tận óc, cổ chân phải thì hơi gượng gượng. Bù lại, đón nhận những phần đau đớn trên thân thể này thì cảm nhận rõ rệt là mình vẫn phải sống với những cái cầm nắm được rõ zành zành như thế này của cuộc đời. Nên mọi việc dù có tồi tệ thế nào thì cũng là một phần của việc sống, cũng là bình thường, nhỉ. Trải nghiệm gặp gỡ rồi rời xa, đoàn tụ rồi chia ly, sống rồi chết...vẫn muôn đời không thay đổi. Tình cảm con người đòi hỏi rất nhiều dũng cảm, để tiến tới hay dũng cảm hơn, để rời xa, và kiên cường hơn nữa như con Lốc vẫn đang cố gắng kiên cường (suốt 3 năm qua) là tập quên đi, tập chấp nhận, tập cất đi hàng ngày, mỗi ngày một ít như tờ lịch xé mỗi ngày, một thứ ngọt ngào mình đã từng có. 
hahahahahahaha, tất cả mọi việc đều có thể chấp nhận được. Cuộc sống mà. Chuyện lìu tìu thế này chỉ làm tổn thất vẻ quyến rũ của màu son mới vừa oánh xong thôi, phí cả ra, nhể 

12.5.15

ĐÔI LÔNG MÀY BỊ CẮT

ĐÔI LÔNG MÀY BỊ CẮT
Trích: Những bất hạnh của Sophie 
(Nữ bá tước De Ségur)

Một thứ nữa mà Sophie cực kỳ muốn sở hữu là một đôi lông mày thật rậm. Một ngày kia, người ta bảo với cô bé rằng cô nhóc Louise de Berg sẽ thật xinh đẹp nếu có lông mày. Lông mày Sophie đã thưa lại còn màu vàng nữa, nên nhìn chẳng rõ gì cả. Cô bé cũng nghe nói rằng muốn làm tóc dày và dài, cần phải cắt chúng thường xuyên.
Một hôm, Sophie tự ngắm mình trong gương và thấy lông mày mình thưa quá là thưa.
"Bởi vì tóc trở nên dày hơn khi người ta cắt chúng, cô bé tự nhủ, nên lông mày là một bộ tóc thu nhỏ cũng phải giống như vậy. Mình sẽ cắt chúng để chúng mọc lại dày hơn"
Thế là Sophie cầm kéo và cắt cụt lông mày mình. Cô bé soi gương, thấy việc này khiến gương mặt cô trông thật buồn cười nên không dám đi ra phòng khách.
"Mình sẽ đợi đến giờ ăn tối, cô tự nhủ; mọi người sẽ không nhìn mình khi đang ở bàn ăn"
Nhưng mẹ cô không thấy cô ra ăn đã sai Paul, anh họ cô, đi tìm.
"Sophie, Sophie, em có đó không? Paul hét toáng lên khi bước vào. Em làm gì đấy? Ra ăn đi nào!
- Vâng, vâng, em ra đây, Sophie vừa đáp vừa đi giật lùi để Paul không nhìn thấy đôi lông mày bị cắt của cô"
Sophie đẩy cửa đi vào.
Cô bé vừa bước chân vào phòng khách, tất cả đã nhìn cô và phá lên cười.
- Bộ dạng mới kỳ cục làm sao! ông Réan nói.
- Con bé đã tự cắt lông mày của nó! bà Réan thốt lên.
- Trông buồn cười quá, buồn cười quá đi mất! Paul nhận xét.
- Thật ngạc nhiên là con bé đã khác đi rất nhiều khi cắt bỏ đôi lông mày, ông Aubert, bố của Paul nói.
- Tôi chưa bao giờ thấy khuôn mặt nào đặc biệt hơn thế này, bà Aubert bình luận.
Sophie đứng như trời trồng, hai tay buông thõng, đầu cúi gằm, không biết trốn vào đâu. Thế nên cô gần như vui mừng khi mẹ cô nói:
"Cô hãy về phòng đi, thưa cô, cô chỉ toàn làm những điều ngốc nghếch thôi. Đi đi, để tôi khỏi phải nhìn thấy cô trong buổi tối hôm nay nữa"
Sophie đi ra, tới lượt chị vú cười khi nhìn thấy khuôn mặt to đỏ lựng và không có lông mày đó. Mặc cho Sophie giận dữ, những người nhìn thấy cô bé vẫn phá lên cười và khuyên cô nên dùng than tô lên chỗ lông mày bị cắt. Một hôm, Paul mang tới cho cô một chiếc hộp nhỏ được buộc dây, có dấu xi cẩn thận.
"Này, Sophie, bố anh gửi tặng em một món quà này", Paul nói, vẻ ranh ma.
- Cái gì thế? Sophie vừa hỏi vừa hấp tấp cầm chiếc hộp lên.
Chiếc hộp được mở ra: trong đó có một cặp lông mày giả thật đen, thật dày. "Để em dán vào chỗ giờ đây không còn lông mày nữa", Paul nói. Sophie đỏ mặt, tức giận và ném đôi lông mày vào mũi Paul, cậu bé vừa bỏ chạy vừa cười vang.
Lông mày của Sophie phải mất tới sáu tháng mới mọc trở lại, và chúng không bao giờ mọc dày được như Sophie mong muốn; nhưng cũng kể từ đó, Sophie không bao giờ tìm cách để có được đôi lông mày dày đẹp nữa.

---------++++-----------
Sophie 4 tuổi đấy, còn cái hồi con Lốc học lớp 7 cơ nhé,13-14 tuổi rồi, cũng bắt đầu để ý làm đỏm. Giá mà lông mày của mình đậm hơn, rõ khuôn hơn thì trông mình sẽ sáng sủa hơn tí. Hay là mình cạo lông mày hết đi, cho nó mọc lại đậm hơn, hoặc là cạo mảnh mảnh, bớt lại chỗ lông mày đậm nhất thôi.
tí nữa thì cạo rồi đấy, nhưng quách tỉnh nghĩ ra, cạo đi thì nó trắng hếu á , ai cũng nhìn thấy nó trắng hếu một thời gian í hả . Thồi, không cạo đâu. 
Đúng rồi, muốn mặt sáng sủa hơn thì sửa kiểu tóc đi. Phần tóc mái bây giờ dày quá, nó chiếm đến gần cả phần tóc trên đỉnh đầu rồi kìa. Phải cắt bỏ nó đi, tạo ranh giới để tóc mái lưa thưa, mỏng manh thôi, có như thế mặt mày mới sáng sủa được. Cắt tóc dễ hơn cạo lông mày vì tóc trên đỉnh đầu, không bị lộ như lông mày (nghĩ cái gì mà nghĩ ngu thế không biết được Lốc ơi là Lốc)
Nghĩ được đến đấy, cầm ngay cái kéo dưới bếp lên nhà, cầm chỗ tóc nằm giữa mái và đỉnh đầu cắt xoẹt xoẹt xoẹt. Cắt ngắn đi chưa đủ, phải cắt bằng sạch thì thôi, cắt sát đất, cắt sát da đầu, cắt cho đến khi chỗ tóc ấy biến mất thì thôi , cắt cho không ai còn nhìn thấy chỗ tóc ấy thì thôi 
Cắt xong, phủi mặt mũi xong, nhìn lại mẹt trong gương
Ôi mẹ ơi, sao trên đầu mình lại có chỗ trắng hếu bằng nửa bàn tay chính giữa đầu thế này. Ôi mẹ ơi, sao lại trắng hếu như một dòng thác chảy giữa đầu thế này. Ôi mẹ ơi, chạm tay vào, chỗ thì zam záp như ngày xưa sờ cằm ông Nội có râu, chỗ thì tua tủa như vỏ chôm chôm thế này 
1 năm sau chỗ í mới mọc tóc lên che hết trắng trắng, nó mọc từ 1cm thành 2cm thành 3cm, khốn khổ nhất là giai đoạn tầm 3-4cm, nó dựng lên giữa đầu như thể ăn mừng chiến công sáng tạo của con Lốc ngu ngốc. Ai nhìn cũng cười, hồi ấy ông bố còn nhíu mày ngơ ngác hỏi con gái: sao con lại cắt tóc thế kia *sửng sốt*, ôi zồi ôi bà Ngỗng ơi là bà Ngỗng *bó tay lắm rồi*
Giờ sắp 30 tuổi rồi, thi thoảng đi cắt tóc thì đòi hỏi người ta cạo lông mày làm thành khuôn cho, vì vẫn đúng lý lẽ là càng hay cắt hay cạo thì càng nhanh mọc, tất nhiên có thể mọc đậm lên nữa. Qua bao nhiêu năm tháng, vẫn phải kiềm chế hết sức để không thốt ra câu ngu ngốc: hay là anh/chị/bác...cạo sạch lông mày của em/cháu đi, để nó nhanh mọc, mọc đậm hơn í.
Tôi nản con Lốc lắm . Thật!!

6.5.15

VIÊN ĐÁ DƯỚI CHÂN THÁP





Ác nhân của Yoshida Shuichi xây dựng những phân cảnh về giới trẻ lạc bước trong vòng xoáy cuộc sống đô thị, về nỗi cô đơn đến tuyệt vọng, nỗi buồn của cảm giác mong mỏi ai đó lắng nghe câu chuyện của mình, những tiếng nói luôn trực thoát ra, những câu chuyện luôn muốn được kể mà những thanh âm ấy đập dữ dội vào tường, và như dội lại từ căn nhà hoang, không có người nghe. Xã hội ấy có rất nhiều người không có ai là quan trọng với mình, không có ai để nhìn thấy họ hạnh phúc là ta cũng thấy vui. Xã hội ấy có quá nhiều người không có.

Yoshino tới chỗ hẹn gặp bạn trai và không trở về nữa. Sáng hôm sau, xác cô được tìm thấy trên một con đèo.
"Việc một người không còn trên cõi đời này nữa, không phải là việc mất đi một viên đá trên đỉnh kim tự tháp, mà là việc mất một viên đá dưới chân tháp"
Cô gái trẻ Yoshino lạc bước trong đô thị lớn, bị cuốn vào vòng xoáy cuộc sống, coi việc hẹn hò qua mạng vừa là thú vui trong lúc chờ đợi một mối quan hệ nghiêm túc, kiếm một tấm chồng, vừa là công việc đem lại chút tiền tiêu vặt. Tôi nói, tác giả tạo nên một nhân vật như vậy, cho nhân vật ấy chết đi như mất đi một viên đá nơi nền móng của ngọn tháp. Sự kiện ấy bắt đầu mở ra chuỗi đào bới từ nạn nhân mà lan rộng ra xung quanh những người trẻ cô đơn đến tuyệt vọng, là sự xáo trộn nền móng để, dù là nhân vật phụ, họ cũng được độc giả nhìn vào nội tâm mình và xem xét chúng

Có 2 nghi phạm, tôi sẽ gọi cả hai là ác nhân.
Ác nhân 1 là một gã ti tiện bỉ ổi, có thể nói một phần nào vô thức trong gã nhận ra mình đáng tởm đến mức gã chỉ săn, chỉ cảm thấy hứng thú với các cô gái chất phác, "quê quê", ác nhân 1 ngay khi để nạn nhân lên xe chở đến con đèo kia, gã đã tự nói với mình "loại con gái như thế này phải bị đàn ông giết thôi". Và cuộc đời dù có vận hành thế nào, thì kiểu người này mãi mãi không thể đổi thay, nó như cái hố đen trong người gã choán hết cả linh hồn rồi, không còn chừa đến một kẽ hở
Ác nhân 2 là một gã trai bị ruồng bỏ từ bé, sống với cảm giác bị ruồng bỏ đến độ không thực sự còn biết nỗi buồn là gì, không tình yêu, không bạn bè, "rốt cuộc thằng bé đang sống với niềm vui gì". Gã tìm kiếm sự đụng chạm xác thịt, cảm giác vuốt ve gần gũi từ nhà thổ, đến với duy nhất một cô cũng có khi chỉ để chìa tay cho cô gái nằm gối đầu, có khi chỉ để cùng nhau ăn cơm hộp, hay chỉ để có người nói chuyện. Cuộc đời gã dường như phù hợp với vai trò bị ruồng bỏ. Cho đến khi biết được ánh sáng ngọn hải đăng cuộc đời mình thì trễ quá. Nhưng biết được ánh sáng ấy vẫn là điều có ý nghĩa nhất, nhỉ
Chỉ cần đi 1/3 truyện là đoán biết được hung thủ, đi 1/2 truyện là rõ ràng đâu là kẻ thủ ác. Nhưng người đọc như tôi lại luôn có ý muốn bênh vực hung thủ, một mong muốn vô lý đến mức giá như hung thủ là người khác. Động cơ giết người hoàn toàn không có, chỉ là rất vô tình, bộc phát như trái phá, hành động giết người xảy ra, số phận sắp đặt họ trên con đèo đó và làm nên bi kịch mà chính họ cũng không thể lý giải nổi hành động của mình ngoài nói lời xin lỗi cho tất cả.
Điểm sáng lấp lánh của truyện là mối tình của ác nhân 2 và cô gái 30t, dường như sống là lênh đênh trước biển lớn, nhất định phải có tình yêu làm ngọn hải đăng dẫn lối, một kẻ cô độc phải gặp đúng một thực sự cô đơn thì cả hai mới tìm thấy ngọn hải đăng của mình. Có như thế cả hai mới đồng lõa cùng làm nạn nhân của cô đơn, có như thế đời mới có niềm vui, đã không còn cô đơn khi tìm thấy một cô đơn khác.
Kỹ thuật viết của Yoshida Shuichi đặc biệt chặt chẽ, lối kể chuyện như lời dẫn trước khi vào phim, luôn báo trước một tình tiết, không hề lắt léo hay đánh đố độc giả, ông cứ đưa thẳng một nhân vật hoàn toàn mới mẻ vào, rồi kể câu chuyện của họ, vệt tối, hố đen trong con người họ, rồi buông thõng hình ảnh nhân vật trong cảnh quan: bóng tối của công viên như chùm lấy hai bóng người; ngoài hiên gió thổi lạnh buốt; tuyết rơi...như chúng ta thật sự nhỏ bé, và chính xác là hữu hạn trước cuộc đời, cảnh quan này. Tôi thích nghĩ, đây là một tiểu thuyết có yếu tố trinh thám-điều tra, có yếu tố thôi nhé , cốt truyện hay lồng trong một lối văn chương dễ tiếp cận. Cũng là cả một tư duy văn học đánh dấu tác giả với người đọc rồi 

1, Tôi thường nói, thường viết thế giới này, xã hội này, thế giới kia...như thể tôi nằm ngoài nó. Cách đây 2 tháng, tôi có đọc một cuốn sách triết học tôn giáo, tác giả có nhắc đến căn bệnh này, tức là cứ như thể tôi nằm ngoài thế giới nên tôi chỉ danh nó là thế giới này, thế giới kia...tôi cứ cười mình mãi, thật ra nó chỉ là một thói quen tôi tự tách tôi ra khỏi chính mình để xem xét, và tôi tự lừa mình mỗi khi tôi không biết làm gì với những việc diễn ra xung quanh (việc tự lừa mình, giả vờ như không biết hay huyễn hoặc mình chả phải là việc loài linh trưởng mang tên con người làm giỏi nhất thì còn loài nào vào đây nữa). Vì thế tôi cứ ngoan cố gọi thế giới là thế giới này, xã hội này. Nhưng thực ra, nó không là gì khác hơn ngoài thế giới tôi đang sống, tôi đang thấy. Ta là một phần của nó, nó bao hàm, chung chứa ta
Nếu có một lúc nào đấy chúng ta cảm thấy đơn độc, buồn bã vì mong mỏi ai đó lắng nghe lòng ta hay thậm chí mất luôn cả mong muốn được lắng nghe, xin hãy trò chuyện với chính mình trước đã, đùa cợt với bộ não của chính mình và viết ra chúng, kể chúng ra...làm bất cứ điều gì ta muốn, ta thích để thả nó ra, chia sẻ nó. Tôi tin rằng hẹn hò qua mạng, khách sạn tình yêu không hoàn toàn xấu xí, không muốn nói là nó có ích trong việc giải tỏa nỗi cô đơn. Mạng xã hội rất điên rồ, nhưng hãy dùng cái mặt tích cực của nó nhiều hơn. Ta chọn lựa cách giấu mình, hòa nhập rồi tách biệt rồi lại hòa nhập, sống như xóa dấu vết...rốt cuộc thì mục đích cuộc đời cũng là gần gũi nhất con người có thể, nhỉ
2, Mỗi khi đọc một quyển sách đến hồi kết, ngoài việc thôi thúc phải viết gì đó ra thì còn một nỗi hoang mang ta có viết được hết, viết được đúng, chính xác điều ta muốn viết không. Chỉ cần dễ dàng bỏ cuộc trước nguy cơ không biết viết gì, thì ngay sau đó sẽ lại ân hận, giá như mình viết gì đó, dù chỉ một câu thôi, hay trích dẫn một đoạn mình cho là cái nhân của quyển sách ấy thôi thì có phải đỡ đánh lô tô trong lòng không 

3.5.15

CẢ THỨ CÒN LẠI LẪN THỨ RỜI XA

CẢ THỨ CÒN LẠI LẪN THỨ RỜI XA
Chó xanh Lông Dài (Hwang Sun-Mi)
Lông Dài được sinh ra khác hẳn với anh chị em của nó, lông dài, đen tuyền, chính vì vậy, Lông Dài như một cô chó lạc loài. Một cách kiên cường Lông Dài lần lượt đi qua các trải nghiệm, chứng kiến em Đốm út chết ngoài vườn, hay mẹ và anh bị trộm chó đánh bả bắt đi, chiến đấu bảo vệ gia đình, chiến đấu với đồng loại để khẳng định mình, để sinh tồn, kết bạn, có con, chia ly rồi gặp gỡ, sum vầy lại lìa xa với bạn, với con. Đặc biệt chính là trải nghiệm cảm xúc với các sinh vật sống khác loài. Với con người-ông chủ To Giọng lúc yêu rồi ghét, hờn giận và biết ơn, người bạn ấm áp Dong Yi. Với con mèo già khó tính luôn tỏ ra biết tuốt, với cô gà mái Em Chồng chảnh chọe lải nhải đến phát sốt...Những trải nghiệm bắt buộc của cuộc sống không khiến cô chó Lông Dài gục ngã, chỉ khiến Lông Dài học được cách chấp nhận mà không ngừng đấu tranh, không ngừng tiến về phía trước. Một cô chó khác thường kiss emoticon
Cho đến một ngày, như mọi thứ đẹp đẽ tỏa sáng đều có thời khắc tàn lụi, Lông Dài cười trong giấc ngủ đi con đường đến với bạn, đến với chiếc cầu thang ốc sên-nơi có ông lão To Giọng già yếu cất tiếng gọi Ja Ang trìu mến
Cuộc sống là một nơi chốn hiện thực khắc nghiệt. Kỳ diệu ở chỗ, mọi thứ sinh ra từ những điều tàn khốc, trơ trụi lại có thể ẩn chứa vẻ đẹp giản dị, ngây thơ đến thế.
P/s: Chó xanh Lông Dài, Cô gà mái xổng chuồng nằm trong bộ sách Văn học về loài vật của Hwang Sun-Mi (không tìm thấy bài viết của mình về quyển Cô gà mái xổng chuồng, thế mới đau). Văn hóa Hàn Quốc sao lại làm con người ta dễ zưng zưng con mắt thế này :(
------------
Tôi luôn mơ ước có một chú chó to to sống đời với tôi, nhưng quá sợ hãi trước việc sống với tôi là nó cũng đánh mất tự do, ăn ở chật hẹp, không chạy nhảy vui chơi (khó lòng biết tới cơn gió thổi bạt cả tai :p) nên tôi chọn nuôi mèo, vì một suy nghĩ nào đấy tôi cho rằng mèo là loài dũng cảm hơn, tức là tôi nghĩ...có thể nó sẽ đỡ tủi thân hơn chó khi sống cảnh tù túng
Hôm trước có đọc một truyện trinh thám, nhân vật trong đó có nhận định rằng chó được sinh ra để gần gũi con người, còn loài mèo, chúng không thuộc về thế giới này. Có lẽ vì thế mà nếu có hỏi rằng đời tròn hay méo thì loài người trả lời ừm hứm ummmm hummm, chó cũng sẽ gâu gâu gấu gấu không rõ ràng. Chỉ riêng có cái bọn mèo chảnh chóa chảnh mèo là thản nhiên MÉO. Chúng có thuộc về thế giới này đâu hahahahaha



Đây là quyển trinh thám gây thất vọng nhất trong mấy năm cuộc đời con Lốc đã từng kinh qua mảng truyện này :((
Hơn 450 trang mà phải tới gần trang 180 mới gần như rõ ràng mối quan hệ, sự vụ rắc rối của các nhân vật (đây là một nhược điểm lớn vô cùng trong việc xuất bản, xuất bản không theo thứ tự cũng ok thôi, nhưng lại nhằm đúng cái tập có liên quan mật thiết đến một tập trước đấy để xuất bản trước. Quá là tai hại, đánh đố khả năng kiên nhẫn của độc giả)
Dù đã cố gắng đọc lại, ngừng lại để tư duy nối các điểm mấu chốt nhỏ...nhưng kết cục là nhiều đoạn vẫn không thực sự hiểu tác giả đưa vào để làm gì. Tình tiết rời rạc, trật tự logic gần như không có. Đọc 200 trang đầu, tưởng đây là phong cách viết phiên bản lỗi, nhái lại của Fred Vargas, tức là diễn biến chậm, nhiều khi hay buông lơi, lạc vào tư duy, cảm xúc lẩn thẩn của nhân vật (những cái lẩn thẩn đặc biệt có ích trong điều tra)...nhưng hóa ra là không phải, càng đọc càng thấy thất vọng.
Nếu được xuất bản đúng thứ tự, chỉ cần đúng thứ tự là cái tập liên quan đến cơn say của Marino và sự việc ông ấy làm với bác sĩ Scarpetta thôi, thì may ra cứu vãn được chút xíu cảm tình người đọc
Có rất nhiều thuật ngữ pháp y, tâm lý học, kỹ thuật pháp y...được nhồi nhét trong một văn phong lủng củng, rời rạc, thêm quả dịch luẩn quẩn. Làm đọc xong, con Lốc tự khâm phục chính mình pacman emoticon. Trình kiên nhẫn của mình level cao vice car dice