Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

24.10.25

Erich Kästner




tên đầy đủ là Emil Erich Kästner, bố của Erich mới tên Emil :). Đúng là Đức, viết cho thiếu nhi cũng rất nghiêm cẩn Đức [ngày nay nghe người Đức hòa âm phối khí và hát lại, nó chuẩn hơn cả bản gốc thuộc về nền văn hóa quốc gia khác, một cái gì đó rất Đức thuộc về các cao độ trường, các âm trầm đanh chắc như các góc vuông nếp gấp nét sắc cạnh]. Trong ảnh thiếu Emil và các nhà thám tử, Cậu bé tí hon; tôi cũng chẳng biết giờ 2 quyển thiếu ấy của tôi ở tủ sách nơi nào

5 quyển Erich Kaestner trong tiếng Việt, tôi thích nhất Ngày tôi còn bé. Đó là một quyển tự truyện, hay bán tự truyện cũng được [khi nhìn lại, một chứng nhân lịch sử cũng có thể hư cấu lịch sử, lịch sử viết lại], vì Erich "kể một chút về tuổi thơ của mình. Chỉ một ít thôi, chứ không phải tất cả" "nếu không thì sẽ thành quyển sách dày cộp mà tôi không ưa. Một quyển sách nặng trĩu như hòn gạch. Mà bàn viết của tôi thì không phải là một lò gạch". Kästner đã không kể tất cả, nhưng cũng đủ để người đọc biết về gia đình ông và thành phố Dresden - nơi ông sinh ra; quyển sách không kể về những thành tích hay cái gì đó to lớn với một cậu bé, mà là những kỉ niệm, sự kiện thường ngày, đôi khi chúng khiến một người đọc người lớn cũng phải suy nghĩ. Từ đó, một giai đoạn lịch sử Đức, thời Erich Kaestner còn là một cậu bé, hiện lên sống động trong cái nhìn của một người trưởng thành vẫn giữ được tâm hồn trẻ thơ nhìn lại thời thơ ấu của mình

"thành phố Dresden không còn nữa. Thành phố đã hoàn toàn biến mất trên mặt đất này rồi, trừ một vài vết tích. Thế chiến thứ hai, trong chỉ một đêm, với chỉ một động tác, đã xóa sạch nó rồi. Hàng mấy trăm năm đã tạo nên vẻ đẹp có một không hai của nó. Chỉ vài tiếng đồng hồ cũng đủ để phù phép cho nó biến đi khỏi mặt đất. Chuyện xảy ra vào ngày 13 tháng 2 năm 1945. Tám trăm máy bay đã thả xuống thành phố nào là bom nổ nào là bom lửa. Và cái còn lại chỉ là một sa mạc. Với một vài đống gạch vụn khổng lồ. Các đống gạch này trông như những con tàu vượt đại dương bị mắc cạn.
Hai năm sau đó tôi có dịp đứng giữa sa mạc vô tận này và không còn nhận ra mình đang đứng ở đâu. Giữa các hòn gạch vỡ, một bảng ghi tên đường nằm chỏng chơ bám đầy bụi. Phố Prager, tôi khó khăn lắm mới đọc được..." [đoạn sau đó, tôi để ở còm, tôi phải làm việc rồi :)]




Không có nhận xét nào: