Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

Hiển thị các bài đăng có nhãn gift. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn gift. Hiển thị tất cả bài đăng
25.8.15
Định mệnh tréo ngoe như những câu hỏi đi giữa đời lỏng chỏng *
(*"những câu hỏi đi giữa đời lỏng chỏng" mượn thơ cụ Trần Dần)
Ngày hôm qua mình post tấm hình chụp "thư không gửi" trong tập Trần Dần-THƠ, phản hồi nhận được mang đến cho mình bất ngờ nho nhỏ, mình xin không nói về bất ngờ này mà muốn nói về việc từ bất ngờ ấy thôi thúc mình muốn kể câu chuyện dài, có thể sẽ rất dài về việc quyển sách này đến với mình như thế nào, sao mình cứ nhọc công kiếm tìm, đúng là khó khăn thật và rồi mình có được như thế nào, sao mình lại nói là định mệnh tréo ngoe
Hiện giờ quyển Trần Dần-THƠ phần lớn đã thuộc về dân sưu tầm sách, có được nó nói khó thì không phải quá khó mà dễ thì không một chút nào. Nên mới có chuyện mình dặn mấy bác đến 2 năm rồi không thấy bác nào ới, dù đã đồng ý cái giá 800k
Năm 2008, tôi 22 tuổi, báo chí đưa tin Trần Dần-THƠ sẽ ra mắt ở hội thơ VN tổ chức ở Văn Miếu vào rằm tháng giêng như mọi năm. Năm đó mưa, tôi ngại đã không đi, vì quả tình tôi không thích thơ, chưa bao giờ thích thơ. Tôi nghĩ mình sẽ đi mua sách định kỳ như mọi lần và sẽ mua Trần Dần-THƠ, sách mới xuất bản nên chắc không có chướng ngại gì. Bận công việc nên ngày sau tôi mới hay tin sách bị thu hồi. Tôi viết một bài về thái độ của nhà cầm quyền với những tác giả "treo bút", hồi ấy tôi là mục đồng mà, chỉ là anh hùng bàn phím khua môi múa mép giao du cùng những anh hùng bàn phím khác mà thôi. Lúc ấy mà tôi cố gắng mua, tìm kiếm thì chắc cũng không khó khăn nhiều nhưng năm 2008 tôi chỉ là con bé sợ ra ngoài, sợ tiếp xúc người lạ (giờ vẫn thế nhưng cải thiện hơn chút), và đi mua sách lúc ấy là lên một cái list và đưa tiền cho người thân, người quen đi nhà sách nhặt sách hộ. Nên để mua được Trần Dần-THƠ theo đường chính thống là không thể, các diễn đàn tôi không tham gia nên ở tuổi ấy, tôi hoàn toàn tin rằng việc có Trần Dần-THƠ là bất khả, nghĩ mình vô duyên rồi, không có Trần Dần-THƠ rồi.
Bẵng đi 3 tháng sau, một người quan tâm tới các vấn đề cấm vận, tự do dân chủ...ở VN search các thông tin, vô tình ra cái bài tôi viết. Anh ta đọc, sau đó loanh quanh thế nào đọc cả những thứ rất linh tinh tôi viết nữa. Anh ấy thấy thích con bé này, con bé ngồi toilet chân tung tẩy đọc sách chờ giờ Hoàng đạo mới đi tắm, và từ một con người ít tiếp xúc với người lạ, anh ta nghĩ rằng mình muốn kết bạn với con bé dở hơi kia. Vậy là gửi email và trò chuyện qua lại. Tôi đã quen M. như vậy đó. Nếu không có sự kiện Trần Dần-THƠ kia, tôi sẽ không quen M. và không quen M. tôi sẽ không là tôi như ngày hôm nay. Tôi luôn biết ơn con người này mang đến cho tôi khối tình cảm vừa đẹp đẽ vừa nhiều nỗi buồn, phá huỷ tôi hoàn toàn và tái tạo lại thành tôi như ngày hôm nay. Trong suốt thời gian có nhau rồi đến sau này khi M. đã về bên God, God yêu thương che chở cho anh thì tôi vẫn hụt Trần Dần-THƠ. Với tôi, ngoài chuyện thích thơ Trần Dần, một kiểu thích chỉ là thích mà không cần lập luận gì vì vốn thơ là để cảm, không phải để hiểu thì cụ Trần Dần và những tác phẩm nói chung, Trần Dần-THƠ nói riêng là việc tôi luôn quan tâm, nó đánh dấu một điều gì đấy liên quan đến M., tôi luôn không muốn nó phai mờ.
Lần hụt trong gang tấc cũng vẫn là năm 2008, 4 tháng sau khi sách bị thu hồi. Lúc ấy tôi phụ việc cho gia đình, chúng tôi thầu hai gian triển lãm hội chợ của một công ty nội thất phía Nam, gian hàng trưng bày ở cung Hữu Nghị. Hôm đó tôi đến công trình đi qua quầy sách báo ngoài sảnh Cung, đỗ lại xem như thói quen mỗi lần đi qua quầy sách báo. Thấy một quyển Trần Dần-THƠ, điện thoại, tiền, túi xách đều nhờ thợ xách vào gian hàng rồi nên không có gì để đặt làm tin mà cầm sách được. Tôi nói người bán hàng giữ sách cho mình, 5' sau sẽ ra lấy sách luôn. Đi vào đến gian hàng thì gặp ngay đại diện phía Nam ra kiểm tra chất lượng sản phẩm, soi gì mà soi tới số, soi chán rồi còn đứng vạch lá tìm sâu yêu cầu làm chỗ này, thay chỗ kia, đổi màu, thay đổi phối cảnh...nên đến khi tay đó đi, tôi chạy ra được đến quầy sách báo thì người ta đã bán mất rồi và đang dọn dẹp để đóng cửa. Vậy là tôi nghĩ mình vô duyên thật. Tôi chấp nhận làm quen với ý nghĩ có duyên thì sẽ gặp lại, đành lòng chấp nhận để giải thoát cho mình khỏi tiếc nuối tuột khỏi tay trong phút chốc lơ đãng.
Sau đó tôi đọc tập Đi! Đây Việt Bắc! của Trần Dần, tôi đọc trong trạng thái hưng phấn đến chính mình còn ngạc nhiên rằng tại sao mình có thể đọc sảng khoái như thế, đọc thành tiếng, tay chân vung lên, mặt mũi nở hoa hào hùng, bi tráng, mà không phải đọc một lần, đọc hàng hai ba lần, thậm chí còn thâu băng lại để nghe, để đọc theo cho đã. Mà như anh NL có nói, đọc như vậy là rất đúng điệu
Thời ấy tôi làm bất cứ công việc gì để có tiền mua sách, thậm chí có những giai đoạn nhịn đói cả ngày, đi học từ sáng sớm, chiều tối đi làm thêm, 11h đêm tan làm về nhà ăn bát cơm nguội, để dành tiền mua sách. Nên trong giai đoạn này, tôi thuộc vị trí của từng quyển sách tôi quan tâm trên Đinh Lễ. Trong suốt thời gian đó, tôi không ngừng nhòm ngó xem Trần Dần-THƠ của tôi ở đâu trong các khe, hốc, trệt đất của các nhà sách. Điều ngu ngốc là tôi không hề hiểu rằng, tôi sẽ không thể gặp Trần Dần-THƠ ở cái phố Đinh Lễ này được, cho dù là một quyển sót lại cũng không thể có. Sau này điều kiện có tốt hơn, cũng khám phá ra việc mua sách online thú vị thế nào, vui hơn mua ở nhà sách thế nào thì dặn dò các bác tầm sách đến 2 năm, các bác ước định giá trước, 800k em có đồng ý không? Vâng, anh cố gắng kiếm giúp em. Mà đúng là như thả viên sỏi xuống mặt hồ, chủm một tiếng thẽ thọt, lăn tăn bước sóng tới vô cùng mà không thấy tăm đâu nữa. Không bác nào ới một tiếng là có sách
Cách đây quãng gần 1 năm tôi có tham gia hội thích truyện trinh thám. Tham gia đu cành leo zây đú đởn tí thôi, vì tôi đọc trinh thám không nhiều, cái chất trinh thám tôi thích thì cũng không hót cho lắm. Cũng không để ý tới các bài điểm sách nếu đấy là tác giả mình không thích, không quan tâm nên không chú ý tới các thành viên trong hội. Đến ngày ngồi không, chả có việc gì làm thì đột nhập tường của hội xem có gì vui không, trong hội có đăng một bài, cái tay đăng bài ấy, cho hội sách giấy vì hắn chuyển sang ebook, lòng thiết tha với sách giấy không còn thắm thiết nữa, muốn chuyển những quyển sách đến với người cần, khao khát sách giấy hơn gã. Tính tôi thì không ưa giao thiệp, có thể ỉ ôi năn nỉ xin kẹo, đồ chơi chứ nhất định không xin sách, sách thì một là mua, hai là được cho tăng, ba là tôi lấy trộm, thuổng làm của riêng luôn chứ không có chuyện xin. Nhìn qua chỗ sách ấy, thấy cũng có nhiều quyển hay, tất nhiên là tham, phải nhanh tay nhanh chân xin ngay nhưng mà lại ngại, cái kiểu tính tình ấm ớ trẻ con dở hơi thôi, cứ ngượng ngượng kiểu gì. Cuối cùng thì lòng tham chiến thắng, bỉ ổi vãi, còm xin sách luôn, xin một quyển xong thấy con người dũng cảm fết, đánh liều cứ xin quyển nữa xem sao, bao nhiêu người xin cả mấy quyển, có riêng gì mình quái đâu. Xin xong có vẻ ok đến 70% thì đọc lướt lên trên bài viết thấy bảo phải inbox đăng ký, moá, ra là cái tay này đang ở xứ tư bản, làm qué gì có mẹt ở VN, đợi dài cổ 1 tháng đi nhá. Nghĩ là phải kết bạn fb để còn cảm ơn này kia mà tính con dở Lốc thì ít khi chủ động kết bạn, nhưng mà nghĩ không kết bạn, cứ thế nhận sách của người ta cũng kì quặc nên nhắm mắt đưa chân kết bạn phát, chắc chả chết đâu. Từ đấy hai chị em vào lai, vào còm cho nhao, chia sẻ chuyện lọ chuyện chai liên quan đến sách siếc và em bảo thấy chị thích sách thế thì muốn tặng cho mình nhiều sách hơn. Thời điểm ấy cũng có một bạn vừa tài trợ sách đọc, vừa cho tặng mình mấy quyển cũng rất oách. Lốc liền nghĩ: Tú ơi, mày đào trúng hai mỏ vàng rồi hay sao đó con ơi. Tự nhiên không đâu mà nhiều người cho mày toàn sách hay không vậy à kekeke
Ngày gã về VN, đợi mấy hôm gã chả nhắn nhủ gì, ra là còn bựn chiện chinh chiến và yêu đương. Đến hôm hội trinh thám thông báo off chào mừng ad ở xứ tư bản về thì mới quyết định thôi liều phen nữa, gặp mẹt nắm tay nắm chân làm quen, cảm ơn người ta, chưa đi off bao giờ thì giờ đi cho biết, cũng muốn gặp trực tiếp em zai cho sách đấy một lần cho thoả vì em ấy về có ít ngày rồi lại sang xứ tư bản cày cuốc mà. Cứ thế gặp rồi chat chit linh tinh, xong rồi thêm 2 tăng cafe nữa, lần nào cũng có sách cầm về, vì đúng như em nói, em muốn tặng chị nhiều sách hơn nữa
Có những mối quan hệ rất sớm bắt nhịp, không biết là do có mối duyên hay chỉ đơn giản là họ giống nhau ở một khoảnh sân nào đấy mà hai chị em cứ tíu tít như hai đứa dở, ban đầu là chuyện sách siếc ông tác giả này bà nhà văn kia nền văn học nọ, sau thì bẻ lái sang đủ trò, úp ảnh bánh trái đồ ăn súc cù là món này cháy món kia quá lửa, bẻ lái liên xoành xoạch đến mức nội công thâm hậu hai chị em tự khen nhao, phong cho nhau làm chi bộ tự khen 2 thành viên nhất định em không vô địch thì chị vô địch, dù sao không được chương vàng thì cũng được giải bạc
Cách đây 1 tuần, con Lốc bị mất ngủ do uống nước trà loãng (vãi cả lý do), viết linh ta linh tinh thì một bạn cũng trong hội trinh thám vào còm, bảo là viết giống nhân vật Dưỡng viết nhật ký trong Những ngã tư và những cột đèn của cụ Trần Dần. Nhắc đến Trần Dần với mình lúc này thì không còn là niềm ao ước nữa mà nó là nỗi ám ảnh của việc vô duyên với một tác giả nào đấy, nói như cụ Vương Hồng Sển là người và sách cũng phải có mối duyên, thì đến lúc đó, mình và Trần Dần-THƠ là không có duyên. Mình sẵn lòng than luôn chuyện lỡ mối duyên với cụ Trần Dần, than là than vậy thôi vì em 9x, mong gì em để í tới thơ cụ Trần Dần và nhất là hắn thích ebook nên lúc ấy than là hoàn toàn than vô tư. Ai ngờ cái đồ đểu dở hơi Quái Nít ấy buông một câu hình như ông Ngoại em có, ban đầu kêu không tặng nữa mà trao đổi. Sau chắc thiên thần chiến thắng ác quỷ trong người nên em inbox bẩu là, nếu có thì em sẽ tặng chị
Tim rất tệ, nó đập thình thịch, làm gì có việc gì đến với mình dễ dàng như thế được. Em bảo để em liên hệ về nhà nhờ dì tìm trong tủ sách của ông xem có còn không? Mình chỉ muốn bảo gọi luôn đi Quái Nít ơi, chị đau tim lắm mà cứ định gõ vài chữ í thì lại đủ tỉnh táo ngăn lại, định gõ rồi lại xoá, cứ thế lần chần phải tự ngồi an ủi mình, thôi, chấp nhận đi, phải có duyên mới gặp, đừng hy vọng quá, sống tùy duyên đi con Lốc ơi
1 hôm không thấy em nói gì, định hỏi em nhưng mà lại thôi, đã bẩu tùy duyên đi mà
rồi mấy tiếng cuối ngày lại trôi qua tiếp, định hỏi em mà lại thôi, lạy Chúa, mày bình tĩnh hộ tao cái.
ngày sau em nói tin tốt là đã tìm thấy sách, tin xấu là phải từ từ thương thuyết đã nhóe
lại vò võ chờ đợi, dễ thế này có phải mơ không, cụ Trần Dần ơi cụ Trần Dần hởi
đến một buổi chiều cuối tuần em bảo, sách đã có mặt ở Hà Nội. Huraaaaa, nhưng mà Lốc ơi, mày rón rén cho tao nhờ. Uống hết cốc nước, thở đều rón rén hỏi em là người giữ sách có giữ cẩn thận được không, nhờ người ta giữ cẩn thận đến ngày em về VN mang sách cho chị được không? Em bảo hôm nay trời HN bị làm sao, tiết trời không tốt hay sao mà con Lốc nó bị ẩm, không muốn cầm sách luôn à
Tim con Lốc càng lúc càng đập thình thịch, từ lúc nhận được tin tới lúc đi nhận sách là 1 ngày mà càng lúc càng hồi hộp không chịu được. Nghĩ ra đủ thứ nào là mưa bão to không thể đi được, nào là vô tình quyển sách bị thất lạc thì sao, sách cầm trên tay mà vô tình có chiện gì xảy ra thì sao...nghĩ tới mức mà thấy mình thành kẻ lẩn thẩn quá rồi
cách giờ hẹn 1 tiếng, em ở xứ chuột túi, chị ở xứ rau muống chat chit qua lại, chị hồi hộp thấy bà cố làm em ở tận xứ bên kia cũng hồi hộp theo
giờ G đã điểm, 17h Hà Nội vẫn nắng cháy zát da, con Lốc lên xe đưa địa chỉ nhờ người đèo đi.
càng lúc càng hồi hộp, bấm chuông cửa 3 tiếng, hoa im lặng không một âm thanh, nhớ ra em bảo chuông hỏng. Đang định cất giọng anh gì ơi, anh gì anh trai của Nam dở hơi ơi thì chợt nhớ ra mình không thể, không nên hiện nguyên hình là con điêng như thế được. Thế là rút điện thoại gọi, nghe câu anh không ở nhà, tí thì lộn cổ ngã vì đau tim hụt hẫng, may sao ảnh bồi câu để anh bảo em gái anh mở cửa.
Cuối cùng cũng cầm Trần Dần-THƠ trên tay, đi khuất khỏi cánh cửa nhà em, vừa gõ nhịp chân trên bậc cầu thang cố chứng minh tính hiện hữu của sự việc vừa nhẹ nhàng mở sách ra nhìn. Ngay trang đầu tiên là tên của người chủ cũ, như sau này em có nói đó là tên ông Ngoại em, tên hệt như thân yêu, M., tim lại đập loạn lên, vừa ngỡ ngàng xúc động vừa mỉm cười nói nho nhỏ: M. à, M. trêu đùa em đấy ư. M. về bên God rồi, M. quậy vừa thôi chứ
Ngồi lên xe, mở sách ra đọc luôn, thằng ku chở mình đi quát, gấp sách vào, về nhà không đọc được à? cứ làm như là quý lắm. Cầm sách trong tay rồi, hoàn hồn rồi thì bây giờ ngoan như cún con, gấp sách lại luôn, ôm khư khư trong lòng suốt quãng đường về, nhìn trời cao nắng nóng hầm hập giờ tan tầm không một chút khó chịu, sao thấy nay mình yêu cái thành phố chết tiệt này thế
về tới cửa nhà, giơ sách khoe ông bố, bố ơi, quyển sách con nói đây này. Ông bố bảo đưa bố xem nào, ông lật trước lật sau xem xong bảo, có 70 nghìn thôi à. Vâng, bố ơi, 70 nghìn vô giá của con đấy bố ơi, vô giá của con đấy.
cả buổi tối cầm sách lên. Mở ra. Đặt xuống. Cầm lên. Mở ra. Đọc vài chữ. Đóng lại. Vuốt ve bìa. Cười sung sướng. Cầm lên. Vuốt ve. Mở ra. Vuốt ve. Đóng lại. Đặt xuống. Ngửa mặt cười. Cầm lên. Đặt xuống. Cười toét mỏ. Cầm lên. Mở ra. Cười. Đóng vào. Đặt xuống. Cầm điện thoại kêu than, Ôi tôi hạnh phúc quá, Ôi, tôi sung sướng quá
sáng hôm qua mở sách đọc tỉ mỉ, ớ ra ngày mình cầm trên tay quyển sách cũng là ngày sinh cụ Trần Dần 23/8, cụ bước sang tuổi 90 nếu còn sống. Nhờ Trần Dần-THƠ mình quen thân yêu, đánh dấu một cột mốc biến đổi mình thành Tú Trước và Tú Sau. Có được Trần Dần-THƠ nhờ cháu ngoại của người chủ cũ, ông tên giống thân yêu, cầm sách trên tay vào đúng ngày sinh cụ Trần Dần. Sống tới giờ, được 30 năm, từ lâu rồi bắt đầu nhận ra sự lặp lại của những cái tên, những con người, những mốc thời gian nên thêm lần này nữa, thì chỉ có thể mỉm cười trước sự đuổi bắt của thời gian, của số phận, định mệnh. Mình đang tự hỏi định mệnh tréo ngoe định dẫn mình đi đâu, một người bạn nhỏ Quái Nít à? Này, đồ đểu, hay iem là siu nhưn Gao biến hình mà chính em cũng không biết í, nên hai chị em cứ liên tục có những trùng hợp buồn cười vì rằng là á, chị cũng là siu nhưn vàng mờ, chỉ siu nhưn mới có những phi vụ siu nhưn như vậy thôi á
Mong chúng ta mãi vui thế này nhá, Đồng Lão rất thích nhận sách Quái Nít cho, tặng ♥♥♥
Như những câu hỏi đi giữa đời lỏng chỏng , định mệnh rất biết cách đùa tréo ngoe.
31.7.15
So, you think you can tell Heaven from Hell
Ngầm của Haruki Murakami được xếp vào thể loại phi hư cấu, tác phẩm báo chí xoay quanh cuộc tấn công bằng vũ khí sinh học sarin {sarin là hơi độc thần kinh do các nhà khoa học Đức chế ra những năm 1930 trong kế hoạch chuẩn bị Thế chiến II của Adolf Hitler. Những năm 1980 Iraq đã dùng nó trong chiến tranh chống Iran và chống người Kurd, sarin độc gấp 26 lần xyanua, một giọt sarin cỡ đầu kim cũng đủ giết chết một người} của giáo phái Aum nhắm vào thường dân, hành khách của hệ thống điện ngầm Tokyo tháng 3/1995 làm 12 người tử vong, hàng ngàn người bị thương, thương tổn vĩnh viễn. Nhưng nếu đọc trọn vẹn thì nó mang nhiều tính văn chương dù Murakami dùng chính năng lực tiểu thuyết gia của mình tiến hành loạt phỏng vấn cả nạn nhân, cả các thành viên của giáo phái Aum, như hai chiến tuyến trái ngược nhau với một cái nhìn khách quan nhất để đem lại cho người đọc, và chính cả bản thân Murakami nữa (tại thời điểm này ông vừa quay lại Nhật Bản sau một thời gian dài sống ở nước ngoài) chân dung về "cái ở tầng ngầm, tầng sâu" trong xã hội thịnh vượng Nhật Bản, cũng như đằng sau cuộc sống bình lặng của từng cá nhân đất nước này, một đất nước vốn được ca ngợi và biết đến với sự phát triển tột bậc văn minh và được xem như một cường quốc đi trước thời đại
Đúng như Murakami có thú nhận trong tác phẩm này, vào mỗi cuộc phỏng vấn, ông đều cố gắng khai thác lai lịch, tung tích của người được phỏng vấn, ông tự nhận đây là căn bệnh của người viết tiểu thuyết, luôn muốn có một "bộ mặt" cụ thể của người được nói đến, không quan tâm tới bức tranh toàn cục mà muốn chú trọng vào tính chất người cụ thể, không thể bị thu nhỏ của mỗi cá nhân.
Phần 1 của Ngầm là tập hợp 34 cuộc phỏng vấn gồm cả nhân viên nhà ga, hành khách, thân nhân của những nạn nhân đã tử vong trong thảm kịch và cả bác sĩ, tiến sĩ góp phần dọn dẹp hậu quả thảm kịch sarin gây ra.
Khi nhìn lại thảm kịch này phần lớn những người được phỏng vấn vẫn còn chịu hậu quả của việc nhiễm độc sarin: tâm lý sợ hãi (đi bộ cũng cảm thấy bất an, không dám đi lộ trình cũ, không thích bị hỏi về di chứng của thảm kịch sarin), trí nhớ giảm, đau đầu, nhanh bị mệt, thị lực kém đi nhiều, và tất nhiên, sung sướng vì mình đã sống nhưng cũng cảm thấy đáng tiếc cho những nạn nhân khác không qua khỏi được...nhưng mỗi người lại có một câu chuyện và suy nghĩ hoàn toàn cá nhân, ngay cả việc họ nghĩ sao về những kẻ phải chịu trách nhiệm cho thảm kịch này. Trong các cuộc phỏng vấn ở phần này, dù là thảm kịch nhưng có thể thấy sức sống bền bỉ và lạc quan của người Nhật, họ tin vào một thứ tâm linh vũ trụ giống như xưa nay chưa được bàn tay số mệnh ban cho điều gì, cũng không trừng phạt gì, chỉ là không gì hết, sống một cuộc đời tẻ nhạt và bỗng dưng có một đều gì như thế này đã xảy ra: "chỉ vì xe bus đi sớm 2 phút nên tôi đã bắt chuyến tàu khác", "hôm đó tôi đã lên toa 1 đầu tàu thay vì toa 2 như mọi khi, nếu giống mọi khi thì thuận chiều gió, có thể tôi đã nhiễm độc nhiều hơn" hay cuộc phỏng vấn ở trang 70 và 78 như là một sự thay đổi lớn trong cách sống khi một phụ nữ nhiễm độc sarin đã không còn cãi nhau với chồng nữa, và cô coi đây như một lực tác động tâm lý "giống như biết đâu đây sẽ là lần cuối ta ở bên nhau" còn một người đàn ông khác thì ngay sau thảm kịch kia đã quyết định ly hôn vì vốn dĩ không hạnh phúc từ lâu rồi, việc trúng độc sarin chỉ như là giọt nước tràn ly, con lừa ngã quỵ chỉ vì thêm một tấm áo vắt lên lưng.
Sự việc tính đến giờ đã lùi xa hơn 20 năm nên khi đọc các nạn nhân tường thuật lại thảm kịch này diễn ra ở hệ thống điện ngầm Tokyo người đọc sẽ không tránh khỏi sửng sốt khi hệ thống ứng cứu thảm họa ở Nhật Bản lại đáng thất vọng như thế: xe cứu thương đợi hàng giờ đồng hồ, bệnh viện, trung tâm y tế ngơ ngác không có phác đồ điều trị hay xử lý tạm thời, và tôi tin rằng truyền thông lúc nào cũng vậy, chỉ nhằm làm hoang mang thêm, sự hoang mang vượt trên mục đích mang đến hay phổ cập thông tin tức thời, truyền hình chiếu lên những cái quá ư hạn hẹp và khi đưa tới công chúng thì nó đem đến một cái nhìn không toàn cảnh và thiên lệch (Truyền hình mới đáng sợ làm sao). Đúng như tiến sĩ Nobuo Yanagisawa (hiệu trưởng trường Đại học Y, Tokyo), một người được phỏng vấn trong phần này có nhận xét:”Ở Nhật không có hệ thống xử lý thảm họa lớn một cách tức thời và hiệu quả”. Thảm kịch sarin 20 năm trước ở Nhật Bản đã đánh vào suy nghĩ của rất nhiều người, không chỉ người Nhật, rằng Nhật Bản là một nơi tuyệt đối an toàn, rất nhiều người được phỏng vấn đã đặt ra câu hỏi, cảnh sát Nhật Bản tại sao không đi sâu vào vụ Matsumoto hơn nữa, một vụ rải hơi độc sarin diễn ra trước đó không lâu? Hay ngay sau vụ Matsumoto thì các bệnh viện đáng ra phải được chuẩn bị cho tình huống nhiễm độc sarin là như thế nào? Nếu mọi công tác được tiến hành tốt hơn thì chắc chắn các bệnh viện và trung tâm y tế đã không rơi vào tình trạng trang bị nghèo nàn đến độ thành ra trò cười (bệnh nhân đứng chờ hàng giờ, ngay cả khi đã đi vào trạng thái hôn mê…), hay có thể đã giảm thiểu thiệt hại về người đáng kể nếu ngay khi phát hiện sự việc lạ khiến nhiều người cảm thấy ốm, mệt thậm chí ngất khi ngửi phải mùi lạ trên toa tàu mà tuyến tàu được ngừng hoạt động luôn, tiến hành sơ tán khỏi tầng hầm….
Chân dung người Nhật quá ư lặng lẽ, co cụm, cô đơn và xa cách. Như Kiyoka Izumi 26 tuổi đi tuyến Chiyoda, được phỏng vấn có nói, tuyến điện ngầm của cô “trước bộ thương mại và công nghiệp, có những người sùi bọt mép. Một nửa con đường rải nhựa đó là địa ngục tuyệt đối. Nhưng ở nửa bên kia người ta vẫn rảo bộ đi làm như thường lệ. Đang săn sóc một ai đó, tôi nhìn lên thì thấy người qua đường liếc về phía chúng tôi với vẻ như hỏi:”Ở đó xảy ra chuyện quỷ gì thế kia?” nhưng không ai lại gần. Tựa hồ chúng tôi là một thế giới tách biệt. Không ai dừng bước. Tất cả họ đều nghĩ: “Chẳng dính dáng gì đến ta”
Hay như ông Masanori Okuyama 42 tuổi đi tuyến Hibiya “khi tôi ra ngoài, ở đằng trước ga Kodemmacho, nhất định là cả một khối phố kia đang trong trạng thái không bình thường nhưng xung quanh chúng tôi, thế giới vẫn tiếp diễn như xưa nay vậy. Xe cộ vẫn chạy qua bình thường”
Hay như một người được phỏng vấn có nói, tất cả đều ngửi thấy mùi rất lạ nhưng mọi người quá lặng lẽ, ai cũng lặng lẽ coi đó là việc không phải của mình
Tất nhiên chân dung ấy là số đông nhưng không phải tất cả, vẫn có những người vì giúp người mà cũng thành nạn nhân nhiễm độc, những nhân viên nhà ga tận tụy không tránh khỏi việc nhiễm độc quá nặng mà tử vong…
Trong phần này tôi đặc biệt cảm động với 4 cuộc phỏng vấn: Tatsuo Akashi (37 tuổi) anh trai của người bị thương nặng Shizuko Akashi; Shizuko Akashi (thời điểm được phỏng vấn cô bắt đầu có thể cử động được một chút rất ít, ngồi xe lăn di chuyển quanh phòng bệnh và có thể nói được ít và không rõ ràng) và cuộc phỏng vấn Yoshiko Wada, vợ góa của anh Eiji Wada; Kichiro Wada và Sanae Wada, bố mẹ của Eiji Wada đã chết. Dường như cả 4 cuộc phỏng vấn này khiến không chỉ Murakami mà chính tôi cũng quay trở lại câu hỏi Lớn: Sống có nghĩa là gì? Sống là như thế nào? Liệu ta có sức mạnh ý chí để tiếp tục sống ngoan cường như cô gái Shizuko Akashi kia không? Tình cảm của ta, bàn tay ta có đủ ấm để tiếp sức mạnh cho một ai đó? Ta đã yêu ai đó đủ chưa? Khi không còn hiện hữu thì dần dần mọi thứ sẽ phai nhạt đi, đúng không?
Phần 2 của Ngầm chủ yếu dành cho các cuộc phỏng vấn những người đã từng nhập giáo phái Aum, hay vẫn đang ở trong giáo phái Aum hoặc đã trở về một cuộc sống thế tục bình thường. Tôi đặc biệt thích phần này vì tìm thấy rất nhiều hình ảnh của mình trong đó. Bản thân tôi rất dễ bị thu hút bởi các chủ đề tôn giáo, đức tin, từng có lúc tôi cảm thấy mình đặc biệt bị thu hút bởi thuyết mạt thế nên gần như tôi có thể hiểu phần nào đó về những con người trong cuộc phỏng vấn này. Phần lớn những kẻ nhận nhiệm vụ thả sarin đều là những cá nhân có thể xem như kiệt xuất trong xã hội, thông qua hình ảnh những cá nhân được phỏng vấn, ta có cái nhìn khái quát những con người này, tiến trình gia nhập giáo phái, chân dung Thủ Lĩnh Shoko Asahara, truy cầu tôn giáo của họ, quan điểm của họ về việc Aum đánh hơi độc hệ thống tàu điện ngầm Tokyo…
Phần lớn họ là những cá nhân yếu đuối, họ đối diện với nỗi cô độc khi làm một cá nhân biệt lập trong thế giới với trạng thái nhiều suy tư, không tìm thấy sự thỏa mãn khi sống giữa xã hội nên họ cho rằng khi mình xuất gia, gia nhập giáo phái Aum, có thủ lĩnh, họ giao phó cái tôi của mình cho giáo phái nhằm tìm kiếm một điều gì đó bên trong họ mà chính bản thân họ chỉ cảm thấy mà không chỉ đích danh được nó là điều gì, cái gì. Họ có nhiều bạn bè hoặc không, nhưng phần lớn đều thích nghi với xã hội bằng một cái tôi khác, vẫn là cuộc sống học tập đi làm và quây quần bên gia đình nhưng khi về đến phòng riêng hoặc khi ở một mình họ bị một thôi thúc truy vấn về thế giới, về những điều cấm kỵ tự hỏi ta đích thực là ai. Tức là tôi tin rằng một bộ phận người quanh tôi bị mắc mứu vào những điều này nhiều hơn những người khác và loay hoay với mọi suy tư tôn giáo hay những nỗi đau, bất an mà họ cứ cố mang theo không buông, cuộc đời đầy những đau khổ và các mâu thuẫn trong thế giới thực tại trở nên khó chịu đựng. Điểm hấp dẫn của giáo phái Aum nằm ở chính những thất vọng của con người với hiện thực, với sự bất an, lủng củng của khái niệm “gia đình”, cảm giác mang tính khải huyền về “tận thế”, những cảm giác chung của con người về tương lai
Bạn chưa từng hiến một phần bản thân mình cho một ai đó hay điều gì đó để đổi lấy một thứ mà bạn nghĩ cần thiết với mình, giúp bạn đương đầu được với cái yếu nhược trong con người mình. Bạn chưa từng giao phó mình cho một tổ chức, đoàn thể trật tự nào to lớn hơn chính cá nhân bạn. Và khi tổ chức đoàn thể ấy yêu cầu một nhiệm vụ thì bạn liệu có biết được nó là việc “loạn trí” “điên rồ” không hay bạn vẫn nghĩ nó nhằm làm tốt đẹp thế giới này như mộng tưởng ban đầu của bạn và bạn thành kẻ sẵn sàng chết vì một nguyên lý, chân lý nào đó bạn tin, một chân lý mang màu sắc chủ nghĩa hiện thực ấn tượng mạnh: trước khi cải tạo thế giới, anh phải cải tạo chính cơ thể mình
Phần lớn những người còn theo Aum hay đã bỏ giáo phái và công khai phê phán Aum khi được hỏi đều không hối tiếc khi gia nhập Aum, với họ đấy là những ngày tháng không uổng phí vì “ở trong Aum họ tìm thấy mục đích trong sáng mà trong xã hội bình thường họ không cảm thấy. Dù cuối cùng nó có trở thành cái gì ghê tởm đi nữa thì ký ức đầm ấm, ngời ngời về sự bình yên được tìm thấy lúc ban đầu vẫn cứ còn lại trong lòng họ và không thứ gì khác có thể dễ dàng thay thế”.
Xét ở một góc độ nào đó, thảm kịch Aum này là những hình dung bị đè nén về tận thế, có thể xem nó như một loại virus được phát tán vào xã hội, chưa thể xóa bỏ hoặc chưa được hiểu thấu đáo. Nói như anh Misuo Arima (41 tuổi) một nạn nhân được phỏng vấn ở nửa đầu sách có nói: cảm thấy như mình đang xem một chương trình tivi “Từ khi chiến tranh kết thúc, kinh tế Nhật tăng trưởng nhanh đến bước chúng ta đã mất đi mọi cảm nhận về khủng hoảng và của cải vật chất là tất cả những gì có ý nghĩa. Ý nghĩ làm hại người là sai, dần đã biến mất. Trước đó, người ta đã nói nhiều đến điều này, tôi biết, nhưng phải đến vụ hơi độc này tôi mới thực sự thấm thía. Nếu ta nuôi dạy một đứa trẻ với cái não trạng ấy thì sẽ ra chuyện gì đây”
Và đặc biệt có một cái nhìn toàn cuộc khách quan như ông Toshiaki Toyoda 52 tuổi, một nhân viên nhà ga với 34 năm trong nghề có nói đến một thứ linh cảm: “Tôi biết xã hội đã đi đến bước sẽ sinh ra thứ gì đó như Aum. Ngày ngày tiếp xúc với hành khách, ông thấy cái mình nhìn thấy. Đó là vấn đề đạo đức. Ở nhà ga ông có một bức tranh rõ rêt về con người vào lúc tiêu cực nhất của họ, những mặt trái của họ. Chẳng hạn, chúng tôi lau quét nhà ga với một cái hót rác và bàn chải cọ, và rồi đúng lúc chúng tôi làm xong thì một ai đó lại lẳng đầu mẩu thuốc lá hay rác vào ngay chỗ chúng tôi vừa dọn sạch. Ở ngoài kia có quá nhiều người tự cho mình là đúng”
Đến một mức độ văn minh nào đó, con người sẽ đi vào trạng huống tự tiêu diệt nhau và xã hội văn minh ấy sẽ bị sụp đổ. Sau nó là utopian hay dystopian là điều nằm ngoài sự hiểu biết của con người, nhỉ
1, Tôi tin rằng việc tiến hành phỏng vấn và tập hợp chúng thành sách, những hiểu biết về thảm kịch sarin và giáo phái Aum là mảnh đất màu mỡ để Murakami viết 1Q84 và đặc biệt với mình là, mình lại có một cảm giác liên hệ giữa Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới với sự kiện của Ngầm dù Xứ sở được viết trước thời điểm thảm họa xảy ra đến 10 năm, trước Ngầm đến 12-13 năm, mình sẽ tìm cách lý giải sợi dây cảm giác của mình vào dịp nào đó mình thu xếp quay lại đọc toàn bộ Haruki Murakami. Thông qua việc phỏng vấn này, từ cách nhìn và căn bệnh nghề nghiệp của người viết, rất nhiều hình tượng nhân vật đã được xây dựng, nó như việc bỗng dưng anh được nghe rất nhiều suy nghĩ, cảm nhận về cùng một sự việc nhưng đa màu sắc, đa chiều hướng
2, Tôi đọc Ngầm năm 2010 khi đang vừa học vừa làm, tiền ít mà sách thì muốn mua rất nhiều, đọc trong lúc nhà sách vắng khách và không mua nó. Mãi sau này có điều kiện hơn, thì không còn bản in đầu, con người nhiều khi bị những thứ rất ngớ ngẩn trẻ con ngăn cản làm một việc gì đó, nhỉ. Bẵng đi 5 năm, hôm vừa rồi được tặng quyển này thì mới lần hồi đọc lại. Đúng như bộ phim Elegy dựa trên tiểu thuyết The Dying Animal của Philip Roth có nói: cuốn sách đọc lại sau 10 năm có khác không? Thì Ngầm cũng vậy, 5 năm trước vẫn là một người luôn bị thu hút bởi chủ đề tôn giáo, tâm linh, đức tin…nhưng chưa thực sự dùng chính cảm nhận, đức tin của mình, nên lần đọc này cảm thấy rất khác biệt, như đã thay đổi nhãn quan, nhân sinh quan nhìn vào một sự việc vậy. Tôi vẫn cho rằng vì bất cứ lý do gì những người ở giáo phái Aum cũng không được phép làm việc thả hơi độc sarin, tấn công có hệ thống như vậy, việc phải chịu trách nhiệm, bị kết án là hoàn toàn không có gì phải bàn nhưng một mặt nào đấy, tới thời điểm này, tôi nghĩ rằng mọi vận hành của xã hội dù có là loạn trí, điên rồ thì đều có cái lý của nó, chỉ là ta có nhìn ra, có biết, có hiểu được cái lý đó không mà thôi
Tôi có đùa bạn tôi rằng, người như tôi rất dễ sa chân vào một giáo phái nào đấy vì bản thân tôi là một cá nhân yếu đuối luôn cảm thấy không thỏa mãn với cuộc sống thế tục, rồi nỗi bất an, thương cảm bi ai với chính con người, luôn có khao khát tiềm kiếm một thứ gì đó ẩn sâu trong tôi, một thứ mà tôi chỉ có thể cảm thấy nó có mà không thể nắm bắt được. Là thế đấy, rất nẫu colonthree emoticon
ps: sẽ quay lại sửa sau, té đây
10.7.15
Một trận ốm
6.2.15
Quả bóng tuyết bắt đầu lăn
Từ khi còn rất bé tôi đã thích một cuộc sống lang thang cơ nhỡ. Tôi thích có một chú chó ta màu xam xám bẩn, một cái xe đạp cà tàng, quần áo nồi niêu xong chảo bát đũa cốc chén lều bạt...tôi chất hết lên cái xe cà tàng kia. Ngày ngày tôi lê la đường phố, tá túc công viên vỉa hè, ai đuổi tôi đi, khi nào mệt tôi nghỉ, đỡ mệt tôi sẽ lại chất hết lên xe cả chó cả người kút kít rong ruổi. Tôi thích cuộc sống lang bạt ấy, không có ai không có gì để mất, không có ai để đè vào tôi một kí lô kỳ vọng nào
Hoặc nếu không, tôi muốn một cuộc sống thâm sơn cùng cốc, tránh xa xã hội-văn minh loài người. Tôi muốn sống thô sơ giản tiện nhất có thể. Hang hốc hẻo lánh của tôi!
Vì những cuộc đời như vậy không hy vọng không thất vọng không vinh quang không gánh nặng...
Là tôi thích cuộc sống của một người khác. Tôi muốn trở thành một ai đó khác có cuộc sống như vậy, dù cuộc sống như vậy không khác gì hành xác, không khác xa mấy một chuyến đi xuống địa ngục. Vì chính khả năng huyễn hoặc mình sẽ có một cuộc sống dễ chịu đựng hơn, dù mười mươi mọi con mắt thấy nó chả hề dễ dàng chút nào
Đọc Kasha (Miyuki Miyabe), tôi gần như có thể lý giải động cơ của Kyoko, chỉ là cô ấy không ngờ rằng mình đã phá ngang cỗ xe lửa đang chở một kẻ bĩ cực khác xuống địa ngục, một thái độ như không, Kyoko nhảy lên cỗ xe kia để đi về nơi huyễn tưởng rằng có ánh nắng.
Trong hoàn cảnh thê lương, chúng ta nuôi dưỡng con quỷ mạnh hơn ta tưởng, tâm hồn ta nứt nẻ và khởi sự, mục ruỗng tận nền móng. ô là la, quả bóng tuyết bắt đầu lăn.
Vì sao lũ rắn tự lột da.
Tự lột da tốn rất nhiều công sức nhưng lũ rắn vẫn cứ tự lột da sở dĩ vì chúng có thể mọc chân. Cá thể này quen sống không chân, nhưng nhìn thấy loài loài có chân thì liền nghĩ mình cũng phải có chân. Thế giới đầy ắp những cá thể sẵn sàng mang nợ để được có chân.
Quả bóng tuyết bắt đầu lăn từ trên núi phủ tuyết trắng, mỗi bước lăn lại to hơn nữa, để cuối cùng rơi vào cái hố đen chết tiệt.
Ps: nặn mãi mới ra thời gian để lách tách stt. Vừa thịt kho dừa vừa canh rau ngót thịt bằm cơm ùng ục sôi trong nồi, vừa viết về quyển Kasha này. Cảm giác không khác mấy mặc áo mưa ngồi phơi nắng :v
15.12.2014
30.1.15
mộng ảo khổ nạn
Đây rồi, Chiếc chìa khóa (Junichiro Tanizaki), một thế giới đầy ắp nhục cảm. Tình dục làm con người là con người nhất. Tình dục hoan lạc, đam mê, thấp hèn nhơ nhớp ở đây có cả. Nhưng chính xác tột đỉnh thì phải gọi đúng tên: Tình dục là khổ nạn của con người
Với tôi Junichiro Tanizaki đại tài trong việc đào bới tâm lý nhân vật Con Người. Tôi không quên được cảm giác cách đây 5-6 năm đọc Yêu trong bóng tối và Cầu mộng, đặc biệt là Cầu mộng, nó là một không khí hoài niệm đậm chất văn học Nhật, làm tôi suy tưởng đến bệnh hoạn không rõ thực-mơ, gần như hư ảo, phù phiếm. Và câu hỏi: hồi ức nhân vật tôi của Cầu mộng đắm chìm trong vườn địa đàng cùng hai bà mẹ, thực chất là ngây thơ hay tội lỗi, làn khói mơ màng ấy đâu là tỉnh đâu là mê.
Còn Chiếc chìa khóa điển hình một cái nhìn cuộc đời hoan lạc và khổ đau, thừa nhận thân xác này nhơ bẩn. Thân xác là bệ thờ của chúng ta, chúng ta yêu cơ thể mình nhưng thân xác này nhơ bẩn lắm, không tắm không gột không rửa là bốc mùi liền, bệnh tật là có ngay hôi thối. Với xuất phát điểm như vậy, ta chờ đợi gì ở linh hồn chúng ta cry emoticon
Tanizaki vĩ đại
Bức biếm họa
Họ nói đây là một chuyện ngoại tình mà ngoại tình với mình là một kịch bản phổ biến đến nhàm chán vì mình là một kẻ cuồng tín với tình yêu đích thực nhưng cũng dễ dàng chấp nhận việc rất yêu, vẫn yêu ai đó nhưng không còn thích nổi người ta. Nên ngoại tình là chủ đề không có gì quá thu hút.
Chúng ta rất đa dạng, tâm hồn là cả hố thẳm, xã hội càng văn minh thì cuộc đời vốn khó lường lại càng trở nên điên loạn, con người dễ đánh mất mình, đi lạc rẽ nhầm mất phương hướng và nếu không, thì dễ phát điên vì không chịu nổi chính mình. Quá nhiều quan trọng nên không ai đủ sức phán xét đúng sai phải trái
Tiếng cười trong bóng tối là một bức biếm họa có hình cái ác tinh tế và sự cả tin ngốc nghếch.
Rex là tay họa sĩ bỡn đời. Nói cuộc đời thú vị làm sao thì nó phải đúng cái thong dong của lời ca What a wonderful world, còn để bỡn được đời thì hẳn anh phải là kẻ sử dụng cái ác như một cuộc chơi tinh tế
Cuộc đời kẻ ngốc như Albinus là tác phẩm hội họa thì hẳn nó sẽ không hoàn hảo nếu lão sống được đến già, một cách bình lặng
Và,
"cái chết thường là điểm đích của trò đùa cuộc đời"
Nữ chính của Nabokov có vẻ đẹp của đứa trẻ không bao giờ lớn, họ nứt nẻ, và xấc xược. Nabokov cho tôi cảm giác của người quen lâu ngày không gặp, và vì tôi đẩy cảm giác về Nabokov mang lại cho tôi xa đến mức mà khi quyết định đọc Tiếng cười trong bóng tối, tôi sợ hãi đến hốt hoảng.
28.2.09
NHẢM FOR TẾT
+/ Chủ đề chính của xuân này là CƯỚI
1. Trưởng nam của chi : CƯỚI
2. Gia đình siêu nhân có khả năng : CƯỚi
3. AThắng :"Lấy đứa nào cũng được . Không có nhà cửa để dọn về thì càng tốt . Không nhà không cửa để còn về ở với ông bà già này" . Ý cụ là , có lấy chồng thì cũng không về nhà chồng mà phải ở với bố mẹ đẻ .
Năm ngoái mẹ đi xem bói , thầy bói phán cô này nhiều anh thích lắm nhưng con mình cứ lảng người ta ra nên :"Phải làm cái lễ để cắt tiền duyên" . Hãy đợi đấy
Năm nay , bố không nói gì nhiều nhưng bố có nói với Nội là đi xem , xem có vấn đề gì không mà không thấy nó yêu đương gì .
TÓM LẠI , thì năm nay sẽ có 2 cái HỶ . Hô hô hô
+/ Mình thấy nhiều người phụ nữ nói rằng , hạnh phúc và niềm vui là được chuẩn bị mâm cơm ngày Tết .
Hummm , 29 tất niên với thợ . 30 tất niên gia đình , mâm cơm thắp hương . Mùng 1 mệt oải với quê Nội . Mùng 2 tân niên với đông đủ con cháu . Ngày mai , ngày 3 lại cơm hóa vàng . Cứ đứng bếp thế này , ngày nào cũng ú ụ nhiều món thế này . Tớ không thấy vui . Chỉ thấy mệt . Tớ sợ Tết .
+/ Thế là lại thêm 1 cái Tết mình thua bạc .
+/ Thân yêu đi xa mãi không về .
+/ Thèm ngủ . Nhiều việc nên giờ mới ngồi type điều này .
Chúc các cưng năm mới sức khỏe và bình an :*
1. Trưởng nam của chi : CƯỚI
2. Gia đình siêu nhân có khả năng : CƯỚi
3. AThắng :"Lấy đứa nào cũng được . Không có nhà cửa để dọn về thì càng tốt . Không nhà không cửa để còn về ở với ông bà già này" . Ý cụ là , có lấy chồng thì cũng không về nhà chồng mà phải ở với bố mẹ đẻ .
Năm ngoái mẹ đi xem bói , thầy bói phán cô này nhiều anh thích lắm nhưng con mình cứ lảng người ta ra nên :"Phải làm cái lễ để cắt tiền duyên" . Hãy đợi đấy
Năm nay , bố không nói gì nhiều nhưng bố có nói với Nội là đi xem , xem có vấn đề gì không mà không thấy nó yêu đương gì .
TÓM LẠI , thì năm nay sẽ có 2 cái HỶ . Hô hô hô
+/ Mình thấy nhiều người phụ nữ nói rằng , hạnh phúc và niềm vui là được chuẩn bị mâm cơm ngày Tết .
Hummm , 29 tất niên với thợ . 30 tất niên gia đình , mâm cơm thắp hương . Mùng 1 mệt oải với quê Nội . Mùng 2 tân niên với đông đủ con cháu . Ngày mai , ngày 3 lại cơm hóa vàng . Cứ đứng bếp thế này , ngày nào cũng ú ụ nhiều món thế này . Tớ không thấy vui . Chỉ thấy mệt . Tớ sợ Tết .
+/ Thế là lại thêm 1 cái Tết mình thua bạc .
+/ Thân yêu đi xa mãi không về .
+/ Thèm ngủ . Nhiều việc nên giờ mới ngồi type điều này .
Chúc các cưng năm mới sức khỏe và bình an :*
23.2.09
TẶNG NGHỂUB
Vắng bạn , ngày đông tê tái
Không anh , giọt buồn khan đón xuân đang về
Cô gái điên , ngồi mặc định thời gian
Phủi lấp lớp lớp mục ruỗng bụi mờ
Ngày qua ngày ... rồi ...
Ngày lại đến ,
Bất chợt ... Ồ !
Cảm ơn bạn đã trở lại cùng vui .
_DELICATE_ 13:09 _ 29.01.08 Xuân lại về !!
Không anh , giọt buồn khan đón xuân đang về
Cô gái điên , ngồi mặc định thời gian
Phủi lấp lớp lớp mục ruỗng bụi mờ
Ngày qua ngày ... rồi ...
Ngày lại đến ,
Bất chợt ... Ồ !
Cảm ơn bạn đã trở lại cùng vui .
_DELICATE_ 13:09 _ 29.01.08 Xuân lại về !!
21.2.09
TẶNG "ĐD"
Tú không nghĩ sẽ nhiều việc đến thế !! Nhưng cuối cùng cũng đã ổn thỏa mọi sự ... Đành tặng vội món quà này tới Nghĩa và mong bạn thông cảm cho sự "sớm quá mức" :D
1 .
Sống & yêu , tìm người bạn đời
Yêu & sống , tìm kẻ tri ân
Tôi bình lặng , bên anh thường trực
Dù vô hình ...
Niềm tin khó lãng du !!
2 .
Vô ngàn nắng gió ...
Nụ cười trải rộng
Chỉ một mặt trời ?!
Nước mắt lăn cạn ,
Để dành độc ẩn .
Ban mai trắng trong ...
3 .
Tôi ,
Tận hiến nhỏ mọn
Nhận lại vô bờ
Ôi , thói quen ích kỷ
Chúa Trời ban tặng
Chúa Trời phạt anh ?
Duyên ít ,
Nợ nhiều .
Lẽ yêu
Lẽ ghét thương
Xin tự nhận ... tôi giàu có
Dù lặng lẽ
Dù vô hình
Tình yêu đi qua anh
Tình yêu điều khiển anh
Mong thanh bình
Xin nguyện !?
( Đêm muộn 12 . 01. 08 )
4 .
Sương lạnh , đêm ... thanh tịnh
Tự tâm giấu khẽ lời nguyện cầu ...
Thầm mong điều an lành .
( Trễ tràng 14 . 01 . 08 )
--------------------- . -----------------------
TB : Đi Vinh xong công việc ( khoảng 4h sáng - 15.01 sẽ có mặt ở HN ) , Tú sẽ cố lai zai với bạn 1 bữa . Xin lỗi anh bạn hiền của tôi !!
NghĩaNgố HAPPY BIRTHDAY !!
( Dù sớm quá :D )
1 .
Sống & yêu , tìm người bạn đời
Yêu & sống , tìm kẻ tri ân
Tôi bình lặng , bên anh thường trực
Dù vô hình ...
Niềm tin khó lãng du !!
2 .
Vô ngàn nắng gió ...
Nụ cười trải rộng
Chỉ một mặt trời ?!
Nước mắt lăn cạn ,
Để dành độc ẩn .
Ban mai trắng trong ...
3 .
Tôi ,
Tận hiến nhỏ mọn
Nhận lại vô bờ
Ôi , thói quen ích kỷ
Chúa Trời ban tặng
Chúa Trời phạt anh ?
Duyên ít ,
Nợ nhiều .
Lẽ yêu
Lẽ ghét thương
Xin tự nhận ... tôi giàu có
Dù lặng lẽ
Dù vô hình
Tình yêu đi qua anh
Tình yêu điều khiển anh
Mong thanh bình
Xin nguyện !?
( Đêm muộn 12 . 01. 08 )
4 .
Sương lạnh , đêm ... thanh tịnh
Tự tâm giấu khẽ lời nguyện cầu ...
Thầm mong điều an lành .
( Trễ tràng 14 . 01 . 08 )
--------------------- . -----------------------
TB : Đi Vinh xong công việc ( khoảng 4h sáng - 15.01 sẽ có mặt ở HN ) , Tú sẽ cố lai zai với bạn 1 bữa . Xin lỗi anh bạn hiền của tôi !!
NghĩaNgố HAPPY BIRTHDAY !!
( Dù sớm quá :D )
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)