"Nhìn em đứng tựa
cửa sổ tuyệt cùng
anh mới hiểu ra, và uống
vực thẳm vô chừng
Tay em chìa
vào đêm chia ly
đuổi đi từ trong anh
những rời bỏ
cả em, cả anh
Cử chỉ ấy hình như muốn nói
lời vĩnh biệt mênh mông
biến anh thành gió
để rồi, rơi tuột xuống dòng sông"
đầu năm đọc Những cửa sổ - Baudelaire và nghĩ đến Mười bài cửa sổ "nhờ mi người ấy giống/một chút với chính mình" của Rilke [bài này tôi đọc trên blog của dịch giả cũng lâu lâu 5-7 năm trước rồi, lúc ấy tôi nhớ có vài khổ thơ cuối câu là "em" làm tôi nghĩ đến một bài hát, tự nhiên giai điệu vang lên thôi vì cứ đúng chữ "em" thì ngân cao độ; hôm nay đọc thì nhớ nó ở VIII]; giữa năm có booklet Mười bài cửa sổ; "cửa sổ được đưa trở lại cốt tuỷ thuần tuý nhất của nó: cửa sổ chính là sự rung động" [CVD]
ps. lần nào nhận sách theo đợt CTXB của Xuất bản Khác có booklet thì việc đầu tiên tôi làm là ngắm nghía sờ mó booklet, và đọc nó đã, xong xuôi rồi tính tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét