Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

28.2.10

CON ĐƯỜNG


+/ Tôi rất hay ngại tiếp xúc với người lạ. Ví dụ nếu phải gặp họ để vì công việc gì đó thì sẽ như chuyện ăn cơm thôi. Nhưng nếu phải gặp một ai đấy mà không biết sẽ để gì thì cứ rối tung mù lên.
Lần đầu tiên cha mẹ tôi quyết định tôi phải gặp mặt một anh chàng theo đúng kiểu gặp mặt làm quen. Hai người chẳng nói chẳng rằng cứ để con bé tiếp đón anh ta như một vị khách thông thường vào cửa hàng. Khi anh chàng đi rồi, họ cùng cười hề hề "con trai cô H đấy con ạ", rồi thì "trông khỏe mạnh, lành hiền, công việc cũng ổn định, hai đứa cưới luôn năm nay thì tốt". Ngất xỉu!
Cha mẹ cứ thấy hàng ngày tôi hòa mình vào cuộc sống này và cho rằng chuyện gì đến thì sẽ đến. Với tôi cũng sẽ như bao người. Tới tuổi thì phải ngấp nghé hẹn hò, yêu đương. Kiểu kiểu vậy.
Tôi nói với cha mẹ rằng: Con sợ lắm. Tự nhiên con phải gặp, làm quen với một người trời ơi đất hỡi nào đấy mà con chẳng biết con sẽ để làm gì.
Cha thì cứ khăng khăng phải gặp thì mới quen chứ. Có lạ thì rồi sẽ quen. Sao ngang thế nhỉ? Có ai ăn thịt đâu mà cứ nguầy nguậy ra.
Thế là mặt buồn hiu hiu rồi khóc um lên. Con không thích
hết!
Vụ này không những làm cha mẹ tôi, mẹ con anh chàng kia mà cả cô em út của tôi nữa vừa ngượng ngịu, ngại ngùng, xấu hổ và cả bực tức với cái đứa ngốc nghếch là tôi.
Thông thường nếu những lần tiếp xúc mà tôi quyết định mình sẽ tới chỗ hẹn là tôi đã được chuẩn bị đón nhận một thế giới mới. Cũng thông thường tôi sẽ không nói gì nhiều, và cứ chăm chăm nhìn cái thế giới mới mẻ kia để ghi nhận gì đó từ nơi ấy. Có thể là khuôn lông mày rất đậm nhưng ngay ngắn, hay hàm răng thợ nhuộm của thế hệ Tetracyclin, hay họ cười mủm mỉm hiền khô, hay kiểu khoanh tay trước ngực như một thói quen... Tôi thích ghi nhớ những đặc điểm như vậy. Dù rằng có khi tôi sẽ lại quên rất nhanh. Vì trí nhớ tôi rất kém mà.
Con đường tôi hay đi thường thường là vậy. Nhưng giờ, tôi sẽ đi con đường khang khác với mọi khi.
+/ Dạo này với con mắt của cha thì tôi đang là đứa con không ngoan ngoan như trước đây. Hôm qua sau bữa tối gần 2 tiếng đồng hồ như bình thường vốn là vậy. Hai chị em ngồi thảo luận với cha. Chị lớn đã bị chửi và gần như bị đánh. Chị rút lui xuống tầng 1. Còn mỗi cái mẹt tôi hứng sóng gió. Nói một hồi ông không chịu tiếp nhận ý kiến của mình. Tôi đổ hết can đảm nói câu cuối cùng của những điều cuối cùng:"Người thương yêu bố nhất ở cuộc đời này chính là mẹ con. Ai cũng nghĩ và ngay cả con cũng có lúc nhầm tưởng cho rằng con thương bố nhất, có khi bố cũng đi vào con đường mòn suy nghĩ ấy. Nhưng không phải vậy. Chúng ta nhầm". Ông ngồi mặt nghệt ra. Cuối cùng ông nói, bố biết điều này với giọng mà tôi biết là ông chưa hề nhận biết được nó trước đây và ngay cả bây giờ cũng vậy.
Tôi xuống nhà, nhận được tin nhắn của em út. Rằng Tú ơi, hôm nay ông ý lại đánh Tú trong bữa tối à? Tôi nói không, nhưng hôm nay hình như Tú đánh ông một cú rất đau.
Tôi vốn vẫn nghĩ cuộc sống của mình thật khó khăn. Nhưng thật ra điều khiến tôi khó sống nhất chính là luôn ôm trong đầu những suy nghĩ rằng thật khó để sống cuộc sống này.
+/ Từ ngày 2 Tết vừa rồi, tôi nhận ra mình không có đức tin. Tôi bước vào Văn Miếu, hôm ấy mọi người quây quanh một gian có tấm gỗ đỏ bản rộng. Viết bằng tay không lên trên ấy những điều họ mong. Tôi viết gì khi tôi không có chút đức tin vào bất cứ điều gì. Vậy là khi cha mẹ nói con nên viết gì đó lên giống mọi người. Tôi nhướn người và viết Hãy cho con có được đức tin
Tôi rất mừng vì thời gian gần đây tôi nhận ra em út đã có đức tin với Chúa. Gia đình tôi vốn theo Lương. Việc em theo Chúa đã làm cha tôi rất bối rối trong việc đồng ý cho em kết hôn. Cũng khoảng thời gian ấy, tôi nói tôi muốn được nghe về Chúa. Anh nói vì anh sinh ra đã được hướng theo Chúa nên Chúa như một người thủ lĩnh dẫn đường. Nếu không phải Chúa thì cũng có thể là Phật hay Thánh Alla. Chỉ là anh được mặc khải do Chúa dẫn đường. Còn tôi không nên thay đổi gì vì anh sợ một sự báo ứng vô hình từ đức tin trước đây mà tôi có.
Giờ, đang rất bối rối. Trong thời gian gần đây, mỗi bận được nhìn vào hình ảnh Chúa hay bất cứ điều gì liên đới Chúa đều cho tôi cảm giác rất an toàn. Nói đúng là bình an. Và tôi đang đứng trước việc tôi không có một điểm bấu víu về đức tin cụ thể nào cả. Tự nhiên điều ấy khiến tôi sửng sốt và bàng hoàng. Vậy, những khi tôi xuống cực độ thì điều gì sẽ mang đến niềm tin, cho tôi điểm bấu víu để tôi tiếp tục? Tôi nghĩ cuộc sống có hai thứ không thể thiếu chính là niềm tin vào đức tin nào đấy và sức khỏe. Việc đi tới đức tin khác với mặc khải, khác với huyết thống quả thật là cả một bước đi vừa theo bản năng mà cũng đầy ngỡ ngàng vì nó hé lộ những điều vô thức mà ta tin theo.
Không biết phải làm sao với con đường này?
+/ Vào tuổi 15 tôi cũng như bao học sinh khác. Gắn các buổi tối của mình với các lớp học thêm. Lần ấy trốn học đi lòng vòng để nhìn ngó mọi thứ cho đỡ đần người. Đang lơ ngơ ở chỗ cầu vượt trước viện Bạch Mai thì bị 3 thanh niên đi xe máy lao vút qua và giật mất cặp. Chính chiếc cặp ấy cũng được dùng để che đi biển số xe và chúng cười hô hố đi lên phía cầu trong khi con bé ngã lăn quay.
Vừa chán vừa sợ hãi. Về sớm thì cha mẹ sẽ biết là trốn học thêm. Không về thì đi đâu khi tất tần tật đã bị cái lũ dở hơi kia giật mất. May thay có một dọc vỉa hè bán sách cũ. Vậy là ghé vào xem. Nhớ rất kỹ là khóa cổ xe cẩn thận, chìa khóa đút túi. Cũng đang lơ ngơ thì có một tay dáng vẻ con nghiện ra giật giật áo hỏi có muốn lấy lại túi xách không? Rồi có thể trả cho hắn bao nhiêu? etc. Biết là sẽ chỉ rắc rối cộng rắc rối mà thôi nên nói rằng mất rồi thì thôi, không muốn lấy lại và nói "Thôi, lượn đi cho tôi xem sách"
Cũng đang đi bộ sát vỉa hè hết sức bình tĩnh (cố gắng bình tĩnh) thì bị một cái tay tự nhiên giật (bóp) mạnh vào phía ngực trái. Mình chẳng hiểu cái tay ấy định làm gì vì tự nhiên giật áo mình. Thất thần nhìn sang thì thấy hai thanh niên đèo nhau trên chiếc xe đạp cà tàng cười khả ố "cho anh sờ...". Rồi chúng đạp nhanh, phóng vút đi. Nói thật, nhìn bộ dạng ấy thì biết chắc cũng làm thợ như mấy ông thợ nhà mình. Và mk, hôm nay đúng là ngày chết tiệt.
mk, điên quá, chạy về chỗ dựng xe, tra khóa vào ổ. Tao cho chúng mày biết tay. Lũ chết tiệt
Nhìn thấy bóng hai thằng điên ấy, vít ga tà tà ngang ngang chúng. Bằng tất cả sức khỏe của tuổi 15 cộng với 4 tháng ngồi lên xe máy. Co chân đạp đổ xe đạp của chúng và cũng ngả xe để ngã đè lên xe chúng. Một thằng thì bị cả 2 cái xe đè lên, thằng kia thì đang lăn quay ra kêu. Nhảy đè lên thằng kêu toang toác ấy. Đấm! Đấm! Đấm! Tuốt cả dép quai hậu ra đập đập đập. Ông xe ôm trên đường Giaỉ Phóng hôm ấy ban đầu còn can, sau khi nghe câu "Bọn nó định sờ vào ti cháu" (thật ra, giờ nhớ lại cái câu nói này mà vẫn thấy hồi đấy mình ngây thơ) thì ông ấy cầm cả mũ cối gõ cho mỗi thằng thêm vài cái.
Sau vụ ấy thì sợ đi xem sách cũ. Và sợ bất cứ cái gì đi tà tà gần mình. Cũng phải mất 2 năm sau hôm ấy mới bỏ được thói quen cầm một con dao rạch giấy trên tay khi điểu khiển xe.
Hôm rồi đã quay lại chính nơi năm xưa để xem sách. Không những quay lại mà còn quay lại ngay sau đấy 30' để xem thêm mấy thứ.
Tự nhiên muốn thay đổi một vài điều
+/ Như chiều nay, có thể ngồi tào lao với người cũng có vẻ hoàn toàn xa lạ gần 4 tiếng dù đến giờ vẫn chưa bớt đi chút ác cảm nào, thiện cảm vì thế cũng chẳng được tăng lên :))
+/ Và cũng sẽ cố nhìn vào các thể loại thiết bị có ống kính. Sẽ cố cười khi chụp hình dù rằng nói câu này thôi mà cũng hơi hơi rùng mình muốn vomit. Vẫn chưa quên nỗi sợ và chưa quen với việc không có nỗi sợ ấy trong mình mà.

27.2.10

WHERE THE WILD ROSES GROW



Người đàn bà mà tôi ruồng bỏ,
Giờ đang với ai,
Ở đâu?
Tôi không quên được đôi mắt nâu
của người đàn bà mà tôi ruồng bỏ.
Đôi mắt vẫn đang nhìn tôi đâu đó,
vẫn về ám ảnh tôi đêm đêm...


Người đàn bà mà tôi ruồng bỏ,
Giờ đang với ai,
Ở đâu?
Tôi không quên được đôi mắt nâu
của người đàn bà mà tôi ruồng bỏ.


Người đàn bà mà tôi ruồng bỏ,
Giờ đang với ai,
Ở đâu?


Người đàn bà mà tôi ruồng bỏ,
Giờ đang với ai,
Ở đâu?


...

Người đàn bà mà tôi ruồng bỏ - Xiu-xa-cu En-đo(Shusaku Endo)
(NXB Lao Động 1984 Đoàn Tử Huyến và Hoàng Thái dịch)
Ps: Thơ thơ thơ. Thờ ơ thơ.

25.2.10

MỞ NGOẶC PHÁT

Cha tôi có 5 cô con gái
Cô lớn là cô này

Cô này sinh năm 84, 6 tháng nữa tốt nghiệp Bách Khoa chuyên ngành CNTT. Vâng, sau nỗ lực phi thường học lên rồi xuống, thi qua rồi thi lại, sắp tới nàng sẽ ra trường :). Chúc mừng chị hehe
Cô thứ hai là cô này
(Không tìm được hình minh họa, nhưng nói chung là đã có lần được đưa mẹt lên blog. Lúc khác sẽ bổ sung)
Bổ sung bằng hình cách đây 15'. Sau 3 hôm không tới trường thì bạn nàng đã tới thăm và chụp cái này.
(del hình rồi :))
Cô này sinh năm 86, 2 năm nữa tốt nghiệp Kinh-Công. Vâng, cũng sau rất nhiều biến cố cô bắt đầu và tự kết thúc. Rồi cuối cùng đâm đầu vào kế toán :))
Cô thứ ba, cũng là út của cha là cô này

Cô này sinh năm 90, không nỗ lực học hành bao giờ. Vì cô bảo hai chị đã học rồi thì cô không nên tiếp tục nó nữa. Cô bắt đầu sự nghiệp làm con dâu, làm vợ vào tháng 12/2009. Và hiện cô đang bị kẹt lại SG vì ông chồng thân yêu gặp rắc rối. Rắc rối gần gần giống vụ uống say và dùng đầu húc hỏng tivi của nhà hàng :))
Song 2 cô của entry trước mới là út ít
Hai cô sinh năm 2003. Cô mập hơn thì lại sinh ra sau cô còi 2'. Cô còi là chị tên Tôm (Bằng Ngân/Hồng Tú). Cô mập là Kiến (Hằng Ngân/Ngọc Tú)
Lý do của việc đã út lại còn có út ít là vì một lẽ thường tình. Cha của 3 cô chị có thêm một nhánh khác. Bắt đầu bằng 2 công chúa kia, còn kết thúc hay chưa thì tùy cách vận hành cuộc sống của ông đi.
PS: Phần lớn các đồng chí hay vào blog này đều đã biết thông tin trên. Song đây là tổng kết/thống kê/mở ngoặc cũng được ha :)

EMi
Bonus: Mấy cái này cũng vừa có cách đây ít phút. Thêm 1 xe đạp và hoa Sapa




Mấy ngày trước ở nhà vì chán mấy môn ở trường. Sáng nay nghỉ học vì quên. Chiều nghỉ vì mất điện nên cửa không mở, nên không đi học được(dù trước đấy cũng mong là có cớ để tự cho phép mình nghỉ học). Nhưng vì không đi đâu được nên đành nằm đếm mây kiểu này đây. Mấy cái lá xanh xanh kia là từ tầng 6 rủ xuống.









Lần sau tới thăm mà không mang gì ăn, cứ thế tự nhiên chụp ảnh chủ nhà là dễ bị đá đít đuổi đi lắm. Nhắc trước vậy :)

24.2.10

BÁNH XE KHÔNG LĂn






09/02/2009

BÁNH XE KHÔNG LĂN






19/08/2008

22.2.10

4 cuốn của ngày đi học "khai xuân"
- Suối nguồn (The Fountainhead)- Ayn Rand
- Người đàn bà bị hủy diệt - Simone de Beauvoir
- Bí ẩn nhà Frontenac - Francois Mauriac
- Ngõ hẻm dưới ánh trăng (tập truyện ngắn)- Stephan Zweig
+/ "Hết kỳ thi lại đến kỳ thi"...
Vụ này là thi nâng điểm. Một kiểu thi chẳng thể hiểu tại sao cứ click phát cuối cùng trên máy và được nhìn thấy điểm. Không vừa ý là lại đi đóng tiền mua phiếu thi nâng điểm cho đỡ akay :))
+/ Hôm nay rất vừa ý với 4 cuốn trên. Phải nói là mừng quýnh. Sau vụ cách đây gần xịch năm, đi xem sách cũ bị giật mất cặp và bị mấy tay biến thái trêu ghẹo thì sợ đi xem sách cũ luôn.
Hôm nay là qua Viện nhận thiếp mời cưới + thăm bạn nên mới nổi hứng đi lọ mọ.
Nói chung là rất rất vui.

21.2.10

NHẠC NHẼO/ NHẠT NHẼO

+/ Phải nói ngay rằng bản thân có một niềm ham mê mang tính bệnh hoạn với lớp bò sát (dù rằng cháu sợ chúng kinh khủng). Cuốn sách mà hôm nay tìm được trên giá sách, tương đối bụi là SINH HỌC (NXB Y học 1971-GS.Đặng Văn Ngữ, Bác sĩ Ngô Gia Thạch, Trịnh Văn Hảo, Phạm Văn Phùng). Cũng nói luôn là cuốn này và 2 cuốn Sinh lý học nữa đã góp phần đẩy nhanh quá trình trượt vỏ chuối trước cánh cửa Đại học Y Hà Nội trong 2 năm liên tiếp :)). Thay vì học chương trình sinh học để thi Đại học thì lại bỏ gần như tất cả các buổi học thêm nếm, phụ đạo của cô Liên để đọc đi và đọc lại 3 quyển này hehe
Sở dĩ có vụ tìm cuốn này là sau rất nhiều ngày không đọc tiếp Frankenstein thì đêm qua tự nhiên mất ngủ nên mò dậy vớ hú họa một cuốn để killin' time. Rốt cuộc là cũng hơi rùng mình bởi sự điên rồ của ham mê. Phải nói là cũng có cái gì đấy mọc lên trên da (nổi da gà) không biết do sợ hay do trời lạnh (lạnh gì mà lạnh kinh người).
Nói thêm về SINH HỌC này, gồm Lời tựa và lời giới thiệu cho lần xuất bản thứ hai, Mở đầu với Đối tượng của sinh học và Liên quan giữa sinh học và y học (mãi sau này khi được thầy Thúc hiệu phó nhồi cho 6 trình môn Sinh lý học thì mới thấm thía tận nơi tận chốn cái mối liên quan trên :D)
Phần thứ nhất: Sự sống và nguyên sinh chất
Phần thứ hai: Tế bào học
Phần thứ ba: Sinh sản và phát triển của cá thể
Phần thứ tư: Di truyền học (Phần này đặc biệt hay dù một số từ có vẻ về sau này đã được thay bằng thuật ngữ khoa học khác)
Phần thứ năm: Giới động vật (cái vụ Lớp trích trùng mang ấn tượng mạnh đến nỗi cứ nhìn thấy cái con trắng trắng bé bé ở vỏ quả na là nghĩ ngay tới bọn trùng lông)
Phần thứ sáu: Giới thực vật
Phần thứ bảy: Nguyên lý của tiến hóa và sinh thái(phần này đáng ra có thể rất hay nhưng cuốn này viết về nguyên lỹ tiến hóa hơi hơi hẻo)
+/ Nhạc nhẽo thời gian này:
Khung cảnh đọc Frankenstein là phòng tầng 5 (tất nhiên), nhạc Nguyễn Xinh Xô, và con mèo đang meo meo nằm trên gối hồng của nó. Đã hơi rờn rợn rồi, nhưng cũng có lúc nhìn ngang ngó dọc đọc lại cuốn Sinh học kia, cũng có lúc nhạc hay quá nên gấp cả 2 quyển lại nằm nghe, cũng có lúc thương mèo quá mà ngồi thơm thơm thơm nó. Giờ, những chỗ bị dầu hỏa đổ vào nhiều nhất thì rụng sạch lông. Trơ ra một vùng da hồng hồng. Nhìn cả cái chân sau phải của mèo trắng hồng sạch sẽ mà đau lòng.
Cắt ngang để nói về nhạc Nguyễn Xinh Xô. Người này mang đến một niềm vui thích hiếm có với nhạc trẻ Việt Nam. Hãy bắt đầu bằng 2 nhánh khác nhau
Nhánh 1 là Nước sâu (Trần Thu Hà), tất nhiên là nên thêm luôn Deep water (có thể vì âm điệu ngôn ngữ mà thấy đúng là rất sâu sâu), Giấc mơ lạ(cũng Hà Trần luôn), cuối cùng là Đồng hồ treo tường (Tùng Dương, vẫn luôn nghĩ đây là giọng hát luôn hé lộ những điều chưa được khám phá)
Nhánh 2 hãy bắt đầu bằng:
Để dành(các bạn trẻ thì thích giọng hát Thùy Chi, hehe giọng Thùy Chi thì đúng là mong manh, trong trẻo nhưng nếu nghe thật kỹ những ca khúc ấy thì sẽ thấy có thể lựa chọn hơi sai lầm. Bản thân đã từng kiểm nghiệm qua Giấc mơ trưa. Một gợi ý là Để dành nên nghe qua bản phối guitar của chính tác giả Xinh Xô. Bản này kiếm cũng mất công à nha :). Hà Anh Tuấn hát thì không tạo sự khác biệt trong phong cách, nên nghe sẽ nhàm, cả một sự lãng phí. Thái Hòa thì chỉ vui vui tí. Mà dù sao cũng chủ quan cho rằng bản Xinh Xô guitar là hay nhất vì thường nhạc sĩ hát có gì đấy rất...kiểu mơ hồ cụ thể)
Ước một ngày (cái này chỉ mới nghe của Hồ Ngọc Hà, giọng ca này thời kỳ Đức Trí đúng là tạo nhiều bất ngờ)
Đáng ra phải đẩy nhánh 2 lên làm nhánh 1 vì như vậy sẽ lôi kéo được nhiều các đồng chí teen hơn :)). Nhưng hình như chắc chắn là chủ quan thích nhánh 1 hơn :)
Ngày 1 vừa rồi về Nội, phòng của Nội có tờ báo xuân, không nhớ là báo gì nhưng có một bài phỏng vẫn NS Quốc Bảo, chàng nhạc sĩ này đang dự đoán gương mặt tiềm năng của năm nay sẽ là Mỹ Tâm, lại cộng thêm một lời khen của một đồng chí blogger cho album Trở lại nên cũng akay mà nghe xem sao.
Có 2 tracks đáng chú ý là Và em có anh Cô gái đến từ hôm qua
Lời thì không bàn cãi gì rồi. Quốc Bảo thì giàu chất thơ, Trần Lê Quỳnh thì lãng mạn, mong manh( mà đồng chí này rất hay "vẽ" bằng "màu tình yêu"/"màu nỗi nhớ", "trở lại"/"trẻ lại"/"ở lại"/"để lại". Đúng là "đã đủ lớn để mong bé lại như ngày hôm qua")
Họ thường ca thán về giọng hát thô ráp của Thu Phương. Nhưng bản thân vẫn thích bản Cô gái đến từ hôm qua do Thu Phương thể hiện. Nói rồi, giọng hát này nghe qua thì sẽ có một câu hỏi sao lại có một kiểu hát "vô tâm" như thế? Cứ dửng dưng, nhưng nếu kinh qua rồi thì đúng là phải có thời gian làm lành thì mới đủ khả năng điềm tĩnh đến như thế. Nhưng nó thực sự hợp với một vài sáng tác kiểu như Dòng sông lơ đãng (Việt Anh), Như chưa bắt đầu (Đức Trí) và tất nhiên Cô gái đến từ hôm qua cũng nằm trong trường hợp này.
Còn về Và em có anh, đang chờ một giọng ca khác. Bản này trong Trở lại bị làm mất khá nhiều note cao(legato hơi củ chuối ở đoạn phiêu) và cũng kém phiêu cho một ca khúc lời và nhạc khá lả, lướt khẽ kiểu "mềm rũ", thậm chí nhiều đoạn dùng sức vào nữa(âm vực rộng, khỏe và chắc do vấn đề tiết chế, như kiểu hát tốt ấy). Nói chung là thấy tiếc nhiều hơn là vì không thích.
Nhân tiện nói luôn về folder Trần Lê Quỳnh với Mùa hạ cuối cùng (Ngọc Linh, ngày xưa thích chị này chết lên chết xuống ở cái thời "Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ..." dễ thương khủng khiếp), Vẽ bằng màu tình yêu (Quang Dũng), Cô gái đến từ hôm qua(Thu Phương), Tuyết rơi mùa hè(Đoan Trang), Chân tình (Vân Trường, đến tận lúc này vẫn đang chờ đợi một giọng hát khác nữa, chưa thấy dấu hiệu nên đành chọn Vân Trường). Đáng ra sẽ có thêm Nhớ gấp ngàn lần hơn nhưng mà cha thích bài này nên nhất định sẽ không nghe nó.
Folder Văn Cao thì với Ngày mùa(1948) (Hồng Nhung)và Đàn chim Việt (Lê Dung). Qủa thật, cái folder này luôn luôn không bị del sau rất nhiều lần thay list nhạc. Đây cũng là 2 sáng tác từ thời hồi đó mà nghe nhiều, hát nhiều và nhiều khi đâm xe cũng vì mải nghển cổ lên trời nhìn chim bay từng đàn và hát Đàn chim Việt :))
List nhạc VN thời gian này vẫn 3 nhạc sĩ trên , PaK và Thủy Triều Đỏ thì vẫn. Thay đổi tí ở Bát nháo vn thôi.
Ngoài lãnh thổ thì đang phê như tê tê với Alias soundtrack từ season 1...5. Ngày xưa thích Delicate, More than words can say, Never grow old, My skin, và 1 bản metal nữa mà bây giờ tìm không có thấy. Không biết nó bò lạc ở đâu?
Các folder khác không thay đổi mấy, Bát nháo có thêm 1 ít không đáng kể. Damien Rice thì thêm tí tị tì ti :))
Có điều là chỉ muốn tìm 1 ca khúc của David Bowie mà mỏi mắt không ra, không nhớ được đến 1 câu hát để mà search, chỉ rất thích giai điệu. Chả nhẽ phải nghe từng ấy ca khúc của ông này ư? Tất cả là tại cái PC tầng 5 nằm chết dí một góc :( từ rất rất lâu rồi. Mình đoán là giọng ca của David Bowie, nhưng nếu nhầm thì tính sao ta?
Alabama song có 3 lựa chọn với 3 cái rất hay hay khác nhau. Đó là The Doors, David Bowie và Marilyn Manson. Cứ thử đi. Ha!
Lovin' You thì hãy thử với giọng hát chim hót Minnie Riperton (1973 nếu mình nhớ không nhầm) và Emi Fujita. Ngày xưa, sáng sáng cứ chạy ra chạy vào nhà tắm mình nghe bản 1973 và bị em Bư kêu la quá trời :)). Tất nhiên là Emi vẫn có một folder riêng hehe
Dài văn dòng và mở ngoặc quá nhiều phát :))
+/ Cái này là nói vu vơ.
Chuyện đi sàn, lắc, bay... Biết rồi. Biết cả rồi. Qúa khứ thì quan tâm để làm gì. Tận hưởng hiện tại đi. Mà cũng nói rồi, vào mấy chỗ ấy thì chẳng nên đánh giá này nọ, cái chính là quyết định làm gì khi trong ấy và khi từ ấy ra. Thế mới có chuyện để nói. Thế nhé! Hết! Mất cả hứng!
+/ Tại sao lại dùng "phụ khoa" nhỉ? Nếu xét về mặt y học thì dịch là "sản khoa" hợp logic hơn. Hoặc ít ra thì cứ tù mù "sản phụ khoa" có khi vẫn ổn hơn là "phụ khoa". Không biết!
+/ Fun fun

Qùa năm mới của chàng ngốc nhưng không tình si :))

Ngày đầu làm kinh tế nhá! Từ cái thủa căm xe rẻ như...như gì không biết nữa :))

Một trong những cách kiềm chế núi lửa chuẩn bị phun trào trong bạn. (theo bác sĩ NTCường với câu nói nổi tiếng:"Đồng ý cưới thì về, không thì đừng lằng nhằng. Đi viết chính tả đi" và dù sao cũng không biết anh đang ở cái xó xỉnh nào nữa?)
Cái này viết ở bàn cuối hội trường A, ghế đẩu cập kênh năm 2006. Bên cạnh là Ú òa và Vợ yêu. Trên bục giảng cô giáo Mai đang say sưa với Điều dưỡng Nhi :)

Bước vào khoa Nhi sẽ thấy ngay một chỗ dành riêng cho nít ranh chơi đủ mọi trò. Thiết kế và xây dựng khá nhộn (giờ, không biết có còn đẹp như dạo mình ở đấy hay không? Người mình ý thức "lênh khênh" lắm mà). Cái này vẽ theo các hình vẽ trên tường.

Năm 2003, bác Liên thì cứ giảng di truyền chéo. Học sinh Tú thì cứ khủng long ăn cỏ và ăn thịt :))
Không dọn giá sách thì không tìm được những cái vớ vẩn này :)

17.2.10

CÓ TỚ ĐÂY!


Cái này là vào chiều 28, 29 tết gì đấy. Tớ cũng không nhớ lắm! Lúc này tớ đang loay hoay cho "các cháu" đi tắm. Lúc quay lại thì thấy hoàng hôn hắt nắng vào phòng. Đúng vị trí rất đẹp nên tay chân bẩn thỉu ướt át nhưng vẫn bấm máy. Không thì phí! :)

Đây chính là "các cháu". Như chị gái tớ nói khi nhìn thấy tớ ngồi tắm rửa cho chúng thì là :"Cuối cùng mày cũng cho các cháu tao tắm rửa sạch sẽ". Góc này tớ thường ngồi khi không vui. Mỗi cháu này đều có tên riêng (theo đúng các thể loại hoạt hình mà chúng tham gia) và cũng có tên do tớ đặt, thường là ứng với một người nào đấy. Vào ngày tớ ức chế với cháu nào ngoài đời, không giải quyết được với họ thì cuối ngày cháu kia sẽ bị lôi ra khỏi ngăn và tớ chỉ mặt nó rủa xả :))
Đây cũng là góc nhóc tì hay lại gần khi vào phòng nhất. Thường bọn trẻ vào phòng tớ thì rất ngoan ngoãn ngồi chơi ở góc này. Vì thế bố (mẹ) chúng đến phòng tớ bàn bạc đều yên tâm vì con cái họ ngoan ngoan bất thường.
Tớ có nhiều hơn chỗ này. Một phần thì bị ở tầng 6, một phần thì bị nhóc nào đấy thủ mất, một phần thì tặng ai đó, một phần thì mang về quê cho các cháu chơi. Những cháu mà tớ có do trẻ con khoa Nhi tặng thì tớ không tắm giặt bao giờ. Vì những cháu này có mùi nước dãi của trẻ con, mùi sữa nữa. Tớ thích nó cũ cũ vậy.

Lúc mở cửa sổ mặt tiền thì nó trông như thế này. Cửa sổ tớ ghét nhất là cái kiểu có thanh chắn thế này. Giống như là cũi cho nít ranh thời kỳ ẵm ngửa ấy, kiểu để chúng không ngã ấy mà. Cái này gọi đúng thì phải là "khung cửa nào bình yên tôi nhốt một đời". Nếu nó không có thanh chắn thì có phải tớ được ngồi đu đưa chân trong chân ngoài không, hay ít ra cũng được ngồi như ở cửa sổ nhà Nghĩa. Chính vì nó thế kia nên tớ thường có kiểu ngồi đu đưa, vít vít mà đúng là chỉ có tớ mới nghĩ ra được kiểu ấy :)) Tất nhiên là khi ngồi vậy thì tớ nên chốt cửa, chứ người lạ vào là tớ dễ giật mình và có thể bị chấn thương sọ khỉ vì ngã :)
Tất cả tớ đều làm, thiết kế theo nhu cầu sử dụng và sở thích của cá nhân. Chỉ có cái cửa sổ chết toi này là theo ý của nhà cầm quyền. hummm
Ngày trước thì ở đây có 1 cái giường đệm kích thước cũng tựa như chỗ nằm hiện nay. Nhưng trong lúc cao hứng, tớ cho thợ nhà tớ rồi. Nhưng nói chung, phần lớn là tớ cứ nằm đây đọc, ngủ, học, chơi...
Phía cuối có cái gối màu hồng nhạt là chỗ nằm của con tớ những lúc nó muốn ngủ riêng. Ngày trước là ở phía trên đầu tớ, nhưng đêm tay tớ cứ loạng quạng vào người con, nó điên lên trong cơn ngái ngủ và cắn tớ, liếm láp cứ ram ráp làm tớ cũng mất ngủ. Nên là chuyển xuống dưới :)

Còn lúc đóng cửa lại thì nó trở thành giá treo đồ. Hôm chụp hình là tớ cũng ít ít bừa bãi nên không có áo. Chứ bình thường thì cũng treo cả quần, áo, thắt lưng, cặp, túi. Thậm chí treo cả bánh bao ăn dở từ hôm trước :))

Đây là giá sách. Như cậu thấy thì cho tới lúc bức hình này được chụp, tớ vẫn chưa dọn xong. Máy hút bụi vẫn ngoài hành lang, giá sách vẫn nghiêng ngả. Mà nếu mở cái bàn trên giá sách ra thì ôi thôi lượm ơi, chúng sẽ thi nhau rơi xuống. Tớ định là chuyển giá sách ở tầng 4 lên 5 nhưng để ở chỗ chiếu nghỉ (chỗ để máy hút bụi kia kìa) nhưng mà hôm ấy không nhờ được 1 người nữa khênh hộ. Thợ thì tớ cho nghỉ Tết từ chiều rồi mà. Cái giá sách tầng 4 cũng giống hết cái tầng 5 nhưng nó chứa nhiều sách hơn, tớ chuyển lên cho tiện. Rồi nhân thể sắp xếp lại vì cái giá tầng 5 ấp vào tường, hình như lúc xây nhà mấy ông thợ không chống thấm tốt nên lưng giá sách bị ẩm, sách bị vàng đáng kể :(
PS: Khi nào cưng ra chơi thì sẽ ở phòng này với tớ. Khi em Bư đi lấy chồng, tớ định rủ 1 em ở lớp về ở cùng nhưng (...). Trước, ở cùng em Bư ấy, thường xuyên không nhìn thấy sàn phòng. Bọn tớ bừa khiếp luôn. Như một cái chuồng thì đúng hơn. Giờ, cái thói quen bừa bãi vẫn theo tớ. Cụ thể là tủ quần áo ở tầng 4, mở ra là quần áo đổ ào xuống. Cần 1 cái áo/quần là ngã hẳn vào tủ rồi dùng hết sức bình sinh, tay dang rộng để đẩy chúng xuống sàn. Tìm được rồi thì lại dùng hết sức bình sinh HỰ HỰ HỰ bốc chúng vào tủ và đóng làm sao miễn là không thò lò tay áo hay ống quần ra. Cha tớ mà mở tủ này ra thì tớ dám bị chửi lắm :)
Nghỉ Tết tớ được xả láng chơi trong phòng. Chiều qua tớ mới dọn giá sách đấy. Nói là dọn cho oai chứ thực ra xem lại mấy giấy tờ cũ cũ. Cứ nghĩ nghĩ xem để hay vứt. Cuối cùng là vứt được có 3 tờ ứng tiền cho thợ (bản giấy than). Vậy đấy :))
Lúc khác tớ post mấy thứ hay ho, đáng nhớ nhá! Giờ, tớ xuống nấu cơm đây :)

16.2.10

CÁI TẾT CỦA MÈO CON

+/ Tết là dịp nghỉ ngơi xả láng. Cái BB đang báo 67 cuộc nhỡ và 82 tin nhắn. Nào, hãy cùng chờ xem :). Ai dại gì mà mang máy thứ 2 ấy theo người vào tết nhất thế này.
Tại sao lại có cái title thế kia ý à?
Chiều tối ngày 1 Tết, mèo thân yêu nhảy lên ban thờ hít hít con gà thắp hương. Làm đổ cái đèn trên ban. Tất nhiên là đèn đã được thổi tắt. Nhưng tất cả chỗ dầu trong đèn đã đổ ụp lên người mèo. Mèo bị bố cầm dép, chổi, thanh gỗ. Tất tật là 3 lần với 3 loại vũ khí. Chạy từ tầng 2 lên 6. Chạy lên rồi chạy xuống. Trong cơn điên rồ ấy đã làm mèo con bị thương. Tóm lại là từ chiều tối ngày 1 tới hiện giờ, mèo không ăn tí gì. Nằm một chỗ vì chân sau phải bị sưng to. Hễ nghe tiếng động là hoảng sợ. Nên cháu đang nằm trong tủ áo jacket ở tầng 6.
Ngày xưa học tới "Cái Tết của mèo con", cô giáo gọi thằng Khánh "trắng" lên bảng tra bài với câu hỏi "Em hãy tóm tắt tác phẩm Cái Tết của mèo con của tác giả...". Thằng này không biết thế nào, chắc trong lớp chẳng nghe gì ráo mà mở đầu thế này :"Thưa cô, tác phẩm Cái chết của mèo con kể về". Và lập tức cả lớp hôhô haha hihi... Em Bư nhắn tin ra hỏi thăm và nói "Nhỡ nó chết thì sao? Tú thương nó như con mà..."

Đây là hình ảnh của cháu sau khi bị mẹ đè ra tắm 4 lần sữa tắm đủ các thể loại cho người và cho mèo. Nhiệt độ tối ngày 1 Tết thì rét ra sao chắc không phải nói. Nhưng nếu không tắm thì nguy cơ bị ông Ngoại đánh đến die chắc cũng không xa. Vì với vụ rượt đuổi kia, số dầu trên người mèo đã ở khắp các bậc thang, sàn phòng, tủ quần áo. Và ngay mẹ cháu tối hôm ấy cũng ngã trong nhà tắm vì trượt chân. Mẹ cháu vừa tắm cho cháu vừa khóc huhu vì chân cháu sưng to trông thấy. Giờ, thì mắt cháu đã hết lờ đờ nhưng cháu không đi lại. Ngày mấy thì thú y ở Trường Chinh làm việc? :(
+/ Mùa xuân là Tết trồng cây

Cái này vặt trộm ở Thiên Ngân Hotel trên Sapa. Lúc vặt thì ít nhánh, giờ đã thế này :)



Chanh leo đã hồi phục. Rồng nhả ngọc đang lớn lên. Còn cái kia không biết tên. Thấy hay hay nên cứ trồng thôi.
Ngày 1 vừa rồi về quê ra mang theo 4 loại cây mới. Trồng hết rồi nhưng đang ở giai đoạn chờ đợi kết quả.
Có 1 tin vui là cây cà chua đang có vẻ lớn nhanh nhanh.

13.2.10

NAM TƯỚC TRÊN CÂY/ NAM TƯỚC TRÊN CAO/ NAM TƯỚC TÍT TRÊN CAO

Cái này coi như kết kết của một năm. Sau đó thì...Nào, ta cùng lãng quên (hình như mình có đọc một truyện ngắn tựa như thế). Cũng rất xin lỗi vì blog này đúng tính chất của quyển nhật ký. Tức là tớ thích nói sao thì nói, nhớ gì nói đấy. Trí nhớ có vấn đề nên khi nói chuyện bao giờ cũng mở đầu bằng câu: mà cái gì ý nhỉ, ahhh Tú định nói... :))
+/ Hôm qua vừa đi viếng đám ma. Cô gái này sinh năm 90, sau một lần rối loạn kinh nguyệt thì đi Viện khám. Qua các xét nghiệm thì được chẩn đoán Lơxemi. Chạy từ khoa huyết học rồi lại sang y học hạt nhân&ung bướu. Em sống trong Viện mất 1 kỳ của Đại học. Chỉ ngây thơ mà rằng mọi người ở đây cứ thay nhau rụng tóc và trọc đầu. Em sống tương đối ổn định với tình trạng bệnh trong 5 tháng. Hồi hôm bị vomit và tiêu chảy. Tối đi chơi về đến nhà thì vomit và ngủ thật là sâu.
Đôi khi cứ tưởng sự sống nó bướng bỉnh lắm. Người ta ngủ. Thế thôi! Nhưng cũng có lúc giấc ngủ ấy là cả sự giận dữ vì nó kéo dài mãi. Mãi!
Có lần thân yêu nằm Viện về. Anh nói là anh mừng vì đã có tình cảm với một cô gái VN, nhưng cái mừng nhất là cô gái ấy chỉ "đã từng" làm ở Viện. Cô ấy không lạnh lùng.
Mình chưa bao giờ nói với ai lý do tại sao bỏ Viện, thậm chí còn chẳng thèm nhận bằng tốt nghiệp cho đến khi thầy hiệu phó gọi điện. Nói đơn giản thì chỉ là lý do hoàn cảnh kinh tế gia đình không cho phép.
Hôm qua đi đến nhà tang lễ thì có đi vào cái nhà Tròn, đi qua hội trường ngày xưa học. Ngày xưa đi học ở đây khó khăn trong người lắm, vì phải đi qua nhà tang lễ. Cứ buồn buồn mỗi lúc tan học, không dám ngồi trên xe, cứ cắm mặt xuống dắt xe qua đám ma nhà người ta. Hôm đi học muộn thì cảm thấy mất vui cả ngày.
Chỉ thấy tiếc là không đủ mạnh mẽ để đi tiếp con đường đã chọn. Đấy quả là một nghề mạnh mẽ
+/ Hôm nay tay Lâm nghiện đi từ đâu về. Đỗ xe trước cửa và nói độc một câu:"Kiều nó về quê rồi". Mặt buồn hiu hiu rồi phóng xe đi tiếp. Qủa tình chẳng hiểu sao lại rất thích cái câu nói ấy. Ít nhất là cả ngày nay thích câu đấy. Như là chứng kiến một trong số những tình cảm tốt đẹp. Một thằng nghiện ba ngáo nói một câu rất hay. Mình nhớ cái ngày mình đi làm về muộn, thấy hắn nằm lăn lộn ở dưới ngõ. Chỉ biết cho 50k. Chứ thật lòng nếu đi mua được thuốc cho hắn thì mình cũng chẳng ngại. Một con nghiện nhưng nhiều khi rất buồn cười. Ngày mình đứng trên Đê La Thành đợi người tới đưa tiền ứng trước cho công trình. Tai quái thế nào mà lại đứng gần cái cột điện đầy kim tiêm. Lúc nghiện đi qua, không biết vì sợ một hoàn cảnh kiểu như cầm cái kim tiêm và "xin đểu" hay sao mà mình lại chủ động gọi thằng bé ấy lại. Cho 50k, nó xin rồi trả lại cho tờ 20k "em chỉ xin 30 thôi" :) Nghe thì ngu nhưng đúng là mình thấy nó là tình cảm tốt đẹp.
+/ Hôm qua là giỗ cha Nghĩa. Nói thật từng ấy năm nhưng mình không hề có ý định động vào góc ấy. Mình nhớ ở cái tuổi học sinh cấp 3, Nghĩa nói cha Nghĩa mất sớm vì uống rượu, tự nhiên mình nghĩ sẽ có lúc Nghĩa đi lại con đường ấy. Hôm qua mình không sang nhà Nghĩa. Em Hiền người yêu Nghĩa trong lần gặp gần nhất nói rằng em ghen với mình là đúng đối tượng. Em nói em không hiểu khi người ta thừa nhận ai đó có ý nghĩa trong cuộc đời mình mà lại có thể bàng quan như hai người. Và không tin chị khi chị nói "Hai đứa chị chỉ đơn giản là phải im lặng với nhau. Thế thôi". Ngoài tiền bạc thì không giúp gì được cho Nghĩa :(
Nói thật chị cũng không biết. Một năm có khi chị gặp Nghĩa không đủ số ngón tay chị có. Dù ngày nào chị cũng đi qua nhà Nghĩa. Bọn chị không nói gì nhiều mỗi lần gặp. Nói chung là hay ngồi ở cái cửa sổ đầy mạng nhện gần giường ngủ.
Chị không thực sự biết Nghĩa chán nản điều gì. Hoặc Nghĩa chỉ vô tình mất hướng. Chị thích xoa đầu Nghĩa. Nghĩa thì thích hít hít chị khi chị đến cửa.
Nghĩa không hay thừa nhận. Thậm chí là thừa nhận Nghĩa mất cha khi nào. Có thể vì thế mà chị thấy an toàn.
Em đừng ảnh hưởng gì từ chị. Một chút điên trong tình cảm đủ làm người ta đi những dặm đường dài cưng ạ :). Nếu vì mấy lần gặp chị cho em tự tin để có chút điên ấy thì quả tình là chị ân hận.
+/ Hai ngày liên tiếp ngồi bị cha chửi. Mỗi lần gần 2 tiếng. Mình cảm thấy lúc này mình thật lạ. Nghe mà cứ như không. Lúc một mình thì chẳng hề có tí gì gọi là buồn mà lại chảy được 2 giọt nước. Ở tầng 6 muốn nhắn tin xuống tầng 1 cho chị là "Em buồn" và chẳng hiểu sao lại không thể send đến chị. Nó xa cách đúng theo nghĩa của địa lý. Không nghĩ gì về cha nữa. Tất cả giống như tấm kính ở cái tủ phòng ăn ấy. Khi mình đấm vỡ nó, mình không hề nghĩ là nó giống như một khoang trống mà ngày ngày sẽ đập vào mắt mỗi khi bước vào phòng ăn. Những ngày sau hôm ấy, mình cần cất gì vào tủ thì cứ đưa thẳng tay qua cái khoang ấy, không cần tay nắm tủ. Và không có ý định ra đầu đường cắt một miếng kính bổ sung. Mình muốn vậy.
Lúc ấy quá thơ ngây để nhận thức một người phụ nữ khác chen chân với cuộc sống làm vợ của mẹ. Chỉ đơn giản nghĩ cha không hạnh phúc với mẹ, cha có người khác là cuộc sống của cha. Cuộc sống của cha do cha vận hành và nó vui buồn theo cha. Lúc ấy cũng không làm gì được vì khi tiếp nhận thì đã có một cặp song sinh. Đúng là trêu ngươi con người khi bỗng dưng nhận ra mọi bất hạnh đến từ một phụ nữ dở hơi, điên rồ và đần độn.
Mình nghĩ nếu lúc ấy mình phản ứng mạnh hay rất mạnh với cô ta và hai đứa nhỏ thì giờ mình có bị vào hoàn cảnh này không? Có phải là sai một thái độ và sai gần như cả cuộc đời không?
Có cha mẹ không tốt. Không biết cha mẹ. Mất cha mẹ. Những nỗi đau kiểu vậy có thể cho vào cùng loại không? Đau nỗi bất hạnh nào hơn?
Hôm qua có đồng chí rủ đi chợ hoa + ngắm HN vào 2h sáng. Bạn nói hơn 12h đêm rồi mà cha mẹ bạn còn mang búa, gỗ ra để đóng khuôn gói bánh. Thực sự ghen tị.
+/ Từ ngày biết nhớ gì đó thì hôm nay là lần thứ 2 mẹ ôm mà không bị rùng mình, dù chỉ là ôm đùa như hôm nay. Nếu không có thân yêu thì mình có nhận ra mình ngu ngốc trong các mối quan hệ huyết thống không?
Anh thường nói em chưa lớn, em bé tí.
Và em nhận thấy mình không đủ tự tin để nhìn những gì trước mắt.
+/ Hôm nay tự nhiên ngồi nhớ tới Quỳnh Anh bên răng-hàm-mặt. Nó là đứa duy nhất gặp mình một lần hôm khám sức khỏe vào Điều dưỡng và khiến mình nhớ. Rất buồn cười là mình không nhớ nó vì nó là đứa có tim bên phải. Nhớ nó vì chỉ kè kè đi khám sức khỏe có một buổi sáng mà cả mình và nó có thể kể tất tật về nhau. Về đủ mọi thứ. Về việc đột ngột mất cha của nó. Về nỗi buồn trong mình. Và mình không hiểu sao lại sợ gặp lại nó. Vì ngay sau hôm khám sức khỏe, gia đình bắt nó học răng-hàm-mặt vì bên ấy kiếm tiền ác hơn bên đa khoa. Nó có gọi cho mình một lần, nhờ mình dạy gia sư cho đứa em họ. Mình từ chối vì sợ sự gặp lại. Sau đấy thì mình bị mất mobi, mất số của nó. Mà nếu có số của nó thì chắc chắn mình sẽ không bao giờ liên lạc. Không rõ tại sao.
+/ Điều buồn nhất của năm nay chính là sự mất tích của thân yêu, theo đúng nghĩa của từ này.
+/ Điều trọng đại nhất của năm có lẽ là việc em Bư đi lấy chồng. 20 tuổi là sớm. Có lẽ vậy. Nhưng như Nội nói là "đi khỏi đây". Nên mừng chăng? Vậy mà có lúc Tú định gật đầu cái rụp để lấy con của bà chủ nợ đấy. Ít ra là vẫn lãi to vì được đi khỏi đây mà có một lý do hết sức chính đáng. Dù biết như vậy là đang vày nát cuộc sống trước mắt.
+/ Điều tiếc nhất là đã bị đi cấp cứu sớm. (Nhưng delete ý nghĩ này đi. Cải lương thía mồ). Có một lần em vào Viện thăm chị, em hỏi:"Ông ấy đánh chị có đau không?". Chị không nói gì chỉ cười. Giờ, chị muốn nói là chị chết cõi lòng. Của cải vật chất mất đi, hao hụt thì có thể làm lại. Nhưng những tình cảm tốt đẹp bị mất đi, giá trị tình cảm mất đi thì quả đúng là một cõi bị hoại tử. Giống như em trồng một cái cây và quyết định vứt đi một nhánh bằng cách đốt khô nó ấy. Mà chúng ta lại không thể chọn lựa huyết thống.
+/ Điều thấy vui vui có lẽ là vụ đi Sapa
+/ Điều thú vị là vụ ở 25 Tôn Đản. Chẳng hiểu sao lại có thể nói được một câu trong lúc vu vơ rằng "nhìn chung, cuộc sống thật dễ chịu". Hình như mình nhớ mình chưa từng đủ ý thức để phát ngôn một câu quá anh hùng ca như thế. Chắc hôm đấy mình khùng. Mình phục mình thật :D
+/ Điều an ủi là có nhiều người tốt quanh đây. Có người còn thậm chí chưa gặp mặt. Không như những phụ nữ khác bị buồn phiền vì đàn ông thì những người quanh mình đều tốt với mình một cách chân xác.
Và năm nay cũng có vẻ kiếm được nhiều tiền hơn mọi năm. Dù lúc này vẫn nợ nhiều nhiều. Tất cả số tiền kiếm được chi trả cho mọi thứ phần lớn nằm trong một công việc mà vô tình làm. Hít hơi nhiều khói thuốc lá nhưng nói chung là cũng chấp nhận được
+/ Điều đáng lo ngại nhất là ở năm 2008 bằng tất cả tình cảm đã có một lời hứa với một người chưa từng gặp mặt. Nói chung là cứ đến con số 27 thì quyết tiếp là sống hay dừng sống. Chứ giờ thì lo ngại thật sự vì sợ thất hứa.
+/ Tớ áy náy. Mà tại sao cậu lại gửi tiền cho tớ? Và có phải lúc ấy tớ cần tiền tới mức mất trí nên cậu hỏi là tớ cứ cho số tài khoản một cách vui mừng? Và tại sao khi tớ nói là cậu chỉ đọc tin nhắn, không được nhắn hay gọi ra cho tớ thì cậu vẫn reply. Có biết tớ sợ đối diện với việc áy náy này không? Mình thậm chí còn chưa có cơ hội nhìn thấy nhau trực tiếp.
+/ Gần Tết ở nơi này có nhiều gà gáy quá. Lũ gà ấy gáy mọi lúc có thể. Nửa đêm qua tự nhiên bật dậy vì nghe tiếng gà gáy. Như hồi bé về nghỉ hè với Nội. Giờ, lũ gà ấy lại bắt đầu.
+/ Thủy nói Tú chỉ cần gật đầu đồng ý trang điểm thì Thủy sẽ đầu tư hoàn toàn cho Tú vụ này. Nhưng Tú chưa nói CÓ và càng chưa GẬT GẬT. Qùa năm mới cho Tú là bộ mỹ phẩm Chanel hàng xách tay. Nhưng giờ Tú không biết làm gì với đống đồ ấy. Tất nhiên là cũng thích điên lên. Chỉ thích chứ chưa rõ mình sẽ phải làm gì với chúng. Ngất xỉu!
Vậy là năm nay Thủy bỏ Tú, không ăn Tết với Tú. Theo chồng đi hội Thánh. Lại đi ngay ngày 1 Tết. Chán!



NĂM MỚI VUI VẺ HA :D

10.2.10

NGỒI VỈA HÈ

Thông báo là đã chính thức hoàn tất chung cư 7 tầng. Thợ đã được về từ chiều hôm qua. Thằng cu Kha chào mình thế này:"Chị, em ghét chị vì cho nghỉ Tết muộn"-"Ừ, cảm ơn em ha". Mà ông bạn vàng đang kêu la là 29 mới được nghỉ Tết, ngày 6 đã đi làm. Trong những ngày nghỉ thì vẫn phải trực, chưa kể các chị ở khoa cứ nằn nì nhờ hắn trực hộ.
Điệp khúc cuối năm vẫn là:"Dạ, em chào anh(chị). Em ở bên công ty X ạ.Cuối năm bên em có chút quà gửi biếu anh(chị). Anh(chị) vui lòng xyz...etc. Tua đi tua lại đến chết mất vì cái bài này :(
Công trình này mặt bằng có hơn 100m2. Xây 7 tầng. Tầng 1 để xe kiêm 1 số hoạt động. Các tầng còn lại được chia làm 3 căn hộ riêng biệt. Tất nhiên là 7 tầng nên có thang máy. Bị rắc rối lằng nhằng dây điện vì những vụ kiểu như "nhà chị có cháu nhỏ, em giúp chị cho thêm mấy cái đố cửa ở chỗ này" etc. Mà chẳng hiểu tiêu chí quy hoạch thế nào mà đường vào chung cư bé như mắt muỗi. Ấy thế mà ngay khi chưa treo khuôn thì các hộ đã có chủ hết lượt, thậm chí để mua được phải qua 3-4 chủ khác.
Từ nhà đi bộ thì mất 5', đi xe máy thì mất độ 2' nên toàn vạ vật ngồi quán nước vỉa hè uống trà đấm. Nhân tiện có ai chịu được cái nóng vào dịp Tết đến kiểu này không? Mai trắng ở phòng khách nở tung xòe rồi, nhìn rất tuyệt(phải cái không biết mấy ngày Tết có còn cái nụ nào không?). Đào thì cũng tình trạng ấy luôn.
Vì công trình gần nhà. Lại thêm khoản cứ nhẵn mặt ở chỗ này đến 5 tháng rồi nên cứ gọi là lê la đủ chuyện. Hoặc cũng có thể mang tâm trạng không gặp lại sau khi hoàn tất công việc và họ cũng vậy nên cứ như ruột ngựa ấy.
- Gặp lại em Như (em này chắc chắn hơn tuổi mình nhưng vì quen gọi các cô gái như vậy là em rồi nên cũng khó sửa). Ngày trước em Như thuê trọ bên nhà Ngoại. Em không xinh nhưng cũng trắng trẻo. Nói chung là đông khách(vì thấy đi suốt mà). Em ở với một tay trông lúc nào cũng đầu bù tóc rối nhưng có đôi mắt trông rất thông minh. Tay này tên Văn. Như em Như nói thì "suốt ngày đọc sách chữ Tàu, rồi có thể chơi cờ thâu 2-3 đêm liền. Viết bút lông lên giấy cũng đẹp phết". Sau này mới hay tay này học KHXH&NV. Sau rồi cũng có 1 bé gái, bé con tên Nhi thì phải(không nhớ lắm). Hôm nay gặp hỏi thăm thì Như bảo "nó mới lấy vợ cách đây mấy tháng, hỏi có đến thăm con không thì nó còn chẳng thèm nói gì cơ"
Em Như này là 1 trong 2 người làm mình nhớ mãi cái câu "Ô tô thở ra khói kinh chết". Lần ấy đèo Như đi mua váy bầu.
- Em Kiểu này mình gặp cách đây phải đến 15 năm. Ngày đấy tay Lâm hình như cũng nghiện rồi, nhưng chưa biêng biêng vì thuốc như giờ. Em Kiều này xinh. Nhìn như kiểu xinh của mấy nàng diễn viên Trung Quốc vào năm 19hồi đó ấy. Dạo đấy vấn tóc cao, cài cài trâm trên tóc. Giờ, tay Lâm nghiện chết khiếp. Hồi tối lúc ngồi trà đá vừa chứng kiến hắn 1 mình 1 đường mà tông hẳn vào ô tô. Chủ ô tô chẳng dám hò hét chi vì hình như tay này có kinh nghiệm với mấy ông nghiện. Nghe dân tình nói 1 tép bây h giao cho bán lẻ là 70k, đến tay người dùng là 100k. Vậy là gấp đôi rồi, ngày xưa mình thấy có 30, rồi lên 50.
Em Kiều kể nhiều về thằng út năm 88. Án gần 10 năm. Đi cắt trộm dây điện, chưa xong thì đánh người gây thương tích, cuối cùng là cướp giật điện thoại (mà cái điện thoại giật xong mang bán lấy 200k). Thử nghĩ xem, khi đi thì mới 20 tuổi, khi về cháu ít nhất là gần 30. Gần 10 năm ấy giết người. Ta bỏ mất những gì của đời ta?
Đôi này không có con. Nghe đâu từ phía em Kiều. Em này tối nào cũng lắc và bay. "nhạc nào em cũng nhảy, nhảy cho nó vui"
- Hồi tối ngồi vỉa hè. Nhìn thấy thằng bé đi qua cắp nách 2 con lợn nhựa. Mình nhớ Thủy gớm lắm. Mà hôm nay vợ chồng nàng mới mang lễ về nhà đẻ xong đấy. Vậy mà nhớ nó kinh lên được. Mấy năm trước khó khăn, 2 đứa tinh thần có chết cũng không rời nhau. Xe thì lúc nào cũng gần hết xăng, vậy mà cứ sáng sáng đưa chị tới Viện rồi về. Chị nháy máy là lại phi tới Viện đón chị. Mặt thì non choẹt, áo trắng mác đồng phục. Thế đấy!
Hai đứa năm ấy Tết đến tự thưởng bằng 2 con lợn nhựa hồng và vàng (tất nhiên, hồng không bao giờ là của mình). Mua xong lợn thì cũng hết tiền. Hai đứa mang lên tầng 5, nhặt tất cả xu ra để cho vào. Tóm lại là lợn ăn toàn xu 200đ, 500đ. Qua Tết năm ấy, lợn đã suy dinh dưỡng thì chớ lại bị mở mõm để đổ cho sạch ruột thì thôi. Ngày ấy đi luân khoa lần 1, mình nhớ là mình đang ở khoa Sản. Nhìn nó đến đón mình mà không hiểu sao lại vui thế (mặc dù vừa bị cô Thu bác sĩ cho một trận tơi bời hoa lá vì bỏ trực phòng đẻ). Có những hôm sau 1 đêm chiến đấu với 15 cháu sơ sinh, cả lồng kính cả giường thường, nhìn thấy nó gọi từ xa xa "con chóe" mà cũng thấy te tởn được.
Tiền trực hồi luân khoa là 5600đ/ca. Nhiều hôm ở Viện nhận trực 2 đêm liền. Ăn 1 bữa/ngày. Suất 5000đ (giờ, chẳng thấy đâu bán cơm bụi 5000 cả, hôm trước ăn với thợ, thợ ăn không no mà đã toi hơn 100k). Thế mà vẫn te tởn cái bài đưa đi đón về đến là tốn xăng.
Chị gái ngồi nghe mình kể, thì nói là dạo ấy bỏ ra ngoài cũng thiếu thốn nhiều. Nhiều khi thèm cả mùi sữa. Nhưng sao lại bỏ đi đúng lúc khó khăn thế? Em và Thủy còn thèm mùi mì tôm cơ. Mà hai đứa còn có cái trò ăn chung gói Hảo Hảo rồi uống nước máy cho mì nó trương lên đầy dạ dày :))
Dạo ấy chẳng sợ gì hết. Đến Viện muộn nên xuyên ngõ nhỏ rồi băng qua cả đường ray để vào cửa phụ của trường. Lúc băng qua, tàu hòa cứ tu tu bên tai phải. Nghĩ lại còn thấy buồn cười. Dạo ấy chẳng sợ bố con thằng nào, đi dọn phòng nhà nghỉ mặt cứ trâng trâng ra, cứ như thể nhân viên dọn phòng chuyên nghiệp đây :))
Giờ, thấy mình nhát chết khiếp. Ra đường thì toàn quên nên chẳng dám đi đâu xa. Cứ thấy ngõ vắt chỗ này chỗ khác là chịu chết. Thằng cu thợ phụ nó bảo "đi quyết toán tiền nên chị vui quá mà quên đường đấy"
- Những lúc chán chán ấy. Thì thích nhìn ngắm người. Ghi nhận những đặc điểm. Mà thường ngắm người hơi lôi thôi, nhếch nhác và cẩu thả chút thì thấy thích hơn. Thỉnh thoảng có ngắm gái đẹp chân dài nhưng thường chỉ thấy họ xinh và hết. Ngắm trẻ con nghịch là không bao giờ chán mắt, phải cái bị dị ứng với trẻ con quấy khóc (chắc do cái dạo trực phòng sơ sinh nhiều quá. Đến là sợ)
- Hình như thói quen ngồi quán nước vỉa hè nó không bỏ được. Như thân yêu nói thì là không sang trọng và ngốc nghếch. Nhưng biết sao được, ngồi mấy quán kia đến ăn cũng còn khổ sở. Nào là dao dĩa để mấy h thì là dọn bàn, rồi phải thế này thế kia mới đúng cách etc. Vậy, chứ ngồi tu ừng ực trà đá thì chắc nó chóe ngoe lắm hay sao?
Mà tính thì hay hỏi vu vơ. Hỏi vậy nó rất hay. Cái người bị hỏi ấy, họ bất ngờ hoặc sẽ bị phân vân sao lại hỏi như thế etc, nên họ sẽ trả lời rất bị động. Mà thường thì thiệt tình. Cũng hay hay à. Có khi mình hỏi xong còn thấy mình vô duyên và dở hơi sao ấy. Nhưng thấy ngồi quán vỉa hè rất rôm.
- Ngồi quán nước vỉa hè, còi xe, cười nói tá hỏa luôn mà lại được nghe Tuyết rơi mùa hè của một người khác giới hơn mình tới hơn 20 tuổi hát qua mobi. Cảm giác nó thế nào?
- Đã dọn được tầng 2. Ngày mai là tầng 6 và 5. Vì tự thỏa mãn với thành quả dọn xong tầng 2 nên cả tối ngồi trà đá vỉa hè, bị mẹ quạt tơi bời vì mẹ kêu về bán hàng cho mẹ mà cứ tắt máy không chịu alo
PS: Hôm nay tớ bị kính cứa vào bắp chân bên trái. Máu chảy hết hồn luôn. Trong lúc đi kiếm cồn của thợ phun thì đập cả đùi vào cái xe của nhân viên vệ sinh. Tóm lại là bắp chân rách sâu sâu và đùi bị tím. Nhưng giờ thì ngon lành cành đào rồi. Ngu ở chỗ, hôm nay nóng quá nên tớ cứ dép tông và quần ngố vào công trình nên mới xảy ra vụ oan gia này.
Mà căm xe Lào thì tốt hơn nhá! Nghĩ đi nghĩ lại thì giá ấy là có thể ok được. Vậy cậu đã được kết thúc vụ lạp xưởng chưa?
Hôm nay tớ nhớ nhiều chuyện cũ quá. Nên cứ sao ấy :(. Nhớ gì như nhớ... TT&NT

8.2.10

Thế còn những ngày cuối năm?

+/ Khoảnh khắc ( Trương Qúy Hải - Ngọc Tân )
Cả giờ nghỉ trưa chỉ có nghe bài này. Mọi thứ đều rất phù hợp.
Ngày xửa ngày xưa, có một con bé hay len lén đứng ngoài cửa sổ nghe anh sinh viên xây dựng đàn ca bài này. Ôi, guitar buồn!
Đã hết buồn về vụ tranh chức mà không thành chưa? Khi nào uống rượu chén đầu tiên mà lại có thể đỏ mặt thì alo em nhá! Cũng phải có vụ tất niên chứ :))
+/ Thế này ạ. Ngày xưa ấy, tớ với cậu là bạn thân thân. Tớ gọi cậu là anh xưng em. Còn bây giờ ấy, cậu là em rể của tớ rồi! Cậu nên đổi tên tớ thành một cái gì khác thay vì Sweet.
Mà chẳng ai lại nhắn tin kiểu này: Panadol thì uống mấy viên hả em? ...Uhm. Vợ anh ốm lòi mồm, huhu.
Chết mất!
+/ Vẫn cái vụ tin nhắn. Có người nhắn tin mà không có ký tự nào. Hỏi tại sao thì rằng "Tình yêu không nói lên lời". Chết mất với dân kỹ thuật :))
+/ Cùng chuẩn GPP, cùng 1 loại kháng sinh, cùng biệt dược lại có kiểu 7k/viên (70k/vỉ) và 12k/viên (120k/hộp)? Hết hồn chim cú ở chỗ, cái nơi 12k/viên kia chính là 1 chuỗi các quầy thuốc ở Thái Thịnh. Nói thật, ngày xưa hồi chưa biết gì về y, dược. Được bác sĩ Qúy trên Hàng Gà kê cho cái đơn thuốc Mopral uống kèm Prednisolon. Nói thật đi mãi, đi mãi không mua được đúng hàm lượng, xuất xứ cần thiết. Khám phá ra chỗ Thái Thịnh này thì khoái lắm. Tuy không có thuốc mình cần nhưng cũng có vẻ chuyên nghiệp chút. Giờ, thì ngoài vấn đề giá cả, lại thêm cả vấn đề chuyên môn của các bác dược trung. Cô gái ấy chỉ biết tên biệt dược, còn tên thuốc (hoạt chất chính thì mắt nai ngơ ngác), hỏi về kháng sinh thế hệ thì còn vô tư hơn "chị không biết".
Akay chưa??
+/ Hôn nhân là sự đụng độ văn hóa. Thế giữa người sáng tác và nhà nghiên cứu, phê bình thì sao?
+/ Nếu nói rằng chỉ cần cứ gọi điện là phải bắt máy nghe rồi nói huyên thuyên, tóm lại thích nói gì thì nói hay phải tiếp chuyện... mà được hoãn vô thời hạn một khoản nợ tương đối lớn thì rốt cuộc mình đang phải hứng chịu cái quái gì đây? Lúc không làm sao thì không làm sao, mà lúc làm sao thì lắm cái làm sao :(( Chẳng biết thế nào mà lần. Nếu thì nhưng nhị bỏ qua tuốt!
+/ Đừng hỏi con nên hay không nên. Theo con là thế này hay thế kia. Con không phải con lớn. Sao cứ bắt con oằn người ra như thế? Chẳng ai chịu hiểu cho con cả. Con muốn thay tên. Nếu được nữa con muốn...hummm. Thôi,không nói nữa. Con không được quyền chọn. Mặc khải đã là vậy rồi.
Bán tuốt, bán hết, tất tần tật. Con không chạm vào. Con không care. Lừa con quá nhiều cú ngoạn mục rồi. Và con vẫn sợ đi cấp cứu.
+/ Giá đâu đó có người xung phong dọn nhà hộ tôi :((.
PS: Trồng 13 chậu cây tặng bạn bè năm mới. Con trai EMi thân yêu của tớ nhảy huỳnh huỵch làm vỡ hết rồi. Chỉ còn 2 chậu nguyên lành và 3 cây có thể cứu vớt. Chỗ kia chỉ là các mảnh chậu vỡ và đất bị bới tung xòe. Và hàng đêm, mẹ cháu mất ngủ lại phải gánh thêm quả nghe chậu vỡ ở ngay trên đầu. Sầu ơi là buồn!

7.2.10

Con buồn. Và không muốn nói gì.
Đêm qua con tức quá. Sập cửa phòng xong thì quăng khóa đi đâu mất rồi. Lúc muốn ra ngoài thì không biết mở cửa cách nào. Đã làm những 13 cái chìa, sau mỗi lần thì lại quăng mất 1 chiếc. Chỉ còn duy nhất chiếc dự phòng trong hộc đàn. Chán thế chứ!
Mẹ mất ngủ. Con thương. Nhưng không biết phải thế nào. Mặt cứ lì lì vậy. Không biết con nên làm gì?
Bạn bảo con mỗi khi hết khả năng chịu đựng là tay chân cuống cuồng bật cái gì có âm thanh và mặt thì cứ ngay đơ. Chứ con biết biểu lộ sao bây giờ?
Con nghe nhạc cả đêm . Nghe Coldplay. Damien Rice. Sau đó thấy ổn hơn thì Keane. Đến sáng thì Secret Garden. Đến lúc ra ngoài con mới biết là con bật nhạc hơi to. Không biết dưới nhà có bị ồn không?
Chú nói con nóng tính. Con cũng biết vậy. Nhiều khi con nghĩ con dùng an thần là chính đáng. Con ngồi đọc Haroun và Biển truyện. Rồi gấp sách, rồi nghịch mấy thứ vớ vẩn. Lát con post hình. Lúc nào đó chú xem. Con chán chán à :(
Con ho nhiều. Nhất là lúc tâm trạng không tốt. Chắc yếu tố kích thích bị tăng cường. Hộp ice shock cuối cùng hình như con bỏ quên ở cafe hôm trước rồi. Con mở cặp không thấy, trong ngăn cũng hết. Giờ, họng đang rất tệ. Nhưng có không tệ thì con cũng không có nhu cầu gì nhiều (ít ra là lúc này).
PS:Cuối năm mà đủ thứ chuyện vui như pháo ấy... WTF!


Họ nói cái này dành cho trẻ trên 5 tuổi. Số tuổi của con gấp 5 lần thế rồi. Lắp cũng hơi hơi sai sai chỗ nào ấy. Con sợ lơ là lúc làm việc nên cất nó ở mũ áo. Lúc tối ngồi nghịch thì mất 1 chi tiết. Mãi sau đi thay đồ mới thấy. Nên nó mới khác nhau vậy. Tóm lại là hết đồ chơi rồi :(


Mà con chẳng biết con làm gì. Hôm qua con mặc áo cam nên nó vậy :(

5.2.10


Hôm nay, lúc này, tọa đàm về Romain Gary Con người cá nhân đối diện với thế giới
Vụ này làm tớ muốn huhu quá!

4.2.10






Chẳng có gì.