Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

8.6.13

what if God was one of us

2 tháng trước bố tôi bị tê bì cả tay và chân, ở tuổi của phụ huynh tôi nghĩ nhiều đến thiếu canxi huyết, tiểu đường. Đưa bố đi khám, qua xét nghiệm máu, loại bỏ cả 2 nguyên nhân. Bác sĩ chẩn đoán rối loạn chức năng cục bộ. 1 tuần dùng thuốc không cải thiện, tái khám, qua hình ảnh chụp MRI, chẩn đoán thoát vị đĩa đệm cột sống cổ, dùng thuốc và tập phục hồi chức năng. 3 ngày sau bố tôi sa hậu môn-trực tràng. Phẫu thuật. Về nhà được 10 ngày chân tay gần như không nhúc nhích, không đau đớn, chỉ là nó không nhúc nhích. Đêm đó, tôi đọc một cuốn thiếu nhi Chuyện của Katy đến đoạn cô bé này bị tai nạn ngã xích đu, tổn thương tủy sống. Tôi rùng mình nghĩ điều trị thuốc và tập phục hồi chức năng không tiến triển, không đáp ứng thuốc, lẽ nào đã chèn vào tủy sống. Sáng sau lại chụp MRI, hình ảnh mới nhất cho thấy thoát vị đĩa đệm cột sống cổ, chèn vào tủy sống, đọc được kết luận này, tôi suýt nhếch mép cười bởi cái tréo ngoe của đời. Tiêm thuốc trực tiếp vào cột sống cổ, tiếp tục dùng thuốc và tập phục hồi chức năng. 1 tuần sau nếu không tiến triển thì sẽ phải phẫu thuật. Phẫu thuật hay không, đều có nguy cơ ( tương đối lớn ) đối mặt với liệt toàn thân. U50, bố tôi khóc nhiều ngày nay vì ân hận "giá như lúc nó tê tê bố nghe lời con không đi đánh bóng bàn thì có khi đĩa đệm nó không thoát hẳn ra ngoài". Tôi đã ngăn ông bằng mọi cách, nhưng ông cứ tiếp tục chơi bóng vì sợ ngừng chơi sẽ bị liệt, "tay trái đã teo rồi, bây giờ liệt thì làm phế nhân à".
Bữa tối, tôi có nói với ông rằng bố hãy xem tất cả những việc xảy ra với mình như một lời nhắc hay một cơ hội để mình biết đến một ai đó, một việc gì đó mà mình chưa từng trải nghiệm như Chúa hay Đức Phật chẳng hạn, vì việc này rất lạ, chèn ép vào tủy sống nhưng không bí đại/tiểu tiện, không đau đớn. Tôi kể nhiều câu chuyện cười liên quan đến việc mất cảm giác ở tay, chân. Ông cười và có vẻ tươi tỉnh hơn.
Việc này xảy đến, tôi nhìn ra một thực tế trong con người mình, không như ý nghĩ tôi luôn muốn chối bỏ việc mình đã từng thương ông ấy. Ta rất ngây thơ trước con tim của mình, đúng không?
Việc tôi gặp M, gắn bó với anh 5 năm khiến tôi chỉ "biết', để rồi khi việc xảy ra thì tôi thực sự cảm nhận những gì M cảm nhận. Trước, tôi thường nói với M, Chúa của anh kiểu gì để ta gặp nhau mà không được ở bên, rồi cả hai cùng khổ sở cỡ này. Những việc xảy ra càng nhiều, tôi cảm nhận rõ hơn những gì M cảm nhận, tôi học được cách chấp nhận nó một cách nhẹ nhàng hơn, như M đã từng. Tôi đang type những dòng này và nhìn vào gương lớn trước mặt, những cái sẹo ở cằm, tay, lưng của tôi làm tôi buồn cười. Tôi đã từng làm nó vì nó làm tôi thấy dễ chịu. Tôi đã từng nhỏ bé đến như thế, mãi chưa thể trưởng thành. Tôi đang lớn.
Giờ này đêm qua tôi đang xõa cùng mấy ông bạn. Chúng tôi đã say, không phải vì những việc khiến mình buồn, chỉ đơn giản là tụ tập xõa vui vẻ, và say thì mới nói những điều, nghĩ là mình sẽ không bao giờ nói. Vì chúng tôi đã khơi lại khai quật quá nhiều kỷ niệm, như những vết cắt nhanh và sâu nên thi nhau nói nhảm, và có một tay đã hùng hồn tuyên bố rất khó để có một người đàn ông nào đó khiến cái Tú mở lòng, chỉ là lúc ấy quá khoái vì thằng bạn đã nhầm to nên tôi tiết lộ tôi đã mở cửa với một người đàn ông và tôi đã đóng nó lại gần như là vĩnh viễn. Thế giới của tôi chỉ đơn giản là có hai đứa trẻ. Thế là các bên liên quan đã gân cổ cò thi nhau đặt câu hỏi ai, thế nào, già trẻ lớn bé ra sao...khiến chút nữa thì tôi phun ra hết. May mà phanh kịp ở chữ "à thì". Thế rồi tôi vươn mình đứng dậy hỏi cả lũ tò mò lắm sao? Thì bọn chúng gân cổ lên tại Tú toàn những lựa chọn khác biệt mà. Tôi gân cổ phun lại, ơ hay, ta lựa chọn những cái khiến ta vui vẻ thì vướng gì đến thiên hạ? Thế là cả lũ lại cạch cạn chén. Nửa đêm mò được về nhà, tôi ngủ ngay đơ đến 4am. Tỉnh dậy cứ ngỡ mình mặc quần nhỏ bao ngoài quần lớn và đang híp mắt cười nghe phần phật tiếng áo choàng trong gió. :p
If you were faced with Him in all His glory
What would you ask if you had just one question

Không có nhận xét nào: