Cha mẹ sinh ra một thân hình ngắn có 150cm suốt từ 12 tuổi đến 30 tuổi không nhúc nhích thêm chút nào (nếu đúng là phải 96 tuổi mới đi cõi khác thì lúc í chắc chỉ còn 147cm thôi), chiều ngang tiếp tục mập hóa, chân tiếp tục không ngừng to ra vì đạp xe và leo núi. Một gương mặt, mắt lúc nào cũng quầng thâm vồng quả nhót mà nếu không có hỗ trợ son son phấn phấn thì mình ngất khi đứng trước gương chứ không cần đợi người khác thấy. Đôi con mắt thì mờ mờ của kẻ ngộ tính kém. Cái mỏ thì full lips rõ zành zành. Cái mũi thì hếch hếch tẹt tẹt đến là ngán, cứ hít khí lạnh là viêm họng vì đường hầm không kịp sấy nóng không khí
Học hành bê trễ, tính ra đến lúc này mặt ngay chân tay cong không biết làm gì. Học qua học lại cuối cùng cũng con buôn, con buôn người ta tiền đè chết người, con buôn mình thì hàng tồn kho đè bẹp cả ruột. Thích đàn, học đàn mãi không qua được căn bản, cứ nghỉ gãi đàn 1 tuần là quên bằng sạch. Thích vẽ, học vẽ thì bóng ánh sáng làm mãi không đạt, thày giáo thường xuyên nhìn cái cây mình làm bóng ánh sáng thành vải quần đùi chấm bi hoặc vải quần đùi hoa.
Không ăn thịt nên làm rau luộc là đạt nhất, còn cứ xào nấu mắm muối là vợ chồng em gái sẽ bảo đóng hộp để tủ thuốc, làm thuốc tăng huyết áp. Thích đồ nướng cháy cháy tí thì thường cho bố mẹ ăn than. Để giảm thuốc tăng huyết áp trong bữa cơm, rút bớt gia vị đi, lập tức ông bố ăn bảo hôm nay con cho nhầm đường vào rau à. Thích hạt tiêu nên cái gì cũng cho hạt tiêu, tính đến giờ chỉ mỗi nồi cơm là chưa zẩy hạt tiêu vào.
Bệnh lười, bừa bãi đeo bên hông và không bao giờ cảm thấy có nhu cầu dọn dẹp, lúc nào cũng cảm thấy mình thật siêu khi nhìn thấy cái đẹp của bừa bãi, cầu thang nửa năm mới lau một lần khi mà các bậc cầu thang mất màu gỗ, chỉ còn màu cát (cát chứ không phải bụi), phòng ngủ 1 năm không hút bụi được một lần, ga trải giường cứ bẩn thì chồng cái mới lên, đủ 4-5 cái thì đi giặt cả thể. Vẫn còn biết xấu hổ nên ngày nào cũng tắm gội thay quần áo, nhưng ăn uống cùng mèo, ngủ cùng mèo, tủ quần áo cũng là ổ nằm của mèo nên mèo 4 năm không cần tắm luôn mang một thứ mùi thoảng thoảng "có vấn đề" ấp vào người ở cùng. Và cả chủ cả mèo nói không với bọn nước hoa nồng ngát mùi hương. Tư duy lang thang cơ nhỡ thì phải chuẩn bị một đôi giày tốt nên luôn có nhiều giày, nhưng cứ đi tầm 2 năm hoặc ít nhất 10 tháng thì mới mang khoảng 15 đôi ra oánh giặt một lần. Và thường xuyên cãi mẹ cha chả là con không dọn là để dành cho mẹ có việc làm.
Thấy suốt ngày úp iếc sách vở nhưng thật ra sách mua để bày cho oai, trưng cho oách chứ một năm đọc không quá được vài quyển, phàm cái dạng càng hay khoe thì càng chả có cái vẹo gì
Tự hào là mình thù dai nhớ lâu, khó tính bẳn gắt khó chiều, không biết đằng nào mà lần. Nhai nhải ở mỏ là tha thứ, tha lỗi, bỏ chấp thì là có lợi cho mình, càng ôm lâu nhớ lâu thù dai thì mình càng tổn hại. Nhưng (lại nhưng) nhất quyết không cho qua, nhất là khi người ta còn x buồn biết đến lỗi lầm, tức là mình có giận hay không thì người ta cũng x quan tâm nhưng mình thì cứ nhất định là phải quan tâm để giận, để thiệt hại. Lỗi này là ở mình, ở mình cả, là tại mình không chịu bỏ chấp, x phải tại người ta.
Bẳn gắt thì thôi rồi, lý lẽ thì nhem nhẻm, dù Eva có được tạo ra từ xương sườn Adam, mục đích là để Adam vui, không cô đơn, có bầu bạn nhưng con sinh ra không phải để phục vụ, bố ạ. Con có cuộc sống của con, có hoan lạc của con, tại sao con phải khoác áo đạo đức cho người ta ngắm. Tại sao phải lập gia đình, tại sao không thể chỉ yêu thôi, con nhất định không để phát sinh thêm trách nhiệm cho con và cả cho chính người khác, ai yêu con đến mức tự chịu trách nhiệm với con là lỗi của con một ít, của người ta nhiều ít, thế nhá. Còn con biết, ai cũng được sinh ra từ một tử cung, tử cung có độ co giãn đàn hồi tốt, về giải phẫu chỉ nhỏ bé như thế này này *giơ ngón tay* mà vẫn có thể ra được cái đầu đứa trẻ to như thế, nên sức chịu đựng của con người là gần như không thể đong đo đếm được, nhưng con sẽ cố gắng không rút lui khỏi cuộc đời, chỉ có điều đừng bắt con phải khoác quá nhiều áo.
Cuộc đời không có tham vọng gì, lúc nào cũng thích cuộc sống zừng zú, lang thang cơ nhỡ, nhưng "Trời kia đã bắt làm người có thân" nên chỉ cần đủ ăn và thi thoảng mua vài quyển sách bày cho oai, còn lại thích nằm giở sách chụp ảnh úp fb múa võ qua mắt thiên hạ. Nhiều lúc cũng có tham vọng kiếm nhiều tiền tí để về già cả ngày nằm trên giường giả dạng gái xì tin chat chít tán tỉnh giai trẻ trên mạng mà không phải lo cơm áo gạo tiền, cứ bấm một cú điện thoại vài cú chạm, click là thực phẩm để tận cửa, hóa đơn thanh toán đàng hoàng, lúc nào đời bảo dừng là dừng như ngọn đèn lửa đỏ lửa vàng rồi lửa xanh hết dầu vụt tắt, đấy, thi thoảng cũng tham vọng thế. Nhưng chả được mấy tiếng, lại phệt mông ngồi, ườn ra nằm, đời mình chỉ cần câu cá đủ ăn thôi, cá nhiều ăn không hết, trữ đông lạnh cũng độc mà để ươn thì ăn vào sẽ chớt bệnh chớt tật đó.
Đã thế lại hay ngồi ngẩn ra, nghệt ra như ngỗng ị, ra chiều suy nghĩ lung lắm, mà thật ra chỉ suy nghĩ vấn đề tối quan trọng là 2 có phải một con số đẹp không, 2 hẳn là số nguyên tố chẵn duy nhất, 2 viên súc cù là cũng là một con số đẹp (dù lúc ăn 5 viên thì vẫn khăng khăng trong đầu 2 là một con số đẹp)
....
Tổng kết lại là chả có cái vẹo gì, ai nghĩ mình không nhỏ là do người ta tự tâng mình, người ta tự thiệt hại. Còn mình, mình còn ít lòng tự trọng là không chụp ảnh mẹt tự sướng
, ngậm mỏ không nói để phong thanh nói rằng, cuộc đời mình hoàn toàn không muốn để lại dấu gì, bằng trắc huyền sắc sắc sắc không không hay dấu vết vân vân và vân vân, mình hoàn toàn không muốn, chả có vẹo gì cả, thế giới này chỉ tổ tốn thời gian
ngay cả thời gian để viết cái đang viết, ngay cả thời gian vừa đạp xe vừa nghĩ về việc viết những điều mình đang nghĩ
hoàn toàn vô bổ, mất thời gian, nó chỉ nhằm giải quyết mỗi việc, sẽ cảm thấy thoải mái hơn để tiếp tục chịu đựng cuộc đời, quay đi quay lại, cuối cùng cũng lê lết được 30 năm trên đời
chả có cái vẹo gì, chỉ có súc cù là là ngon