Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT

26.1.10



+/ Chuyện tối qua. Cụ thể là từ 20h tới 22h22'
- Đầu tiên là Đi! Đây Việt Bắc!
Cháu nó đọc hết Chương 1, thấy hừng hực khí thế quá! Cháu đọc to, vừa đọc vừa như thể diễn kịch với tâm trạng hết sức hào hùng. Tóm lại là con của cháu, tức mèo EMi đã tháo chạy mất tiêu kể từ khi mẹ cháu cất giọng đọc từ chương 2 tới chương 8. Qủa thật, giọng của mình tệ hại đến mức đấy ư? Để kiểm chứng, cháu đã ngồi đọc lần 2 từ chương 1 đến 8 và thu âm. Khi cháu nghe lại, quả thực cháu nên nhấn nút delete.
- Thứ nữa là lần 2 của Con người là gì?
Họ gọi cuốn này là một dạng thú vui hay gì đó triết học cho thiếu nhi. Chao ôi! dành cho các cháu 11 tuổi trở lên. Ah, có xuất hiện người đàn ông thông thái Nhiệt đới buồn Claude Lévi-Strauss. Nếu đây là sách thực sự dành cho thiếu nhi thì có 2 điểm. Thứ nhất là có 1 bảng ở dạng phụ lục cuối sách rất khoa học ( có thể nói càng ngày tớ càng phải đối mặt với sự ngu ngốc, quên béng của mình nhiều hơn nên khi nhìn thấy cái bảng này cuối sách thì tớ mừng quýnh ). Thứ hai là sách có độ 7 lỗi chính tả, mà chẳng thấy có tờ hiệu đính chi hết ( HA! con người ta cũng dễ có thói đòi hỏi nhỉ? Trước á, thấy nhiều lỗi sai cũng đành ngậm bồ hòn cho qua. Giờ, cuốn Thế mà là nghệ thuật ư? thấy có hiệu đính là đòi hỏi luôn các cuốn khác cũng nên có :D )
- Cháu nó đang say mê Thế giới là một cuốn sách mở
- Và cháu nó cũng có thể liệt kê ít nhất là 15 cuốn đang đọc dở và không hiểu tại sao lại không đọc trọn vẹn. Chúng đang cao dần, dần và dần ở cái bàn thấp thấp thấp.
- Hôm qua ấy, khi đang hào hứng khí thế hùng ca-lụa thì bị chị gái dội cho cốc trà sữa. Tóm lại là sau khi uống xong, cháu hết hừng hực mà chuyển sang tông răng va nhau crộp crộp. Rồi tay chân cháu cứ xoắn cả lại nên nhắn tin nhầm tá lả luôn. Xin dài dòng 1 tí là cháu không thể nhắn tin nếu không phải máy blackberry, với các dòng máy trước đây việc nhắn tin là cả một quá trình gian nan. Chỉ có thể dùng mobi bằng tay trái và để nhắn được 1 tin thì phải có tay phải lau mồ hôi trán. Một người hôm qua nhận tin nhắn không do chủ ý của người gửi phản hồi lại thế này: "Cháu ơi, đang là thời bình mà. Hãy cứ tận hưởng đi. Nghĩ làm gì đến hừng hực khí thế làm cách mệnh". Hay như 1 đồng chí khác nhắn thế này: "Khi cậu nói về Chúa với tớ, thì có lẽ tớ nên nói Amen :)"
- Chẳng biết khuyên Th sao nữa. Hãy cầu nguyện để không yếu đuối và không trở lại làm con người thiên nhiên.
+/ Tớ đối mặt với sự ngu ngốc của mình ngày càng nhiều hơn. Trước đây, chí ít tớ cũng nghĩ mình không phát rồ đến... (như hiện nay). Ví dụ, tớ ở cùng phòng với cô bé Vân trên Sapa từng ấy ngày, lúc nào cũng ríu rít, có tối còn nằm ở 2 giường mà buôn tới 3h sáng và lo ngay ngáy rằng người phòng bên sẽ phàn nàn. Vậy mà trên đường về, tớ rón rét thấp tay và đánh hướng về nàng ta rồi hỏi Chồng ngố ngồi cạnh : "Bạn này tên là gì Chồng nhỉ?" - Vân! (cũng có vẻ sửng sốt). Hic, vậy mà vợ cứ đinh ninh là Xuân hay Lan.
Chết mất!
Lại nữa là như 23h hôm qua. Tớ thấy đói đói và tớ ngồi ăn 2 chén cơm. Nói chung tớ có sở thích ăn cay và mặn. Ăn xong, huyết áp tăng đáng kể. Tớ vẫn luôn biết vậy. Đã có lần uống chén canh xong mà mặt mũi nóng bừng, không thở nổi. Tối qua là trạng thái, luôn thấy mình ngồi trên một mặt phẳng nghiêng, dốc thẳng đứng ra ngoài đường dù tớ đã cố gắng dựa vào trụ nhà ở phía ngược lại. Và đã tự trấn an mình bằng cách hỏi người ngồi xem film cùng là "em đang ngồi trên sàn nhà phòng ăn đúng không Cáo?"
Rồi cái việc thức dậy không biết ngày hay đêm, đang ở đâu và đang như thế nào là việc đã trở thành thường ngày ở tớ. Có hôm gần 23h mở mắt ( do mệt quá mà ngủ mất ), tớ cuống cuồng chuẩn bị chạy đi học. Cái mobi nokia thì để màn hình đồng hồ analog nên không tin vào khả năng minh mẫn của chính mình, cái blackberry thì ko thấy đâu để nhìn đồng hồ số, cái đồng hồ báo thức thì đã bị quăng đâu đó khi nó thực hiện nhiệm vụ của mình trong khi tớ thì ngái ngủ. Phòng thì có 2 lớp cửa, mọi thứ yên ắng như thể giữa trưa. Đầu óc tổ quạ, quần shorts, chân đi tất, vai khoắc cặp, tay cầm khăn, quần, áo khoác. Chạy hết công suất xuống đập cửa nhà tắm: Ai đấy ạ? Cho con vào con chuẩn bị đi học. Trời đất, hình như hôm nay thầy KTSX sẽ xé thịt con chấm muối mất. Mẹ ah mẹ, mẹ mở cửa con đánh răng phát!
Đêm mà định đi đâu? Cáo đây, chuẩn bị xem film nhá!
Tôi đến chết với tôi mất!
+/ Ah, có người vừa hỏi tớ là thích lì xì xu hay sách nhá ( dù sao vẫn còn được mừng tuổi là cả sự động viên, khích lệ để chúng ta không đi lấy chồng cưng ạ ). Tất nhiên là tớ nói:"Em đang thích cả chuỗi của Roald Dahl, 14 hay 15 cuốn chi đó. Cứ thế mà thực hiện nhá. Sách của NXB Kim Đồng :))"
+/ Đến tận hôm nay mới thực sự gọi là đọc đọc về Nguyễn Văn Vĩnh sau nhiều lần nhìn thấy dòng chữ "chương trình hỗ trợ xuất bản Nguyễn Văn Vĩnh" :(
+/ Chiều nay tớ gặp thầy KTSX đây. Nghĩ đến thầy là muốn hôm nay ăn mặc nhếch nhác, tóc tai rối bù, ngồi 1 góc thật khuất khuất để không bị gọi lên hát trước 120 con người và có kèm tạo dáng trước camera của ít nhất một nửa trong số họ :(
PS: Pic trên là bác trưởng đoàn ABình với hình tượng cây xương rồng giữa trời cao. Đáng ra lúc ấy phải có thêm quả tượng đài quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh nữa (theo như lời Vân và Cún bàn luận). Đồng chí trưởng đoàn gây cảm giác thân thiện với tớ bởi 1 câu nói: Đến đi tù tôi còn được ngồi ngẩng cao đầu mà đi tàu thì lại ra nông nỗi này đây :)) (hôm ấy tàu nằm toa 6 giường hahahaha)

5 nhận xét:

Nặc danh nói...

Đọc Đi! Đây Việt Bắc! mà đọc to là đúng cách đó :)

NL

Thao Linh nói...

cưng nè:
1. Giờ thì tớ hết thắc mắc là tại sao cưng lại hay nhắn tin với tớ vì tớ nhớ trước kia cưng ghét nhắn tin lắm :D
2. tớ nghiêm túc phê bình cưng, đề nghị có sự điều chỉnh để mọi thứ tốt hơn đi nhé, chứ ko tớ mà ra ngoài đấy là tớ đánh đòn cưng đó, keke ;))
3. Sao mà cưng cứ gặp phải mấy ông thầy dở hơi thế nhỉ, mà đã dở hơi thì ở nhà đi cho người ta nhờ còn đằng này...ghét ghê.
4. Tớ thấy giọng cưng đâu có vấn đề gì đâu chỉ có điều hok làm phát thanh viên thôi,:)
thế đã nhé, tớ đói quá, tớ đi giải quyết vấn đề rồi quay lại sau =))

EMiDelicate nói...

Em nghĩ, em biết anh là ai đó :))

EMiDelicate nói...

Ô, hnay thầy dạy xong bài. Thay vì làm bài tập, thầy hát cho cả hội trường nghe 1 bài gì đấy của xứ Nghệ :)

Nặc danh nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.