Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

28.2.20

grave

tôi tỉnh dậy trên một cái cáng, bác sĩ hay kỹ thuật viên mặc đồng phục màu xanh kéo khẩu trang xuống và nói với tôi, ổn rồi, có thể ra ngoài, anh ta nhìn chăm chăm vào vùng ổ bụng của tôi như xuyên qua vải và nói ổ bụng không vấn đề gì tôi đã ngồi đây khi quán bắt đầu lên đèn nhang nháng xanh ở khu vực quầy bar, hướng 2 giờ là một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp vừa thả mình vào ghế, vai ông rụm xuống mệt mỏi, ông ta cởi bỏ vest và chống tay đọc một quyển dày như niên giám; ông bấm điện thoại nói rằng mình cần mua áo chemise cho đứa trẻ 12 tuổi, rồi ông gầm lên trong cuộc gọi 'trai hay gái thì liên quan đéo rì đến cái áo của một đứa trẻ 12 tuổi' và dập máy thả điện thoại rơi lạch cạch xuống mặt quầy ông vội vã rời quán, tôi đi theo ông. Ông quay lại nhìn thấy tôi và cụp mắt không nói gì, chúng tôi ngầm hiểu rằng có thể đi với nhau. Ông đến nghĩa trang và đi ngật ngưỡng đến ngôi mộ hướng 1 giờ, tôi dừng lại ngoài hàng cây leo ngăn cách khuôn viên và khu mộ. Đây không phải nơi M. nằm xuống, cũng không phải những ngôi mộ tôi thường tha thẩn đi quanh. Nhìn băng qua hàng cây đến nơi ông ngồi, tôi nghe thấy ông nói gì đó, tôi đoán ở sâu dưới lớp cỏ kia là vợ ông đang nằm. Tôi nghe thấy ông khóc. Và tôi cũng khóc. Tôi nghe thấy mình khóc. Tiếng của nghĩa trang lòng tôi nước mắt và cái đau ổ bụng do nấc nghẹn làm tôi tỉnh giấc, đồng hồ báo sp02 trong 6 tiếng ngủ của tôi thấp nhất 83%, trung bình 91%, trong gây mê hồi sức thì sắp ngừng thở, phải nâng cằm chuẩn bị cấp cứu

17.2.20

ocean

tôi bị thả xuống đại dương, không biết bơi và sợ biển nhưng tôi thấy lúc này mình không sợ hãi gì; tôi rơi vuông góc với chỉ một ít cuộn nước lăn tăn ngay phía trên đầu mình, nếu nhìn trên bề mặt nước thì tăm nước nổi lên chỉ như một viên sỏi được một bàn tay trên cao thả nhẹ nhàng xuống đại dương đại dương sáng xanh, lạnh, yên tĩnh; miệng tôi phồng căng một bụm không khí, tôi mặc trên người chỉ một cái áo cotton xước màu đại dương, tôi làm sao chịu nổi bầu ngực này của mình, quá to, dưới nước vải chiếc áo lại càng mỏng và ngực tôi trông nó lại càng lộ liễu, tôi sợ ngực mình to, hơi hốt hoảng vì sự thay đổi này, tôi phải làm gì với ngực mình đây, không có gì để cuốn hay che đậy nó lại được; hai cánh tay như cánh quạt, tôi đảo chúng để xoay người tìm kiếm và muốn nhìn đại dương một vòng sau lưng tôi hoá ra có một sinh vật đang nhìn tôi từ nãy giờ; lúc này thì phải nói ló đang trước mặt tôi; ló nhẵn thín, trắng sáng và xanh lạnh trong nước, đầu tròn vát xuống và khuôn mặt với đủ mắt mũi miệng, ló không có tai nhưng đôi mắt lại rất to; vẫn là một cảm giác ló nhẵn thín một giọng nói vang lên từ trên mặt nước: 'hãy nhìn cách virus tấn công'. Ngay khi giọng nói kết thúc, sinh vật nhẵn thín kia mắt vẫn to nhưng thần mắt ló ngơ ngác; ló bơi bằng cách nghiêng đầu rồi cắm đầu lao về phía trước. Tôi dùng hai cánh tay quạt vòng ra sau rồi dùng hai bàn tay đẩy cuộn nước về phía trước, tôi đứng lơ lửng giữa đại dương và bơi ngược để tránh sinh vật kia đến gần, mắt không ngừng nói với ló đừng lại gần, tôi không muốn, đầu tôi không ngừng lắc nguầy nguậy ló tiến đến rất gần, thần mắt của ló như ngơ ngác, cầu khẩn; rồi ló lặn xuống sâu hơn nhấc cái áo của tôi lên rồi chui đầu vào; hai tay ló rất mềm và nhẵn, ló áp chúng vào ngực tôi, đầu ló áp vào điểm trũng xương ngực; rồi vòng hai tay ló ôm ngang thân trên tôi, miệng kề vào ngậm núm ti bên trái, tôi nghĩ tôi không có gì cho ló; ý nghĩ vừa đi qua thì như ló hiểu ý tôi, ló hé miệng rời bầu vú và áp đầu vào như lắng nghe; tôi lại tiếp tục nói trong ý nghĩ, 'tôi là con người và khi ở trên kia tôi không muốn sinh con, tôi không biết nuôi một ai đấy bằng chính tôi là như thế nào, không có gì đâu'; ló nghe ngực trái tôi nói xong, ló dịu dàng nhấc từng chân của tôi lên quấn vào ngang hông ló, ló điền vào tôi rồi chân tôi quắp xoắn ngang hông ló, chân tôi cứ thế dài thõng ra, khi dài ra rồi, rất tự nhiên chân chúng tôi như các tay của củ nhân sâm bắt xoắn vào nhau; tôi bảo ló, virus là sợi đơn, không xoắn kép như thế này; ló nhắm mắt ngủ áp đầu vào ngực trái tôi gật gật ngoan ngoãn, tôi vuốt ve cái đầu nhẵn thín của ló rồi mỉm cười tôi ngoi lên mặt nước bằng cú nhún của cặp chân vặn xoắn nhau thành một khối, giờ chúng dài thuôn như bộ rễ cây; ngoi lên khỏi mặt nước tôi nhìn thấy mặt trời vàng trắng sáng đang nhìn tôi, xung quanh mặt nước là lửa đang cháy đều đặn bền bỉ, tôi không thấy nóng hay thậm chí ấm, cũng không thấy có gì nguy hiểm; phía dưới mặt nước là thân trên của tôi và sinh vật kia vẫn đang ôm ngang như hôm nào; giờ tôi là chúng tôi, ló là chúng tôi tôi 'nói' gì đấy miêu tả ánh mặt trời và lửa bập bùng cháy trên đại dương, anh ta áp đầu vào ngực trái và một tay mân mê ngực phải của tôi ngúc ngoắc đầu như gật gật tôi nuôi anh bằng bầu ngực mình, anh nuôi tôi bằng cách luôn điền vào tôi, anh không nói mà chỉ lắng nghe bằng cách nghiêng đầu áp vào ngực trái tôi, tôi lắng nghe bằng cách nhìn vào thần mắt của anh, có những ngày sau khi rời miệng khỏi ngực trái tôi, anh nói gì đấy nghe như enhance exchance nhưng như thần mắt của anh nói thì tôi ghi nhận từ ấy dài hơn rất nhiều, nó là e_heiz_s_t; tôi thực sự không biết từ này và không chắc chắn về chuyển động hay hoán vị của những chữ cái [một ngày, tôi nghĩ đơn giản nó chỉ là exhale với chữ e kéo dàiiii]

 tôi mở mắt với ý nghĩ mình phải cầm bút viết từ này, nhưng nhắm mắt lại thì tôi hình dung được nó và như phát âm được nó; mở mắt ra mọi thứ tan biến. Tôi không còn chút nào chắc chắn về một từ rất dài rất lạ hiện ra nữa 10 ngày nay tôi trằn trọc khó ngủ, có hôm tôi đổ lỗi tại kẹo choco mochi vị matcha tôi ăn lúc 11h trưa nên giấc ngủ đêm không đến; có hôm tôi đổ lỗi tại cái kẹo lúc 4h chiều; hôm tôi ở một hiệu sách, tôi khát nước vì vừa đi hiến máu và quên không mua lavie trên đường, ý nghĩ tôi cầu khẩn một cái gì đó như cốc nước lọc, câu nói chờ trên môi mà không thoát ra; cơ thể đói nước khiến nhạc hiệu sách bật tôi nghe suốt 15' mà không set up được nhịp cho riêng mình; rồi chủ hiệu sách buông điện thoại, như nhận cú huých từ thế lực quái vật nào đấy, đứng dậy đi đun nước và mời tôi một cốc cà phê, tôi mỉm cười ai đang trêu tôi thế này, chơi tôi rồi, cà phê tôi sẽ mất ngủ, nhưng lịch sự tôi uống, tôi cũng đang khát; đêm ấy tôi nằm cắn hạt bí nói chuyện với trần nhà từ 1 giờ sáng đến 6 giờ sáng mới vãn chuyện không thao thức hay chính vì thao thức, tôi không rõ; không biết còn những gì nở ra nữa khi tôi không thức

16.2.20

blindness

tôi rời quán ăn sau bữa ăn với 3 người phụ nữ, họ không thích bữa ăn toàn nấm và rau của tôi, không khí giả lả ngán ngẩm với những nụ cười trực sẵn trên môi, luôn cười; tôi không chịu đựng được; balo của tôi sao bỗng nhiên trở thành một cái túi xách da, quyển sách tôi mang theo bị mất, tôi hoảng loạn tìm rất nhiều lần rồi nhận ra rằng những cọc tiền vẫn còn, tại sao lại mất một quyển sách không đáng rì tôi rời quán ăn trên một chiếc xe máy, thật kỳ lạ, tôi cho nó lăn bánh trên các nóc nhà rồi lại xuống các khoảng sân con ngõ rồi lại bốc đầu lên các nóc nhà; chuyến đi kỳ cục, địa hình kỳ quái; một người phụ nữ mặc áo phao đen ngồi trên ghế đẩu dài đằng sau mành tre bảo tôi dừng lại, khi tôi dừng lại tôi nhận ra mành tre có chữ 'không đi lối này, không còn ngã rẽ'; tôi nghĩ là tôi biết bà ấy lừa tôi, nhưng tôi tuân theo sự lừa gạt trêu đùa ấy; tôi đi hướng còn lại tôi ra khỏi các con ngõ, xung quanh rất nhiều lúa xanh, tôi dừng lại hỏi một người đường về trung tâm, anh ta nói đi miền trung du đi, đi thẳng; tôi không hiểu chuyện rì nhưng tôi đi thẳng vì làm gì có lối nào ngoài con đường thẳng trước mặt; tôi đi đến một chợ cóc, dừng xe trước người bán gừng tỏi ớt và nói cô chỉ giúp cháu đường về trung tâm, cô chỉ tôi sang bà lão đang ngồi đan len bên kia đường, bà ấy đan len như đang ngồi bán chính mình tôi xuống xe đi sang kia đường, ngồi xuống chân thấp chân cao ghé vào gần bà lão hỏi bà chỉ cho cháu đường về trung tâm được chứ ạ, họ nói bà sẽ chỉ đường cho cháu; bà không mùi, có một người từng hít khắp người tôi và nói tôi không có mùi, không mùi là như thế này. Bà giữ nguyên tư thế, lúc này tôi mới nhìn sâu vào mắt bà, đôi mắt đục thuỷ tinh thể, bà chỉ vào con đường bên tay phải bà và nói hãy đi con đường, sẽ vào trung tâm, ở đó hãy nhìn vào gương chiếu hậu, quan sát mọi người đi trên đường để tránh đi vào đường cấm và những con đường không có chiều trở về. Tôi nghe chăm chú và hình dung việc mình sẽ nhìn gương chiếu hậu, vậy là có rất nhiều con đường, sẽ rất khó khăn cho tôi vì tôi không nhớ, không biết rì về đường hướng; tôi nhìn xa xăm tít tắp con đường bà nói, tôi còn quá xa những con đường đan nhau chồng chéo như lời bà nói, như những gì nằm ngoài hình dung của tôi hoặc tôi không thể hình dung nổi Tôi dừng suy nghĩ về con đường ngang dọc bàn cờ hay xương cá hay lòng vòng loanh quanh chất chồng ấy và quay lại nhìn bà định cảm ơn thì một tay bà đặt vào cổ tay tôi, tay còn lại bà nói 'hãy luôn giữ', bà dừng ở đấy và tay làm động tác quay tròn, khoanh tròn vùng bụng rồi lặp lại 'hãy luôn giữ'; tôi nhìn bà như cố hiểu đúng ý bà nói, là vùng bụng, không phải vùng ngực, tôi nhìn vào con mắt bên trái của bà cho đến khi con mắt đục mờ như loà ấy trở thành một vùng da nhẵn thín, trên ấy là một vòng rất tròn và một chấm đen ở giữa tôi mở mắt dậy và đọc tin nhắn của Muối tôi không tham gia cuộc gặp nào chỉ có riêng phụ nữ, nhiều hơn 3 người; tôi không đi xe máy vì tôi đi xe máy tốt hơn ít nhất 50% đàn ông, không tốt đẹp rì nên tôi không đi xe máy từ rất lâu rồi; và con đường tôi bị lạc, tôi đã mơ rất nhiều lần, trong mơ nó từng là con đường gắn với một ngôi trường tôi phải đi đi về về nhưng tôi luôn bị lạc vì tôi đã không rẽ vào lối quen thuộc; nó cũng từng là con đường tôi đi để mong về nhà; nó cũng từng là con đường dẫn qua rất nhiều toà nhà cao tầng ô kính sáng choang như thành phố không người... nhưng đây là lần đầu tôi hỏi thăm một bà lão mù loà

viral

[cắt bỏ 500 chữ khóc ướt cả gối] tôi [lại] đi khỏi ngôi nhà của mình, lần này tôi cãi nhau với em gái, chị gái cứ cúi gằm mặt không dám nhìn tôi nên tôi đóng gói đồ đạc và đi tôi thuê một căn phòng ở tầng 1 gần các bàn của khách ở một khách sạn rẻ tiền, motel dọc đường, phòng đơn giản tồi tàn, giường đơn có vẻ bẩn, tôi nhấc bỏ đệm đi, bên dưới là một cái chiếu cói ố vàng và mốc; nhà tắm rất bẩn, vòi sen nhỏ giọt nước toong toong ngay cả khi tôi không vặn vòi, sàn gạch loang lổ. Ổn, một chỗ dừng chân, tôi vứt lại balo và nhét vào quần mấy tờ tiền, tôi mở cửa ra gặp người của motel và mua chai lavie tôi đi vào con đường mòn dẫn lên bản của người dân tộc, đường đất màu vàng đỏ nhầy nhợt dưới mưa lâm thâm nhưng có đá dăm nên không trơn nhiều; ở tầng dốc trên là những nhóm nhỏ, đoàn người, các cặp đi với nhau, họ có porter; tôi chỉ một mình, sao mình không đi cùng porter, tôi băn khoăn; tôi đi mãi đường càng lúc càng bẩn và tối, mưa ướt lạnh, tôi không còn thấy bóng dáng hay âm thanh con người; tĩnh lặng, chỉ có mình tôi cùng tiếng lóc tóc mưa trên lá, từ các bụi rậm các khoảng màu xanh cây rừng xung quanh luôn có tiếng gru gru tiếng khọt khẹt thở của sinh vật nào đó, hoặc do tôi tưởng tượng; không đáng lo, chuyến leo núi nào mình chả đi tè khi xung quanh rất nhiều tiếng kêu như thế, tôi luôn muốn biết đó thực sự là dấu hiệu sự sống của con gì nhưng cũng lại nghĩ việc không của mình, đừng làm phiền chúng, chúng cũng không hại gì đến mình tôi đi mãi và nhận ra mình xuống núi từ bao giờ, không khỏi tự hỏi mình đã lên đỉnh núi khi nào, lên đúng đỉnh núi không; tôi ra khỏi rừng và kết thúc hành trình bị muộn so với dự kiến, mặt mũi người ngợm bê bết bùn đất, tóc tôi bết từng lọn to do được bùn đất ẩm và lông của lá rừng nhào quện lại, giày nhiều sình, tất ướt mất màu vải và cả người tôi bốc mùi tôi đi thẳng ra đường lớn, chờ mãi ở đường quốc lộ mới có xe khách chạy qua, không suy nghĩ gì nhiều tôi nhảy lên xe khách mặc kệ trông mình như vừa chui ra khỏi một đám cháy rừng hay ở một cái cũi vứt trong rừng, trả tiền xe xong ngồi vào ghế hành khách tôi còn rất ít tiền, kéo mũ áo chống thấm nước lên cài kín khoá và bắt tréo tay ngang ngực tôi ngủ thiếp đi mở mắt dậy xe đã về đến bến, tôi xuống xe đi vào con ngõ nhỏ tìm hết nhà này đến nhà khác một ông lão gầy đen mặc váy cuốn bằng vải dệt dày để ông chở tôi về phòng trọ; ông chở tôi trên một cái xe gần giống tuk tuk nhưng phải đạp như xe đạp, tôi ngồi ở thùng sau còn ông khó nhọc đạp xe chở tôi về đến cửa khách sạn tôi không tắm rửa thay đồ gì, tôi không quan tâm tới bộ dạng của mình, lao nhanh vào phòng lấy balo để lên xe khách tiếp tục đi; hình như tôi rất vội vì lúc này loa của xe khách hay tàu trên biển gần khách sạn đang thông báo chúng chuẩn bị chuyển bánh; tôi nhớn nhác thanh toán tiền và nhét vội tiền trả lại vào túi quần, những tờ tiền nát bẩn lại thêm một lần vo viên vội vàng nữa chui vào túi quần của tôi; tôi vội lắm rồi, loa thông báo như hồi chuông gọi thúc giục tôi có lẽ đó là cuộc sống mà tôi luôn muốn sống, đi lang thang không dừng lại bất cứ đâu đủ lâu để gọi là nhà, không sợi dây vướng mắc, chỉ là cứ đi thôi giấc ngủ trưa luôn khoan khoái kèm mệt mỏi bê trễ không có công ăn việc làm rì; trời nồm và cây mai bắt đầu quá nhiều hoa, chúng phá dáng của cây

11.2.20

refuge

bố mẹ dẫn lên phòng tôi một người phụ nữ cùng bốn đứa con của cô ta. Hai người con trai cao lớn, một cậu đang xem giá sách tầng 4 còn một cậu đang xem giá sách tầng 5 gần cửa đi phòng tôi, mắt hai cậu sáng nhìn tôi nhưng bẽn lẽn từ xa; một cô bé bụ bẫm ngồi cạnh mẹ nhưng cứ ngả người dựa vào tôi; vì là khách của bố mẹ, tôi đang bày biện bánh, trà mời họ; sau lưng tôi đứa con út cỡ hơn 2 tuổi của cô ta đang nhảy nhót trên giường tôi, từng vụn bánh trong miệng, trên tay nó rơi khắp ga trải giường. Cô ta ngồi cúi mặt khóc rằng chồng đánh mấy mẹ con liên miên, rồi giờ anh ấy không còn sống để đánh họ nữa; mẹ tôi ngồi lẩm bẩm khổ thân mấy mẹ con rồi bố mẹ tôi có ý giữ họ lại nhà mình; tôi ok hết, không vấn đề gì, tôi chỉ có vấn đề với cái giường của mình, tôi không thích người lạ đi vào địa hạt ấy rồi một ngày trời tối đen như đêm, mưa tầm tã tôi bỏ nhà đi; tôi đi vào một con ngõ sâu hun hút, nước mưa không làm ướt tóc tôi, tôi cần tìm một mái nhà hay nơi nào đó để tránh mưa, cho khỏi ướt 'gì đấy' tôi đang ôm ngang ngực, tôi quàng tà áo của mình quanh nó rồi nhưng tôi cần chắc chắn nước mưa không chạm đến nó, tôi cần nơi trú mưa vì lẽ đó, còn đầu tôi, tôi biết mưa không làm ướt, cơn mưa thật lạ lùng, nó trượt khỏi tóc tôi như những giọt dầu tôi đi qua rất nhiều ngôi nhà đóng cửa, rất nhiều mái che, ô văng đua ra nhưng nhìn nền đất dưới chúng ẩm ướt nước đen, chúng không đủ che chắn cho 'gì đó' tôi đang ôm ngang ngực; tôi đi qua những ngôi nhà đang xây dở dang, thích hợp với tìm kiếm của tôi, tôi phải trèo hàng rào, thậm chí trong bóng tối căn nhà bị bỏ dở ấy tôi phải làm gì đấy, thoả hiệp để được lưu lại; tôi sẽ đánh giá cuộc thương lượng, tôi định sẽ như vậy, vì trong đó sẽ có chỗ nào đấy hình vuông vắn các góc vuông cho tôi ngồi nằm một tay nghẹo đi xe máy trờ tới, tắt máy, rút chìa khoá xe, tiến đến tôi giật quần áo trên người tôi ra, vừa giật vừa nhe hàm răng cải mả; tôi cười bảo cũng muốn vào ngôi nhà bỏ hoang à, thung lũng của bóng đêm tử thần vẫn còn những bộ răng cải mả thế này ư rồi tay nghẹo gục đầu vào vai tôi, quần áo tôi xộc xệch, một tay tôi vẫn ôm ngang ngực che chắn 'gì đó', tay còn lại tôi túm mớ tóc của hắn giật thật mạnh ra sau rồi buông tay chặt đột ngột vào hầu họng hắn; đẩy hắn ngã vào xe máy, tôi dùng tay xé rách mảng da vai nơi cái miệng cải mả kia rờ tới và ném vào đống vô tri giác người và xe; chúng bốc cháy từ từ nhưng rất đượm lửa, tôi cần lửa ấm, ngọn lửa luôn khiến tôi thanh thản và an toàn; ngôi nhà không còn là lựa chọn nữa; con ngõ dường như đã sắp cuối rồi, cụt rồi, tôi nên ngược trở lại một người phụ nữ ngồi xe đạp đi bán hàng rong, bán chè tào phớ; tôi bảo cho tôi ngồi lên xe với tôi đi cùng với, tôi sẽ phụ bán hàng cùng, chỉ cần cho tôi một chỗ trú ngay lúc này thôi, một cái giường hay gì đấy vuông vuông, có góc vuông; cô ta cười thành tiếng bảo tôi không được tích sự rì, cô ta không có rì đủ để trả công cho tôi, 'tao còn phải sống' nói xong cô ta đạp xe đi. Lúc này tôi mới nhìn; cô ta có bộ mông rất to, to gấp mười lần trăm lần cái yên xe bé tí, to và cong, căng rõ cơ như mông một con ngựa hoang, cái rì cũng nhỏ thó loắt choắt chỉ bộ mông là to, một cái áo hai dây màu đỏ không cóoc xê và cái quần lanh màu trắng lộ rõ cái quần lót lọt khe màu đỏ; gái làng chơi, gái hàng trắng, cò lìu tìu; không phải thứ mình cần, không có rì cho mình hết, tôi tự nhủ và tiếp tục đi xuất hiện những ngôi nhà sáng đèn, có người quây quần, lạ thật, mới vừa trước đấy mình không thấy chúng sáng; con ngõ cũng không tối nữa, đường lép nhép bẩn nước mưa nhưng trời sáng; giờ thì không còn là con ngõ, đã ra đường phố lớn; rồi tôi nhìn thấy người phụ nữ mẹ của bốn đứa con kia, lúc này cô ta ngồi một mình với đứa bé gái bụ bẫm đứng sau lưng, đứa bé trông ngây độn như ốm, lần trước tôi không thấy nó ốm. Tôi nói tôi có thể ở đây qua đêm nay không, một đêm, sáng mai tôi không còn ở đây, tôi chỉ cần một chỗ ngồi nào đó có góc vuông. Cô ta bảo không được và ánh mắt coi thường tôi rất rõ người con trai cao lớn của cô ta nhao ra từ một quán cà phê mặt tiền rộng bên kia đường sang, đứng trước mặt cô ta tóm tay tôi rồi ôm ngang bụng tôi bảo cô này ở với con, rất nhiều sổ sách phải làm và nói vọng vào trong nhà gọi tên đứa em mang hết sổ, sách ra đây; đứa em trai bước ra đưa rất nhiều sổ, sách cho tôi, nó nói em biết làm bánh và mứt lê mứt táo, mứt nguyên quả thế này này rồi nó đưa một quả mứt vào miệng tôi, chị có thể ở với em đêm nay trên gác xép, em nghĩ chị sẽ thích làm bánh và mứt, có rất nhiều góc nhà vuông vắn, rất nhiều khuôn bánh có góc vuông, rất nhiều khay làm mứt hình chữ nhật có góc vuông; đứa bé gái ngây độn như ốm nói ú ớ với cái miệng đầy dãi rớt gì đó với mẹ nó ý rằng tôi sẽ ở với nó, cái cũi của nó cũng rất vuông vắn; bà mẹ nghĩ ngợi cân nhắc rồi nhìn tôi; tôi nói không phải nghĩ nữa, nếu cô phải nghĩ thì tôi quay lại con ngõ tối tăm kia, con ngõ ấy tôi đi vẫn chưa đến cụt; rồi tôi quay lưng, đi trở lại con ngõ con ngõ vẫn tối đường vẫn nhóp nhép bẩn, 'gì đó' tôi ôm ngang ngực vẫn khô ráo chưa ảnh hưởng gì, tôi bảo trời sáng đi thôi và trời sáng thật, tôi nói mở mắt đi tú tỉnh dậy đi; ánh sáng chói mắt và tôi mở mắt 7 giờ 24 phút sáng tôi nằm trên giường nghĩ đến phòng trọ của những nhân vật của Dostoievski, chật ẩm lạnh giá như cái mồ ma; một nhân vật còn ra khỏi thành phố trong mưa gió và thuê một phòng trọ ngắn ngày, căn phòng thấp như ở dưới tầng hầm, sơ sài với mỗi cái giường bẩn, đọc đến đấy tôi liền nghĩ lại một cái quan tài nữa, nhân vật này đang tìm nơi để trết; và đúng là ông ta tự sát, nơi ấy quá phù hợp để chết còn gì nữa, nói như Simone Weil thì đó là một nơi đẹp đẽ để chết con người luôn chịu lực hút của trái đất, mọi thứ xệ trễ xuống; cơ mặt, da thịt, tóc bị vít dài xuống, lưng khòng xuống, cổ xệ cổ rùa, vai rụm, luôn đi xuống; bên ngực trái nhiều hơn bên phải một trái tim [ngược lại với người tim bên phải] thì đồng thời tất cả bên trái từ cơ mặt các thứ đều xệ hơn bên phải, ngay cả giải phẫu cơ thể nam thì tinh hoàn bên trái cũng thấp hơn phải; thận phải thấp hơn thận trái vì có lá gan bên phải nhưng bù lại bên trái có dạ dày lá lách... cân bằng cả. Tóm lại tất cả đều chịu lực vít xuống, bên nào nhiều hơn thì bị trĩu xệ nhiều hơn, phải đi xuống. Phương trình vật chuyển động trên mặt phẳng cũng dễ viết hơn vật chuyển động trên mặt phẳng nghiêng... phân tích trọng lực vuông góc mặt phẳng đơn giản hơn là nó tạo với mặt phẳng nghiêng góc bao nhiêu độ, những mặt phẳng nghiêng thì trượt nhanh hơn, lực ma sát dù có lớn thì vẫn trượt nhanh hơn... đều là bị vít xuống cả thôi vít xuống đi xuống là hình ảnh cái giếng, nấm mồ, dưới lòng đất; sống là đang chịu vít xuống, đày xuống; giấc ngủ cũng thế vì nó diễn ra trên những cái giường vuông vắn, những mặt phẳng dù có độ trũng hay không thì ta cũng đặt toàn thân mình xuống, chìm xuống như xuyên xuống lòng đất, nấm mồ, quan tài tôi tìm cái vuông vuông trong giấc ngủ làm gì khi tôi không thể ra khỏi căn phòng của mình trước 10 rưỡi sáng, 'gì đó' là gì gì