Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn Kim Young Ha. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Kim Young Ha. Hiển thị tất cả bài đăng

10.6.24

quick




kì lạ là tôi không những đọc đủ 5 quyển Kim Young Ha dịch ở vn, mà còn đủ dông dài để viết về cả 5 quyển ấy [đến Han Kang tôi cũng chả ưu ái thế dù thích]

https://emidelicate.blogspot.com/search/label/Kim%20Young%20Ha?m=0


quyển thứ 5 là Chơi Quiz show, không đủ can đảm chụp riêng bìa quyển sách, nó xấu thảm bại, đáng tiếc vì đây là tiểu thuyết dài hơi nhất, theo cả nghĩa dung lượng dày gần 600 trang, trong 3 tiểu thuyết được dịch. Chơi Quiz show phóng mắt nhìn toàn cảnh xã hội hiện đại không chỉ Hàn Quốc, có lẽ nó là thế giới chung nơi mà tại thời điểm đó, con người bắt đầu sống với kết nối internet toàn cầu world wide web 3 chữ w mà ta vẫn thấy mỗi khi mở cửa sổ trên không gian ảo; rồi cái phóng mắt ấy, phóng rộng để đi vào trung tâm, chính không gian này, từ cửa sổ ta vào các phòng và bắt đầu một cuộc sống vô biên không phân biệt đêm ngày, trên không chăng dưới không chằng và những hiện thực ảo khả thể. Một bức tranh chung ngày càng thấy nhiều biến dị ảo - matrix, thậm chí tôi nghĩ, không còn cơ hội đổi khác nữa, không thể quay đầu, cho đến ngày điều còn lại duy nhất là nothing


không biết khi viết Chơi Quiz show thì Kim Young Ha có bị ảnh hưởng bởi Moon Palace không, nhưng nhân vật nam chính được dựng nên với nhiều hình bóng của Marco Fogg: không biết cha [thậm chí cả mẹ; bà ngoại nuôi nấng và nói với thằng bé mẹ nó mất rồi, đã biến thành chim trên trời nên thằng bé tới lớn vẫn bị ám ảnh bởi các loài chim], túng quẫn [bán chỗ sách mình có đi để sống, người gắn bó và ám ảnh bởi sách vở chưa bao giờ dễ sống, và sống trong gosiwon - phòng trọ 4-5m2 ở Hàn Quốc], gặp một người bạn gái tưởng cứu vớt tất cả ra là tròng trành hơn nữa, nhưng đặc biệt là, hư vô, một con người hư vô triệt để: anh làm sao có thể biết được là anh tồn tại [tôi cũng thế hả, hay sao mà tôi thích type nhân vật Marco Fogg hay Lee Min Su này]. Tôi vẫn nói mình thích tư duy văn học của Kim Young Ha, nhưng, nói đúng phải là, văn học Hàn Quốc mạnh về ý tưởng; từ một quiz room - phòng chat chơi giải câu đố với nhau, Kim Young Ha cho nhân vật chính tính cách hư vô vào trong đó, rồi phát triển câu chuyện dẫn đến một đấu trường quiz [giống Đấu trường sinh tử - The Hunger games, nhưng không đấu sức, sinh tồn người-người mà đấu kiến thức, giải câu đố, sự bình tĩnh người-người] và cá cược [như cá cược đua ngựa, thay vì đặt cược vào ngựa thì quiz là đặt cược vào người giải đố], để rồi, một người hư vô như nam chính cũng bật trổ libido [thì game nào, cuộc đấu nào cũng là libido cả thôi] và bỏ lửng, kết liễu thế giới quiz ấy, ai biết nó tồn tại thực, hay ảo khi sống là đối mặt hàng hàng câu hỏi, những hành lang câu hỏi vòng quanh mở ra mê cung quay cuồng. Tôi đọc Kim Young Ha và có thể tiếp tục bị thu hút bởi những thứ na ná, có lẽ vì khai thác cái cô độc và hư vô, buông xuôi và bỏ cuộc, nhu nhược và hèn người, ăn không ngồi rồi và trôi lờ lững... của những người không biết sống không biết làm những điều ý nghĩa trong đời [nếu thực là có những điều 'ý nghĩa' ấy, chẳng phải đời là nhảm nhí, nhảm nhí mới là đời và không thế thì lấy đâu việc sống, đang sống và làm những cái vô nghĩa để cho nó một cái ý một cái nghĩa với riêng đời nhảm nhí của mỗi người; thậm chí, phần lớn còn không cả dám nhảm nhí dù biết mọi thứ thật vô vị ý nghĩa (nhưng vẫn không dám nhảm nhí vô nghĩa)] và có như thế nào thì đi vòng quanh cũng trở về nơi từ đó đến, vẫn cô độc và hư vô


hôm trước tôi đưa 2 đứa cháu đi ăn bữa xế bún cá Hải Phòng, nói với chúng rằng hôm tới nếu có thời gian chúng ta ăn món này món kia nhé; chúng gật và hỏi dì ăn món í chưa; bảo rồi, dì hay dẫn các bạn dì ăn ở đó mỗi khi có dịp ghé Hà Nội hoặc muốn thưởng thức món đó vì thấy mọi người bảo nổi tiếng; chúng hỏi một câu như nhiều lần: sao dì nhiều bạn thế, bạn ở các nơi đấy, dì quen trên mạng à; tôi bảo không, rồi ậm ờ có, rồi lại bảo không hẳn, mà không biết, cũng không biết được. Vì đúng là không biết thật. Rồi tôi nhớ khoảng mấy năm trước, tôi hỏi một người bạn sách khi hiểu hơn về thế giới sưu tầm và các mối quan hệ, xuất phát điểm sách vở rằng: sao anh lại làm bạn với em nhỉ, chỉ là qua fb, anh thì như thế, em thì xuất thân gốc gác chả liên quan gì sách vở, lại còn nghèo như con mèo; anh trả lời như tôi thấy khuôn mặt cười hiền của anh: nhiều người thân thiết quan trọng với anh là người anh quen trên mạng, xưa anh quen chị [vợ anh] cũng vậy. Chúng tôi là thế hệ có internet kết nối khi ở tuổi từ 16-18 hất lên, ở tuổi ấy, đúng cái lúc trổ nhất, trí tưởng tượng và đi lạc đang ở điểm bộc phát, chúng tôi có internet mở các cửa sổ vươn ra như từng tay cây hứng nắng tận trời xanh còn bên dưới là chân rễ cắm sâu tới tận tâm đất; nó rất khác trước đấy con người không có internet, khi tuổi đã ngại ngùng tiếp nhận cái mới hay sau này, nứt mắt đã biết cầm thiết bị điện tử trượt trượt lướt mạng - một dạng trái phá


'anh làm sao có thể biết được là anh tồn tại', một câu ngớ ngẩn, càng về sau sẽ càng ngớ ngẩn nếu bỗng có ai nói một câu ý như thế, khi hiện thực ảo xâm lấn mạnh, chém phăng trình hiện thực tại, thậm chí tuyệt chủng người nói thế, không còn có ai nói một câu ngớ ngẩn như thế nữa: 'anh làm sao có thể biết được là anh tồn tại' bởi ngay lúc này, câu ấy đã lỏng chỏng - một câu trết

7.6.24

hoang tưởng




Kim Young Ha là tác giả Hàn Quốc mà sau gần 10 năm kể từ lần đầu tiên tôi đọc, giờ vẫn có thể đọc tiếp được. Cuối ngày gặp chuyện không đâu, nghĩ nhiều quá, cầm tập truyện ngắn Anh đã trở về, chỉ gồm 6 truyện ngắn này lên đọc, một lựa chọn không còn gì phù hợp hơn; lấy làm vui vì vẫn có thể đọc và thích một tác giả vh hiện đại Hàn Quốc sau 4-5 quyển [đọc vh hiện đại Hàn Quốc hay bắt gặp những phong trào sinh viên trong câu chuyện, từ đấy có thể luận ra thế hệ - tuổi của tác giả, họ khoảng đôi mươi vào những năm 80 của thế kỷ trước - tức thế hệ 386, như truyện Cá thu của Gong Ji Yong chẳng hạn]. Mình rất thích tư duy văn học của Kim Young Ha: viết câu ngắn, thành thực, không tìm cách nói giảm, tránh hay đi đường vòng, đơn giản là nói ra, trực tiếp, ngắn gọn... nó tạo hiệu ứng khắc nghiệt tức thì, luôn đẩy câu chuyện theo hướng sự thật những ngóc ngách tâm lý con người, nhưng sẽ kể nó và để nó ở kết cục luôn chấp chới mở; người đọc sẽ trải qua hành trình dự đoán nhiều nghiệt ngã để rồi đến cuối câu chuyện, mọi thứ chỉ đơn giản như nhìn bong bóng vỡ trên cao


nó ở chiều nghịch với phim truyền hình Hàn Quốc [tôi nghĩ, những gì phim truyền hình cung cấp, thường là đưa tang hiện thực, không cần phải xem nhiều cũng nhận thấy điều này], đúng như tác giả nói, khi xem phim truyền hình Hàn Quốc thì sẽ thấy đất nước này đáng mơ ước [là mọi người thấy thế, chứ tôi chưa bao giờ nghĩ đây là đất nước đáng mơ ước, xem phim truyền hình của họ tôi thấy rặt là xây ảo tưởng, 1 báo cáo cách đây lâu lắm rồi, Hàn Quốc có tỉ lệ tử vong do tự tử đứng đầu thế giới, không biết giờ đứng đầu là mảnh đất khó sống nào] nhưng văn chương luôn đặt một cự ly nhất định với những hoang tưởng ấy 



19.11.17

Không thể đảo chiều



Kẻ sát nhân là quyển thứ tư của Kim Young Ha xuất bản ở VN. Và may mắn quá, tôi vẫn yêu thích tư duy văn học của tác giả, như đã từng với tiểu thuyết Tôi có quyền hủy hoại bản thân và tập truyện Điều gì xảy ra ai biết [Chơi Quiz show chắc phải mua quá, 6 năm rồi vẫn chưa chịu mua )]
Kẻ sát nhân có dung lượng nhỏ, cốt truyện gọn nhưng không hề đơn giản. Gọn ở đây tức là có ít nhân vật, chuyện về một kẻ sát nhân hàng loạt “đi săn” vào đúng thời điểm Hàn Quốc có biến động lịch sử nên những cái chết của nạn nhân rơi vào quên lãng, không được chú ý, kẻ sát nhân coi việc giết người không phải là xung động, thôi thúc hay nỗi khát khao, chỉ là mỗi khi muốn giết người thì đều hy vọng “hoàn hảo hơn là điều hoàn toàn có thể” và tâm niệm rằng “lần sau mình sẽ có thể làm tốt hơn”; sau phẫu thuật não kẻ sát nhân dừng việc “đi săn” của mình trong 25-26 năm và vẫn tiếp tục công việc là một bác sĩ thú y sống yên ả ngày ngày đọc kinh, triết học, làm thơ, nghe nhạc và đối mặt với chứng bệnh Alzheimer. Bệnh Alzheimer cắt đứt kẻ sát nhân với quá khứ, điều này đồng nghĩa tương lai luôn đảo chiều, quá khứ và tương lai mất đi thì hiện tại có ý nghĩa gì. Chính sự cắt đứt với thời gian của kẻ sát nhân mắc Alzheimer làm cho câu chuyện dù rất gọn nhưng không hề đơn giản khi trong vùng liên tiếp xảy ra những vụ giết người cho thấy sự xuất hiện của một tên cuồng sát mới. Kẻ từng là sát nhân sẽ thế nào khi ở vai trò khác, ngửi thấy mùi của một tên cuồng sát mới đang ở lãnh thổ của mình.
Câu chuyện 150 trang đã gợi hứng cho tôi đọc đi đọc lại 3 lần trong 3 ngày gần đây chỉ để thực hiện trò chơi phát triển câu chuyện theo các hướng khác nhau dựa vào những tình tiết để mở của tác giả [Bộ phim xây dựng dựa trên tiểu thuyết của Kim Young Ha cũng được khai thác theo hướng các tình tiết để mở, một phiên bản điện ảnh logic cao và rất Hàn Quốc]. Các tình tiết để mở chủ yếu phát sinh bởi nhân vật chính mắc chứng Alzheimer lúc nhớ lúc quên, hiện tại – quá khứ chen nhau trong một bộ não, phân tầng não bộ có ý thức và vô thức xen kẽ lẫn lộn… tạo ra rất nhiều phiên bản, rất nhiều sự thật có thể có cho cùng câu chuyện này. [Lại một lần nữa, Italo Calvino của tôi được vinh danh: người đọc kết liễu nhân vật của tác giả và tạo ra một thế giới khả thể cho câu chuyện]
Tất nhiên, sự thật luôn chỉ có một . Giết người là một hành động không thể đảo chiều nhất là khi cái ác được sinh ra từ chính cái ác hay vết rạn của cái ác. Anh sống trong sự hỗn loạn thì sự hỗn loạn cũng nhìn lại anh, linh hồn bao giờ cũng chết trước cơ thể và anh sẽ gặp lại chính mình trong suốt thời gian anh còn phải sống, chính anh chứ không phải ai khác. Càng tiến lại gần cái ác thì càng không thể hiểu nổi nó, vì nó không thể hiểu được nên nó mới là cái ác, nó ăn sâu vào từng tế bào cho đến khi nó là chính anh, anh chính là nó. Đã nói rồi, đi qua sông Styx luôn có một cái giá nào đấy phải trả. Làm gì có chuyện có thể nằm thẳng chân mà ngủ trong một thế giới như thế, đúng không . Đối phó với thực thể con người luôn là việc làm vất vả nhất, với chính mình thì mệt mỏi hộc máu í chứ 
Thôi, đi mua sách hí hí hí. Tí về biên tập.
Nói về kẻ sát nhân thoát tội sau nhiều năm và mắc bệnh tuổi già thì liên tưởng ngay đến Hồi ức kẻ sát nhân của Amelie Nothomb; còn con của nạn nhân được kẻ giết người tha mạng, nuôi dưỡng thì mới nhớ ra Không lấm máu của Alessandro Baricco (Mình có nhớ nhầm không nhỉ?). Các cụ nhớ đến những gì trong văn học (không chơi kiếm hiệp nha)?



30.1.15

chớp

Tôi viết lại chớp nhoáng những quyển sách tôi đọc như một thói quen để lưu, vì đầu óc tôi tệ lắm, không phải điểm sách hay gì*việc này tôi rất sợ*, công việc của tôi không dính tí ti mảy may nào tới sách vở chữ nghĩa, viết lách. Nếu mọi người trong nhà đọc những thứ này, nói đùa nhưng thật sẽ là rảnh quá đây mà :v. Nhưng ngoài lao động kiếm ăn, tôi thường viết nó trong đầu khi đạp xe, khi ngồi sau xe máy, khi không ngủ được..., chứ hoàn toàn không có kế hoạch, dự định gì. Ví như gần đây tôi có nhỡ miệng nói sẽ viết gì đó về Điều gì xảy ra, ai biết...(Kim Young Ha). Giờ, những gì cần viết về tập truyện ngắn ấy, cụ thể về từng truyện, về vài nhóm ý tưởng, tư duy văn học của tác giả trong tập truyện ngắn ấy, tôi đều viết chì sơ qua vào sổ tay. Truyện Robot và Du lịch, tôi muốn bắt đầu từ hình ảnh cái giấy post it. Cá sấu tôi sẽ lấy nhân dạng luân hồi làm trung tâm, thực thể phức tạp chính là con người. Mật hẹn sẽ cần đến "nơi chốn suy nghĩ về cái chết, chính nó là nơi tuyệt vời để suy nghĩ về cuộc sống". Hay muốn đặc biệt quan tâm tới truyện ngắn số 8 mang tên Jo, đây là câu chuyện về suy đồi, số 11- Quiz show, nhân tiện Kim Young Ha có quyển đầu tiên ở Vn do nhà Trẻ làm, *bìa sách không có chút gì là ra dáng một cái bìa sách* cũng có tên Chơi Quiz show, quyển đấy ai triển rồi cho em xin một câu còm ạ :3. Hay câu chuyện về món kem 24 vị hay 24 viên - có những chi tiết hay kinh dị, vân vân và vân vân
Nhưng nhìn không thôi đã thấy lười chảy nhão ra như phô mai bỏ lò nướng rồi. Ngoài việc tư duy văn học của tác giả làm tôi nghĩ đến một bức tĩnh vật vẽ chì làm bóng ánh sáng hoàn hảo cả mấy sắc độ mà vẫn trong là trong ra, tôi còn muốn viết hoặc rất muốn một ai đó khác viết về tập truyện ngắn này, về độ chênh của một vài truyện đặc biệt hay, ý tưởng làm rùng mình một cái nhưng lại có truyện thậm tệ nhạt nhẽo *:3*.
Việc chênh này lại làm tôi nghĩ ngay tới tập truyện vừa Đỏ của tác giả trẻ Vn Nguyễn Dương Quỳnh, chỉ gồm 2 truyện thôi. Tôi đọc nó trên chuyến tàu đi nghỉ ở Sapa, một chuyến đi đánh dấu việc tôi chấp nhận bệnh tật sẽ mang M đi xa tôi, tôi nên độc lập về tinh thần mà sống đến cùng đi, không ai cứu được ai đâu. *Đoạn này viết đầu năm 2013* Tôi ngồi trên tàu đọc nốt Nước xốt cà chua. Tôi vẫn không thích nổi truyện này, so với Đỏ, tôi bỗng dưng bị ngỡ ngàng, dù tôi đã đọc đến 2 lần để lý giải cái ngỡ ngàng, sao có thể chênh nhau nhiều đến thế? Như là rất yêu Đỏ, nhưng không sao thích nổi Nước xốt cà chua, dù trong cùng một cơ thể quyển sách :v. Sau này, hay đúng hơn là mãi gần đây, mới biết mình trúng lỡm của sói già đạo diễn sách. Dù sao, tôi cũng không khỏi giật mình khi Đỏ được viết bởi một cô gái 9x, có một điều tôi nghĩ tôi biết, đó là du học sinh với cái khối cơ bản sâu sa thầm kín trong mình, cảm nhận của họ mang tính mất mát mà đong đầy, cách họ diễn đạt bản thân/hư cấu, nó róc rách suối chảy, len vào tầng sâu của người đọc *tôi không nói tất cả đều được vậy*
ps: viết linh tinh một lúc cả 3 quyển :3. Có rất nhiều quyển với tôi đặc biệt rùng mình thung thướng, nhưng chả hiểu sao đọc xong người ngợm khớp luôn, từ ngữ nó cứ theo nhau chạy đi đâu hết ấy, tự nhiên nó đi khỏi tôi thôi. Thời gian trôi qua, đến khi tìm lại ghi chép, shock gần ngất lịm, rã rời tay chân vì tiếc, tại sao mình đã không viết lại chứ, ít nhất cũng nên nhiều hơn 1 câu.
Tất cả những dòng này bắt nguồn từ việc kết thúc buổi vẽ, tôi và ông bạn xếp các khối hình thành một thứ như tổ chim, tự nhiên tôi nói bay trên tổ chim cúc cu *nói xong mới nghĩ, lâu lắm rồi mình không ngắm nó, cuối cùng về đến nhà, đi tìm ở giá tầng 4, lôi ra ngắm nghía một hồi, đọc hú họa vài trang một hồi, lau lau sách vào áo, rồi cho cháu về chuồng phân lô như cũ:3*

26.3.13

Chẳng ai có thể cứu được ai đâu.

Tôi không thực sự biết rõ tôi thích wasabi như thích cái mùi vị, cảm giác của văn học Nhật mang lại cho tôi hay thích văn học Nhật vì nó chính hiệu là wasabi :)). Còn với cuốn này

Tôi có quyền hủy hoại bản thân ( Kim Young Ha ) như thể tôi đang nếm wasibi vậy. Và đến từ HQ. Ôi, tôi không chịu nổi phim truyền hình, nhạc trẻ HQ. Tôi có thích 2 đạo diễn của đất nước này. Từ hôm nay, tôi thích thêm một nhà văn của họ nữa :)), văn học HQ có vẻ quá hẻo lánh ở VN, có được đến 10 đầu sách ko?
Cuốn này là một bữa đại tiệc của cái chết. Cái chết là một phần của sự sống, điều này hẳn quá quen thuộc với người đọc yêu thích văn học Nhật. Còn như một truyện ngắn của HL, một tác giả đã, đang và có thể sẽ vẫn tìm hiểu về nền văn học này có nói gì nhỉ, một khi đã bị ném vào cuộc sống thì phải sống cho đến ngày hộc máu chết, right?
Điều duy nhất còn lại là sa mạc. Đã đi rất xa rồi mà chẳng có gì đổi khác nhỉ? Có muốn nghỉ ngơi chút không?
Với tôi, cuốn này không hề buồn bã u tịch như sở thích tiểu thuyết u tối của tôi. Thậm chí không muốn nói là nó nhiều niềm tin.
Dạo này tôi đi nhiều, đọc ít, í tôi nói là ít văn học, tôi đang đọc nhiều sách du lịch, du ký, thậm chí lịch sử ( lịch sử, thể loại mà tôi vô cùng chán ngán ) và cả Kinh Thánh, dù tôi đọc theo chủ điểm. Nếu không có cuốn nào thực sự thôi thúc, tôi sẽ không type.
ps: cái món trên kia bao gồm sầu riêng, sữa chua, hạt é và 1 thìa cafe wasabi. Các bác thử đi, taste like love :))))
Tôi thích cả bìa sách nữa. Có bao giờ bạn hút thuốc trong đêm và nhìn về phía những ô cửa sáng đèn?