Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn dịchLĐC. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn dịchLĐC. Hiển thị tất cả bài đăng
1.9.15
Nào, mời các bạn đọc sách ;)
Gợi ý lần này là tập truyện ngắn Đột nhiên có tiếng gõ cửa, tác giả Etgar Keret đến từ Israel. Không đánh đố suy tư cũng như sự kiên nhẫn dai dẳng lì lợm của độc giả, ngay từ truyện ngắn đầu tiên Đột nhiên có tiếng gõ cửa, ta dễ dàng bị cuốn ngay vào hoàn cảnh phi lý nực cười và cách xây dựng câu chuyện mang màu sắc bi hài kịch của tác giả. Cứ như vậy người đọc lần giở các trang tiếp theo để đi vào từng truyện ngắn (cực ngắn) khác như một trò chơi thử nghiệm tư duy, tưởng tượng. Sẽ không ít lần bạn phải ồ lên vì sức tưởng tượng của Etgar Keret, dùng cách kể chuyện hết sức bình dị phóng chiếu những suy tư tưởng tượng lên đồ vật, loài vật, thế giới khác, và cả vũ trụ song song. Nhưng bạn hoàn toàn có thể tin rằng, dù những tưởng tượng ấy mang màu sắc điên rồ, phi thực thì cũng có những truyện ngắn rất đời mà chẳng hề nghĩ được rằng nó xảy ra trong đời với tình thế đầy bất trắc: hai anh em trai sinh đôi giống hệt nhau lấy hai chị em gái sinh đôi cũng hệt nhau và một kết cục hoang phế.
Sức tưởng tượng siêu thực của Etgar Keret phóng chiếu tới chiều kích quái dị gắn quanh một trục chính: con người, cá nhân với những cô đơn trống rỗng, sự vin vào, nương tựa yếu đuối vào những "cục độn" ngõ hầu đối phó với cái mục ruỗng, sự bấp bênh, xô lệch, khắc khoải u sầu của cuộc đời. Nhưng cái trục trung tâm ấy không nhuốm màu ảm đạm, nó phủ tràn sắc thái hài hước khiến người đọc tiếp tục từ truyện ngắn này sang truyện ngắn khác và tự hỏi: tiếp tục hành trình bước vào thế giới khác chứ, tại sao không?
*Tôi thích nhan đề tập truyện Đột nhiên có tiếng gõ cửa, đối với tôi "tiếng gõ cửa" không chỉ là khao khát của kẻ gõ cửa được tìm thấy một điều gì đó, nhu cầu muốn hiểu về một cái gì đó mà nó còn là cơ hội của kẻ ở phía bên kia cánh cửa, cơ hội được đùa bỡn chính mình, mở rộng chính mình. Dù ở trạng huống nào thì cũng có thôi thúc hiểu về mình, thông qua tiếng gõ mà đánh động phần nào đó ở mình
*Tôi thích truyện ngắn Búi trĩ, Gần đây nó cứng một cách phi thường, Bạn sẽ ước gì từ con cá vàng vì chúng thực sự điên rồ :3
*Có một lỗi in ấn nho nhỏ ở trang 168, truyện ngắn Chó má đã không được biên trong mục lục và bước vào truyện cũng không hề được trình bày như một truyện ngắn mới.
xin hết :p. Mời các bạn đọc sách ;)
18.8.15
Đoạn tuyệt với hiện tại
Càng đọc tôi càng không thể ngừng ngạc nhiên với nghề viết, tôi tự hỏi, còn có gì mà người ta không thể nghĩ ra nữa không, còn có gì mà người ta không thể nhét nó vào tiểu thuyết nữa hay không . Tác giả Ransom Riggs đam mê những bức ảnh cổ, chúng được tìm ra từ các đợt hàng thanh lý, hội chợ đồ cũ, cửa hàng đồ cổ...thậm chí từ đáy thùng rác. Vậy là Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine, được chắp cánh từ ý tưởng: viết câu chuyện xâu chuỗi nhân vật, sự việc trong các bức ảnh lại với nhau.
Câu chuyện ấy nói với ta rằng con người được chia thành hai nhánh cơ bản: những người với năng lực chuẩn cấu thành nên phần lớn nhân loại và những người với năng lực đặc biệt hay còn gọi là "dị nhân". Điều gì sẽ xảy ra khi ta sở hữu bẩm sinh một dạng dị năng và sống trong một thế giới luôn sợ hãi sự khác biệt. Thử hình dung ta sinh ra với khả năng tạo ra lửa, bay lơ lửng, tàng hình, nhìn thấy tương lai, miệng mọc sau gáy hay có khả năng nhìn thấy những thứ mà người bình thường không nhìn thấy...Chắc vẫn có người yêu quý ta và không hề ít người sợ hãi, ruồng bỏ và coi ta là kẻ bệnh hoạn, nhỉ. Và điều bất hạnh cho ta là, ta không có ai hiểu mình, ta không thể chia sẻ mình với những người bình thường khác biệt ta, không ai hiểu, mà vốn hạnh phúc thực sự là khi nó được chia sẻ
Thế rồi mọi chuyện sẽ đi theo hướng của nó, người nào vật nào sẽ ở đúng chỗ nấy, có rất nhiều dị năng thì sẽ tồn tại một dạng năng lực đặc biệt tối thượng, kiểm soát thời gian. Và vòng thời gian này cho phép những người dị năng sống trong nó vô thời hạn. Có điều, nó chỉ là một ngày, một mốc cụ thể nhất định lặp đi lặp lại suốt mấy chục năm thậm chí hàng trăm năm. Ta đoạn tuyệt vĩnh viễn với hiện tại. Một nơi tuyệt đẹp, cuộc sống tốt, bạn bè sở hữu những năng lực riêng đặc biệt giống như ta, thật là thiên đường. Nhưng thời gian lặp đi lặp lại. Dần dần thiên đường gây u mê cho ta như loại thuốc gây nghiện, thiên đường cũng trở thành nhà tù. Và ta tự hỏi những gì đã diễn ra ở thế giới ngoài kia-một thế giới vẫn tiến lên phía trước cùng dòng thời gian, nếu ta không chọn thế giới đoạn tuyệt với hiện tại này. Những người bạn với năng lực đặc biệt, dị năng trong câu chuyện này có thể có cuộc sống vĩnh cửu trong vòng thời gian, nhưng với cái giá đắt đỏ, sự đoạn tuyệt vĩnh viễn với hiện tại. Mãi mãi chỉ ở hình hài cũ dù cho bao nhiêu thời gian có qua đi thì họ cũng chỉ sống lặp đi lặp lại một ngày *Nghe Peter Pan nhỉ hihi*
Ở thời đại nào, thế giới nào đi nữa, việc mong muốn sở hữu thời gian, cuộc sống vĩnh hằng, mãi mãi tươi trẻ cũng là những điều bất khả. Khát vọng quỷ dị ấy đưa con người với những ý tưởng từ điên rồ đến quái ác, ngu đần và mông muội. Bạn đọc đến đây có nghĩ giống tôi không, rằng ước muốn ta là người bình thường là khát vọng lớn nhất của nhân loại. Mỗi mùa xuân qua đi lại thấy mình gần nghĩa trang hơn một chút, sống thêm một ngày là gần với cái chết thêm một vài ngày, sống là đi dần đến cái chết. Đấy, chung quy sinh ra được là một người bình thường là điều hạnh phúc nhất, còn nếu bất bình thường, hãy nguyện cầu điều dễ dàng hơn rằng bạn đủ mạnh mẽ để tồn tại trong một thế giới sợ thứ dị biệt thay vì hy vọng thế giới chấp nhận mọi thứ mà nó tạo ra một cách công bình
1, Cách đây mấy tháng tôi có đọc một bộ tiểu thuyết 2 tập của tác giả Thụy Điển Majgull Axelsson: Phù thủy tháng Tư (stt về bộ tiểu thuyết nằm trong album sthstup-somethi
2, Tôi nhớ rất nhiều đến Peter Pan. Với tính ly kỳ, phiêu lưu, kịch tính, kỳ bí của loạt truyện này, các bạn trẻ chắc mê lắm , vẫn còn 2 tập nhá, và phiên bản điện ảnh dự kiến công chiếu 2016. Tôi thì chỉ nghĩ tới Peter Pan thoai hahaha
3, Sách có kèm các bức ảnh đen trắng có thật, một số được chỉnh sửa, anh tác giả này ý tưởng táo bạo kinh .
Đừng nhìn bìa mà nghĩ hay hy vọng nó là truyện kinh dị nhá hahaha
15.8.15
Gieo hạt đời mình như gieo xúc xắc
Lâu rồi mới đọc một cuốn tiểu thuyết màu sắc cổ điển kiểu "áo choàng và thanh kiếm" như Scaramouche-Kiếm sĩ không trái tim, với những cuộc đấu kiếm đòi lại danh dự, những nhân vật đầy chất bi kịch, cao quý đấy nhưng cũng thật đáng thương...và đặc biệt là tính chất phiêu lưu lang bạt cần có của dòng tiểu thuyết này.
Scaramouche-Kiếm sĩ không trái tim được nhà văn Ý/Anh Rafael Sabatini lấy bối cảnh cuộc cách mạng Pháp năm 1789 làm mảnh đất để câu chuyện gieo hạt xúc xắc số phận diễn ra. Sau cái chết của người bạn thân, André-Louis con người hài hước từ trong từng tế bào luôn mang trong mình cảm giác về một thế giới điên rồ đã liên tiếp gieo đời mình vào những mảnh đất hoang để từ một anh luật sư trở thành nhà diễn thuyết, một anh hề Scaramouche, một kiếm sĩ và một chính trị gia. Rafael Sabatini kể với chúng ta câu chuyện đậm chất phiêu lưu ngang dọc tung hoành, anh hùng ca với giọng văn không thể hài hước, màu mè hơn, những cái kết, nút thắt mở không có bất ngờ, dễ đoán nhưng tại sao nó vẫn cuốn hút. Chính bởi tại màu sắc sân khấu của cuốn tiểu thuyết này, những câu thoại hài hước đúng thời điểm, những gây cấn lôi kéo đúng sự trông đợi của người đọc. Với tôi nó là câu chuyện về nhân vật André-Louis có khả năng thích nghi cao, sẵn sàng gieo hạt đời mình trên bất cứ mảnh đất nào như gieo xúc xắc số phận-một kiểu buông mình theo số phận, mặc kệ định mệnh dẫn đi, một nhân vật cao ngạo, tự tin đến bướng bỉnh, một kẻ lãng mạn si tình bảo vệ cái đẹp...tất cả những mặt của viên xúc xắc ấy nằm trong cùng một con người André-Louis cô đơn khắc kỷ dưới lớp mặt nạ của anh hề Scaramouche, mà sau này như chính cha đỡ đầu, mẹ đẻ, người thương yêu, những người bạn của anh có từng ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi thừa nhận: phải chăng anh là một kẻ không có trái tim?
Một thứ hài hước chua, nhỉ. Thế hóa ra cuộc đời vốn dĩ buồn là phải đi kèm với rất nhiều nước mắt, trong khi cái cười có thể giải quyết nó với đầy đủ buồn bã, bi kịch, hơn thế rất nhiều lần. Một gã hề, tìm ra chính mình, tìm về với di sản của chính mình với thái độ trước cuộc đời mang đầy đủ màu sắc sân khấu là phương cách hữu hiệu để đối phó với cuộc đời được gieo hạt giống rắc rối từ bàn tay quỷ quyệt mang tên Số phận.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)