Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Lee Child. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lee Child. Hiển thị tất cả bài đăng

3.3.24

tung đồng xu




2 quyển trong ảnh không thể nào sánh với cú đầu tiên tôi biết đến Lee Child: Reacher báo thù; tuy nhiên đọc giải trí thì vẫn tạm được


tôi có một nguyên tắc khi đọc trinh thám là đặt mình vào vị trí người đi điều tra và vào vị trí hung thủ để biết "người ta" nghĩ gì; và nếu là một người điều tra, tôi có xu hướng đi điều tra tận nơi, sục sạo hỏi han bâng quơ các nẻo theo lối điều tra cổ điển nên đi kèm nguyên tắc ấy tôi luôn có 2 câu thần chú: rất hiếm hoi có gì là ngẫu nhiên và luôn nghĩ về điều không thể theo cách có thể; như tung đồng xu, xác suất luôn 50/50, nếu phải thì thế nào mà trái thì thế nào, xác suất là như nhau 50/50 cho đến khi có nhân tố khác xen vào thì sẽ khác. Nó giống một bộ phim tôi xem lâu rồi: một nhà văn nữ khiếm thính sống một mình giữa rừng bị kẻ xấu tấn công; trong lúc cầm cự trong nhà với kẻ xấu bên ngoài đang tìm mọi cách để vào nhà, cô nhà văn nhắm mắt nghĩ đến cách thức tư duy của mình trong sáng tác: nếu đi A thì dẫn đến A' từ A' thì có ưu điểm gì nhược điểm gì, nếu đi B thì... cứ như vậy cô ấy xây dựng các lựa chọn và kết thúc lựa chọn; bằng cách ấy mà tự cứu sống mình


nhà văn cũng vậy mà điều tra phá án cũng vậy, đều là cách thức để đi đến phơi bày con người và sự thật như lòng tôi phơi ra đấy; theo nghĩa nào đấy thì, nhà văn giống hung thủ hơn, kẻ dựng kế hoạch xây dựng các nhân vật tề tựu cho màn kịch của mình và kết liễu từng nhân vật một, kẻ cũng rất hay quay lại hiện trường vụ án để bồi thêm các cú, để xoá dấu vết, tiếp tục gạch chỗ này xoá chỗ kia để đánh lạc hướng; còn người đọc thì giống người điều tra phá án, đi lại màn kịch đó có thể biết trước có thể không các "mẫu" vụ án và chỉ phá được vụ án khi mà giống người đọc tự viết một tiểu thuyết khả thể trong suốt hành trình đọc của mình; luôn không bao giờ đủ chặt, cần thiết phải đủ lỏng để qua các lỗ hổng không đủ chặt để lại, những khả thể có cơ hội thành phượng hoàng từ tro tàn. Có thể chính vì vậy, những người đọc đủ nhiều là người phải viết, giống những hung thủ mô phỏng theo cách thức khác, lại vụ án nào đó như cách homage kẻ thủ ác trước đây; không chắc họ có là nhà văn không, nhưng chắc chắn họ phải viết vì không gì có thể chứa hết từng ấy tiểu thuyết khả thể sau từng ấy thứ họ đọc


ps. ở quyển Kẻ báo thù, ngay từ xác chết đầu tiên chết vì đau tim, mình đã nghĩ cái bcs vị tướng đó đeo không phải là để qua đêm với một cô gái mại dâm giá 20 đô/đêm, càng không phải với một nữ quân nhân; ngay từ đầu mình đã nghĩ vị tướng là người đồng tính và thầm mong Reacher hãy nghĩ khác đi, không truy tìm nữ, mà là nam hoặc cả nam và nữ trong khung giờ ấy đêm giao thừa, chỉ cần thế thì chắc quyển truyện đã không gần 500 trang; mà như thế thì lấy đâu truyện cho người ta đọc giải trí nhờ. Nói chuyện chán :))) 


3.12.15

Cũng vẫn là ngẫu nhiên



Không có ngày mai là quyển thứ ba mình đọc của Lee Child. Vẫn là người hùng Jack Reacher độc lập, tự tin, giỏi quan sát, suy luận sắc bén, và tất nhiên là lúc nào cũng có nhân vật nữ xinh đẹp, thông minh để Reacher tình một (vài) đêm. Không có ngày mai kết cấu không nhanh như Một phát một mạng, cũng không gói gọn như Reacher báo thù mà câu chuyện rộng, nhiều lớp lang hơn hẳn với nhiều nhóm, tổ chức điều tra mục đích khác hẳn nhau, chỉ có duy nhất người hùng Jack Reacher như bao lần là hành tẩu giang hồ thấy việc chướng mắt là không đành lòng ;), Không có ngày mai là một tình huống ngẫu nhiên khi ngồi tàu điện ngầm lang thang tìm một điểm nghỉ qua đêm thì chàng thành nhân chứng gần nhất cho một vụ tự sát bằng súng, trong khi những nhân chứng còn lại có vẻ rất ngẫu nhiên, ngẫu nhiên hơn rất nhiều lần thì thực ra lại không hề ngẫu nhiên, lại được chia thành những nhóm, mục tiêu khác nhau. Hẳn là cuộc đời không ưu ái với kẻ mặc cả với đời một cuộc sống không nhà cửa, không người thân, không công việc, một ít tiền mặt, một thẻ ATM, một cái bàn chải gập đôi, một bộ quần áo vài hôm lại vứt, nhỉ. Nhìn chung là không nên mặc cả với đời :v
Điểm cộng cho Không có ngày mai chính là lịch sử các cuộc xung đột, chính trị và các pha hành động. Lee Child là tuýp nhà văn trinh thám viết có nghề, kỹ thuật viết rập khuôn căng đét, bao giờ cũng giống một phim hành động Mỹ, trên đường điều tra phá án hẳn phải có động tay động chân với những đòn dứt khoát, nhanh gọn, và hẳn là cuối truyện cũng có pha đột kích cuối cùng vào sào huyệt phe kia bắn nhau đánh đấm dao diếc chí chóe, phải có một tình tiết gay cấn ngoài kế hoạch hành động của anh hùng và tất nhiên bằng phán đán nhanh nhạy, khả năng hành động chuẩn xác thì viên đạn cuối cùng bao giờ cũng để kết liễu kẻ khác, người vươn mình đứng dậy bao giờ cũng là anh :p
Người đọc Lee Child luôn nắm được mô-típ ấy, thế mà vẫn cứ cắm đầu đọc như là, cũng vẫn là ngẫu nhiên tôi vô tình chọn quyển sách này, tác giả này.

ps: tuần vừa rồi bận quá, ủ mưu nhiều quá, không đọc sách, cũng chả ngủ được, mặt mọc thêm 8 cái mụn, chia đều sang 2 má. Tự ti và tổn thương sâu sắc 

26.11.15

Bản chất của sự ngẫu nhiên



Truyện trinh thám mà tên sách cứ có cướp giết bắn, răng xương, báo thù trả đũa...là tôi hay lờ đi ngay, vì cái phom của tôi thường không thích những gì quá lộ liễu. Nên đã nhảy vào đọc trinh thám muộn, rồi thêm những tên sách Reacher báo thù, Một phát một mạng...tôi đã bơ Lee Child đi ngay và luôn. Mãi cho đến cách đây hơn 2 năm nằm nhìn đống sách ngồn ngộn mà vẫn băn khoăn đọc gì đọc gì đây nhỉ, thì thấy Reacher báo thù nằm tận cùng chồng sách, thế là bảo thôi, đổi phỏm tí, xem có ra cái vẹo gì không  
Thế là vô tình lại đọc đúng thứ tự của loạt truyện về Reacher, Reacher báo thù trước Một phát một mạng.
Câu chuyện Reacher báo thù lôi cuốn kinh hồn, nhất là những gì xoay quanh đường dây làm giả đồng đô-la Mỹ: chất liệu giấy có sợi bông, đô-la Mỹ là tiền giấy mà các mệnh giá đều có cùng kích cỡ, chính phủ kiểm soát giấy in tiền chặt như thế nào...rồi ý tưởng tẩy tờ 1$ thật để in tờ mệnh giá cao $ giả, hệ thống thu gom tờ 1$, quá trình vận chuyển...Vụ việc mở đầu bằng một xác chết rồi dẫn đến một vụ án tầm cỡ mà ban đầu tưởng chừng không hề có tí liên quan nào, đây chính là điểm cộng lớn của Lee Child, luôn nhắm vào bản chất của tính ngẫu nhiên là không gì thực sự ngẫu nhiên .
Câu chuyện của Một phát một mạng thì không gây tò mò như câu chuyện làm giả đồng đô-la ở Reacher báo thù, nhưng nói như độc giả trinh thám thì mở màn đã rất hành động Mỹ, 6 phát súng 5 mạng người, như một vụ xả súng giật gân của một kẻ điên loạn. Tất cả chỉ phơi bày khi nhìn thật sâu vào bản chất của sự ngẫu nhiên, thế là người đọc lại được ồ lên đầy sảng khoái, Fuck Lee Child .l.
Điểm cộng tiếp theo và cũng có thể là lý do Lee Child được ra mắt ở VN bằng Một phát một mạng là tính kịch tính ở các pha hành động, lối văn gọn gàng dứt khoát đậm chất phim hành động bom tấn Mỹ và máu lạnh rất Nga, tất cả các pha hành động được miêu tả dễ hình dung, ra đòn thẳng tay dứt khoát. Một hình mẫu anh hùng không mấy ràng buộc, hành động độc lập, nhạy bén, quyết đoán. Một kết cấu truyện cho người đọc cảm giác tức thì của một món hợp miệng, tiện lợi và đúng vị, cứ tuần tự trang qua trang, đi theo Reacher là sẽ hiểu tại sao anh ta tiến hành việc này, dò xét việc kia, suy luận ra đầu mối này, loại bỏ phán đoán kia. Tất cả không hề ngẫu nhiên như ta tưởng.
Tưởng hết duyên với Lee Child rùi, nào ngờ được em bé dễ thương Quảng Nam nối dây tơ hồng. Cảm ơn em  

ps: đọc Một phát một mạng xong, sao thấy bắn súng hay thế